Chương 1: Một đêm xuân
Thành phố Thanh Châu, khách sạn quốc tế Thiên Thần.
“Khốn kiếp, tên lừa đảo, trả lại sự trong sạch cho tôi!”
Trên giường nệm cao su to rộng, một người đẹp quyến rũ đang cầm chăn che trước ngực, khuôn mặt đầy nước mắt.
“Người đẹp, rõ ràng là cô chủ động trước, sao lại trách tôi?”
Diệp Thanh Dương lắc đầu đau khổ nói.
Tối qua vào quán bar buông thả uống mấy ly.
Kết quả ma xui quỷ khiến lại lăn giường cả đêm với người đẹp.
“Haizz, tôi vừa mới xuống núi được mấy ngày, đau khổ giữ mình còn zin hơn hai mươi năm, bây giờ mất rồi, quá thiệt thòi!”
Diệp Thanh Dương nói thầm.
“Cái gì? Anh thiệt? Tên khốn, anh đang nói tiếng người đó hả?”
Đôi mắt đẹp của Lâm Quân Dao như phun lửa, suýt nữa nổ mạnh.
Cô rất hối hận, tối qua không nên đi uống rượu ở quán bar.
Nhưng khóc cả buổi sáng, Lâm Quân Dao cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao không phải người phụ nữ không có chủ kiến.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn.
Quan trọng là xử lý thế nào.
“Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng không được phép kể với bất cứ ai!” Lâm Quân Dao lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương: “Có làm được không?”
“Được!” Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Nhưng…”
“Không nhưng!” Lâm Quân Dao vứt quần áo của Diệp Thanh Dương xuống giường: “Mau mặc quần áo rồi cút đi!”
Diệp Thanh Dương……
Vô tình vậy à?
Diệp Thanh Dương cũng muốn rời đi, nhưng bây giờ anh hơi khó khăn, không xu dính túi, một bước khó đi.
Anh tu hành mười mấy năm trên núi Ngũ Hành, mặc dù luyện được bản lĩnh thông thiên, nhưng trong túi lại rỗng tuếch.
Theo lời của sư phụ, người tu đạo coi tiền tài như cặn bã.
Sau đó mỗi lần anh lập đạo tràng, sư phụ thối đều thu hết tiền nhang đèn của anh.
Lần này xuống núi, sư phụ cho anh chút tiền đi đường, cộng thêm 250 tiền tiêu vặt.
Tối qua ở quán bar đã tiêu sạch số tiền còn lại!
“Người đẹp, giang hồ cứu gấp, cô có thể cho tôi vay chút tiền không?” Diệp Thanh Dương nói.
“Sao hả? Vòi tiền?”
Lâm Quân Dao biết chắc người đàn ông này mở miệng ra thì không có chuyện tốt mà.
Diệp Thanh Dương nhíu mày: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi không vay nữa, cô và tôi có duyên phận, trước khi đi tôi có lòng nhắc nhở cô, giữa trán của cô có chấm đen, đỉnh đầu có điềm xấu, sắp tới cô sẽ gặp tai nạn đẫm máu!”
“Tên khốn, đỉnh đầu của anh mới đội áo ngực!” Lâm Quân Dao mắng.
(*) Điềm xấu (凶兆) và đội áo ngực (胸罩) đồng âm nên Lâm Quân Dao nghe nhầm.
Diệp Thanh Dương…
Chị gái, trọng điểm chú ý của chị không phải là tai nạn đẫm máu hả?
“Là điềm xấu, không phải áo ngực, thiên sư đoán mệnh sẽ không lừa cô!” Diệp Thanh Dương cười híp mắt nói.
“Thiên sư?” Lâm Quân Dao ngạc nhiên.
Cô thừa nhận trên đời này có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng sao người đàn ông đáng khinh trẻ tuổi vừa ham rượu vừa mê gái này lại là thiên sư được?
Bạn từng gặp thiên sư nào mà uống rượu với người khác sau đó uống lên đến giường không?
Trong lúc Lâm Quân Dao đang do dự, Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói:
“Gần đây cô liên tục gặp chuyện xui xẻo, sự nghiệp hay tình yêu đều không thuận lợi, đúng chứ?”
Trong lòng Lâm Quân Dao rất ngạc nhiên.
Không thể không thừa nhận người này nói rất đúng!
Gần đây cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị sụt giảm mạnh, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị - Lâm Quân Dao cảm thấy rất áp lực.
Hơn nữa cô còn bị gia tộc ép hôn, thể xác và tinh thần rất mệt mỏi.
Vì giảm bớt chút áp lực, tối qua cô mới đi quán bar uống rượu.
“Người đẹp, tôi có một cách có thể giúp cô đổi vận nhanh chóng, hóa giải tai nạn đẫm máu!” Diệp Thanh Dương nói.
“Cách gì?”
Lâm Quân Dao hỏi.
Khóe miệng của Diệp Thanh Dương hơi nhếch lên, lấy một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong túi ra.
“Là nó! Cất thứ này lên người, nó sẽ hóa giải tai nạn vào lúc nguy hiểm nhất cho cô, nhưng…”
Vừa nói, Diệp Thanh Dương vừa cười tủm tỉm nắn vuốt ngón tay của Lâm Quân Dao.
Ý rất rõ ràng.
Thứ này không miễn phí, trả tiền!
“Thật à? Không được lừa tôi!” Lâm Quân Dao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương với ánh mắt lạnh lùng.
“Tin hay không thì tùy cô, may mắn hay xui xẻo không theo quy luật, đều do chính mình quyết định!” Diệp Thanh Dương ra vẻ thần bí cao siêu.
Lâm Quân Dao cắn răng, suy nghĩ một lúc.
Có một vài thứ thử tin chưa chắc đã là chuyện không tốt, cho dù chỉ có tác dụng củng cố tâm lý cũng đáng!
Dù sao đối với cô, tiêu tiền để giải quyết một chuyện là việc rất dễ.
Cô rút ra một xấp từ trong ví.
“Chỉ có bằng này, cầm đi!”
“Không cần nhiều như vậy!”
Diệp Thanh Dương rút ra hai tờ.
“Xem ra anh cũng không tham!” Trên mặt của Lâm Quân Dao hiện lên sự kinh ngạc.
Diệp Thanh Dương đưa ví cho Lâm Quân Dao: “Đồ trong này thích bóng tối, không thể gặp ánh sáng, cô đi vào toilet nhìn!”
“Được!”
Thấy Lâm Quân Dao đóng cửa toilet lại, Diệp Thanh Dương vội vàng thu dọn đồ đạc.
“Người đẹp, xin lỗi, do cô ép tôi dùng chiêu, coi như tôi vay cô hai trăm tệ này, ngày nào đó tôi sẽ báo đáp! Chắc chắn chắc chắn!”
Sau đó anh chạy ra khỏi phòng khách sạn với tốc độ nhanh như chớp.
Bên này, trong toilet khách sạn.
Lâm Quân Dao mở túi, lập tức nổi trận lôi đình!
Đúng vậy, đồ bên trong không phải thứ gì khác, chính là một miếng băng vệ sinh.
Thời khắc quan trọng, đúng là thứ này có thể hóa giải tai nạn máu của phụ nữ!
Lâm Quân Dao tức dậm chân, ném mạnh miếng băng vệ sinh xuống đất.
“Tên khốn! Đồ khốn nạn!”
…..
Sau khi Diệp Thanh Dương rời khỏi khách sạn, tìm một sạp bán đồ ăn sáng, gọi một bát mì thịt bò.
Nước lèo hơi váng dầu, thơm nức mũi.
Bụng đã kêu vang từ lâu, Diệp Thanh Dương bưng bát ăn uống thỏa thích.
Bấy giờ anh đã xuống núi được một tuần.
Còn tưởng rằng tối qua đã tìm được người phụ nữ thương nhớ suốt mười mấy năm.
Kết quả là đồ dỏm!
Còn chê bai thân thể trong sạch của mình.
Haizz!
Mặc dù dáng người của Lâm Quân Dao rất hoàn mỹ, sắc đẹp còn là cấp bậc hại nước hại dân.
Nhưng vẫn không phải người phụ nữ trong lòng mình!
Nữ thần của tôi, em đang ở đâu?
Diệp Thanh Dương lấy một giấy gói kẹp nhăn nheo từ trong túi, nhìn chăm chú với ánh mắt si tình, suy nghĩ bay trở lại mười ba năm trước.
Năm đó, hắn bảy tuổi.
Nhà họ Diệp bị kẻ địch hãm hại, giết chết, chạy trốn khắp nơi cực kỳ thê thảm.
Cha mẹ của Diệp Thanh Dương cũng mất tích trong biến cố đó, như bốc hơi khỏi cõi đời này.
Diệp Thanh Dương như chó nhà có tang, bị kẻ thù đuổi giết, trong lúc hoảng sợ trốn vào phòng tắm của một thiếu nữ.
Thiếu nữ thấy anh bị thương, lựa chọn yểm trợ giúp anh, che giấu khỏi đám người đuổi giết.
Thiếu nữ cho anh một viên kẹo, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, ăn đi, kẹo rất ngọt, miệng vết thương của em sẽ không đau nữa!”
Diệp Thanh Dương vĩnh viễn không quên được thiếu nữ xinh đẹp đó.
Anh vĩnh viễn không quên được, thân thể hoàn mỹ quyến rũ dưới nước kia.
Anh vĩnh viễn không quên được, đôi mắt trong sáng kia.
Anh vĩnh viễn không quên được, khuôn mặt lương thiện kia.
Dưới sự trợ giúp của thiếu nữ, Diệp Thanh Dương nhặt được một cái mạng.
Sau đó, anh được sư phụ mang lên tu hành ở núi Ngũ Hành.
Diệp Thanh Dương của bây giờ, đạo hào là Thanh Phong.
Anh có thiên phú trời sinh, tu luyện thần tốc, là người đầu tiên chưa kịp đội mũ đã kế thừa cái tên ‘thiên sư’, là kỳ tài duy nhất trong suốt mấy trăm năm qua của núi Ngũ Hành.
Chương 2: Thiên sư kỳ tài
Điều mà mọi người trên thế giới không biết về những người được gọi là thiên sư, chính là bọn họ hoàn toàn khác với những đạo sĩ mà mọi người thường thấy ở chợ.
Thiên sư là kỳ tài mấy trăm năm mới xuất hiện được một người, được coi đỉnh cao của giới đạo sĩ.
Có thể nói thiên sư trong giới tu đạo là người được vạn người kính ngưỡng, là một sự tồn tại khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ.
Diệp Thanh Dương 7 tuổi đã học đạo, đến năm 11 tuổi đã là một kỳ tài trong việc phân biệt dược liệu, anh tinh thông y thuật, giỏi thiên văn và địa lý.
Mười lăm tuổi: Am hiểu m Dương Bát Quái, cầm kỳ thi họa.
Mười tám tuổi: Bắt được mạch sinh tử, xem vận mệnh phú quý, xem bói bốc thuốc, đao thương quyền cước, côn đều điêu luyện.
Chưa kể còn thông thạo cách tìm long mạch, điểm huyệt, bày trận bắt ma.
... ...
Theo truyền thuyết, khi tâm cảnh của thiên sư đã được tu luyện đến một mức độ nhất định, thấu hiểu được ân oán hồng trần rồi thì có thể nhập vào hàng ngũ Phật hô phong gọi gió, lên trời xuống đất, dời núi lấp biển.
Vinh quang và phú quý ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là phù du, bọn họ chỉ cần trải qua độ kiếp vũ hóa thành tiên!
Diệp Thanh Dương không biết liệu mình có thể vũ hóa thành tiên được hay không.
Nhưng trước mắt thì thấy trái tim trần tục của anh vẫn chưa thanh tẩy được.
Lần này xuống núi, trở về nơi phàm trần náo nhiệt này, anh không chỉ muốn báo thù cho mối thù đẫm máu năm xưa mà còn muốn đến tìm cô gái tốt bụng đã cứu mạng anh lúc đó.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ là để trả ơn.
Cho dù là cả đời này phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy thì Diệp Thanh Dương cũng bằng lòng.
Dựa vào những thông tin thu thập được trong mấy năm này, sau khi tổng hợp lại thì Diệp Thanh Dương về cơ bản có thể xác định được cô gái đã cứu anh năm đó chính là nữ tổng tài xinh đẹp nổi tiếng Lâm Quân Dao của tập đoàn Lâm thị ở thành phố Thanh Châu.
Vì vậy, sau khi Diệp Thanh Dương thăm dò được đường đi, thì tối qua anh liền đến quán bar để tìm cơ hội bắt chuyện với Lâm Quân Dao.
Nhưng không ngờ, chỉ một cái thắng xe đã không kịp...
Nhưng điều khiến Diệp Thanh Dương khó chịu là sau một đêm mây mưa, anh phát hiện ra mình đã nhận nhầm người.
Năm đó khi đột nhập vào phòng tắm nữ, anh đã nhìn thấy một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu ở bên trái mông cô gái.
Nhưng tối qua, lúc mây mưa với Quân Dao, anh và cô đã thay đổi tư thế mấy lần, thì anh thấy trên lưng Lâm Quân Dao thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, cả người cô đều mịn màng không tì vết.
Từ đó có thể thấy thông tin anh thu thập được đã sai rồi.
Xem ra cần phải điều tra kỹ hơn nữa.
Diệp Thanh Dương từ từ thu hồi lại những suy nghĩ nãy giờ, cẩn thận cất tờ giấy gói kẹo nhăn nheo kia đi.
Anh vẫy tay chào chủ quán: "Ông chủ, mì ngon lắm, cho tôi thêm một bát nữa đi!"
"Được rồi!"
Chủ quán là một người đàn ông trung niên giản dị và lương thiện, ông ấy nhanh chóng bưng một chiếc bát khác đặt lên bàn của Diệp Thanh Dương và nói:
"Người anh em ăn cũng được ghê, bát này tôi cho cậu nhiều mì hơn, đảm bảo cậu ăn no luôn!"
"Cám ơn anh trai, anh thật tốt bụng!" Diệp Thanh Dương vui vẻ nói.
"Ồ, ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm ăn không dễ chút nào, người anh em cố gắng lên nhé!" Ông chủ tiệm cười thật thà nói.
Hóa ra ông ấy nhìn bộ quần áo vải cũ và đôi giày mà anh đang mang liền tưởng Diệp Thanh Dương là một công nhân nhập cư từ một ngôi làng nhỏ trên núi đến thành phố.
Lúc này, từ phía sau Diệp Thanh Dương bỗng vang lên một tiếng hét.
"Mau lên, nó ở đằng kia, cuối cùng chúng ta cũng tìm được nó rồi!"
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn lại thì thấy bốn, năm người đàn ông trẻ tuổi đang đứng phía sau anh.
Người đứng đầu cao khoảng 1,8 mét, vẻ ngoài dữ tợn, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài che khuất mắt, khiến anh ta trông vô cùng hung dữ.
Mấy tên trẻ tuổi phía sau anh ta thì nhìn rất cường tráng và hung tợn với dao rựa trên tay.
Điều này khiến thực khách xung quanh ai nấy đều sợ hãi đứng lùi sang một bên.
Tên mặt sẹo hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, nói: "Nhóc con, cuối cùng tao cũng bắt được mày rồi!"
"Chúng ta quen nhau sao?" Diệp Thanh Dương vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Tên mặt sẹo hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay tao phải giết mày!"
Diệp Thanh Dương cau mày: "Mặc dù sư phụ đã nói với tôi thế giới dưới núi rất nguy hiểm, nhưng cũng không có nói là khi chào hỏi nhau người ta sẽ nói 'Tôi sẽ giết cậu', như vậy không phải quá thẳng thắn rồi sao?"
"Đừng giả vờ nữa!" Tên mặt sẹo giận dữ hét lên: "Mày không biết tối qua mày đã làm gì sao?"
"Tối hôm qua?"
Đôi mắt như ánh sao của Diệp Thanh Dương đột nhiên lóe lên tia hung ác.
M* kiếp, người phụ nữ này quá là âm hiểm rồi, giây trước thì thả mình ra, giây sau liền sai người đuổi theo?
Chủ quán thấy có chuyện không ổn liền nhanh chóng tiến tới nói chuyện: “Các anh bình tĩnh đi, có gì ngồi xuống từ từ nói, xem như tôi mời khách.…”
"Mời cái đầu nhà ông!"
Tên mặt sẹo giơ chân lên đá ông chủ quán ngã bay về phía sau, đầu ông ấy đập vào góc bàn khiến máu lập tức chảy ra.
"Lên, chém chết nó cho tao!"
Tên mặt sẹo vẫy tay và hét lên với người của mình phía sau.
Mấy người đó liền vung dao lên, lao về phía Diệp Thanh Dương.
"Muốn đánh nhau sao? Được thôi, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp."
Diệp Thanh Dương cầm chiếc ghế bên cạnh lên, ung dung ném nó về phía những người đó.
Những người đó vung dao lên chém bay chiếc ghế.
Lúc này, Diệp Thanh Dương mới đột nhiên đứng dậy, hình thái như một con du long, còn bóng ảnh lại quỷ dị như ma, lập tức lao vào giữa những người đó.
"Ầm!"
"Ầm!"
... ...
Vài âm thanh rắc rắc vang lên khi xương và thịt va vào nhau, một vài người hét lên thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, còn dao rựa thì rơi sang một bên.
"Ai ui ai ui!"
Mỗi người chỉ nhận một đòn, nhưng chỉ cần một đòn cũng đủ khiến cho họ nhẹ thì bị gãy xương, nặng thì trực tiếp bất tỉnh.
Mọi người trong cửa hàng đều há hốc miệng kinh ngạc, tốc độ sao có thể nhanh được như vậy được chứ? Có phải con người không vậy?
Không ngờ một thanh niên gầy gò như thế mà lại có sức chiến đấu kinh người như vậy!
Tên mặt sẹo cũng kinh hãi theo.
Chuyện này... ...
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ bụi trên người, rồi đi tới, nắm lấy cổ áo tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, có phải là người phụ nữ kia sai ông đến xử lý tôi không?"
"Người... người phụ nữ nào?"
Nhìn thanh niên với ánh mắt lạnh lùng trước mặt tựa như thần chết dưới địa ngục, tên mặt sẹo theo bản năng cảm nhận được sự khủng bố đang bủa lấy mình.
Lúc này, điện thoại di động của tên mặt sẹo đột nhiên vang lên.
"Trả lời điện thoại trước đi!" Diệp Thanh Dương buông cổ áo tên mặt sẹo ra.
Tên mặt sẹo run rẩy lấy điện thoại ra: "Alo, được rồi, tôi biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, tên mặt sẹo nói với vẻ giễu cợt: "Là mẹ tôi, bữa ãn đã chuẩn bị xong rồi, bà bảo tôi về nhà ăn tối!"
Nói xong ông ta quay người muốn rời đi.
Diệp Thanh Dương thấy vậy liền bước nhanh lên trước, trực tiếp đá ông ta ngã nhào xuống đất.
Anh giật lấy điện thoại và liếc nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình.
"Mẹ ông tên là chị Hồng à?"
Lập tức mọi người đều phá lên cười.
Tên mặt sẹo muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng lại không viện ra được một lý do đáng tin cậy nào.
Diệp Thanh Dương tiến lên giẫm lên mặt của tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, là Lâm Quân Dao sai ông tới đây phải không?"
"Mày nói cái gì? Tao không hiểu!" Tên mặt sẹo ánh mắt lảng tránh, giảo hoạt nói.
Diệp Thanh Dương cúi người xuống nắm lấy một tay của tên mặt sẹo, khẽ mỉm cười: "Ông không chịu nói thật phải không? Vậy thì đừng trách tôi!"
Rắc rắc!
m thanh giòn giã vang lên.
Ngón trỏ của tên mặt sẹo bị Diệp Thanh Dương bẻ thành hình vòng cung trông vô cùng quỷ dị.
"Ah--"
Mồ hôi túa ra như mưa trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn của tên mặt sẹo.
"Có nói hay không hả?" Diệp Thanh Dương lại tiếp tục hỏi.
Tên mặt sẹo vẫn cứng miệng nói: "A, không có ai cử tao đến đây cả!"
Rắc rắc!
Ngón giữa cũng được bẻ thành hình vòng cung quỷ dị.
"Ah--"
"Tao nói, tao nói!"
Tên mặt sẹo sợ hãi đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
"Thật sự không có ai sai tao tới đây cả, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người được cùng Lâm Quân Dao mây mưa phải là tao, nhưng do mày nhanh chân tới trước, cho nên tao hận mày!"
"Đêm qua vốn dĩ là ông sao? Ý của ông là?" Diệp Thanh Dương ngửi được mùi âm mưu gì đó.
Tên mặt sẹo nói với vẻ mặt buồn bã: "Chuyện này tao thực sự không thể nói được!"
Rắc rắc--
"Ah--"
"Tao nói, tao nói!"
... ...
Chương 3: Kéo nhau đi hỏi tội
Phòng chủ tịch, tầng 36 của tòa nhà tập đoàn Lâm thị.
Lâm Quân Dao đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, cô ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
Mỗi lần cô nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm mười ba năm trước, nhớ đến đôi mắt trong trẻo của chàng trai đó, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm sau khi nhìn thấy cơ thể của tôi!"
"Nhưng bây giờ anh đang ở đâu?"
Mười ba năm rồi, mỗi ngày cô đều chờ đợi anh quay trở lại.
Có lẽ, trong lòng người phụ nữ nào cũng có một giấc mơ tình yêu lãng mạn như vậy.
Lâm Quân Dao vì muốn ngày gặp mặt trở lại đó thật hoàn hảo cho nên cô vẫn luôn kiên trì tập thể dục, yoga và đi SPA mỗi ngày...
Cô thậm chí còn bay sang Hàn Quốc để xóa đi những vết sẹo trên cơ thể, và xóa luôn nốt ruồi kia bằng tia laser, để cho mình có một thân hình xinh đẹp không tì vết.
Tuy nhiên, do đêm qua say rượu nên sự trong trắng mà cô dành cho anh đã bị phá hủy.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Lâm Quân Dao lặng lẽ rơi xuống...
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lâm Quân Dao nhanh chóng lau nước mắt và ngồi thẳng dậy, khí chất của một nữ vương lạnh lùng trong nháy mắt xuất hiện.
"Mời vào!"
"Xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm tổng, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đổ xô đưa tin xấu về cô!"
Dư Lan vội vàng mở cửa bước vào.
Cô ấy đưa mấy tin tức trên điện thoại di động của mình cho Lâm Quân Dao xem.
# Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao bị nghi say rượu trong quán bar và có tình một đêm#
#Lâm Quân Dao có đời sống cá nhân thác loạn, cùng với người đàn ông mới quen ở quán bar qua đêm với nhau#
#Bê bối của Lâm Quân Dao nổ ra, cổ phiếu tập đoàn Lâm thị có thể tiếp tục sụt giảm đáng kể#
... ...
Lâm Quân Dao không ngờ tối qua cô lại bị chụp lén.
Chỉ một trận say đã khiến cô mất đi thứ quý giá nhất của bản thân, đã vậy hậu quả của nó sau đó còn lớn như vậy.
Nhìn những hình ảnh mờ ảo trong ảnh thời sự, Lâm Quân Dao khẽ cau mày.
Dư Lan thăm dò hỏi: "Lâm tổng, thật sự tối hôm qua cô...?"
"Đừng hỏi nữa, một câu cũng khó mà giải thích hết được!" Lâm Quân Dao thở dài, xoa xoa huyệt thái dương: "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm được anh ta, nếu không đối thủ của chúng ta sẽ tìm ra anh ta trước, rồi nhân cơ hội đó mà gây chuyện thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn nữa!"
"Lâm tổng, anh ta tên là gì? Tôi lập tức sai người đưa anh ta tới!" Dư Lan nói.
Lâm Quân Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi vẫn chưa biết tên anh ta!"
Dư Lan...
Sau một đêm mây mưa, ngay cả tên còn chưa biết, tổng tài đúng là biết chơi quá mà!
Lâm Quân Dao nói: "Cô kiểm tra thông tin đăng ký phòng của tôi tối qua thì sẽ biết được ngay thôi!"
"Được, tôi sẽ làm ngay!" Dư Lan nói.
... ...
... ...
Năm sáu tiếng sau, ở phòng tổng tài.
"Người đẹp, không phải chỉ có hai trăm tệ thôi sao? Có đáng không?"
Diệp Thanh Dương ung dung ngồi đối diện với Lâm Quân Dao.
Mái tóc hơi rối, đôi mắt ti hí, râu ria xồm xoàm, quần áo cũ kỹ, dưới chân thì mang đôi giày vải ngàn lớp...
Dư Lan thận trọng hỏi Lâm Quân Dao: "Lâm tổng, lúc tôi tìm được anh ta thì anh ta đang bày sạp để xem bói cho người ta, tôi sợ là tìm nhầm người rồi phải không?"
Lâm Quân Dao mặt đỏ lên, nói: "Không sai đâu, là anh ta đó!"
Dư Lan...
Có sao nói vậy, gu của tổng tài quả thực không giống người thường mà.
Lâm Quân Dao đứng dậy và nói với Diệp Thanh Dương một cách trịch thượng: "Tôi gọi anh đến đây là muốn ký một thỏa thuận với anh!"
"Tôi chỉ nợ cô có hai trăm tệ, còn cần phải ký khế ước sao?" Diệp Thanh Dương nói: "Người đẹp, lẽ nào giữa chúng ta chẳng phải có chút tín nhiệm nào hay sao?"
"Không liên quan gì đến hai trăm tệ cả!" Lâm Quân Dao xoa xoa thái dương nói: "Thỏa thuận này là để đảm bảo sau này anh sẽ không ra ngoài nói bậy!"
Sau đó, cô ném một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương cầm tập tài liệu lên, rồi đột nhiên trợn mắt hét lên: "Cái gì? Hôn ước?"
Lâm Quân Dao lạnh lùng giải thích: "Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả!"
"Giả? Vậy tôi yên tâm rồi!" Diệp Thanh Dương thở dài một hơi.
Lâm Quân Dao...
Tôi vậy mà bị chê sao?
Dư Lan nhanh chóng tiếp lời nói: "Anh Diệp, để Lâm tổng nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ kể chi tiết cho anh!"
"Đầu tiên, anh phải ký hợp đồng hôn nhân giả với Lâm tổng, như vậy nếu như bên ngoài có tin tức gì, thì tập đoàn Lâm thị của chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng người đã qua đêm với Lâm tổng là chồng sắp cưới của cô ấy, cứ thế ít nhất sẽ bảo vệ được danh tiếng của Lâm tổng, và điều này cũng rất quan trọng đối với Lâm tổng và tập đoàn Lâm thị."
"Thứ hai, chuyện này cần anh phải giữ bí mật tuyệt đối, để đảm bảo không có chuyện gì bị lộ ra thì xin anh hãy ở lại tập đoàn Lâm thị trong vòng ba tháng, không được rời khỏi Lâm tổng dù chỉ nửa bước nếu không được phép, trong mọi việc anh cũng phải tuân theo sự sắp xếp của Lâm tổng!"
"Anh Diệp, anh có phản đối gì không?"
"Vớ vẩn, đương nhiên là có rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Tôi từ trên núi xuống, trên vai còn mang trọng trách, không có thời gian để chơi trò kết hôn giả, hơn nữa con gái sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi!"
Dư Lan...
Giờ là thời đại nào rồi mà còn thiên sư chứ?
Anh chàng này có chút trẻ trâu mà!
Dư Lan nói: "Anh Diệp, anh ắt hẳn cũng biết thân phận của Lâm tổng chúng tôi rồi, chuyện xảy ra tối qua đã ảnh hưởng rất xấu đến cô ấy và toàn bộ tập đoàn Lâm thị, chúng tôi hy vọng anh có thể vì những mất mát tối qua của Lâm tổng mà chịu bù đắp một chút!”
"Tại sao tôi phải bù đắp? Đêm qua rõ ràng là do cô ấy quyến rũ tôi, tôi còn thấy mình bị thiệt nữa kìa!" Diệp Thanh Dương tranh luận theo lý.
"Lâm tổng... quyến rũ anh?" Dư Lan trợn tròn mắt, kinh ngạc che miệng lại.
Tin này có chút hot nha!
Lâm Quân Dao đỏ mặt, ngượng ngùng cười với Dư Lan: "Cô tin không?"
Dư Lan liếm đôi môi khô khốc của mình nói: "Tôi... tôi không tin!"
Nói thừa, tất nhiên cô ấy phải nghe theo lời sếp mình nói rồi.
Lúc này, chuông cửa văn phòng vang lên.
"Ai?" Lâm Quân Dao hỏi.
"Ông, Lâm Quân Long đây!"
Chỉ một vài từ đơn giản nhưng đã khiến cơ thể Lâm Quân Dao run lên.
Lâm Quân Dao nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa, một ông già với mái tóc hoa râm chống gậy bước vào.
Phía sau ông ấy còn có một đám người trong gia tộc.
"Ông nội, sao ông lại đích thân tới công ty?"
Lâm Quân Dao đỡ ông già ngồi vào chỗ của mình và nhờ Dư Lan rót trà cho những người còn lại trong gia đình.
"Hừ! Xảy ra chuyện lớn như vậy thì ông có thể không tới sao?"
Ông già trợn tròn đôi mắt, bộ râu của ông run lên vì tức giận.
Lâm Quân Long, lão gia của nhà họ Lâm, có thể nói đây chính là lá bùa hộ mệnh của nhà Lâm.
Năm xưa ông ấy rong ruổi khắp thương trường, dùng hơn nửa đời người để tạo dựng nên đế quốc thương nghiệp của nhà họ Lâm.
Dù hiện tại đã lùi về sau nhưng ông ấy vẫn là vật tổ tinh thần của gia tộc họ Lâm.
Trong ba thế hệ cháu nội của nhà họ Lâm, ông ấy coi trọng Lâm Quân Dao nhất, hơn nữa, việc Lâm Quân Dao mất cha mẹ từ sớm trong một vụ tai nạn ô tô càng khiến ông ấy thêm lòng yêu thương với cô.
Lâm Quân Dao cũng không thua kém, không chỉ nổi bật về nhan sắc mà còn thể hiện tài năng kinh doanh và tầm nhìn vượt trội từ khi còn rất trẻ.
Vì vậy, Lâm Quân Long đã bất chấp mọi ý kiến và giao Lâm Quân Dao phụ trách công việc kinh doanh chính của gia tộc họ Lâm.
Nhưng bây giờ, chuyện xảy ra với Lâm Quân Dao khiến sắc mặt của ông ấy vô cùng u ám.
"Ông nội, tôi thấy bộ mặt Lâm gia đã bị cô ta phá hủy hoàn toàn rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh mở miệng nói.
Người phụ nữ đó tên là Lâm Hồng Viên, con gái của Lâm Tiêu Khôn, con trai cả của nhà họ Lâm.
Cô ta là người đầu tiên phát hiện ra các tin tức của Lâm Quân Dao, sau đó trực tiếp đi kiếm ông nội để tố cáo.
Sau đó, còn thông báo cho các thành viên khác trong nhà họ Lâm rồi cùng nhau đến hỏi tội.
"Em gái, ông nội tin tưởng em nhất, đã giao phó sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Lâm cho em, kết quả thì sao, nhìn xem em đã làm được việc tốt gì rồi này!"
"Em có xứng đáng với ông nội không hả? Em có xứng đáng với niềm tin mà các chú đặt vào em không?"
Lâm Hồng Viên kiêu ngạo, nghênh ngang dựa vào vấn đề đạo đức mà mắng cô xối xả từ đầu tới chân.
Nếu đã để tôi nắm được cái đuôi của cô rồi thì Lâm Quân Dao à, tôi nhất định phải bóp thật chặt cổ của cô, để lôi cô ra khỏi vị trí đó.
Vị trí người đứng đầu nhà họ Lâm lẽ ra phải là của tôi!
Chương 4: Đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục
Mặc dù Lâm Hồng Viên cứ oán trách nhưng những người còn lại trong gia đình lại có phần thông cẩm.
"Hồng Viên, đừng trách Quân Dao nữa, cô ấy cũng không dễ dàng gì đâu!"
"Quân Dao ở vị trí này nhiều năm như vậy, nó cũng đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, nó cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng có những dục vọng của phụ nữ!"
"Tôi tin rằng người đàn ông ở cùng Quân Dao đêm qua nhất định là rất tốt!"
... ...
"Người đàn ông tối qua không phải đang ở ngay trước mặt mọi người sao? Chú có thấy anh ta xuất sắc không?"
Lâm Hồng Viên chỉ về phía Diệp Thanh Dương đang ngồi bên cạnh.
"A? Là anh ta à?"
"Tôi cứ tưởng là nhân viên công ty!"
Sau khi Lâm Hồng Viên nhắc đến thì mọi người mới đều chú ý đến Diệp Thanh Dương.
Người đàn ông này mặc bộ quần áo cũ kỹ và đi giày vải, quả thực không phù hợp với môi trường công sở.
"Không tin thì mọi người xem ảnh do paparazzi chụp đi!"
Lâm Hồng Viên đã chuẩn bị sẵn rồi, cô ta kết nối điện thoại di động của mình với máy chiếu, chiếu ảnh lên màn hình lớn, vừa trình chiếu vừa giải thích:
"Nhìn góc nghiêng này, nhìn phía sau đầu này, có giống anh ta không?"
"Chà, bức ảnh này xấu hổ quá, mấy tên săn ảnh này cũng thật là, họ vậy mà còn có thể chụp ảnh từ cửa sổ lầu kia nhìn xuyên qua, mọi người có chút riêng tư nào nữa không chứ?"
"Ồ, anh ta và em Quân Dao ôm nhau chặt đến mức tôi nhìn thấy mà cũng phải đỏ mặt!"
... ...
Khi mấy người trong gia tộc xem những bức ảnh này, có người thì thầm, có người mím môi cười khúc khích, có người nhìn Lâm Quân Dao bằng ánh mắt xa lạ và có chút khinh thường.
Lâm Quân Dao xấu hổ đến mức cô cảm thấy không có chốn dung thân nào cho mình.
Lúc này, lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã bị Lâm Hồng Viên ném xuống đất, hung hăng chà đạp nó, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, hốc mắt cô rưng rưng, cô cố gắng không ngã xuống, nhưng cơ thể mảnh khảnh của cô thật sự đã suy sụp rồi và nó đang run lên.
Lúc này, cô chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất và chui vào đó, rời xa thế giới, rời xa mọi người.
Nhìn thấy bộ dạng thất bại của Lâm Quân Dao, Lâm Hồng Viên nở một nụ cười đắc ý.
"Ai da, em Quân Dao à, em thật hồ đồ mà! Nếu đêm qua em tìm mấy người như phú nhị đại *, quan nhị đại* thì chúng ta có thể liên hôn các gia tộc với nhau, như vậy xem như em cũng có mắt nhìn rồi, nhưng em lại tìm đến thứ gì thế kia hả?"
*công tử con nhà giàu, hoặc con của quan chức
"Này, anh trai, anh làm nghề gì vậy?" Lâm Hồng Viên hỏi Diệp Thanh Dương.
"Tôi là thiên sư!" Diệp Thanh Dương nói.
"Thiên Sư? Ha ha ha!"
Lâm Hồng Viên ôm bụng cười lớn, như thể cô ta đã nghe thấy một chuyện nực cười vậy.
"Từ đâu nhảy ra tên mắc bệnh trẻ trâu này vậy hả?" Lâm Hồng Viên nói: "Em gái, sao em lại chọn cái loại người này để chơi vậy hả? Em đúng là có tiền đồ đó nha!"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hồng Viên rồi đột nhiên anh vung tay lên.
"Bốp!"
Một cái tát dữ dội giáng thẳng vào mặt Lâm Hồng Viên.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi, sáng như máu, hiện rõ trên mặt cô ta.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt.
Hiện trường im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Quân Dao vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng bàng hoàng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất thoải mái.
"Cái cô này, cô đã xúc phạm đến danh xưng thiên sư, xin lỗi ngay cho tôi!" Diệp Thanh Dương hét lớn.
"Anh dám đánh tôi?" Lâm Hồng Viên bưng một bên mặt, như một mụ đàn bà đanh đá lao về phía trước: "Tôi liều mạng với anh!"
"Bốp!"
Diệp Thanh Dương lại vung tay lên tát thêm một cái nữa.
Cái tát này mạnh đến nỗi một bên mặt của Lâm Hồng Viên lập tức sưng lên, máu nơi khóe miệng của cô ta theo lực tát rơi thẳng xuống đất.
"Hỗn láo!"
Lâm Quân Long thấy vậy thì không thể ngồi yên được nữa.
Ở trước mặt ông ấy, vậy mà lại có một người ngoài tát Lâm Hồng Viên đến hai cái, thế thì mặt mũi nhà họ Lâm để ở đâu nữa chứ?
Lâm Hồng Viên vừa khóc vừa tru tréo lên: "Ông nội, anh ta đánh cháu, thì cũng giống như tát vào mặt ông vậy, giết chết anh ta đi, kêu người giết chết anh ta đi!"
Lâm Quân Long tức giận vô cùng, hét vào mặt Dư Lan: "Gọi bảo vệ đến xử lý tên khốn này ngay!"
Lâm Quân Dao nhanh chóng nháy mắt với Diệp Thanh Dương, ra hiệu cho anh chạy nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa.
Tuy rằng cô không thích Diệp Thanh Dương nhưng dù sao cô cũng là người gọi Diệp Thanh Dương đến, nếu Diệp Thanh Dương xảy ra chuyện gì thì cô cũng cảm thấy áy náy!
Nhưng mà Diệp Thanh Dương chỉ khẽ mỉm cười và ra hiệu cho Lâm Quân Dao đừng lo lắng.
Diệp Thanh Dương sắc mặt bình tĩnh như nước mặt hồ, không hề gợn một tý sóng nào, nhưng khi anh vừa mở miệng lại nói ra một câu chấn động:
"Tôi muốn cho mọi người biết rõ một chuyện, đêm qua Lâm Quân Dao là bị người ta đánh thuốc mê cho nên mới làm ra mấy chuyện này!"
Lập tức, tất cả mọi người đều chấn động.
"Cái gì? Bị đánh thuốc mê à?"
"Anh có thể nhắc lại không?"
... ...
Ngay cả bản thân Lâm Quân Dao cũng bị sốc.
Lúc này, nhân viên bảo vệ xông vào, định lao về phía Diệp Thanh Dương.
Lâm Quân Long thấy vậy liền lập tức ngăn lại: "Chờ đã, để anh ta nói!"
Diệp Thanh Dương nói: "Thành thật mà nói, bổn thiên sư không có thời gian xen vào chuyện nhà mấy người, nhưng người phụ nữ lòng dạ rắn rết này thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giống như một cái mương hôi thối bên đường, bốc mùi hôi thối, khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn."
Anh chỉ về phía Lâm Hồng Viên và nói: "Cô ta thuê người đánh thuốc mê Lâm Quân Dao nhằm bôi nhọ Lâm Quân Dao, chậc chậc chậc, chị em tương tàn, nghe kích thích không? Chó m* không ?"
Những lời này như sấm sét giáng xuống bên tai, ngay lập tức làm nổ tung toàn bộ hiện trường.
Lâm Hồng Viên đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, ánh mắt né tránh.
Nhưng cô ta quá xảo quyệt, vội vàng quỳ xuống ôm lấy đùi Lâm Quân Long, khóc lớn:
"Ông nội, anh ta vu oan cho cháu, là Lâm Quân Dao kêu anh ta tới đổ tội cho cháu, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!"
Lâm Quân Long trước giờ làm việc vô cùng công bằng, chính trực, không bao giờ nhẹ dạ, cả tin vào lời nói của người khác.
Ông ấy hỏi Diệp Thanh Dương: "Anh nói mấy chuyện này thì có chứng cứ gì không?"
Diệp Thanh Dương xòe tay: "Ở đây tôi có một video, tôi cũng không ngại cho mọi người cùng thưởng thức!"
Nói xong, Diệp Thanh Dương lấy chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay ra và hỏi Dư Lan ở bên cạnh:
"Làm sao để chiếu cái này ra, cô làm giùm tôi đi!"
Dư Lan bất đắc dĩ lắc đầu: “Điện thoại của anh dỏm quá, không kết nối được với máy chiếu!”
"Ặc! Được rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Mấy người thay phiên nhau xem đi!"
Anh đưa điện thoại cho Lâm Quân Long trước.
Đoạn video trên điện thoại di động của anh chính là do anh đặc biệt quay lại khi anh thẩm vấn tên mặt sẹo ở quán ăn sáng nay.
Tên mặt sẹo: "Thật sự không có sai tao tới đây, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người mây mưa cùng Lâm Quân Dao phải là tao mới đúng, nhưng mày lại tới trước, cho nên tao hận mày!"
Diệp Thanh Dương: "Đêm qua đáng lẽ ra là ông sao? Ý là gì vậy?"
Tên mặt sẹo: "Tao thật sự không thể nói ra chuyện này được!"
Rắc rắc --
Tên mặt sẹo: "A——"
Tên mặt sẹo: "Tao nói, tao nói!"
Tên mặt sẹo: "Tối qua tao đã lén bỏ thuốc mê Lâm Quân Dao ở quán bar khi cô ấy không chú ý, tao định một lúc sau khi cô ấy bị ngấm thuốc thì tao sẽ đưa cô ấy về khách sạn để cưỡng đoạt, nhưng hết lần này đến lần khác mày lại đến bắt chuyện với cô ấy, kết quả là mày được hời rồi!"
Tên mặt sẹo: "Đại ca ơi, bây giờ tôi không thù hận anh gì nữa, xin anh tha mạng cho tôi đi, tôi cũng chỉ là bị người ta xúi giục thôi!"
Diệp Thanh Dương: "Là ai ra lệnh cho ông?"
Tên mặt sẹo: "Đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Hồng Viên!"
Ông ta còn chỉ vào chị Hồng trong danh bạ điện thoại di động của mình: "Chính là cô ta!"
... ...
"Đúng là nghiệp chướng mà!"
Xem xong cái này, Lâm Quân Long ngửa mặt lên trời thở dài.
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi, chuyện anh em tương tàn thế mà lại xảy ra chính ngay trong gia tộc của mình.
Mọi người trong nhà họ Lâm vô cùng tức giận, hận chỉ muốn treo Lâm Hồng Viên lên đánh ba ngày ba đêm.
"Lâm Hồng Viên, cô thật là ác độc mà!"
"Hồng Viên, Quân Dao đã hy sinh rất nhiều cho nhà họ Lâm rồi, sản nghiệp nhà họ Lâm ngày càng phất lên như mặt trời lên cao đều là nhờ công của nó, còn con lại đi mưu hại nó, khiến cho nhà họ Lâm chúng ta nhất thời trở thành trò cười cho người ngoài, so sánh như vậy thì con thấy con có còn là người nữa không hả?"
"Sự trong sạch của Quân Dao đã bị hủy hoại như thế này, Lâm Hồng Viên, sao cô có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?"
... ...
Mọi người đều tràn ngập sự phẫn nộ.
Chương 5: Đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục
Khuôn mặt của Lâm Quân Long tràn đầy sự phẫn nộ, những đường gân nổi đầy trên trán ông ấy.
Trong gia tộc vậy mà lại có một kẻ cặn bã như vậy, vì tranh đoạt lợi nhuận mà dám sai người bỏ thuốc làm nhục đứa cháu gái yêu quý nhất của ông ấy, còn lấy đi trinh tiết quý giá nhất của cháu gái.
Ông ấy chống nạng đứng dậy, run rẩy đi đến trước mặt Lâm Quân Dao, nước mắt chảy dài trên má.
"Cháu gái à, là ông nội hồ đồ rồi!"
"Ông nội suýt chút nữa đã hiểu lầm cháu, ông nội sẽ bù đắp cho cháu!"
Nói xong, ông ấy liền định quỳ xuống trước mặt Lâm Quân Dao.
"Ông nội, ông không thể làm như vậy được!"
Lâm Quân Dao lập tức đỡ Lâm Quân Long đứng dậy.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Những giọt nước mắt này là những sự uất ất mà cô phải chịu vì bị vu khống.
Và nó còn là sự vui sướng khi cô đã lật ngược được tình thế một cách ngoạn mục như vậy.
May mắn là có Diệp Thanh Dương ở đây, anh đã cứu cô ngay thời khắc quan trọng nhất.
Nếu không, cô sẽ mang tiếng xấu cả đời, và sống một đời ô nhục.
"Người đâu, bắt cái thứ u nhọt của gia tộc này lại cho tôi, rồi báo cảnh sát để pháp luật trừng trị nó đi!" Lâm Quân Long tức giận chỉ về phía Lâm Hồng Viên.
"Ông ơi, cháu sai rồi, là do cháu bị ma sai quỷ khiến, xin ông tha cho cháu lần này!"
"Quân Dao, em Quân Dao, cầu xin em nể tình chị em bao nhiêu năm nay, cầu xin em hãy tha cho chị lần này!"
Lâm Hồng Viên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, khí thế trước đó của cô ta đã không còn nữa.
"Tha cho chị? Haha!" Lâm Quân Dao đau đớn cười nhạo nói: "Ai sẽ trả trinh tiết lại cho em?"
Những người còn lại cũng nhao nhao lên bày tỏ ý kiến của mình.
"Chúng ta không thể tha cho nó được, để nó vào tù đi, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm!"
"Đúng vậy, người đàn bà ác độc như vậy, không biết sau này còn làm ra những chuyện gì trên đầu trên cổ chúng ta nữa!"
"Mau gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Khôn, bảo ông ta về nước xem con gái ông ta đã làm được điều gì tốt đẹp gì rồi này!"
... ...
Diệp Thanh Dương cảm thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình nữa thế là liền đứng dậy định rời đi.
"Người anh em, anh đừng vội rời đi!" Lâm Quân Long nói: "Hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều, là anh đã giúp cho nhà họ Lâm tránh được việc xử sai người!"
"Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách sáo! Người tu đạo nên giúp đỡ người khác, giúp người cũng chính là giúp mình!" Diệp Thanh Dương giả vờ chính nhân quân tử nói: "Bổn thiên sư đến từ hồng trần, bây giờ cũng nên trở về hồng trần, mọi người, xin từ biệt tại đây!"
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.*
*Hai câu thơ trong bài Hiệp Khách Hành
Nghĩa khí!
Tất cả mọi người đều tràn đầy sự kính phục, không khỏi nhìn theo bóng hình anh.
Nhưng Lâm Quân Dao đột nhiên phản ứng lại: "Tên khốn nạn, anh đừng đi, tôi và anh còn có chuyện phải làm rõ!"
Nói xong liền vội vàng đuổi theo anh.
Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau.
Đây là một đêm ân ái sao? Mới một đêm mà đã có tình cảm với nhau rồi sao?
... ...
Diệp Thanh Dương đi trên đường, anh lấy một tờ giấy gói kẹo nhàu nát ra, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Cô nói cô lớn hơn tôi ba tuổi, tôi nên gọi cô là chị, nhưng chị à, bây giờ chị đang ở đâu vậy? Tôi tìm chị thật vất vả mà!"
"Rừm rừm!"
Theo sau là tiếng động cơ gầm rú là một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ, nó dừng lại trước mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương cất tờ giấy gói kẹo lại và nhìn về phía chiếc xe thể thao.
Cửa xe của Lamborghini mở lên trên, một bàn chân xinh đẹp bước ra trước.
Sau đó, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra.
Một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lập tức xuất hiện trước mắt công chúng.
Vẻ đẹp tuyệt vời như vậy đã thu hút mọi người xung quanh nhao nhao đến ngắm nhìn và ngưỡng mộ.
Lâm Quân Dao tháo kính râm ra và ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thanh Sơn: "Diệp thiên sư, việc của tôi với anh vẫn chưa xong, lên xe đi!"
Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài: "Tôi nói cô còn chưa xong sao? Tôi không phải đã giúp cô thanh minh rồi sao? Cô còn muốn tôi làm thế nào nữa?"
Lâm Quân Dao cười nói: "Bởi vì anh giúp tôi làm sáng tỏ nên tôi mới muốn cảm ơn anh!"
"Không cần!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao đi đến trước mặt Diệp Thanh Dương và nhẹ nhàng nói: "Đi nào, đừng khách sáo, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa tối thịnh soạn!"
"Tôi thực sự không muốn đi!" Diệp Thanh Dương cau mày.
Lâm Quân Dao hành vi quá dị thường, những chuyện bất thường thì đều là chuyện quỷ dị, anh cũng không phải ngu ngốc.
Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương, giống như một cặp đôi đang lén lút yêu nhau, những ngón tay thon dài nhéo vào eo của Diệp Thanh Dương: "Đi-- với--- tôi..."
"Này này, đau quá! Cô buông ra trước, tôi đi là được chứ gì?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.
"Hi hi hi, ngoan!"
Lâm Quân Dao nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và kéo anh vào xe.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc của những người qua đường xung quanh thật sự bùng nổ rồi.
"Trên đời này những bắp cải tốt đều bị lợn ăn hết!"
"Ai có thể cho tôi biết tôi đã thua ở đâu không?"
"Tôi thực sự bị tổn thương nặng nề rồi, hai người có biết cách yêu thương động vật nhỏ không?"
"Anh bạn, chuyện này có liên quan gì đến việc yêu thương hay chăm sóc những động vật nhỏ chứ?"
"Tôi là cẩu độc thân*, chó có được coi là động vật nhỏ không?"
* ý chỉ những người độc thân
... ...
Trong phòng riêng của một quán cà phê cao cấp.
Lâm Quân Dao ngồi đối diện và nhìn Diệp Thanh Dương với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?" Diệp Thanh Dương nói: "Cô chưa từng thấy anh chàng đẹp trai nào à?"
"Tôi thấy anh như là dã thú!" Lâm Quân Dao qua kẽ răng ép ra mấy chữ.
"Cô sao lại chửi người chứ?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.
Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và cắn thật mạnh.
"Này, này, cô là chó à?"
Diệp Thanh Dương rút tay lại, nhìn hai hàng dấu răng ngay ngắn, tức giận nói: "Cô lôi tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì hả? Lúc thì chửi, lúc thì cắn, làm loạn gì vậy hả?"
Sư phụ nói phụ nữ dưới núi đều là con hổ, nhưng theo anh thấy thì cô trông giống một con chó hung ác hơn.
Không hề hiền lành như các sư tỷ ở trên núi.
Lâm Quân Dao mím môi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, cô khịt mũi vài cái rồi quay mặt đi.
"Cô đang khóc à?" Diệp Thanh Dương bất lực nói: "Cô cắn tôi rồi lại mắng tôi, vậy cô còn khóc gì nữa?"
Lâm Quân Dao nghẹn ngào nói: "Tôi bị đánh thuốc không khống chế được bản thân, nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc người khác gặp nguy hiểm? Đồ súc vật vô liêm sỉ, tên khốn kiếp!"
Diệp Thanh Dương xòe tay: "Tôi chỉ muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, tôi không có ý xấu!"
"Ngụy biện!" Lâm Quân Dao tức giận nói: "Đừng tưởng rằng tôi say rượu không biết gì, đêm qua anh là người cởi quần của tôi trên giường khách sạn trước, nếu như anh không có ý định xấu thì tại sao lại cởi quần của tôi?"
Diệp Thanh Dương chân thành nói: "Nếu tôi nói tôi chỉ muốn nhìn mông của cô, cô có tin không?"
"Đồ khốn!"
Lâm Quân Dao không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cơn giận trào ra từ đôi mắt vốn tràn đầy nước như mặt hồ mùa thu của cô như muốn thiêu rụi Diệp Thanh Dương cho đến khi máu thịt của anh không còn, xương cốt tan thành tro bụi!
Cô chộp lấy ly cà phê trên bàn và ném thẳng vào mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương đương nhiên có thể dễ dàng né tránh được.
Diệp Thanh Dương cũng bất lực, đêm qua anh thật sự muốn xác nhận xem có phải trên mông của Lâm Quân Dao có nốt ruồi hay không mà thôi.
Nhưng ai mà biết, ngay lúc anh đang nhìn thoáng qua thì liền bị đối phương ôm chặt trong tay, hơi thở ấm áp quyến rũ bao trùm lấy anh trong nháy mắt.
Đối phương lại là Lâm Quân Dao, người có dáng người và ngoại hình cực kỳ hot!
Quần áo xộc xệch, mặt như hoa đào, hơi thở như hoa lan...
Cán bộ nào có thể chịu được thử thách như vậy chứ?
Huống chi, anh còn đang là một thanh niên hừng hực khí huyết, hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ bao giờ.
Thành phố Thanh Châu, khách sạn quốc tế Thiên Thần.
“Khốn kiếp, tên lừa đảo, trả lại sự trong sạch cho tôi!”
Trên giường nệm cao su to rộng, một người đẹp quyến rũ đang cầm chăn che trước ngực, khuôn mặt đầy nước mắt.
“Người đẹp, rõ ràng là cô chủ động trước, sao lại trách tôi?”
Diệp Thanh Dương lắc đầu đau khổ nói.
Tối qua vào quán bar buông thả uống mấy ly.
Kết quả ma xui quỷ khiến lại lăn giường cả đêm với người đẹp.
“Haizz, tôi vừa mới xuống núi được mấy ngày, đau khổ giữ mình còn zin hơn hai mươi năm, bây giờ mất rồi, quá thiệt thòi!”
Diệp Thanh Dương nói thầm.
“Cái gì? Anh thiệt? Tên khốn, anh đang nói tiếng người đó hả?”
Đôi mắt đẹp của Lâm Quân Dao như phun lửa, suýt nữa nổ mạnh.
Cô rất hối hận, tối qua không nên đi uống rượu ở quán bar.
Nhưng khóc cả buổi sáng, Lâm Quân Dao cũng miễn cưỡng chấp nhận sự thật này.
Làm tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao không phải người phụ nữ không có chủ kiến.
Bây giờ ván đã đóng thuyền, không thể cứu vãn.
Quan trọng là xử lý thế nào.
“Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra, cũng không được phép kể với bất cứ ai!” Lâm Quân Dao lạnh lùng nhìn Diệp Thanh Dương: “Có làm được không?”
“Được!” Diệp Thanh Dương gãi đầu: “Nhưng…”
“Không nhưng!” Lâm Quân Dao vứt quần áo của Diệp Thanh Dương xuống giường: “Mau mặc quần áo rồi cút đi!”
Diệp Thanh Dương……
Vô tình vậy à?
Diệp Thanh Dương cũng muốn rời đi, nhưng bây giờ anh hơi khó khăn, không xu dính túi, một bước khó đi.
Anh tu hành mười mấy năm trên núi Ngũ Hành, mặc dù luyện được bản lĩnh thông thiên, nhưng trong túi lại rỗng tuếch.
Theo lời của sư phụ, người tu đạo coi tiền tài như cặn bã.
Sau đó mỗi lần anh lập đạo tràng, sư phụ thối đều thu hết tiền nhang đèn của anh.
Lần này xuống núi, sư phụ cho anh chút tiền đi đường, cộng thêm 250 tiền tiêu vặt.
Tối qua ở quán bar đã tiêu sạch số tiền còn lại!
“Người đẹp, giang hồ cứu gấp, cô có thể cho tôi vay chút tiền không?” Diệp Thanh Dương nói.
“Sao hả? Vòi tiền?”
Lâm Quân Dao biết chắc người đàn ông này mở miệng ra thì không có chuyện tốt mà.
Diệp Thanh Dương nhíu mày: “Nếu cô đã nói vậy thì tôi không vay nữa, cô và tôi có duyên phận, trước khi đi tôi có lòng nhắc nhở cô, giữa trán của cô có chấm đen, đỉnh đầu có điềm xấu, sắp tới cô sẽ gặp tai nạn đẫm máu!”
“Tên khốn, đỉnh đầu của anh mới đội áo ngực!” Lâm Quân Dao mắng.
(*) Điềm xấu (凶兆) và đội áo ngực (胸罩) đồng âm nên Lâm Quân Dao nghe nhầm.
Diệp Thanh Dương…
Chị gái, trọng điểm chú ý của chị không phải là tai nạn đẫm máu hả?
“Là điềm xấu, không phải áo ngực, thiên sư đoán mệnh sẽ không lừa cô!” Diệp Thanh Dương cười híp mắt nói.
“Thiên sư?” Lâm Quân Dao ngạc nhiên.
Cô thừa nhận trên đời này có rất nhiều lực lượng thần bí, nhưng sao người đàn ông đáng khinh trẻ tuổi vừa ham rượu vừa mê gái này lại là thiên sư được?
Bạn từng gặp thiên sư nào mà uống rượu với người khác sau đó uống lên đến giường không?
Trong lúc Lâm Quân Dao đang do dự, Diệp Thanh Dương bình tĩnh nói:
“Gần đây cô liên tục gặp chuyện xui xẻo, sự nghiệp hay tình yêu đều không thuận lợi, đúng chứ?”
Trong lòng Lâm Quân Dao rất ngạc nhiên.
Không thể không thừa nhận người này nói rất đúng!
Gần đây cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị sụt giảm mạnh, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị - Lâm Quân Dao cảm thấy rất áp lực.
Hơn nữa cô còn bị gia tộc ép hôn, thể xác và tinh thần rất mệt mỏi.
Vì giảm bớt chút áp lực, tối qua cô mới đi quán bar uống rượu.
“Người đẹp, tôi có một cách có thể giúp cô đổi vận nhanh chóng, hóa giải tai nạn đẫm máu!” Diệp Thanh Dương nói.
“Cách gì?”
Lâm Quân Dao hỏi.
Khóe miệng của Diệp Thanh Dương hơi nhếch lên, lấy một cái túi nhỏ màu đỏ từ trong túi ra.
“Là nó! Cất thứ này lên người, nó sẽ hóa giải tai nạn vào lúc nguy hiểm nhất cho cô, nhưng…”
Vừa nói, Diệp Thanh Dương vừa cười tủm tỉm nắn vuốt ngón tay của Lâm Quân Dao.
Ý rất rõ ràng.
Thứ này không miễn phí, trả tiền!
“Thật à? Không được lừa tôi!” Lâm Quân Dao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương với ánh mắt lạnh lùng.
“Tin hay không thì tùy cô, may mắn hay xui xẻo không theo quy luật, đều do chính mình quyết định!” Diệp Thanh Dương ra vẻ thần bí cao siêu.
Lâm Quân Dao cắn răng, suy nghĩ một lúc.
Có một vài thứ thử tin chưa chắc đã là chuyện không tốt, cho dù chỉ có tác dụng củng cố tâm lý cũng đáng!
Dù sao đối với cô, tiêu tiền để giải quyết một chuyện là việc rất dễ.
Cô rút ra một xấp từ trong ví.
“Chỉ có bằng này, cầm đi!”
“Không cần nhiều như vậy!”
Diệp Thanh Dương rút ra hai tờ.
“Xem ra anh cũng không tham!” Trên mặt của Lâm Quân Dao hiện lên sự kinh ngạc.
Diệp Thanh Dương đưa ví cho Lâm Quân Dao: “Đồ trong này thích bóng tối, không thể gặp ánh sáng, cô đi vào toilet nhìn!”
“Được!”
Thấy Lâm Quân Dao đóng cửa toilet lại, Diệp Thanh Dương vội vàng thu dọn đồ đạc.
“Người đẹp, xin lỗi, do cô ép tôi dùng chiêu, coi như tôi vay cô hai trăm tệ này, ngày nào đó tôi sẽ báo đáp! Chắc chắn chắc chắn!”
Sau đó anh chạy ra khỏi phòng khách sạn với tốc độ nhanh như chớp.
Bên này, trong toilet khách sạn.
Lâm Quân Dao mở túi, lập tức nổi trận lôi đình!
Đúng vậy, đồ bên trong không phải thứ gì khác, chính là một miếng băng vệ sinh.
Thời khắc quan trọng, đúng là thứ này có thể hóa giải tai nạn máu của phụ nữ!
Lâm Quân Dao tức dậm chân, ném mạnh miếng băng vệ sinh xuống đất.
“Tên khốn! Đồ khốn nạn!”
…..
Sau khi Diệp Thanh Dương rời khỏi khách sạn, tìm một sạp bán đồ ăn sáng, gọi một bát mì thịt bò.
Nước lèo hơi váng dầu, thơm nức mũi.
Bụng đã kêu vang từ lâu, Diệp Thanh Dương bưng bát ăn uống thỏa thích.
Bấy giờ anh đã xuống núi được một tuần.
Còn tưởng rằng tối qua đã tìm được người phụ nữ thương nhớ suốt mười mấy năm.
Kết quả là đồ dỏm!
Còn chê bai thân thể trong sạch của mình.
Haizz!
Mặc dù dáng người của Lâm Quân Dao rất hoàn mỹ, sắc đẹp còn là cấp bậc hại nước hại dân.
Nhưng vẫn không phải người phụ nữ trong lòng mình!
Nữ thần của tôi, em đang ở đâu?
Diệp Thanh Dương lấy một giấy gói kẹp nhăn nheo từ trong túi, nhìn chăm chú với ánh mắt si tình, suy nghĩ bay trở lại mười ba năm trước.
Năm đó, hắn bảy tuổi.
Nhà họ Diệp bị kẻ địch hãm hại, giết chết, chạy trốn khắp nơi cực kỳ thê thảm.
Cha mẹ của Diệp Thanh Dương cũng mất tích trong biến cố đó, như bốc hơi khỏi cõi đời này.
Diệp Thanh Dương như chó nhà có tang, bị kẻ thù đuổi giết, trong lúc hoảng sợ trốn vào phòng tắm của một thiếu nữ.
Thiếu nữ thấy anh bị thương, lựa chọn yểm trợ giúp anh, che giấu khỏi đám người đuổi giết.
Thiếu nữ cho anh một viên kẹo, dịu dàng nói:
“Đừng sợ, ăn đi, kẹo rất ngọt, miệng vết thương của em sẽ không đau nữa!”
Diệp Thanh Dương vĩnh viễn không quên được thiếu nữ xinh đẹp đó.
Anh vĩnh viễn không quên được, thân thể hoàn mỹ quyến rũ dưới nước kia.
Anh vĩnh viễn không quên được, đôi mắt trong sáng kia.
Anh vĩnh viễn không quên được, khuôn mặt lương thiện kia.
Dưới sự trợ giúp của thiếu nữ, Diệp Thanh Dương nhặt được một cái mạng.
Sau đó, anh được sư phụ mang lên tu hành ở núi Ngũ Hành.
Diệp Thanh Dương của bây giờ, đạo hào là Thanh Phong.
Anh có thiên phú trời sinh, tu luyện thần tốc, là người đầu tiên chưa kịp đội mũ đã kế thừa cái tên ‘thiên sư’, là kỳ tài duy nhất trong suốt mấy trăm năm qua của núi Ngũ Hành.
Chương 2: Thiên sư kỳ tài
Điều mà mọi người trên thế giới không biết về những người được gọi là thiên sư, chính là bọn họ hoàn toàn khác với những đạo sĩ mà mọi người thường thấy ở chợ.
Thiên sư là kỳ tài mấy trăm năm mới xuất hiện được một người, được coi đỉnh cao của giới đạo sĩ.
Có thể nói thiên sư trong giới tu đạo là người được vạn người kính ngưỡng, là một sự tồn tại khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ.
Diệp Thanh Dương 7 tuổi đã học đạo, đến năm 11 tuổi đã là một kỳ tài trong việc phân biệt dược liệu, anh tinh thông y thuật, giỏi thiên văn và địa lý.
Mười lăm tuổi: Am hiểu m Dương Bát Quái, cầm kỳ thi họa.
Mười tám tuổi: Bắt được mạch sinh tử, xem vận mệnh phú quý, xem bói bốc thuốc, đao thương quyền cước, côn đều điêu luyện.
Chưa kể còn thông thạo cách tìm long mạch, điểm huyệt, bày trận bắt ma.
... ...
Theo truyền thuyết, khi tâm cảnh của thiên sư đã được tu luyện đến một mức độ nhất định, thấu hiểu được ân oán hồng trần rồi thì có thể nhập vào hàng ngũ Phật hô phong gọi gió, lên trời xuống đất, dời núi lấp biển.
Vinh quang và phú quý ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là phù du, bọn họ chỉ cần trải qua độ kiếp vũ hóa thành tiên!
Diệp Thanh Dương không biết liệu mình có thể vũ hóa thành tiên được hay không.
Nhưng trước mắt thì thấy trái tim trần tục của anh vẫn chưa thanh tẩy được.
Lần này xuống núi, trở về nơi phàm trần náo nhiệt này, anh không chỉ muốn báo thù cho mối thù đẫm máu năm xưa mà còn muốn đến tìm cô gái tốt bụng đã cứu mạng anh lúc đó.
Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ là để trả ơn.
Cho dù là cả đời này phải ở bên cạnh bảo vệ cô ấy thì Diệp Thanh Dương cũng bằng lòng.
Dựa vào những thông tin thu thập được trong mấy năm này, sau khi tổng hợp lại thì Diệp Thanh Dương về cơ bản có thể xác định được cô gái đã cứu anh năm đó chính là nữ tổng tài xinh đẹp nổi tiếng Lâm Quân Dao của tập đoàn Lâm thị ở thành phố Thanh Châu.
Vì vậy, sau khi Diệp Thanh Dương thăm dò được đường đi, thì tối qua anh liền đến quán bar để tìm cơ hội bắt chuyện với Lâm Quân Dao.
Nhưng không ngờ, chỉ một cái thắng xe đã không kịp...
Nhưng điều khiến Diệp Thanh Dương khó chịu là sau một đêm mây mưa, anh phát hiện ra mình đã nhận nhầm người.
Năm đó khi đột nhập vào phòng tắm nữ, anh đã nhìn thấy một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu ở bên trái mông cô gái.
Nhưng tối qua, lúc mây mưa với Quân Dao, anh và cô đã thay đổi tư thế mấy lần, thì anh thấy trên lưng Lâm Quân Dao thậm chí còn không có một nốt ruồi nào, cả người cô đều mịn màng không tì vết.
Từ đó có thể thấy thông tin anh thu thập được đã sai rồi.
Xem ra cần phải điều tra kỹ hơn nữa.
Diệp Thanh Dương từ từ thu hồi lại những suy nghĩ nãy giờ, cẩn thận cất tờ giấy gói kẹo nhăn nheo kia đi.
Anh vẫy tay chào chủ quán: "Ông chủ, mì ngon lắm, cho tôi thêm một bát nữa đi!"
"Được rồi!"
Chủ quán là một người đàn ông trung niên giản dị và lương thiện, ông ấy nhanh chóng bưng một chiếc bát khác đặt lên bàn của Diệp Thanh Dương và nói:
"Người anh em ăn cũng được ghê, bát này tôi cho cậu nhiều mì hơn, đảm bảo cậu ăn no luôn!"
"Cám ơn anh trai, anh thật tốt bụng!" Diệp Thanh Dương vui vẻ nói.
"Ồ, ra ngoài lăn lộn kiếm miếng cơm ăn không dễ chút nào, người anh em cố gắng lên nhé!" Ông chủ tiệm cười thật thà nói.
Hóa ra ông ấy nhìn bộ quần áo vải cũ và đôi giày mà anh đang mang liền tưởng Diệp Thanh Dương là một công nhân nhập cư từ một ngôi làng nhỏ trên núi đến thành phố.
Lúc này, từ phía sau Diệp Thanh Dương bỗng vang lên một tiếng hét.
"Mau lên, nó ở đằng kia, cuối cùng chúng ta cũng tìm được nó rồi!"
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn lại thì thấy bốn, năm người đàn ông trẻ tuổi đang đứng phía sau anh.
Người đứng đầu cao khoảng 1,8 mét, vẻ ngoài dữ tợn, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo dài che khuất mắt, khiến anh ta trông vô cùng hung dữ.
Mấy tên trẻ tuổi phía sau anh ta thì nhìn rất cường tráng và hung tợn với dao rựa trên tay.
Điều này khiến thực khách xung quanh ai nấy đều sợ hãi đứng lùi sang một bên.
Tên mặt sẹo hung tợn nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương, nói: "Nhóc con, cuối cùng tao cũng bắt được mày rồi!"
"Chúng ta quen nhau sao?" Diệp Thanh Dương vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
Tên mặt sẹo hét lên: "Đừng nói nhảm nữa, hôm nay tao phải giết mày!"
Diệp Thanh Dương cau mày: "Mặc dù sư phụ đã nói với tôi thế giới dưới núi rất nguy hiểm, nhưng cũng không có nói là khi chào hỏi nhau người ta sẽ nói 'Tôi sẽ giết cậu', như vậy không phải quá thẳng thắn rồi sao?"
"Đừng giả vờ nữa!" Tên mặt sẹo giận dữ hét lên: "Mày không biết tối qua mày đã làm gì sao?"
"Tối hôm qua?"
Đôi mắt như ánh sao của Diệp Thanh Dương đột nhiên lóe lên tia hung ác.
M* kiếp, người phụ nữ này quá là âm hiểm rồi, giây trước thì thả mình ra, giây sau liền sai người đuổi theo?
Chủ quán thấy có chuyện không ổn liền nhanh chóng tiến tới nói chuyện: “Các anh bình tĩnh đi, có gì ngồi xuống từ từ nói, xem như tôi mời khách.…”
"Mời cái đầu nhà ông!"
Tên mặt sẹo giơ chân lên đá ông chủ quán ngã bay về phía sau, đầu ông ấy đập vào góc bàn khiến máu lập tức chảy ra.
"Lên, chém chết nó cho tao!"
Tên mặt sẹo vẫy tay và hét lên với người của mình phía sau.
Mấy người đó liền vung dao lên, lao về phía Diệp Thanh Dương.
"Muốn đánh nhau sao? Được thôi, tôi luôn sẵn sàng đón tiếp."
Diệp Thanh Dương cầm chiếc ghế bên cạnh lên, ung dung ném nó về phía những người đó.
Những người đó vung dao lên chém bay chiếc ghế.
Lúc này, Diệp Thanh Dương mới đột nhiên đứng dậy, hình thái như một con du long, còn bóng ảnh lại quỷ dị như ma, lập tức lao vào giữa những người đó.
"Ầm!"
"Ầm!"
... ...
Vài âm thanh rắc rắc vang lên khi xương và thịt va vào nhau, một vài người hét lên thảm thiết rồi ngã vật xuống đất, còn dao rựa thì rơi sang một bên.
"Ai ui ai ui!"
Mỗi người chỉ nhận một đòn, nhưng chỉ cần một đòn cũng đủ khiến cho họ nhẹ thì bị gãy xương, nặng thì trực tiếp bất tỉnh.
Mọi người trong cửa hàng đều há hốc miệng kinh ngạc, tốc độ sao có thể nhanh được như vậy được chứ? Có phải con người không vậy?
Không ngờ một thanh niên gầy gò như thế mà lại có sức chiến đấu kinh người như vậy!
Tên mặt sẹo cũng kinh hãi theo.
Chuyện này... ...
Vừa rồi chuyện gì đã xảy ra vậy?
Diệp Thanh Dương vỗ nhẹ bụi trên người, rồi đi tới, nắm lấy cổ áo tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, có phải là người phụ nữ kia sai ông đến xử lý tôi không?"
"Người... người phụ nữ nào?"
Nhìn thanh niên với ánh mắt lạnh lùng trước mặt tựa như thần chết dưới địa ngục, tên mặt sẹo theo bản năng cảm nhận được sự khủng bố đang bủa lấy mình.
Lúc này, điện thoại di động của tên mặt sẹo đột nhiên vang lên.
"Trả lời điện thoại trước đi!" Diệp Thanh Dương buông cổ áo tên mặt sẹo ra.
Tên mặt sẹo run rẩy lấy điện thoại ra: "Alo, được rồi, tôi biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, tên mặt sẹo nói với vẻ giễu cợt: "Là mẹ tôi, bữa ãn đã chuẩn bị xong rồi, bà bảo tôi về nhà ăn tối!"
Nói xong ông ta quay người muốn rời đi.
Diệp Thanh Dương thấy vậy liền bước nhanh lên trước, trực tiếp đá ông ta ngã nhào xuống đất.
Anh giật lấy điện thoại và liếc nhìn lịch sử cuộc gọi trên màn hình.
"Mẹ ông tên là chị Hồng à?"
Lập tức mọi người đều phá lên cười.
Tên mặt sẹo muốn tìm cơ hội trốn thoát nhưng lại không viện ra được một lý do đáng tin cậy nào.
Diệp Thanh Dương tiến lên giẫm lên mặt của tên mặt sẹo: "Nói cho tôi biết, là Lâm Quân Dao sai ông tới đây phải không?"
"Mày nói cái gì? Tao không hiểu!" Tên mặt sẹo ánh mắt lảng tránh, giảo hoạt nói.
Diệp Thanh Dương cúi người xuống nắm lấy một tay của tên mặt sẹo, khẽ mỉm cười: "Ông không chịu nói thật phải không? Vậy thì đừng trách tôi!"
Rắc rắc!
m thanh giòn giã vang lên.
Ngón trỏ của tên mặt sẹo bị Diệp Thanh Dương bẻ thành hình vòng cung trông vô cùng quỷ dị.
"Ah--"
Mồ hôi túa ra như mưa trên khuôn mặt đầy vẻ đau đớn của tên mặt sẹo.
"Có nói hay không hả?" Diệp Thanh Dương lại tiếp tục hỏi.
Tên mặt sẹo vẫn cứng miệng nói: "A, không có ai cử tao đến đây cả!"
Rắc rắc!
Ngón giữa cũng được bẻ thành hình vòng cung quỷ dị.
"Ah--"
"Tao nói, tao nói!"
Tên mặt sẹo sợ hãi đến mức không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác.
"Thật sự không có ai sai tao tới đây cả, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người được cùng Lâm Quân Dao mây mưa phải là tao, nhưng do mày nhanh chân tới trước, cho nên tao hận mày!"
"Đêm qua vốn dĩ là ông sao? Ý của ông là?" Diệp Thanh Dương ngửi được mùi âm mưu gì đó.
Tên mặt sẹo nói với vẻ mặt buồn bã: "Chuyện này tao thực sự không thể nói được!"
Rắc rắc--
"Ah--"
"Tao nói, tao nói!"
... ...
Chương 3: Kéo nhau đi hỏi tội
Phòng chủ tịch, tầng 36 của tòa nhà tập đoàn Lâm thị.
Lâm Quân Dao đang ngồi trên một chiếc ghế lớn, cô ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng.
Mỗi lần cô nghĩ đến cảnh tượng trong phòng tắm mười ba năm trước, nhớ đến đôi mắt trong trẻo của chàng trai đó, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
"Anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm sau khi nhìn thấy cơ thể của tôi!"
"Nhưng bây giờ anh đang ở đâu?"
Mười ba năm rồi, mỗi ngày cô đều chờ đợi anh quay trở lại.
Có lẽ, trong lòng người phụ nữ nào cũng có một giấc mơ tình yêu lãng mạn như vậy.
Lâm Quân Dao vì muốn ngày gặp mặt trở lại đó thật hoàn hảo cho nên cô vẫn luôn kiên trì tập thể dục, yoga và đi SPA mỗi ngày...
Cô thậm chí còn bay sang Hàn Quốc để xóa đi những vết sẹo trên cơ thể, và xóa luôn nốt ruồi kia bằng tia laser, để cho mình có một thân hình xinh đẹp không tì vết.
Tuy nhiên, do đêm qua say rượu nên sự trong trắng mà cô dành cho anh đã bị phá hủy.
Hai hàng nước mắt trong suốt từ khóe mắt Lâm Quân Dao lặng lẽ rơi xuống...
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Lâm Quân Dao nhanh chóng lau nước mắt và ngồi thẳng dậy, khí chất của một nữ vương lạnh lùng trong nháy mắt xuất hiện.
"Mời vào!"
"Xảy ra chuyện lớn rồi, Lâm tổng, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đổ xô đưa tin xấu về cô!"
Dư Lan vội vàng mở cửa bước vào.
Cô ấy đưa mấy tin tức trên điện thoại di động của mình cho Lâm Quân Dao xem.
# Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Quân Dao bị nghi say rượu trong quán bar và có tình một đêm#
#Lâm Quân Dao có đời sống cá nhân thác loạn, cùng với người đàn ông mới quen ở quán bar qua đêm với nhau#
#Bê bối của Lâm Quân Dao nổ ra, cổ phiếu tập đoàn Lâm thị có thể tiếp tục sụt giảm đáng kể#
... ...
Lâm Quân Dao không ngờ tối qua cô lại bị chụp lén.
Chỉ một trận say đã khiến cô mất đi thứ quý giá nhất của bản thân, đã vậy hậu quả của nó sau đó còn lớn như vậy.
Nhìn những hình ảnh mờ ảo trong ảnh thời sự, Lâm Quân Dao khẽ cau mày.
Dư Lan thăm dò hỏi: "Lâm tổng, thật sự tối hôm qua cô...?"
"Đừng hỏi nữa, một câu cũng khó mà giải thích hết được!" Lâm Quân Dao thở dài, xoa xoa huyệt thái dương: "Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nhanh chóng tìm được anh ta, nếu không đối thủ của chúng ta sẽ tìm ra anh ta trước, rồi nhân cơ hội đó mà gây chuyện thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn nữa!"
"Lâm tổng, anh ta tên là gì? Tôi lập tức sai người đưa anh ta tới!" Dư Lan nói.
Lâm Quân Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi vẫn chưa biết tên anh ta!"
Dư Lan...
Sau một đêm mây mưa, ngay cả tên còn chưa biết, tổng tài đúng là biết chơi quá mà!
Lâm Quân Dao nói: "Cô kiểm tra thông tin đăng ký phòng của tôi tối qua thì sẽ biết được ngay thôi!"
"Được, tôi sẽ làm ngay!" Dư Lan nói.
... ...
... ...
Năm sáu tiếng sau, ở phòng tổng tài.
"Người đẹp, không phải chỉ có hai trăm tệ thôi sao? Có đáng không?"
Diệp Thanh Dương ung dung ngồi đối diện với Lâm Quân Dao.
Mái tóc hơi rối, đôi mắt ti hí, râu ria xồm xoàm, quần áo cũ kỹ, dưới chân thì mang đôi giày vải ngàn lớp...
Dư Lan thận trọng hỏi Lâm Quân Dao: "Lâm tổng, lúc tôi tìm được anh ta thì anh ta đang bày sạp để xem bói cho người ta, tôi sợ là tìm nhầm người rồi phải không?"
Lâm Quân Dao mặt đỏ lên, nói: "Không sai đâu, là anh ta đó!"
Dư Lan...
Có sao nói vậy, gu của tổng tài quả thực không giống người thường mà.
Lâm Quân Dao đứng dậy và nói với Diệp Thanh Dương một cách trịch thượng: "Tôi gọi anh đến đây là muốn ký một thỏa thuận với anh!"
"Tôi chỉ nợ cô có hai trăm tệ, còn cần phải ký khế ước sao?" Diệp Thanh Dương nói: "Người đẹp, lẽ nào giữa chúng ta chẳng phải có chút tín nhiệm nào hay sao?"
"Không liên quan gì đến hai trăm tệ cả!" Lâm Quân Dao xoa xoa thái dương nói: "Thỏa thuận này là để đảm bảo sau này anh sẽ không ra ngoài nói bậy!"
Sau đó, cô ném một xấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn lên trước mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương cầm tập tài liệu lên, rồi đột nhiên trợn mắt hét lên: "Cái gì? Hôn ước?"
Lâm Quân Dao lạnh lùng giải thích: "Đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả!"
"Giả? Vậy tôi yên tâm rồi!" Diệp Thanh Dương thở dài một hơi.
Lâm Quân Dao...
Tôi vậy mà bị chê sao?
Dư Lan nhanh chóng tiếp lời nói: "Anh Diệp, để Lâm tổng nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ kể chi tiết cho anh!"
"Đầu tiên, anh phải ký hợp đồng hôn nhân giả với Lâm tổng, như vậy nếu như bên ngoài có tin tức gì, thì tập đoàn Lâm thị của chúng tôi sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng người đã qua đêm với Lâm tổng là chồng sắp cưới của cô ấy, cứ thế ít nhất sẽ bảo vệ được danh tiếng của Lâm tổng, và điều này cũng rất quan trọng đối với Lâm tổng và tập đoàn Lâm thị."
"Thứ hai, chuyện này cần anh phải giữ bí mật tuyệt đối, để đảm bảo không có chuyện gì bị lộ ra thì xin anh hãy ở lại tập đoàn Lâm thị trong vòng ba tháng, không được rời khỏi Lâm tổng dù chỉ nửa bước nếu không được phép, trong mọi việc anh cũng phải tuân theo sự sắp xếp của Lâm tổng!"
"Anh Diệp, anh có phản đối gì không?"
"Vớ vẩn, đương nhiên là có rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Tôi từ trên núi xuống, trên vai còn mang trọng trách, không có thời gian để chơi trò kết hôn giả, hơn nữa con gái sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tôi!"
Dư Lan...
Giờ là thời đại nào rồi mà còn thiên sư chứ?
Anh chàng này có chút trẻ trâu mà!
Dư Lan nói: "Anh Diệp, anh ắt hẳn cũng biết thân phận của Lâm tổng chúng tôi rồi, chuyện xảy ra tối qua đã ảnh hưởng rất xấu đến cô ấy và toàn bộ tập đoàn Lâm thị, chúng tôi hy vọng anh có thể vì những mất mát tối qua của Lâm tổng mà chịu bù đắp một chút!”
"Tại sao tôi phải bù đắp? Đêm qua rõ ràng là do cô ấy quyến rũ tôi, tôi còn thấy mình bị thiệt nữa kìa!" Diệp Thanh Dương tranh luận theo lý.
"Lâm tổng... quyến rũ anh?" Dư Lan trợn tròn mắt, kinh ngạc che miệng lại.
Tin này có chút hot nha!
Lâm Quân Dao đỏ mặt, ngượng ngùng cười với Dư Lan: "Cô tin không?"
Dư Lan liếm đôi môi khô khốc của mình nói: "Tôi... tôi không tin!"
Nói thừa, tất nhiên cô ấy phải nghe theo lời sếp mình nói rồi.
Lúc này, chuông cửa văn phòng vang lên.
"Ai?" Lâm Quân Dao hỏi.
"Ông, Lâm Quân Long đây!"
Chỉ một vài từ đơn giản nhưng đã khiến cơ thể Lâm Quân Dao run lên.
Lâm Quân Dao nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa, một ông già với mái tóc hoa râm chống gậy bước vào.
Phía sau ông ấy còn có một đám người trong gia tộc.
"Ông nội, sao ông lại đích thân tới công ty?"
Lâm Quân Dao đỡ ông già ngồi vào chỗ của mình và nhờ Dư Lan rót trà cho những người còn lại trong gia đình.
"Hừ! Xảy ra chuyện lớn như vậy thì ông có thể không tới sao?"
Ông già trợn tròn đôi mắt, bộ râu của ông run lên vì tức giận.
Lâm Quân Long, lão gia của nhà họ Lâm, có thể nói đây chính là lá bùa hộ mệnh của nhà Lâm.
Năm xưa ông ấy rong ruổi khắp thương trường, dùng hơn nửa đời người để tạo dựng nên đế quốc thương nghiệp của nhà họ Lâm.
Dù hiện tại đã lùi về sau nhưng ông ấy vẫn là vật tổ tinh thần của gia tộc họ Lâm.
Trong ba thế hệ cháu nội của nhà họ Lâm, ông ấy coi trọng Lâm Quân Dao nhất, hơn nữa, việc Lâm Quân Dao mất cha mẹ từ sớm trong một vụ tai nạn ô tô càng khiến ông ấy thêm lòng yêu thương với cô.
Lâm Quân Dao cũng không thua kém, không chỉ nổi bật về nhan sắc mà còn thể hiện tài năng kinh doanh và tầm nhìn vượt trội từ khi còn rất trẻ.
Vì vậy, Lâm Quân Long đã bất chấp mọi ý kiến và giao Lâm Quân Dao phụ trách công việc kinh doanh chính của gia tộc họ Lâm.
Nhưng bây giờ, chuyện xảy ra với Lâm Quân Dao khiến sắc mặt của ông ấy vô cùng u ám.
"Ông nội, tôi thấy bộ mặt Lâm gia đã bị cô ta phá hủy hoàn toàn rồi!" Người phụ nữ trang điểm đậm ở bên cạnh mở miệng nói.
Người phụ nữ đó tên là Lâm Hồng Viên, con gái của Lâm Tiêu Khôn, con trai cả của nhà họ Lâm.
Cô ta là người đầu tiên phát hiện ra các tin tức của Lâm Quân Dao, sau đó trực tiếp đi kiếm ông nội để tố cáo.
Sau đó, còn thông báo cho các thành viên khác trong nhà họ Lâm rồi cùng nhau đến hỏi tội.
"Em gái, ông nội tin tưởng em nhất, đã giao phó sản nghiệp quan trọng nhất của nhà họ Lâm cho em, kết quả thì sao, nhìn xem em đã làm được việc tốt gì rồi này!"
"Em có xứng đáng với ông nội không hả? Em có xứng đáng với niềm tin mà các chú đặt vào em không?"
Lâm Hồng Viên kiêu ngạo, nghênh ngang dựa vào vấn đề đạo đức mà mắng cô xối xả từ đầu tới chân.
Nếu đã để tôi nắm được cái đuôi của cô rồi thì Lâm Quân Dao à, tôi nhất định phải bóp thật chặt cổ của cô, để lôi cô ra khỏi vị trí đó.
Vị trí người đứng đầu nhà họ Lâm lẽ ra phải là của tôi!
Chương 4: Đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục
Mặc dù Lâm Hồng Viên cứ oán trách nhưng những người còn lại trong gia đình lại có phần thông cẩm.
"Hồng Viên, đừng trách Quân Dao nữa, cô ấy cũng không dễ dàng gì đâu!"
"Quân Dao ở vị trí này nhiều năm như vậy, nó cũng đã phải từ bỏ rất nhiều thứ, nó cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng có những dục vọng của phụ nữ!"
"Tôi tin rằng người đàn ông ở cùng Quân Dao đêm qua nhất định là rất tốt!"
... ...
"Người đàn ông tối qua không phải đang ở ngay trước mặt mọi người sao? Chú có thấy anh ta xuất sắc không?"
Lâm Hồng Viên chỉ về phía Diệp Thanh Dương đang ngồi bên cạnh.
"A? Là anh ta à?"
"Tôi cứ tưởng là nhân viên công ty!"
Sau khi Lâm Hồng Viên nhắc đến thì mọi người mới đều chú ý đến Diệp Thanh Dương.
Người đàn ông này mặc bộ quần áo cũ kỹ và đi giày vải, quả thực không phù hợp với môi trường công sở.
"Không tin thì mọi người xem ảnh do paparazzi chụp đi!"
Lâm Hồng Viên đã chuẩn bị sẵn rồi, cô ta kết nối điện thoại di động của mình với máy chiếu, chiếu ảnh lên màn hình lớn, vừa trình chiếu vừa giải thích:
"Nhìn góc nghiêng này, nhìn phía sau đầu này, có giống anh ta không?"
"Chà, bức ảnh này xấu hổ quá, mấy tên săn ảnh này cũng thật là, họ vậy mà còn có thể chụp ảnh từ cửa sổ lầu kia nhìn xuyên qua, mọi người có chút riêng tư nào nữa không chứ?"
"Ồ, anh ta và em Quân Dao ôm nhau chặt đến mức tôi nhìn thấy mà cũng phải đỏ mặt!"
... ...
Khi mấy người trong gia tộc xem những bức ảnh này, có người thì thầm, có người mím môi cười khúc khích, có người nhìn Lâm Quân Dao bằng ánh mắt xa lạ và có chút khinh thường.
Lâm Quân Dao xấu hổ đến mức cô cảm thấy không có chốn dung thân nào cho mình.
Lúc này, lòng tự trọng mạnh mẽ của cô đã bị Lâm Hồng Viên ném xuống đất, hung hăng chà đạp nó, khiến nó vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Cô chưa bao giờ cảm thấy khó chịu như vậy, hốc mắt cô rưng rưng, cô cố gắng không ngã xuống, nhưng cơ thể mảnh khảnh của cô thật sự đã suy sụp rồi và nó đang run lên.
Lúc này, cô chỉ muốn tìm một vết nứt trên mặt đất và chui vào đó, rời xa thế giới, rời xa mọi người.
Nhìn thấy bộ dạng thất bại của Lâm Quân Dao, Lâm Hồng Viên nở một nụ cười đắc ý.
"Ai da, em Quân Dao à, em thật hồ đồ mà! Nếu đêm qua em tìm mấy người như phú nhị đại *, quan nhị đại* thì chúng ta có thể liên hôn các gia tộc với nhau, như vậy xem như em cũng có mắt nhìn rồi, nhưng em lại tìm đến thứ gì thế kia hả?"
*công tử con nhà giàu, hoặc con của quan chức
"Này, anh trai, anh làm nghề gì vậy?" Lâm Hồng Viên hỏi Diệp Thanh Dương.
"Tôi là thiên sư!" Diệp Thanh Dương nói.
"Thiên Sư? Ha ha ha!"
Lâm Hồng Viên ôm bụng cười lớn, như thể cô ta đã nghe thấy một chuyện nực cười vậy.
"Từ đâu nhảy ra tên mắc bệnh trẻ trâu này vậy hả?" Lâm Hồng Viên nói: "Em gái, sao em lại chọn cái loại người này để chơi vậy hả? Em đúng là có tiền đồ đó nha!"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đứng dậy, đi tới trước mặt Lâm Hồng Viên rồi đột nhiên anh vung tay lên.
"Bốp!"
Một cái tát dữ dội giáng thẳng vào mặt Lâm Hồng Viên.
Năm dấu ngón tay đỏ tươi, sáng như máu, hiện rõ trên mặt cô ta.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều ngơ ngác, sửng sốt.
Hiện trường im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Lâm Quân Dao vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, tuy rằng bàng hoàng nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất thoải mái.
"Cái cô này, cô đã xúc phạm đến danh xưng thiên sư, xin lỗi ngay cho tôi!" Diệp Thanh Dương hét lớn.
"Anh dám đánh tôi?" Lâm Hồng Viên bưng một bên mặt, như một mụ đàn bà đanh đá lao về phía trước: "Tôi liều mạng với anh!"
"Bốp!"
Diệp Thanh Dương lại vung tay lên tát thêm một cái nữa.
Cái tát này mạnh đến nỗi một bên mặt của Lâm Hồng Viên lập tức sưng lên, máu nơi khóe miệng của cô ta theo lực tát rơi thẳng xuống đất.
"Hỗn láo!"
Lâm Quân Long thấy vậy thì không thể ngồi yên được nữa.
Ở trước mặt ông ấy, vậy mà lại có một người ngoài tát Lâm Hồng Viên đến hai cái, thế thì mặt mũi nhà họ Lâm để ở đâu nữa chứ?
Lâm Hồng Viên vừa khóc vừa tru tréo lên: "Ông nội, anh ta đánh cháu, thì cũng giống như tát vào mặt ông vậy, giết chết anh ta đi, kêu người giết chết anh ta đi!"
Lâm Quân Long tức giận vô cùng, hét vào mặt Dư Lan: "Gọi bảo vệ đến xử lý tên khốn này ngay!"
Lâm Quân Dao nhanh chóng nháy mắt với Diệp Thanh Dương, ra hiệu cho anh chạy nhanh lên, nếu không sẽ không kịp nữa.
Tuy rằng cô không thích Diệp Thanh Dương nhưng dù sao cô cũng là người gọi Diệp Thanh Dương đến, nếu Diệp Thanh Dương xảy ra chuyện gì thì cô cũng cảm thấy áy náy!
Nhưng mà Diệp Thanh Dương chỉ khẽ mỉm cười và ra hiệu cho Lâm Quân Dao đừng lo lắng.
Diệp Thanh Dương sắc mặt bình tĩnh như nước mặt hồ, không hề gợn một tý sóng nào, nhưng khi anh vừa mở miệng lại nói ra một câu chấn động:
"Tôi muốn cho mọi người biết rõ một chuyện, đêm qua Lâm Quân Dao là bị người ta đánh thuốc mê cho nên mới làm ra mấy chuyện này!"
Lập tức, tất cả mọi người đều chấn động.
"Cái gì? Bị đánh thuốc mê à?"
"Anh có thể nhắc lại không?"
... ...
Ngay cả bản thân Lâm Quân Dao cũng bị sốc.
Lúc này, nhân viên bảo vệ xông vào, định lao về phía Diệp Thanh Dương.
Lâm Quân Long thấy vậy liền lập tức ngăn lại: "Chờ đã, để anh ta nói!"
Diệp Thanh Dương nói: "Thành thật mà nói, bổn thiên sư không có thời gian xen vào chuyện nhà mấy người, nhưng người phụ nữ lòng dạ rắn rết này thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm, giống như một cái mương hôi thối bên đường, bốc mùi hôi thối, khiến ai cũng cảm thấy buồn nôn."
Anh chỉ về phía Lâm Hồng Viên và nói: "Cô ta thuê người đánh thuốc mê Lâm Quân Dao nhằm bôi nhọ Lâm Quân Dao, chậc chậc chậc, chị em tương tàn, nghe kích thích không? Chó m* không ?"
Những lời này như sấm sét giáng xuống bên tai, ngay lập tức làm nổ tung toàn bộ hiện trường.
Lâm Hồng Viên đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, ánh mắt né tránh.
Nhưng cô ta quá xảo quyệt, vội vàng quỳ xuống ôm lấy đùi Lâm Quân Long, khóc lớn:
"Ông nội, anh ta vu oan cho cháu, là Lâm Quân Dao kêu anh ta tới đổ tội cho cháu, ông nội, ông phải làm chủ cho cháu!"
Lâm Quân Long trước giờ làm việc vô cùng công bằng, chính trực, không bao giờ nhẹ dạ, cả tin vào lời nói của người khác.
Ông ấy hỏi Diệp Thanh Dương: "Anh nói mấy chuyện này thì có chứng cứ gì không?"
Diệp Thanh Dương xòe tay: "Ở đây tôi có một video, tôi cũng không ngại cho mọi người cùng thưởng thức!"
Nói xong, Diệp Thanh Dương lấy chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay ra và hỏi Dư Lan ở bên cạnh:
"Làm sao để chiếu cái này ra, cô làm giùm tôi đi!"
Dư Lan bất đắc dĩ lắc đầu: “Điện thoại của anh dỏm quá, không kết nối được với máy chiếu!”
"Ặc! Được rồi!" Diệp Thanh Dương nói: "Mấy người thay phiên nhau xem đi!"
Anh đưa điện thoại cho Lâm Quân Long trước.
Đoạn video trên điện thoại di động của anh chính là do anh đặc biệt quay lại khi anh thẩm vấn tên mặt sẹo ở quán ăn sáng nay.
Tên mặt sẹo: "Thật sự không có sai tao tới đây, là tự tao muốn đến trả thù mày! Đáng lẽ đêm qua người mây mưa cùng Lâm Quân Dao phải là tao mới đúng, nhưng mày lại tới trước, cho nên tao hận mày!"
Diệp Thanh Dương: "Đêm qua đáng lẽ ra là ông sao? Ý là gì vậy?"
Tên mặt sẹo: "Tao thật sự không thể nói ra chuyện này được!"
Rắc rắc --
Tên mặt sẹo: "A——"
Tên mặt sẹo: "Tao nói, tao nói!"
Tên mặt sẹo: "Tối qua tao đã lén bỏ thuốc mê Lâm Quân Dao ở quán bar khi cô ấy không chú ý, tao định một lúc sau khi cô ấy bị ngấm thuốc thì tao sẽ đưa cô ấy về khách sạn để cưỡng đoạt, nhưng hết lần này đến lần khác mày lại đến bắt chuyện với cô ấy, kết quả là mày được hời rồi!"
Tên mặt sẹo: "Đại ca ơi, bây giờ tôi không thù hận anh gì nữa, xin anh tha mạng cho tôi đi, tôi cũng chỉ là bị người ta xúi giục thôi!"
Diệp Thanh Dương: "Là ai ra lệnh cho ông?"
Tên mặt sẹo: "Đại tiểu thư nhà họ Lâm, Lâm Hồng Viên!"
Ông ta còn chỉ vào chị Hồng trong danh bạ điện thoại di động của mình: "Chính là cô ta!"
... ...
"Đúng là nghiệp chướng mà!"
Xem xong cái này, Lâm Quân Long ngửa mặt lên trời thở dài.
Bằng chứng rành rành không thể chối cãi, chuyện anh em tương tàn thế mà lại xảy ra chính ngay trong gia tộc của mình.
Mọi người trong nhà họ Lâm vô cùng tức giận, hận chỉ muốn treo Lâm Hồng Viên lên đánh ba ngày ba đêm.
"Lâm Hồng Viên, cô thật là ác độc mà!"
"Hồng Viên, Quân Dao đã hy sinh rất nhiều cho nhà họ Lâm rồi, sản nghiệp nhà họ Lâm ngày càng phất lên như mặt trời lên cao đều là nhờ công của nó, còn con lại đi mưu hại nó, khiến cho nhà họ Lâm chúng ta nhất thời trở thành trò cười cho người ngoài, so sánh như vậy thì con thấy con có còn là người nữa không hả?"
"Sự trong sạch của Quân Dao đã bị hủy hoại như thế này, Lâm Hồng Viên, sao cô có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?"
... ...
Mọi người đều tràn ngập sự phẫn nộ.
Chương 5: Đảo ngược tình thế một cách ngoạn mục
Khuôn mặt của Lâm Quân Long tràn đầy sự phẫn nộ, những đường gân nổi đầy trên trán ông ấy.
Trong gia tộc vậy mà lại có một kẻ cặn bã như vậy, vì tranh đoạt lợi nhuận mà dám sai người bỏ thuốc làm nhục đứa cháu gái yêu quý nhất của ông ấy, còn lấy đi trinh tiết quý giá nhất của cháu gái.
Ông ấy chống nạng đứng dậy, run rẩy đi đến trước mặt Lâm Quân Dao, nước mắt chảy dài trên má.
"Cháu gái à, là ông nội hồ đồ rồi!"
"Ông nội suýt chút nữa đã hiểu lầm cháu, ông nội sẽ bù đắp cho cháu!"
Nói xong, ông ấy liền định quỳ xuống trước mặt Lâm Quân Dao.
"Ông nội, ông không thể làm như vậy được!"
Lâm Quân Dao lập tức đỡ Lâm Quân Long đứng dậy.
Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô.
Những giọt nước mắt này là những sự uất ất mà cô phải chịu vì bị vu khống.
Và nó còn là sự vui sướng khi cô đã lật ngược được tình thế một cách ngoạn mục như vậy.
May mắn là có Diệp Thanh Dương ở đây, anh đã cứu cô ngay thời khắc quan trọng nhất.
Nếu không, cô sẽ mang tiếng xấu cả đời, và sống một đời ô nhục.
"Người đâu, bắt cái thứ u nhọt của gia tộc này lại cho tôi, rồi báo cảnh sát để pháp luật trừng trị nó đi!" Lâm Quân Long tức giận chỉ về phía Lâm Hồng Viên.
"Ông ơi, cháu sai rồi, là do cháu bị ma sai quỷ khiến, xin ông tha cho cháu lần này!"
"Quân Dao, em Quân Dao, cầu xin em nể tình chị em bao nhiêu năm nay, cầu xin em hãy tha cho chị lần này!"
Lâm Hồng Viên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, khí thế trước đó của cô ta đã không còn nữa.
"Tha cho chị? Haha!" Lâm Quân Dao đau đớn cười nhạo nói: "Ai sẽ trả trinh tiết lại cho em?"
Những người còn lại cũng nhao nhao lên bày tỏ ý kiến của mình.
"Chúng ta không thể tha cho nó được, để nó vào tù đi, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm!"
"Đúng vậy, người đàn bà ác độc như vậy, không biết sau này còn làm ra những chuyện gì trên đầu trên cổ chúng ta nữa!"
"Mau gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Khôn, bảo ông ta về nước xem con gái ông ta đã làm được điều gì tốt đẹp gì rồi này!"
... ...
Diệp Thanh Dương cảm thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình nữa thế là liền đứng dậy định rời đi.
"Người anh em, anh đừng vội rời đi!" Lâm Quân Long nói: "Hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều, là anh đã giúp cho nhà họ Lâm tránh được việc xử sai người!"
"Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách sáo! Người tu đạo nên giúp đỡ người khác, giúp người cũng chính là giúp mình!" Diệp Thanh Dương giả vờ chính nhân quân tử nói: "Bổn thiên sư đến từ hồng trần, bây giờ cũng nên trở về hồng trần, mọi người, xin từ biệt tại đây!"
Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.*
*Hai câu thơ trong bài Hiệp Khách Hành
Nghĩa khí!
Tất cả mọi người đều tràn đầy sự kính phục, không khỏi nhìn theo bóng hình anh.
Nhưng Lâm Quân Dao đột nhiên phản ứng lại: "Tên khốn nạn, anh đừng đi, tôi và anh còn có chuyện phải làm rõ!"
Nói xong liền vội vàng đuổi theo anh.
Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau.
Đây là một đêm ân ái sao? Mới một đêm mà đã có tình cảm với nhau rồi sao?
... ...
Diệp Thanh Dương đi trên đường, anh lấy một tờ giấy gói kẹo nhàu nát ra, vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Cô nói cô lớn hơn tôi ba tuổi, tôi nên gọi cô là chị, nhưng chị à, bây giờ chị đang ở đâu vậy? Tôi tìm chị thật vất vả mà!"
"Rừm rừm!"
Theo sau là tiếng động cơ gầm rú là một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ, nó dừng lại trước mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương cất tờ giấy gói kẹo lại và nhìn về phía chiếc xe thể thao.
Cửa xe của Lamborghini mở lên trên, một bàn chân xinh đẹp bước ra trước.
Sau đó, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra.
Một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lập tức xuất hiện trước mắt công chúng.
Vẻ đẹp tuyệt vời như vậy đã thu hút mọi người xung quanh nhao nhao đến ngắm nhìn và ngưỡng mộ.
Lâm Quân Dao tháo kính râm ra và ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thanh Sơn: "Diệp thiên sư, việc của tôi với anh vẫn chưa xong, lên xe đi!"
Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài: "Tôi nói cô còn chưa xong sao? Tôi không phải đã giúp cô thanh minh rồi sao? Cô còn muốn tôi làm thế nào nữa?"
Lâm Quân Dao cười nói: "Bởi vì anh giúp tôi làm sáng tỏ nên tôi mới muốn cảm ơn anh!"
"Không cần!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao đi đến trước mặt Diệp Thanh Dương và nhẹ nhàng nói: "Đi nào, đừng khách sáo, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa tối thịnh soạn!"
"Tôi thực sự không muốn đi!" Diệp Thanh Dương cau mày.
Lâm Quân Dao hành vi quá dị thường, những chuyện bất thường thì đều là chuyện quỷ dị, anh cũng không phải ngu ngốc.
Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương, giống như một cặp đôi đang lén lút yêu nhau, những ngón tay thon dài nhéo vào eo của Diệp Thanh Dương: "Đi-- với--- tôi..."
"Này này, đau quá! Cô buông ra trước, tôi đi là được chứ gì?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.
"Hi hi hi, ngoan!"
Lâm Quân Dao nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và kéo anh vào xe.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc của những người qua đường xung quanh thật sự bùng nổ rồi.
"Trên đời này những bắp cải tốt đều bị lợn ăn hết!"
"Ai có thể cho tôi biết tôi đã thua ở đâu không?"
"Tôi thực sự bị tổn thương nặng nề rồi, hai người có biết cách yêu thương động vật nhỏ không?"
"Anh bạn, chuyện này có liên quan gì đến việc yêu thương hay chăm sóc những động vật nhỏ chứ?"
"Tôi là cẩu độc thân*, chó có được coi là động vật nhỏ không?"
* ý chỉ những người độc thân
... ...
Trong phòng riêng của một quán cà phê cao cấp.
Lâm Quân Dao ngồi đối diện và nhìn Diệp Thanh Dương với vẻ mặt lạnh lùng.
"Cô có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?" Diệp Thanh Dương nói: "Cô chưa từng thấy anh chàng đẹp trai nào à?"
"Tôi thấy anh như là dã thú!" Lâm Quân Dao qua kẽ răng ép ra mấy chữ.
"Cô sao lại chửi người chứ?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.
Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và cắn thật mạnh.
"Này, này, cô là chó à?"
Diệp Thanh Dương rút tay lại, nhìn hai hàng dấu răng ngay ngắn, tức giận nói: "Cô lôi tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì hả? Lúc thì chửi, lúc thì cắn, làm loạn gì vậy hả?"
Sư phụ nói phụ nữ dưới núi đều là con hổ, nhưng theo anh thấy thì cô trông giống một con chó hung ác hơn.
Không hề hiền lành như các sư tỷ ở trên núi.
Lâm Quân Dao mím môi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, cô khịt mũi vài cái rồi quay mặt đi.
"Cô đang khóc à?" Diệp Thanh Dương bất lực nói: "Cô cắn tôi rồi lại mắng tôi, vậy cô còn khóc gì nữa?"
Lâm Quân Dao nghẹn ngào nói: "Tôi bị đánh thuốc không khống chế được bản thân, nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc người khác gặp nguy hiểm? Đồ súc vật vô liêm sỉ, tên khốn kiếp!"
Diệp Thanh Dương xòe tay: "Tôi chỉ muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, tôi không có ý xấu!"
"Ngụy biện!" Lâm Quân Dao tức giận nói: "Đừng tưởng rằng tôi say rượu không biết gì, đêm qua anh là người cởi quần của tôi trên giường khách sạn trước, nếu như anh không có ý định xấu thì tại sao lại cởi quần của tôi?"
Diệp Thanh Dương chân thành nói: "Nếu tôi nói tôi chỉ muốn nhìn mông của cô, cô có tin không?"
"Đồ khốn!"
Lâm Quân Dao không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cơn giận trào ra từ đôi mắt vốn tràn đầy nước như mặt hồ mùa thu của cô như muốn thiêu rụi Diệp Thanh Dương cho đến khi máu thịt của anh không còn, xương cốt tan thành tro bụi!
Cô chộp lấy ly cà phê trên bàn và ném thẳng vào mặt Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương đương nhiên có thể dễ dàng né tránh được.
Diệp Thanh Dương cũng bất lực, đêm qua anh thật sự muốn xác nhận xem có phải trên mông của Lâm Quân Dao có nốt ruồi hay không mà thôi.
Nhưng ai mà biết, ngay lúc anh đang nhìn thoáng qua thì liền bị đối phương ôm chặt trong tay, hơi thở ấm áp quyến rũ bao trùm lấy anh trong nháy mắt.
Đối phương lại là Lâm Quân Dao, người có dáng người và ngoại hình cực kỳ hot!
Quần áo xộc xệch, mặt như hoa đào, hơi thở như hoa lan...
Cán bộ nào có thể chịu được thử thách như vậy chứ?
Huống chi, anh còn đang là một thanh niên hừng hực khí huyết, hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ bao giờ.