Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuc-cung-om-cai-nao-64
Chương 64: Ác ma tức giận (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng ngoài dự đoán là mọi người chỉ lạnh nhạt liếc Thành Du Nhiên và hoàn toàn không tỏ ra hoan nghênh cô.
“Hờ, trường 47 kìa.”
“Giờ hạng người gì cũng có thể vào học lớp S nhỉ?”
“Ôi chết mất thôi, nó đi đôi giày gì kia? Có phải hàng vỉa hè năm mươi Tệ2 một đôi không đấy?”
Thành Du Nhiên nghe thấy mấy lời khó nghe từ những người bạn mới mà không khỏi đỏ mặt xấu hổ rồi rụt chân lại5.
Thời Niệm Sơ khẽ nhíu mày: “Em ngồi cạnh bạn Ninh Hề Nhi đi.”
“Dạ, thưa thầy.” Thành Du Nhiên cúi gằm mặt đi tới ngồi và4o vị trí bên phải của Ninh Hề Nhi.
“Các em chuẩn bị vào tiết nhé, tiết đầu tiên là Ngữ văn.” Thời Niệm Sơ nói xong bèn quay người 0ra ngoài. Song trước khi bước ra khỏi lớp, Thời Niệm Sơ nhìn lướt qua Thành Du Nhiên với ánh mắt lo lắng.
Giáo viên vừa đi khỏi, cả lớp lại bắt đầu ồn ào.
Ninh Hề Nhi tự nhéo lên mặt mình một cái: “Có phải tớ đang nằm mơ không? Thành Du Nhiên, là cậu thật sao?”
Thành Du Nhiên thấy Ninh Hề Nhi thì như quên hết mọi buồn bực vừa rồi, cô ấy cười híp mắt với bạn mình: “Hôm qua lúc tớ nhận được đơn xin làm học sinh trao đổi cũng bất ngờ lắm. Buổi chiều vừa điền xong, tối đã thấy người gửi đồng phục của trường Mộc Anh đến rồi, còn dặn tớ hôm nay đến báo danh luôn.”
Nếu không thì với gia cảnh và thành tích học tập của Thành Du Nhiên, dù làm cách nào cũng không thể vào được trường cấp III tốt như Mộc Anh.
“Tốt quá rồi, sau này chúng ta lại học cùng lớp với nhau!”
Hai nữ sinh vừa nắm tay vừa nói chuyện thân thiết với nhau. Kỷ Dạ Bạch ngồi gần đó bình tĩnh lật sách giáo khoa, khi ánh mắt hắn liếc qua nụ cười tươi tắn của Ninh Hề Nhi cũng không khỏi nhếch môi mỉm cười theo.
Nghỉ giữa giờ, Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đi toilet cùng nhau, khi đi trên hành lang, Thành Du Nhiên bị một nữ sinh khác cố tình đụng vào người.
“Á...” Thành Du Nhiên suýt nữa thì bị cô gái kia huých ngã.
Nhưng cô ta không chỉ không xin lỗi, còn tỏ ra ngang ngược: “Chó khôn không ngáng đường, cút ra chỗ khác đi!”
Thành Du Nhiên nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Cậu nói vậy là có ý gì? Rõ ràng người đụng vào tôi là cậu cơ mà!”
“Ha ha, mày có tư cách gì mà dám nói chuyện với tao?” Nữ sinh kia liếc mắt khinh thường cách ăn mặc của Thành Du Nhiên: “Nhà nghèo thì đừng có đòi đũa mốc chòi mâm son, sang học trường quý tộc chứ.”
Ninh Hề Nhi lạnh lùng nói: “Này, tôi nói cô đấy, mau xin lỗi đi!”
“Cái gì cơ?” Nữ sinh nọ cười mỉa: “Bảo tôi xin lỗi con ma nghèo này hả? Thông cảm, trong từ điển của tôi không có hai chữ này.”
“Bạn nữ này, va phải người khác mà không xin lỗi là bạn sai rồi đấy.” Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên khiến ba cô gái cùng quay lại nhìn.
Người vừa lên tiếng là một chàng trai cao khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt đẹp như tạc, nụ cười ấm áp và đôi mắt khẽ nheo lại khiến anh ta trông như một thiên sứ có thể hàn gắn mọi vết thương hay giải quyết mọi cuộc mâu thuẫn. Anh ta mặc đồng phục màu đen, trước ngực cài một chiếc huy hiệu màu bạc lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời.
“Hội... Hội trưởng!” Nữ sinh vừa rồi còn tỏ ra hống hách giờ cứ như nhìn thấy cọp, cô ta vội vàng cúi đầu với Thành Du Nhiên rồi nói: “Mình rất xin lỗi vì vừa rồi lỡ va phải bạn!”
Cô ta nói xin lỗi rồi bỏ chạy như bị ma đuổi. Ninh Hề Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh chàng “Hội trưởng” này nhìn qua cũng tốt lắm mà, sao cô ta lại phải chạy trốn nhỉ?
Tầm mắt của Ninh Hề Nhi lướt đến bảng tên cài trên áo anh ta thì cả người như đông cứng, Ngôn Dịch Thâm!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Hờ, trường 47 kìa.”
“Giờ hạng người gì cũng có thể vào học lớp S nhỉ?”
“Ôi chết mất thôi, nó đi đôi giày gì kia? Có phải hàng vỉa hè năm mươi Tệ2 một đôi không đấy?”
Thành Du Nhiên nghe thấy mấy lời khó nghe từ những người bạn mới mà không khỏi đỏ mặt xấu hổ rồi rụt chân lại5.
Thời Niệm Sơ khẽ nhíu mày: “Em ngồi cạnh bạn Ninh Hề Nhi đi.”
“Dạ, thưa thầy.” Thành Du Nhiên cúi gằm mặt đi tới ngồi và4o vị trí bên phải của Ninh Hề Nhi.
“Các em chuẩn bị vào tiết nhé, tiết đầu tiên là Ngữ văn.” Thời Niệm Sơ nói xong bèn quay người 0ra ngoài. Song trước khi bước ra khỏi lớp, Thời Niệm Sơ nhìn lướt qua Thành Du Nhiên với ánh mắt lo lắng.
Giáo viên vừa đi khỏi, cả lớp lại bắt đầu ồn ào.
Ninh Hề Nhi tự nhéo lên mặt mình một cái: “Có phải tớ đang nằm mơ không? Thành Du Nhiên, là cậu thật sao?”
Thành Du Nhiên thấy Ninh Hề Nhi thì như quên hết mọi buồn bực vừa rồi, cô ấy cười híp mắt với bạn mình: “Hôm qua lúc tớ nhận được đơn xin làm học sinh trao đổi cũng bất ngờ lắm. Buổi chiều vừa điền xong, tối đã thấy người gửi đồng phục của trường Mộc Anh đến rồi, còn dặn tớ hôm nay đến báo danh luôn.”
Nếu không thì với gia cảnh và thành tích học tập của Thành Du Nhiên, dù làm cách nào cũng không thể vào được trường cấp III tốt như Mộc Anh.
“Tốt quá rồi, sau này chúng ta lại học cùng lớp với nhau!”
Hai nữ sinh vừa nắm tay vừa nói chuyện thân thiết với nhau. Kỷ Dạ Bạch ngồi gần đó bình tĩnh lật sách giáo khoa, khi ánh mắt hắn liếc qua nụ cười tươi tắn của Ninh Hề Nhi cũng không khỏi nhếch môi mỉm cười theo.
Nghỉ giữa giờ, Ninh Hề Nhi và Thành Du Nhiên đi toilet cùng nhau, khi đi trên hành lang, Thành Du Nhiên bị một nữ sinh khác cố tình đụng vào người.
“Á...” Thành Du Nhiên suýt nữa thì bị cô gái kia huých ngã.
Nhưng cô ta không chỉ không xin lỗi, còn tỏ ra ngang ngược: “Chó khôn không ngáng đường, cút ra chỗ khác đi!”
Thành Du Nhiên nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Cậu nói vậy là có ý gì? Rõ ràng người đụng vào tôi là cậu cơ mà!”
“Ha ha, mày có tư cách gì mà dám nói chuyện với tao?” Nữ sinh kia liếc mắt khinh thường cách ăn mặc của Thành Du Nhiên: “Nhà nghèo thì đừng có đòi đũa mốc chòi mâm son, sang học trường quý tộc chứ.”
Ninh Hề Nhi lạnh lùng nói: “Này, tôi nói cô đấy, mau xin lỗi đi!”
“Cái gì cơ?” Nữ sinh nọ cười mỉa: “Bảo tôi xin lỗi con ma nghèo này hả? Thông cảm, trong từ điển của tôi không có hai chữ này.”
“Bạn nữ này, va phải người khác mà không xin lỗi là bạn sai rồi đấy.” Giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên khiến ba cô gái cùng quay lại nhìn.
Người vừa lên tiếng là một chàng trai cao khoảng một mét bảy tám, khuôn mặt đẹp như tạc, nụ cười ấm áp và đôi mắt khẽ nheo lại khiến anh ta trông như một thiên sứ có thể hàn gắn mọi vết thương hay giải quyết mọi cuộc mâu thuẫn. Anh ta mặc đồng phục màu đen, trước ngực cài một chiếc huy hiệu màu bạc lóe sáng dưới ánh nắng mặt trời.
“Hội... Hội trưởng!” Nữ sinh vừa rồi còn tỏ ra hống hách giờ cứ như nhìn thấy cọp, cô ta vội vàng cúi đầu với Thành Du Nhiên rồi nói: “Mình rất xin lỗi vì vừa rồi lỡ va phải bạn!”
Cô ta nói xin lỗi rồi bỏ chạy như bị ma đuổi. Ninh Hề Nhi cảm thấy vô cùng khó hiểu, anh chàng “Hội trưởng” này nhìn qua cũng tốt lắm mà, sao cô ta lại phải chạy trốn nhỉ?
Tầm mắt của Ninh Hề Nhi lướt đến bảng tên cài trên áo anh ta thì cả người như đông cứng, Ngôn Dịch Thâm!