-
Chương 144
Thường Cửu sững sờ, "Chuyện này. . . . . ."
Lưu Khai Sơn khoát tay chặn lại, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhanh đi."
Thường Cửu cau mày, hơi chần chừ nhưng cuối cùng cũng xoay người đi, Lưu Khai Sơn lại thở dài đồng tình lần nữa, dù sao một lát nữa ngươi cũng bị hoạch tội rồi nên chuyện của ngươi chính là cứ chuyên tâm nhận tội thôi, còn chuyện lấy lòng này thì cứ giao cho ta.
Lưu Khai Sơn vừa đi vào điện không bao lâu thì Ngưu Đại hiệp tràn đầy tự tin bước lên, vóc dáng thấp bé, đầu vuông mặt to, trong tay cầm một cái xẻng, Vương Chấn Thanh cảm thấy kì quái, người khác đăng ký tiết mục biểu diễn đều là mỹ nhân ca múa gì đó, ấy vậy mà Lưu Khai Sơn lại dâng lên một hình tượng đầu bếp nghèo nàn xấu xí như vậy là sao?
Lưu Khai Sơn cũng không biết Ngưu Đại Thôn rốt cuộc muốn biểu diễn cái gì, Ngưu Đại Thôn vừa vào trong điện thì ai cũng không tìm, mà trước nhất chạy đi tìm Phó Du Nhiên. Hắn vừa nhìn thấy nàng liền cười ha hả chạy đến bên cạnh, "Trại chủ. . . . . ."
Lưu Khai Sơn vội vàng đứng dậy."Ngưu. . . . . ." Suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nhớ hắn họ Ngưu bèn nói: "Ngưu huynh đệ, ngươi muốn diễn tiết mục gì thì nhanh biều diễn đi."
Ngưu Đại Thôn nhìn lướt qua đám người trong điện một cái sau đó lắc đầu nói. "Thường huynh đệ không có ở đây, ta không diễn."
Vương Chấn Thanh liền thắc mắc với Lưu Khai Sơn: "Thường huynh đệ là ai?"
Trên trán Lưu Khai Sơn rỉ ra chút mồ hôi lạnh, giải thích mối quan hệ giữa Ngưu Đại Thôn và Thường Cửu, lại nói: "Thái Thượng hoàng thứ tội, người này là một người thô lỗ, không có một thân tuyệt kỷ gì cả. Hơn nữa thần trí cũng không minh mẫn lắm ạ."
Vương Chấn Thanh bất đắc dĩ chép miệng, được lắm, giở thủ đoạn với một cái kẻ ngu, cái tên Thường Cửu này lại dám nghĩ ra một cái chủ ý cùi bắp như vậy để trêu chọc quân thượng? Lão vỗ bàn một cái, "Truyền Thường Cửu lên điện."
Vừa dứt lời, Thường Cửu mang nét mặt vui mừng xuất hiện tại cửa đại điện -- bản thân hắn chính là đang đứng bên ngoài cửa điện nên vừa nghe truyền liền bước vào.
"Tham kiến Thái Thượng hoàng bệ hạ."
Thấy gương mặt vui vẻ của Thường Cửu thì Vương Chấn Thanh tự nhiên cảm thấy chán ghét, thầm nghĩ ngươi rước vào cho ta cái phiền toái lớn như vậy mà còn mang mộng đẹp muốn thăng quan tiến chức? Ngươi bán đứng Nữ hoàng Phó Sở, ta khẳng định trong lòng nha đầu kia tám phần là hận ngươi muốn chết rồi, vừa đúng lúc ta mượn hoa hiến Phật trừng trị ngươi, như vậy càng thắt chặt thêm tình cảm với Phó Sở.
Nghĩ tới đây tất nhiên sắc mặt của Vương Chấn Thanh không thể dễ nhìn, tức giận nói: "Ngươi chính là kẻ đã bán đứng Nữ hoàng Phó Sở, khiến Nữ hoàng cùng Hoàng phu đại nhân thân rơi vào tình trạng khó xử sao?"
Thường Cửu vừa nghe vậy liền giật mình, cái gì? Không đúng, tại sao lại là chất vất hắn chứ? Không phải là vào nghe phong chức sao?
Phó Du Nhiên cũng rất sững sờ, Tề Diệc Bắc đang uống rượu nghe vậy thiếu chút nữa phun ra, bật cười nói: "Tốt rồi ha, vỗ mông ngựa không xong còn vỗ đến trên đùi ngựa rồi."
Phó Du Nhiên nhăn nhăn đầu lông mày, mở miệng nói: "Không phải có tiết mục muốn biểu diễn sao?"
Tề Diệc Bắc kinh ngạc nhìn Phó Du Nhiên, không hiểu tại sao nàng lại thay Thường Cửu giải vây. Vương Chấn Thanh cũng mù mờ nốt. Sao kẻ kia đã bán đứng nàng mà nàng không những không tức giận mà còn lên tiếng giải vậy cho hắn là sao?
Phó Du Nhiên cười nói: "Ta rất mong ngóng được xem Ngưu huynh đệ biểu diễn."
Thường Cửu quỳ ở nơi đó, giương mắt liếc nhìn Phó Du Nhiên, Phó Du Nhiên cười cười với hắn, hắn liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Vương Chấn Thanh suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ thông được, chẳng lẽ nha đầu này tức đến ngu người rồi? Cũng được, hắn cũng không gấp gáp xử trí tên kia, nghĩ vậy hắn liền không để ý tới Thường Cửu nữa, nói với Ngưu Đại Thôn: "Hắn tới rồi đó, ngươi có tuyệt kỷ gì muốn biểu diễn?"
Ngưu Đại Thôn cười hắc hắc. Chạy đến chỗ cửa điện hô to."Mang vào đi."
Một đám thị nữ trong tay cầm một cái khay đi vào đại điện, mang đến trước bàn của mỗi người đang ngồi trong điện, trong khay là một cái Đồng Lô nho nhỏ. Than lửa ở bên trong cháy sạch đỏ bừng, trên Đồng Lô là một cái thiết bản. Lại có thị nữ đi theo ở trên bàn mỗi người đặt một mâm rau xanh.
Mọi người lại càng thắc mắc, tất cả đều mang vẻ mặt mịt mờ. Chỉ có Phó Du Nhiên là thấy hứng thú dồi dào. Tề Diệc Bắc thử dò xét về phía Ngưu Đại Thôn nhằm hỏi thăm mấy thứ này dùng để làm gì.
Vương Chấn Thanh cũng bị gợi lên lòng hiếu kỳ, dựng lỗ tai lên nghe ngóng câu trả lời của Ngưu Đại Thôn. Ngưu Đại Thôn ngây ngô cười một tiếng, "Ha ha, ta không nói."
Vương Chấn Thanh nghe vậy thiếu chút nữa là hộc máu, rốt cuộc là từ đâu mà tìm được một tên ngốc cỡ này vậy trời.
Phó Du Nhiên càng hăng hái hơn, không ngừng thúc giục. Mau bắt đầu đi.
Trong điện các tướng lãnh đang ngồi cộng thêm Phó Du Nhiên, Tề Diệc Bắc cùng Vương Chấn Thanh, đại khái mười bảy mười tám vị, Ngưu Đại Thôn vén tay áo lên, cầm cái xẻng quơ quơ hai cái vô cùng đẹp mắt, sau đó quay lại nhìn nhìn rồi đi tới trước một cái bàn gần cửa điện, khẽ nhắm hai mắt, tụ khí ngưng thần, hành động này khiến cho vị huynh đài ngồi sau cái bàn sợ chết khiếp.
Đột nhiên Ngưu Đại Thôn chuyển động, động tác nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Rót dầu thêm món ăn thêm gia vị, cái xẻng trong tay tung bay cao thấp làm cho người ta không nhìn ra được chiêu thức.
Thì ra là hiện trường thực nghiệm xào thức ăn.
Vương Chấn Thanh có chút quẫn bách. Liếc nhìn Phó Du Nhiên một cái rồi im lặng dựa người lại trên ghế. Mất hết cả mặt mũi rồi. Đào đâu ra cái tên quê mùa ngu ngốc này vậy trời, lại nghĩ ra cái phương pháp này để giải trí cho khách.
Sắc mặt của Lưu Khai Sơn còn kém hơn, đôi mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Thường Cửu, hắn phục rồi. Không sai. Ngưu Đại hiệp xào nấu rất đẹp mắt, nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc nó có thể trở thành tiết mục để biểu diễn trong Quốc yến được biết không hả?
Ngược lại thì Phó Du Nhiên lại xem đến say sưa, mấy tháng không gặp, Ngưu Đại hiệp cũng đã luyện thành tuyệt kỹ rồi.
Bây giờ chỉ còn nghe thấy âm thanh "xèo xèo" vang lên bên trong đại điện, mùi thơm của rau xào bao trùm toàn bộ không gian, sau khi xào xong một phần, chân của Ngưu Đại hiệp vẫn không ngừng lại, nhanh chóng chạy đến bên bàn đối diện với bàn lúc nãy, bắt đầu xào phần thứ hai, xào xong lại chạy đến một bàn khác, trong lúc nhất thời chỉ thấy Ngưu Đại hiệp chạy qua chạy lại trong đại điện, hiện lên hình chữ "Z".
Vương Chấn Thanh dường như đã mất hết kiên nhẫn, Thường Cửu liếc thấy sắc mặt của hắn thì đột nhiên mở miệng nói: "Nữ Hoàng Bệ Hạ có còn nhớ rõ. Ban đầu ở sơn trại thì Ngưu huynh đệ cũng luôn chuẩn bị cơm canh cho chúng ta theo cách này."
Phó Du Nhiên nhíu nhíu lông mày, nhìn về phía Vương Chấn Thanh, cười nói: "Không sai, hôm nay được nhìn lại cảnh này khiến cho ta rất cảm động." Dứt lời, dùng ống tay áo xoa xoa khóe mắt.
Tề Diệc Bắc liền kì quái, hắn cũng đã ở trên núi không ít ngày nhưng hình như chưa từng thấy Ngưu Đại hiệp dùng đến phương thức này chuẩn bị cơm cho mọi người đâu? Còn có Phó Du Nhiên. Lúc trước rõ ràng nàng không biết Ngưu đại hiệp muốn làm cái gì, sao bây giờ lại tỏ ra xúc động như vậy?
Có vấn đề, vấn đề rất lớn.
Vương Chấn Thanh vừa nghe Phó Du Nhiên nói như vậy thì đối với hành động biểu diễn của Ngưu Đại hiệp cũng không thấy phiền nữa mà là tràn đầy chờ mong, Lưu Khai Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cái tiết mục này cũng không phải là chuẩn bị cho Thái Thượng hoàng, mà là chuẩn bị cho Nữ hoàng Phó Sở.
Động tác của Ngưu Đại hiệp rất nhanh, chốc lát đã giải quyết xong mười mấy bàn trước mặt. Lúc này hắn đi tới trước bàn Phó Du Nhiên, "Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt", tay xào đảo đến điêu luyện. Rồi sau đó dùng ánh mắt tràn đầy chờ đợi mà nhìn Phó Du Nhiên. Phó Du Nhiên cầm đũa gắp một miếng rau cho vào trong miệng, nhai nhai xong liền lộ ra vẻ mặt hài lòng, nàng giơ giơ ngón tay cái với Ngưu Đại hiệp, Ngưu Đại hiệp mừng rỡ, lại nhìn về phía Tề Diệc Bắc, "Cơm mềm vương (*) huynh đệ, ngươi cũng nếm thử một chút xem."
(*) Cơm mềm: Chỉ nhừng người đàn ông bám váy vợ.
Sắc mặt của Tề Diệc Bắc nhất thời tối lại -- khi đó hắn xuyên vào thân thể của Phó Du Nhiên, lại không biết mình còn có một cái ngoại hiệu như vậy nữa.
Phó Du Nhiên vội vàng cười khan lấy cùi chỏ huých Tề Diệc Bắc một cái, lại cười giả lả với Vương Chấn Thanh một phen, Vương Chấn Thanh giả bộ không nghe thấy, cúi đầu kiểm tra xiêm y của mình nhưng trong lòng lại cười thầm. Có tên huynh đệ như này cũng chả lấy làm vui vẻ gì.
Cho đến lúc Tề Diệc Bắc mang gương mặt thối hoắc nói "ngon" xong Ngưu Đại hiệp mới thở phào nhẹ nhõm, cầm cái xẻng đi tới trước mặt Vương Chấn Thanh, quay đầu lại nhìn một vòng, nghiêng đầu nói: "Ngài là cuối cùng rồi."
Đúng là đại bất kính mà. Vương Chấn Thanh rất muốn đá hắn bay ra xa nhưng lại nghĩ đến cảm thụ của Phó Du Nhiên nên đành giả bộ như không có nghe thấy, quay đầu sang trò chuyện cùng Lưu Khai Sơn.
Mà điều bất ngờ lại thường hay xảy ra ở thời điểm người ta đang lơ đễnh.
Thường Cửu đang quỳ gối trong điện chợt ngẩng đầu, trong mắt hắn bắn ra hai đạo sáng loáng, rút đao ra xông lên phía trước, trong miệng quát to: "Vương Chấn Thanh, nạp mạng đi!"
Phó Du Nhiên hiển nhiên giật mình không nhỏ. Quăng chiếc đũa "Vọt" đứng dậy, Tề Diệc Bắc cũng đứng lên, ôm chặt eo của Phó Du Nhiên không để cho nàng có hành động gì.
Mắt thấy Thường Cửu sắp vọt tới trước mặt Vương Chấn Thanh. Vương Chấn Thanh kêu lên một tiếng, Lưu Khai Sơn phản ứng nhanh chóng, một cước đá ngả lăn bàn tiệc trước mặt, Thường Cửu bị ngăn lại hành động, lúc này từ bức màn sau lưng Vương Chấn Thanh có mấy chục hộ vệ trang bị đầy đủ xông ra, keng keng cốp cốp. Đao kiếm đụng vào nhau, nhanh chóng bao vậy lấy Thường Cửu ở tại một chỗ.
Có câu nói hai tay làm sao chống lại bốn tay, huống chi còn nhiều người như vậy. Thường Cửu rất nhanh phải vứt đao đầu hàng.
Nhìn Thường Cửu bị hộ vệ áp xuống trong điện, Vương Chấn Thanh phẫn hận hừ một tiếng, nghiêng đầu nói với Phó Du Nhiên: "Nữ hoàng, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Xèo xèo. . . . . . xèo xèo. . . . . ."
Vương Chấn Thanh rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không ổn.
Ông ta ngồi thẳng người, nhìn lên Ngưu Đại Thôn vẫn chuyên tâm xào thức ăn, không chút nào chịu ảnh hưởng bởi lực ảnh hưởng bên ngoài, Vương Chấn Thanh vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười hỏi: "Ngươi vẫn còn xào được à?"
Ngưu Đại Thôn đáp: "Một phần cuối cùng, phải làm cho xong."
Lần này không chỉ có Vương Chấn Thanh mà tất cả mọi người đang có mặt cũng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.
Phó Du Nhiên đứng ở chỗ cũ, mày nhíu chặt lại nhìn Thường Cửu. Thường Cửu ngẩng đầu nhìn Phó Du Nhiên, lại chuyển hướng tới Vương Chấn Thanh nói: "Ta thay ngươi lập công lớn nhưng người không nhừng không ngợi khen, mà còn muốn chất vấn ta, kế tiếp không phải sẽ định tội ta hay sao? Chém đầu của ta chứ gì?"
Vương Chấn Thanh nghểnh cổ qua khỏi người Ngưu Đại hiệp nhưng không được, lại nghiêng người lách qua. Sau đó cảm thấy thế này vẫn không tiện, dứt khoát đứng dậy, đi vòng qua bàn trước mặt, cho cái tên ngu ngốc kia thích xào thì cứ đứng đó mà xào đi, lão không rảnh mà đi đôi co với hắn.
"Kẻ vô tình vô nghĩa như ngươi thì người người muốn trừ diệt, ta làm như vậy chẳng qua cũng chỉ là thay Nữ hoàng xả giận thôi." Vương Chấn Thanh thời khắc cũng không quên làm đẹp mặt mình.
"Xèo xèo . . . . . Xèo xèo. . . . . ."
Rất tốt, giải thích một cách hiên ngang lẫm liệt, còn có hòa âm phối khí đi cùng.
Thường Cửu ngẩng đầu nhìn Vương Chấn Thanh, ánh mắt ở trên người Ngưu Đại hiệp sau lưng Vương Chấn Thanh lóe lên một cái. Lại lạnh lùng nói: "Ân oán giữa ta và Trại chủ không cần ngươi tới nhiều chuyện!"
Vương Chấn Thanh giận đến sôi gan, vừa định ném luôn mặt mũi Thái Thượng hoàng mà mắng to một trận, nhưng khi ánh mắt liếc về Tề Diệc Bắc ở bên kia liền miễn cưỡng giữ vững hình tượng. Dù sao cũng không thể để "Mỹ nhân" lưu lại một ấn tượng xấu về hắn được.
Cũng tại lúc này, âm thanh "xèo xèo" vẫn làm nhạc đệm rốt cuộc cũng ngưng lại, Ngưu Đại Thôn thành thạo múc thức ăn đã xào chín vào trong dĩa. Thân thể cung kính hướng về phía trước, đặt cái dĩa lên trên bàn tiệc, lúc này mới phát hiện ở trên bàn đã sớm không có người. Cái xẻng cầm trong tay không khỏi dừng một chút, Thường Cửu luôn chú ý động tác của Ngưu Đại hiệp, lúc này hắn hét lớn một tiếng. "Ở ngay phía sau ngươi kìa!"
Không còn kịp rồi. Vương Chấn Thanh chỉ cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt ngay lưng, giống như là có một vật thể cứng ngắc đâm vào trong cơ thể mình, hắn cúi đầu, không dám tin nhìn vào vật thể đang xuyên qua người mình, lúc này lão mới nghe được nửa đoạn sau của Lưu Khai Sơn, ". . . . . . Cẩn thận!"