-
Chương 17
Hai người vẫn không biết, hành động này của bọn họ, đã sớm lọt vào mắt của sơn tặc A đang mai phục tại ngoài cửa sổ.
Sơn tặc A chịu sự ủy thác của chúng tặc đi theo hai người đến đây, bởi vì có chút khác biệt về thời gian và chêch lệch về không gian, nên hắn vẫn chưa nghe thấy cuộc đối thoại của họ. Nhưng thấy động tác của hai người, đã đủ tạo xì căng đan rồi nha ~
Sơn tặc A khẽ chuồn ra ngoài viện, trở về báo cáo tình hình:
"Trại chủ động tay động chân với Tề công tử ."
"Làm gì? Làm gì cơ?" Mấy tên sơn tặc đứng cuối không nghe rõ vội vàng hỏi lại.
"Trại chủ nằm trên người tên tiểu tử đó !"
"Sao nữa? Thế nào nữa?" Vẫn là mấy tên sơn tặc đứng sau.
"Trại chủ có thai."
"Gì nữa..."
"Trại chủ đang thương lượng với tiểu tử kia có nên bỏ đứa bé hay không!"
"Hả? Thế hệ sau của Thần Phong trại... Sơn ca... không hay rồi ..."
………
Sơn ca đang ở trong Trung Nghĩa đường vô cùng kinh ngạc khi nhận được tin, lập tức phân phó:
"Chuyện đó, có người nào mau đến ngăn cản trại chủ và chú rể mới, ai đó, nhanh chóng xuống núi báo tin cho Cốt ca trở về trại..." Ách... Sao có chỗ nào không đúng nhỉ?
Sơn tặc nhận lệnh đang định hành động, Lý Phái Sơn đột nhiên hét lớn:
"Đợi chút!"
Tề công tử cùng lắm mới chỉ hai ba ngày, cho dù bọn họ nhất kiến chung tình, tái kiến hắc hưu (gặp lại cãi nhau), cũng không có khả năng nhanh như vậy!
"Không việc gì, không việc gì" Lý Phái Sơn khoát tay: "Cứ đi tìm Cốt ca trở về, càng nhanh càng tốt, ta đi xem trại chủ thế nào."
Nói xong, Lý Phái Sơn mang theo tên sơn tặc nào đó khai báo sai sự thật quay trở lại hiện trường. Không hiểu vì sao nơi đây lại náo loạn hết cả, dò hỏi một chút mới biết, hóa ra vị tiểu thư mỹ nữ kia nghe thấy chúng tặc đang chụm đầu thảo luận, từ đó biết được “chân tướng" sự tình, sức chiến đấu tăng vọt. Nói gì mà phải xông vào giải cứu mỹ nam vô tội đang bị hãm hại, chúng tặc đương nhiên không để cho mỹ nữ tiến vào làm hỏng “chuyện tốt" của trại chủ. Kết quả là, một bên biết rõ tình hình, một bên không biết. Những sơn tặc chưa hiểu rõ đồng loạt vây quanh, dùng thân thể dựng lên bức tường thành huyết nhục, vây chặt mỹ nữ và dê béo số 2, khiến cho họ lên trời không có đường, xuống đất không có cửa, còn có một tên sơn tặc uy hiếp:
"Đại cô nương, ngươi phải quen dần đi, làm gì có tiểu thiếp nào lại nổi trội hơn cả bà lớn?"
Yến Bội Nhược khóc không ra nước mắt, nàng là người con gái xinh đẹp cao quý của Thượng Thư đương triều, sao có thể làm tiểu thiếp? Còn bà lớn? Bà lớn là ai? Sẽ không... Sẽ không phải là Thái tử điện hạ chứ? Chẳng lẽ là tên ái nam ái nữ kia?
Thực là một màn hỗn loạn, nhưng hai vị đương sự đâu? Bốn cái tai chẳng hề nghe thấy sự cố ngoài cửa sổ, chỉ chăm chú lôi ra....
Rốt cuộc là lôi cái gì? Đáp án rất nhanh được công bố, đó là một khối ngọc bội. Từ nhỏ Tề Diệc Bắc đã đeo trước ngực, hiện tại đây là thứ duy nhất có thể chứng minh thân phận của hắn.
"Thấy không?" Tề Diệc Bắc giơ khối ngọc được tạc hình những rồng uốn lượn trước mặt Phó Du Nhiên: "Chữ trên mặt ngọc."
"Bắc..."
"Đúng chứ? Ta, chính là đương kim thái tử, Tề Diệc Bắc!"
"Chỉ có một chữ Bắc thì chứng minh được gì?" Phó Du Nhiên vẻ mặt khinh thường.
"... Cô nhìn ngày tháng phía mặt sau."
"Ngày mùng tám tháng ba năm Chiêu Thái thứ mười lăm. Có ý nghĩa gì?"
"Là ngày sinh của ta."
Ngày sinh? A đúng rồi, Phó Du Nhiên từng xem qua hồ sơ tiểu sử của hoàng thân quốc thích, ngày sinh của Thái tử đương triều hình như là ngày này. Nàng còn giễu cợt Thái tử là ba tám chính cống (chắc là = bà tám, em chém gió tí huhu), tuyệt đối không sai.
"Cho dù ngươi đúng là Thái tử, ta cũng không thể hồi kinh với ngươi."
Phó Du Nhiên đoạt lại ngọc bội nhét vào trong áo, duỗi hai tay, nằm ở trên giường:
"Cái gì ta cũng không hiểu, ngươi muốn ta trở về với ngươi, để đưa tai họa đổ lên đầu ta. Mấy hôm nữa đổi lại thân xác xong, ngươi sẽ tìm ta tính sổ, ta mặc kệ!"
"Chỉ cần cô nghe lời ta, sẽ không chuốc họa."
"Vì sao ta phải nghe lời ngươi?"
"Cô..."
Phó Du Nhiên nhún vai: "Ta cũng là người bị tổn hại, tâm hồn bị tổn thương, ngươi không nghĩ cách bù đắp cho ta, ngược lại còn muốn sai khiến ta sao?"
"Cô bị tổn thương?" Tề Diệc Bắc không nhịn được muốn mắng chửi: "Ta thấy cô rất vui vẻ, hận không thể cả đời ở trong thân xác ta!"
"A? Kỳ lạ thật" Phó Du Nhiên sắc mặt vui mừng: "Làm sao ngươi biết được?"
Ta không phải người mù!
Tề Diệc Bắc oán hận trừng mắt Phó Du Nhiên, hắn sớm biết, nha đầu chết tiệt này tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nghe lời! Tuy nhiên, hừ hừ, Tề Diệc Bắc nhấc chân tháo một chiếc giày, thò tay vào bên trong móc ra… móc ra…
Dưới ánh mắt "ngươi là tên ngốc" của Phó Du Nhiên, cuối cùng Tề Diệc Bắc lấy ra vũ khí phản kích lại —— chính là bản vẽ tuyệt phẩm “Tựa như ảo mộng” Đông cung đồ!
Lúc hắn khẽ mở cuộn giấy lụa ra, Phó Du Nhiên "vọt" dậy:
"Ngươi... Làm sao có thể..."
Tề Diệc Bắc có chút đắc ý:
"Đây là ta vô tình phát hiện ra, Phó trại chủ, nếu cô không muốn ta cầm nó làm loạn khắp trại, tốt nhất cô nên ngoan ngoãn vào khuôn khổ đi!"
Phó Du Nhiên thật sự muốn ăn tiểu tử này, mấy bức vẽ này là ba năm trước đây khi nàng tình cờ cứu được một bà chủ thanh lâu được tặng lại. Lúc ấy bà chủ thanh lâu kia còn đặc biệt dặn dò đây là bản độc nhất, phải giữ gìn cẩn thận. Sau khi sắp xếp lại mười bản vẽ, sẽ tăng giá trị vốn có lên rất nhiều, cái này làm cho Phó Du Nhiên đau đầu đã nhiều ngày, có nên giữ lại không? Đây chính là sự báo đáp cho nàng khi nàng làm việc thiện, có nên nhận lấy không? Khi đó cha nàng chưa mất, nếu bị ông phát hiện nàng vụng trộm cất giữ, sẽ bị giáo huấn nghiêm khắc một trận.
Đương nhiên, cuối cùng nàng vẫn nhận, bắt đầu từ ngày đó, vì cất giấu mấy bản vẽ kia mà đã tốn không biết bao nhiêu tế bào não của nàng. Vốn tưởng sau khi cha qua đời, mấy bức vẽ đó sẽ được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, ai ngờ đến lượt Cốt ca kiên quyết thay thế vị trí của cha, triển khai các cách tra tấn cực kì tàn ác với nàng.
Bức vẽ này đã từng giấu trong Tứ thư Ngũ kinh, Khổng Tử, Mạnh tử, Lão tử, Tôn tử một lần, nhưng vẫn không an toàn. Nghĩ mãi, cuối cùng mới nhớ ra bản "tặng phẩm" “nữ huấn” kia. Vì chỉ thời điểm nàng đọc quyển sách này, Cốt ca mới không tra khảo nàng, để cho nàng một mình một người thưởng thức ý nghĩa thâm sâu trong sách
Kết quả là, Phó Du Nhiên nhân cơ hội xuống núi tìm các bản “nữ huấn” khác nhau tạo thành cuốn “nữ huấn toàn tập”, giấu bản vẽ vào trong. quả nhiên chiêu này rất hiệu nghiệm, mỗi khi Cốt ca thấy nàng ngồi trong phòng cầm sách đọc, đều rất vui mừng, căn sẽ bản không nghĩ đến, bản thần thánh cao thượng trong sách ấy, cư nhiên lại cất giấu thứ làm cho nam nhân trong thiên hạ trở nên điên cuồng. Cứ như vậy, mấy bức vẽ được giấu ở trong sách hơn một năm, ngay cả Phó Du Nhiên suýt chút nữa cũng quên, mãi cho đến hôm nay nó mới xuất hiện trước mặt nàng lần nữa.
Tề Diệc Bắc hài lòng nhìn Phó Du Nhiên đang "hoảng sợ" trừng mắt. Giây phút kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Phó Du Nhiên có chút khinh thường nói:
"Ngươi cho rằng ta sợ sự uy hiếp của ngươi? Ta chỉ khâm phục ngươi có thể tìm ra nó mà thôi."
"Cô... nếu một nữ tử cầm thứ này xuất hiện trước mặt mọi người, cô cũng nói là không sao cả ư?"
"Lúc trước ta giữ lại nó đơn giản vì nó chứa giá trị lớn, hai năm nay ta cũng lưu ý nhưng không tìm được. Nghe nói phải thu thập đủ mười bản vẽ mới có thể bán với giá tốt nhất. Năm bản dường như không có tác dụng mấy, nếu ngươi thích, thì tặng cho ngươi ."
Sao lại thế? Tề Diệc Bắc ủ rũ ngồi yên tại chỗ, phải rồi, hắn đã quên, nữ tử trước mắt này không phải là người bình thường. Nàng là sơn tặc nửa nam nửa nữ, cả ngày làm bạn cùng rừng núi, đương nhiên da mặt so với vỏ cây còn dày hơn.
Phó Du Nhiên đồng tình vỗ vai Tề Diệc Bắc, nhìn tờ giấy lụa mỏng kia:
"Chậc chậc, ta vẫn cảm thấy bức vẽ này không đúng, ngươi xem chỗ này đi, nữ nhân kia sao có thể bày ra tư thế này được!"
"Cô thường xuyên xem sao?"
"Cũng nghiên cứu qua một lần."
"Vậy cô... xem xong có cảm giác gì?"
"Cảm giác bức vẽ không đúng a, còn mấy bản nữa cũng vậy, ngay cả ta là người luyện võ biểu diễn cũng có chút khó khăn nha."
"Cô biểu diễn cho ai xem?" Tề Diệc Bắc vội hỏi, không để ý ngữ khí mình hơi thất lễ.
Phó Du Nhiên sầm mặt: "Có ý tứ gì!"
Nàng mặc dù không rành việc nam nữ, nhưng cũng biết loại sự tình này há có thể tùy tiện cùng với người khác? Nàng còn chưa lập gia đình, tiểu tử này hỏi vậy, chẳng phải xem nàng giống như nữ nhân chốn thanh lâu?
"Thực xin lỗi, ta không có ý gì khác" Tề Diệc Bắc vội vàng thanh minh:
"Chỉ là... Chỉ là cảm thấy một cô nương như cô xem thứ này không ổn."
"Không ổn cái gì?"
Nhìn ánh mắt ngây thơ của "mình", tuyệt nhiên không thấy một tia giả dối cùng giấu diếm, Tề Diệc Bắc chợt hiểu ra, Phó Du Nhiên chưa biết mùi đời, tất nhiên là không biết ham muốn thể xác. Nhìn mấy thứ này đương nhiên không thấy rung động.
Không biết tại sao, nghĩ đến đây, tâm tình Tề Diệc Bắc lại thả lỏng đôi chút. Biết nàng chưa từng thuộc về bất cứ ai, lại có thể làm cho hắn vui vẻ thế sao?
Thấy Tề Diệc Bắc im lặng hồi lâu, Phó Du Nhiên hơi mất kiên nhẫn:
"Ngươi còn có chiêu trò gì thì lôi hết ra, xem ta có trở về cùng ngươi không!"
Tề Diệc Bắc đang định mở lời, chỉ nghe phía cửa "Ầm" một tiếng, một cánh cửa đã bị người chen lấn làm đổ.
Sơn ca dẫn theo chúng tặc, cười mỉa xuất hiện trong phòng ngủ, thấy rõ góc tờ giấy hai người cầm trong tay, không hẹn mà cùng ngoảnh mặt đi.
Không ngờ trại chủ và Tề công tử quang minh chính đại như vậy, học trước làm sau, trốn ở trong phòng nghiên cứu Đông cung đồ.