-
Chương 90
Chương 90:
"Thái tử điện hạ." Vinh Thăng cẩn thận đến gần Tề Diệc Bắc, "Tối nay Thái tử phi điện hạ qua đêm ở chỗ Lâm cô nương ạ."
Tề Diệc Bắc "Bốp" một tiếng vứt bỏ quyển sách trên tay xuống bàn, ba ngày rồi, lừ lúc Lâm Hi Nguyệt bị một chậu nước lạnh dội cho tỉnh thì liền tự nhận mình bị cái gì mà "Hội chứng thuốc mê", tạm giữ Phó Du Nhiên ở lại làm nha hoàn, trọn vẹn ba ngày rồi, cái gì mà trừng phạt Phó Du Nhiên chứ, rõ ràng là đang trừng phạt hắn mà!
Lần thứ bảy đi tới nơi "Giam giữ con tin", Tề Diệc Bắc đứng ngoài cửa ho nhẹ hai tiếng, đợi một hồi không thấy động tĩnh gì liền ho lớn tiếng hơn, cửa phòng bị người ở trong đẩy ra kêu "Ken két" một tiếng , Lâm Hi Nguyệt cười hì hì thò đầu ra ngoài, "Có việc gì thế?"
Tề Diệc Bắc cũng không nói nhảm, nhỏ giọng nói câu gì đó, Lâm Hi Nguyệt trợn mắt suy nghĩ một lúc sau đó nhìn vô trong phòng vẫy vẫy tay, Phó Du Nhiên buồn bực đi tới, nhìn Tề Diệc Bắc muốn nói lại thôi, Tề Diệc Bắc cười với nàng rồi nói với Lâm Hi Nguyệt: "Như thế nào?"
"Đồng ý!"
Trên đường trở về tẩm cung, Phó Du Nhiên ngơ ngác đi theo sau lưng Tề Diệc Bắc, thật lâu sau mới hỏi: "Chàng nói gì với nàng ấy vậy?"
Tề Diệc Bắc không nói không rằng, chỉ cắm đầu lôi kéo nàng đi, đợi vào tẩm điện, lúc vừa mới khép cửa điện, Tề Diệc Bắc liền không kịp chờ đợi ôm lấy Phó Du Nhiên nói: "Ta nhớ nàng quá." diễn đàn lê quý đôn
Trên mặt Phó Du Nhiên nóng lên, nhưng cũng không lùi bước, vòng chắc cổ Tề Diệc Bắc, "Ta cũng vậy ưmh. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị che lại, Tề Diệc Bắc tận tình thưởng thức hương vị ngọt ngào mà mình ngày nhớ đêm mong, ôm cả người Phó Du Nhiên đi tới giường.
Toàn thân Phó Du Nhiên nóng hôi hổi, nhưng vẫn còn chưa quên. . . . . .
"Rốt cuộc thì chàng đã nói gì với nàng ấy?"
Hai tay của Tề Diệc Bắc đang bận rộn nơi cổ áo nàng, "Đừng nghĩ đến mấy chuyện dư thừa nữa."
"Ta rất muốn biết."
Tề Diệc Bắc đã thành công cởi bỏ một tầng chướng ngại vật thứ nhất, bây giờ là tầng thứ hai, được, rất thuận lợi, tiếp theo là sợi dây buộc cái yếm . . . . . .
"Cai đó của ta đến rồi."
Tề Diệc Bắc dừng lại động tạc trên tay, "Cái gì?"
"Chính là. . . . . . Cái đó, bất tiện ấy."
Tề Diệc Bắc nhíu chặt mày đưa tay thử dò xét, Phó Du Nhiên thấy thế vội vàng chụp lại, Tề Diệc Bắc ảo não nắm tóc, "Sao lại nhanh như vậy?" Bọn họ mới làm chuyện kia có một lần, đây cố tình là muốn hành hạ hắn hay sao? truyện được đăng tại diễn đàn lê quý đôn
Phó Du Nhiên khép lại xiêm áo, bĩu môi nói: "Nếu không chàng đi tìm đám người Nguyệt Hoa mà giải tỏa."
Tề Diệc Bắc ngồi dậy quan sát nàng nửa ngày, hơi híp mắt lại nói: "Nàng thật sự muốn để ta đi?"
Phó Du Nhiên oán hận nhìn hắn, "Người ta nói Đại lão bà (vợ cả) không thể làm đố phụ."
"Ai nói?" Tề Diệc Bắc thật tò mò.
"Sư phó dạy nữ công gia chánh cho Lâm Hi Nguyệt nói." Trước mắt Phó Du Nhiên hiện ra một khuôn mặt mẹ kế, "Bà ấy còn nói, nữ nhân phải tam tòng tứ đức, nhất là Đại lão bà, phu quân có cưới tiểu thiếp cũng không thể ghen tỵ, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi cửa."
Tề Diệc Bắc cười cười nhéo gương mặt của nàng, "Không làm đố phụ mà còn bày ra sắc mặt này hả?"
Phó Du Nhiên hừ lạnh một tiếng, "Những người đã qua cửa thì ta không có biện pháp nào nữa, nhưng mà tương lai chàng đừng mơ tưởng tái giá!" Dừng một chút lại buồn buồn nói: "Nếu như chàng nói muốn cưới Cố Khuynh Thành, có thể ta sẽ phải đồng ý."
"Tại sao?"
"Vì chàng rất yêu thích nàng ta." Phó Du Nhiên không nhịn được đá rơi chiếc giày xuống, lăn một vòng vào giữa giường, "Chàng đi đi, làm xong việc thì lập tức trở về, trước khi vào cửa nhớ tắm rửa trước, nếu không ta sẽ dùng đại hình phục vụ chàng!"
Tề Diệc Bắc sặc một cái, kế tiếp nằm xuống cạnh Phó Du Nhiên, chống cằm nhìn nàng nói: "Vậy sư phụ nữ công có nói rằng làm thê tử phải ứng xử một cách thùy mị, hòa nhã lịch sự, không được ăn nói thô lỗ hay không?"
Phó Du Nhiên buồn bực thật lâu mới nói: "Tính ta vốn đã như vậy, không ai bắt chàng phải thích cả."
Tề Diệc Bắc từ phía sau ôm lấy Phó Du Nhiên, cười khổ nói: "Nếu như không yêu thích thì tội gì ta phải gắng sức giữ nàng lại, chỉ là. . . . . . Có thể đừng dùng từ ‘Làm việc’ để hình dung chuyện kia không?"
"Vậy phải nói thế nào?" Phó Du Nhiên suy nghĩ một chút, "Sinh hoạt phu thê sao?"
Tề Diệc Bắc buồn bực ho một tiếng, rõ ràng là không hài lòng lắm, Phó Du Nhiên tức giận nói: "Vậy thì gọi là ‘Hành lễ’ đi, hành lễ với Chu Công, chàng hài lòng chưa? Đi đi, chàng đi "hành lễ" đi, đừng làm phiền ta nữa!"
Tề Diệc Bắc một đường dán vào cổ Phó Du Nhiên hôn khẽ, "Nhưng ta chỉ muốn nàng, phải làm sao đây?"
Tâm tình Phó Du Nhiên tốt hơn một chút, xoay người lại buồn bực nói: "Ta cũng vậy muốn cùng chàng. . . . . . Cái đó, nhưng cái đó lại tới, thật là không có tiền đồ!"
Tề Diệc Bắc cảm thấy bộ dáng Phó Du Nhiên tức giận lại buồn bực này rất đáng yêu, hắn hôn lên đôi môi của nàng, bàn tay không an phận từ dưới yếm thăm dò vào, nắm lấy mềm mại đầy đặn của nàng, Phó Du Nhiên thở dốc một tiếng, muốn ngăn cản, lại nghe thấy Tề Diệc Bắc nỉ non nói: "Đã không được ăn thịt, thì cũng nên để cho ta uống chút canh chứ." Nói xong một đường hôn xuống phía dưới, dùng răng mở dây áo yếm, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc hai đỉnh đồi của nàng, cho đến khi bọn chúng nở rộ lên, trong mắt Tề Diệc Bắc tràn đầy than thở, cúi đầu ngậm vào, nhẹ nhàng mút, Phó Du Nhiên đã sớm xấu hổ nhắm chặt mắt, cảm thụ khoái cảm mà Tề Diệc Bắc mang đến cho nàng.
Tề Diệc Bắc hôn khắp thân thể mềm mại trắng như tuyết, thẳng đến khi hôn đến chỗ bụng dưới của Phó Du Nhiên, mới nâng người lên dùng sức ôm chặt lấy nàng, giọng nói khàn đục: "Nàng đúng là yêu tinh hại người, chính là muốn mài ta từ từ cho đến chết."
Phó Du Nhiên ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn hôn cằm dưới của hắn, tràn đầy ý xấu hổ mà cười nói: "Mấy ngày nữa sẽ bồi thường cho chàng thật tốt."
"Nhất định phải thế." Tề Diệc Bắc siết chặt hai cánh tay, mãi đến khi Phó Du Nhiên bị ôm đến hít thở không thông, nhưng cho dù như thế, Phó Du Nhiên vẫn cứ canh cánh chuyện lúc nãy: "Rốt cuộc chàng đã nói gì với Lâm Hi Nguyệt vậy?"
Lực trên cánh tay Tề Diệc Bắc buông lỏng một chút, u oán nói: "Ta hỏi nàng ấy có muốn làm nghĩa nữ của lão sư hay không."
Phó Du Nhiên sốc lại tinh thần, "Lần trước không phải chàng đã nói là không thể thực hiện được sao?"
"Vì việc lớn trước mắt cần phải giải quyết." Tề Diệc Bắc buồn bực nói: "Vốn định sẽ không giúp nàng ấy nhưng không ngờ. . . . . ."
Phó Du Nhiên cười trộm, "Nếu như không có chuyện này xảy ra, ta cũng sẽ liều chết chạy trở về rồi." Nói xong lại lo lắng: "Chỉ là chuyện này vẫn nên nghĩ cách mới được, quả thật Lâm Hi Nguyệt rất cần một cái thân phận."
"Yên tâm." Tề Diệc Bắc hôn nàng một cái, "Cứ để ta tìm cách."
Kêu suy nghĩ là suy nghĩ tận mấy ngày, Lâm Hi Nguyệt và Hoài vương cũng tiến triển một cách thần kì, ngày ngày đi sớm về trễ, Phó Du Nhiên đã hỏi mấy lần nhưng Lâm Hi Nguyệt chỉ ấp a ấp úng lấp liếm cho qua, có điều thấy bộ dáng ngượng ngùng lúc nói chuyện của nàng ấy, thật khiến cho người ta tò mò vô cùng, đang lúc Phó Du Nhiên không thể nhịn được nữa muốn ra tay bức cung, lại có một việc xảy ra phân tán hơn nửa lực chú ý của nàng.
Theo tin tức tình báo Mặc Vĩ Thiên cung cấp, cái tên Vương gia nước Ngụy Đông Phương Cẩn, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã yếu say đắm Cố Khuynh Thành, tuyên bố nếu không phải là "Khuynh" thì không cưới, đến mức không thấy Khuynh Thành thì không nuốt được cơm, hơn nữa còn tuyên bố sau khi về nước sẽ giải tán toàn bộ tiểu thiếp tiểu quan của mình, còn ngoài dự đoán hơn nữa chính là, hắn lấy lý do "Thành lập tốt quan hệ bang giao hai nước" mà hướng Chiêu Thái đế cầu hôn, cũng nói lên đề nghị "Hoán thân" (Hai nhà cưới con gái của nhau làm dâu), dùng Thái Bình Công chúa đổi lấy Cố Khuynh Thành, Cố Khuynh Thành dĩ nhiên là gả cho hắn, còn Tử Yên . . . . . . Tùy tiện đi, không phải thích Hoài vương sao? Gả cho Hoài vương là được, thông qua hành động này sẽ làm cho tình hữu nghị giữa hai nước trường tồn.
Vì thế mà Chiêu Thái đế đặc biệt mở một cuộc thương nghị, chúng thần tử đều nhất trí cho rằng thần kinh của vị Vương gia này có chút vấn đề, tốt nhất là phái người đến nước Ngụy để tìm hiểu ngọn ngành trước, cũng thông báo cho nước Ngụy đến đón hắn về. Cái gì mà hoán thân chứ, nhìn bộ dáng hắn lúc đề cập đến Tử Yên giống như chỉ ước sao có thể mau mau bán đứt nàng ta đi, muốn dùng một bà tám để đổi lấy đệ nhất mỹ nữ Đại Tấn sao? Thật là hoang đường!
Đông Phương Cẩn bị Chiêu Thái đế không cứng không mềm đẩy trở về, mặc dù như thế, hắn vẫn không hề chùn bước mà ở lại, lệnh cho tất cả các quan viên đi theo hắn đến Đại Tấn quay về nước Ngụy, để cho bọn họ chuyển lời, nói Đông Phương Cẩn hắn tính toán trở thành con dân Đại Tấn rồi, xin phụ mẫu không cần nhớ thương ... vân... vân. Cùng ở lại còn có Đông Phương Tử Yên, hình như nàng ta rất rõ ràng tình cảnh của mình, nàng thà ở lại nước Tấn phải đề phòng khuôn mặt bất cứ lúc nào cũng có thể bị đen, cũng không muốn trở về nước Ngụy để bị trừng phạt, huống chi nơi này còn có Hoài vương.
Vì vậy Hoài vương càng siêng năng chạy vào trong cung hơn, không phải là bởi vì trong cung có một Lâm Hi Nguyệt, mà bởi vì ở bên ngoài cung có một Đông Phương Tử Yên cực kỳ phiền toái luôn quấn lấy hắn. Ngày ngày đến trước cửa phủ Hoài vương cắm chốt, ai chịu cho nổi? Dứt khoát trốn vào cung cho rồi, dù sao không có chỉ ý, nàng ta còn có thể lén xông vào hoàng cung hay sao?
Cố Khuynh Thành cũng làm theo Hoài vương nhưng lại không có hiệu quả lắm, Đông Phương Cẩn thường thường sẽ dùng thủ đoạn ngoại giao, thẳng từng yêu cầu Chiêu Thái đế rằng mình muốn đi thăm hoàng cung, hơn nữa còn dùng chiêu bài tình thân, lợi dụng Tử Yên để kéo gần khoảng cách với Cố Khuynh Thành, điều này làm cho Cố Khuynh Thành quyết định rời đi trước thời hạn.
"Đi sao?" Tề Diệc Bắc khẽ cau mày đi hai bước, "Bởi vì Đông Phương Cẩn?"
Cố Khuynh Thành bất đắc dĩ cười một tiếng, "Vốn là còn muốn ở lại một thời gian nữa, chỉ là hiện tại. . . . . ." Lúc nói chuyện nụ cười trên khuôn mặt nàng tựa như mang chút ngượng ngùng, "Hình như Đại sư huynh có chút không yên lòng đấy."
Tề Diệc Bắc bật cười nói: "Đổi lại là bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không yên lòng, không bằng dứt khoát để cho sư huynh của muội đi gặp cữu cữu cầu hôn đi, định ra danh phận cho hai người luôn, như vậy mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng rồi."
Cố Khuynh Thành khẽ mấp máy môi nhưng cũng không nói gì, đáy mắt che đậy một tầng ấm ức, rồi sau đó khẽ cười nói: "Dù sao tiếp tục ở lại trong kinh không phải là kế hoạch lâu dài, muội còn phải trở về cùng sư huynh thương lượng ngày giờ lên đường."
Lời vừa nói ra này, Tề Diệc Bắc thật không hiểu vì sao Cố Khuynh Thành không đồng ý biện pháp này, ngay cả Phó Du Nhiên cũng mê mang.
À . . . . Phó Du Nhiên trốn vào một chỗ hết sức an toàn trong điện, nếu như không cố ý tìm kiếm, rất khó phát hiện sự tồn tại của nàng.
Không sai! Sáng sớm Cố Khuynh Thành đã vào cung, mà Tề Diệc Bắc lâm triều chưa về, Phó Du Nhiên đoán có lẽ hai người đang trò chuyện trong đại điện, nên đã đến đó mai phục trước.
Vốn định thăm dò địch tình một chút, nhưng lắng lắng nghe nghe lại thấy có điểm bất thường, Tề Diệc Bắc lại khuyên Cố Khuynh Thành lập gia đình? Có lầm hay không? Hoàn toàn buông tha rồi hả? Cái ý niệm này khiến Phó Du Nhiên hơi hơi mừng thầm một chút, nhưng khi nghe thấy giọng điệu của Cố Khuynh Thành, giống như là không muốn gả cho sư huynh nàng ta vậy, chẳng lẽ nàng ta tình cũ bùng cháy, muốn châm lại lửa tình với Tề Diệc Bắc? Vấn đề này thật nghiêm trọng, củi khô lửa bốc, còn không ăn nhịp với nhau sao?
Tề Diệc Bắc nói: "Như vậy cũng tốt, chỉ là, trước khi muội rời kinh, ta muốn gặp mặt sư huynh của muội."
"Thái tử ca ca" Vẻ mặt Cố Khuynh Thành biến đổi, "Huynh ấy. . . . . ."
Tề Diệc Bắc khoát khoát tay, "Muội quanh năm ở bên ngoài, cữu cữu rất lo lắng cho muội, người làm huynh như ta cũng phải gặp mặt muội phu tương lai một lần, đợi cữu cữu hỏi đến thì cũng có câu trả lời thỏa đáng."
Cố Khuynh Thành cười e thẹn, rồi sau đó lại dần dần lộ vẻ tái nhợt, nàng đi tới bên cạnh Tề Diệc Bắc nhỏ giọng nói: "Không phải là không muốn để cho các huynh gặp mặt, thật sự là. . . . . ." Nàng dừng một chút, cười khổ một tiếng nói, "Thật sự là cho tới nay, đều là Khuynh Thành đơn phương, sư huynh đối với muội cũng không có nửa điểm vượt qua khuôn phép."
. . . . . .
Trên đại điện yên tĩnh khác thường, Phó Du Nhiên ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám, đúng là một tin tức giật gân, người hoàn mỹ như Cố Khuynh Thành mà cũng phải chơi trò thầm mến, xem ra vị Đại sư huynh này thật không phải là một nhân vật tầm thường.
Tề Diệc Bắc làm ra vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, "Hắn không phải là nam nhân à?"
"Thái tử ca ca." Cố Khuynh Thành hơi cáu trừng mắt nhìn hắn một cái, Tề Diệc Bắc khoanh hai tay ở trước ngực, sắc mặt trầm xuống, quanh thân tản mát ra từng trận chiến ý, "Nếu đúng như vậy, ta càng muốn gặp hắn."