-
Chương 785: Gà bay chó chạy, toàn bộ trúng kế
Sáng sớm, khi từng chiếc xe hơi treo biển số thành ủy Đông Hải rời khỏi đại viện Thành ủy, trong tòa lầu hai tầng nằm sâu trong đại viện, Ngụy lão gia tử vẫn như ngày thường, sớm rời giường đi tới trong tiểu viện.
Ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống trong sân, chiếu lên bụi hoa bãi cỏ, làm người ta có loại cảm giác sinh cơ bừng bừng.
Hô hấp lấy không khí thanh tân sáng sớm, Ngụy lão gia tử chậm rãi đánh Thái Cực quyền.
Thái Cực quyền.
Đây là sở thích lớn nhất ngoài sở thích uống trà của Ngụy lão gia tử.
Từ sau khi về hưu, mỗi ngày hắn đều rời giường, đánh một bộ Thái Cực quyền trong sân.
Thậm chí khi hắn còn chưa lui xuống tuyến hai, cũng thường rút thời gian đánh Thái Cực quyền.
Không biết qua bao lâu, khi Ngụy lão gia tử đánh xong Thái Cực quyền, đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc.
- Lão thủ trưởng, ngài lau mồ hôi nghỉ ngơi một chút.
Trương thư ký thấy thế liền tranh thủ đưa khăn mặt cung kính nói.
- Ai, rốt cục đã già thật rồi, không còn dùng được.
Ngụy lão gia tử tiếp lấy khăn mặt vừa lau mồ hôi vừa tự giễu.
Trương thư ký nghe vậy cười nói:
- Lão thủ trưởng thân thể thật cường tráng lắm rồi.
- Tiểu Trương, cậu không cần an ủi tôi.
Ngụy lão gia tử nói:
- Người a, không chịu già không được, đây là quy luật tự nhiên.
Lần này Trương thư ký không hé răng, tựa hồ không biết nên làm sao tiếp lời.
Mấy phút sau, Ngụy lão gia tử đi cùng Trương thư ký tới lầu hai, đơn giản ăn qua bữa sáng, sau đó lại mở ti vi đeo kính xem tin tức hàng ngày.
- Theo tin tức của Cộng Đồng Xã Nhật Bản, bộ trưởng ngoại giao Cung Bổn Chính Nhất vào 7h30 phút sáng ở bên ngoài lãnh sự quán gặp mặt tổng lãnh sự Trung Quốc, tỏ ra kháng nghị mãnh liệt về chuyện đêm hôm qua người phụ trách Y Đằng của lãnh sự quán Nhật Bản tại Trung Quốc bị người ấu đả trong một quán bar tại Đông Hải.
Cùng ngày, các nhà chức trách Nhật Bản đã yêu cầu tránh cho quan hệ Trung Nhật bị ảnh hưởng, bên phía Trung Quốc phải tập nã hung thủ giao cho chính phủ Nhật Bản xử lý!
Trên sô pha, khi Ngụy lão gia tử nghe được đoạn tin tức này, đồng tử phóng lớn, sắc mặt hơi đổi.
Đối với người từng đứng trên đỉnh quyền lực, hắn tự nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa nhìn ra được thái độ bên phía Nhật Bản hơi thái quá.
- Trương thư ký, chuyện này cậu có biết không?
Sau khi đoạn tin tức kết thúc, Ngụy lão gia tử nhíu mày hỏi.
Nghe câu hỏi, sắc mặt Trương thư ký phức tạp gật đầu:
- Lão thủ trưởng, tối hôm qua tôi có nghe nói chuyện này.
- Sao lại thế này?
Ngữ khí Ngụy lão gia tử ngưng trọng hỏi.
Khóe miệng Trương thư ký thoáng nhếch lên, than thở nói:
- Là Trần Phàm làm, hắn đánh hai chú cháu Y Điền vào bệnh viện, trong đó thương thế Y Điền cũng không nghiêm trọng, khuôn mặt cháu hắn bị biến dạng, gãy xương mũi...
Nói tới đó Trương thư ký ngừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện khi hắn nói ra người làm chuyện này là Trần Phàm, Ngụy lão gia tử trực tiếp ngây dại, thế cho nên không nghe được câu kế tiếp.
- Tiểu...tiểu Phàm vì sao lại làm chuyện này đây?
Thần tình Ngụy lão gia tử kinh ngạc, tựa hồ theo hắn xem ra Trần Phàm không khả năng làm ra loại chuyện này mới đúng.
Không riêng gì Ngụy lão gia tử cho rằng như vậy, Trương thư ký cũng cho rằng như thế.
Theo hắn nghĩ, người thanh niên kia tuy rằng làm ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, nhưng cơ hồ không có chuyện gì gây nguy hại quốc gia, mà chuyện này...
- Trương thư ký, cậu gọi cho tiểu Mạc, bảo hắn liên hệ tiểu Phàm, nói chiều nay ta muốn gặp tiểu Phàm ở Thạch Phong trà viên.
Thấy Trương thư ký không nói lời nào, Ngụy lão gia tử trầm ngâm mở miệng.
Hiển nhiên Ngụy lão gia tử biết chuyện này quan trọng ra sao, sẽ khiến một loạt phản ứng không hay, chuẩn bị tìm Trần Phàm nói chuyện.
- Dạ, lão thủ trưởng.
Trương thư ký biết rõ sự tình quan hệ trọng đại, vội vàng nói.
Cùng lúc đó, Ngụy lão gia tử không còn tâm tình xem tin tức, đi vào phòng sách gọi điện thoại.
...
Chạng vạng tối, Đông Hải vào giờ cao điểm xe cộ nghẹt cứng, chiếm đầy những con đường lớn trong Đông Hải.
Nơi ngã tư đường, chiếc Bentley của Trần Phàm đang vững vàng đỗ yên, nhiều người chung quanh đang dùng di động chụp ảnh biển số xe.
Trong xe, Long Nữ đang cau mày, sắc mặt có chút khó coi.
Không phải vì có người chụp ảnh mà nàng khó chịu, không phải vì kẹt xe mà bực bội, nàng là thành viên Long Nha, sự kiên nhẫn người thường không thể so sánh!
Nàng bực tức là vì chuyện phát sinh hôm qua, hơn nữa còn biết chuyện này đã nghiêm trọng tới tình trạng nào!
Trần Phàm ngồi sau xe, vẫn thản nhiên như không có việc gì, không có chút phản ứng.
Long Nữ rất muốn hỏi nhưng lời tới miệng lại nhịn xuống.
Hai mươi phút sau.
Long Nữ lái xe đưa Trần Phàm tới Thạch Phong trà viên.
- Long Nữ, cô ở trong xe chờ tôi.
Xe dừng lại, Trần Phàm nhu huyệt thái dương, xuống xe nói.
Long Nữ im lặng gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi vào trong.
Cửa trà viên, Mạc lão không như ngày thường nhàn nhã nằm phơi nắng, mà đang bưng một ấm trà đi qua lại, thẳng đến khi nhìn thấy Trần Phàm đi vào.
- Tiểu Phàm, lão thủ trưởng chờ cậu đã lâu, mau vào đi thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Phàm thật bình tĩnh đi vào, Mạc lão khe khẽ thở dài.
Vừa thở dài, trong con ngươi Mạc lão toát ra ánh mắt mê hoặc, nghi hoặc không biết vì sao Trần Phàm lại làm ra sự kiện tối hôm qua, mặc dù vậy ông lão vẫn có chút bận tâm, lo lắng Trần Phàm không thể kết thúc.
Dù sao ông cũng biết giờ này khắc này sự kiện kia đã thăng cấp tới loại tình trạng nào.
- Ngại quá Mạc lão, trên đường kẹt xe, làm cho ngài cùng Ngụy lão đợi lâu.
Trần Phàm xin lỗi nói.
- Chuyện này không cần nói, nên ngẫm lại làm sao xử lý phiền toái của cậu mới là chính sự.
Mạc lão khoát tay áo thở dài:
- Đi thôi!
Cảm nhận được sự quan tâm phát ra từ sâu trong nội tâm của Mạc lão, trong lòng Trần Phàm ấm áp, định nói gì đó nhưng lại nhịn được, đi theo Mạc lão tới một gian nhà.
Trong phòng, Ngụy lão gia tử chờ đợi đã lâu.
Trước mặt hắn có một bình trà thật tinh mỹ, còn có một chén trà, nhưng hắn cũng không uống.
- Ngụy lão.
Tiến vào phòng, Trần Phàm cúi người chào Ngụy lão.
- Ngồi đi.
Ngụy lão thở dài, ý bảo Trần Phàm ngồi xuống nói chuyện.
Mạc lão thấy thế, liền rời khỏi phòng, Trần Phàm thản nhiên ngồi xuống, trên mặt không hề có chút lo lắng.
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trần Phàm, Ngụy lão gia tử than thở nói:
- Ai, tiểu Phàm, lần này cậu đã xông ra đại họa.
Nghe vậy Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giống như đã sớm dự liệu được dụng ý khi Ngụy lão gia tử hẹn hắn gặp mặt.
- Không biết cậu có xem qua tin tức hay không. Trong quốc nội Nhật Bản phản ánh chuyện tối hôm qua rất lớn, rất nhiều thành thị đều xuất hiện biểu tình, thủ tướng bên đó tỏ thái độ, nếu bên chúng ta không cho bọn hắn lời công đạo, quan hệ sẽ tan vỡ, đến lúc đó sẽ triệu hồi toàn bộ nhân viên ở đây, còn trục xuất người Hoa bên đó, hợp tác sẽ ngưng hẳn...
- Ngụy lão, tin tức cháu đều biết.
Trần Phàm vững như thái sơn, không hề lộ ra chút kinh hoảng.
- Vậy cậu còn làm?
Ngụy lão lại nói:
- Vậy cậu có biết Yến Khánh vì chuyện này biểu minh cần nghiêm trị hung thủ, cấp bên Nhật Bản một lời công đạo không?
Nói tới đây, biểu tình của Ngụy lão trở nên ngưng trọng.
Làm nhân vật linh hồn của Ngụy gia, tuy rằng Ngụy lão lui xuống tuyến hai, nhưng còn là người chủ trì âm thầm của Ngụy gia, đồng thời còn là một quân cờ trọng yếu trong bàn cờ của Trần lão thái gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì biết rõ bàn cờ này, Ngụy lão cùng các đại nhân vật luôn tràn ngập chờ mong, chờ mong cùng kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Trần Phàm cho họ một giải đáp hài lòng nhất.
Hiện giờ ngay trong lúc mấu chốt này, Trần Phàm gặp phải chuyện như vậy...
- Ngụy lão gia tử, chuyện ông nói cháu cũng biết, nhưng...cháu đã dự đoán được.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ngụy lão, Trần Phàm cười cười.
Nghe hắn nói, Ngụy lão không khỏi cả kinh:
- Cậu đoán được?
- Ân.
Trần Phàm thu liễm tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Nếu như cháu không đoán sai, Yến gia sẽ lấy chuyện này làm lý do, thậm chí còn làm lợi thế tiến hành đánh cờ!
- Nếu cậu đã biết vì sao còn làm như vậy?
Ngụy lão nghe được thiếu chút nữa tức chết:
- Ở thời kỳ mấu chốt này, lão hồ ly Yến Khánh nếu bức bách chúng ta giao cậu ra, chúng ta sẽ lâm vào cảnh tiến lui khó khăn.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Ngụy lão trở nên có chút khó coi.
Hắn biết rõ, vô luận có giao Trần Phàm ra hay không, cũng không phải là một chuyện gì tốt.
Nếu giao ra Trần Phàm, toàn bộ ván cờ của Trần lão thái gia hóa thành bọt nước.
Trái lại không giao ra Trần Phàm, với tính chất nghiêm trọng của chuyện này, căn bản không có biện pháp giải quyết.
- Ngụy lão, cháu không dối gạt ông, cháu là cố ý.
Trần Phàm thấy thế, thoáng do dự, vẫn nói lời thật với Ngụy lão như nói với thủ trưởng số 1.
- Cái gì?
Ngụy lão gia tử kinh ngạc.
- Cháu cố ý làm như vậy.
Trần Phàm lặp lại thêm một lần.
- Cậu...
Ngụy lão gia tử trợn mắt há hốc mồm.
- Yên tâm đi Ngụy lão, chuyện này cháu sẽ có lời giải thích.
Trần Phàm nhìn thẳng Ngụy lão nói:
- Không bao lâu, cháu sẽ cho bọn hắn biết thế nào là trả giá!
- Lộp bộp!
Trong lòng Ngụy lão chấn động, dùng ánh mắt khó tin nhìn Trần Phàm.
- Đương nhiên...Yến gia không chạy được - một tát này sẽ càng đau, càng vang dội hơn ở Hàng Châu cùng Đại Liên lúc trước!
Trần Phàm nói tới đây, nở nụ cười, cười thật tự tin.
Phần tự tin kia thuộc về Đồ Tể!
Ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống trong sân, chiếu lên bụi hoa bãi cỏ, làm người ta có loại cảm giác sinh cơ bừng bừng.
Hô hấp lấy không khí thanh tân sáng sớm, Ngụy lão gia tử chậm rãi đánh Thái Cực quyền.
Thái Cực quyền.
Đây là sở thích lớn nhất ngoài sở thích uống trà của Ngụy lão gia tử.
Từ sau khi về hưu, mỗi ngày hắn đều rời giường, đánh một bộ Thái Cực quyền trong sân.
Thậm chí khi hắn còn chưa lui xuống tuyến hai, cũng thường rút thời gian đánh Thái Cực quyền.
Không biết qua bao lâu, khi Ngụy lão gia tử đánh xong Thái Cực quyền, đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc.
- Lão thủ trưởng, ngài lau mồ hôi nghỉ ngơi một chút.
Trương thư ký thấy thế liền tranh thủ đưa khăn mặt cung kính nói.
- Ai, rốt cục đã già thật rồi, không còn dùng được.
Ngụy lão gia tử tiếp lấy khăn mặt vừa lau mồ hôi vừa tự giễu.
Trương thư ký nghe vậy cười nói:
- Lão thủ trưởng thân thể thật cường tráng lắm rồi.
- Tiểu Trương, cậu không cần an ủi tôi.
Ngụy lão gia tử nói:
- Người a, không chịu già không được, đây là quy luật tự nhiên.
Lần này Trương thư ký không hé răng, tựa hồ không biết nên làm sao tiếp lời.
Mấy phút sau, Ngụy lão gia tử đi cùng Trương thư ký tới lầu hai, đơn giản ăn qua bữa sáng, sau đó lại mở ti vi đeo kính xem tin tức hàng ngày.
- Theo tin tức của Cộng Đồng Xã Nhật Bản, bộ trưởng ngoại giao Cung Bổn Chính Nhất vào 7h30 phút sáng ở bên ngoài lãnh sự quán gặp mặt tổng lãnh sự Trung Quốc, tỏ ra kháng nghị mãnh liệt về chuyện đêm hôm qua người phụ trách Y Đằng của lãnh sự quán Nhật Bản tại Trung Quốc bị người ấu đả trong một quán bar tại Đông Hải.
Cùng ngày, các nhà chức trách Nhật Bản đã yêu cầu tránh cho quan hệ Trung Nhật bị ảnh hưởng, bên phía Trung Quốc phải tập nã hung thủ giao cho chính phủ Nhật Bản xử lý!
Trên sô pha, khi Ngụy lão gia tử nghe được đoạn tin tức này, đồng tử phóng lớn, sắc mặt hơi đổi.
Đối với người từng đứng trên đỉnh quyền lực, hắn tự nhiên hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này, hơn nữa nhìn ra được thái độ bên phía Nhật Bản hơi thái quá.
- Trương thư ký, chuyện này cậu có biết không?
Sau khi đoạn tin tức kết thúc, Ngụy lão gia tử nhíu mày hỏi.
Nghe câu hỏi, sắc mặt Trương thư ký phức tạp gật đầu:
- Lão thủ trưởng, tối hôm qua tôi có nghe nói chuyện này.
- Sao lại thế này?
Ngữ khí Ngụy lão gia tử ngưng trọng hỏi.
Khóe miệng Trương thư ký thoáng nhếch lên, than thở nói:
- Là Trần Phàm làm, hắn đánh hai chú cháu Y Điền vào bệnh viện, trong đó thương thế Y Điền cũng không nghiêm trọng, khuôn mặt cháu hắn bị biến dạng, gãy xương mũi...
Nói tới đó Trương thư ký ngừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện khi hắn nói ra người làm chuyện này là Trần Phàm, Ngụy lão gia tử trực tiếp ngây dại, thế cho nên không nghe được câu kế tiếp.
- Tiểu...tiểu Phàm vì sao lại làm chuyện này đây?
Thần tình Ngụy lão gia tử kinh ngạc, tựa hồ theo hắn xem ra Trần Phàm không khả năng làm ra loại chuyện này mới đúng.
Không riêng gì Ngụy lão gia tử cho rằng như vậy, Trương thư ký cũng cho rằng như thế.
Theo hắn nghĩ, người thanh niên kia tuy rằng làm ra rất nhiều đại sự kinh thiên động địa, nhưng cơ hồ không có chuyện gì gây nguy hại quốc gia, mà chuyện này...
- Trương thư ký, cậu gọi cho tiểu Mạc, bảo hắn liên hệ tiểu Phàm, nói chiều nay ta muốn gặp tiểu Phàm ở Thạch Phong trà viên.
Thấy Trương thư ký không nói lời nào, Ngụy lão gia tử trầm ngâm mở miệng.
Hiển nhiên Ngụy lão gia tử biết chuyện này quan trọng ra sao, sẽ khiến một loạt phản ứng không hay, chuẩn bị tìm Trần Phàm nói chuyện.
- Dạ, lão thủ trưởng.
Trương thư ký biết rõ sự tình quan hệ trọng đại, vội vàng nói.
Cùng lúc đó, Ngụy lão gia tử không còn tâm tình xem tin tức, đi vào phòng sách gọi điện thoại.
...
Chạng vạng tối, Đông Hải vào giờ cao điểm xe cộ nghẹt cứng, chiếm đầy những con đường lớn trong Đông Hải.
Nơi ngã tư đường, chiếc Bentley của Trần Phàm đang vững vàng đỗ yên, nhiều người chung quanh đang dùng di động chụp ảnh biển số xe.
Trong xe, Long Nữ đang cau mày, sắc mặt có chút khó coi.
Không phải vì có người chụp ảnh mà nàng khó chịu, không phải vì kẹt xe mà bực bội, nàng là thành viên Long Nha, sự kiên nhẫn người thường không thể so sánh!
Nàng bực tức là vì chuyện phát sinh hôm qua, hơn nữa còn biết chuyện này đã nghiêm trọng tới tình trạng nào!
Trần Phàm ngồi sau xe, vẫn thản nhiên như không có việc gì, không có chút phản ứng.
Long Nữ rất muốn hỏi nhưng lời tới miệng lại nhịn xuống.
Hai mươi phút sau.
Long Nữ lái xe đưa Trần Phàm tới Thạch Phong trà viên.
- Long Nữ, cô ở trong xe chờ tôi.
Xe dừng lại, Trần Phàm nhu huyệt thái dương, xuống xe nói.
Long Nữ im lặng gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng hắn đi vào trong.
Cửa trà viên, Mạc lão không như ngày thường nhàn nhã nằm phơi nắng, mà đang bưng một ấm trà đi qua lại, thẳng đến khi nhìn thấy Trần Phàm đi vào.
- Tiểu Phàm, lão thủ trưởng chờ cậu đã lâu, mau vào đi thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt Trần Phàm thật bình tĩnh đi vào, Mạc lão khe khẽ thở dài.
Vừa thở dài, trong con ngươi Mạc lão toát ra ánh mắt mê hoặc, nghi hoặc không biết vì sao Trần Phàm lại làm ra sự kiện tối hôm qua, mặc dù vậy ông lão vẫn có chút bận tâm, lo lắng Trần Phàm không thể kết thúc.
Dù sao ông cũng biết giờ này khắc này sự kiện kia đã thăng cấp tới loại tình trạng nào.
- Ngại quá Mạc lão, trên đường kẹt xe, làm cho ngài cùng Ngụy lão đợi lâu.
Trần Phàm xin lỗi nói.
- Chuyện này không cần nói, nên ngẫm lại làm sao xử lý phiền toái của cậu mới là chính sự.
Mạc lão khoát tay áo thở dài:
- Đi thôi!
Cảm nhận được sự quan tâm phát ra từ sâu trong nội tâm của Mạc lão, trong lòng Trần Phàm ấm áp, định nói gì đó nhưng lại nhịn được, đi theo Mạc lão tới một gian nhà.
Trong phòng, Ngụy lão gia tử chờ đợi đã lâu.
Trước mặt hắn có một bình trà thật tinh mỹ, còn có một chén trà, nhưng hắn cũng không uống.
- Ngụy lão.
Tiến vào phòng, Trần Phàm cúi người chào Ngụy lão.
- Ngồi đi.
Ngụy lão thở dài, ý bảo Trần Phàm ngồi xuống nói chuyện.
Mạc lão thấy thế, liền rời khỏi phòng, Trần Phàm thản nhiên ngồi xuống, trên mặt không hề có chút lo lắng.
Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Trần Phàm, Ngụy lão gia tử than thở nói:
- Ai, tiểu Phàm, lần này cậu đã xông ra đại họa.
Nghe vậy Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, giống như đã sớm dự liệu được dụng ý khi Ngụy lão gia tử hẹn hắn gặp mặt.
- Không biết cậu có xem qua tin tức hay không. Trong quốc nội Nhật Bản phản ánh chuyện tối hôm qua rất lớn, rất nhiều thành thị đều xuất hiện biểu tình, thủ tướng bên đó tỏ thái độ, nếu bên chúng ta không cho bọn hắn lời công đạo, quan hệ sẽ tan vỡ, đến lúc đó sẽ triệu hồi toàn bộ nhân viên ở đây, còn trục xuất người Hoa bên đó, hợp tác sẽ ngưng hẳn...
- Ngụy lão, tin tức cháu đều biết.
Trần Phàm vững như thái sơn, không hề lộ ra chút kinh hoảng.
- Vậy cậu còn làm?
Ngụy lão lại nói:
- Vậy cậu có biết Yến Khánh vì chuyện này biểu minh cần nghiêm trị hung thủ, cấp bên Nhật Bản một lời công đạo không?
Nói tới đây, biểu tình của Ngụy lão trở nên ngưng trọng.
Làm nhân vật linh hồn của Ngụy gia, tuy rằng Ngụy lão lui xuống tuyến hai, nhưng còn là người chủ trì âm thầm của Ngụy gia, đồng thời còn là một quân cờ trọng yếu trong bàn cờ của Trần lão thái gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Bởi vì biết rõ bàn cờ này, Ngụy lão cùng các đại nhân vật luôn tràn ngập chờ mong, chờ mong cùng kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Trần Phàm cho họ một giải đáp hài lòng nhất.
Hiện giờ ngay trong lúc mấu chốt này, Trần Phàm gặp phải chuyện như vậy...
- Ngụy lão gia tử, chuyện ông nói cháu cũng biết, nhưng...cháu đã dự đoán được.
Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Ngụy lão, Trần Phàm cười cười.
Nghe hắn nói, Ngụy lão không khỏi cả kinh:
- Cậu đoán được?
- Ân.
Trần Phàm thu liễm tươi cười, vẻ mặt bình tĩnh nói:
- Nếu như cháu không đoán sai, Yến gia sẽ lấy chuyện này làm lý do, thậm chí còn làm lợi thế tiến hành đánh cờ!
- Nếu cậu đã biết vì sao còn làm như vậy?
Ngụy lão nghe được thiếu chút nữa tức chết:
- Ở thời kỳ mấu chốt này, lão hồ ly Yến Khánh nếu bức bách chúng ta giao cậu ra, chúng ta sẽ lâm vào cảnh tiến lui khó khăn.
Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt Ngụy lão trở nên có chút khó coi.
Hắn biết rõ, vô luận có giao Trần Phàm ra hay không, cũng không phải là một chuyện gì tốt.
Nếu giao ra Trần Phàm, toàn bộ ván cờ của Trần lão thái gia hóa thành bọt nước.
Trái lại không giao ra Trần Phàm, với tính chất nghiêm trọng của chuyện này, căn bản không có biện pháp giải quyết.
- Ngụy lão, cháu không dối gạt ông, cháu là cố ý.
Trần Phàm thấy thế, thoáng do dự, vẫn nói lời thật với Ngụy lão như nói với thủ trưởng số 1.
- Cái gì?
Ngụy lão gia tử kinh ngạc.
- Cháu cố ý làm như vậy.
Trần Phàm lặp lại thêm một lần.
- Cậu...
Ngụy lão gia tử trợn mắt há hốc mồm.
- Yên tâm đi Ngụy lão, chuyện này cháu sẽ có lời giải thích.
Trần Phàm nhìn thẳng Ngụy lão nói:
- Không bao lâu, cháu sẽ cho bọn hắn biết thế nào là trả giá!
- Lộp bộp!
Trong lòng Ngụy lão chấn động, dùng ánh mắt khó tin nhìn Trần Phàm.
- Đương nhiên...Yến gia không chạy được - một tát này sẽ càng đau, càng vang dội hơn ở Hàng Châu cùng Đại Liên lúc trước!
Trần Phàm nói tới đây, nở nụ cười, cười thật tự tin.
Phần tự tin kia thuộc về Đồ Tể!