Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Hồi sinh người chết
Trong lĩnh vực y học Hoa Hạ, vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về tứ đại Thần Kim, lần lượt là.
Thái ất thần châm, Cửu lê thần châm, Bồ đề thần châm và Tứ tượng thần châm!
Còn Lục Vân Phong là truyền nhân đương thời của Bồ đề châm, với kỹ thuật châm cứu siêu phàm của mình, ông ta được mệnh danh là “Vua châm cứu Giang Nam”, “Bàn tay Phật”, “Kẻ thù của Diêm Vương”.
Tuy nhiên Lục Vân Phong cũng biết, y đạo vô tận, nghịch thiên!
Muốn cướp người từ tay Diêm Vương nào có là chuyện dễ?
Vừa rồi ông ta thử dùng Bồ Đề Thần Châm chữa trị cho Vương Chấn, không ngờ bệnh tình của Vương Chấn càng nặng thêm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Mặc dù ông ta đứng ra bảo đảm cho Diệp Phong, để cho Diệp Phong thử một lần, tuy nhiên trong lòng ông ta không có quá nhiều mong đợi.
Nhưng sau khi Diệp Phong thi triển ‘Kim bay vào huyệt’ và ‘Quan âm thủ’, Lục Vân Phong đã nhìn thấy một chút hi vọng.
Tuy nhiên ngay sau đó, cộng thêm việc sau đó
Bốn cây kim bạc cắm vào sau huyệt vẫn không ngừng run rẩy, giống như bị một bàn tay to vô hình lay động.
“Thanh long bãi vĩ, bạch hổ diêu đầu, thương quy tham huyệt, xích phong nghênh nguyên. . . Đây chính là Tứ tượng thần châm!”
Bởi vì quá mức kinh ngạc, giọng điệu của Lục Vân Phong có chút run run.
Ông ta không thể ngờ được, Diệp Phong không chỉ học được Bồ Đề Châm mà còn biết chiêu thức của Tứ tượng thần châm.
Mặc dù Lục Vân Phong mới chỉ được nghe về những chiêu thức này trong điển tịch, nhưng ngay lập tức đã nhận ra.
Phải biết rằng các môn phái trung y lớn đều ấp ủ và lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, những bí thuật này tuyệt đối đều sẽ không truyền ra ngoài.
Diệp Phong này sao lại có thể học được tuyệt chiêu của cả hai môn phái lớn chứ?
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Chỉ mấy phút sau đó, Lục Vân Phong lại nhìn thấy những kỹ năng độc đáo của Thái ất thần châm và Cửu lê thần châm trong tay Diệp Phong.
Cửu tinh phi châu, thiên nữ tán hoa, thiêu sơn hỏa, thấu tâm lương, quỷ kiến sầu. . .
Những chiêu thức tuyệt thế này đã khiến cho Lục Vân Phong cảm thấy chấn động chưa từng có.
Ông ta nhìn chằm chằm vào hai tay Diệp Phong, không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ sót cái gì đó!
Sau khi quan sát một lúc, Lục Vân Phong ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mặc dù Diệp Phong thực hiện các động tác của Tứ đại thần châm, nhưng chúng khác với ấn tượng của ông ta.
Không phải nói Diệp Phong sử dụng không đúng, mà là thủ pháp của cậu dường như tinh xảo và cao siêu hơn những gì được ghi lại trong điển tịch, giống như một phiên bản cải tiến và nâng cấp của Tứ đại thần châm.
Nhận thức này khiến toàn thân Lục Vân Phong run lên.
Đột nhiên, cây kim bạc cuối cùng trong tay Diệp Phong đâm thẳng vào huyệt Bách hội trên đỉnh đầu Vương Chấn.
Giây tiếp theo, cơ thể Vương Chấn chấn động, toàn thân như được chìm trong một mảng ánh sáng, sinh ra một loại thánh khiết, khí tức cao xa.
Vẻ chết chóc trên khuôn mặt ông ta dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ hồng hào.
Hơi thở cũng dần hồi phục lại, và ngay cả điện tâm đồ trên thiết bị y tế gần đó cũng trở lại nhịp bình thường.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong ở bên cạnh đột nhiên bật khóc, nhìn Diệp Phong hét lớn:
“Vạn phật hướng tông! Tôi biết rồi, thứ cậu thi triển chính là Độ ách thần châm trong truyền thuyết!”
Giọng nói của Lục Vân Phong kiên quyết và mạnh mẽ, và đôi mắt ông ta nhìn Diệp Phong cực kỳ nóng bỏng, như thể ông ta đang nhìn một mỹ nhân tuyệt thế!
Mắt tam giác và mỹ nữ xinh đẹp thấy vậy liền cau mày, tràn đầy sự hoảng sợ không thể che giấu được, trên trán thậm chí còn có những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Mắt tam giác đè nén sự căng thẳng trong lòng, thận trọng hỏi Lục Vân Phong: “Lục đại sư, Độ ách thần châm này là gì thế? Lẽ nào còn thần kỳ hơn cả Bồ Đề Châm của ông sao?”
Lục Vân Phong nghe thấy vậy vừa lắc đầu vừa cảm thán nói: “Đống Lương à, cậu không biết! Tứ đại thần châm của Hoa Hạ thực chất chỉ là một châm pháp của Độ ách thần châm mà thôi!”
“Thập phương độ ách là chỉ thế giới vô lượng vô biên trong mười phương, có thể hóa giải mọi khổ não và tội lỗi trong thế gian! Dựa vào Độ ách thần châm này có khả năng cứu sống người chết!”
“Tuy nhiên Độ ách thần châm này thực sự quá khó học, cho dù là nhân tài kiệt xuất hàng trăm năm có một cũng khó mà nắm chắc hoàn toàn được, vì vậy có người đề nghị rằng, chia tách môn phái thần châm này ra cho dễ học”.
“Mặc dù không có tác dụng thần kỳ giúp người chết sống lại, nhưng có thể giảm bớt độ khó khi bắt đầu, thế hệ sau này liền xuất hiện tứ đại thần châm! Tuy nhiên mấy trăm năm nay vẫn chưa nghe thấy có ai tinh thông Độ ách thần châm cả!”
“Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Lục Vân Phong ta, hôm nay lại có duyên tận mắt nhìn thấy môn phái thần châm này tái thế, cũng không uổng công sống một đời! Cho dù có chết cũng không hối tiếc!”
.....
Nghe thấy Độ ách thần châm thần kỳ như vậy, trong lòng mắt tam giác chột dạ, lắp bắp hỏi: “Lục đại sư, theo như ông nói,cha... cha nuôi của ta cũng...”
“Hahaha... Đống Lương à, cậu yên tâm đi, một khi Độ ách thần châm đã xuất ra, e là không cần bao lâu nữa, anh Vương sẽ tỉnh lại!”, Lục Vân Phong cười kiên định nói.
Nghe thấy vậy, mắt tam giác và cô gái xinh đẹp đều đồng thời bị sốc.
Hai người không có chút vui vẻ nào, ngược lại sắc mặt thay đổi rõ rệt, vẻ mặt khó coi như ăn phải cứt vậy.
Lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên nháy mắt với mắt tam giác.
Mắt tam giác thấy vậy hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, trong con ngươi bộc phát ra một tia sáng dữ dội, tiến lên phía trước một bước.
“Úi cha!”
Đột nhiên, mắt tam giác như bị trẹo chân, cả người bổ nhào về phía giường bệnh của Vương Chấn.
“Không hay rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong kinh ngạc thốt lên, muốn giơ tay ra ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Nếu như mắt tam giác ngã lên người Vương Chấn, động vào chỗ kim châm đó, vậy thì tất cả những chuyện mà Diệp Phong làm đều phí công vô ích rồi.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của Vương Chấn, cho dù là thần tiên tái thế cũng hết đường cứu!
Lúc này, cơ thể của mắt tam giác chỉ còn cách Lục Vân Phong mười mấy cm, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, tựa hồ một giây sau hắn có thể thành công rồi!
Trong khoảnh khắc mấu chốt này, Diệp Phong không quay đầu lại, cổ tay khẽ rung lên, ném ra một cây kim bạc với tốc độc cực kỳ nhanh, vừa vặn đâm vào ‘huyệt thắt lưng’ của mắt tam giác.
“Phập!”
Kim bạc xuyên qua quần áo, đâm vào trong cơ thể, hai mắt của mắt tam giác như bị điện giật, cả người như bị cố định bởi một lực vô hình, hoàn toàn không thể di chuyển được, cho dù cố gắng dùng sức như thế nào cũng không thể kiểm soát được cơ thể.
Sau đó Diệp Phong xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu, vươn ngón trỏ phải, gõ nhẹ vào trán của mắt tam giác.
“Phịch!”
Giây tiếp theo, cơ thể mắt tam giác như mất trọng lực, đổ nhào về phía trước.
...
“Đống Lương, con sao vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, cô gái xinh đẹp vô cùng căng thẳng, vội vàng lao tới bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy.
Tuy nhiên cơ thể mắt tam giác vẫn như bị hóa đá, không thể cử động được, ngoại trừ chớp mắt, hắn không thể làm được hành động khác.
Cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Phong, gào ầm lên: “Thằng nhãi chó má, mày làm gì Đống Lương rồi? Nếu như Đống Lương có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
“Ha ha... Chị Vương, chị đừng kích động vậy chứ, chẳng qua tôi chỉ là điểm huyệt của anh ta mà thôi, mấy phút sau anh ta sẽ hồi phục lại bình thường! Hơn nữa, anh ta cũng chỉ là con trai của chồng chị, chị kích động thế làm gì, giống như là người yêu vậy ấy!”, Diệp Phong đùa cợt.
Cậu vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp lập tức sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, như thể bí mật trong lòng bị người ta vạch trần, cô ta lập tức di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong, giọng run run nói:
“Thằng nhãi, mày... mày đừng có nói linh tinh, giữa tao và Đống Lương không có gì cả...”’
Cho dù ngoài miệng phủ nhận, nhưng giọng điệu lắp ba lắp bắp càng cho thấy trong lòng cô ta đang hoảng sợ.
Diệp Phong thấy vậy liền lắc đầu, trong lòng chỉ cười khẩy.
“Khụ khụ...”
Đúng lúc này, Vương Chấn nằm trên giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng ho khan, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Giây tiếp theo, trước sự chứng kiến của toàn bộ những người có mặt trong phòng bệnh, Vương Chấn từ từ mở mắt ra.
Vương Chấn – người đã bị bệnh viện và cả Lục Vân Phong thông báo giấy báo tử, bất ngờ tỉnh dậy một cách thần kỳ sau vài phút được Diệp Phong châm cứu.
Bàn tay vàng, hồi sinh người chết!
Thái ất thần châm, Cửu lê thần châm, Bồ đề thần châm và Tứ tượng thần châm!
Còn Lục Vân Phong là truyền nhân đương thời của Bồ đề châm, với kỹ thuật châm cứu siêu phàm của mình, ông ta được mệnh danh là “Vua châm cứu Giang Nam”, “Bàn tay Phật”, “Kẻ thù của Diêm Vương”.
Tuy nhiên Lục Vân Phong cũng biết, y đạo vô tận, nghịch thiên!
Muốn cướp người từ tay Diêm Vương nào có là chuyện dễ?
Vừa rồi ông ta thử dùng Bồ Đề Thần Châm chữa trị cho Vương Chấn, không ngờ bệnh tình của Vương Chấn càng nặng thêm, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Mặc dù ông ta đứng ra bảo đảm cho Diệp Phong, để cho Diệp Phong thử một lần, tuy nhiên trong lòng ông ta không có quá nhiều mong đợi.
Nhưng sau khi Diệp Phong thi triển ‘Kim bay vào huyệt’ và ‘Quan âm thủ’, Lục Vân Phong đã nhìn thấy một chút hi vọng.
Tuy nhiên ngay sau đó, cộng thêm việc sau đó
Bốn cây kim bạc cắm vào sau huyệt vẫn không ngừng run rẩy, giống như bị một bàn tay to vô hình lay động.
“Thanh long bãi vĩ, bạch hổ diêu đầu, thương quy tham huyệt, xích phong nghênh nguyên. . . Đây chính là Tứ tượng thần châm!”
Bởi vì quá mức kinh ngạc, giọng điệu của Lục Vân Phong có chút run run.
Ông ta không thể ngờ được, Diệp Phong không chỉ học được Bồ Đề Châm mà còn biết chiêu thức của Tứ tượng thần châm.
Mặc dù Lục Vân Phong mới chỉ được nghe về những chiêu thức này trong điển tịch, nhưng ngay lập tức đã nhận ra.
Phải biết rằng các môn phái trung y lớn đều ấp ủ và lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, những bí thuật này tuyệt đối đều sẽ không truyền ra ngoài.
Diệp Phong này sao lại có thể học được tuyệt chiêu của cả hai môn phái lớn chứ?
Tuy nhiên đây mới chỉ là bắt đầu.
Chỉ mấy phút sau đó, Lục Vân Phong lại nhìn thấy những kỹ năng độc đáo của Thái ất thần châm và Cửu lê thần châm trong tay Diệp Phong.
Cửu tinh phi châu, thiên nữ tán hoa, thiêu sơn hỏa, thấu tâm lương, quỷ kiến sầu. . .
Những chiêu thức tuyệt thế này đã khiến cho Lục Vân Phong cảm thấy chấn động chưa từng có.
Ông ta nhìn chằm chằm vào hai tay Diệp Phong, không dám chớp mắt, sợ rằng sẽ bỏ sót cái gì đó!
Sau khi quan sát một lúc, Lục Vân Phong ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mặc dù Diệp Phong thực hiện các động tác của Tứ đại thần châm, nhưng chúng khác với ấn tượng của ông ta.
Không phải nói Diệp Phong sử dụng không đúng, mà là thủ pháp của cậu dường như tinh xảo và cao siêu hơn những gì được ghi lại trong điển tịch, giống như một phiên bản cải tiến và nâng cấp của Tứ đại thần châm.
Nhận thức này khiến toàn thân Lục Vân Phong run lên.
Đột nhiên, cây kim bạc cuối cùng trong tay Diệp Phong đâm thẳng vào huyệt Bách hội trên đỉnh đầu Vương Chấn.
Giây tiếp theo, cơ thể Vương Chấn chấn động, toàn thân như được chìm trong một mảng ánh sáng, sinh ra một loại thánh khiết, khí tức cao xa.
Vẻ chết chóc trên khuôn mặt ông ta dần dần tan biến, thay vào đó là vẻ hồng hào.
Hơi thở cũng dần hồi phục lại, và ngay cả điện tâm đồ trên thiết bị y tế gần đó cũng trở lại nhịp bình thường.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong ở bên cạnh đột nhiên bật khóc, nhìn Diệp Phong hét lớn:
“Vạn phật hướng tông! Tôi biết rồi, thứ cậu thi triển chính là Độ ách thần châm trong truyền thuyết!”
Giọng nói của Lục Vân Phong kiên quyết và mạnh mẽ, và đôi mắt ông ta nhìn Diệp Phong cực kỳ nóng bỏng, như thể ông ta đang nhìn một mỹ nhân tuyệt thế!
Mắt tam giác và mỹ nữ xinh đẹp thấy vậy liền cau mày, tràn đầy sự hoảng sợ không thể che giấu được, trên trán thậm chí còn có những hạt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Mắt tam giác đè nén sự căng thẳng trong lòng, thận trọng hỏi Lục Vân Phong: “Lục đại sư, Độ ách thần châm này là gì thế? Lẽ nào còn thần kỳ hơn cả Bồ Đề Châm của ông sao?”
Lục Vân Phong nghe thấy vậy vừa lắc đầu vừa cảm thán nói: “Đống Lương à, cậu không biết! Tứ đại thần châm của Hoa Hạ thực chất chỉ là một châm pháp của Độ ách thần châm mà thôi!”
“Thập phương độ ách là chỉ thế giới vô lượng vô biên trong mười phương, có thể hóa giải mọi khổ não và tội lỗi trong thế gian! Dựa vào Độ ách thần châm này có khả năng cứu sống người chết!”
“Tuy nhiên Độ ách thần châm này thực sự quá khó học, cho dù là nhân tài kiệt xuất hàng trăm năm có một cũng khó mà nắm chắc hoàn toàn được, vì vậy có người đề nghị rằng, chia tách môn phái thần châm này ra cho dễ học”.
“Mặc dù không có tác dụng thần kỳ giúp người chết sống lại, nhưng có thể giảm bớt độ khó khi bắt đầu, thế hệ sau này liền xuất hiện tứ đại thần châm! Tuy nhiên mấy trăm năm nay vẫn chưa nghe thấy có ai tinh thông Độ ách thần châm cả!”
“Không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Lục Vân Phong ta, hôm nay lại có duyên tận mắt nhìn thấy môn phái thần châm này tái thế, cũng không uổng công sống một đời! Cho dù có chết cũng không hối tiếc!”
.....
Nghe thấy Độ ách thần châm thần kỳ như vậy, trong lòng mắt tam giác chột dạ, lắp bắp hỏi: “Lục đại sư, theo như ông nói,cha... cha nuôi của ta cũng...”
“Hahaha... Đống Lương à, cậu yên tâm đi, một khi Độ ách thần châm đã xuất ra, e là không cần bao lâu nữa, anh Vương sẽ tỉnh lại!”, Lục Vân Phong cười kiên định nói.
Nghe thấy vậy, mắt tam giác và cô gái xinh đẹp đều đồng thời bị sốc.
Hai người không có chút vui vẻ nào, ngược lại sắc mặt thay đổi rõ rệt, vẻ mặt khó coi như ăn phải cứt vậy.
Lúc này cô gái xinh đẹp đột nhiên nháy mắt với mắt tam giác.
Mắt tam giác thấy vậy hít sâu một hơi, giống như đưa ra một quyết định quan trọng nào đó, trong con ngươi bộc phát ra một tia sáng dữ dội, tiến lên phía trước một bước.
“Úi cha!”
Đột nhiên, mắt tam giác như bị trẹo chân, cả người bổ nhào về phía giường bệnh của Vương Chấn.
“Không hay rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong kinh ngạc thốt lên, muốn giơ tay ra ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Nếu như mắt tam giác ngã lên người Vương Chấn, động vào chỗ kim châm đó, vậy thì tất cả những chuyện mà Diệp Phong làm đều phí công vô ích rồi.
Với tình hình sức khỏe hiện giờ của Vương Chấn, cho dù là thần tiên tái thế cũng hết đường cứu!
Lúc này, cơ thể của mắt tam giác chỉ còn cách Lục Vân Phong mười mấy cm, trong mắt tràn đầy sự vui mừng, tựa hồ một giây sau hắn có thể thành công rồi!
Trong khoảnh khắc mấu chốt này, Diệp Phong không quay đầu lại, cổ tay khẽ rung lên, ném ra một cây kim bạc với tốc độc cực kỳ nhanh, vừa vặn đâm vào ‘huyệt thắt lưng’ của mắt tam giác.
“Phập!”
Kim bạc xuyên qua quần áo, đâm vào trong cơ thể, hai mắt của mắt tam giác như bị điện giật, cả người như bị cố định bởi một lực vô hình, hoàn toàn không thể di chuyển được, cho dù cố gắng dùng sức như thế nào cũng không thể kiểm soát được cơ thể.
Sau đó Diệp Phong xoay người lại, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười sâu, vươn ngón trỏ phải, gõ nhẹ vào trán của mắt tam giác.
“Phịch!”
Giây tiếp theo, cơ thể mắt tam giác như mất trọng lực, đổ nhào về phía trước.
...
“Đống Lương, con sao vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, cô gái xinh đẹp vô cùng căng thẳng, vội vàng lao tới bên cạnh hắn, đỡ hắn dậy.
Tuy nhiên cơ thể mắt tam giác vẫn như bị hóa đá, không thể cử động được, ngoại trừ chớp mắt, hắn không thể làm được hành động khác.
Cô gái xinh đẹp nhìn Diệp Phong, gào ầm lên: “Thằng nhãi chó má, mày làm gì Đống Lương rồi? Nếu như Đống Lương có mệnh hệ gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày!”
“Ha ha... Chị Vương, chị đừng kích động vậy chứ, chẳng qua tôi chỉ là điểm huyệt của anh ta mà thôi, mấy phút sau anh ta sẽ hồi phục lại bình thường! Hơn nữa, anh ta cũng chỉ là con trai của chồng chị, chị kích động thế làm gì, giống như là người yêu vậy ấy!”, Diệp Phong đùa cợt.
Cậu vừa dứt lời, cô gái xinh đẹp lập tức sợ hãi đến mức mặt tái nhợt, như thể bí mật trong lòng bị người ta vạch trần, cô ta lập tức di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phong, giọng run run nói:
“Thằng nhãi, mày... mày đừng có nói linh tinh, giữa tao và Đống Lương không có gì cả...”’
Cho dù ngoài miệng phủ nhận, nhưng giọng điệu lắp ba lắp bắp càng cho thấy trong lòng cô ta đang hoảng sợ.
Diệp Phong thấy vậy liền lắc đầu, trong lòng chỉ cười khẩy.
“Khụ khụ...”
Đúng lúc này, Vương Chấn nằm trên giường bệnh đột nhiên phát ra tiếng ho khan, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Giây tiếp theo, trước sự chứng kiến của toàn bộ những người có mặt trong phòng bệnh, Vương Chấn từ từ mở mắt ra.
Vương Chấn – người đã bị bệnh viện và cả Lục Vân Phong thông báo giấy báo tử, bất ngờ tỉnh dậy một cách thần kỳ sau vài phút được Diệp Phong châm cứu.
Bàn tay vàng, hồi sinh người chết!