-
Chương 64
"Ngươi nói cái gì?" - Phó Du Nhiên bật đứng lên, - "Không có người là sao? Thế là có ý tứ gì?"
Lâm Hi Nguyệt cũng đứng lên theo, - "Ý tứ của câu đó là gì thì nó chính là thế, Thần Phong trại đã giải tán rồi, ngươi không biết sao?"
"Nói bậy! Ta gọi Cốt ca cùng Sơn ca vào kinh vì muốn thương lượng việc này mà, bọn họ còn chưa tới đây thì sơn trại làm sao giải tán được?" - Phó Du Nhiên nói - "Lúc nào rồi mà ngươi còn nói đùa với ta?"
Lâm Hi Nguyệt mặt nhăn mày nhíu, "Chẳng lẽ ta lại không biết nặng nhẹ mà dám nói đùa chuyện này với ngươi sao? Cha ta nói, từ đầu tháng tám các huynh đệ trong Thần Phong trại cứ tốp năm, tốp ba người cùng xuống núi, Cốt ca và Sơn ca còn qua Lâm Đình trại để từ biệt cha ta, họ nói ngươi đã lập gia đình, bọn họ tìm được nơi nương tựa cho ngươi thì an tâm rồi nên giải tán Thần Phong trại. Cha ta còn vừa cười vừa nói sau này không có người cùng chia địa bàn làm ăn với ông nữa, ta trở về lần này còn bị ông ấy bức hôn mà, làm sao mà giả được."
Phó Du Nhiên kinh ngạc ngây người một lúc lâu, nàng đột nhiên quay người, bước huỳnh huỵch ra cửa, vừa đi vừa tức giận quát: "Tề Diệc Bắc!"
Tề học viên nghe thấy tên mình liền thò đầu ra từ một gian phòng khác như điểm danh, "Hai người nói chuyện xong rồi?"
Vừa nhìn thấy Tề Diệc Bắc, nỗi tức giận trong người Phó Du Nhiên liền bùng nổ, nàng dùng chiêu "Chó dữ vồ mồi" nhào vào người Tề Diệc Bắc, khóa chặt hắn lại. - "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Thần Phong trại?"
Trên mặt Tề Diệc Bắc hiện lên sự kinh ngạc, nhưng ngay lập tức hắn đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, "Vào trong rồi nói sau."
Mặc Vĩ Thiên ngạc nhiên: "Huynh chưa nói cho muội ấy biết sao?"
Tề Diệc Bắc phất tay áo, "Vĩ Thiên, ngươi ra ngoài trước đi."
Mặc Vĩ Thiên gật đầu, còn thuận tay ngăn Lâm Hi Nguyệt đang muốn xông vào bên trong, hắn bước ra rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại.
"Sao lại thế này?" - Phó Du Nhiên vội vàng hỏi - "Vì sao Thần Phong trại lại giải tán? Sơn ca và Cốt ca đã đi đâu?"
"Chuyện này ta đã muốn nói sớm với cô." - Tề Diệc Bắc kéo Phó Du Nhiên ngồi xuống, - "Lần đó cô nói với ta phải đưa Sơn ca và Cốt ca đến kinh thành, nên ta đã phái Vĩ Thiên thúc ngựa, nhanh chóng chạy tới Thần Phong trại để mời bọn họ vào kinh. Nhưng khi bọn họ vừa nghe thấy cô đã lập gia đình thì lại lập tức giải tán sơn trại, sau đó vài ngày, họ để lại một phong thư rồi biến mất sau một đêm."
"Sao có thể như vậy?" - Phó Du Nhiên nghe xong càng hoảng hốt, - "Thư đâu?"
"Ở trong cung, khi trở về ra sẽ lấy cho cô xem." - Tề Diệc Bắc cảm thấy không đành lòng trước vẻ mặt sốt ruột của Phó Du Nhiên nên giải thích thêm: - "Lúc đó cô đang mong ngóng được gặp bọn họ, nhưng bọn họ lại bỏ đi không lời từ biệt, ta sợ cô bị sốc nên không dám nói ngay lúc ấy. Sau này lại không tìm được thời điểm tốt để nói nên cứ trì hoãn mãi."
Phó Du Nhiên chẳng nghe lọt được cái gì, nàng lập tức đứng lên, - "Chúng ta mau hồi cung!"
"Vậy có đi tới chỗ Huyền Sắc nữa không?"
"Để ngày khác đi, bây giờ về cung trước đã!"
Tề Diệc Bắc thở dài, hắn thông báo với Mặc Vĩ Thiên một tiếng, cũng không đi tìm Vinh Thăng mà trực tiếp mua một cỗ xe ngựa, tự mình đánh xe đưa Phó Du Nhiên hồi cung.
Vừa mới bước qua cửa Đông Cung, Phó Du Nhiên đã hấp tấp hô: "Thư!"
"Cô đừng vội!" - Tề Diệc Bắc dẫn Phó Du Nhiên đến thư phòng, từ trong một cuốn sách hắn lấy ra một phong thư nhưng lại không đưa ngay cho Phó Du Nhiên, - "Ta biết cô trọng tình nghĩa, nhưng sự thật đã phơi bày ra trước mắt, cô cũng đừng quá đau lòng."
Phó Du Nhiên không nói được lời nào chỉ đưa tay giật lấy phong thư, nàng không tin đám huynh đệ sống với nàng từ nhỏ, cùng nhìn nàng lớn lên mà lại không để ý đến nghĩa khí, cứ thế bỏ nàng mà đi.
Mở bức thư, đập vào mắt Phó Du Nhiên là những nét chữ xinh đẹp uốn lượn trên trang giấy, hốc mắt Phó Du Nhiên nóng lên, nàng nhận ra nét chữ này là của Lý Phái Sơn.
‘Nha đầu, chúng ta chờ đợi ba năm, cuối cùng cũng nhận được một tin tốt – muội đã xuất giá. Tha thứ cho chúng ta không thể đến gặp muội, bởi vì… chúng ta quá hưng phấn, chờ không nổi nữa rồi. Thật ra, lúc cha muội lâm chung có để lại một gia tài kếch xù, nói là chờ muội xuất giá xong sẽ chia cho huynh đệ chúng ta, chúng ta không dám nói cho muội biết vì sợ muội đòi chia phần mà không chịu xuất giá.
Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục muội cũng đã lập gia đình, không còn người làm phiền chúng ta nữa. Cuối cùng chúng ta cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, mang theo tiền của mình đi thực hiện những việc mình muốn làm. Nhân tiện đây ta nói cho muội biết một tin, lão Cốt vốn để ý nàng quả phụ bán đậu hũ ở chợ từ lâu, lúc này hắn đã có thể danh chính ngôn thuận mang bạc đi cưới vợ được rồi. Những huynh đệ khác cũng sớm có kế hoạch hết cả, muội không cần phải lo lắng. Về phần ta, hai năm trước ta đã sắp xếp sẵn công việc cho mình, là làm trợ lý cho một vị quan cửu phẩm. Lần sau gặp mặt ta đã là nhân viên công vụ cấp quốc gia, lương bổng cũng khá khẩm.
Cuối cùng, nghe nói phu quân của muội cũng được lắm, toàn thể anh em chúng ta vô cùng cảm tạ hắn từ tận đáy lòng, và cũng cảm thông sâu sắc đối với hắn.
Muội bảo trọng.
P/S: Muội có thể viết thư cho ta, còn những người khác thì chớ có quấy rầy họ nữa, để yên cho họ thoát khỏi ác mộng đi.
Sơn trại, mùng năm tháng tám năm Chiêu Thái thứ ba mươi lăm.’
Phó Du Nhiên lật trái lật phải bức thư, xem lại không dưới năm lần, cuối cùng mới tức giận vỗ bàn. Tề Diệc Bắc có ý tốt muốn khuyên nhủ nàng, "Cô cũng không cần tức giận như vậy, sau khi cha cô qua đời, tốt xấu gì bọn họ cũng đã chăm sóc cho cô ba năm, cũng coi như có nghĩa khí."
Phó Du Nhiên giận dữ: "Làm sao ta có thể không tức giận!" - Nàng lại vỗ lên mặt bàn, - "Huynh ấy bảo ta viết thư cho huynh ấy mà lại không ghi địa chỉ, có phải Sơn ca định đùa giỡn với ta hay không?"
Tề Diệc Bắc lúc này mới ngẩn ra, "Cô còn muốn viết thư cho hắn? Cô không trách bọn họ không có nghĩa khí, cô vừa đi khỏi thì đã lập tức giải tán sơn trại?"
Phó Du Nhiên nhìn Tề Diệc Bắc, - "Mặc Vĩ Thiên đến Thần Phong trại rồi nói thế nào? Hắn nói ta được gả cho Thái tử sao?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu: "Đương nhiên không phải, hắn chỉ nói cô đã đính hôn, vài ngày nữa là thành hôn nên mời Sơn ca cùng Cốt ca đến kinh thành để gặp mặt."
Phó Du Nhiên trầm ngâm suy nghĩ, nàng nhìn chằm chằm vào bức thư đang cầm trên tay, vẻ mặt kích động. Một lúc lâu sau nàng mới gấp bức thư lại cẩn thận rồi cất vào trong ngực áo, nàng cười không được tự nhiên: "Như vậy cũng tốt, đỡ làm ta phải lo lắng." - Nói xong liền đứng dậy định đi, nhưng nhìn bộ dạng của nàng có giống người đang yên tâm không?
"Du Nhiên!" - Tề Diệc Bắc gọi tên nàng, hắn làm bộ tùy tiện nói: "Nếu cô cảm thấy đau lòng thì có thể nói với ta."
Phó Du Nhiên quay đầu nhìn hắn, hốc mắt nàng ửng đỏ, đôi môi run run nhưng không nói gì cả. Không hiểu sao bộ dạng này của nàng lại khiến cho Tề Diệc Bắc cảm thấy xót thương từ tận đáy lòng, hắn tiến đến nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, tay vỗ vỗ lưng nàng an ủi, "Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi."
"Khóc?" - Phó Du Nhiên lắc đầu, - "Ta không thích khóc."
Tề Diệc Bắc nhẹ nhíu đuôi mắt, hắn dịu dàng nâng gương mặt của Phó Du Nhiên lên, rõ ràng nàng đang cố kìm nén để không khóc, trong hốc mắt đã bắt đầu lấp lánh nước mắt, thế này lại khiến nàng có phần yếu ớt, mỏng manh.
Bất giác hắn ôm nàng thật chặt, "Đừng lo, không còn bọn họ, nàng còn có ta."
Câu nói này lại khiến đáy lòng của nàng thêm lo lắng, nước mắt lưng tròng cũng dần trôi đi, nàng đưa tay lên gạt mắt.
"Huynh nghĩ ta vì bị bọn họ bỏ rơi mà đau lòng à?"
"Chẳng lẽ không phải?"
Phó Du Nhiên lắc đầu, cười nói: "Vì huynh không biết đấy thôi, bọn họ... không phải người như vậy."
Tề Diệc Bắc nhíu mày, Phó Du Nhiên đưa tay xoa nhẹ hai hàng lông mày của hắn, "Không được nhíu mày, khó coi lắm."
Nhìn vẻ mặt đượm buồn của Phó Du Nhiên khiến Tề Diệc Bắc không thể hình dung nổi, cái người vừa chửi bới ầm ĩ ở thanh lâu kia và người bây giờ cùng là một người. Phó Du Nhiên của lúc này lại khiến cho người ta có cảm giác ấm áp. Hai hàng lông mày nhăn tít của Tề Diệc Bắc, nhờ bàn tay nhỏ bé kia xoa dịu mà nỗi tức giận đã mờ đi không ít.
"Kỳ thật huynh nên nói cho ta biết sớm hơn." - Phó Du Nhiên than nhẹ, - "Nếu ta biết sớm một chút thì có lẽ còn kịp."
Tề Diệc Bắc không hiểu ý của nàng, Phó Du Nhiên chỉ cười, - "Sẽ có ngày ta được gặp lại họ thôi."
Đám huynh đệ không nghĩa khí kia, nhân lúc nàng đi vắng lại cùng nhau chia bạc rồi giải tán sơn trại, nhưng vì sao nàng không buồn, không tức giận mà còn tỏ ra lo lắng cho bọn họ hơn? Từ lúc Phó Du Nhiên rời đi, Tề Diệc Bắc vẫn nghĩ mãi về vấn đề này.
Đến lúc chạng vạng Vinh Thăng mới trở lại, hắn mang về một hòm nhỡ, nói là của quốc sư chuyển gấp cho thái tử phi. Mở ra thì thấy bên trong có hơn mười lọ đựng đan dược, kích thước lớn nhỏ khác nhau.
Vinh Thăng nói: "Quốc sư nói cái này gọi là 'Thanh tâm đan', sáng nào cũng uống một viên trong vòng một tháng, đây là thuốc dưỡng nhan ạ."
Tề Diệc Bắc cười cười, hắn khoát tay ý bảo Vinh Thăng lui xuống. Huyền Sắc cũng biết nếu hôm nay Phó Du Nhiên không tới thì hôm khác cũng sẽ tới làm phiền hắn, nên hắn chủ động dâng lên để miễn phiền phức sau này.
Cầm hòm đi vào tẩm cung, Tiểu An Tử đang đứng ở ngoài cửa chờ hầu, Tề Diệc Bắc nhớ Phó Du Nhiên còn chưa ăn gì nên kêu Tiểu An Tử đi chuẩn bị đồ ăn, còn hắn thì nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đi vào trong phòng hắn mới phát hiện ra Phó Du Nhiên đang ngồi trên giường tập trung viết cái gì đấy, dưới đất là thùng "hàng lậu" của nàng đang mở toang, hắn thoáng thấy có vài món đồ mới ở trong đó.
"Sao nó lại ở đây nhỉ?" - Tề Diệc Bắc lên tiếng, hắn tiến đến cầm chiếc bình sứ lên nhìn chăm chú, - "Hình như là món đồ trong thư phòng của ta?"
Phó Du Nhiên hoảng hốt, tay chân luống cuống gấp quyển sách nhỏ lại, nàng quay đầu nhìn Tề Diệc Bắc, gật đầu không kiêng dè gì cả: "Đúng vậy, vừa rồi ra khỏi phòng ta thuận tay lấy đó, huynh đừng tiếc, nó là của ta rồi."
Cái này thật là Đề phòng ngày đêm cũng không đề phòng được cướp ở trong nhà.
Tề Diệc Bắc cũng lười so đo cùng nàng, hắn tò mò lại gần Phó Du Nhiên, "Nàng viết cái gì vậy?"
"Không cần huynh quan tâm." - Phó Du Nhiên nén quyển sách nhỏ đang cầm trong tay vào thùng, sau đó khóa thật cẩn thận và đẩy lại vào gầm giường. Thực ra nếu có nhìn thấy nội dung ở trong sách thì Tề Diệc Bắc cũng chưa chắc đã hiểu được, nhưng hắn cũng nên giả vờ thất vọng một chút.
"Huynh tìm ta có việc gì vậy?" - Nàng nói lảng sang chuyện khác.
Tề Diệc Bắc mỉm cười, vui vẻ huơ huơ chiếc hòm nhỏ ở trước mắt Phó Du Nhiên, "Huyền Sắc giao cho nàng."
Phó Du Nhiên nhận chiếc hòm, sau khi nghe Tề Diệc Bắc giải thích cách dùng, nàng cười nói: "Hắn cũng thức thời đấy chứ, chắc chắn mẫu hậu sẽ thích cái này."
Lát sau, Tiểu An Tử dẫn cung nữ mang đồ ăn vào trong phòng, Tề Diệc Bắc ăn bữa tối cùng Phó Du Nhiên. Hai người chỉ nói chuyện phiếm, không đề cập gì đến chuyện của sơn trại cả. Tề Diệc Bắc tưởng rằng hôm nay Phó Du Nhiên sẽ rất buồn nên cần người an ủi, đến lúc đó hắn có thể ưỡn ngực ra mà... Ách... Là hắn cho nàng mượn ngực để dựa vào thôi, ai ngờ... Tề Diệc Bắc thất vọng nhìn Phó Du Nhiên vẫn đang rất ung dung nhàn nhã, hắn đành đứng dậy cáo từ. (Có ai nghĩ linh tinh gì đâu mà bạn Tề phải giải thích vậy? )
Đêm hôm đó, gió thổi lồng lộng, trời tối đen như mực, trên bầu trời lấm tấm những chấm sao nhỏ thưa thớt. Ánh trăng bị những rặng mây che khuất lúc ẩn lúc hiện. Ở trong cung, một bóng người mạnh mẽ nhanh chóng tới gần tẩm điện Đông Cung, hắn cẩn thận né tránh đám cung nhân gác đêm đang ngủ gật, linh hoạt tiến vào trong điện.