Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-273
Chương 257: Ngoại truyện 3: Mấy chuyện này kia giữa bọn họ 14
Phần 14:
Editor: Puck
Quế Noãn Yên vốn cho rằng sau khi trải qua đêm đó, giữa cô và anh Vũ sẽ có khác biệt, cho dù không thể lập tức phát triển thành tình nhân, ít nhất cũng có khuynh hướng phát triển theo phương hướng đó.
Nhưng mà, suốt một tuần, anh ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho mình, chứ đừng nói chi gọi điện thoại.
Phần mơ ước kia, phần mong đợi kia, phần tâm thần thấp thỏm trong lòng kia tiêu tán từng chút một, chỉ cảm thấy cực kỳ uất ức, thì ra ngọt ngào chỉ là giấc mộng Nam Kha, thoáng qua đã không thấy tăm hơi.
(*) Giấc mộng Nam Kha: giấc mộng hão huyền (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
Mà mình còn ngu ngốc ảo tưởng rằng anh thích mình, xem ra cũng chỉ tự mình đa tình mà thôi, trong lòng không khỏi đau đớn, tại sao lại như vậy? Mình rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Sao anh có thể sau khi cho mình hy vọng, lại đẩy mình vào vực sâu vạn trượng đây?
Cảm giác mất mát đó giống như đang rơi tự do, “Rầm” một tiếng từ trên mây rơi xuống mặt đất, hơi khó chịu đựng được.
Mỗi một ngày đều không tự chủ cầm điện thoại di động lên trượt tới trượt lui, không có tin nhắn và cuộc gọi mong đợi, có lúc muốn chủ động một chút, dù sao hạnh phúc cũng phải do chính mình đi tranh thủ, nhưng lại sợ lấy được đáp lại càng thất vọng hơn, trong lòng cực kỳ thắt chặt, cực kỳ buồn bực, hơi không thở được.
Buổi tối chủ nhật, mấy người bạn chơi tốt trong lớp hẹn đi “Lam Mị” chơi, bảo lả muốn thả lỏng một chút, Quế Noãn Yên vốn không muốn đi, nhưng bạn tốt Trình Mỹ cứ lôi kéo cô đi cùng, nói gần đây giữa hai chân mày cô đều là vẻ u sầu, cần lập tức giải tỏa.
Cô vuốt ve giữa hai chân mày mình, thật sự rõ ràng như vậy sao?
Giải tỏa? Nếu như rượu thật sự có thể mang phiền não đi, cô bằng lòng thử một lần, có lẽ ý tưởng của Mỹ Mỹ là đúng.
Buổi tối “Lam Mị” có một phong cách quyến rũ, ánh đèn mập mờ bập bùng, thay đổi cực nhanh, chiếu lên khu vực tư nhân như ẩn như hiện, có vẻ mê tình khác biệt; bên trong phòng thường xuyên sẽ có công tử quyền quý tới thăm, chơi trò chơi anh tình tôi nguyện, bạn có thể thỏa sức chơi, không ai can thiệp đến sự tự do của bạn.
[email protected]
Chính giữa sân khấu có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang tận tình lắc lư thân thể, quầy bar bên này ngồi đủ kiểu trai đẹp gái xinh khác biệt muôn hình muôn vẻ, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một số người chủ động tới gần.
Quế Noãn Yên mặt đỏ bừng nửa nằm trên quầy bar, cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay có tiết tấu gõ lên miệng ly thủy tinh trong suốt, cô chỉ muốn một mình nán lại một lúc, cho nên rời khỏi căn phòng hơi huyên náo náo nhiệt, đi tới chỗ quầy bar muốn một ly Bloody Mary, uống ngụm lớn.
“Người đẹp, thất tình?” Một người đàn ông dáng dấp rất thô bỉ đi tới, trên mặt viết bốn chữ thật to: Tôi muốn tán gái!
“Tránh ra!” Quế Noãn Yên tức giận quát lên, nhìn cũng không nhìn người đàn ông kia một lần, tâm tình của cô bây giờ vô cùng không tốt, tốt nhất đừng chọc cô!
“Ôi! Còn là hoa hồng có gai à! Anh thích.” Người đàn ông kia vừa nói vừa lại gần cô, ý muốn ăn đậu hũ nóng.
“Cút em gái mày! Bà đây không cần mày thích!” Quế Noãn Yên mắng người không hề yếu đuối, cho tới bây giờ cô đều thích đặc biệt, trên người có vẻ mạnh mẽ hào phóng, cũng không phải kiểu nữ sinh nhỏ mảnh mai.
Sắc mặt người đàn ông kia hơi không tốt, hung hãn nói: “Cô em đừng rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, anh đây nhìn trúng cô em là vinh hạnh của cô em!” Vừa nói còn vừa ra tay, định kéo cánh tay cô.
“Vinh hạnh cái mông mày! Có cút xa cho người ta không!” Quế Noãn Yên dùng sức hất tay bẩn của gã đàn ông ra, chửi nói.
“Anh đây đã từng thấy hoa hồng có gai giống như cô em vậy, nhưng trên giường chẳng phải đều bị anh đây thu phục đến ngoan ngoãn vâng lời, tối nay anh đây càng muốn dẫn cô em đi!” Người đàn ông này hình như thích khiêu chiến người phụ nữ không cho mình sắc mặt tốt, có một khoái cảm chinh phục.
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Anh ta mạnh mẽ kéo tay Quế Noãn Yên, bởi vì do hơi sức nam nữ cách xa quá lớn, Quế Noãn Yên chống lại hơi lực bất tòng tâm, tiện tay nâng ly rượu lên, nện lên mặt gã đàn ông, lại bị anh ta nghiêng người tránh, nhưng mà hành động này càng thêm kích thích gã đàn ông này, sức lực trên tay cũng tăng thêm rất nhiều, gần như bóp nát cánh tay cô.
“Bệnh thần kinh! Mày buông tay ra cho tao!” Quế Noãn Yên bị đau mắng.
Gã đàn ông chẳng những không buông tay, ngược lại còn dán miệng tới hôn lên, anh ta cũng không tin, hoa hồng hoang dại đều bị anh ta chinh phục đến ngoan ngoãn, hoa hồng mang gai này chẳng lẽ anh ta còn không bắt được?
Kết quả, bị một nắm đấm vung tới, đánh cho anh ta lảo đảo một bước về trước, mắt đau đến lóe ra sao kim, hơi không nhận ra đông tây nam bắc.
“Anh Châu?’ Khi Quế Noãn Yên thật sự tuyệt vọng thì đột nhiên được người bảo vệ sau lưng, trong nháy mắt đó cô đặc biệt hy vọng là “Anh” tới giải cứu mình trong lúc nguy nan, nhưng khi thấy rõ mặt người đến thì trong lòng có thất vọng nho nhỏ.
Mà chút cảm xúc nho nhỏ này trên mặt cô rơi toàn bộ vào trong mắt Cảnh Niệm Châu, trong mắt xẹt qua đau thương nhàn nhạt, ngay sau đó biến mất, lạnh giọng quát gã đàn ông hèn mọn kia: “Cút!”
Có lẽ bị vẻ tàn bạo trên mặt Cảnh Niệm Châu làm cho giật mình, gã đàn ông che mắt chạy, lúc gần đi còn không chết tâm mà nói một câu, “Có bản lĩnh đừng để tao đụng phải mấy người lần nữa!”
“Mày tốt nhất cầu nguyện đừng bị tao nhìn thấy! Nếu không kết quả sẽ RẤT, THẢM!” Trong mắt Cảnh Niệm Châu lộ ra ý lạnh, hai chữ cuối cùng hoàn toàn từ trong miệng cắn ra.
Đợi sau khi gã đàn ông kia đi xa, vẻ tàn bạo trên mặt Cảnh Niệm Châu từ từ mất đi, khôi phục vẻ công tử nho nhã trước sau như một của anh, mới vừa rồi anh đúng là cực kỳ tức giận, sao Tiểu Yên lại bị gã đàn ông hèn mọn đó khinh nhờn!
“Anh Châu, sao anh lại tới đây?” Quế Noãn Yên cố thả lỏng hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Thì ra là anh Châu cũng sẽ tức giận, dáng vẻ nổi giận còn kinh khủng như thế, không hề giống với dáng vẻ nho nhã cao quý thường ngày của anh chút nào.
“Tiểu Yên, về sau một mình đừng đến nơi như này nữa, nếu như không phải anh vừa vặn ở đây, em nên làm cái gì?” Cảnh Niệm Châu rất nghiêm túc nói.
“Em theo bạn học cùng tới, mới vừa rồi muốn ra ngoài hóng mát một chút, cho nên…” Quế Noãn Yên nhỏ giọng giải thích, tình hình mới vừa rồi quả thật rất nguy hiểm, nếu như không phải anh Châu đột nhiên xuất hiện, cô sẽ làm sao đây?
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Cảnh Niệm Châu kéo tay cô, dịu dàng nói.
“Không, em không muốn về nhà.” Cô còn chưa uống rượu say đâu, uống nửa say về nhà rất không có ý nghĩa.
Cảnh Niệm Châu nhíu mày nhìn cô, hình như biết tâm tư của cô, “Con gái đừng uống quá nhiều rượu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Phần 14:
Editor: Puck
Quế Noãn Yên vốn cho rằng sau khi trải qua đêm đó, giữa cô và anh Vũ sẽ có khác biệt, cho dù không thể lập tức phát triển thành tình nhân, ít nhất cũng có khuynh hướng phát triển theo phương hướng đó.
Nhưng mà, suốt một tuần, anh ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho mình, chứ đừng nói chi gọi điện thoại.
Phần mơ ước kia, phần mong đợi kia, phần tâm thần thấp thỏm trong lòng kia tiêu tán từng chút một, chỉ cảm thấy cực kỳ uất ức, thì ra ngọt ngào chỉ là giấc mộng Nam Kha, thoáng qua đã không thấy tăm hơi.
(*) Giấc mộng Nam Kha: giấc mộng hão huyền (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ)
Mà mình còn ngu ngốc ảo tưởng rằng anh thích mình, xem ra cũng chỉ tự mình đa tình mà thôi, trong lòng không khỏi đau đớn, tại sao lại như vậy? Mình rốt cuộc có chỗ nào không tốt? Sao anh có thể sau khi cho mình hy vọng, lại đẩy mình vào vực sâu vạn trượng đây?
Cảm giác mất mát đó giống như đang rơi tự do, “Rầm” một tiếng từ trên mây rơi xuống mặt đất, hơi khó chịu đựng được.
Mỗi một ngày đều không tự chủ cầm điện thoại di động lên trượt tới trượt lui, không có tin nhắn và cuộc gọi mong đợi, có lúc muốn chủ động một chút, dù sao hạnh phúc cũng phải do chính mình đi tranh thủ, nhưng lại sợ lấy được đáp lại càng thất vọng hơn, trong lòng cực kỳ thắt chặt, cực kỳ buồn bực, hơi không thở được.
Buổi tối chủ nhật, mấy người bạn chơi tốt trong lớp hẹn đi “Lam Mị” chơi, bảo lả muốn thả lỏng một chút, Quế Noãn Yên vốn không muốn đi, nhưng bạn tốt Trình Mỹ cứ lôi kéo cô đi cùng, nói gần đây giữa hai chân mày cô đều là vẻ u sầu, cần lập tức giải tỏa.
Cô vuốt ve giữa hai chân mày mình, thật sự rõ ràng như vậy sao?
Giải tỏa? Nếu như rượu thật sự có thể mang phiền não đi, cô bằng lòng thử một lần, có lẽ ý tưởng của Mỹ Mỹ là đúng.
Buổi tối “Lam Mị” có một phong cách quyến rũ, ánh đèn mập mờ bập bùng, thay đổi cực nhanh, chiếu lên khu vực tư nhân như ẩn như hiện, có vẻ mê tình khác biệt; bên trong phòng thường xuyên sẽ có công tử quyền quý tới thăm, chơi trò chơi anh tình tôi nguyện, bạn có thể thỏa sức chơi, không ai can thiệp đến sự tự do của bạn.
[email protected]
Chính giữa sân khấu có một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang tận tình lắc lư thân thể, quầy bar bên này ngồi đủ kiểu trai đẹp gái xinh khác biệt muôn hình muôn vẻ, khó tránh khỏi sẽ đưa tới một số người chủ động tới gần.
Quế Noãn Yên mặt đỏ bừng nửa nằm trên quầy bar, cặp mắt mê ly nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay có tiết tấu gõ lên miệng ly thủy tinh trong suốt, cô chỉ muốn một mình nán lại một lúc, cho nên rời khỏi căn phòng hơi huyên náo náo nhiệt, đi tới chỗ quầy bar muốn một ly Bloody Mary, uống ngụm lớn.
“Người đẹp, thất tình?” Một người đàn ông dáng dấp rất thô bỉ đi tới, trên mặt viết bốn chữ thật to: Tôi muốn tán gái!
“Tránh ra!” Quế Noãn Yên tức giận quát lên, nhìn cũng không nhìn người đàn ông kia một lần, tâm tình của cô bây giờ vô cùng không tốt, tốt nhất đừng chọc cô!
“Ôi! Còn là hoa hồng có gai à! Anh thích.” Người đàn ông kia vừa nói vừa lại gần cô, ý muốn ăn đậu hũ nóng.
“Cút em gái mày! Bà đây không cần mày thích!” Quế Noãn Yên mắng người không hề yếu đuối, cho tới bây giờ cô đều thích đặc biệt, trên người có vẻ mạnh mẽ hào phóng, cũng không phải kiểu nữ sinh nhỏ mảnh mai.
Sắc mặt người đàn ông kia hơi không tốt, hung hãn nói: “Cô em đừng rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt, anh đây nhìn trúng cô em là vinh hạnh của cô em!” Vừa nói còn vừa ra tay, định kéo cánh tay cô.
“Vinh hạnh cái mông mày! Có cút xa cho người ta không!” Quế Noãn Yên dùng sức hất tay bẩn của gã đàn ông ra, chửi nói.
“Anh đây đã từng thấy hoa hồng có gai giống như cô em vậy, nhưng trên giường chẳng phải đều bị anh đây thu phục đến ngoan ngoãn vâng lời, tối nay anh đây càng muốn dẫn cô em đi!” Người đàn ông này hình như thích khiêu chiến người phụ nữ không cho mình sắc mặt tốt, có một khoái cảm chinh phục.
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Anh ta mạnh mẽ kéo tay Quế Noãn Yên, bởi vì do hơi sức nam nữ cách xa quá lớn, Quế Noãn Yên chống lại hơi lực bất tòng tâm, tiện tay nâng ly rượu lên, nện lên mặt gã đàn ông, lại bị anh ta nghiêng người tránh, nhưng mà hành động này càng thêm kích thích gã đàn ông này, sức lực trên tay cũng tăng thêm rất nhiều, gần như bóp nát cánh tay cô.
“Bệnh thần kinh! Mày buông tay ra cho tao!” Quế Noãn Yên bị đau mắng.
Gã đàn ông chẳng những không buông tay, ngược lại còn dán miệng tới hôn lên, anh ta cũng không tin, hoa hồng hoang dại đều bị anh ta chinh phục đến ngoan ngoãn, hoa hồng mang gai này chẳng lẽ anh ta còn không bắt được?
Kết quả, bị một nắm đấm vung tới, đánh cho anh ta lảo đảo một bước về trước, mắt đau đến lóe ra sao kim, hơi không nhận ra đông tây nam bắc.
“Anh Châu?’ Khi Quế Noãn Yên thật sự tuyệt vọng thì đột nhiên được người bảo vệ sau lưng, trong nháy mắt đó cô đặc biệt hy vọng là “Anh” tới giải cứu mình trong lúc nguy nan, nhưng khi thấy rõ mặt người đến thì trong lòng có thất vọng nho nhỏ.
Mà chút cảm xúc nho nhỏ này trên mặt cô rơi toàn bộ vào trong mắt Cảnh Niệm Châu, trong mắt xẹt qua đau thương nhàn nhạt, ngay sau đó biến mất, lạnh giọng quát gã đàn ông hèn mọn kia: “Cút!”
Có lẽ bị vẻ tàn bạo trên mặt Cảnh Niệm Châu làm cho giật mình, gã đàn ông che mắt chạy, lúc gần đi còn không chết tâm mà nói một câu, “Có bản lĩnh đừng để tao đụng phải mấy người lần nữa!”
“Mày tốt nhất cầu nguyện đừng bị tao nhìn thấy! Nếu không kết quả sẽ RẤT, THẢM!” Trong mắt Cảnh Niệm Châu lộ ra ý lạnh, hai chữ cuối cùng hoàn toàn từ trong miệng cắn ra.
Đợi sau khi gã đàn ông kia đi xa, vẻ tàn bạo trên mặt Cảnh Niệm Châu từ từ mất đi, khôi phục vẻ công tử nho nhã trước sau như một của anh, mới vừa rồi anh đúng là cực kỳ tức giận, sao Tiểu Yên lại bị gã đàn ông hèn mọn đó khinh nhờn!
“Anh Châu, sao anh lại tới đây?” Quế Noãn Yên cố thả lỏng hỏi, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Thì ra là anh Châu cũng sẽ tức giận, dáng vẻ nổi giận còn kinh khủng như thế, không hề giống với dáng vẻ nho nhã cao quý thường ngày của anh chút nào.
“Tiểu Yên, về sau một mình đừng đến nơi như này nữa, nếu như không phải anh vừa vặn ở đây, em nên làm cái gì?” Cảnh Niệm Châu rất nghiêm túc nói.
“Em theo bạn học cùng tới, mới vừa rồi muốn ra ngoài hóng mát một chút, cho nên…” Quế Noãn Yên nhỏ giọng giải thích, tình hình mới vừa rồi quả thật rất nguy hiểm, nếu như không phải anh Châu đột nhiên xuất hiện, cô sẽ làm sao đây?
“Đi thôi, anh đưa em về nhà.” Cảnh Niệm Châu kéo tay cô, dịu dàng nói.
“Không, em không muốn về nhà.” Cô còn chưa uống rượu say đâu, uống nửa say về nhà rất không có ý nghĩa.
Cảnh Niệm Châu nhíu mày nhìn cô, hình như biết tâm tư của cô, “Con gái đừng uống quá nhiều rượu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com