Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2244
Chương 2244
Akemi Kawamoto cũng khịt mũi, khóe miệng đỏ bừng, lùi về phía sau nhiều bước, vết thương trên cánh tay mới lành được vài ngày, liền truyền đến cơn đau kinh khủng, như thể cánh tay của ông ta sẽ lại rơi xuống lúc bất cứ lúc nào, khiến trái tim anh ta càng thêm kinh hoàng.
“Người trước đây là ‘Vua sát nhân’ hôm nay lại chết dưới thanh kiếm của tôi!”
Trần Gia Bảo hai mắt đầy ý chí chiến đấu, anh dường như không có ý muốn dừng lại, một lần nữa vung Trảm nhân kiếm lao thẳng về phía Akemi Kawamoto.
“Chết tiệt!” Akemi Kawamoto tức giận, lập tức dùng nửa con dao hướng vào Trần Gia Bảo!
Anh ta không can tâm, làm sao anh ta có thể can tâm chứ?
Nếu không phải lần trước bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay ở Việt Nam, năng lượng cuồng bạo của Trảm nhân kiếm đã xông thẳng vào kinh mạch của ông ta hoành hành dữ dội, cộng thêm việc bị mất một cánh tay khiến sức lực anh ta bị suy giảm, thì ông ta đường đường la “Vua ám sát” làm sao có thể bị Trần Gia Bảo đánh bại chứ?
Đột nhiên, Trảm nhân kiếm và nửa con dao găm lại một lần nữa giao nhau, Akemi Kawamoto bị nguồn năng lượng mạnh mẽ tấn công từ trong phòng khách bay ra, đáp xuống thảm cỏ xanh ướt trong sân, thốt lên “oa” nôn ra một ngụm máu.
Ở bên ngoài, ba người phụ nữ, Vũ Nhược Uyên và Yoshimura Miyu, sửng sốt, họ quay lại và thấy đó là Kawamoto Akemi, cùng với con dao găm bị gãy làm đôi trên tay anh ta, trông vô cùng xấu hổ.
Vũ Nhược Uyên thở phào nhẹ nhõm, trận chiến đã phân rõ thắng bại.
Inanabe Miyoshi kinh hoàng, cô ấy sợ đến mức run rẩy đứng lên, nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn có giết chết cô ấy cũng không tin được “vua sát nhân” trong quá khứ lại có thể thành ra như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo bước ra khỏi phòng khách, tay trái đưa ra sau, tay phải cầm kiếm, toàn thân toát ra một luồng sát khí. So với Akemi Kawamoto đang xấu hổ và bị thương, thì anh lại thật ngầu và bình tĩnh.
Trần Gia Bảo đi về phía Akemi Kawamoto, nhìn ông ta với vẻ trịch thượng nói: “Hôm nay mày khó có thể nào thoát được, hơn nữa cơn mưa mùa thu này cũng là đang hát bài ca phúng điếu cho mày.”
“Giết tao không có ích gì cho mày cả, đến ngày mai, tin tức về cái chết của tao sẽ lan truyền khắp Nhật Bản và mày Trần Gia Bảo, sẽ trở thành kẻ thù của cả Nhật Bản, mày sẽ rất khó khăn để có thể sống ở đây!”
Trong mắt Akemi Kawamoto tràn đầy hoảng sợ, giờ ông ta mới cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của những người từng bị ông ta ám sát quá kinh hãi.
“Mày cho rằng tao sợ hãi tin tức bị lan ra sao?” Trần Gia Bảo đi tới chỗ Akemi Kawamoto, chỉ kiếm vào Akemi Kawamoto, nhướng mày đùa giỡn nói: “Thật ra đối với tao mà nói, tin tức về cái chết của mày, tốt nhất là tao nên lan truyền rộng rãi. ”
“Mày… mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Akemi Kawamoto đột nhiên trở nên kinh hãi!
“Nếu mày muốn hỏi gì thì hãy đợi đến lúc xuống âm phủ rồi hỏi Diêm Vương đi.”
Ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc bén, năng lượng của kiếm đan vào ngón tay của anh, Trảm nhân kiếm màu đỏ bay trên không trung và xuyên qua giữa lông mày của Akemi Kawamoto.
Vào thời khắc khủng hoảng, Akemi Kawamoto đã bộc phát tài năng của một cường giả Truyền Kỳ, đồng thời lập tức quay người sang trái, chẳng những thoát được Trảm nhâm kiếm, hơn nữa, cổ tay vừa khẽ động, cả không trung liền lập lòe ánh sáng, con dao găm bị cắt một nửa, phóng thẳng tới chỗ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo có vẻ hơi bực bội, vung kiếm nhặt con dao găm, lại lao tới chỗ Akemi Kawamoto.
Akemi Kawamoto cũng khịt mũi, khóe miệng đỏ bừng, lùi về phía sau nhiều bước, vết thương trên cánh tay mới lành được vài ngày, liền truyền đến cơn đau kinh khủng, như thể cánh tay của ông ta sẽ lại rơi xuống lúc bất cứ lúc nào, khiến trái tim anh ta càng thêm kinh hoàng.
“Người trước đây là ‘Vua sát nhân’ hôm nay lại chết dưới thanh kiếm của tôi!”
Trần Gia Bảo hai mắt đầy ý chí chiến đấu, anh dường như không có ý muốn dừng lại, một lần nữa vung Trảm nhân kiếm lao thẳng về phía Akemi Kawamoto.
“Chết tiệt!” Akemi Kawamoto tức giận, lập tức dùng nửa con dao hướng vào Trần Gia Bảo!
Anh ta không can tâm, làm sao anh ta có thể can tâm chứ?
Nếu không phải lần trước bị Trần Gia Bảo chặt đứt cánh tay ở Việt Nam, năng lượng cuồng bạo của Trảm nhân kiếm đã xông thẳng vào kinh mạch của ông ta hoành hành dữ dội, cộng thêm việc bị mất một cánh tay khiến sức lực anh ta bị suy giảm, thì ông ta đường đường la “Vua ám sát” làm sao có thể bị Trần Gia Bảo đánh bại chứ?
Đột nhiên, Trảm nhân kiếm và nửa con dao găm lại một lần nữa giao nhau, Akemi Kawamoto bị nguồn năng lượng mạnh mẽ tấn công từ trong phòng khách bay ra, đáp xuống thảm cỏ xanh ướt trong sân, thốt lên “oa” nôn ra một ngụm máu.
Ở bên ngoài, ba người phụ nữ, Vũ Nhược Uyên và Yoshimura Miyu, sửng sốt, họ quay lại và thấy đó là Kawamoto Akemi, cùng với con dao găm bị gãy làm đôi trên tay anh ta, trông vô cùng xấu hổ.
Vũ Nhược Uyên thở phào nhẹ nhõm, trận chiến đã phân rõ thắng bại.
Inanabe Miyoshi kinh hoàng, cô ấy sợ đến mức run rẩy đứng lên, nếu không tận mắt chứng kiến thì chắc chắn có giết chết cô ấy cũng không tin được “vua sát nhân” trong quá khứ lại có thể thành ra như vậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo bước ra khỏi phòng khách, tay trái đưa ra sau, tay phải cầm kiếm, toàn thân toát ra một luồng sát khí. So với Akemi Kawamoto đang xấu hổ và bị thương, thì anh lại thật ngầu và bình tĩnh.
Trần Gia Bảo đi về phía Akemi Kawamoto, nhìn ông ta với vẻ trịch thượng nói: “Hôm nay mày khó có thể nào thoát được, hơn nữa cơn mưa mùa thu này cũng là đang hát bài ca phúng điếu cho mày.”
“Giết tao không có ích gì cho mày cả, đến ngày mai, tin tức về cái chết của tao sẽ lan truyền khắp Nhật Bản và mày Trần Gia Bảo, sẽ trở thành kẻ thù của cả Nhật Bản, mày sẽ rất khó khăn để có thể sống ở đây!”
Trong mắt Akemi Kawamoto tràn đầy hoảng sợ, giờ ông ta mới cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng của những người từng bị ông ta ám sát quá kinh hãi.
“Mày cho rằng tao sợ hãi tin tức bị lan ra sao?” Trần Gia Bảo đi tới chỗ Akemi Kawamoto, chỉ kiếm vào Akemi Kawamoto, nhướng mày đùa giỡn nói: “Thật ra đối với tao mà nói, tin tức về cái chết của mày, tốt nhất là tao nên lan truyền rộng rãi. ”
“Mày… mày rốt cuộc muốn làm gì?”
Akemi Kawamoto đột nhiên trở nên kinh hãi!
“Nếu mày muốn hỏi gì thì hãy đợi đến lúc xuống âm phủ rồi hỏi Diêm Vương đi.”
Ánh mắt Trần Gia Bảo lóe lên một tia sắc bén, năng lượng của kiếm đan vào ngón tay của anh, Trảm nhân kiếm màu đỏ bay trên không trung và xuyên qua giữa lông mày của Akemi Kawamoto.
Vào thời khắc khủng hoảng, Akemi Kawamoto đã bộc phát tài năng của một cường giả Truyền Kỳ, đồng thời lập tức quay người sang trái, chẳng những thoát được Trảm nhâm kiếm, hơn nữa, cổ tay vừa khẽ động, cả không trung liền lập lòe ánh sáng, con dao găm bị cắt một nửa, phóng thẳng tới chỗ Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo có vẻ hơi bực bội, vung kiếm nhặt con dao găm, lại lao tới chỗ Akemi Kawamoto.