-
Chương 12
Phó Du Nhiên đứng nhìn bức thư pháp hồi lâu, mới gật đầu nói: "Đúng vậy, cha ta tên Phó Nhị Thủy."
"Vậy ‘Nhật Tuyên’ kia là mẹ cô sao?"
"Chắc là vậy."
"Chắc là?"
Phó Du Nhiên cười nói:
"Ta sinh ra và lớn lên ở trong trại, chưa từng nhìn thấy mẹ, hỏi cha ta ông ấy cũng không chịu nói, tuy nhiên xem ý tứ trong đây, chắc là đúng."
Tề Diệc Bắc sửng sốt một lúc lâu, hắn lại nhớ tới bản thân mình từ nhỏ luôn được mẫu thân che chở, người con gái trước mắt này, ngay cả hình dáng của mẹ cũng chưa từng thấy qua.
Phó Du Nhiên buồn cười nhìn Tề Diệc Bắc, "Sao vậy? Ngươi thương hại ta à?"
Tề Diệc Bắc hơi lúng túng lắc đầu, Phó Du Nhiên không quan tâm, cười nói:
"Không có mẹ, ta vẫn còn có cha, có Cốt ca, Sơn ca và các huynh đệ trong trại, có lẽ mẹ ta tám phần là đã chết, cha ta không muốn thương tâm khi nhớ tới chuyện cũ, cho nên mới không nói."
Tề Diệc Bắc gật đầu, nhất thời không biết nói gì, Phó Du Nhiên mỉm cười:
"Ngươi thì sao? Năm nay bao nhiêu tuổi? Gia cảnh thế nào? Đã cưới vợ chưa?"
Tề Diệc Bắc lắc đầu, "Ta nói cô cũng không tin."
Phó Du Nhiên chau mày: "Ngươi không nói thì sao biết ta không tin? Dài dòng!"
Thấy Phó đại trại chủ lại chuẩn bị nổi cơn điên, Tề Diệc Bắc vội vàng xua tay, tỏ vẻ thật thà:
"Nhà của ta ở kinh thành, cha mẹ song toàn, chưa cưới chính thê (vợ cả)."
"Chính thê?" Phó Du Nhiên bĩu môi, "Vậy không ít tiểu thiếp nhỉ?"
Tề Diệc Bắc chỉ cười, không trả lời, Phó Du Nhiên từ trước đến nay mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên, quyết không ép buộc, nên cũng không truy hỏi tiếp, chỉ xoa trán nói: "Ta bịa một đống chuyện nói với Sơn ca, thế mà chẳng đúng cái nào." Ngữ khí lúc nói chuyện, lại có chút đáng tiếc, Tề Diệc Bắc tò mò nói:
"Cô nói gì với Sơn ca vậy?"
Phó Du Nhiên kể lại toàn bộ câu chuyện, sau đó cười tự hào:
"Thế nào? Phù hợp với điều kiện chứ?"
Tề Diệc Bắc dở khóc dở cười gật đầu, "Xuất thân trong sạch, không ràng buộc thì không mệt." Con mẹ nó, nếu mẫu thân mà biết có người rủa mình là cô nhi sống một mình, không biết sẽ bị chọc giận thành cái bộ dạng gì.
(Lời mỗ Viên “ngây thơ” (t/g đó =.=): Bây giờ cậu bé Tề Diệc Bắc đơn thuần lương thiện đã biến mất rồi, trong vài ngày ngắn ngủn, bé đã thích ứng được với thân thể kiêm... võ mồm của "Phó đại trại chủ" ... )
Phó Du Nhiên thấy Tề Diệc Bắc cũng là người hiểu biết, có chút đắc ý:
"Đương nhiên rồi, ở trên núi bắt một vài người làm áp trại tướng công cũng dư sức."
Ách... Phó Du Nhiên cảm thấy có chút không ổn, áp trại tướng công? Sao nàng lại nói ra nguyện vọng thực sự trong lòng thế?
Nguyện vọng chân chính, đúng vậy, Phó Du Nhiên không muốn vứt bỏ này nghề nghiệp rất có tiền đồ này, từ lâu nàng đã cắt đứt ý niệm xuống núi lập gia đình trong đầu. Chỉ luôn nghĩ phải bắt được mấy tên áp trại, mà tiêu chuẩn chọn lựa, chính là Sơn ca.
Thân phận thương nhân, ngoại trừ cướp sắc, còn có thể thuận tiện cướp cả tiền sung vào kho; trên không còn cha mẹ, sẽ không sợ phải lo lắng cho con, rước lấy rắc rối không cần thiết; về phần dưới không có huynh đệ tỷ muội —— kinh nghiệm của người đi trước cho chúng ta biết, chị dâu – em chồng là kiểu quan hệ khó hòa hợp nhất. Muốn Phó đại trại chủ nàng ăn nói khép nép nịnh nọt thì tuyệt nhiên không thể, vì không muốn phá hỏng tình cảm gia đình, Phó Du Nhiên mặt dày để phiền toái trong tương lai biến mất.
Tề Diệc Bắc khẽ run, "Áp trại... Tướng công?" Vị trại chủ hay cằn nhằn này, sẽ không làm hành động thiếu suy nghĩ nào với hắn chứ?
Phó Du Nhiên phát giác mình lỡ lời, có chút nóng mặt: "Kỳ thật... Không phải đâu, ta không nóng vội gì cả !"
Nàng không nóng vội? Tề Diệc Bắc không tin, theo tin tình báo đáng tin cậy của Lâm Hi Nguyệt, thân thể mà hắn đang "mặc" này sang năm đã tròn mười tám tuổi, nếu không gả đi thì chỉ có thể làm oán phụ "cướp chống".
Nhìn sắc mặt Tề Diệc Bắc, Phó Du Nhiên quyết định tạm thời bỏ đi phương pháp càng nghĩ càng đen tối này, được rồi, nàng thừa nhận là một chút... nóng vội.
( Đây là lời thanh minh của tác giả do Phó trại chủ mãnh liệt yêu cầu: Phó Du Nhiên không phải vì bản thân mình mà nóng vội, chỉ là vì... Vì không muốn các huynh đệ trong trại phải thay nàng lo lắng ngày đêm . Lấy cớ cũng khó bịa đặt a.)
Vì nói sang chuyện khác, Phó Du Nhiên phá lệ ôn nhu một chút:
"Ngươi nói ngươi là thị vệ bên người thái tử, cuối cùng là thật hay giả?"
Tề Diệc Bắc không thể không bội phục khả năng dự đoán của mình, nói cả nửa ngày, nàng vẫn không tin. Cho dù chứng minh thân phận thật sự của hắn một lần nữa, cũng sẽ bị nàng chê cười.
"Đúng vậy, nghe theo mệnh lệnh của thái tử."
"Cái cô Yến Bội Nhược kia, rốt cuộc có quan hệ gì với thái tử?"
.....................
Đừng tin mỗi khi đám sơn tặc tụ tập thảo luận tám chuyện mà Phó Du Nhiên lại làm bộ mặt khinh thường, kỳ thật trong lòng, làn sóng buôn chuyện đã sôi trào hàng trăm lần!
"Coi như... đã chấm dứt quan hệ đi." Tề Diệc Bắc bị ánh mắt tò mò của Phó Du Nhiên làm hoảng sợ tới mức nói lắp.
( Dưới sức mê hoặc của năm đồng tiền, tác giả trịnh trọng thanh minh: Học trò Tề Diệc Bắc của chúng ta là siêu cấp mỹ nam, tuyệt đối không lắp bắp! ! )
"Không đúng?" Phó Du Nhiên tất nhiên không hài lòng với đáp án này
"Tin đồn hiện nay nói không phải tri kỉ cũng là bạn tốt, cũng chẳng có chiêu thứcmới mẻ nào. Theo tin hot của 'Đại Tấn thời báo', đương kim thái tử cùng Yến tiểu thư đã thầm ước định suốt đời, hơn nữa còn có đứa con riêng ba tuổi, đối với vấn đề này ngươi thấy thế nào?"
Tề Diệc Bắc lau mồ hôi, "Đây... Chỉ là lời đồn."
"Ngươi nghĩ sai rồi, không có lửa làm sao có khói, đội Cẩu Tử (paparazzi đó) tận mắt thấy Yến tiểu thư dẫn một đứa bé hai ba tuổi ra khỏi cửa..."
"Người thông minh thì không tin lời đồn..." Vừa nói xong, Tề Diệc Bắc đã thầm hối hận.
"Ý của ngươi là, ta rất ngốc?" Quả nhiên, Phó Du Nhiên tâm linh tương thông với Tề Diệc nhanh chóng hiểu ý:
"Lời nói của ta đều có căn cứ, ngươi chưa xem “Bát quái đương thời” sao? Bọn họ giới thiệu hiện nay nước Ngụy khá thịnh hành phương pháp giám định con ruột bằng cách so sánh chân dung. Lợi dụng kỹ thuật vẽ cao siêu cùng trí tưởng tượng phong phú đem bộ dạng của tiểu hài tử kia lần lượt phóng to ra, rõ ràng giống Yến tiểu thư tới bảy phần."
Đó... là cháu trai của Yến tiểu thư mà... Huống hồ, căn cứ vào kỹ thuật làm thủ công hiện nay, đừng nói là hai người, thậm chí người với thú, muốn thành dạng gì cũng ra dạng đấy sao?
Tề Diệc Bắc vừa định nói, bỗng có một âm thanh nhắc nhở hắn, nếu là người kế tục tương lai của Đại Tấn, nhất định phải hiểu được cái gì là nhìn tận mắt, biết cái gì là lượng sức mà làm. Dựa vào tình trạng hiện giờ, 90% trở lên nếu hắn nói ra chân tướng, thì Phó đại trại chủ sẽ lại phản đối, đến lúc đó không chừng lại dẫn tới nội dung 'kinh điển', vì thế, sau một lúc, Tề Diệc Bắc quyết định, không lãng phí nước bọt, tuyệt đối không lãng phí.
Thấy đối phương không nói gì, Phó Du Nhiên vô cùng đắc ý, hừ ~ còn dám nói là thị vệ bên người thái tử, thế mà chẳng chú ý gì đến thời cuộc gì cả.
"Thực ra Yến tiểu thư đang ở trong trại, sao cô không chờ nàng tỉnh, tự mình đi hỏi?" Suy nghĩ nửa ngày, Tề Diệc Bắc quyết định vẫn nên phản bác lại một chút, người liên quan đến lời đồn, Phó đại trại chủ nàng dù sao vẫn nên tin.
"Ngươi nghĩ ta là loại người gì?" Phó Du Nhiên vẻ mặt khinh bỉ: "Phải nhớ Thần Phong trại ta luôn đặt chữ “Nghĩa” lên hàng đầu, ta sao có thể vì để cho ngươi tâm phục khẩu phục mà đi chất vấn một nữ tử yếu đuối cái chuyện riêng tư ấy?”
Tề Diệc Bắc đen mặt, bỗng dưng lại thương hương tiếc ngọc thế, vậy cái gì mà ước định cả đời, có con riêng là từ miệng ai nói ra đây?
Phó Du Nhiên thở dài, vỗ vai Tề Diệc Bắc nói:
"Người trẻ tuổi, làm việc không thể chỉ vì cái trước mắt, mà dẫn đến quyết định sai lầm, có thể sẽ hại cả đời người ta đấy."
Đây là hai câu nói nàng hay sử dụng, học trong lần đi cướp một lão phu tử, sau đó được giáo huấn, ách... Không phải giáo huấn, là hai bên hội đàm, thái độ vô cùng lịch sự, trước khi đi phu tử còn đặc biệt đưa cho Phó trại chủ một quyển “Nữ huấn”, bày tỏ tình hữu nghị hai bên mãi trường tồn.
Thật sự là hiểu được nhiều triết lý, nhiều chiều sâu.
Tề Diệc Bắc không nói gì cả nửa ngày, hắn không phải đang hối hận, mà đối với những câu nói của Phó đại trại chủ tràn ngập hoài nghi như vậy, đương nhiên, người thông minh như hắn vẫn quyết định giả ngu.
Phó Du Nhiên say mê nói cả nửa ngày mà vẫn không nghe thấy tiếng ca ngợi như mong đợi, không khỏi hơi nản chí. Đây chính là tuyệt kĩ của nàng, bình thường vừa nói xong, đám sơn tặc luôn nhiệt liệt vỗ tay hưởng ứng, hiện tại... chẳng lẽ bắt hắn phải vỗ tay khen ngợi sao? Nàng không phải là người không biết phân biệt phải trái, có lẽ... hắn quá ngu ngốc, không nắm bắt được ý tứ trong lời nói của nàng thôi.
Buông được gánh nặng tư tưởng xuống, Phó Du Nhiên lại bắt đầu suy đoán:
"Ngươi cảm thấy Thái tử có thể lập Yến Bội Nhược làm phi không?"
Tề Diệc Bắc day day thái dương, không phải muốn chuyển sang chủ đề khác sao? Sao lại quay trở về thế này?
"Lập thì sao? Mà không lập thì như thế nào?"