Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-23
CHƯƠNG 71: ANH CÓ TIỀN NÊN ANH CÓ QUYỀN
“Được được được, anh có tiền nên anh có quyền” Kiều Minh Anh cũng học dáng vẻ hầm hè của anh, ngón tay lướt nhanh trên máy tính bảng.
Anh có tiền nên phá bệnh viện này cũng được, trong lòng Kiều Minh Anh âm thầm mắng chửi. Đột nhiên, Lê Hiếu Nhật vén chăn mỏng đắp trên người Kiều Minh Anh ra, chiếm lấy nửa kia giường bệnh trước sự kinh ngạc của Kiều Minh Anh.
“Anh, anh làm gì vậy?” Kiều Minh Anh nhìn người đàn ông bá đạo chiếm lấy giường của mình, tuy nói giường, bệnh đủ lớn nhưng cô ngủ ở giữa, Lê
Hiểu Nhật lại chen vào thì không gian lập tức co lại nhỏ nhất.
Anh muốn làm gì? Giành giường với cô sao?!
“Em hy vọng tôi làm gì?” Lê Hiếu Nhật cầm một cái gối kê ở sau đầu, rất tự nhiên kéo chăn mỏng qua đắp lên người mình, dáng vẻ lười biếng ung dung nghiêng đầu nhìn cô.
“Tôi là bệnh nhân!” Kiều Minh Anh. nghiến răng nghiến lợi, đáng giận nhất là cô còn không nhúc nhích được, nằm sát Lê Hiếu Nhật, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh. Lê Hiếu Nhật không để ý đến cô, khẽ đừ” một tiếng rồi nhắm mắt giả vời ngủ.
Nếu không phải cô đang bị bệnh, cô nghĩ chuyện sẽ đơn giản thế sao?
Lê Hiểu Nhật ngửi hương thơm nhàn nhạt bên cạnh truyền tới, cảm thấy thần kinh thư giãn, sự mỏi mệt trong lúc này cũng được giảm bớt, đầu óc nhẹ nhàng.
Kiều Minh Anh nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ truyền qua, khóe miệng khẽ giật giật, anh đã ngủ rồi sao? Chiếm giường của cô xong mà vẫn ngủ được như thế à?! Kiều Minh Anh quay đầu nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật, quầng thâm mắt rất lớn, khuôn mặt tuấn tú nhìn có vẻ mệt mỏi, giống như đã lâu không được ngủ, bỗng làm Kiều Minh Anh mềm lòng đi.
Thật ra, Lê Hiếu Nhật không được nghỉ ngơi hẳn hoi, từ khi Kiều Minh Anh xảy ra chuyện kia đến bây giờ anh nhiều đêm không chợp mắt, cố giải quyết xong việc công ty đến giữa trưa rồi chạy vội tới. Kiều Minh Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa chỗ mày anh nhíu lại, sau đó lập tức thu tay về giống như chột dạ, giả vờ như đang lướt máy tính bảng.
Thật tốt.
Trong đầu Kiều Minh Anh đột nhiên xuất hiện hai chữ như thế, nhưng vì sao lại tốt thì không thể nói ra được.
Kiều Minh Anh nghĩ, Lê Hiểu Nhật là người đối xử với cô tốt nhất, chỉ sau mę kế.
Nhưng vì sao người đối xử tốt với cô nhất này lại không muốn con của cô
chứ.
Ánh mắt Kiều Minh Anh lóe sáng, nỗi buồn luôn đè nén ở trong lòng càng rõ ràng hơn, đặc biệt là lúc Lê Hiếu Nhật ở bên cạnh, cô sẽ không ngăn được bản thân suy nghĩ.
Trò chơi trên máy tính bảng đã kết thúc từ lâu rồi, Kiều Minh Anh vẫn không phát hiện. Cô nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, cảm giác sợ hãi đó từ trước đến giờ chỉ một mình cô biết.
Có lẽ tính Lê Hiểu Nhật vốn lạnh lùng, trái tim vốn lạnh như băng, sao lại nói đối xử với người khác không giống.
Ngay cả cô và anh lớn lên cùng nhau, anh cũng không buông tha đó sao.
Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật đang ngủ, giấu đi sự hụt hẫng trong mắt, cô cong môi cười, ngủ ngon nhỉ?
Giống như lúc trước, Kiều Minh Anh ăn no quá nên không ngủ được, còn Lê Hiểu Nhật lại vẫn có thể ngủ như vậy, cô giơ tay đẩy tay Lê Hiếu Nhật ra, hét lớn ở bên tai anh: “Dậy mau! Động đất rồi!” Lê Hiểu Nhật không muốn tỉnh cũng khó, đôi mắt đen đột nhiên bừng mở ra, ngồi dậy định bể Kiều Minh Anh dậy chạy đi, lại thấy Kiều Minh Anh cười vui vẻ, thì ra anh bị chơi.
“Ngửa mông đúng không?” Lê Hiểu Nhật lười nhác nhìn cô một cái, thả lỏng cơ thể, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã bốn giờ, anh lại ngủ lâu như vậy!
Kiều Minh Anh theo bản năng che mông mình, sợ anh mất hứng sẽ đánh mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại đã trưởng thành, sao Lê Hiểu Nhật còn nhàm chán như thế sao?
Anh dám đánh thì có dám khóc lớn!
“Đến lúc ăn tối rồi, muốn ăn cái gì?” Lê Hiểu Nhật đứng lên sửa sang lại quần áo, cào cào mái tóc đen bóng nhánh, trông gợi cảm mê hoặc, quả thực làm người khác muốn phun ra máu!
Kiều Minh Anh chớp chớp mắt vẻ vô tội, chỉ túi đồ ăn vặt trên bàn: “Tôi ăn no rồi.”
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật tối sầm lại, nhìn những túi đồ ăn vặt trên bàn, khoai tây chiên cá mực ô mai đủ loại!
“Ai cho em ăn những đồ rác rưởi
này?”
“Ai nói đây là đồ rác rưởi? Không được sỉ nhục bảo bối của tôi!” Kiều Minh Anh đưa tay thò vào túi khoai tây chiên lấy hai ba miếng bỏ vào miệng. Nằm viện nhàm chán cỡ nào chứ, không có những thứ này thì cô sống thế nào?
“Anh có muốn ăn thử đồ ăn ở bệnh viện không? Đảm bảo anh sẽ giống tôi lúc này” Kiều Minh Anh đùa, thuận tiện bỏ miếng bánh quy vào miệng, ánh mắt vô tội nhìn Lê Hiếu Nhật đang sắp nổi giận.
“Lê Tiến Dũng” Sắc mặt Lê Hiếu Nhật tái xanh, gọi Lê Tiến Dũng đi vào: “Đổi đầu bếp ở bệnh viện, hơn nữa sau này không được phép để bất kỳ đồ rác rưởi vào phòng bệnh này!”
Cái gì? Tay Kiều Minh Anh cầm khoai tây chiên dừng lại.
“Vâng” Lê Tiến Dũng đi qua dọn tất cả đồ ăn vặt ở trên bàn, lấy đi miếng khoai tây chiên ở trong tay Kiều Minh Anh.
“Đợi một chút, đợi một chút” Kiều Minh Anh thấy toàn bộ đồ ăn vặt đã ở trong tay Lê Tiến Dũng thì đành thò tay vào túi khoai tây chiên vốc một năm lớn.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật càng đen: “Kiều Minh Anh!”
“Làm sao? Không phải là anh ăn!”
Kiều Minh Anh phồng má lên, không chút khách khí trừng lại!
“Không được ăn!” Lê Hiểu Nhật nói xong thì muốn cướp lại khoai tây chiên trong tay cô, chẳng lẽ cô nàng chết tiệt này lại không biết những thứ này không tốt cho vết thương sao? Chẳng lẽ anh sẽ để cô đói bụng sao?
Động tác của Kiều Minh Anh càng nhanh hơn, vội vàng bỏ khoai tây chiên vào miệng, nhai giòn rụm, không quan tâm vẻ mặt Lê Hiểu Nhật đang nổi trận lôi đình.
Vẻ mặt đắc ý như muốn nói tôi ăn đó, anh làm gì được tôi!
“Em ngứa da đúng không?” Đại Boss nổi giận rồi.
Kiều Minh Anh không tin chân của cô còn bị thương mà Lê Hiếu Nhật dám động vào mình, vì thế giọng nói còn lớn hơn anh: “Anh thử động đến tôi xem?”
“Em có tin tôi sẽ khiến vết thương cũ của em chưa lành lại có thêm vết thương mới không?” Khi Lê Hiểu Nhật nói lời này thì ánh mắt rất sắc bén, cả người đầy khí thế, làm Kiều Minh Anh đang nhìn hơi lùi bước.
“Tôi tin!” Kiều Minh Anh nói mà không có cốt khí.
“Sau này em còn ăn những đồ lung tung này không?” “Không ăn nữa!”
Không ăn? Sao có thể? Cùng lắm là trốn anh rồi ăn, anh có bản lĩnh thì canh chừng mỗi ngày đi, không thì thu mua toàn bộ đồ ăn vặt ở nước C này xem nào! Kiều Minh Anh thầm tính toán, lẩm bẩm ở trong lòng, lại không có gan nói ra.
“Hừ” Lê Hiểu Nhật hài lòng vuốt ve tóc cô, nụ cười nhạt thếch lại cực kỳ hấp dẫn người khác: “Ngoan, nếu để tôi phát hiện em ăn vụng thì em có tin tôi sẽ thu mua toàn bộ công ty thực phẩm
nước C không?”
Xi!
Kiều Minh Anh hận không thể đập chết chính mình, nói gì trúng đấy!
“Bạch Tử Họa thu nhận tất cả con cháu của “Nữ Oa', còn anh muốn thu mua toàn bộ đồ ăn vặt sao?” Kiều Minh Anh có chút bất lực, tựa cằm vào gối vẻ mệt mỏi.
“Bạch Tử Họa là ai? Em qua lại với người đàn ông nào?!” Lê Hiếu Nhật nhéo má Kiều Minh Anh, lạnh giọng hỏi.
“Được được được, anh có tiền nên anh có quyền” Kiều Minh Anh cũng học dáng vẻ hầm hè của anh, ngón tay lướt nhanh trên máy tính bảng.
Anh có tiền nên phá bệnh viện này cũng được, trong lòng Kiều Minh Anh âm thầm mắng chửi. Đột nhiên, Lê Hiếu Nhật vén chăn mỏng đắp trên người Kiều Minh Anh ra, chiếm lấy nửa kia giường bệnh trước sự kinh ngạc của Kiều Minh Anh.
“Anh, anh làm gì vậy?” Kiều Minh Anh nhìn người đàn ông bá đạo chiếm lấy giường của mình, tuy nói giường, bệnh đủ lớn nhưng cô ngủ ở giữa, Lê
Hiểu Nhật lại chen vào thì không gian lập tức co lại nhỏ nhất.
Anh muốn làm gì? Giành giường với cô sao?!
“Em hy vọng tôi làm gì?” Lê Hiếu Nhật cầm một cái gối kê ở sau đầu, rất tự nhiên kéo chăn mỏng qua đắp lên người mình, dáng vẻ lười biếng ung dung nghiêng đầu nhìn cô.
“Tôi là bệnh nhân!” Kiều Minh Anh. nghiến răng nghiến lợi, đáng giận nhất là cô còn không nhúc nhích được, nằm sát Lê Hiếu Nhật, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh. Lê Hiếu Nhật không để ý đến cô, khẽ đừ” một tiếng rồi nhắm mắt giả vời ngủ.
Nếu không phải cô đang bị bệnh, cô nghĩ chuyện sẽ đơn giản thế sao?
Lê Hiểu Nhật ngửi hương thơm nhàn nhạt bên cạnh truyền tới, cảm thấy thần kinh thư giãn, sự mỏi mệt trong lúc này cũng được giảm bớt, đầu óc nhẹ nhàng.
Kiều Minh Anh nhanh chóng nghe thấy tiếng hít thở rất khẽ truyền qua, khóe miệng khẽ giật giật, anh đã ngủ rồi sao? Chiếm giường của cô xong mà vẫn ngủ được như thế à?! Kiều Minh Anh quay đầu nhìn chằm chằm Lê Hiếu Nhật, quầng thâm mắt rất lớn, khuôn mặt tuấn tú nhìn có vẻ mệt mỏi, giống như đã lâu không được ngủ, bỗng làm Kiều Minh Anh mềm lòng đi.
Thật ra, Lê Hiếu Nhật không được nghỉ ngơi hẳn hoi, từ khi Kiều Minh Anh xảy ra chuyện kia đến bây giờ anh nhiều đêm không chợp mắt, cố giải quyết xong việc công ty đến giữa trưa rồi chạy vội tới. Kiều Minh Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa chỗ mày anh nhíu lại, sau đó lập tức thu tay về giống như chột dạ, giả vờ như đang lướt máy tính bảng.
Thật tốt.
Trong đầu Kiều Minh Anh đột nhiên xuất hiện hai chữ như thế, nhưng vì sao lại tốt thì không thể nói ra được.
Kiều Minh Anh nghĩ, Lê Hiểu Nhật là người đối xử với cô tốt nhất, chỉ sau mę kế.
Nhưng vì sao người đối xử tốt với cô nhất này lại không muốn con của cô
chứ.
Ánh mắt Kiều Minh Anh lóe sáng, nỗi buồn luôn đè nén ở trong lòng càng rõ ràng hơn, đặc biệt là lúc Lê Hiếu Nhật ở bên cạnh, cô sẽ không ngăn được bản thân suy nghĩ.
Trò chơi trên máy tính bảng đã kết thúc từ lâu rồi, Kiều Minh Anh vẫn không phát hiện. Cô nghĩ đến chuyện này thì cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, cảm giác sợ hãi đó từ trước đến giờ chỉ một mình cô biết.
Có lẽ tính Lê Hiểu Nhật vốn lạnh lùng, trái tim vốn lạnh như băng, sao lại nói đối xử với người khác không giống.
Ngay cả cô và anh lớn lên cùng nhau, anh cũng không buông tha đó sao.
Kiều Minh Anh quay đầu nhìn Lê Hiếu Nhật đang ngủ, giấu đi sự hụt hẫng trong mắt, cô cong môi cười, ngủ ngon nhỉ?
Giống như lúc trước, Kiều Minh Anh ăn no quá nên không ngủ được, còn Lê Hiểu Nhật lại vẫn có thể ngủ như vậy, cô giơ tay đẩy tay Lê Hiếu Nhật ra, hét lớn ở bên tai anh: “Dậy mau! Động đất rồi!” Lê Hiểu Nhật không muốn tỉnh cũng khó, đôi mắt đen đột nhiên bừng mở ra, ngồi dậy định bể Kiều Minh Anh dậy chạy đi, lại thấy Kiều Minh Anh cười vui vẻ, thì ra anh bị chơi.
“Ngửa mông đúng không?” Lê Hiểu Nhật lười nhác nhìn cô một cái, thả lỏng cơ thể, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, đã bốn giờ, anh lại ngủ lâu như vậy!
Kiều Minh Anh theo bản năng che mông mình, sợ anh mất hứng sẽ đánh mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại đã trưởng thành, sao Lê Hiểu Nhật còn nhàm chán như thế sao?
Anh dám đánh thì có dám khóc lớn!
“Đến lúc ăn tối rồi, muốn ăn cái gì?” Lê Hiểu Nhật đứng lên sửa sang lại quần áo, cào cào mái tóc đen bóng nhánh, trông gợi cảm mê hoặc, quả thực làm người khác muốn phun ra máu!
Kiều Minh Anh chớp chớp mắt vẻ vô tội, chỉ túi đồ ăn vặt trên bàn: “Tôi ăn no rồi.”
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật tối sầm lại, nhìn những túi đồ ăn vặt trên bàn, khoai tây chiên cá mực ô mai đủ loại!
“Ai cho em ăn những đồ rác rưởi
này?”
“Ai nói đây là đồ rác rưởi? Không được sỉ nhục bảo bối của tôi!” Kiều Minh Anh đưa tay thò vào túi khoai tây chiên lấy hai ba miếng bỏ vào miệng. Nằm viện nhàm chán cỡ nào chứ, không có những thứ này thì cô sống thế nào?
“Anh có muốn ăn thử đồ ăn ở bệnh viện không? Đảm bảo anh sẽ giống tôi lúc này” Kiều Minh Anh đùa, thuận tiện bỏ miếng bánh quy vào miệng, ánh mắt vô tội nhìn Lê Hiếu Nhật đang sắp nổi giận.
“Lê Tiến Dũng” Sắc mặt Lê Hiếu Nhật tái xanh, gọi Lê Tiến Dũng đi vào: “Đổi đầu bếp ở bệnh viện, hơn nữa sau này không được phép để bất kỳ đồ rác rưởi vào phòng bệnh này!”
Cái gì? Tay Kiều Minh Anh cầm khoai tây chiên dừng lại.
“Vâng” Lê Tiến Dũng đi qua dọn tất cả đồ ăn vặt ở trên bàn, lấy đi miếng khoai tây chiên ở trong tay Kiều Minh Anh.
“Đợi một chút, đợi một chút” Kiều Minh Anh thấy toàn bộ đồ ăn vặt đã ở trong tay Lê Tiến Dũng thì đành thò tay vào túi khoai tây chiên vốc một năm lớn.
Sắc mặt Lê Hiếu Nhật càng đen: “Kiều Minh Anh!”
“Làm sao? Không phải là anh ăn!”
Kiều Minh Anh phồng má lên, không chút khách khí trừng lại!
“Không được ăn!” Lê Hiểu Nhật nói xong thì muốn cướp lại khoai tây chiên trong tay cô, chẳng lẽ cô nàng chết tiệt này lại không biết những thứ này không tốt cho vết thương sao? Chẳng lẽ anh sẽ để cô đói bụng sao?
Động tác của Kiều Minh Anh càng nhanh hơn, vội vàng bỏ khoai tây chiên vào miệng, nhai giòn rụm, không quan tâm vẻ mặt Lê Hiểu Nhật đang nổi trận lôi đình.
Vẻ mặt đắc ý như muốn nói tôi ăn đó, anh làm gì được tôi!
“Em ngứa da đúng không?” Đại Boss nổi giận rồi.
Kiều Minh Anh không tin chân của cô còn bị thương mà Lê Hiếu Nhật dám động vào mình, vì thế giọng nói còn lớn hơn anh: “Anh thử động đến tôi xem?”
“Em có tin tôi sẽ khiến vết thương cũ của em chưa lành lại có thêm vết thương mới không?” Khi Lê Hiểu Nhật nói lời này thì ánh mắt rất sắc bén, cả người đầy khí thế, làm Kiều Minh Anh đang nhìn hơi lùi bước.
“Tôi tin!” Kiều Minh Anh nói mà không có cốt khí.
“Sau này em còn ăn những đồ lung tung này không?” “Không ăn nữa!”
Không ăn? Sao có thể? Cùng lắm là trốn anh rồi ăn, anh có bản lĩnh thì canh chừng mỗi ngày đi, không thì thu mua toàn bộ đồ ăn vặt ở nước C này xem nào! Kiều Minh Anh thầm tính toán, lẩm bẩm ở trong lòng, lại không có gan nói ra.
“Hừ” Lê Hiểu Nhật hài lòng vuốt ve tóc cô, nụ cười nhạt thếch lại cực kỳ hấp dẫn người khác: “Ngoan, nếu để tôi phát hiện em ăn vụng thì em có tin tôi sẽ thu mua toàn bộ công ty thực phẩm
nước C không?”
Xi!
Kiều Minh Anh hận không thể đập chết chính mình, nói gì trúng đấy!
“Bạch Tử Họa thu nhận tất cả con cháu của “Nữ Oa', còn anh muốn thu mua toàn bộ đồ ăn vặt sao?” Kiều Minh Anh có chút bất lực, tựa cằm vào gối vẻ mệt mỏi.
“Bạch Tử Họa là ai? Em qua lại với người đàn ông nào?!” Lê Hiếu Nhật nhéo má Kiều Minh Anh, lạnh giọng hỏi.