-
Chương 777: Một mình đấu hay là quần ẩu?
Giá nhà đất cao không thể chạm tới, giá hàng hóa càng thêm tăng vọt.
Đối với người sống sau niên đại 90, đây là một niên đại không thiếu khuyết vật chất, nhưng lại là một niên đại thiếu thốn văn hóa tinh thần.
Đủ loại áp lực, giống như một tòa núi lớn áp bức giới thanh niên không còn thở nổi.
Bởi vì như vậy, ban đêm luôn là thời gian mà giới thanh niên rất thích.
Ban đêm, bọn họ có thể rời khỏi tiếng ồn ào xôn xao ban ngày, trốn trong phòng tự chơi game, xem tiểu thuyết, cùng bạn bè đi xem phim dạo chơi buổi tối, dùng những sở thích này buông thả áp lực trong nội tâm.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, quang mang mờ ảo bao phủ cả Đông Hải.
Ở một buổi tối vẫn như ngày thường, lại một cuộc sống về đêm được bắt đầu.
Chín giờ đêm.
Khi đoàn người Trần Phàm dùng cơm xong đi tới quán bar, bãi đỗ xe không còn chỗ trống, nhưng chỉ có chiếc Maserati của Sở Qua là đặc biệt.
Về phần chiếc Bentley của Trần Phàm.
Ân, sau khi chiếc Bentley chạy vào bãi đỗ xe, hai gã bảo an đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đều biết chủ nhân chiếc Bentley kia ở trong hắc đạo đại lục đại biểu cho điều gì.
Bọn họ lại không biết thân phận chủ nhân chiếc xe kia ở thế giới ngầm toàn cầu.
Mặc dù không biết điểm này, nhưng chỉ cần thân phận người nắm quyền hắc đạo đại lục đủ làm trong lòng họ kính sợ - vừa nhìn thấy xe Bentley dừng lại, hai gã bảo an đã vội vàng chạy tới.
- Trần...Trần tiên sinh, chỗ đỗ xe bên kia là dự lưu cho ngài cùng Sở thiếu.
Cửa xe mở xuống, nhìn thấy gương mặt như xa lạ lại như quen thuộc của Trần Phàm, một gã bảo an lắp bắp nói.
- Cảm ơn.
Trần Phàm cười cười, chạy tới chỗ đỗ xe tên bảo an vừa chỉ tay.
Tên bảo an sững sờ ngay tại chỗ, vài giây sau hắn mới tỉnh lại, nuốt nước bọt, thần tình kích động hỏi đồng bạn bên cạnh:
- Nghe...nghe được vừa rồi Trần tiên sinh nói gì với tôi không?
- Vô nghĩa, anh cho tôi là kẻ điếc sao?
- Mẹ ơi, Trần tiên sinh nói cảm ơn tôi, cảm ơn tôi đó phải không?
- Trần tiên sinh người ta có phong độ thân sĩ, anh là kẻ ngốc thôi!
Trong lúc hai tên bảo an còn đang tranh luận, Trần Phàm cùng Tô San ở trên xe bước xuống.
Trần Phàm mặc chiếc áo sơ mi cổ tròn đơn giản, quần tây đen, thập phần đơn giản.
Tô San cũng không tỉ mỉ lựa chọn trang phục, nàng mặc chiếc váy đen, mái tóc xõa vai, thiếu vài phần ngây ngô, thêm vài phần thành thục.
Thời gian trôi qua, nhìn nàng càng ngày càng giống như một người vợ hiền thục gương mẫu.
Hai người xuống xe, Sở Qua cũng mang theo Oánh Oánh xuống xe.
Sở Qua mặc trang phục kiểu phong cách England, nhìn qua như thiếu niên nhà quý tộc, Oánh Oánh mặc chiếc sơ mi trắng ngắn tay, cùng chiếc váy dài màu hồng nhạt.
Người cuối cùng bước xuống xe là Tiêu Phong và Chu Văn.
Chu Văn cùng Tiêu Phong vẫn ăn mặc đơn giản như ngày thường. Nhìn Tiêu Phong chẳng khác gì một nhân viên bán hàng bình thường.
Mà trên thực tế, hôm nay hắn đã trở thành đệ nhất đại thiếu Hàng Châu thậm chí cả Giang Nam!
Dù đã chín giờ, nhưng trong quán bar đã đông nghẹt người, ngoại trừ chỗ ngồi được đặt trước, đã không còn chỗ.
Thanh âm kim loại nặng tràn ngập cả quán bar, không khí thật cuồng nhiệt, không ít khách nhân đang điên cuồng nhảy múa như quần ma loạn vũ.
Dù bên trong bar hơi tối, nhưng nhóm người Trần Phàm đi vào hấp dẫn lực chú ý không ít người.
Thứ nhất Tô San cùng Oánh Oánh đều là mỹ nữ hiếm có, quan trọng là ông chủ quán bar giống như một người hầu xun xoe, thần tình tươi cười theo sát phía sau Trần Phàm cùng Sở Qua, như đi theo làm tùy tùng cho hai người.
Với thái độ này Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì quán bar này là tài sản của Hồng Trúc bang, lần đầu tiên khi hắn mang theo Điền Thảo cùng Dai Fu đến đây chơi, chủ nhân của quán bar là một người trung niên tên Mã Hồng Quỳ.
Lần đó Mã Hồng Quỳ không cho Sở Qua lẫn Trần Phàm chút mặt mũi.
Lần đó Điền Thảo bị Dai Fu khích tướng say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau đó không lâu, Mã Hồng Quỳ cấu kết Thanh bang, bị Hoàng Phủ Hồng Trúc gạt bỏ, từ đó quán bar cũng thay đổi chủ nhân.
Hiện giờ người quản lý quán bar là một thanh niên tên a Báo, là người nổi bật trong Hồng Trúc bang hiện tại.
- Trần tiên sinh, Sở thiếu, còn cần gì nữa không?
Thấy người phục vụ bưng rượu cùng điểm tâm đưa lên, vẻ mặt a Báo cung kính hỏi.
Với khách nhân thường đi quán bar chơi, ngoại trừ rượu, trọng yếu nhất là có nữ nhân.
Điểm này a Báo rất rõ ràng.
Nhưng hắn không dám tự chủ trương an bài nữ tiếp viên cho nhóm người của Trần Phàm, hắn sợ vỗ mông ngựa không xong còn đưa tới tai họa.
Nhưng...
Dù không dám an bài, nhưng hắn vẫn chuẩn bị sẵn, một khi Trần Phàm gật đầu hắn liền cho nữ tiếp viên hồng nhất trong bar ra tiếp khách.
Nghe a Báo hỏi, Sở Qua cũng không tự chủ trương như lúc trước, lại chờ Trần Phàm mở miệng.
- Không cần, cảm ơn.
Trần Phàm cười lắc đầu.
- Báo ca, anh đi làm việc của anh đi.
Có lẽ nhận lấy ảnh hưởng của Trần Phàm, Sở Qua cũng không còn bãi cái giá đại thiếu với thủ hạ, lại cực kỳ khách khí nói.
- Dạ, Trần tiên sinh, Sở thiếu, nếu có gì cần xin cứ nói.
Tuy rằng a Báo muốn ở lâu thêm một lát, nhưng hắn cũng biết với thân phận của mình, nói được vài lời đã là may mắn, cho nên thật hiểu ý lui xuống.
- Sư phụ, chúc mừng chúng ta họp mặt cùng một chỗ, cạn ly!
A Báo vừa rời đi, Sở Qua bưng ly rượu đề nghị mọi người cùng cạn ly.
- Cạn ly!
Tiêu Phong hưởng ứng.
- Phanh!
Mọi người đều bưng ly lên.
Có lẽ do tâm tình cao hứng, Sở Qua cùng Tiêu Phong uống cạn ly, mọi người chỉ uống qua một ngụm.
Sở Qua vốn là người thích náo nhiệt, tuy nói sau khi cùng Trần Phàm quen biết, thay đổi khá nhiều, nhưng tuổi tác còn trẻ, uống xong một ly rượu liền có vẻ rất hưng phấn, bắt đầu lôi kéo Tiêu Phong cùng Chu Văn cạn ly không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Trần Phàm cũng không ngăn cản, xoay qua nói chuyện với Tô San cùng Oánh Oánh.
Rất nhanh, hai chai Lafita đã bị ba người Sở Qua uống cạn, Chu Văn đỏ bừng mặt, Sở Qua cùng Tiêu Phong vẫn tỉnh táo.
- Phong ca, Văn ca, chúng ta ra nhảy đi?
Mỗi lần Sở Qua đến quán bar đều chạy ra sàn nhảy, lần trước đi cùng Trần Phàm vì sợ lưu lại ấn tượng không tốt nên không đòi chơi, hôm nay uống rượu vào liền có chút không thể tự chủ.
- Được.
Tiêu Phong thấy Sở Qua hứng trí dạt dào, không đành lòng làm hắn mất hứng, gật đầu nói với Trần Phàm:
- Trần Phàm, mọi người trò chuyện, chúng tôi ra chơi đây.
Trần Phàm gật đầu cười.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Tiêu Phong liền mang theo Sở Qua cùng Chu Văn ra sàn nhảy.
Lúc này không khí trong quán bar đã được tới cao trào, không ít khách nhân cũng đi ra sàn nhảy.
- Ba!
Bỗng nhiên một khách nhân đụng trúng chai bia, rơi trên mặt đất vỡ nát.
Chai bia vỡ ra, bia cùng mảnh thủy tinh văng khắp nơi, vang lên trên người một cô gái ăn mặt trang điểm thật xinh đẹp.
- A!
Cô gái vốn đang dán sát trên người một gã thanh niên, nũng nịu đưa rượu cho hắn, đột nhiên cảm thấy trên đùi văng nước, sợ tới mức kêu một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cùng lúc đó, khách nhân ngay bàn kia liền ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Phong.
Hiển nhiên bọn họ cho rằng là Tiêu Phong không cẩn thận đụng rơi chai bia.
Mà sự thật không phải như thế, là khách nhân đi phía trước Tiêu Phong.
Mặc dù là như thế, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của mọi người kể cả cô gái, Tiêu Phong lập tức lộ ra dáng tươi cười xin lỗi, khẽ khom người nói:
- Thật ngại quá, cô không sao chứ?
- Tên nhà quê từ nơi nào đến vậy, ông đi đường không có mắt sao?
Cô gái nhìn thấy Tiêu Phong ăn mặc bình thường, tóc cắt thật ngắn, làn da lại ngăm đen liền cho rằng Tiêu Phong chỉ là tên nhà quê, lập tức mắng lên.
- Đúng vậy, nếu cắt bị thương chân của Dương Dương, ông đền nổi sao?
Thấy cô gái nổi giận, lại một cô gái khác đứng lên, vẻ mặt châm chọc nhìn về phía Tiêu Phong, ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường.
Nghe được lời hai cô gái, Tiêu Phong nhíu mày kéo tay Sở Qua đang định tiến lên.
Tuy rằng Tiêu Phong cảm thấy được mấy người này quá phận, nhưng mới sum họp với Trần Phàm, hắn không muốn vì đám ruồi bọ này làm phá hủy tâm tình.
Nhưng...
Tiêu Phong lại quên, một khi ruồi bọ cứ ong ong bên cạnh tai, nếu không chụp chết nó, nó sẽ kêu vang không dứt.
Ngay khi Tiêu Phong giữ lại Sở Qua, tên thanh niên ngồi cạnh cô gái đứng lên, liếc mắt nhìn Tiêu Phong, sau đó dùng tiếng Nhật nói gì đó với cô gái.
Nghe tên thanh niên nói, cô gái tên Dương Dương ngưỡng đầu, cười lạnh nói với Tiêu Phong:
- Bạn trai của tôi nói, liếm sạch bia rơi trên đất, hoặc quỳ xuống nhận sai, hai chọn một!
Cô ta vừa dứt lời, Sở Qua nổi giận!
Hoàn toàn nổi giận!
Hắn phóng tới trước mặt Tiêu Phong, không nói một lời, vung tay trực tiếp quăng cho Dương Dương một cái tát vang dội.
- Ba!
Tiếng vang giòn truyền ra, Dương Dương bị một cái tát của Sở Qua đánh bật ra sô pha, những người chung quanh bàn chợt sửng sốt!
Hiển nhiên, bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, bên Tiêu Phong lại động thủ trước.
- Trong vòng ba giây, biến mất cho lão tử!
Ánh mắt Sở Qua lạnh lùng đảo qua trên đám người, ngữ khí băng giá.
Nghe lời nói đầy khí phách của Sở Qua, tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần.
- Bá!
Ngay sau đó, ngoại trừ một gã thanh niên có mái tóc dài, vài tên thanh niên khác đều đứng lên mắng to.
- Người Nhật?
Nghe được đối phương nói tiếng Nhật, Sở Qua cười lạnh nhìn thoáng qua Dương Dương đang bụm mặt khóc tang:
- Con điếm kia, đem lời của ông nội mày nói lại với đám người này, nhớ rõ, tốt nhất nhanh lên, lòng kiên nhẫn của ông nội mày có hạn.
- Đồ khốn, con mẹ nó muốn chết!
Lại nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Sở Qua, một người chụp lấy chai rượu, mà hai gã thanh niên khác cũng định nhào lên đánh Sở Qua.
Thấy cảnh này, Sở Qua không hề sợ hãi, không chút kinh hoảng.
Hắn dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn tên thanh niên cầm chai rượu, cười lạnh hỏi:
- Tụi mày muốn một mình đấu, hay là quần ẩu?
Đối với người sống sau niên đại 90, đây là một niên đại không thiếu khuyết vật chất, nhưng lại là một niên đại thiếu thốn văn hóa tinh thần.
Đủ loại áp lực, giống như một tòa núi lớn áp bức giới thanh niên không còn thở nổi.
Bởi vì như vậy, ban đêm luôn là thời gian mà giới thanh niên rất thích.
Ban đêm, bọn họ có thể rời khỏi tiếng ồn ào xôn xao ban ngày, trốn trong phòng tự chơi game, xem tiểu thuyết, cùng bạn bè đi xem phim dạo chơi buổi tối, dùng những sở thích này buông thả áp lực trong nội tâm.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, quang mang mờ ảo bao phủ cả Đông Hải.
Ở một buổi tối vẫn như ngày thường, lại một cuộc sống về đêm được bắt đầu.
Chín giờ đêm.
Khi đoàn người Trần Phàm dùng cơm xong đi tới quán bar, bãi đỗ xe không còn chỗ trống, nhưng chỉ có chiếc Maserati của Sở Qua là đặc biệt.
Về phần chiếc Bentley của Trần Phàm.
Ân, sau khi chiếc Bentley chạy vào bãi đỗ xe, hai gã bảo an đều trợn tròn mắt.
Bọn họ đều biết chủ nhân chiếc Bentley kia ở trong hắc đạo đại lục đại biểu cho điều gì.
Bọn họ lại không biết thân phận chủ nhân chiếc xe kia ở thế giới ngầm toàn cầu.
Mặc dù không biết điểm này, nhưng chỉ cần thân phận người nắm quyền hắc đạo đại lục đủ làm trong lòng họ kính sợ - vừa nhìn thấy xe Bentley dừng lại, hai gã bảo an đã vội vàng chạy tới.
- Trần...Trần tiên sinh, chỗ đỗ xe bên kia là dự lưu cho ngài cùng Sở thiếu.
Cửa xe mở xuống, nhìn thấy gương mặt như xa lạ lại như quen thuộc của Trần Phàm, một gã bảo an lắp bắp nói.
- Cảm ơn.
Trần Phàm cười cười, chạy tới chỗ đỗ xe tên bảo an vừa chỉ tay.
Tên bảo an sững sờ ngay tại chỗ, vài giây sau hắn mới tỉnh lại, nuốt nước bọt, thần tình kích động hỏi đồng bạn bên cạnh:
- Nghe...nghe được vừa rồi Trần tiên sinh nói gì với tôi không?
- Vô nghĩa, anh cho tôi là kẻ điếc sao?
- Mẹ ơi, Trần tiên sinh nói cảm ơn tôi, cảm ơn tôi đó phải không?
- Trần tiên sinh người ta có phong độ thân sĩ, anh là kẻ ngốc thôi!
Trong lúc hai tên bảo an còn đang tranh luận, Trần Phàm cùng Tô San ở trên xe bước xuống.
Trần Phàm mặc chiếc áo sơ mi cổ tròn đơn giản, quần tây đen, thập phần đơn giản.
Tô San cũng không tỉ mỉ lựa chọn trang phục, nàng mặc chiếc váy đen, mái tóc xõa vai, thiếu vài phần ngây ngô, thêm vài phần thành thục.
Thời gian trôi qua, nhìn nàng càng ngày càng giống như một người vợ hiền thục gương mẫu.
Hai người xuống xe, Sở Qua cũng mang theo Oánh Oánh xuống xe.
Sở Qua mặc trang phục kiểu phong cách England, nhìn qua như thiếu niên nhà quý tộc, Oánh Oánh mặc chiếc sơ mi trắng ngắn tay, cùng chiếc váy dài màu hồng nhạt.
Người cuối cùng bước xuống xe là Tiêu Phong và Chu Văn.
Chu Văn cùng Tiêu Phong vẫn ăn mặc đơn giản như ngày thường. Nhìn Tiêu Phong chẳng khác gì một nhân viên bán hàng bình thường.
Mà trên thực tế, hôm nay hắn đã trở thành đệ nhất đại thiếu Hàng Châu thậm chí cả Giang Nam!
Dù đã chín giờ, nhưng trong quán bar đã đông nghẹt người, ngoại trừ chỗ ngồi được đặt trước, đã không còn chỗ.
Thanh âm kim loại nặng tràn ngập cả quán bar, không khí thật cuồng nhiệt, không ít khách nhân đang điên cuồng nhảy múa như quần ma loạn vũ.
Dù bên trong bar hơi tối, nhưng nhóm người Trần Phàm đi vào hấp dẫn lực chú ý không ít người.
Thứ nhất Tô San cùng Oánh Oánh đều là mỹ nữ hiếm có, quan trọng là ông chủ quán bar giống như một người hầu xun xoe, thần tình tươi cười theo sát phía sau Trần Phàm cùng Sở Qua, như đi theo làm tùy tùng cho hai người.
Với thái độ này Trần Phàm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì quán bar này là tài sản của Hồng Trúc bang, lần đầu tiên khi hắn mang theo Điền Thảo cùng Dai Fu đến đây chơi, chủ nhân của quán bar là một người trung niên tên Mã Hồng Quỳ.
Lần đó Mã Hồng Quỳ không cho Sở Qua lẫn Trần Phàm chút mặt mũi.
Lần đó Điền Thảo bị Dai Fu khích tướng say đến bất tỉnh nhân sự.
Sau đó không lâu, Mã Hồng Quỳ cấu kết Thanh bang, bị Hoàng Phủ Hồng Trúc gạt bỏ, từ đó quán bar cũng thay đổi chủ nhân.
Hiện giờ người quản lý quán bar là một thanh niên tên a Báo, là người nổi bật trong Hồng Trúc bang hiện tại.
- Trần tiên sinh, Sở thiếu, còn cần gì nữa không?
Thấy người phục vụ bưng rượu cùng điểm tâm đưa lên, vẻ mặt a Báo cung kính hỏi.
Với khách nhân thường đi quán bar chơi, ngoại trừ rượu, trọng yếu nhất là có nữ nhân.
Điểm này a Báo rất rõ ràng.
Nhưng hắn không dám tự chủ trương an bài nữ tiếp viên cho nhóm người của Trần Phàm, hắn sợ vỗ mông ngựa không xong còn đưa tới tai họa.
Nhưng...
Dù không dám an bài, nhưng hắn vẫn chuẩn bị sẵn, một khi Trần Phàm gật đầu hắn liền cho nữ tiếp viên hồng nhất trong bar ra tiếp khách.
Nghe a Báo hỏi, Sở Qua cũng không tự chủ trương như lúc trước, lại chờ Trần Phàm mở miệng.
- Không cần, cảm ơn.
Trần Phàm cười lắc đầu.
- Báo ca, anh đi làm việc của anh đi.
Có lẽ nhận lấy ảnh hưởng của Trần Phàm, Sở Qua cũng không còn bãi cái giá đại thiếu với thủ hạ, lại cực kỳ khách khí nói.
- Dạ, Trần tiên sinh, Sở thiếu, nếu có gì cần xin cứ nói.
Tuy rằng a Báo muốn ở lâu thêm một lát, nhưng hắn cũng biết với thân phận của mình, nói được vài lời đã là may mắn, cho nên thật hiểu ý lui xuống.
- Sư phụ, chúc mừng chúng ta họp mặt cùng một chỗ, cạn ly!
A Báo vừa rời đi, Sở Qua bưng ly rượu đề nghị mọi người cùng cạn ly.
- Cạn ly!
Tiêu Phong hưởng ứng.
- Phanh!
Mọi người đều bưng ly lên.
Có lẽ do tâm tình cao hứng, Sở Qua cùng Tiêu Phong uống cạn ly, mọi người chỉ uống qua một ngụm.
Sở Qua vốn là người thích náo nhiệt, tuy nói sau khi cùng Trần Phàm quen biết, thay đổi khá nhiều, nhưng tuổi tác còn trẻ, uống xong một ly rượu liền có vẻ rất hưng phấn, bắt đầu lôi kéo Tiêu Phong cùng Chu Văn cạn ly không ngừng, vô cùng náo nhiệt.
Trần Phàm cũng không ngăn cản, xoay qua nói chuyện với Tô San cùng Oánh Oánh.
Rất nhanh, hai chai Lafita đã bị ba người Sở Qua uống cạn, Chu Văn đỏ bừng mặt, Sở Qua cùng Tiêu Phong vẫn tỉnh táo.
- Phong ca, Văn ca, chúng ta ra nhảy đi?
Mỗi lần Sở Qua đến quán bar đều chạy ra sàn nhảy, lần trước đi cùng Trần Phàm vì sợ lưu lại ấn tượng không tốt nên không đòi chơi, hôm nay uống rượu vào liền có chút không thể tự chủ.
- Được.
Tiêu Phong thấy Sở Qua hứng trí dạt dào, không đành lòng làm hắn mất hứng, gật đầu nói với Trần Phàm:
- Trần Phàm, mọi người trò chuyện, chúng tôi ra chơi đây.
Trần Phàm gật đầu cười.
Thấy Trần Phàm gật đầu, Tiêu Phong liền mang theo Sở Qua cùng Chu Văn ra sàn nhảy.
Lúc này không khí trong quán bar đã được tới cao trào, không ít khách nhân cũng đi ra sàn nhảy.
- Ba!
Bỗng nhiên một khách nhân đụng trúng chai bia, rơi trên mặt đất vỡ nát.
Chai bia vỡ ra, bia cùng mảnh thủy tinh văng khắp nơi, vang lên trên người một cô gái ăn mặt trang điểm thật xinh đẹp.
- A!
Cô gái vốn đang dán sát trên người một gã thanh niên, nũng nịu đưa rượu cho hắn, đột nhiên cảm thấy trên đùi văng nước, sợ tới mức kêu một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cùng lúc đó, khách nhân ngay bàn kia liền ngẩng đầu, đưa ánh mắt nhìn về hướng Tiêu Phong.
Hiển nhiên bọn họ cho rằng là Tiêu Phong không cẩn thận đụng rơi chai bia.
Mà sự thật không phải như thế, là khách nhân đi phía trước Tiêu Phong.
Mặc dù là như thế, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của mọi người kể cả cô gái, Tiêu Phong lập tức lộ ra dáng tươi cười xin lỗi, khẽ khom người nói:
- Thật ngại quá, cô không sao chứ?
- Tên nhà quê từ nơi nào đến vậy, ông đi đường không có mắt sao?
Cô gái nhìn thấy Tiêu Phong ăn mặc bình thường, tóc cắt thật ngắn, làn da lại ngăm đen liền cho rằng Tiêu Phong chỉ là tên nhà quê, lập tức mắng lên.
- Đúng vậy, nếu cắt bị thương chân của Dương Dương, ông đền nổi sao?
Thấy cô gái nổi giận, lại một cô gái khác đứng lên, vẻ mặt châm chọc nhìn về phía Tiêu Phong, ánh mắt tràn ngập vẻ xem thường.
Nghe được lời hai cô gái, Tiêu Phong nhíu mày kéo tay Sở Qua đang định tiến lên.
Tuy rằng Tiêu Phong cảm thấy được mấy người này quá phận, nhưng mới sum họp với Trần Phàm, hắn không muốn vì đám ruồi bọ này làm phá hủy tâm tình.
Nhưng...
Tiêu Phong lại quên, một khi ruồi bọ cứ ong ong bên cạnh tai, nếu không chụp chết nó, nó sẽ kêu vang không dứt.
Ngay khi Tiêu Phong giữ lại Sở Qua, tên thanh niên ngồi cạnh cô gái đứng lên, liếc mắt nhìn Tiêu Phong, sau đó dùng tiếng Nhật nói gì đó với cô gái.
Nghe tên thanh niên nói, cô gái tên Dương Dương ngưỡng đầu, cười lạnh nói với Tiêu Phong:
- Bạn trai của tôi nói, liếm sạch bia rơi trên đất, hoặc quỳ xuống nhận sai, hai chọn một!
Cô ta vừa dứt lời, Sở Qua nổi giận!
Hoàn toàn nổi giận!
Hắn phóng tới trước mặt Tiêu Phong, không nói một lời, vung tay trực tiếp quăng cho Dương Dương một cái tát vang dội.
- Ba!
Tiếng vang giòn truyền ra, Dương Dương bị một cái tát của Sở Qua đánh bật ra sô pha, những người chung quanh bàn chợt sửng sốt!
Hiển nhiên, bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, bên Tiêu Phong lại động thủ trước.
- Trong vòng ba giây, biến mất cho lão tử!
Ánh mắt Sở Qua lạnh lùng đảo qua trên đám người, ngữ khí băng giá.
Nghe lời nói đầy khí phách của Sở Qua, tất cả mọi người phục hồi lại tinh thần.
- Bá!
Ngay sau đó, ngoại trừ một gã thanh niên có mái tóc dài, vài tên thanh niên khác đều đứng lên mắng to.
- Người Nhật?
Nghe được đối phương nói tiếng Nhật, Sở Qua cười lạnh nhìn thoáng qua Dương Dương đang bụm mặt khóc tang:
- Con điếm kia, đem lời của ông nội mày nói lại với đám người này, nhớ rõ, tốt nhất nhanh lên, lòng kiên nhẫn của ông nội mày có hạn.
- Đồ khốn, con mẹ nó muốn chết!
Lại nghe được lời nói hung hăng càn quấy của Sở Qua, một người chụp lấy chai rượu, mà hai gã thanh niên khác cũng định nhào lên đánh Sở Qua.
Thấy cảnh này, Sở Qua không hề sợ hãi, không chút kinh hoảng.
Hắn dùng một loại ánh mắt khinh miệt nhìn tên thanh niên cầm chai rượu, cười lạnh hỏi:
- Tụi mày muốn một mình đấu, hay là quần ẩu?