Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2212
Chương 2212
Trần Gia Bảo khẽ cười rồi nói: “Nếu đây đã là toàn bộ sức mạnh của Iga Tsuki, thì không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Vũ Nhược Uyên sẽ thắng. Ít nhất thì hiện tại Vũ Nhược Uyên đã áp chế được Iga Tsuki mà không cần dùng đến vũ khí, như vậy chứng tỏ sức mạnh của cô ấy mạnh hơn một bậc. Hơn nữa Vũ Nhược Uyên vẫn có con át chủ bài chưa tung ra.”
“Tự cao tự đại!” Trong lòng Iga Tsuki vốn đã bực bội vì bị Vũ Nhược Uyên áp đảo, giờ lại bị một tên ngốc không hiểu võ công xem thường. Cô ta tức điên lên, vung kiếm đẩy Vũ Nhược Uyên ra sau, không khỏi lên tiếng phản bác: “Anh im đi, anh không biết võ, làm sao anh có thể biết được giữa tôi và cô ta, ai mạnh ai yếu?”
Vũ Nhược Uyên không nhân cơ hội phản công mà ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ, vì sự thật đúng như những gì Trần Gia Bảo nói, Iga Tsuki đã trúng phải “phấn Ngưng Hương” rồi. Theo thời gian, độc tố trong cơ thể cô ta sẽ tăng dần, khiến động tác của cô ta càng ngày càng chậm, tất nhiên sẽ dễ dàng giành chiến thắng.
Lúc này, đối mặt với lời phản bác của Iga Tsuki, Trần Gia Bảo cười nhẹ, nhướng mày hỏi: “Nếu có thời gian phản bác lại tôi, tốt hơn là cô nên kiểm tra lại thể trạng của mình. Chẳng lẽ cô không phát hiện ra tốc độ của mình đang dần chậm lại sao?”
Iga Tsuki chợt ngẩn ra, trên trán không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh.
“Coi chừng!”
Một tiếng “vút” đột nhiên xé vỡ khoảng lặng, Vũ Nhược Uyên búng ngón tay, chia kiếm khí ra thành ba nhánh rồi bắn về phía Iga Tsuki.
Iga Tsuki không còn cách nào khác đành phải giơ kiếm ra đỡ, đánh tan cả ba đường kiếm khí, đồng thời sẵn sàng để nhân cơ hội đuổi theo Vũ Nhược Uyên.
Tuy nhiên, Vũ Nhược Uyên vẫn ung dung đứng im tại chỗ, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
“Đáng ghét!”
Tay cầm kiếm của Iga Tsuki ngày càng cứng hơn, đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch, thanh kiếm samurai mỏng manh cũng rung lên.
Đúng như Trần Gia Bảo đã nói, hiện tại cô ta cũng đã nhận ra, không phải tốc độ của Vũ Nhược Uyên ngày càng nhanh lên, mà là tốc độ của cô ta đã trở nên ngày một chậm đi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng cô ta cũng biết chắc chắn là do Vũ Nhược Uyên giở trò.
“Thời gian càng kéo dài, cơ hội chiến thắng càng ít, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi!”
Iga Tsuki hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chủ động lao về phía Vũ Nhược Uyên. Cô ta muốn đánh bại Vũ Nhược Uyên, để cho thiếu niên Việt Nam không có mắt kia thấy được thực lực của Iga Tsuki mạnh cỡ nào.
Trong lần đối chiến này, Iga Tsuki đã phát huy tất cả sức mạnh của mình, nhát kiếm này tiếp nhát kiếm khác, ngày một nhanh và mạnh hơn, liên tiếp tấn công về phía Vũ Nhược Uyên. Đao cương mạnh mẽ tỏa ra bốn phía khiến đại sảnh của khách sạn khó có thể chịu được. Trên mặt đất và trên tường đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài.
Toàn bộ khách sạn có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào.
Đám Oda Kazue càng lúc càng hoảng sợ, không biết lúc nào sẽ bị đường kiếm của Iga Tsuki vô tình cắt làm đôi.
Còn về Vũ Nhược Uyên, đối mặt với những đòn tấn công dày đặc và dữ dội của Iga Tsuki thì không hề lo lắng. Thay vào đó, cô ta tập trung vào việc phòng thủ, cố gắng không để lộ ra sơ hở. Dù sao thì thời gian càng lâu, cơ hội của giành chiến thắng của cô ta sẽ càng cao hơn.
Iga Tsuki đã nhìn thấu được suy nghĩ của Vũ Nhược Uyên, mặc dù đường kiếm của cô ta ngày càng mạnh nhưng vẫn không thể xuyên thủng được lớp phòng thủ của Vũ Nhược Uyên.
Tuy nhiên, trong mắt nhóm Oda Kazue thì Iga Tsuki đang áp đảo Vũ Nhược Uyên. Họ gào thét phất cờ như thể chiến thắng đã ở trong tầm tay.
Trần Gia Bảo khẽ cười rồi nói: “Nếu đây đã là toàn bộ sức mạnh của Iga Tsuki, thì không cần nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Vũ Nhược Uyên sẽ thắng. Ít nhất thì hiện tại Vũ Nhược Uyên đã áp chế được Iga Tsuki mà không cần dùng đến vũ khí, như vậy chứng tỏ sức mạnh của cô ấy mạnh hơn một bậc. Hơn nữa Vũ Nhược Uyên vẫn có con át chủ bài chưa tung ra.”
“Tự cao tự đại!” Trong lòng Iga Tsuki vốn đã bực bội vì bị Vũ Nhược Uyên áp đảo, giờ lại bị một tên ngốc không hiểu võ công xem thường. Cô ta tức điên lên, vung kiếm đẩy Vũ Nhược Uyên ra sau, không khỏi lên tiếng phản bác: “Anh im đi, anh không biết võ, làm sao anh có thể biết được giữa tôi và cô ta, ai mạnh ai yếu?”
Vũ Nhược Uyên không nhân cơ hội phản công mà ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ, vì sự thật đúng như những gì Trần Gia Bảo nói, Iga Tsuki đã trúng phải “phấn Ngưng Hương” rồi. Theo thời gian, độc tố trong cơ thể cô ta sẽ tăng dần, khiến động tác của cô ta càng ngày càng chậm, tất nhiên sẽ dễ dàng giành chiến thắng.
Lúc này, đối mặt với lời phản bác của Iga Tsuki, Trần Gia Bảo cười nhẹ, nhướng mày hỏi: “Nếu có thời gian phản bác lại tôi, tốt hơn là cô nên kiểm tra lại thể trạng của mình. Chẳng lẽ cô không phát hiện ra tốc độ của mình đang dần chậm lại sao?”
Iga Tsuki chợt ngẩn ra, trên trán không tự chủ mà đổ mồ hôi lạnh.
“Coi chừng!”
Một tiếng “vút” đột nhiên xé vỡ khoảng lặng, Vũ Nhược Uyên búng ngón tay, chia kiếm khí ra thành ba nhánh rồi bắn về phía Iga Tsuki.
Iga Tsuki không còn cách nào khác đành phải giơ kiếm ra đỡ, đánh tan cả ba đường kiếm khí, đồng thời sẵn sàng để nhân cơ hội đuổi theo Vũ Nhược Uyên.
Tuy nhiên, Vũ Nhược Uyên vẫn ung dung đứng im tại chỗ, khóe miệng nhếch lên chế giễu.
“Đáng ghét!”
Tay cầm kiếm của Iga Tsuki ngày càng cứng hơn, đến nỗi các khớp xương trở nên trắng bệch, thanh kiếm samurai mỏng manh cũng rung lên.
Đúng như Trần Gia Bảo đã nói, hiện tại cô ta cũng đã nhận ra, không phải tốc độ của Vũ Nhược Uyên ngày càng nhanh lên, mà là tốc độ của cô ta đã trở nên ngày một chậm đi. Mặc dù không biết tại sao, nhưng cô ta cũng biết chắc chắn là do Vũ Nhược Uyên giở trò.
“Thời gian càng kéo dài, cơ hội chiến thắng càng ít, phải đánh nhanh thắng nhanh thôi!”
Iga Tsuki hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, chủ động lao về phía Vũ Nhược Uyên. Cô ta muốn đánh bại Vũ Nhược Uyên, để cho thiếu niên Việt Nam không có mắt kia thấy được thực lực của Iga Tsuki mạnh cỡ nào.
Trong lần đối chiến này, Iga Tsuki đã phát huy tất cả sức mạnh của mình, nhát kiếm này tiếp nhát kiếm khác, ngày một nhanh và mạnh hơn, liên tiếp tấn công về phía Vũ Nhược Uyên. Đao cương mạnh mẽ tỏa ra bốn phía khiến đại sảnh của khách sạn khó có thể chịu được. Trên mặt đất và trên tường đã bắt đầu xuất hiện những vết nứt dài.
Toàn bộ khách sạn có nguy cơ đổ sập bất cứ lúc nào.
Đám Oda Kazue càng lúc càng hoảng sợ, không biết lúc nào sẽ bị đường kiếm của Iga Tsuki vô tình cắt làm đôi.
Còn về Vũ Nhược Uyên, đối mặt với những đòn tấn công dày đặc và dữ dội của Iga Tsuki thì không hề lo lắng. Thay vào đó, cô ta tập trung vào việc phòng thủ, cố gắng không để lộ ra sơ hở. Dù sao thì thời gian càng lâu, cơ hội của giành chiến thắng của cô ta sẽ càng cao hơn.
Iga Tsuki đã nhìn thấu được suy nghĩ của Vũ Nhược Uyên, mặc dù đường kiếm của cô ta ngày càng mạnh nhưng vẫn không thể xuyên thủng được lớp phòng thủ của Vũ Nhược Uyên.
Tuy nhiên, trong mắt nhóm Oda Kazue thì Iga Tsuki đang áp đảo Vũ Nhược Uyên. Họ gào thét phất cờ như thể chiến thắng đã ở trong tầm tay.