Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Chương 70
Trưa thứ sáu.
Tiêu Hà Hà đang tiếp khách, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng Await.
“Xin chào! Hà Hà, dạo này khỏe không?” Tăng Ly không gặp Tiêu Hà Hà cũng lâu lắm rồi.
“Ờ, anh Tăng, tổng tài Tần, xin chào!” Tiêu Hà Hà chào hỏi rất thận trọng.
Tần Trọng Hàn chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, tầm nhìn của anh ta hầu như không dừng lại trên mặt Tiêu Hà Hà.
Anh ta mặc một cái áo sơ-mi màu bạc với cái áo vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo giống như một tác phẩm điêu khắc, vẫn đôi mắt sâu thẳm đó, nhưng dừng lại ở chỗ thang cuốn kia. Ánh mắt lạnh lùng đó xuyên thẳng vào sâu trong linh hồn, khiến người khác bất giác nhìn thấy mà khiếp sợ.
Tần Trọng Hàn đi thẳng đến chỗ thang cuốn.
“Hàn, anh lên trước đi!” Tăng Ly mỉm cười với Tiêu Hà Hà, ánh mắt lộ vẻ quan tâm. “Hà Hà, có vẻ như cô ngủ không ngon thì phải, dạo này nhiều áp lực lắm hả? Hay là Mễ Kiệt lại bóc lột cô rồi?”
Người đang đứng trên thang cuốn, toàn thân cứng đờ, có chút căng thẳng.
Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Không, tôi rất khỏe! Anh Tăng, anh mau lên trên đi!”
“Hà Hà, tôi sẽ đón cô sau giờ làm, mời cô ăn cơm được không?” Tăng Ly nghĩ lâu rồi không gặp Hà Hà, đúng là thấy hơi nhớ cô ấy, vì cô ấy là người ơn đã cứu mạng anh ta mà.
Tiêu Hà Hà thì mỉm cười từ chối. “Không cần đâu, anh Tăng, hôm nay tôi phải đi đón Thịnh Thịnh!”
“Thì chúng ta cùng đi, lâu rồi tôi cũng không gặp cậu bé!” Tăng Ly nói hùa theo.
Tiêu Hà Hà thấy có từ chối nữa chắc cũng không được, nên gật đầu đồng ý. “Cũng được!”
“Tốt! Vậy tôi sẽ đón cô sau giờ làm, rồi cùng đi đón Thịnh Thịnh. Chờ tôi gọi nhé!” Tăng Ly vỗ vỗ vai của Tiêu Hà Hà một cách rất thân mật rồi quay người đi lên lầu, lúc này mới nhận ra ở chỗ thang cuốn trên tầng hai, Tần Trọng Hàn dường như đang ngây người ra ở một góc.
“Hàn? Sao vậy? Muốn đi ăn chung với chúng tôi không?” Tăng Ly nhướn mày lên, nghĩ rằng anh ta cũng muốn đi.
Tiêu Hà Hà đã nghe thấy lời Tăng Ly nói, tim cô nhảy tưng tưng trong lồng ngực, ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn một cách vô thức, nhưng tầm mắt của anh ta không quay lại nhìn cô.
“Không rảnh!” Tần Trọng Hàn bỏ lại câu này rồi biến mất ở chỗ thang máy.
Tiêu Hà Hà không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa, trong lòng thầm thở phào, nhưng lại thấy hơi buồn, nhưng không biết vì sao lại buồn?
Nhưng không quan tâm. Sau khi Tần Trọng Hàn và Tăng LY ăn xong thì chuẩn bị rời đi, Tăng Ly vẫn không quên dặn cô. “Đừng quên đó, chờ tôi gọi nha!”
“Được rồi!” Cô gật đầu vui vẻ.
Từ đầu đến cuối, Tần Trọng Hàn vẫn không nói gì, thậm chí liếc nhìn cô một cái cũng không.
Có lẽ, anh ta thật sự sẽ không đến quấy rối mình nữa, Tiêu Hà Hà nghĩ. Nhất định là vậy! Cuối cùng, cô cũng được bình yên thực sự rồi.
Khi sắp tan ca vào buổi chiều, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận được một tin nhắn, là của anh cáo. “Sau giờ làm hãy đến biệt thự số 15.”
Cô ngây người ra, trong lòng hơi lo lắng, vì cô đã nhận lời mời của Tăng Ly, tối nay Thịnh Thịnh về nhà nữa, cuối tuần rồi, cô không thể bỏ mặc Thịnh Thịnh nguyên đêm được. “Tuần sau đó được không?”
Đầu bên kia không trả lời tin nhắn, Tiêu Hà Hà tưởng anh ta đã đồng ý nên không nói gì thêm.
Nhưng Mễ Kiệt lại nói với Tiêu Hà Hà trước giờ tan ca: “Hà Hà, Hàn gọi thức ăn, em giao đến đó giùm anh nha, dù sao xe buýt cũng đi đường đó, nên anh không kêu người khác đi nữa, hôm nay thiếu người quá!”
Tiêu Hà hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến việc Mễ Kiệt vì để giúp cô đến đón con vào cuối tuần, đã cố tình cho phép cô tan ca sớm vào ngày thứ Sáu, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ trong nhà hàng, nên cô cũng không tiện từ chối. “Dạ! Để em giao cho!”
Sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Tăng Ly. “Anh Tăng, đúng lúc tôi phải đến giao thức ăn cho tổng tài Tần, anh không cần đến đón tôi nữa, bây giờ tôi đang ngồi trên xe buýt rồi!”
“Cô sắp đến công ty?”
“Phải!”
“Được! Vậy cô chờ tôi, giao xong thì gọi cho tôi, tôi phải đi xử lý một tình huống khẩn cấp!” Tăng Ly có vẻ hơi lo lắng.
“Được!”
Tiêu Hà Hà cầm cái hộp và bước vào tòa nhà Tần thị. Mới rời khỏi có vài ngày thôi mà, nhưng sao lại cảm thấy hơi xa lạ.
Cô gái ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà thì hơi ngạc nhiên. “Tiêu Hà Hà, sao cô lại đến đây?”
Cô mỉm cười rồi đi đến trước thang máy. “Tôi giao thức ăn!”
“Cô giao thức ăn?” Trên mặt cô tiếp tân đầy vẻ không thể tin được. “Với điều kiện của cô thì đâu đến nỗi phải đi giao thức ăn chứ?”
“Tôi đi lên trước đây!” Thang máy cũng vừa đến, cô chào tạm biệt cô tiếp tân một cách lịch sự, rồi quay người bước vào thang máy.
Gặp lại Hướng Tịnh, cô ấy rất nhiệt tình.
“Hà Hà, sao chị lại đến đây?” Hướng Tịnh lập tức chạy đến.
“Hướng Tịnh, đây là thức ăn mà tổng tài Tần đã gọi, nhờ em mang vào trong!” Cô biết nếu muốn gặp Tần Trọng Hàn thì phải nhờ Hướng Tịnh vào thông báo, cô từng là thư ký, sao lại không biết?
“Được!” Hướng Tịnh hơi ngây người ra. “Chị để xuống đó đi, em mang vào cho tổng tài trước đã, chị chờ chút ha!”
Hướng Tịnh nhấn điện thoại. “Tổng tài, thức ăn giao đến rồi!”
“Kêu người đó mang vào đây!” Giọng nói trầm thấp vang lên, làm cho Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh đều ngạc nhiên.
Hướng Tịnh nói ngay lập tức: “Hà Hà, chị tự mang vào đi!”
Mặt của Tiêu Hà Hà hơi sương lại. “Chị không vào đâu, em nói với anh ta là chị đã đi rồi!”
“Nhưng mà...” Hướng Tịnh còn chưa kịp nói gì.
Cánh cửa của văn phòng tổng tài Tần Trọng Hàn đột nhiên mở ra, anh ta đứng ở cửa và nhìn vào hai người: “Cô Tiêu, không ngờ lại là cô! Mời cô vào đây một lát!”
Tiêu Hà Hà đành bấm bụng gật đầu, sau đó đi theo vào văn phòng của Tần Trọng Hàn. “Tổng tài, cho hỏi anh có gì cần dặn dò?”
Tần Trọng Hàn ngồi trên ghế giám đốc, bộ dạng rất bình thản, châm một điếu thuốc. “Dạo này khỏe không?”
Anh ta muốn hỏi chuyện này à? Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu. “Khỏe!”
“Làm việc ở Await vất vả lắm phải không?”
Trưa thứ sáu.
Tiêu Hà Hà đang tiếp khách, Tần Trọng Hàn và Tăng Ly đột nhiên xuất hiện ở nhà hàng Await.
“Xin chào! Hà Hà, dạo này khỏe không?” Tăng Ly không gặp Tiêu Hà Hà cũng lâu lắm rồi.
“Ờ, anh Tăng, tổng tài Tần, xin chào!” Tiêu Hà Hà chào hỏi rất thận trọng.
Tần Trọng Hàn chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì, tầm nhìn của anh ta hầu như không dừng lại trên mặt Tiêu Hà Hà.
Anh ta mặc một cái áo sơ-mi màu bạc với cái áo vest màu đen, khuôn mặt đẹp trai hoàn hảo giống như một tác phẩm điêu khắc, vẫn đôi mắt sâu thẳm đó, nhưng dừng lại ở chỗ thang cuốn kia. Ánh mắt lạnh lùng đó xuyên thẳng vào sâu trong linh hồn, khiến người khác bất giác nhìn thấy mà khiếp sợ.
Tần Trọng Hàn đi thẳng đến chỗ thang cuốn.
“Hàn, anh lên trước đi!” Tăng Ly mỉm cười với Tiêu Hà Hà, ánh mắt lộ vẻ quan tâm. “Hà Hà, có vẻ như cô ngủ không ngon thì phải, dạo này nhiều áp lực lắm hả? Hay là Mễ Kiệt lại bóc lột cô rồi?”
Người đang đứng trên thang cuốn, toàn thân cứng đờ, có chút căng thẳng.
Tiêu Hà Hà lắc đầu. “Không, tôi rất khỏe! Anh Tăng, anh mau lên trên đi!”
“Hà Hà, tôi sẽ đón cô sau giờ làm, mời cô ăn cơm được không?” Tăng Ly nghĩ lâu rồi không gặp Hà Hà, đúng là thấy hơi nhớ cô ấy, vì cô ấy là người ơn đã cứu mạng anh ta mà.
Tiêu Hà Hà thì mỉm cười từ chối. “Không cần đâu, anh Tăng, hôm nay tôi phải đi đón Thịnh Thịnh!”
“Thì chúng ta cùng đi, lâu rồi tôi cũng không gặp cậu bé!” Tăng Ly nói hùa theo.
Tiêu Hà Hà thấy có từ chối nữa chắc cũng không được, nên gật đầu đồng ý. “Cũng được!”
“Tốt! Vậy tôi sẽ đón cô sau giờ làm, rồi cùng đi đón Thịnh Thịnh. Chờ tôi gọi nhé!” Tăng Ly vỗ vỗ vai của Tiêu Hà Hà một cách rất thân mật rồi quay người đi lên lầu, lúc này mới nhận ra ở chỗ thang cuốn trên tầng hai, Tần Trọng Hàn dường như đang ngây người ra ở một góc.
“Hàn? Sao vậy? Muốn đi ăn chung với chúng tôi không?” Tăng Ly nhướn mày lên, nghĩ rằng anh ta cũng muốn đi.
Tiêu Hà Hà đã nghe thấy lời Tăng Ly nói, tim cô nhảy tưng tưng trong lồng ngực, ngước mắt lên nhìn Tần Trọng Hàn một cách vô thức, nhưng tầm mắt của anh ta không quay lại nhìn cô.
“Không rảnh!” Tần Trọng Hàn bỏ lại câu này rồi biến mất ở chỗ thang máy.
Tiêu Hà Hà không nhìn thấy bóng dáng của anh ta nữa, trong lòng thầm thở phào, nhưng lại thấy hơi buồn, nhưng không biết vì sao lại buồn?
Nhưng không quan tâm. Sau khi Tần Trọng Hàn và Tăng LY ăn xong thì chuẩn bị rời đi, Tăng Ly vẫn không quên dặn cô. “Đừng quên đó, chờ tôi gọi nha!”
“Được rồi!” Cô gật đầu vui vẻ.
Từ đầu đến cuối, Tần Trọng Hàn vẫn không nói gì, thậm chí liếc nhìn cô một cái cũng không.
Có lẽ, anh ta thật sự sẽ không đến quấy rối mình nữa, Tiêu Hà Hà nghĩ. Nhất định là vậy! Cuối cùng, cô cũng được bình yên thực sự rồi.
Khi sắp tan ca vào buổi chiều, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhận được một tin nhắn, là của anh cáo. “Sau giờ làm hãy đến biệt thự số 15.”
Cô ngây người ra, trong lòng hơi lo lắng, vì cô đã nhận lời mời của Tăng Ly, tối nay Thịnh Thịnh về nhà nữa, cuối tuần rồi, cô không thể bỏ mặc Thịnh Thịnh nguyên đêm được. “Tuần sau đó được không?”
Đầu bên kia không trả lời tin nhắn, Tiêu Hà Hà tưởng anh ta đã đồng ý nên không nói gì thêm.
Nhưng Mễ Kiệt lại nói với Tiêu Hà Hà trước giờ tan ca: “Hà Hà, Hàn gọi thức ăn, em giao đến đó giùm anh nha, dù sao xe buýt cũng đi đường đó, nên anh không kêu người khác đi nữa, hôm nay thiếu người quá!”
Tiêu Hà hơi ngẩn ra, nhưng nghĩ đến việc Mễ Kiệt vì để giúp cô đến đón con vào cuối tuần, đã cố tình cho phép cô tan ca sớm vào ngày thứ Sáu, đây là chuyện chưa từng có tiền lệ trong nhà hàng, nên cô cũng không tiện từ chối. “Dạ! Để em giao cho!”
Sau đó lại nhận được cuộc gọi từ Tăng Ly. “Anh Tăng, đúng lúc tôi phải đến giao thức ăn cho tổng tài Tần, anh không cần đến đón tôi nữa, bây giờ tôi đang ngồi trên xe buýt rồi!”
“Cô sắp đến công ty?”
“Phải!”
“Được! Vậy cô chờ tôi, giao xong thì gọi cho tôi, tôi phải đi xử lý một tình huống khẩn cấp!” Tăng Ly có vẻ hơi lo lắng.
“Được!”
Tiêu Hà Hà cầm cái hộp và bước vào tòa nhà Tần thị. Mới rời khỏi có vài ngày thôi mà, nhưng sao lại cảm thấy hơi xa lạ.
Cô gái ở quầy tiếp tân vừa nhìn thấy Tiêu Hà Hà thì hơi ngạc nhiên. “Tiêu Hà Hà, sao cô lại đến đây?”
Cô mỉm cười rồi đi đến trước thang máy. “Tôi giao thức ăn!”
“Cô giao thức ăn?” Trên mặt cô tiếp tân đầy vẻ không thể tin được. “Với điều kiện của cô thì đâu đến nỗi phải đi giao thức ăn chứ?”
“Tôi đi lên trước đây!” Thang máy cũng vừa đến, cô chào tạm biệt cô tiếp tân một cách lịch sự, rồi quay người bước vào thang máy.
Gặp lại Hướng Tịnh, cô ấy rất nhiệt tình.
“Hà Hà, sao chị lại đến đây?” Hướng Tịnh lập tức chạy đến.
“Hướng Tịnh, đây là thức ăn mà tổng tài Tần đã gọi, nhờ em mang vào trong!” Cô biết nếu muốn gặp Tần Trọng Hàn thì phải nhờ Hướng Tịnh vào thông báo, cô từng là thư ký, sao lại không biết?
“Được!” Hướng Tịnh hơi ngây người ra. “Chị để xuống đó đi, em mang vào cho tổng tài trước đã, chị chờ chút ha!”
Hướng Tịnh nhấn điện thoại. “Tổng tài, thức ăn giao đến rồi!”
“Kêu người đó mang vào đây!” Giọng nói trầm thấp vang lên, làm cho Tiêu Hà Hà và Hướng Tịnh đều ngạc nhiên.
Hướng Tịnh nói ngay lập tức: “Hà Hà, chị tự mang vào đi!”
Mặt của Tiêu Hà Hà hơi sương lại. “Chị không vào đâu, em nói với anh ta là chị đã đi rồi!”
“Nhưng mà...” Hướng Tịnh còn chưa kịp nói gì.
Cánh cửa của văn phòng tổng tài Tần Trọng Hàn đột nhiên mở ra, anh ta đứng ở cửa và nhìn vào hai người: “Cô Tiêu, không ngờ lại là cô! Mời cô vào đây một lát!”
Tiêu Hà Hà đành bấm bụng gật đầu, sau đó đi theo vào văn phòng của Tần Trọng Hàn. “Tổng tài, cho hỏi anh có gì cần dặn dò?”
Tần Trọng Hàn ngồi trên ghế giám đốc, bộ dạng rất bình thản, châm một điếu thuốc. “Dạo này khỏe không?”
Anh ta muốn hỏi chuyện này à? Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu. “Khỏe!”
“Làm việc ở Await vất vả lắm phải không?”