Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-89
Chương 89
“Có phải hai người mới vật nhau trên giường không?” Mig hỏi rồi cười phá lên. “Nói cho chị biết đi, khả năng giường chiếu của Tần Trọng Hàn thế nào?”
“Mig...” Tiêu Hà Hà đẩy cô ấy ra, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. “Chị... Chị hư quá!”
“Ha ha ha...” Mig cười ha hả. “Vậy có nghĩa là không tệ ha! Xem mặt em đỏ quá trời kìa! Ha ha... Được rồi, chị không cười em nữa, chúng ta vào trong thôi!”
Hai người vừa bước vào nhà hàng liền nhìn thấy Ngô Tân Tuyên, cô ấy đang ngồi một mình cạnh cửa sổ, ăn mặc rất sành điệu, lúc nào cũng có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ.
“Chị Ngô ở bên kia kìa!” Tiêu Hà Hà nói.
“Ờ!” Mắt Mig quay qua, nhìn thấy phía sau cây cột ở cách không xa có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ nhìn về phía bên này. Cô biết, chỉ cần Ngô Tân Tuyên xuất hiện, thì anh trai của cô chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở gần đó.
Tiêu Hà Hà thấy Mig đứng im liền nhìn theo tầm mắt của cô ấy, rồi nhìn thấy Mễ Kiệt. Hình như anh ấy đang đứng ở một góc của nhà hàng và hút thuốc, còn ánh mắt của anh ấy đúng lúc nhìn về phía chỗ ngồi của Ngô Tân Tuyên.
Rất ngạc nhiên, cô có chút nghi ngờ.
“Đi thôi, chúng ta qua đó!” Mig kéo tay Tiêu Hà Hà đi đến bàn của Ngô Tân Tuyên. Cô ấy ngồi một mình, kêu một ly cà phê, trên bàn có một đĩa bít tết nhưng chưa được đụng đến.
“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà đã lâu rồi không gặp cô ấy. Lần trước sau buổi trình diễn thời trang đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà gặp lại Ngô Tân Tuyên.
“Ủa! Hà Hà, là cô hả?” Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, rồi nhìn thấy Mig, càng ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn mỉm cười và nói. “Mig, chào em!”
Mig ngồi xuống đối diện với cô ấy như một cái gai lớn, giọng không mấy thiện cảm. “Tôi khỏe, nhưng có người không khỏe lắm đâu!”
Tiêu Hà Hà không biết tại sao Mig lại nổi giận, liền kéo áo cô một cái.
Ngô Tân Tuyên cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê.
Và lúc này, Mễ Kiệt đã đi đến, có lẽ do nhìn thấy hai người họ đang ngồi chung với Ngô Tân Tuyên, nên không yên tâm.
“Này! Người không khỏe đó đến rồi kìa!” Mig lạnh lùng nói.
Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận ra, hình như giữa anh Mễ Kiệt và Ngô Tân Tuyên có mối quan hệ đặc biệt gì đó thì phải?
Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mễ Kiệt, nhưng chỉ mỉm cười một cách lịch sự. “Sao anh lại đến đây? Không bận à?”
Ánh mắt của Mễ Kiệt dừng lại trên mặt Ngô Tân Tuyên mà không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nói với vẻ dửng dưng: “Tiể Lý, mang cà phê và bít tết lên cho Mig và Hà Hà đi!”
“Anh hai!” Mig hơi lo lắng. “Anh ngồi xuống đây đi!”
Mig nhường chỗ cho Mễ Kiệt ngồi đối diện với Ngô Tân Tuyên, như vậy có thể nhìn vào mắt cô ấy mà nói chuyện.
Còn Tiêu Hà Hà đành phải ngồi xuống bên cạnh Ngô Tân Tuyên, cô thật sự không biết giữa anh Mễ và Ngô Tân Tuyên có quan hệ gì, nhưng xem ra từng có liên quan đến nhau.
Cô cảm thấy rất ngại, ra dấu cho Mig đi chỗ khác. Họ có thể sang bàn khác ngồi, nhưng Mig vẫn cứ ngồi đó không muốn đi.
Ngô Tân Tuyên thì luôn giữ một nụ cười lịch sự, một nụ cười mờ nhạt và uống cà phê một cách thanh lịch. “Cà phê rất ngon, Mễ Kiệt, nhà hàng của anh đặc sắc lắm!”
“Đây có phải là một lời khen không?” Mễ Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.
“Hai bác có khỏe không?” Ngô Tân Tuyên không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà hỏi ngược lại rồi mỉm cười.
“Đứa con dâu sắp đến tay đã bỏ trốn, đứa con trai duy nhất năm năm không tìm đến người phụ nữ khác, chỉ làm hòa thượng, vậy có khỏe được không?” Giọng Mig đầy mỉa mai.
Ngô Tân Tuyên hơi kinh ngạc, chỉ cúi gầm mặt xuống, giấu đi nỗi buồn chợt lóe lên trong mắt.
Mễ Kiệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Tân Tuyên.
Tiêu Hà Hà đã nhìn thấy vẻ phức tạp trong mắt của Mễ Kiệt. Cô đoán chắc anh Mễ Kiệt đang yêu chị Ngô thì phải?
Còn Ngô Tân Tuyên vẫn cúi đầu xuống và không nói gì. Lúc này, người phục vụ bưng cà phê và bít tết lên tới.
Ngô Tân Tuyên không nói gì thêm, chỉ cầm dao và nĩa lên một cách duyên dáng rồi bắt đầu ăn.
Tiêu Hà Hà nhìn ra được Mễ Kiệt đang cố chịu đựng, dường như có muôn vạn lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Anh ấy đứng dậy và nói với vẻ yếu ớt: “Mọi người ăn ngon miệng, tôi phải đi xử lý chút chuyện!”
Ngô Tân Tuyên hơi ngây người ra, rồi cũng mỉm cười và nói: “Anh cứ làm việc đi!”
Mig rất lo lắng nên đã đi theo Mễ Kiệt, bây giờ chỉ còn lại Tiêu Hà Hà và Ngô Tân Tuyên ở bàn ăn.
“Hà Hà, dạo này thế nào?” Ngô Tân Tuyên cười và hỏi, có vẻ như không bị ảnh hưởng gì cả.
“Chị Ngô, em khỏe. Còn chị?” Tiêu Hà Hà không biết phải hỏi thế nào nên đành phải đáp lại như vậy, nhưng nhìn thấy Mễ Kiệt vội vã rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi: “Chị và anh Mễ…?”
“Chúng tôi là bạn học!” Ngô Tân Tuyên ngắt lời cô. “Hà Hà, món bít tết ở đây ngon lắm, cô ăn thử đi!”
Rõ ràng, Ngô Tân Tuyên không sẵn lòng để chia sẻ bất cứ điều gì.
Khi Mig quay lại thì vẻ mặt rất khó coi, cầm dao nĩa lên và cắm một phát thật mạnh xuống miếng bít tết. “Chị Tân Tuyên, tôi thật sự không hiểu, nếu chị đã không thích anh trai của tôi, tại sao chị lại chạy đến nhà hàng của ảnh? Chị làm vậy chẳng phải sẽ gợi lại chuyện buồn của ảnh hay sao?”
Ngô Tân Tuyên đột nhiên khựng lại, tay đang cầm dao hơi run lên, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng. “Đây là nhà hàng, chị thích không khí ở đây, nên đến ăn cơm thôi mà!”
“Nhưng suýt nữa chị đã trở thành chị dâu của tôi, chị Tân Tuyên à, một người sau khi gặp ba mẹ chồng tương lai thì đột nhiên biến mất, sau đó còn nhắn tin đòi chia tay, vậy mà cứ xuất hiện trước mặt bạn trai cũ, chị không cảm thấy rất lạ à?” Mig rất tức giận.
Lúc này Tiêu Hà Hà mới biết mọi chuyện là thế nào. Thì ra, Ngô Tân Tuyên thật sự có gì đó với anh Mễ Kiệt, vả lại đã ra mắt ba mẹ của ảnh rồi.
Ngô Tân Tuyên mím môi và mỉm cười, cố gắng giữ dáng vẻ thanh lịch. “Mig à, lần sau chị sẽ chú ý hơn, không xuất hiện trước mặt Mễ Kiệt nữa! Hai người ăn ngon miệng, tôi no rồi!”
“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà kéo tay cô ấy lại. “Chị vẫn chưa đụng đến miếng bít tết mà!”
“Chị khoan đi đã, chúng ta nói mọi chuyện cho rõ ràng!” Mig cầm con dao và khóa chặt mặt Ngô Tân Tuyên với anh mắt sắc bén. Lúc này Mig giống như một chiến binh, đôi mắt sắc sảo đến mức làm người ta rùng mình.
Ngô Tân Tuyên hơi nhướn mày lên rồi ngồi xuống lại. “Được, em nói đi, Mig!”
“Chị Tân Tuyên, hôm nay tôi gọi chị một tiếng chị Tân Tuyên, là bởi vì anh trai của tôi vẫn còn yêu chị, và bao nhiêu năm qua chị vẫn còn độc thân, tôi tin rằng chị vẫn còn yêu ảnh, nếu không chị sẽ không đến đây. Nếu hai người vẫn yêu nhau, tại sao lại giày vò nhau như vậy? Chị bao nhiêu tuổi rồi? Còn bao nhiêu năm tuổi trẻ nữa để lãng phí?”
“Vậy thì sao?” Ngô Tân Tuyên hỏi với vẻ rất bình thản.
Đang nói thì nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng xuất hiện ở thang máy, Tiêu Hà Hà nhận ra cô gái đó là Cung Luyến Nhi, cô gái đã coi mắt với Tần Trọng Hàn ngày hôm đó. Hoặc nói cách khác, là con riêng của chồng của mẹ cô.
Cung Luyến Nhi lên đến tầng hai thì lướt mắt một cách thanh lịch, rồi nói với người phục vụ: “Hãy gọi ông chủ của cô ra đây, nói rằng có Cung Luyến Nhi đến thăm!”
Người phục vụ vội chạy đi báo với Mễ Kiệt. Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của Mễ Kiệt đi đến từ đầu bên kia của nhà hàng, và tất cả mọi người đều nhìn qua đó.
Mễ Kiệt bất giác liếc mắt nhìn về phía Ngô Tân Tuyên, nhưng vẫn mỉm cười và đi đến chỗ Cung Luyến Nhi, rồi hai người đứng gần thang máy và nói gì đó, rồi Mễ Kiệt đưa Cung Luyến Nhi sang cái bàn gần đó và ngồi xuống.
“Chị không nhịn một chút à? Rốt cuộc anh trai tôi đã làm gì sai?” Mig thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn tiếp tục hỏi.
“Không phải vấn đề ở anh ấy, vấn đề nằm ở chị!” Ngô Tân Tuyên thấy Mễ Kiệt cười nói với Cung Luyến Nhi, ánh mắt di chuyển rồi u ám hẳn, rồi nói với vẻ dửng dưng. “Em cứ yên tâm, chị sẽ không đến đây nữa đâu!”
Ngô Tân Tuyên vội vã bỏ đi. Tiêu Hà Hà đuổi theo ra đến bên ngoài nhà hàng. “Chị Ngô, chị không sao chứ? Chị đừng để bụng, Mig hay nói thẳng, nhưng không có ác ý gì đâu!”
Ngô Tân Tuyên lắc đầu, rồi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang chạy tới, liền nói. “Không có gì đâu, Hà Hà, tôi phải đi rồi, xe đến đón tôi rồi!”
Đang nói thì một chiếc BMW màu đen dừng ngay bên cạnh, Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, thấy cửa sổ xe trượt xuống, một khuôn mặt thanh thú của một người đàn ông trung niên đập vào mắt. Không biết tại sao, Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, cứ cảm thấy khuôn mặt đó rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
“Lên xe đi!” Người đàn ông nói khẽ.
“Tạm biệt Hà Hà!” Ngô Tân Tuyên lập tức đi vòng qua phía bên kia một cách ngoan ngoãn, rồi ngồi lên xe.
Vì đang đêm, không nhìn thấy rõ lắm, nên Tiêu Hà Hà không nhìn thấy khuôn mặt thật của người đó. “Chị Ngô, tạm biệt!”
Nhìn theo chiếc xe đi xa, Tiêu Hà Hà dường như đang suy nghĩ việc gì đó.
Còn bên trong chiếc BMW, Ngô Tân Tuyên đang ngồi ở chỗ ghế phụ, rất im lặng.
“Cô gái lúc nãy là ai vậy?” Người đàn ông hỏi một cách ngẫu nhiên.
“Là một người bạn!” Ngô Tân Tuyên trả lời.
“Bạn gì?”
“Lẽ nào lại gây hứng thú cho anh rồi à?” Ngô Tân Tuyên nhướn mày. “Tốt nhất anh nên bỏ ý định với cô ấy đi, cô ấy là người của Tần Trọng Hàn!”
“Ờ! Thú vị!” Người đàn ông cười khẩy, khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng lại toát ra vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành. “Cô ấy tên gì?”
“Không biết!” Ngô Tân Tuyên trả lời với vẻ không thiện cảm.
“Hay là em rời xa tôi nhỉ? Xem như trao đổi cho hợp đồng của chúng ta?” Người đàn ông lại hỏi.
Ngô Tân Tuyên kinh ngạc, hừ một tiếng lạnh lùng. “Anh sẽ buông tha cho em thật à?”
“Em đúng là hiểu tôi! Ha ha ha...”
Người đàn ông đó là ai?
Hình như chị Ngô rất sợ ông ấy?
Tiêu Hà Hà lẩm bẩm, trong lòng rất lo lắng. Rõ ràng Ngô Tân Tuyên yêu anh Mễ Kiệt, và anh Mễ Kiệt cũng yêu Ngô Tân Tuyên, tại sao lại giày vò nhau như vậy?
Chị Ngô và người đàn ông lái xe vừa rồi có quan hệ gì?
“Em đứng đây làm gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà giật mình, quay lại nhìn thấy đó là Tần Trọng Hàn.
“Sao anh quay lại sớm vậy?”
“Anh đã gọi điện cho Ngữ Điền nên không về nhà!” Anh ta lo về đó lại sẽ cãi nhau, cũng như không muốn chọc giận ông già, quan trọng nhất là, anh ta không yên tâm khi để cô ở bên ngoài một mình.
“Con ổn chứ?” Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng lên.
“Có vẻ như tâm trạng rất kém, nhưng anh đã nói với con rồi, chỉ cần con nghe lời, chẳng bao lâu nữa sẽ đón nó về đây. Nó nghe thấy vậy liền vui lại rồi!”
“Chắc con buồn lắm!” Tiêu Hà Hà nói rồi tâm trạng cũng sa sút theo. “Đều là lỗi của em, do em không tốt!”
“Đừng dồn hết trách nhiệm vào mình. Đi thôi, chúng ta vào ăn gì đó đi, anh đói rồi!” Anh ta đã không ăn gì cả ngày nay, ngay cả bữa khuya trên máy bay cũng không ăn, bây giờ đang bủn rủn cả người rồi.
“Có phải hai người mới vật nhau trên giường không?” Mig hỏi rồi cười phá lên. “Nói cho chị biết đi, khả năng giường chiếu của Tần Trọng Hàn thế nào?”
“Mig...” Tiêu Hà Hà đẩy cô ấy ra, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. “Chị... Chị hư quá!”
“Ha ha ha...” Mig cười ha hả. “Vậy có nghĩa là không tệ ha! Xem mặt em đỏ quá trời kìa! Ha ha... Được rồi, chị không cười em nữa, chúng ta vào trong thôi!”
Hai người vừa bước vào nhà hàng liền nhìn thấy Ngô Tân Tuyên, cô ấy đang ngồi một mình cạnh cửa sổ, ăn mặc rất sành điệu, lúc nào cũng có dáng vẻ của một người phụ nữ mạnh mẽ.
“Chị Ngô ở bên kia kìa!” Tiêu Hà Hà nói.
“Ờ!” Mắt Mig quay qua, nhìn thấy phía sau cây cột ở cách không xa có một bóng dáng cao lớn đang lặng lẽ nhìn về phía bên này. Cô biết, chỉ cần Ngô Tân Tuyên xuất hiện, thì anh trai của cô chắc chắn cũng sẽ xuất hiện ở gần đó.
Tiêu Hà Hà thấy Mig đứng im liền nhìn theo tầm mắt của cô ấy, rồi nhìn thấy Mễ Kiệt. Hình như anh ấy đang đứng ở một góc của nhà hàng và hút thuốc, còn ánh mắt của anh ấy đúng lúc nhìn về phía chỗ ngồi của Ngô Tân Tuyên.
Rất ngạc nhiên, cô có chút nghi ngờ.
“Đi thôi, chúng ta qua đó!” Mig kéo tay Tiêu Hà Hà đi đến bàn của Ngô Tân Tuyên. Cô ấy ngồi một mình, kêu một ly cà phê, trên bàn có một đĩa bít tết nhưng chưa được đụng đến.
“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà đã lâu rồi không gặp cô ấy. Lần trước sau buổi trình diễn thời trang đó, đây là lần đầu tiên Tiêu Hà Hà gặp lại Ngô Tân Tuyên.
“Ủa! Hà Hà, là cô hả?” Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên, rồi nhìn thấy Mig, càng ngạc nhiên hơn, nhưng vẫn mỉm cười và nói. “Mig, chào em!”
Mig ngồi xuống đối diện với cô ấy như một cái gai lớn, giọng không mấy thiện cảm. “Tôi khỏe, nhưng có người không khỏe lắm đâu!”
Tiêu Hà Hà không biết tại sao Mig lại nổi giận, liền kéo áo cô một cái.
Ngô Tân Tuyên cũng không quan tâm, chỉ mỉm cười và nhấp một ngụm cà phê.
Và lúc này, Mễ Kiệt đã đi đến, có lẽ do nhìn thấy hai người họ đang ngồi chung với Ngô Tân Tuyên, nên không yên tâm.
“Này! Người không khỏe đó đến rồi kìa!” Mig lạnh lùng nói.
Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận ra, hình như giữa anh Mễ Kiệt và Ngô Tân Tuyên có mối quan hệ đặc biệt gì đó thì phải?
Ngô Tân Tuyên hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Mễ Kiệt, nhưng chỉ mỉm cười một cách lịch sự. “Sao anh lại đến đây? Không bận à?”
Ánh mắt của Mễ Kiệt dừng lại trên mặt Ngô Tân Tuyên mà không có bất kỳ biểu cảm nào, chỉ nói với vẻ dửng dưng: “Tiể Lý, mang cà phê và bít tết lên cho Mig và Hà Hà đi!”
“Anh hai!” Mig hơi lo lắng. “Anh ngồi xuống đây đi!”
Mig nhường chỗ cho Mễ Kiệt ngồi đối diện với Ngô Tân Tuyên, như vậy có thể nhìn vào mắt cô ấy mà nói chuyện.
Còn Tiêu Hà Hà đành phải ngồi xuống bên cạnh Ngô Tân Tuyên, cô thật sự không biết giữa anh Mễ và Ngô Tân Tuyên có quan hệ gì, nhưng xem ra từng có liên quan đến nhau.
Cô cảm thấy rất ngại, ra dấu cho Mig đi chỗ khác. Họ có thể sang bàn khác ngồi, nhưng Mig vẫn cứ ngồi đó không muốn đi.
Ngô Tân Tuyên thì luôn giữ một nụ cười lịch sự, một nụ cười mờ nhạt và uống cà phê một cách thanh lịch. “Cà phê rất ngon, Mễ Kiệt, nhà hàng của anh đặc sắc lắm!”
“Đây có phải là một lời khen không?” Mễ Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.
“Hai bác có khỏe không?” Ngô Tân Tuyên không trả lời câu hỏi của anh ấy, mà hỏi ngược lại rồi mỉm cười.
“Đứa con dâu sắp đến tay đã bỏ trốn, đứa con trai duy nhất năm năm không tìm đến người phụ nữ khác, chỉ làm hòa thượng, vậy có khỏe được không?” Giọng Mig đầy mỉa mai.
Ngô Tân Tuyên hơi kinh ngạc, chỉ cúi gầm mặt xuống, giấu đi nỗi buồn chợt lóe lên trong mắt.
Mễ Kiệt không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Tân Tuyên.
Tiêu Hà Hà đã nhìn thấy vẻ phức tạp trong mắt của Mễ Kiệt. Cô đoán chắc anh Mễ Kiệt đang yêu chị Ngô thì phải?
Còn Ngô Tân Tuyên vẫn cúi đầu xuống và không nói gì. Lúc này, người phục vụ bưng cà phê và bít tết lên tới.
Ngô Tân Tuyên không nói gì thêm, chỉ cầm dao và nĩa lên một cách duyên dáng rồi bắt đầu ăn.
Tiêu Hà Hà nhìn ra được Mễ Kiệt đang cố chịu đựng, dường như có muôn vạn lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Anh ấy đứng dậy và nói với vẻ yếu ớt: “Mọi người ăn ngon miệng, tôi phải đi xử lý chút chuyện!”
Ngô Tân Tuyên hơi ngây người ra, rồi cũng mỉm cười và nói: “Anh cứ làm việc đi!”
Mig rất lo lắng nên đã đi theo Mễ Kiệt, bây giờ chỉ còn lại Tiêu Hà Hà và Ngô Tân Tuyên ở bàn ăn.
“Hà Hà, dạo này thế nào?” Ngô Tân Tuyên cười và hỏi, có vẻ như không bị ảnh hưởng gì cả.
“Chị Ngô, em khỏe. Còn chị?” Tiêu Hà Hà không biết phải hỏi thế nào nên đành phải đáp lại như vậy, nhưng nhìn thấy Mễ Kiệt vội vã rời đi, cuối cùng vẫn không nhịn được phải hỏi: “Chị và anh Mễ…?”
“Chúng tôi là bạn học!” Ngô Tân Tuyên ngắt lời cô. “Hà Hà, món bít tết ở đây ngon lắm, cô ăn thử đi!”
Rõ ràng, Ngô Tân Tuyên không sẵn lòng để chia sẻ bất cứ điều gì.
Khi Mig quay lại thì vẻ mặt rất khó coi, cầm dao nĩa lên và cắm một phát thật mạnh xuống miếng bít tết. “Chị Tân Tuyên, tôi thật sự không hiểu, nếu chị đã không thích anh trai của tôi, tại sao chị lại chạy đến nhà hàng của ảnh? Chị làm vậy chẳng phải sẽ gợi lại chuyện buồn của ảnh hay sao?”
Ngô Tân Tuyên đột nhiên khựng lại, tay đang cầm dao hơi run lên, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng. “Đây là nhà hàng, chị thích không khí ở đây, nên đến ăn cơm thôi mà!”
“Nhưng suýt nữa chị đã trở thành chị dâu của tôi, chị Tân Tuyên à, một người sau khi gặp ba mẹ chồng tương lai thì đột nhiên biến mất, sau đó còn nhắn tin đòi chia tay, vậy mà cứ xuất hiện trước mặt bạn trai cũ, chị không cảm thấy rất lạ à?” Mig rất tức giận.
Lúc này Tiêu Hà Hà mới biết mọi chuyện là thế nào. Thì ra, Ngô Tân Tuyên thật sự có gì đó với anh Mễ Kiệt, vả lại đã ra mắt ba mẹ của ảnh rồi.
Ngô Tân Tuyên mím môi và mỉm cười, cố gắng giữ dáng vẻ thanh lịch. “Mig à, lần sau chị sẽ chú ý hơn, không xuất hiện trước mặt Mễ Kiệt nữa! Hai người ăn ngon miệng, tôi no rồi!”
“Chị Ngô!” Tiêu Hà Hà kéo tay cô ấy lại. “Chị vẫn chưa đụng đến miếng bít tết mà!”
“Chị khoan đi đã, chúng ta nói mọi chuyện cho rõ ràng!” Mig cầm con dao và khóa chặt mặt Ngô Tân Tuyên với anh mắt sắc bén. Lúc này Mig giống như một chiến binh, đôi mắt sắc sảo đến mức làm người ta rùng mình.
Ngô Tân Tuyên hơi nhướn mày lên rồi ngồi xuống lại. “Được, em nói đi, Mig!”
“Chị Tân Tuyên, hôm nay tôi gọi chị một tiếng chị Tân Tuyên, là bởi vì anh trai của tôi vẫn còn yêu chị, và bao nhiêu năm qua chị vẫn còn độc thân, tôi tin rằng chị vẫn còn yêu ảnh, nếu không chị sẽ không đến đây. Nếu hai người vẫn yêu nhau, tại sao lại giày vò nhau như vậy? Chị bao nhiêu tuổi rồi? Còn bao nhiêu năm tuổi trẻ nữa để lãng phí?”
“Vậy thì sao?” Ngô Tân Tuyên hỏi với vẻ rất bình thản.
Đang nói thì nhìn thấy một bóng người mặc áo trắng xuất hiện ở thang máy, Tiêu Hà Hà nhận ra cô gái đó là Cung Luyến Nhi, cô gái đã coi mắt với Tần Trọng Hàn ngày hôm đó. Hoặc nói cách khác, là con riêng của chồng của mẹ cô.
Cung Luyến Nhi lên đến tầng hai thì lướt mắt một cách thanh lịch, rồi nói với người phục vụ: “Hãy gọi ông chủ của cô ra đây, nói rằng có Cung Luyến Nhi đến thăm!”
Người phục vụ vội chạy đi báo với Mễ Kiệt. Một lúc sau, bóng dáng cao lớn của Mễ Kiệt đi đến từ đầu bên kia của nhà hàng, và tất cả mọi người đều nhìn qua đó.
Mễ Kiệt bất giác liếc mắt nhìn về phía Ngô Tân Tuyên, nhưng vẫn mỉm cười và đi đến chỗ Cung Luyến Nhi, rồi hai người đứng gần thang máy và nói gì đó, rồi Mễ Kiệt đưa Cung Luyến Nhi sang cái bàn gần đó và ngồi xuống.
“Chị không nhịn một chút à? Rốt cuộc anh trai tôi đã làm gì sai?” Mig thật sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cô ấy vẫn tiếp tục hỏi.
“Không phải vấn đề ở anh ấy, vấn đề nằm ở chị!” Ngô Tân Tuyên thấy Mễ Kiệt cười nói với Cung Luyến Nhi, ánh mắt di chuyển rồi u ám hẳn, rồi nói với vẻ dửng dưng. “Em cứ yên tâm, chị sẽ không đến đây nữa đâu!”
Ngô Tân Tuyên vội vã bỏ đi. Tiêu Hà Hà đuổi theo ra đến bên ngoài nhà hàng. “Chị Ngô, chị không sao chứ? Chị đừng để bụng, Mig hay nói thẳng, nhưng không có ác ý gì đâu!”
Ngô Tân Tuyên lắc đầu, rồi đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe đang chạy tới, liền nói. “Không có gì đâu, Hà Hà, tôi phải đi rồi, xe đến đón tôi rồi!”
Đang nói thì một chiếc BMW màu đen dừng ngay bên cạnh, Tiêu Hà Hà ngạc nhiên, thấy cửa sổ xe trượt xuống, một khuôn mặt thanh thú của một người đàn ông trung niên đập vào mắt. Không biết tại sao, Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, cứ cảm thấy khuôn mặt đó rất quen thuộc, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.
“Lên xe đi!” Người đàn ông nói khẽ.
“Tạm biệt Hà Hà!” Ngô Tân Tuyên lập tức đi vòng qua phía bên kia một cách ngoan ngoãn, rồi ngồi lên xe.
Vì đang đêm, không nhìn thấy rõ lắm, nên Tiêu Hà Hà không nhìn thấy khuôn mặt thật của người đó. “Chị Ngô, tạm biệt!”
Nhìn theo chiếc xe đi xa, Tiêu Hà Hà dường như đang suy nghĩ việc gì đó.
Còn bên trong chiếc BMW, Ngô Tân Tuyên đang ngồi ở chỗ ghế phụ, rất im lặng.
“Cô gái lúc nãy là ai vậy?” Người đàn ông hỏi một cách ngẫu nhiên.
“Là một người bạn!” Ngô Tân Tuyên trả lời.
“Bạn gì?”
“Lẽ nào lại gây hứng thú cho anh rồi à?” Ngô Tân Tuyên nhướn mày. “Tốt nhất anh nên bỏ ý định với cô ấy đi, cô ấy là người của Tần Trọng Hàn!”
“Ờ! Thú vị!” Người đàn ông cười khẩy, khuôn mặt vẫn rất đẹp trai, mặc dù đã ngoài năm mươi, nhưng lại toát ra vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành. “Cô ấy tên gì?”
“Không biết!” Ngô Tân Tuyên trả lời với vẻ không thiện cảm.
“Hay là em rời xa tôi nhỉ? Xem như trao đổi cho hợp đồng của chúng ta?” Người đàn ông lại hỏi.
Ngô Tân Tuyên kinh ngạc, hừ một tiếng lạnh lùng. “Anh sẽ buông tha cho em thật à?”
“Em đúng là hiểu tôi! Ha ha ha...”
Người đàn ông đó là ai?
Hình như chị Ngô rất sợ ông ấy?
Tiêu Hà Hà lẩm bẩm, trong lòng rất lo lắng. Rõ ràng Ngô Tân Tuyên yêu anh Mễ Kiệt, và anh Mễ Kiệt cũng yêu Ngô Tân Tuyên, tại sao lại giày vò nhau như vậy?
Chị Ngô và người đàn ông lái xe vừa rồi có quan hệ gì?
“Em đứng đây làm gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, Tiêu Hà Hà giật mình, quay lại nhìn thấy đó là Tần Trọng Hàn.
“Sao anh quay lại sớm vậy?”
“Anh đã gọi điện cho Ngữ Điền nên không về nhà!” Anh ta lo về đó lại sẽ cãi nhau, cũng như không muốn chọc giận ông già, quan trọng nhất là, anh ta không yên tâm khi để cô ở bên ngoài một mình.
“Con ổn chứ?” Tiêu Hà Hà lập tức căng thẳng lên.
“Có vẻ như tâm trạng rất kém, nhưng anh đã nói với con rồi, chỉ cần con nghe lời, chẳng bao lâu nữa sẽ đón nó về đây. Nó nghe thấy vậy liền vui lại rồi!”
“Chắc con buồn lắm!” Tiêu Hà Hà nói rồi tâm trạng cũng sa sút theo. “Đều là lỗi của em, do em không tốt!”
“Đừng dồn hết trách nhiệm vào mình. Đi thôi, chúng ta vào ăn gì đó đi, anh đói rồi!” Anh ta đã không ăn gì cả ngày nay, ngay cả bữa khuya trên máy bay cũng không ăn, bây giờ đang bủn rủn cả người rồi.