Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38-40
Chương 38: Sự báo thù của Hoa Anh Kiệt
Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.
Khi Diệp Phong dùng giọng nói trầm thấp nói ra câu này, Sở Mai Dung trước mặt cậu đột nhiên run rẩy, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ánh mắt kỳ lạ, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên bị thứ gì chạm vào.
Sở Mai Dung không phải loại người tùy tiện vậy nên hai lần hôn mặc dù rất thích nhưng không đủ để cô yêu cậu.
Nhưng trong mắt cô, vẫn có một hạt giống tên gọi là "thích" sinh sôi nảy mầm.
Giống như tất cả cô gái tuổi teen khác, trong lòng cô vẫn luôn trông đợi vào tình yêu lãng mạn, hy vọng có một ngày có thể gặp được chàng bạch mã hoàng tử của mình.
Cô không biết Diệp Phong rốt cuộc có phải người tốt không, nhưng thời khắc này cô sẵn sàng thử.
Ở bên kia, khi nghe thấy mấy lời Diệp Phong nói, mấy cô gái đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Mà lúc này Hoa Anh Kiệt ở cách đó không xa đang dùng ánh mắt oán độc nhìn về Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Hôm nay hắn nhiều lần bị Diệp Phong sỉ nhục, đúng là mất hết mặt mũi.
Mà Sở Mai Dung từ chối lời mời của hắn, lựa chọn Diệp Phong để khiêu vũ và hôn môi, càng khiến hắn muốn nổi điên hơn.
Lúc này, hắn muốn giết Diệp Phong ngay lập tức!
Đột nhiên tên đàn em của Hoa Anh Kiệt đi đến bên cạnh hắn, trầm giọng nói:
"Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong đến đây hôm nay chắc chẳng có ý gì tốt!"
"Hửm?"
Hoa Anh Kiệt nghe thấy vậy liền nhướng mày hỏi: "A Khải, ý cậu là sao?"
Anh chàng tên "A Khải” cố tình lén lén lút lút nói:
"Anh Hoa, anh nghĩ xem... chuyện hôm nay thực sự kỳ lạ, cho dù làm gì, thằng nhãi Diệp Phong này đều có thể đè đầu cưỡi cổ anh! Hắn rõ ràng là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng nhưng cứ giả heo ăn thịt hổ, tám phần là cố ý muốn bẫy anh!"
"Hơn nữa Sở Mai Dung chưa từng tham gia buổi tiệc như này, lần này lại đồng ý tham gia, em thấy Diệp Phong rõ ràng có âm mưu từ trước, muốn mượn cơ hội lần này để làm lung lay địa vị của anh ở trường”.
"Chu Trạch, Uông Dương, Lưu Thao, tính cách của mấy tên này anh cũng biết đó, gió chiều nào theo chiều đó! Nhìn bộ dạng cung kính của chúng với Diệp Phong trông chẳng khác gì mấy con chó husky! Cứ như vậy thằng nhãi này tám chín phần sẽ uy hiếp đến địa vị của anh Hoa trong trường học!"
Nghe thấy lời A Khải nói, sắc mặt Hoa Anh Kiệt đen như đít nồi.
Hoa Anh Kiệt ưa chuộng những hoạt động xã hội như vậy, còn bỏ tiền túi tổ chức tiệc, đều vì coi trọng quan hệ của những người có máu mặt!
Hoa Anh Kiệt cũng dựa vào sự bợ đít của mọi người mới trở thành chủ tịch hội học sinh trường Nhất Trung!
Có lẽ theo như người ngoài thấy, chủ tịch hội học sinh cấp ba cũng chẳng có gì đáng để ca ngợi!
Nhưng Hoa Anh Kiệt muốn mượn tầng quan hệ này giao thiệp với đám con nhà giàu trong trường, thậm chí mượn quan hệ của cha chú bọn họ, giúp tập đoàn Hoa Thị giải quyết không ít phiền toái!
Có điều đám con nhà giàu này ai ai cũng tài giỏi, chắc chắn sẽ không làm ăn lỗ.
Bởi vì Hoa Anh Kiệt quen biết nhiều, gia thế phi phàm, nên mới trở thành tâm điểm, được coi là "thủ lĩnh"!"
Hôm nay, Diệp Phong ở đây làm hắn mất hết mặt mũi, nếu như không làm gì cả, e rằng không bao lâu sau hắn sẽ mất hết uy tín, trở thành một tên bù nhìn!
Lúc này, A Khải - đàn em của hắn lạnh lùng nói:
"Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong thực sự quá kiêu ngạo, nếu như không trừng trị nó, không biết ngày nào nó sẽ leo lên đầu lên cổ ta tác oai tác quái! Hôm nay chúng ta nhất định phải cho nó biết tay, để nó biết ở Nhất Trung của Tô Hành, ai mới là ông trùm!"
"Hừ... nói thì dễ lắm!"
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nói: "Đây là địa bàn của người ta, hơn nữa không biết thằng này dùng thủ đoạn nào mà quyến rũ được hoa khôi trường Sở Mai Dung!"
"Ngã ở đâu, đứng lên ở đó! anh Hoa, anh chẳng phải quen quán quân Phi Lăng "Nữ sinh siêu cấp" sao? Nếu như có thể gọi cô ấy đến, chắc chắn sẽ đè bẹp được Sở Mai Dung!", A Khải nhướng mày nói.
Nghe thấy lời này, Hoa Anh Kiệt mắt cũng sáng lên.
"Nữ sinh siêu cấp" hiện nay là chương trình tuyển chọn thần tượng nổi nhất Hoa Hạ lúc này, có lượt xem cao, mỗi năm mười tuyển thủ mạnh nhất sẽ được lọt vào giới giải trí, ký hợp đồng với công ty đại diện.
Mà quán quân kỳ này chính là cô gái ở Tô Hành tên Phi Lăng kia, xinh đẹp, mang trong mình giọng nói ngọt ngào, được mệnh danh là "Thiên Hậu mang giọng ca ngọt ngào", nhận được sự yêu thích của công chúng.
Nhưng Hoa Anh Kiệt biết, bên trong lớp vỏ ngây thơ Phi Lăng đang khoác trên mình kia là thân hình bốc lửa buông thả khó có thể tưởng tượng!
Trong đám con nhà giàu ở Tô Hành, Phi Lăng là gái đẹp chuyên tiếp khách có tiếng, thậm chí còn có tin đồn bị bao nuôi.
Có điều sau khi nổi tiếng, sau màn có bố đường sẵn sàng vung tiền, giúp cô ta đè bẹp mấy tin tức xấu xuống.
Mấy tháng trước, trong tiệc của bạn bè, Hoa Anh Kiệt đã có cơ hội quen Phi Lăng.
Hắn cũng bí mật hẹn gặp Phi Lăng mất lần, hắn tặng cô ta không ít túi xách hàng hiệu, trang sức, cũng sờ mó được cô ta nhiều lần, nhưng hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, đây vẫn chỉ là quan hệ mập mờ mà thôi!
Hoa Anh Kiệt tin, bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại của mình, một kẻ coi trọng tiền bạc, ham mê hư danh như Phi Lăng chín phần mười sẽ chạy thẳng đến cung phụng hắn.
Nếu xét về tướng mạo và gia thế, Phi Lăng chắc chắn không bằng Sở Mai Dung, nhưng nếu xét về độ nổi tiếng và yêu thích, Phi Lăng vừa dành được chức quán quân của "Nữ sinh siêu cấp", bây giờ đang là thần tượng được mọi người hoan nghênh nhất, xét về điểm này thì nhất định sẽ đè bẹp Sở Mai Dung.
Hơn nữa ở đây có không ít người là fan của Phi Lăng!
Nếu như Hoa Anh Kiệt có thể dễ dàng gọi Phi Lăng đến, vô hình trung sẽ thể hiện được thực lực hùng mạnh của hắn!
Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phi Lăng.
Ban đầu, Phi Lăng còn õng ẹo không chịu, bảo mình đang đi thu âm bài hát mới.
Tuy nhiên sau khi nhận được lời hứa hẹn của Hoa Anh Kiệt, chỉ cần cô ta đến, hắn sẽ tặng cô ta một sợi dây chuyền Tiffany phiên bản mới nhất, Phi Lăng liền lật mặt, bảo đảm sẽ đến ngay lập tức.
Hoa Anh Kiệt thấy vậy, trong lòng càng khinh thường, âm thầm mắng, con đĩ, dám ra oai với ông mày!
Hôm nay ông đây nhất định phải báo thù Diệp Phong, cũng phải chiếm được Phi Lăng, phát tiết lửa giận trên người!
...
Làm xong mọi chuyện, Hoa Anh Kiệt mới mỉm cười, tâm tình buồn bực mới dần biến đổi, thay vào đó là vẻ rạng rỡ hẳn lên.
"Khụ khụ..."
Hắn ho một tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người sau đó nói: "Ban nãy quên không nói với mọi người, trong buổi tiệc hôm nay còn có một vị khách bí mật, mọi người xin hãy đón chờ!"
Vừa dứt lời, lập tức có người hỏi: "Vị khách bí mật? Anh Hoa, là ai vậy?"
"Ha ha ha... đợi cô ấy đến rồi, mọi người sẽ biết thôi!", Hoa Anh Kiệt cố ý ra vẻ bí mật.
"Anh Hoa, ít nhất anh cũng phải gợi ý cho bọn em một chút chứ! Là nam hay là nữ vậy?"
"Là nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ mà ai ai cũng biết, mọi người đều biết cô ấy! Đảm bảo sẽ không để mọi người thất vọng!", Hoa Anh Kiệt thần bí nói, sau đó không chịu tiết lộ thêm tin tức nào nữa.
Mà lời hắn nói đã thu hút sự hiếu kỳ của mọi người.
"Mỹ nữ mọi người đều biết? Chẳng nhẽ là ngôi sao lớn nào sao?"
"Trời ạ! Thật hay giả vậy? Không hổ là anh Hoa, đỉnh quá! Tổ chức tiệc cho các bạn học mà cũng mời cả ngôi sao đến góp vui!"
"Nhưng rốt cuộc là ai vậy... chẳng nhẽ tiểu hoa đán Liễu Phi Phi? Không đúng... Liễu Phi Phi chẳng phải đang đóng phim ở tỉnh Quỳnh Châu sao?"
* Hoa đán là danh xưng chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, ngôi sao đại chúng, có độ quốc dân cao và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh, được đánh giá cao về thực lực hoặc độ nổi tiếng
"Đúng rồi! Cũng có thể là Tống Thần Hy hoa khôi học viện hý kịch Tân Tấn Giang Nam! Cô ấy chẳng phải cũng là người Tô Hành sao? Hơn nữa quay không biết bao nhiêu phim điện ảnh rồi!"
Đúng lúc này có người đột nhiên nói:"Mọi người nói xem, liệu có phải là Đường An Ni không?"
"Không đâu! Đường An Ni là người ai ai cũng biết, nhưng người ta hiện nay là ngôi sao lớn vô cùng nổi tiếng, thậm chí không thua kém gì những Thiên Hậu có uy tín trong nghề! Nghe nói có đại gia bỏ ra mười triệu mời cô ăn cơm nhưng cô từ chối!"
"Xì! Mười triệu đã là gì! Bây giờ với độ nổi tiếng của Đường An Ni, tùy tiện ra một ca khúc mới, riêng lượt trả tiền tải bài hát đã lên đến mấy triệu, người ta chẳng thiếu chút tiền đó!"
"Đúng vậy... mấy ngày trước, Đường An Ni còn đang tổ chức buổi biểu diễn ở Tô Hành, riêng tiền bán vé đã lên đến mấy trăm nghìn một tờ!"
Khi mọi người đang mồm năm miệng mười, bàn tán xôn xao, cửa lớn đại sảnh yến tiệc lại bị đẩy ra.
Ngay sau đó một cô gái xinh đẹp động lòng xuất hiện ở cổng.
Chương 39: Thần tượng cũng theo đuổi thần tượng!
Nhìn ra xa chỉ thấy một cô gái xinh đẹp động lòng, ăn mặc trang điểm vô cùng hợp mốt.
Đầu cô nhuộm tóc vàng làm tóc xoăn sóng, dưới ánh sáng đèn đại sảnh trông chói lóa, ngũ quan cô ta tinh xảo như búp bê.
Nhưng nếu như quan sát kỹ lại có thể thấy cho dù là sống mũi cao thẳng hay là cái cằm nhọn đều có chút gì đó không tự nhiên, rõ ràng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, có dấu vết của việc động đến dao kéo.
Hơn nữa giữa trán cô ta thậm chí còn để lộ chút gì đó lẳng lơ.
Lúc này cô ta mặc một bộ lễ phục màu đen, thiết kế vô cùng to gan, trước ngực là phần ren nửa trong suốt, thoắt ẩn thoắt hiện, có cảm giác che mà như không che, khiến người ta không kìm được nghĩ linh tinh.
Đằng sau bộ lễ phục càng lộ hơn, lộ đến tận eo, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra trong không khí.
Tất cả nam sinh ở đây đều cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, máu xông lên đầu, không thể giấu nổi dục vọng trong mắt mình.
"Trời ạ... là cô Phi Lăng!"
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra thân phận của cô ta.
"Anh Hoa quả nhiên không lừa chúng ta, mời được cả quán quân "Nữ sinh siêu cấp" đến, khách mời thần bí này đỉnh cao quá!"
"Không ngờ anh Hoa giỏi vậy"
..
Nghe thấy tiếng hét của mọi người, Hoa Anh Kiệt nhếch khóe miệng, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Trong đám con nhà giàu này, đám con gái thường so túi xách ai hiệu hơn, nhẫn kim cương của ai đắt hơn, chồng ai tài giỏi hơn!
Còn đám con trai cũng thường so sánh với nhau...
Đó có thể là đồng hồ, siêu xe, phụ nữ!
Loại công tử vừa xinh ra đã ngậm thìa vàng như họ, từ nhỏ đã dạo qua vô số bụi hoa, trừ phi là mỹ nữ tuyệt sắc như Sở Mai Dung nếu không họ cũng chẳng thiếu những cô gái xinh đẹp bình thường.
Cho dù là hoa khôi học viện nghệ thuật, đập tám chục một trăm nghìn là đủ để họ ngoan ngoãn nằm lên giường rồi.
Vậy nên nói, so với tướng mạo, thân phận của cô gái đó vẫn quan trọng hơn.
Cô gái càng có thân phận cao quý thì càng có được người đàn ông với thân phận cao quý, nó giống như tấm huân chương đeo trước ngực vậy.
Phi Lăng mặc dù không phải ngôi sao hạng A, nhưng cũng vừa nhận được chức quán quân của cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", đây là lúc được người người biết đến, nhất là trong đám thanh niên lại càng nổi tiếng!
Hơn nữa cô ta xinh đẹp, có giọng ca ngọt ngào, là đối tượng ảo tưởng của không ít đàn ông ở đây!
Vậy nên sau khi Phi Lăng xuất hiện ở buổi tiệc, bầu không khí lập tức lên đến cao trào!
Lúc này Hoa Anh Kiệt bước từng bước lớn đến chỗ cô ta, nhiệt tình chào hỏi: "Phi Lăng, em đến rồi!"
"Anh Hoa, anh nhiệt tình gửi lời mời như vậy, Phi Lăng đâu dám không đến! Tối nay người ta vốn là định đi thu âm bài hát mới, nhưng nhìn thấy tin nhắn của anh người ta liền chạy ngay đến đây đó".
Giọng nói của Phi Lăng vô cùng đặc biệt, nghe như tiếng chim non vậy, nhất là âm cuối cùng giống như tiếng mèo con nũng nịu, khiến mấy người đàn ông cảm thấy xương cụt tê dại.
Lúc này Hoa Anh Kiệt to gan, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo mỏng manh của Phi Lăng.
Ngay giây sau Phi Lăng hơi rùng mình, có điều mặt vẫn mỉm cười, không có ý từ chối.
Nhìn thấy cảnh này, Hoa Anh Kiệt càng không kiêng dè lướt qua bộ lễ phục mong manh, sờ soạng vòng eo bé nhỏ của cô ta.
Hoa Anh Kiệt biết, loại gái gọi cao cấp "cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, đôi môi ngọt ngào vạn người nếm" như Phi Lăng vô cùng quen mấy chuyện này, sẽ không làm mình mất mặt ở đây.
Ở bên kia, mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, bội phục Hoa Anh Kiệt, không ngờ hắn vừa vứt bỏ Tô My, liền gọi ngay một ngôi sao nổi tiếng đến.
"Ha ha ha ha..."
Lúc này Hoa Anh Kiệt cười lớn: "Tôi và Phi Lăng quen nhau cũng lâu rồi, mọi người đừng tỏ ra xa lạ với cô ấy nhé?"
Vừa dứt lời, lập tức có mấy người cố tình ra vẻ nói: "Anh Hoa, anh đùa gì vậy? Cô Phi Lăng bây giờ là người nổi tiếng, nửa cái Hoa Hạ này đều biết đến cô ấy, sao có thể xa lạ được?"
"Đúng vậy đúng vậy! Cô Phi Lăng trong trận chung kết cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", tiết mục hát bài hát "Tâm Nguyện" thực sự quá kinh điển”.
"Cô Phi Lăng, tôi là fan cô đó! Tôi còn bầu phiếu cho cô, còn huy động người nhà bạn bè bầu phiếu nữa! Tí nữa cô có thể chụp ảnh cùng tôi được không, tôi đăng lên tường nhà!"
....
Phi Lăng vừa xuất hiện, cô ta và Hoa Anh Kiệt lập tức trở thành tâm điểm của nơi này, thậm chí cướp mất ánh hào quang của Sở Mai Dung và Phi Lăng!
Dù sao Phi Lăng cũng là quán quân cuộc thi tuyển chọn idol, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Sở Mai Dung mặc dù đẹp thật, nhưng cao cao không ai với tới, giống như bông tuyết liên thanh khiến trên núi cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào!
Mà Phi Lăng giống như bông hoa hồng, kiều diễm xinh đẹp, thu hút mọi người đến hái.
Lúc này nghe thấy mọi người bợ đít Phi Lăng, Hoa Anh Kiệt mỉm cười càng tươi hơn.
Theo như hắn thấy, bản thân vô hình trung đã đè được Diệp Phong xuống rồi.
Tuy nhiên ngay giây sau khi hắn nhìn về phía Diệp Phong, nụ cười liền tắt ngúm.
Nhìn qua đó chỉ thấy sắc mặt Diệp Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, trên mặt là vẻ hờ hững không quan tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Phi Lăng lấy một cái, dường như Phi Lăng chẳng là ai cả.
Biểu hiện của Diệp Phong càng bình tĩnh, Hoa Anh Kiệt càng tức điên, dường như mình dồn toàn lực tung nắm đấm, nhưng cứ như đánh vào bông vậy, chẳng có hiệu quả.
Hoa Anh Kiệt nhíu mày, thầm nghĩ: "Hừ... chẳng qua chỉ là thằng nhãi gặp may thôi, ra vẻ cái gì!"
Đúng lúc này có người đột nhiên hỏi: "Cô Phi Lăng, nghe nói trong vòng bán kết, có mười mấy công ty giải trí muốn mời cô về, cô có thể tiết lộ một chút cô chọn công ty nào không?"
"Ha ha ha..."
Phi Lăng mỉm cười, đôi môi khẽ mở: "Thực ra đây cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa tôi sẽ đăng bài thông báo, nói cho mọi người biết cũng không sao, là tập đoàn Thiên Nghi ở thành phố Hoa Hải!"
"Oa!"
Nghe thấy lời Phi Lăng nói, mọi người đều kinh ngạc hét lên: "Là tập đoàn Thiên Nghi đó, là công ty giải trí đứng đầu ngành đó! Bên dưới có hàng chục ngôi sao nổi tiếng!"
"Không sai! Nghe nói hai năm nay tập đoàn Thiên Nghi rất ít chủ động ký hợp đồng với người mới, nhưng nếu được bọn họ chọn không bao lâu sau sẽ nổi tiếng, trở thành ngôi sao hạng nhất!"
"Tôi còn nghe nói... chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghi, không phải người phàm, mà có bối cảnh thâm sâu, quyền thế ngút trời".
“Cô Phi Lăng, chúc mừng cô, chắc không bao lâu nữa, cô sẽ đi vòng quanh thế giới tổ chức buổi hòa nhạc!"
...
Nghe thấy lời chúc mừng của mọi người, trên mặt Phi Lăng hiện lên vẻ đắc ý, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, ngực cô ta phập phồng lên xuống, thu hút ánh nhìn của biết bao anh chàng.
"Đúng rồi, cô Phi Lăng, Đường Tô Ni mấy ngày trước tổ chức buổi hòa nhạc ở Tô Hành cũng thuộc tập đoàn Thiên Nghi phải không!", có người hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chị An Ni là hoa đán của công ty chúng tôi đó!", Phi Lăng nói.
Mặc dù cô ta lớn tuổi hơn Đường An Ni, nhưng trong giới giải trí chỉ xét ai vào nghề trước, Đường An Ni debut sớm hơn cô ta, vậy nên cô ta mới gọi cô ấy là "chị An Ni"
Lúc này Phi Lăng nói tiếp: "Chị An Ni là thần tượng tôi sùng bái nhất! Các sáng tác của cô ấy đều vang bóng một thời, hơn nữa giọng ca của cô ấy đúng là âm thanh của thiên nhiên, trăm năm mới có một lần!"
" m vực của tôi quá hẹp, chỉ có thể hát mấy bài hát ngọt ngào! Có điều công ty có thể mời chị An Ni ra tay, sáng tác một bài hát vừa sức tôi!"
"Đúng rồi cô Phi Lăng, từ khi Đường An Ni debut đến nay hình như không có bất kỳ một scandal nào! Nhưng dựa theo mấy thủ đoạn của các công ty giải trí chẳng phải đều dùng cách ghép couple với các nam thần tượng để nâng cao độ nổi tiếng sao?", có người hiếu kỳ hỏi.
"Haha..."
Nghe thấy vậy, Phi Lăng mỉm cười nói:
"Có lẽ cũng có một số người sẽ làm như vậy, có điều chị An Ni lại không cần người ta dùng hành động đó tạo độ nổi tiếng cho mình! Mọi người biết không? Chị An Ni bên ngoài trong đơn giản, nhưng địa vị cụ thể của cô ấy, tôi cũng không rõ! Nhưng tôi có thể nói với mấy người một chuyện".
"Có một lần tôi tham gia hoạt động nội bộ trong tập đoàn, ngay cả chủ tịch gặp chị An Ni cũng phải khách khí, thậm chí khi hai người đi với nhau, chủ tịch còn phải đi sau nhường đường cho chị An Ni đó!"
Chương 40: Da mặt dày hơn tường thành!
"Cái gì?"
Nghe thấy lời Phi Lăng, sắc mặt tất cả đám con nhà giàu ở đây đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Cần phải biết, chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghị là trùm giới giải trí, một tay che trời, hô mưa gọi gió.
Thậm chí không hề khoa trương, có thể nói một câu nói của ông ta có thể quyết định tương lai của ngôi sao, ông ta muốn nâng ai thì nâng người ấy, ông ta muốn đạp ai thì đạp người ấy, ông ta ngoắc ngón tay một cái, không biết có bao nhiêu ngôi sao nữ sẵn sàng lao đến, cam chịu quỳ gối thần phục dưới chân ông ta, cúi người khom lưng, hầu hạ ông ta!
Nhưng bây giờ Phi Lăng lại nói, ông chủ lớn như vậy lại phải cúi người khom lưng với Đường An Ni, còn chủ động đi sau cô ấy để thể hiện sự kính trọng, từ đó có thể thấy thân phận của Đường An Ni rất kinh khủng.
Lúc này Phi Lăng lại nói tiếp: "Không chỉ như vậy, hợp đồng của chị An Ni khác với chúng tôi, thay vì nói cô ấy là nghệ sĩ của công ty, không bằng nói công ty phục vụ cho cô ấy!"
"Từ khi debut đến nay, cô ấy chưa từng nhận bất kỳ quảng cáo đại ngôn của bất kỳ nhãn hàng não, mỗi sáng tác của cô sau khi xuất bản bán được đến cả chục triệu bản, rõ ràng cô ấy làm nghệ sĩ không phải vì tiền!"
Nói đến đây, Phi Lăng chợt dừng lại, giọng điệu trở nên thần bí: "Năm ngoái có ngôi sao mới nổi Ngô Thiên Trạch, mọi người có biết không?"
Vừa dứt lời, mọi người không biết tại sao Phi Lăng tự nhiên chuyển chủ đề, có điều vẫn có mấy nữ sinh trong mắt hiện lên vẻ ái mộ nói:
"Đương nhiên là biết rồi, tôi là fan của anh ấy đó! Nghe nói Ngô Thiên Trạch không chỉ đẹp trai, gia thế bất phàm, mà bố còn là chủ tịch của công ty bán than đá nổi tiếng ở tỉnh Tây Sơn, có gia tài bạc tỉ!"
"Có điều anh ấy dù có dung mạo cũng chẳng nổi được mấy ngày, đột nhiên biến mất, đến bây giờ vẫn chẳng có thông tin gì, không biết có phải anh ấy về nhà kế nghiệp rồi không!"
"Hừ... kế nghiệp?"
Phi Lăng nghe thấy vậy, khinh thường mỉm cười nói: "Tôi nói cho mọi người biết, có một lần trong một chương trình, Ngô Thiên Trạch vừa hay bắt chuyện với Đường An Ni, kết quả tên này động tay động chân, muốn sờ soạng của ấy, cô ấy lập tức đổi sắc mặt, dứt tay áo rời đi, không quay chương trình đó nữa!"
"Trời ạ! Chị An Ni bá đạo quá!", có người cảm thán nói.
"Không hổ là Đường An Ni mà tôi thích! Chị Phi Lăng, về sau xảy ra chuyện gì, chị mau kể đi!"
"Về sau á..."
Phi Lăng cố ý kéo dài giọng điệu, kích thích sự hứng thú của mọi người: "Nghe nói ngày hôm sau, Thiên Nghi, Hoa Ánh, Trường Hồng, chủ tịch cả ba công ty giải trí nổi tiếng trên cùng lúc nói ra lệnh phong sát Ngô Thiên Trạch, khiến anh ta không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí!"
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thiên Nghi, Hoa Ánh, Trường Hồng có thể nói là ba công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ, chiếm hơn nửa mạng lưới tài nguyên trong ngành giải trí.
Ba công ty này liên kết lại phong sát một người, đừng nói đến là con trai của một ông chủ than đá, cho dù có là con trai của người giàu nhất tỉnh thì cũng hết cách.
Nhưng vì vậy, điều này càng thể hiện hậu phương vững chắc của Đường An Ni, biết đâu, cô ấy xuất thân từ một thế gia hào môn nổi tiếng nào đó.
...
Ở bên kia, ngay cả Diệp Phong cũng không ngờ Đường An Ni từng trải qua chuyện như này.
Có điều điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người, lúc bắt đầu, khi Diệp Phong ra tay cứu cô ấy, không ngờ bây giờ lại thành cậu trèo cao!
Trong lòng Diệp Phong, Đường An Ni vẫn là một cô gái bé nhỏ cần người khác bảo vệ mà thôi!
Lúc này lại có người nói: "Chị Phi Lăng, chị và Đường An Ni thân quen như vậy, chị ấy còn viết nhạc cho chị, vậy trong giới giải trí, chị cũng nổi lắm nhỉ!"
Phi Lăng nghe thấy vậy liền khẽ lắc đầu nói:
"Thực ra... tôi không được coi là bạn của chị An Ni, cùng lắm được coi là đồng nghiệp mà thôi! Chị An Ni mặc dù bình dị gần gũi, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người, cô ấy giống như bông tuyết liên thánh khiết trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ! Tôi chưa từng nghe nói cô ấy có bạn thực sự!"
"Ai nói chị An Ni không có bạn chứ!"
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua phát hiện ra người nói chính là đàn em A Khải của Hoa Anh Kiệt.
Sau đó A Khải chỉ vào Hoa Anh Kiệt nói: "Theo như tôi biết, anh Hoa chính là bạn của chị An Ni!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng sững sờ, hắn đâu có quen biết Đường An Ni, A Khải nói vớ vẩn cái gì vậy.
Tuy nhiên ngay giây sau Hoa Anh Kiệt nhìn thấy A Khải đang nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý.
Lúc trước A Khải đề nghị với hắn bảo hắn gọi Phi Lăng đến để đè bẹp Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Mà bây giờ sau một hồi Phi Lăng giới thiệu về Đường An Ni, Đường An Ni trong mắt mọi người có địa vị lên một tầm cao mới, vừa mạnh vừa thần bí!
Nếu như có thể có quan hệ với cô ấy, không khác gì dát vàng lên mặt, đủ để nâng cao giá trị bản thân!
Dù sao ra vẻ cũng không phạm pháp, chém gió không đánh thuế!
Theo như những gì Phi Lăng nói, nếu như thân phận của Đường An Ni cao quý như vậy, đám con nhà giàu không thể nào quen biết cô ấy vậy nên Hoa Anh Kiệt có chém gió phá trời cũng không bị vạch trần.
Bởi vì mấy tên này không thể nào lôi được Đường An Ni đến thật để đứng trước mặt chất vấn.
Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt cố bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười tự tin, sau đó từ từ nói:
"A Khải, tôi bảo cậu nhiều lần rồi, đừng có khoe khoang quan hệ của tôi với An Ni trước mặt người khác! Nếu như truyền ra biết đâu lại tạo ảnh hưởng không tốt cho An Ni!"
A Khải nghe thấy vậy liền thức thời giải thích: "Ái ôi! Anh Hoa, tại em, em quên mất! Có điều... mọi người cũng chẳng phải người ngoài, chắc sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu!"
Nghe thấy câu này, Hoa Anh Kiệt tặng cho A Khải ánh mắt "làm tốt lắm"!
...
Mà hai người một người hát một người sướng, phối hợp nhuần nhuyễn, gây được hứng thú cho mọi người, có người lập tức hỏi:
"Anh Hoa, anh thực sự quen chị An Ni sao?"
"Anh Hoa quả nhiên tài thật, hơn nữa còn khiêm tốn như vậy, giấu chúng ta bao lâu!"
"Đương nhiên rồi! Người càng tài giỏi càng khiêm tốn, chỉ có người không biết trên biết dưới mới đi khoe khoang thôi! Anh Hoa, tiết lộ cho em chút tin tức với Đường An Ni đi, bọn em đảm bảo không đi nói lung tung đâu!"
Mọi người xung quanh đua nhau bợ đít, khiến Hoa Anh Kiệt sướng như điên, vẻ chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất!
Hắn thậm chí còn cảm thấy nếu như tính điểm tỏ vẻ của mình chắc phải được điểm tối đa.
Lúc này Diệp Phong đứng bên cảm thấy nghi ngờ, không nghĩ Đường An Ni sẽ kết bạn với loại người như Hoa Anh Kiệt.
Vậy nên cậu khẽ rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đường An Ni, hỏi cô có quen người tên "Hoa Anh Kiệt" không.
Kết quả Đường An Ni nhanh chóng gửi tin nhắn lại:
"Hoa Anh Kiệt? Không quen! Đúng rồi Diệp Phong, ban nãy tôi bị kẹt trên đường cao tốc, chắc tôi sắp đến chỗ anh rồi!"
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Đường An Ni, Diệp Phong đương nhiên là nhận ra Hoa Anh Kiệt đang chém gió.
Tên này đúng là không biết xấu hổ!
Hơn nữa lúc này lại có người hỏi: "Đúng rồi anh Hoa, chị An Ni dạo gần đây vừa hay ở Tô Hành, quan hệ giữa hai người tốt như vậy hay là anh gọi cô ấy đến đây chơi đi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Bọn em là fan của chị An Ni, sưu tầm tất cả album của cô ấy!"
"Dựa vào quan hệ giữa anh Hoa và chị An Ni, chắc một câu nói là giải quyết được"!
Nghe thấy mọi người nói vậy, sắc mặt Hoa Anh Kiệt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao.
Bất lực hắn chỉ có thể giả bộ rút điện thoại ra, tùy ý ấn bừa mấy số sau đó ấn gọi.
Nhưng khi phía bên kia sắp bắt mắt, hắn cúp luôn, để điện thoại bên tai mình, không cho người khác nghe, giả bộ nói:
"Alo... An Ni à, tôi là Anh Kiệt! Tôi và mấy người bạn đang tụ tập ở câu lạc bộ Thanh Đằng, cô có muốn đến chơi, ôn chuyện không?"
"Hả? Hôm nay cô cảm thấy không khỏe đi nghỉ rồi à? Ồ ồ... được rồi, vậy lần sau có thời gian lại tụ tập nhé! Cái gì? Hai ngày nữa cô định mời riêng tôi đi ăn cơm á, không cần khách khí như vậy, hai chúng ta thân nhau mà! Được rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, bye bye!"
Sau khi cúp máy, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm giác màn biểu diễn ban nãy của mình đúng là đỉnh của chóp, không một khe hở.
Sau đó hắn lại quay người nói với mọi người: "Các vị, xin lỗi nhé, hôm nay An Ni không khỏe lắm, vậy nên không đến được!"
Lúc này đàn em A Khải lập tức nói: "Anh Hoa, chuyện này cũng dễ hiểu mà, mọi người đều thông cảm được! Có điều anh cũng đỉnh quá, chị An Ni hẹn anh đi ăn riêng sao?"
"Ừ... ai bảo tôi là bạn thân của An Ni chứ!"
Hoa Anh Kiệt bình tĩnh nói, trong từng câu chữ chứa đầy vẻ đắc ý..
Nhưng lúc này, trong phòng vang lên tiếng cười khinh bỉ.
"Hừ... Hoa Anh Kiệt, cậu đúng là không biết xấu hổ, đứng trước mặt nhiều người như thế nói vớ nói vẩn, da mặt cậu chắc còn dày hơn tường thành ấy nhỉ!"
Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.
Khi Diệp Phong dùng giọng nói trầm thấp nói ra câu này, Sở Mai Dung trước mặt cậu đột nhiên run rẩy, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên ánh mắt kỳ lạ, dường như nơi mềm mại nhất trong lòng đột nhiên bị thứ gì chạm vào.
Sở Mai Dung không phải loại người tùy tiện vậy nên hai lần hôn mặc dù rất thích nhưng không đủ để cô yêu cậu.
Nhưng trong mắt cô, vẫn có một hạt giống tên gọi là "thích" sinh sôi nảy mầm.
Giống như tất cả cô gái tuổi teen khác, trong lòng cô vẫn luôn trông đợi vào tình yêu lãng mạn, hy vọng có một ngày có thể gặp được chàng bạch mã hoàng tử của mình.
Cô không biết Diệp Phong rốt cuộc có phải người tốt không, nhưng thời khắc này cô sẵn sàng thử.
Ở bên kia, khi nghe thấy mấy lời Diệp Phong nói, mấy cô gái đều tỏ ra ngưỡng mộ.
Mà lúc này Hoa Anh Kiệt ở cách đó không xa đang dùng ánh mắt oán độc nhìn về Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Hôm nay hắn nhiều lần bị Diệp Phong sỉ nhục, đúng là mất hết mặt mũi.
Mà Sở Mai Dung từ chối lời mời của hắn, lựa chọn Diệp Phong để khiêu vũ và hôn môi, càng khiến hắn muốn nổi điên hơn.
Lúc này, hắn muốn giết Diệp Phong ngay lập tức!
Đột nhiên tên đàn em của Hoa Anh Kiệt đi đến bên cạnh hắn, trầm giọng nói:
"Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong đến đây hôm nay chắc chẳng có ý gì tốt!"
"Hửm?"
Hoa Anh Kiệt nghe thấy vậy liền nhướng mày hỏi: "A Khải, ý cậu là sao?"
Anh chàng tên "A Khải” cố tình lén lén lút lút nói:
"Anh Hoa, anh nghĩ xem... chuyện hôm nay thực sự kỳ lạ, cho dù làm gì, thằng nhãi Diệp Phong này đều có thể đè đầu cưỡi cổ anh! Hắn rõ ràng là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng nhưng cứ giả heo ăn thịt hổ, tám phần là cố ý muốn bẫy anh!"
"Hơn nữa Sở Mai Dung chưa từng tham gia buổi tiệc như này, lần này lại đồng ý tham gia, em thấy Diệp Phong rõ ràng có âm mưu từ trước, muốn mượn cơ hội lần này để làm lung lay địa vị của anh ở trường”.
"Chu Trạch, Uông Dương, Lưu Thao, tính cách của mấy tên này anh cũng biết đó, gió chiều nào theo chiều đó! Nhìn bộ dạng cung kính của chúng với Diệp Phong trông chẳng khác gì mấy con chó husky! Cứ như vậy thằng nhãi này tám chín phần sẽ uy hiếp đến địa vị của anh Hoa trong trường học!"
Nghe thấy lời A Khải nói, sắc mặt Hoa Anh Kiệt đen như đít nồi.
Hoa Anh Kiệt ưa chuộng những hoạt động xã hội như vậy, còn bỏ tiền túi tổ chức tiệc, đều vì coi trọng quan hệ của những người có máu mặt!
Hoa Anh Kiệt cũng dựa vào sự bợ đít của mọi người mới trở thành chủ tịch hội học sinh trường Nhất Trung!
Có lẽ theo như người ngoài thấy, chủ tịch hội học sinh cấp ba cũng chẳng có gì đáng để ca ngợi!
Nhưng Hoa Anh Kiệt muốn mượn tầng quan hệ này giao thiệp với đám con nhà giàu trong trường, thậm chí mượn quan hệ của cha chú bọn họ, giúp tập đoàn Hoa Thị giải quyết không ít phiền toái!
Có điều đám con nhà giàu này ai ai cũng tài giỏi, chắc chắn sẽ không làm ăn lỗ.
Bởi vì Hoa Anh Kiệt quen biết nhiều, gia thế phi phàm, nên mới trở thành tâm điểm, được coi là "thủ lĩnh"!"
Hôm nay, Diệp Phong ở đây làm hắn mất hết mặt mũi, nếu như không làm gì cả, e rằng không bao lâu sau hắn sẽ mất hết uy tín, trở thành một tên bù nhìn!
Lúc này, A Khải - đàn em của hắn lạnh lùng nói:
"Anh Hoa, thằng nhãi Diệp Phong thực sự quá kiêu ngạo, nếu như không trừng trị nó, không biết ngày nào nó sẽ leo lên đầu lên cổ ta tác oai tác quái! Hôm nay chúng ta nhất định phải cho nó biết tay, để nó biết ở Nhất Trung của Tô Hành, ai mới là ông trùm!"
"Hừ... nói thì dễ lắm!"
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng nói: "Đây là địa bàn của người ta, hơn nữa không biết thằng này dùng thủ đoạn nào mà quyến rũ được hoa khôi trường Sở Mai Dung!"
"Ngã ở đâu, đứng lên ở đó! anh Hoa, anh chẳng phải quen quán quân Phi Lăng "Nữ sinh siêu cấp" sao? Nếu như có thể gọi cô ấy đến, chắc chắn sẽ đè bẹp được Sở Mai Dung!", A Khải nhướng mày nói.
Nghe thấy lời này, Hoa Anh Kiệt mắt cũng sáng lên.
"Nữ sinh siêu cấp" hiện nay là chương trình tuyển chọn thần tượng nổi nhất Hoa Hạ lúc này, có lượt xem cao, mỗi năm mười tuyển thủ mạnh nhất sẽ được lọt vào giới giải trí, ký hợp đồng với công ty đại diện.
Mà quán quân kỳ này chính là cô gái ở Tô Hành tên Phi Lăng kia, xinh đẹp, mang trong mình giọng nói ngọt ngào, được mệnh danh là "Thiên Hậu mang giọng ca ngọt ngào", nhận được sự yêu thích của công chúng.
Nhưng Hoa Anh Kiệt biết, bên trong lớp vỏ ngây thơ Phi Lăng đang khoác trên mình kia là thân hình bốc lửa buông thả khó có thể tưởng tượng!
Trong đám con nhà giàu ở Tô Hành, Phi Lăng là gái đẹp chuyên tiếp khách có tiếng, thậm chí còn có tin đồn bị bao nuôi.
Có điều sau khi nổi tiếng, sau màn có bố đường sẵn sàng vung tiền, giúp cô ta đè bẹp mấy tin tức xấu xuống.
Mấy tháng trước, trong tiệc của bạn bè, Hoa Anh Kiệt đã có cơ hội quen Phi Lăng.
Hắn cũng bí mật hẹn gặp Phi Lăng mất lần, hắn tặng cô ta không ít túi xách hàng hiệu, trang sức, cũng sờ mó được cô ta nhiều lần, nhưng hai người vẫn chưa làm đến bước cuối cùng, đây vẫn chỉ là quan hệ mập mờ mà thôi!
Hoa Anh Kiệt tin, bây giờ chỉ cần một cuộc điện thoại của mình, một kẻ coi trọng tiền bạc, ham mê hư danh như Phi Lăng chín phần mười sẽ chạy thẳng đến cung phụng hắn.
Nếu xét về tướng mạo và gia thế, Phi Lăng chắc chắn không bằng Sở Mai Dung, nhưng nếu xét về độ nổi tiếng và yêu thích, Phi Lăng vừa dành được chức quán quân của "Nữ sinh siêu cấp", bây giờ đang là thần tượng được mọi người hoan nghênh nhất, xét về điểm này thì nhất định sẽ đè bẹp Sở Mai Dung.
Hơn nữa ở đây có không ít người là fan của Phi Lăng!
Nếu như Hoa Anh Kiệt có thể dễ dàng gọi Phi Lăng đến, vô hình trung sẽ thể hiện được thực lực hùng mạnh của hắn!
Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt vội vàng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Phi Lăng.
Ban đầu, Phi Lăng còn õng ẹo không chịu, bảo mình đang đi thu âm bài hát mới.
Tuy nhiên sau khi nhận được lời hứa hẹn của Hoa Anh Kiệt, chỉ cần cô ta đến, hắn sẽ tặng cô ta một sợi dây chuyền Tiffany phiên bản mới nhất, Phi Lăng liền lật mặt, bảo đảm sẽ đến ngay lập tức.
Hoa Anh Kiệt thấy vậy, trong lòng càng khinh thường, âm thầm mắng, con đĩ, dám ra oai với ông mày!
Hôm nay ông đây nhất định phải báo thù Diệp Phong, cũng phải chiếm được Phi Lăng, phát tiết lửa giận trên người!
...
Làm xong mọi chuyện, Hoa Anh Kiệt mới mỉm cười, tâm tình buồn bực mới dần biến đổi, thay vào đó là vẻ rạng rỡ hẳn lên.
"Khụ khụ..."
Hắn ho một tiếng, thu hút ánh mắt của mọi người sau đó nói: "Ban nãy quên không nói với mọi người, trong buổi tiệc hôm nay còn có một vị khách bí mật, mọi người xin hãy đón chờ!"
Vừa dứt lời, lập tức có người hỏi: "Vị khách bí mật? Anh Hoa, là ai vậy?"
"Ha ha ha... đợi cô ấy đến rồi, mọi người sẽ biết thôi!", Hoa Anh Kiệt cố ý ra vẻ bí mật.
"Anh Hoa, ít nhất anh cũng phải gợi ý cho bọn em một chút chứ! Là nam hay là nữ vậy?"
"Là nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ mà ai ai cũng biết, mọi người đều biết cô ấy! Đảm bảo sẽ không để mọi người thất vọng!", Hoa Anh Kiệt thần bí nói, sau đó không chịu tiết lộ thêm tin tức nào nữa.
Mà lời hắn nói đã thu hút sự hiếu kỳ của mọi người.
"Mỹ nữ mọi người đều biết? Chẳng nhẽ là ngôi sao lớn nào sao?"
"Trời ạ! Thật hay giả vậy? Không hổ là anh Hoa, đỉnh quá! Tổ chức tiệc cho các bạn học mà cũng mời cả ngôi sao đến góp vui!"
"Nhưng rốt cuộc là ai vậy... chẳng nhẽ tiểu hoa đán Liễu Phi Phi? Không đúng... Liễu Phi Phi chẳng phải đang đóng phim ở tỉnh Quỳnh Châu sao?"
* Hoa đán là danh xưng chỉ những nữ diễn viên nổi tiếng, ngôi sao đại chúng, có độ quốc dân cao và nổi bật hơn trong mảng điện ảnh, được đánh giá cao về thực lực hoặc độ nổi tiếng
"Đúng rồi! Cũng có thể là Tống Thần Hy hoa khôi học viện hý kịch Tân Tấn Giang Nam! Cô ấy chẳng phải cũng là người Tô Hành sao? Hơn nữa quay không biết bao nhiêu phim điện ảnh rồi!"
Đúng lúc này có người đột nhiên nói:"Mọi người nói xem, liệu có phải là Đường An Ni không?"
"Không đâu! Đường An Ni là người ai ai cũng biết, nhưng người ta hiện nay là ngôi sao lớn vô cùng nổi tiếng, thậm chí không thua kém gì những Thiên Hậu có uy tín trong nghề! Nghe nói có đại gia bỏ ra mười triệu mời cô ăn cơm nhưng cô từ chối!"
"Xì! Mười triệu đã là gì! Bây giờ với độ nổi tiếng của Đường An Ni, tùy tiện ra một ca khúc mới, riêng lượt trả tiền tải bài hát đã lên đến mấy triệu, người ta chẳng thiếu chút tiền đó!"
"Đúng vậy... mấy ngày trước, Đường An Ni còn đang tổ chức buổi biểu diễn ở Tô Hành, riêng tiền bán vé đã lên đến mấy trăm nghìn một tờ!"
Khi mọi người đang mồm năm miệng mười, bàn tán xôn xao, cửa lớn đại sảnh yến tiệc lại bị đẩy ra.
Ngay sau đó một cô gái xinh đẹp động lòng xuất hiện ở cổng.
Chương 39: Thần tượng cũng theo đuổi thần tượng!
Nhìn ra xa chỉ thấy một cô gái xinh đẹp động lòng, ăn mặc trang điểm vô cùng hợp mốt.
Đầu cô nhuộm tóc vàng làm tóc xoăn sóng, dưới ánh sáng đèn đại sảnh trông chói lóa, ngũ quan cô ta tinh xảo như búp bê.
Nhưng nếu như quan sát kỹ lại có thể thấy cho dù là sống mũi cao thẳng hay là cái cằm nhọn đều có chút gì đó không tự nhiên, rõ ràng đã từng phẫu thuật thẩm mỹ, có dấu vết của việc động đến dao kéo.
Hơn nữa giữa trán cô ta thậm chí còn để lộ chút gì đó lẳng lơ.
Lúc này cô ta mặc một bộ lễ phục màu đen, thiết kế vô cùng to gan, trước ngực là phần ren nửa trong suốt, thoắt ẩn thoắt hiện, có cảm giác che mà như không che, khiến người ta không kìm được nghĩ linh tinh.
Đằng sau bộ lễ phục càng lộ hơn, lộ đến tận eo, làn da trắng nõn như tuyết lộ ra trong không khí.
Tất cả nam sinh ở đây đều cảm thấy miệng khô lưỡi nóng, máu xông lên đầu, không thể giấu nổi dục vọng trong mắt mình.
"Trời ạ... là cô Phi Lăng!"
Đúng lúc này, cuối cùng cũng có người nói ra thân phận của cô ta.
"Anh Hoa quả nhiên không lừa chúng ta, mời được cả quán quân "Nữ sinh siêu cấp" đến, khách mời thần bí này đỉnh cao quá!"
"Không ngờ anh Hoa giỏi vậy"
..
Nghe thấy tiếng hét của mọi người, Hoa Anh Kiệt nhếch khóe miệng, trong mắt không giấu nổi vẻ đắc ý.
Trong đám con nhà giàu này, đám con gái thường so túi xách ai hiệu hơn, nhẫn kim cương của ai đắt hơn, chồng ai tài giỏi hơn!
Còn đám con trai cũng thường so sánh với nhau...
Đó có thể là đồng hồ, siêu xe, phụ nữ!
Loại công tử vừa xinh ra đã ngậm thìa vàng như họ, từ nhỏ đã dạo qua vô số bụi hoa, trừ phi là mỹ nữ tuyệt sắc như Sở Mai Dung nếu không họ cũng chẳng thiếu những cô gái xinh đẹp bình thường.
Cho dù là hoa khôi học viện nghệ thuật, đập tám chục một trăm nghìn là đủ để họ ngoan ngoãn nằm lên giường rồi.
Vậy nên nói, so với tướng mạo, thân phận của cô gái đó vẫn quan trọng hơn.
Cô gái càng có thân phận cao quý thì càng có được người đàn ông với thân phận cao quý, nó giống như tấm huân chương đeo trước ngực vậy.
Phi Lăng mặc dù không phải ngôi sao hạng A, nhưng cũng vừa nhận được chức quán quân của cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", đây là lúc được người người biết đến, nhất là trong đám thanh niên lại càng nổi tiếng!
Hơn nữa cô ta xinh đẹp, có giọng ca ngọt ngào, là đối tượng ảo tưởng của không ít đàn ông ở đây!
Vậy nên sau khi Phi Lăng xuất hiện ở buổi tiệc, bầu không khí lập tức lên đến cao trào!
Lúc này Hoa Anh Kiệt bước từng bước lớn đến chỗ cô ta, nhiệt tình chào hỏi: "Phi Lăng, em đến rồi!"
"Anh Hoa, anh nhiệt tình gửi lời mời như vậy, Phi Lăng đâu dám không đến! Tối nay người ta vốn là định đi thu âm bài hát mới, nhưng nhìn thấy tin nhắn của anh người ta liền chạy ngay đến đây đó".
Giọng nói của Phi Lăng vô cùng đặc biệt, nghe như tiếng chim non vậy, nhất là âm cuối cùng giống như tiếng mèo con nũng nịu, khiến mấy người đàn ông cảm thấy xương cụt tê dại.
Lúc này Hoa Anh Kiệt to gan, duỗi tay ra ôm lấy vòng eo mỏng manh của Phi Lăng.
Ngay giây sau Phi Lăng hơi rùng mình, có điều mặt vẫn mỉm cười, không có ý từ chối.
Nhìn thấy cảnh này, Hoa Anh Kiệt càng không kiêng dè lướt qua bộ lễ phục mong manh, sờ soạng vòng eo bé nhỏ của cô ta.
Hoa Anh Kiệt biết, loại gái gọi cao cấp "cánh tay ngọc ngà ngàn người gối, đôi môi ngọt ngào vạn người nếm" như Phi Lăng vô cùng quen mấy chuyện này, sẽ không làm mình mất mặt ở đây.
Ở bên kia, mọi người nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, bội phục Hoa Anh Kiệt, không ngờ hắn vừa vứt bỏ Tô My, liền gọi ngay một ngôi sao nổi tiếng đến.
"Ha ha ha ha..."
Lúc này Hoa Anh Kiệt cười lớn: "Tôi và Phi Lăng quen nhau cũng lâu rồi, mọi người đừng tỏ ra xa lạ với cô ấy nhé?"
Vừa dứt lời, lập tức có mấy người cố tình ra vẻ nói: "Anh Hoa, anh đùa gì vậy? Cô Phi Lăng bây giờ là người nổi tiếng, nửa cái Hoa Hạ này đều biết đến cô ấy, sao có thể xa lạ được?"
"Đúng vậy đúng vậy! Cô Phi Lăng trong trận chung kết cuộc thi "Nữ sinh siêu cấp", tiết mục hát bài hát "Tâm Nguyện" thực sự quá kinh điển”.
"Cô Phi Lăng, tôi là fan cô đó! Tôi còn bầu phiếu cho cô, còn huy động người nhà bạn bè bầu phiếu nữa! Tí nữa cô có thể chụp ảnh cùng tôi được không, tôi đăng lên tường nhà!"
....
Phi Lăng vừa xuất hiện, cô ta và Hoa Anh Kiệt lập tức trở thành tâm điểm của nơi này, thậm chí cướp mất ánh hào quang của Sở Mai Dung và Phi Lăng!
Dù sao Phi Lăng cũng là quán quân cuộc thi tuyển chọn idol, bây giờ vô cùng nổi tiếng.
Sở Mai Dung mặc dù đẹp thật, nhưng cao cao không ai với tới, giống như bông tuyết liên thanh khiến trên núi cao, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào!
Mà Phi Lăng giống như bông hoa hồng, kiều diễm xinh đẹp, thu hút mọi người đến hái.
Lúc này nghe thấy mọi người bợ đít Phi Lăng, Hoa Anh Kiệt mỉm cười càng tươi hơn.
Theo như hắn thấy, bản thân vô hình trung đã đè được Diệp Phong xuống rồi.
Tuy nhiên ngay giây sau khi hắn nhìn về phía Diệp Phong, nụ cười liền tắt ngúm.
Nhìn qua đó chỉ thấy sắc mặt Diệp Phong vẫn vô cùng bình tĩnh, trên mặt là vẻ hờ hững không quan tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Phi Lăng lấy một cái, dường như Phi Lăng chẳng là ai cả.
Biểu hiện của Diệp Phong càng bình tĩnh, Hoa Anh Kiệt càng tức điên, dường như mình dồn toàn lực tung nắm đấm, nhưng cứ như đánh vào bông vậy, chẳng có hiệu quả.
Hoa Anh Kiệt nhíu mày, thầm nghĩ: "Hừ... chẳng qua chỉ là thằng nhãi gặp may thôi, ra vẻ cái gì!"
Đúng lúc này có người đột nhiên hỏi: "Cô Phi Lăng, nghe nói trong vòng bán kết, có mười mấy công ty giải trí muốn mời cô về, cô có thể tiết lộ một chút cô chọn công ty nào không?"
"Ha ha ha..."
Phi Lăng mỉm cười, đôi môi khẽ mở: "Thực ra đây cũng không phải bí mật gì, mấy ngày nữa tôi sẽ đăng bài thông báo, nói cho mọi người biết cũng không sao, là tập đoàn Thiên Nghi ở thành phố Hoa Hải!"
"Oa!"
Nghe thấy lời Phi Lăng nói, mọi người đều kinh ngạc hét lên: "Là tập đoàn Thiên Nghi đó, là công ty giải trí đứng đầu ngành đó! Bên dưới có hàng chục ngôi sao nổi tiếng!"
"Không sai! Nghe nói hai năm nay tập đoàn Thiên Nghi rất ít chủ động ký hợp đồng với người mới, nhưng nếu được bọn họ chọn không bao lâu sau sẽ nổi tiếng, trở thành ngôi sao hạng nhất!"
"Tôi còn nghe nói... chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghi, không phải người phàm, mà có bối cảnh thâm sâu, quyền thế ngút trời".
“Cô Phi Lăng, chúc mừng cô, chắc không bao lâu nữa, cô sẽ đi vòng quanh thế giới tổ chức buổi hòa nhạc!"
...
Nghe thấy lời chúc mừng của mọi người, trên mặt Phi Lăng hiện lên vẻ đắc ý, nụ cười cũng rạng rỡ hơn, ngực cô ta phập phồng lên xuống, thu hút ánh nhìn của biết bao anh chàng.
"Đúng rồi, cô Phi Lăng, Đường Tô Ni mấy ngày trước tổ chức buổi hòa nhạc ở Tô Hành cũng thuộc tập đoàn Thiên Nghi phải không!", có người hỏi.
"Đương nhiên rồi! Chị An Ni là hoa đán của công ty chúng tôi đó!", Phi Lăng nói.
Mặc dù cô ta lớn tuổi hơn Đường An Ni, nhưng trong giới giải trí chỉ xét ai vào nghề trước, Đường An Ni debut sớm hơn cô ta, vậy nên cô ta mới gọi cô ấy là "chị An Ni"
Lúc này Phi Lăng nói tiếp: "Chị An Ni là thần tượng tôi sùng bái nhất! Các sáng tác của cô ấy đều vang bóng một thời, hơn nữa giọng ca của cô ấy đúng là âm thanh của thiên nhiên, trăm năm mới có một lần!"
" m vực của tôi quá hẹp, chỉ có thể hát mấy bài hát ngọt ngào! Có điều công ty có thể mời chị An Ni ra tay, sáng tác một bài hát vừa sức tôi!"
"Đúng rồi cô Phi Lăng, từ khi Đường An Ni debut đến nay hình như không có bất kỳ một scandal nào! Nhưng dựa theo mấy thủ đoạn của các công ty giải trí chẳng phải đều dùng cách ghép couple với các nam thần tượng để nâng cao độ nổi tiếng sao?", có người hiếu kỳ hỏi.
"Haha..."
Nghe thấy vậy, Phi Lăng mỉm cười nói:
"Có lẽ cũng có một số người sẽ làm như vậy, có điều chị An Ni lại không cần người ta dùng hành động đó tạo độ nổi tiếng cho mình! Mọi người biết không? Chị An Ni bên ngoài trong đơn giản, nhưng địa vị cụ thể của cô ấy, tôi cũng không rõ! Nhưng tôi có thể nói với mấy người một chuyện".
"Có một lần tôi tham gia hoạt động nội bộ trong tập đoàn, ngay cả chủ tịch gặp chị An Ni cũng phải khách khí, thậm chí khi hai người đi với nhau, chủ tịch còn phải đi sau nhường đường cho chị An Ni đó!"
Chương 40: Da mặt dày hơn tường thành!
"Cái gì?"
Nghe thấy lời Phi Lăng, sắc mặt tất cả đám con nhà giàu ở đây đều hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Cần phải biết, chủ tịch của tập đoàn Thiên Nghị là trùm giới giải trí, một tay che trời, hô mưa gọi gió.
Thậm chí không hề khoa trương, có thể nói một câu nói của ông ta có thể quyết định tương lai của ngôi sao, ông ta muốn nâng ai thì nâng người ấy, ông ta muốn đạp ai thì đạp người ấy, ông ta ngoắc ngón tay một cái, không biết có bao nhiêu ngôi sao nữ sẵn sàng lao đến, cam chịu quỳ gối thần phục dưới chân ông ta, cúi người khom lưng, hầu hạ ông ta!
Nhưng bây giờ Phi Lăng lại nói, ông chủ lớn như vậy lại phải cúi người khom lưng với Đường An Ni, còn chủ động đi sau cô ấy để thể hiện sự kính trọng, từ đó có thể thấy thân phận của Đường An Ni rất kinh khủng.
Lúc này Phi Lăng lại nói tiếp: "Không chỉ như vậy, hợp đồng của chị An Ni khác với chúng tôi, thay vì nói cô ấy là nghệ sĩ của công ty, không bằng nói công ty phục vụ cho cô ấy!"
"Từ khi debut đến nay, cô ấy chưa từng nhận bất kỳ quảng cáo đại ngôn của bất kỳ nhãn hàng não, mỗi sáng tác của cô sau khi xuất bản bán được đến cả chục triệu bản, rõ ràng cô ấy làm nghệ sĩ không phải vì tiền!"
Nói đến đây, Phi Lăng chợt dừng lại, giọng điệu trở nên thần bí: "Năm ngoái có ngôi sao mới nổi Ngô Thiên Trạch, mọi người có biết không?"
Vừa dứt lời, mọi người không biết tại sao Phi Lăng tự nhiên chuyển chủ đề, có điều vẫn có mấy nữ sinh trong mắt hiện lên vẻ ái mộ nói:
"Đương nhiên là biết rồi, tôi là fan của anh ấy đó! Nghe nói Ngô Thiên Trạch không chỉ đẹp trai, gia thế bất phàm, mà bố còn là chủ tịch của công ty bán than đá nổi tiếng ở tỉnh Tây Sơn, có gia tài bạc tỉ!"
"Có điều anh ấy dù có dung mạo cũng chẳng nổi được mấy ngày, đột nhiên biến mất, đến bây giờ vẫn chẳng có thông tin gì, không biết có phải anh ấy về nhà kế nghiệp rồi không!"
"Hừ... kế nghiệp?"
Phi Lăng nghe thấy vậy, khinh thường mỉm cười nói: "Tôi nói cho mọi người biết, có một lần trong một chương trình, Ngô Thiên Trạch vừa hay bắt chuyện với Đường An Ni, kết quả tên này động tay động chân, muốn sờ soạng của ấy, cô ấy lập tức đổi sắc mặt, dứt tay áo rời đi, không quay chương trình đó nữa!"
"Trời ạ! Chị An Ni bá đạo quá!", có người cảm thán nói.
"Không hổ là Đường An Ni mà tôi thích! Chị Phi Lăng, về sau xảy ra chuyện gì, chị mau kể đi!"
"Về sau á..."
Phi Lăng cố ý kéo dài giọng điệu, kích thích sự hứng thú của mọi người: "Nghe nói ngày hôm sau, Thiên Nghi, Hoa Ánh, Trường Hồng, chủ tịch cả ba công ty giải trí nổi tiếng trên cùng lúc nói ra lệnh phong sát Ngô Thiên Trạch, khiến anh ta không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí!"
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Thiên Nghi, Hoa Ánh, Trường Hồng có thể nói là ba công ty giải trí đứng đầu Hoa Hạ, chiếm hơn nửa mạng lưới tài nguyên trong ngành giải trí.
Ba công ty này liên kết lại phong sát một người, đừng nói đến là con trai của một ông chủ than đá, cho dù có là con trai của người giàu nhất tỉnh thì cũng hết cách.
Nhưng vì vậy, điều này càng thể hiện hậu phương vững chắc của Đường An Ni, biết đâu, cô ấy xuất thân từ một thế gia hào môn nổi tiếng nào đó.
...
Ở bên kia, ngay cả Diệp Phong cũng không ngờ Đường An Ni từng trải qua chuyện như này.
Có điều điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người, lúc bắt đầu, khi Diệp Phong ra tay cứu cô ấy, không ngờ bây giờ lại thành cậu trèo cao!
Trong lòng Diệp Phong, Đường An Ni vẫn là một cô gái bé nhỏ cần người khác bảo vệ mà thôi!
Lúc này lại có người nói: "Chị Phi Lăng, chị và Đường An Ni thân quen như vậy, chị ấy còn viết nhạc cho chị, vậy trong giới giải trí, chị cũng nổi lắm nhỉ!"
Phi Lăng nghe thấy vậy liền khẽ lắc đầu nói:
"Thực ra... tôi không được coi là bạn của chị An Ni, cùng lắm được coi là đồng nghiệp mà thôi! Chị An Ni mặc dù bình dị gần gũi, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người, cô ấy giống như bông tuyết liên thánh khiết trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ! Tôi chưa từng nghe nói cô ấy có bạn thực sự!"
"Ai nói chị An Ni không có bạn chứ!"
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua phát hiện ra người nói chính là đàn em A Khải của Hoa Anh Kiệt.
Sau đó A Khải chỉ vào Hoa Anh Kiệt nói: "Theo như tôi biết, anh Hoa chính là bạn của chị An Ni!"
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng sững sờ, hắn đâu có quen biết Đường An Ni, A Khải nói vớ vẩn cái gì vậy.
Tuy nhiên ngay giây sau Hoa Anh Kiệt nhìn thấy A Khải đang nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý.
Lúc trước A Khải đề nghị với hắn bảo hắn gọi Phi Lăng đến để đè bẹp Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Mà bây giờ sau một hồi Phi Lăng giới thiệu về Đường An Ni, Đường An Ni trong mắt mọi người có địa vị lên một tầm cao mới, vừa mạnh vừa thần bí!
Nếu như có thể có quan hệ với cô ấy, không khác gì dát vàng lên mặt, đủ để nâng cao giá trị bản thân!
Dù sao ra vẻ cũng không phạm pháp, chém gió không đánh thuế!
Theo như những gì Phi Lăng nói, nếu như thân phận của Đường An Ni cao quý như vậy, đám con nhà giàu không thể nào quen biết cô ấy vậy nên Hoa Anh Kiệt có chém gió phá trời cũng không bị vạch trần.
Bởi vì mấy tên này không thể nào lôi được Đường An Ni đến thật để đứng trước mặt chất vấn.
Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt cố bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười tự tin, sau đó từ từ nói:
"A Khải, tôi bảo cậu nhiều lần rồi, đừng có khoe khoang quan hệ của tôi với An Ni trước mặt người khác! Nếu như truyền ra biết đâu lại tạo ảnh hưởng không tốt cho An Ni!"
A Khải nghe thấy vậy liền thức thời giải thích: "Ái ôi! Anh Hoa, tại em, em quên mất! Có điều... mọi người cũng chẳng phải người ngoài, chắc sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu!"
Nghe thấy câu này, Hoa Anh Kiệt tặng cho A Khải ánh mắt "làm tốt lắm"!
...
Mà hai người một người hát một người sướng, phối hợp nhuần nhuyễn, gây được hứng thú cho mọi người, có người lập tức hỏi:
"Anh Hoa, anh thực sự quen chị An Ni sao?"
"Anh Hoa quả nhiên tài thật, hơn nữa còn khiêm tốn như vậy, giấu chúng ta bao lâu!"
"Đương nhiên rồi! Người càng tài giỏi càng khiêm tốn, chỉ có người không biết trên biết dưới mới đi khoe khoang thôi! Anh Hoa, tiết lộ cho em chút tin tức với Đường An Ni đi, bọn em đảm bảo không đi nói lung tung đâu!"
Mọi người xung quanh đua nhau bợ đít, khiến Hoa Anh Kiệt sướng như điên, vẻ chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất!
Hắn thậm chí còn cảm thấy nếu như tính điểm tỏ vẻ của mình chắc phải được điểm tối đa.
Lúc này Diệp Phong đứng bên cảm thấy nghi ngờ, không nghĩ Đường An Ni sẽ kết bạn với loại người như Hoa Anh Kiệt.
Vậy nên cậu khẽ rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Đường An Ni, hỏi cô có quen người tên "Hoa Anh Kiệt" không.
Kết quả Đường An Ni nhanh chóng gửi tin nhắn lại:
"Hoa Anh Kiệt? Không quen! Đúng rồi Diệp Phong, ban nãy tôi bị kẹt trên đường cao tốc, chắc tôi sắp đến chỗ anh rồi!"
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của Đường An Ni, Diệp Phong đương nhiên là nhận ra Hoa Anh Kiệt đang chém gió.
Tên này đúng là không biết xấu hổ!
Hơn nữa lúc này lại có người hỏi: "Đúng rồi anh Hoa, chị An Ni dạo gần đây vừa hay ở Tô Hành, quan hệ giữa hai người tốt như vậy hay là anh gọi cô ấy đến đây chơi đi!"
"Đúng vậy đúng vậy! Bọn em là fan của chị An Ni, sưu tầm tất cả album của cô ấy!"
"Dựa vào quan hệ giữa anh Hoa và chị An Ni, chắc một câu nói là giải quyết được"!
Nghe thấy mọi người nói vậy, sắc mặt Hoa Anh Kiệt hiện lên vẻ lúng túng, nhưng bây giờ đâm lao phải theo lao.
Bất lực hắn chỉ có thể giả bộ rút điện thoại ra, tùy ý ấn bừa mấy số sau đó ấn gọi.
Nhưng khi phía bên kia sắp bắt mắt, hắn cúp luôn, để điện thoại bên tai mình, không cho người khác nghe, giả bộ nói:
"Alo... An Ni à, tôi là Anh Kiệt! Tôi và mấy người bạn đang tụ tập ở câu lạc bộ Thanh Đằng, cô có muốn đến chơi, ôn chuyện không?"
"Hả? Hôm nay cô cảm thấy không khỏe đi nghỉ rồi à? Ồ ồ... được rồi, vậy lần sau có thời gian lại tụ tập nhé! Cái gì? Hai ngày nữa cô định mời riêng tôi đi ăn cơm á, không cần khách khí như vậy, hai chúng ta thân nhau mà! Được rồi, không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, bye bye!"
Sau khi cúp máy, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm giác màn biểu diễn ban nãy của mình đúng là đỉnh của chóp, không một khe hở.
Sau đó hắn lại quay người nói với mọi người: "Các vị, xin lỗi nhé, hôm nay An Ni không khỏe lắm, vậy nên không đến được!"
Lúc này đàn em A Khải lập tức nói: "Anh Hoa, chuyện này cũng dễ hiểu mà, mọi người đều thông cảm được! Có điều anh cũng đỉnh quá, chị An Ni hẹn anh đi ăn riêng sao?"
"Ừ... ai bảo tôi là bạn thân của An Ni chứ!"
Hoa Anh Kiệt bình tĩnh nói, trong từng câu chữ chứa đầy vẻ đắc ý..
Nhưng lúc này, trong phòng vang lên tiếng cười khinh bỉ.
"Hừ... Hoa Anh Kiệt, cậu đúng là không biết xấu hổ, đứng trước mặt nhiều người như thế nói vớ nói vẩn, da mặt cậu chắc còn dày hơn tường thành ấy nhỉ!"