Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-28
CHƯƠNG 76: NGƯỜI BẮT CÓC?
Trong này rất tối, không nhìn thấy rõ xung quanh, trong không khí có mùi nước hoa nồng đậm, sàn nhà rất mềm, cảm giác như bên dưới là một chiếc thảm lông cừu.
Kiều Minh Anh trợn mắt, người bắt cóc này đúng là biết hưởng thụ.
… Đợi đã, người bắt cóc?
Kiều Minh Anh bỗng nhớ tới khuôn mặt mình nhìn thấy trước khi ngất xỉu.
Mặc dù mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng… rất giống một người.
Kiều Lan Anh!
Là cô ta, giọng nói và khuôn mặt rất giống Kiều Lan Anh.
Vậy thì rất có thể đây là phòng cô ta, Kiều Minh Anh không biết, rốt cuộc cô ta ngu xuẩn tới đâu nữa, bắt cóc cô còn để cô trong nhà mình, chẳng phải là nói cho người khác biết, cô ta là người bắt cóc à?
IQ này thật là!!!
Gần đây không thấy cô ta tới làm phiền cô, hóa ra là nghĩ cách đối phó cô, chỉ đợi cô tự mắc câu thôi.
Nghĩ đến đây, Kiều Minh Anh cảm thấy bất lực, cô không gây sự với ai, nhưng người khác cứ luôn tới làm phiền cô, có còn để cô sống vui vẻ không đây?
Sự thật chứng minh là không.
Lúc cô đang tìm kiếm đồ để cắt dây thừng, cửa bỗng mở ra, đèn trên tường được bật, cả phòng lập tức sáng trưng.
Kiều Minh Anh híp mắt, đợi mắt thích ứng rồi mới mở ra, thấy Kiều Lan Anh đang đứng bên cửa đắc ý, nhìn cô với dáng vẻ kẻ thắng cuộc.
Quả nhiên là cô ta.
Nếu không phải miệng cô bị nhét vải, cô sẽ mắng cô ta đến chết, về đấu khẩu, trước giờ Kiều Lan Anh chưa từng thắng cô, có lẽ vì lý do này nên cô ta mới bịt miệng cô lại.
“Chậc chậc chậc, đây là bà Lê tương lai đây mà, sao lại chật vật thế?” Kiều Lan Anh khoanh tay trước ngực, giẫm đôi guốc cao gót lên tấm thảm mềm mại, nhìn rõ cả bụi dính vào, vừa nhìn đã biết là chưa kịp thay đã chạy tới đây.
Kiều Minh Anh không nói gì, chỉ trừng mắt đáp lại cô ta.
“Cô biết tôi đợi cô ở đó bao lâu không?” Cô ta ngồi xổm xuống, móng tay dài màu đỏ lướt qua khuôn mặt xinh xắn của Kiều Minh Anh, vẻ mặt hung ác: “Từ khi Lê Hiếu Nhật bắt đầu dẫn cô đi, tôi luôn canh chừng ở đó, đợi cô bước ra ngoài.”
“Quả nhiên ông trời không phụ lòng tôi, cuối cùng cô cũng ra ngoài, còn đi một mình, sao nào, Lê Hiếu Nhật không cần cô nữa, nên cô không còn mặt mũi ở đó nữa à?” Móng tay Kiều Lan Anh rất dài và nhọn, giống như cố ý cắt tỉa như thế, khi lướt qua mặt Kiều Minh Anh cố tình để lại một vết xước chảy máu.
Chẳng trách trên đường lại có taxi, lúc đó cô cũng hành động ngu ngốc, không nghĩ ngợi gì đã dứt khoát lên xe, ngẫm lại đúng là ngây thơ mà.
Kiều Minh Anh mím môi, giống như không hề thấy đau, còn cạn lời với suy nghĩ lung tung này của cô ta, chẳng lẽ cô rời khỏi trang viên Lê Hiếu Nhật chỉ có một lý do duy nhất, là không còn mặt mũi ở đó nữa à?
Nếu cô ta biết, cô không hề muốn ở đó, mà ngược lại chỉ mong rời khỏi đó thật nhanh thì không biết vẻ mặt cô ta sẽ thay đổi thế nào?
Hơn nữa, cho dù là vậy, cũng không thể hình thành lý do cô ta bắt cóc cô được?
Nếu Kiều Minh Anh có thể mở miệng, chắc chắn cô sẽ mắng cô ta ù tai luôn!
Ức chế quá đi!
“Cô biết tôi ghét cô bao nhiêu không?” Lực trên tay Kiều Lan Anh càng mạnh thêm, giống như muốn đẩy hết oan ức, đau khổ chịu đựng mấy năm nay lên mặt Kiều Minh Anh: “Từ lần đầu tôi gặp cô, tôi đã biết, cả đời này chúng ta mãi là kẻ thù, trong người chảy cùng dòng máu thì sao chứ, trước giờ tôi chưa từng thừa nhận cô là chị tôi.”
Kiều Minh Anh hơi sửng sốt, trong đôi mắt long lanh lóe lên vẻ ngạc nhiên, phản chiếu khuôn mặt sắp sụp đổ của Kiều Lan Anh, trước giờ cô không hề biết, cô ta lại hận cô như thế.
Đôi mắt cô lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp cũng lạnh băng, cố gắng dùng đầu lưỡi đẩy miếng vải trong miệng ra, cũng may nó không lớn, nên cô đẩy nó ra ngoài được.
“Cô làm bộ làm tịch cho ai xem đó?” Miệng được tự do rồi, Kiều Minh Anh không cần nhẫn nhịn nữa, nói hết những lời trong lòng ra.
“Tuần nào Kiều Chấn Huy cũng tới thăm mẹ con cô, mỗi lần đến đều mang tới rất nhiều đồ đúng không? Cô cho rằng chúng tôi không biết chuyện tốt mẹ con cô từng làm bên ngoài à?”
“Những bộ quần áo mà cô gọi là lỗi thời, đều do Kiều Chấn Huy mang tới cho mẹ con cô đúng không? Cô cho rằng mình chịu nhiều oan ức, nhưng mấy năm đó, ai mới là người thật sự được hưởng tình thương từ ba chứ?” Kiều Minh Anh lớn tiếng, lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Kiều Lan Anh.
Hôm nay cô sẽ nói cô ta biết, không phải chỉ chịu chút oan ức thì có thể khoa trương nói, mọi người đều mắc nợ cô ta!
Kiều Minh Anh không nợ cô ta, Liễu Lan càng không nợ, từ đầu đến cuối, đều là cô ta nợ nhà họ Kiều bọn họ!
Kiều Minh Anh không bao giờ quên sự thù hận với Kiều Chấn Huy lúc đó, cô từng nói, chắc chắn sẽ khiến ông ta nợ máu phải trả bằng máu!
Nhưng giờ thì sao, ‘con gái’ ông ta lại chạy tới đây nói với cô, là mẹ con cô nợ bọn họ, thật nực cười. Cô từng thấy người vừa ăn cắp vừa la làng, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ, còn mắng người khác không cho cô ta mặt mũi như thế.
Vẻ mặt Kiều Lan Anh vặn vẹo, không nghe lọt những lời Kiều Minh Anh nói, dứt khoát đá vào vai cô, đá cô ngã xuống sàn.
Cho dù cô đau thật, nhưng chắc chắn cô sẽ không biểu hiện trước mặt cô ta, bởi vì cô càng đau thì cô ta càng vui, sao cô có thể để cô ta vui vẻ chứ?
“Tiện nhân! Xem tôi có đá chết cô không?” Kiều Lan Anh đá mạnh vào người Kiều Minh Anh, không hề lưu tình, cũng may cô ta không đá vào cái chân mới lành lại của cô, bằng không cô sợ mình sẽ không nhịn được.
Hít!
Cô hít một ngụm khí lạnh, kiên quyết không phát ra tiếng: cứ đá đi, tôi sẽ không mở miệng cầu xin, để xem cô có thể hành hạ tinh thần tôi thế nào?
“Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy vẫn chưa biết cô bắt cóc tôi về đây đúng không?” Mắt cô lóe lên tia sáng, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Nếu bọn họ đang ở đây, chắc chắn không để cô ta đối xử với cô như thế, Lâm Thu Thủy thì không nói làm gì, nhưng Kiều Chấn Huy, ông ta không coi cô như bảo bối thì thôi, sao có thể để mặc Kiều Lan Anh đánh cô chứ?
Quả nhiên, động tác dưới chân cô ta ngừng lại, cô ta vừa ngừng, Kiều Minh Anh bỗng dùng lực đẩy ngã cô ta vào cạnh tủ, cô ta đau đến mức suýt chảy nước mắt.
Kiều Lan Anh chỉ biết dùng sức mạnh thô sơ, sao có thể là đối thủ của người từng làm quản gia như Kiều Minh Anh, huống hồ ban đầu ở nước Anh, cô còn từng học võ Judo để phòng thân.
Nói gì tới Kiều Lan Anh được ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên mấy năm nay chứ.
“Tiện nhân! Cô dám đánh tôi!” Cô ta chống tay muốn đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ dưới lầu: “Lan Anh, con sao thế?”
Là tiếng của Lâm Thu Thủy, có lẽ bà ta đã nghe thấy tiếng động.
Trong này rất tối, không nhìn thấy rõ xung quanh, trong không khí có mùi nước hoa nồng đậm, sàn nhà rất mềm, cảm giác như bên dưới là một chiếc thảm lông cừu.
Kiều Minh Anh trợn mắt, người bắt cóc này đúng là biết hưởng thụ.
… Đợi đã, người bắt cóc?
Kiều Minh Anh bỗng nhớ tới khuôn mặt mình nhìn thấy trước khi ngất xỉu.
Mặc dù mơ hồ không nhìn thấy rõ, nhưng… rất giống một người.
Kiều Lan Anh!
Là cô ta, giọng nói và khuôn mặt rất giống Kiều Lan Anh.
Vậy thì rất có thể đây là phòng cô ta, Kiều Minh Anh không biết, rốt cuộc cô ta ngu xuẩn tới đâu nữa, bắt cóc cô còn để cô trong nhà mình, chẳng phải là nói cho người khác biết, cô ta là người bắt cóc à?
IQ này thật là!!!
Gần đây không thấy cô ta tới làm phiền cô, hóa ra là nghĩ cách đối phó cô, chỉ đợi cô tự mắc câu thôi.
Nghĩ đến đây, Kiều Minh Anh cảm thấy bất lực, cô không gây sự với ai, nhưng người khác cứ luôn tới làm phiền cô, có còn để cô sống vui vẻ không đây?
Sự thật chứng minh là không.
Lúc cô đang tìm kiếm đồ để cắt dây thừng, cửa bỗng mở ra, đèn trên tường được bật, cả phòng lập tức sáng trưng.
Kiều Minh Anh híp mắt, đợi mắt thích ứng rồi mới mở ra, thấy Kiều Lan Anh đang đứng bên cửa đắc ý, nhìn cô với dáng vẻ kẻ thắng cuộc.
Quả nhiên là cô ta.
Nếu không phải miệng cô bị nhét vải, cô sẽ mắng cô ta đến chết, về đấu khẩu, trước giờ Kiều Lan Anh chưa từng thắng cô, có lẽ vì lý do này nên cô ta mới bịt miệng cô lại.
“Chậc chậc chậc, đây là bà Lê tương lai đây mà, sao lại chật vật thế?” Kiều Lan Anh khoanh tay trước ngực, giẫm đôi guốc cao gót lên tấm thảm mềm mại, nhìn rõ cả bụi dính vào, vừa nhìn đã biết là chưa kịp thay đã chạy tới đây.
Kiều Minh Anh không nói gì, chỉ trừng mắt đáp lại cô ta.
“Cô biết tôi đợi cô ở đó bao lâu không?” Cô ta ngồi xổm xuống, móng tay dài màu đỏ lướt qua khuôn mặt xinh xắn của Kiều Minh Anh, vẻ mặt hung ác: “Từ khi Lê Hiếu Nhật bắt đầu dẫn cô đi, tôi luôn canh chừng ở đó, đợi cô bước ra ngoài.”
“Quả nhiên ông trời không phụ lòng tôi, cuối cùng cô cũng ra ngoài, còn đi một mình, sao nào, Lê Hiếu Nhật không cần cô nữa, nên cô không còn mặt mũi ở đó nữa à?” Móng tay Kiều Lan Anh rất dài và nhọn, giống như cố ý cắt tỉa như thế, khi lướt qua mặt Kiều Minh Anh cố tình để lại một vết xước chảy máu.
Chẳng trách trên đường lại có taxi, lúc đó cô cũng hành động ngu ngốc, không nghĩ ngợi gì đã dứt khoát lên xe, ngẫm lại đúng là ngây thơ mà.
Kiều Minh Anh mím môi, giống như không hề thấy đau, còn cạn lời với suy nghĩ lung tung này của cô ta, chẳng lẽ cô rời khỏi trang viên Lê Hiếu Nhật chỉ có một lý do duy nhất, là không còn mặt mũi ở đó nữa à?
Nếu cô ta biết, cô không hề muốn ở đó, mà ngược lại chỉ mong rời khỏi đó thật nhanh thì không biết vẻ mặt cô ta sẽ thay đổi thế nào?
Hơn nữa, cho dù là vậy, cũng không thể hình thành lý do cô ta bắt cóc cô được?
Nếu Kiều Minh Anh có thể mở miệng, chắc chắn cô sẽ mắng cô ta ù tai luôn!
Ức chế quá đi!
“Cô biết tôi ghét cô bao nhiêu không?” Lực trên tay Kiều Lan Anh càng mạnh thêm, giống như muốn đẩy hết oan ức, đau khổ chịu đựng mấy năm nay lên mặt Kiều Minh Anh: “Từ lần đầu tôi gặp cô, tôi đã biết, cả đời này chúng ta mãi là kẻ thù, trong người chảy cùng dòng máu thì sao chứ, trước giờ tôi chưa từng thừa nhận cô là chị tôi.”
Kiều Minh Anh hơi sửng sốt, trong đôi mắt long lanh lóe lên vẻ ngạc nhiên, phản chiếu khuôn mặt sắp sụp đổ của Kiều Lan Anh, trước giờ cô không hề biết, cô ta lại hận cô như thế.
Đôi mắt cô lạnh lẽo, khuôn mặt xinh đẹp cũng lạnh băng, cố gắng dùng đầu lưỡi đẩy miếng vải trong miệng ra, cũng may nó không lớn, nên cô đẩy nó ra ngoài được.
“Cô làm bộ làm tịch cho ai xem đó?” Miệng được tự do rồi, Kiều Minh Anh không cần nhẫn nhịn nữa, nói hết những lời trong lòng ra.
“Tuần nào Kiều Chấn Huy cũng tới thăm mẹ con cô, mỗi lần đến đều mang tới rất nhiều đồ đúng không? Cô cho rằng chúng tôi không biết chuyện tốt mẹ con cô từng làm bên ngoài à?”
“Những bộ quần áo mà cô gọi là lỗi thời, đều do Kiều Chấn Huy mang tới cho mẹ con cô đúng không? Cô cho rằng mình chịu nhiều oan ức, nhưng mấy năm đó, ai mới là người thật sự được hưởng tình thương từ ba chứ?” Kiều Minh Anh lớn tiếng, lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Kiều Lan Anh.
Hôm nay cô sẽ nói cô ta biết, không phải chỉ chịu chút oan ức thì có thể khoa trương nói, mọi người đều mắc nợ cô ta!
Kiều Minh Anh không nợ cô ta, Liễu Lan càng không nợ, từ đầu đến cuối, đều là cô ta nợ nhà họ Kiều bọn họ!
Kiều Minh Anh không bao giờ quên sự thù hận với Kiều Chấn Huy lúc đó, cô từng nói, chắc chắn sẽ khiến ông ta nợ máu phải trả bằng máu!
Nhưng giờ thì sao, ‘con gái’ ông ta lại chạy tới đây nói với cô, là mẹ con cô nợ bọn họ, thật nực cười. Cô từng thấy người vừa ăn cắp vừa la làng, nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ, còn mắng người khác không cho cô ta mặt mũi như thế.
Vẻ mặt Kiều Lan Anh vặn vẹo, không nghe lọt những lời Kiều Minh Anh nói, dứt khoát đá vào vai cô, đá cô ngã xuống sàn.
Cho dù cô đau thật, nhưng chắc chắn cô sẽ không biểu hiện trước mặt cô ta, bởi vì cô càng đau thì cô ta càng vui, sao cô có thể để cô ta vui vẻ chứ?
“Tiện nhân! Xem tôi có đá chết cô không?” Kiều Lan Anh đá mạnh vào người Kiều Minh Anh, không hề lưu tình, cũng may cô ta không đá vào cái chân mới lành lại của cô, bằng không cô sợ mình sẽ không nhịn được.
Hít!
Cô hít một ngụm khí lạnh, kiên quyết không phát ra tiếng: cứ đá đi, tôi sẽ không mở miệng cầu xin, để xem cô có thể hành hạ tinh thần tôi thế nào?
“Kiều Chấn Huy và Lâm Thu Thủy vẫn chưa biết cô bắt cóc tôi về đây đúng không?” Mắt cô lóe lên tia sáng, bỗng nhớ ra điều gì đó.
Nếu bọn họ đang ở đây, chắc chắn không để cô ta đối xử với cô như thế, Lâm Thu Thủy thì không nói làm gì, nhưng Kiều Chấn Huy, ông ta không coi cô như bảo bối thì thôi, sao có thể để mặc Kiều Lan Anh đánh cô chứ?
Quả nhiên, động tác dưới chân cô ta ngừng lại, cô ta vừa ngừng, Kiều Minh Anh bỗng dùng lực đẩy ngã cô ta vào cạnh tủ, cô ta đau đến mức suýt chảy nước mắt.
Kiều Lan Anh chỉ biết dùng sức mạnh thô sơ, sao có thể là đối thủ của người từng làm quản gia như Kiều Minh Anh, huống hồ ban đầu ở nước Anh, cô còn từng học võ Judo để phòng thân.
Nói gì tới Kiều Lan Anh được ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên mấy năm nay chứ.
“Tiện nhân! Cô dám đánh tôi!” Cô ta chống tay muốn đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ dưới lầu: “Lan Anh, con sao thế?”
Là tiếng của Lâm Thu Thủy, có lẽ bà ta đã nghe thấy tiếng động.