Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209: Điểm yếu của đại bạch (6)
Editor:Nguyetmai
"Dì ơi, làm vậy không tốt lắm đâu..." Ninh Hề Nhi chun mũi.
"Có gì mà không tốt! Cứ quyết định vậy đi!" Bà Kỷ vỗ đùi một cái: "Con trai, mẹ đi thu dọn quần áo cho con. Con chọn đi, một là ở phòng Hề Nhi, hai là khăn gói quả mướp ra đầu đường xó chợ hoặc gầm cầu mà ngủ..."
Bà Kỷ hí hửng bỏ đi, để lại hai người ngơ ngác trong phòng khách.
"Kỷ Dạ Bạch... cậu thật sự muốn ở phòng tôi à?" Ninh Hề Nhi hỏi với vẻ mặt như đưa đám.
Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt: "Ai muốn ở với cậu, anh đây thà ngủ gầm cầu!"
"Vậy thì tôi vui vẻ tiễn cậu đi nhé..."
"..."
Một lát sau, Kỷ Dạ Bạch cắn răng, nén nhịn nỗi kích động muốn bóp chết con nhóc này, đứng dậy.
"Tôi ra ngoài ở khách sạn!"
"Anh ơi, đợi em với!" Miêu Miêu gọi: "Vừa rồi Miêu Miêu định cho chị Hề Hề xem Đông Đông, bây giờ cũng cho anh xem một chút cũng được..."
"Miêu Miêu, là cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi khá tò mò.
"Tèn tén ten... chị Hề Hề xem đáng yêu không nè!" Miêu Miêu lấy một chiếc lồng nhỏ xinh xắn ra, trong lồng có một con chuột Hamster đang gặm nhấm.
"Đáng yêu quá!" Mắt Ninh Hề Nhi sáng lên tức thì.
"Đương nhiên rồi! Đây là do bạn "dai" của Miêu Miêu tặng đó!" Miêu Miêu tự hào ưỡn ngực.
Ninh Hề Nhi sốc nặng, Miêu Miêu mới đi mẫu giáo mà đã có bạn trai rồi!
Kỷ Dạ Bạch thấy con Hamster trong tay Miêu Miêu thì đôi mắt đen thẳm co lại, hắn vô thức lùi ra sau.
Miêu Miêu lạch bạch chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn: "Anh ơi, anh xem nè!"
"Đem đi đi!" Kỷ Dạ Bạch đau đầu: "Miêu Miêu, em đừng qua đây!"
"Ủa, anh ơi, không phải anh sợ nó đấy chứ?"
"Đừng đùa, sao anh có thể sợ cái thứ đấy được!"
"Vậy anh sờ nó một cái đi..." Miêu Miêu chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt cô bé ngây thơ vô tội.
Cô bé đưa cái lồng nhỏ về phía anh trai, Kỷ Dạ Bạch biến sắc, chạy vèo một cái lên sô pha, trốn phía sau Ninh Hề Nhi: "Đừng qua đây! Anh cảnh cáo em, Kỷ Dạ Tinh, em mà bước thêm một bước nữa... Á... Ninh Hề, mau cản con bé lại! Cản nó lại!"
Ninh Hề Nhi bấy giờ mới kịp phản ứng, từ bé Kỷ Dạ Bạch đã không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ chuột Hamster!
Hồi nhỏ hắn từng đến cửa hàng thú cưng, chiếc lồng nhốt chuột Hamster bị hỏng, hắn bị một đống chuột vây quanh, từ đó đã bị ám ảnh tâm lý...
Thế nên loài sinh vật rất đáng yêu đối với người khác lại chính là điểm yếu của Kỷ Dạ Bạch!
Miêu Miêu cười ngọt ngào: "Anh ơi, anh không ngủ cùng chị Hề Hề chẳng lẽ muốn ngủ với nó à..."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Ninh Hề Nhi: "..."
...
Trong phòng của Ninh Hề Nhi...
Kỷ Dạ Bạch đã thay đồ ngủ xong, hắn khoanh tay, kiêu ngạo nói: "Anh đây ngủ trên giường, cậu ngủ dưới đất!"
Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Bây giờ là tôi đang chứa chấp cậu đấy, hiểu không! Không có tôi thì cậu chỉ có thể ngủ đầu đường, hoặc là ngủ với chuột Hamster thôi!"
"Đừng có nhắc đến cái loài đấy nữa!!"
Ninh Hề Nhi trợn trắng mắt: "Tôi lấy thêm một cái chăn nữa, chúng ta mỗi người ngủ một chăn là được, dù sao giường cũng đủ rộng."
Lúc kéo ngăn tủ ra, vẻ mặt cô ngơ ngác.
Trong tủ trống rỗng! Đừng nói là chăn, đến một tấm thảm cũng chẳng có!
Hình như... lúc bà Kỷ thu dọn đồ đạc cho Kỷ Dạ Bạch còn từng ghé qua phòng cô...
Lẽ nào tối nay cô phải ngủ chung chăn với Kỷ Dạ Bạch sao?
Kỷ Dạ Bạch cũng nhìn thấy, khóe miệng hắn không kìm được mà co giật.
"Dì ơi, làm vậy không tốt lắm đâu..." Ninh Hề Nhi chun mũi.
"Có gì mà không tốt! Cứ quyết định vậy đi!" Bà Kỷ vỗ đùi một cái: "Con trai, mẹ đi thu dọn quần áo cho con. Con chọn đi, một là ở phòng Hề Nhi, hai là khăn gói quả mướp ra đầu đường xó chợ hoặc gầm cầu mà ngủ..."
Bà Kỷ hí hửng bỏ đi, để lại hai người ngơ ngác trong phòng khách.
"Kỷ Dạ Bạch... cậu thật sự muốn ở phòng tôi à?" Ninh Hề Nhi hỏi với vẻ mặt như đưa đám.
Kỷ Dạ Bạch sa sầm mặt: "Ai muốn ở với cậu, anh đây thà ngủ gầm cầu!"
"Vậy thì tôi vui vẻ tiễn cậu đi nhé..."
"..."
Một lát sau, Kỷ Dạ Bạch cắn răng, nén nhịn nỗi kích động muốn bóp chết con nhóc này, đứng dậy.
"Tôi ra ngoài ở khách sạn!"
"Anh ơi, đợi em với!" Miêu Miêu gọi: "Vừa rồi Miêu Miêu định cho chị Hề Hề xem Đông Đông, bây giờ cũng cho anh xem một chút cũng được..."
"Miêu Miêu, là cái gì vậy?" Ninh Hề Nhi khá tò mò.
"Tèn tén ten... chị Hề Hề xem đáng yêu không nè!" Miêu Miêu lấy một chiếc lồng nhỏ xinh xắn ra, trong lồng có một con chuột Hamster đang gặm nhấm.
"Đáng yêu quá!" Mắt Ninh Hề Nhi sáng lên tức thì.
"Đương nhiên rồi! Đây là do bạn "dai" của Miêu Miêu tặng đó!" Miêu Miêu tự hào ưỡn ngực.
Ninh Hề Nhi sốc nặng, Miêu Miêu mới đi mẫu giáo mà đã có bạn trai rồi!
Kỷ Dạ Bạch thấy con Hamster trong tay Miêu Miêu thì đôi mắt đen thẳm co lại, hắn vô thức lùi ra sau.
Miêu Miêu lạch bạch chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn: "Anh ơi, anh xem nè!"
"Đem đi đi!" Kỷ Dạ Bạch đau đầu: "Miêu Miêu, em đừng qua đây!"
"Ủa, anh ơi, không phải anh sợ nó đấy chứ?"
"Đừng đùa, sao anh có thể sợ cái thứ đấy được!"
"Vậy anh sờ nó một cái đi..." Miêu Miêu chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt cô bé ngây thơ vô tội.
Cô bé đưa cái lồng nhỏ về phía anh trai, Kỷ Dạ Bạch biến sắc, chạy vèo một cái lên sô pha, trốn phía sau Ninh Hề Nhi: "Đừng qua đây! Anh cảnh cáo em, Kỷ Dạ Tinh, em mà bước thêm một bước nữa... Á... Ninh Hề, mau cản con bé lại! Cản nó lại!"
Ninh Hề Nhi bấy giờ mới kịp phản ứng, từ bé Kỷ Dạ Bạch đã không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ chuột Hamster!
Hồi nhỏ hắn từng đến cửa hàng thú cưng, chiếc lồng nhốt chuột Hamster bị hỏng, hắn bị một đống chuột vây quanh, từ đó đã bị ám ảnh tâm lý...
Thế nên loài sinh vật rất đáng yêu đối với người khác lại chính là điểm yếu của Kỷ Dạ Bạch!
Miêu Miêu cười ngọt ngào: "Anh ơi, anh không ngủ cùng chị Hề Hề chẳng lẽ muốn ngủ với nó à..."
Kỷ Dạ Bạch: "..."
Ninh Hề Nhi: "..."
...
Trong phòng của Ninh Hề Nhi...
Kỷ Dạ Bạch đã thay đồ ngủ xong, hắn khoanh tay, kiêu ngạo nói: "Anh đây ngủ trên giường, cậu ngủ dưới đất!"
Ninh Hề Nhi bĩu môi: "Bây giờ là tôi đang chứa chấp cậu đấy, hiểu không! Không có tôi thì cậu chỉ có thể ngủ đầu đường, hoặc là ngủ với chuột Hamster thôi!"
"Đừng có nhắc đến cái loài đấy nữa!!"
Ninh Hề Nhi trợn trắng mắt: "Tôi lấy thêm một cái chăn nữa, chúng ta mỗi người ngủ một chăn là được, dù sao giường cũng đủ rộng."
Lúc kéo ngăn tủ ra, vẻ mặt cô ngơ ngác.
Trong tủ trống rỗng! Đừng nói là chăn, đến một tấm thảm cũng chẳng có!
Hình như... lúc bà Kỷ thu dọn đồ đạc cho Kỷ Dạ Bạch còn từng ghé qua phòng cô...
Lẽ nào tối nay cô phải ngủ chung chăn với Kỷ Dạ Bạch sao?
Kỷ Dạ Bạch cũng nhìn thấy, khóe miệng hắn không kìm được mà co giật.