Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1147-1155
CHƯƠNG 1147
“Xin lỗi, tôi lập tức đi làm lại.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của cô bé, vô cùng ủy khuất, nhưng cũng kìm chế.
Diệp Minh Triết không có động tĩnh, lạnh mặt tắt video call, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở đằng sau mình, dáng vẻ lãnh khốc vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Mẹ!”
Cậu bé lưu loát nhảy xuống ghế, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, lập tức khép hai chân lại, rất nghiêm túc dùng nghi thức quân đội với Thẩm Hạ Lan.
“Báo cáo mẹ đại nhân, con đến rồi!”
Khóe miệng của cậu bé nở một nụ cười khẽ, cực kỳ giống dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều sắp hòa tan rồi.
“Thằng nhóc thối! Thật là có hình có dáng nha!”
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan chứa đựng một ít nước mắt.
Diệp Minh Triết vội vàng rót một ly nước đưa tới cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ sao lại đến vậy? Con cũng không ngờ mẹ sẽ đến thăm con.”
“Nhìn lời này con nói, lẽ nào mẹ đến thăm con trai của mẹ cũng không được?”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy chiếc ly mà Diệp Minh Triết đưa, trong lòng cảm khái không thôi.
“Hoa là con tặng sao?”
“Tiền là lão Diệp trả.”
Diệp Minh Triết nhảy lên trên ghế, đung đưa hai chân, nét cười trên mặt rất khiến người khác yêu thích.
“Mẹ rất thích.”
“Đương nhiên, mắt nhìn của con mà.”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã gầy, trong lòng có hơi trách Diệp Ân Tuấn không có chăm sóc tốt mẹ, không khỏi nói: “Mẹ, mẹ đừng vất vả như vậy. Trong nhà có hai người đàn ông là con và lão Diệp rồi, mẹ và em gái ở nhà hưởng phúc là được, tiền con và lão Diệp kiếm đủ nuôi hai người.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó cười nói: “Thằng nhóc thối, con là kêu mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi sao?”
“Đàn ông kiếm tiền để phụ nữ tiêu, chuyện rất hiển nhiên. Có vấn đề gì chứ?”
Biểu cảm rất chi là hiển nhiên của Diệp Minh Triết đã chọc Thẩm Hạ Lan vui vẻ.
“Con từ đâu đọc được mấy lời này? Một đứa nhóc, cái gì cũng dám nói, đúng rồi, vừa rồi con đang dạy bảo ai? Nghiêm như vậy, mẹ nghe cô bé người ta cũng sắp khóc rồi.”
“Không chịu được thì đừng ở đây nữa.”
Diệp Minh Triết nói rất vô tình.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày nói: “Minh Triết, không thể đối với bé gái như vậy.”
“Mẹ, ở đây không có phân biệt nam nữ, mẹ đừng quản nữa. Lão Diệp đang làm gì? Ba muốn tặng mẹ hoa tại sao còn muốn con ra tay chứ? Tự mình tặng không phải càng có thể thể hiện thành ý của ba hay sao? Lão Diệp này, thật không biết theo đuổi phụ nữ, cũng không biết ba làm sao theo đuổi được mẹ nữa.”
Diệp Minh Triết oán trách.
Thẩm Hạ Lan ho một tiếng.
Diệp Ân Tuấn đâu cần phải theo đuổi phụ nữ chứ?
Không theo đuổi đã có một dàn phụ nữ bám theo rồi, anh nếu như thật sự biết theo đuổi phụ nữ thì người khác còn có thể sống được sao.
Có điều lời này tuyệt nhiên không cần thiết phải nói với Diệp Minh Triết.
“Có thể tham quan căn cứ của bọn con không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ, nếu đã đến đây, tự nhiên phải giành lấy quyền lợi lớn nhất. Cả đời này có lẽ cũng chỉ có một cơ hội bước vào quân khu.
Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Mẹ, căn cứ của bọn con thuộc bộ phận cốt lõi của quân khu, thật sự không được, xin lỗi mẹ.”
“Xin lỗi mẹ cái gì chứ, mẹ cũng chỉ hỏi thôi.”
“Mẹ có thể đến ký túc của con xem thử.”
Diệp Minh Triết sợ Thẩm Hạ Lan thất vọng, vội đưa ra đề nghị.
“Có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Diệp Minh Triết nói xong thì nắm tay của Thẩm Hạ Lan, kéo cô đi đến ký túc của mình.
Chương 1148
Trong ký túc thật sự không dính một hạt bụi, tổng cộng có bốn chiếc giường, chăn trên mỗi chiếc giường đều được gấp gọn gàng, vuông vức.
“Giường nào là của con?”
“Giường trong cùng.’ Diệp Minh Triết chỉ vào giường của mình.
Thẩm Hạ Lan nhìn, bên trên sắp xếp rất gọn gàng.
“Chăn là con tự gấp sao?”
“Đây là bắt buộc được không ạ.”
Diệp Minh Triết nói với vẻ rất tự hào.
Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.
“Con trai nhà mẹ lớn rồi.”
“Mẹ, con đi rửa hoa quả cho mẹ ăn.”
Diệp Minh Triết vội vàng bắt tay làm.
Thẩm Hạ Lan vừa muốn nói không cần, Diệp Minh Triết đã chạy ra ngoài.
Có lẽ là do tâm lý, Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc sắp xếp giường chiếu Diệp Minh Triết làm rất tốt.
Cô nhìn mọi thứ của nơi này, trong lòng tóm lại xem như yên tâm rồi.
Xem ra Minh Triết ở đây sống thật sự rất tốt.
Không lâu sau thì Diệp Minh Triết quay lại, cầm hoa quả đã rửa quay lại.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nghĩ đến đồ cô mang cho Diệp Minh Triết đã để trên xe của Hoắc Chấn Hiên rồi.
“Aiya, mẹ mang đồ đến cho con, nhưng để trên xe của chú ba của mẹ rồi.”
“Không sao, mẹ, lát con đi lấy là được rồi.”
Diệp Minh Triết đưa táo cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan muốn bế Diệp Minh Triết, lại bị cậu bé tránh né.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng.
Diệp Minh Triết lúng túng nói: “Mẹ, nơi này là quân khu, con là một quân nhân, mẹ bế con nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ như nào chứ? Tốt xấu gì con cũng là một tổ trưởng.”
“Yo, con trai của mẹ làm tổ trưởng rồi sao.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc, cũng không có miễn cưỡng Minh Triết.
“Được rồi, mẹ thấy con ở đây sống không tệ là yên tâm rồi. Ông cố ngoại của con bảo mẹ chuyển lời cho con.”
“Con biết cả rồi, ông cố muốn nói cái gì trên cơ bản con đều đoán ra. Mẹ, con sẽ ở Hải Thành bao lâu?”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan sững người.
“Có ý gì?”
“Mẹ không phải mở công ty điện ảnh và truyền hình ở thành phố B hay sao? Còn về Hải Thành phát triển không?”
Tuy Diệp Ân Tuấn cái gì cũng không nói với cậu bé, nhưng chuyện Diệp Minh Triết muốn biết thì vẫn có thể biết được.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tạm thời sẽ ở Hải Thành.”
“Vậy thì lão Diệp đón sinh nhật mẹ cũng ở Hải Thành có phải không?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững người.
Cô thật ra rất muốn đón sinh nhật riêng với Diệp Ân Tuấn, nhưng không ngờ cái thằng nhóc Diệp Minh Triết này lại nhớ sinh nhật của lão Diệp. Đây là tiết tấu gì?
Thằng bé muốn làm bóng đèn sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không thể nói rõ, chỉ đành nói hàm hồ: “Không chắc, đến lúc đó xem thế nào rồi tính.”
Khoảng thời gian này Diệp Minh Triết ở trong quân đội thật sự sắp thành tinh rồi, tự nhiên nhìn ra vẻ lập lờ của Thẩm Hạ Lan, lập tức hiểu rồi.
“Con hiểu rồi. Ba mẹ muốn trải qua thế giới của hai người phải không? Chê con vướng mắt.”
“Nói linh tinh gì thế?”
Thẩm Hạ Lan hận không thể đánh thằng nhóc thối này một trận, rõ ràng là như vậy nhưng cũng đừng nói ra.
Mẹ của thằng bé còn biết xấu hổ hay không?
Diệp Minh Triết lại cười rất vui.
Chương 1149
“Mẹ, mẹ đây là thẹn quá hóa giận.”
“Mẹ đây là giáo dục con cái! Thằng nhóc thối, con qua đây cho mẹ!”
Thẩm Hạ Lân nói xong thì muốn đuổi Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết nhanh chóng chạy, lại cố ý giảm tốc độ bước chân, khi ở chỗ quẹo, rất khéo bị Thẩm Hạ Lan tóm được.
Cậu bé thuận thế ngã vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa bàn tay nhỏ còn quàng qua cổ của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết bỗng dịu giọng nói chuyện, khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng mềm nhũn.
“Mẹ cũng nhớ con.”
Thẩm Hạ Lan siết cánh tay lại, ôm chặt Diệp Minh Triết.
Mùi máu thoang thoảng tràn vào khoang mũi của Diệp Minh Triết.
Lông mày của cậu bé hơi nhíu lại, nhưng không có lên tiếng, chỉ yên lặng dựa vào lòng của Thẩm Hạ Lan, tận khả năng hưởng thụ sự yêu thương của mẹ.
Thời gian thăm rất nhanh đã hết.
Thẩm Hạ Lan không nỡ rời đi, nhưng lại không thể không rời đi.
Mắt của cô bỗng có hơi đỏ.
“Con trai, mẹ hối hận rồi. Chúng ta không ở đây nữa có được không? Theo mẹ về nhà. Mẹ không nỡ xa con.”
Đáy mắt của Diệp Minh Triết vụt qua một tia bất lực.
“Mẹ, con là một quân nhân.”
“Con vẫn là con trai của mẹ.”
“Con được nghỉ sẽ về thăm mẹ.”
Diệp Minh Triết thật sự cảm thấy mệt lòng.
Mẹ của cậu bé hình như càng ngày càng biết giả bộ đáng thương thì phải làm sao?
Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã làm cái gì? Rõ ràng khiến trí lực của mẹ giảm sút.
Nhưng những lời này cậu bé không dám nói.
Thẩm Hạ Lan thấy vẻ mặt của Diệp Minh Triết thì biết, đứa nhỏ không có lương tâm này thích ở đây.
Cô nhịn nỗi xót xa rồi nói: “Vậy con nhất định phải nhớ được nghỉ thì về nhà thăm mẹ. Không được nuốt lời. Sau này cho dù có vợ rồi, cũng không được không về thăm mẹ. Con biết đó, mẹ vì sinh con và Nghê Nghê, năm đó…”
“Mẹ, con bảo đảm, cho dù con sau này có con rồi, con cũng sẽ lập tức mang con cái về nhà thăm mẹ, được không?”
Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan chính là đang tìm cảm giác tồn tại một cách trá hình.
Nói đi nói lại, vẫn là lão Diệp không tốt.
Người phụ nữ của mình vậy mà không có chiều được, thật sự là không đủ tiêu chuẩn mà!
Diệp Minh Triết trong lòng nói xấu, ngoài mặt lại trưng ra nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Hạ Lan hôn liên tiếp vào gương mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, lúc này mới lưu luyến không lỡ mà rời khỏi ký túc của cậu bé.
Hoắc Chấn Hiên đã đợi ở bên ngoài.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hai mắt đỏ hoe đi ra thì có hơi không thể lý giải: “Sao vậy? Thằng nhóc thối Minh Triết đó chọc cháu tức giận rồi sao?”
“Không có, chỉ là không nỡ xa con trai của cháu.”
“Con hư tại mẹ. Đây là quân đội! Phụ nữ các cháu ấy, chính là biết cản trở!”
Lời của Hoắc Chấn Hiên khiến mắt của Thẩm Hạ Lan trợn lên.
“Chú ba, cháu cuối cùng cũng biết chú tại sao hơn 30 tuổi mà vẫn không tìm được vợ rồi. Người như chú nên sống độc thân cả đời. Cô gái nhà nào chịu gả cho chú thật đúng là mù.”
“Nói chuyện kiểu gì đấy.”
Hoắc Chấn Hiên cảm thấy mình không có đắc tội với Thẩm Hạ Lan, đứa cháu gái này hôm nay sao nói chuyện lại độc như vậy?
Thẩm Hạ Lan lười nói với chú ta, nói rồi cũng không hiểu, còn không bằng tiết kiếm nước bọt của mình.
Diệp Minh Triết vào lúc sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi thì trực tiếp mở máy tính xách tay, cắt đứt hệ thống mạng của nội bộ quân khu, lập tức đăng nhập vào hệ thống bên ngoài.
Chương 1150
Điều này đối với cậu bé mà nói thật sự không hề khó.
Từ sau khi cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương ở trên facebook, lại bị ba mẹ Thẩm bắt ép, mắt của Diệp Minh Triết bỗng tối đi vài phần.
Cậu bé lại lướt, tin Diệp Ân Tuấn giết người bị bắt bỗng nhiên lọt vào mắt của cậu bé.
Tay của Diệp Minh Triết nắm chặt lại.
Chẳng trách lão Diệp lại kêu cậu bé tặng hoa cho mẹ, chẳng trách trên người mẹ có mùi máu như có như không, chẳng trách lúc đầu khi bà ngoại Thẩm kêu cậu bé qua, lão Diệp bảo cậu bé quay về quân đội, thì ra khi cậu bé không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mẹ vậy mà một chữ cũng không nói.
Bây giờ lão Diệp bị bắt rồi, một mình mẹ quay về Hải Thành chắc chắn rất nguy hiểm.
Diệp Minh Triết đột nhiên nghĩ đến lời trước Thẩm Hạ Lan đi đã nói.
Mẹ nói ‘con trai chúng ta về nhà có được không?’ Diệp Minh Triết đột nhiên có hơi áy náy.
Cậu bé không nên nói với mẹ như vậy.
Bây giờ mẹ cần cậu bé ở bên cạnh nhất, cậu bé lại không biết cái gì.
Diệp Minh Triết trực tiếp thoát khỏi hệ thống, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không được!
Lão Diệp không ở đây, cậu bé chính là đàn ông trong nhà, cậu bé bắt buộc phải ở bên cạnh mẹ mới được!
Diệp Minh Triết bỗng ý thức đến một vấn đề.
Bụng của mẹ thì sao?
“ông đã cho cảnh vệ đưa mẹ cháu về rồi, cháu lúc này nói nghỉ phép về nhà với ông là cái quỷ gì? Dự án nghiên cứu và phát triển lần này của tổ các cháu sắp phải thông qua thẩm hạch rồi, lúc này tổ trưởng cháu lại lâm trận chùn bước, Diệp Minh Triết, cháu rốt cuộc có muốn làm không hả?”
“Không làm thì không làm! Trong quân đâu phải thiếu một nhân tài như cháu, nhưng mẹ cháu chỉ một đứa con trai là cháu thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu sao có thể ở lại trong quân mà không lo cho mẹ cháu chứ? Lão Diệp bây giờ chắc ở cục cảnh sát nhỉ? Ba không ra được, chẳng lẽ để những người đó đều nhắm vào mẹ cháu hay sao? Mẹ cháu nếu xảy ra chuyện gì, ai gánh trách nhiệm này? Ông chú ba, là ông sao? Ông có thể sao?”
Diệp Minh Triết tuy tuổi không lớn, nhưng ăn nói rất đanh thép.
Lông mày của Hoắc Chấn Hiên hơi nhíu.
“Ông nhớ hệ thống của quân khu là hệ thống độc lập, cháu lại hack hệ thống ra ngoài tra tin tức rồi sao?”
Diệp Minh Triết không có trả lời, coi như là mặc nhận.
Hoắc Chấn Hiên thở dài một tiếng, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Minh Triết, ông biết cháu lo lắng cho mẹ cháu, ông cũng lo lắng, người đó không chỉ là mẹ cháu, còn là cháu gái lớn của ông có phải không? Nhưng cháu phải tin tưởng ông chú ba, có một số chuyện người lớn sẽ giải quyết được. Mà cháu bây giờ không phải là một đứa trẻ đơn giản, trên người cháu mặc quân phục là gánh một phần trách nhiệm. Nếu cháu chọn ở quân khu phát triển thì nên biết, lợi ích đất nước lớn hơn tất cả. Rất nhiều lúc, giữa lợi ích chung và lợi ích cá nhân cần phải từ bỏ một. Trong nhà còn có ông chú út, còn có ông cố ngoại của cháu, bọn họ đều có thể giúp mẹ cháu. Huống chi cháu cảm thấy ba cháu vô dụng như vậy sao? Bị người ta hãm hại thì ngoan ngoãn đi vào cục cảnh sát để bị nhốt tiếp nhận điều tra sao, ba cháu từ khi nào để mặc người ta sắp đặt như vậy?”
Cái gọi là quan tâm ắt loạn, Diệp Minh Triết bây giờ chính là trạng thái như này.
Bây giờ nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, cậu bé không khỏi sững người.
Tuy lão Diệp có vài lần không bảo vệ được mẹ, nhưng bị người khác dắt mũi đi như vậy vẫn là lần đầu.
Ý trong lời Hoắc Chấn Hiên Diệp Minh Triết nghe hiểu rồi, đây có lẽ chính là một cái bẫy mà lão Diệp thiết kế, nhưng cậu bé vẫn có hơi không yên tâm.
Chương 1151
“Mẹ cháu…”
“Cháu yên tâm đi, ông cố ngoại của cháu đã sắp xếp người đi theo bảo vệ mẹ cháu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, cháu bây giờ quay về cũng không giúp được cái gì, không phải là tất cả người xấu đều biết sử dụng khoa học công nghệ cao để phạm tội, cho nên nhân tài khoa học công nghệ cao như cháu quay về chỉ có thể lãng phí thời gian lãng phí sức người, còn có khả năng cản trở mẹ cháu. Cháu yên tâm ở lại quân khu làm nghiên cứu của cháu đi.”
Hoắc Chấn Hiên đã nói đến mức này rồi, Diệp Minh Triết nếu như còn không thức thời thì thật sự phải mất đi bộ quân phục này rồi.
Cậu bé cụp mắt không nói chuyện, trong lòng đang nghĩ rốt cuộc có nên quyết định tiếp tục ở lại quân khu không?
Thẩm Hạ Lan không hề biết Diệp Minh Triết vì chuyện của cô mà đi nói chuyện như một người đàn ông với Hoắc Chấn Hiên, cô sau khi được nhân viên cảnh vệ đưa ra ngoài, trực tiếp dùng xe quân đội đưa trở về.
Khi trên đường, Thẩm Hạ Lan nhận được điện thoại của Vu Linh.
“Hạ Lan, cháu tối có quay về ăn cơm không?”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nói không có chút cảm xúc nào: “Dì Vu, dì là muốn nấu gì cho cháu ăn sao?”
“Nhìn đứa trẻ cháu nói kìa, cháu chịu khổ lớn như vậy, bây giờ về nhà rồi, dì thế nào cũng phải nếu ít đồ bổ ngon ngon cho cháu không phải sao? Buổi trưa ăn ở nhà ông ngoại cháu rồi phải không? Dì biết cháu và ông ngoại cháu tình cảm tốt, nhưng có như nào cũng là một cô cháu ngoại, vẫn là đừng làm phiền Tiêu lão thủ trưởng. Dì đã dọn dẹp một lượt phòng cho cháu rồi, tối trở về đi, Tử cũng nhớ cháu, cháu cũng biết con bé bây giờ mang thai rồi, có hơi lo lắng, cháu về ở bên con bé nó cũng vui hơn.”
Vu Linh đã nói đến mức này rồi, Thẩm Hạ Lan nếu như không đồng ý thì sẽ lộ ra sơ hở.
Có điều trong lòng của Thẩm Hạ Lan có hơi hừ lạnh.
Thế nào cũng là một cô cháu ngoại là có ý gì?
Hàm ý trong lời này là chia rẽ cô và ông cụ Tiêu.
“Được, vậy thì làm phiền dì. Cháu muốn ăn canh vịt gà.”
Thẩm Hạ Lan gọi món như bình thường.
“Được được được, chiều dì đi chuẩn bị.”
Vu Linh nói xong thì lại nói chuyện một lúc với Thẩm Hạ Lan mới cúp máy.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan trở nên trầm thấp.
Người không biết còn tưởng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, thật sự rất giống mẹ con. Nếu như không phải ông cụ Tiêu nhắc nhở, không phải lần này Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cô thật sự không nghi ngờ đến Vu Linh.
Người phụ nữ này thật sự là che giấu quá sâu rồi.
Nhân viên cảnh vệ luôn không nói chuyện, anh ta là được Hoắc Chấn Hiên gọi đến đưa Thẩm Hạ Lan về đại viện quân khu.
Khi xe sắp đến nhà của ông cụ Tiêu, điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng đổ chuông lần nữa.
Cô hơi cúi đầu liếc nhìn, là số điện thoại lạ.
Lại là ai?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô sau khi quay lại Hải Thành, nghiệp vụ này ngược lại trở nên nhiều hơn, xem ra những người ẩn nấp trong chỗ tối kia thật sự có hơi rục rịch rồi.
Cô thản nhiên ấn nút nghe.
“Tôi là Thẩm Hạ Lan, ai đó?”
Đối phương khựng lại một chút, nói: “Chào bà Diệp, tôi là người của nhà giam thứ hai. Có người muốn gặp cô.”
Thẩm Hạ Lan sững người.
Nhà giam thứ hai?
Nơi nhốt Diệp Tri Thu?
Diệp Tri Thu sau khi bị nhốt lại chính thức khởi kiện, Thẩm Hạ Lan không có nghe ngóng tình hình bên đó nữa, cho nên Diệp Tri Thu có phải bị phán tù chung thân hay không cô thật ra không quá rõ.
Hiện nay trôi qua thời gian dài như vậy, lẽ nào là Diệp Tri Thu muốn gặp cô?
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Tri Thu muốn gặp cô, suy nghĩ một lát thì nói: “Khi nào?”
“Tốt nhất là càng nhanh càng tốt. Diệp Tri Thu bị phán tử hình, ngày mai sẽ thi hành án.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt, có điều suy nghĩ lại, Diệp Tri Thu làm nhiều chuyện người thần đều phẫn nộ như vậy, tử hình cũng không chê được.
“Được, tôi bây giờ tới.”
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lưu Nghệ.
Chương 1152
“Lái xe ra ngoài đưa tôi đến nhà giam thứ hai một chuyến, tôi đang ở cổng.”
Thẩm Hạ Lan bảo nhân viên cảnh vệ dừng xe ở cổng quân khu, không bao lâu thì Lưu Nghệ lái xe ra.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô ta trực tiếp xuống xe.
“Mợ chủ, buổi trưa cô ra ngoài sao không gọi tôi?”
Lưu Nghệ có hơi buồn bực, cảm thấy mình bị Thẩm Hạ Lan bỏ rơi.
Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Đến quân khu thăm con trai của tôi, chú ba của tôi đích thân đến đón nên không làm phiền cô, bây giờ chúng ta đi tới nhà giam thứ hai, tôi phải đi gặp một người.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan lên xe, Lưu Nghệ lái xe đến nhà giam thứ hai.
Khi đến nơi, Thẩm Hạ Lan thật ra rất không muốn đi vào, bầu không khí của nơi này thật sự rất đè nén.
Có điều Diệp Tri Thu sắp phải chết rồi, cái gọi là lời nói của người sắp chết đều là lời thật lòng, có lẽ từ chỗ ông ta có thể có được thông tin hữu dụng gì đó cũng không chừng.
Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ đi vào, sau khi đưa chứng minh thư của mình thì được đưa đến phòng tiếp khách.
Khi Diệp Tri Thu được dẫn ra, Thẩm Hạ Lan sững người.
Ông ta so với trước đây dường như già đi rất nhiều, thậm chí bên mai đã xuất hiện tóc bạc, có điều tinh thần vẫn được.
“Tôi không ngờ cô sẽ đến.”
“Tôi cũng không ngờ ông muốn gặp tôi. Tôi tưởng người cuối cùng ông muốn gặp nhất là Mạnh Vũ Kha.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Diệp Tri Thu cười khổ một tiếng: “Bây giờ còn gặp bà ấy làm cái gì? Kiếp này tôi vì bà ấy, không hối hận.”
Ở vấn đề đối đãi với Mạnh Vũ Kha, Diệp Tri Thu thật sự khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động.
Hiếm có người nào si tình đối đãi với Mạnh Vũ Kha như vậy.
Có lẽ đàn ông của nhà họ Diệp đều si tình, có điều Diệp Tri Thu lại vì yêu tình mà đi vào ngõ cụt.
Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, thấp giọng hỏi: “Ông có gì muốn nói với tôi sao?”
Diệp Tri Thu gật đầu.
“Thật ra chuyện này tôi nên tìm Diệp Ân Tuấn, hoặc là Tử, dù sao bọn họ một người là cháu trai của tôi, một người là con gái của tôi, nhưng tôi biết, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý người chú như tôi, mà Tử, nghe nói nó mang thai rồi, cho nên đừng để nó dính vận không sạch ở tôi. Kiếp này tôi không làm được một chuyện gì cho nó, bây giờ cũng không cần người ba như tôi làm cái gì cả. Tôi suy đi nghĩ lại, cũng chỉ đành tìm cô.”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cười lạnh.
“Ông hại mẹ tôi Tiêu Ái chết trong biển lửa, hại ba tôi thi cốt không còn, ông lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý chuyện mà ông nhờ cậy sao?”
Mãi đến bây giờ, Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ đến trận hỏa hoạn của Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong.
Thế lửa cuồn cuộn như vậy, bốc thẳng lên trời, gần như nhuộm đỏ mắt của tất cả mọi người.
Tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay lại.
Diệp Tri Thu tự nhiên có thể cảm nhận được sự thù hận của Thẩm Hạ Lan, có điều ông ta bây giờ thật sự không có ai nhờ cậy nữa rồi.
“Tôi biết cô hận tôi, tôi cũng biết cô có thể sẽ không đồng ý chuyện nhờ cậy của tôi, nhưng tôi có thể dùng một bí mật để trao đổi với cô.”
“Bí mật gì?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Diệp Tri Thu nhìn cô, thấp giọng nói: “Trước chuyện nhờ cậy của tôi trước, tôi sắp chết rồi, cô chắc cũng nghe nói rồi, bị xử bắn. Tôi kiếp này đã làm nhiều chuyện sai như vậy, cuối cùng có kết cục như này không trách được, tôi không oan. Chỉ là Vũ Kha quá đáng thương.”
“Ông là muốn kêu tôi thay ông chăm sóc bà ta sao? Nếu là chuyện như này, tôi có thể đồng ý với ông, dù sao nhà họ Diệp không thiếu một phần cơm của bà ta.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.
Mạnh Vũ Kha tính là một người đáng thương, tuy có lẽ bà ta còn có tâm tư gì khác, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta nếu như mất đi Diệp Tri Thu, cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Nhưng Diệp Tri Thu lại lắc đầu nói: “Tính tình của Vũ Kha tôi hiểu nhất, nếu như tôi chết rồi, bà ấy tuyệt đối sẽ sống một mình. Cho nên cũng không cần thiết lãng phí lương thực của nhà họ Diệp.”
Chương 1153
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, còn chưa nói gì thì nghe thấy Diệp Tri Thu nói: “Chuyện tôi muốn nhờ cậy cô là nếu như sau khi tôi chết rồi, Vũ Kha cũng đi theo tôi, làm phiền cô chôn tro cốt của chúng tôi cùng nhau. Tôi cũng biết, dùng thân phận tội nhân hiện nay của tôi, tôi không thể vào được phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp, cho nên tôi đã mua nghĩa địa cho mình từ lâu rồi. Sau về nhờ cô chôn chúng chúng tôi là được.”
“Chỉ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan tưởng rằng Diệp Tri Thu sẽ nhờ cậy cô chuyện gì khác, không ngờ chỉ là chuyện xử lý hậu sự.
Diệp Tri Thu cười có chút điềm nhiên.
“Chỉ như vậy, kiếp này của tôi sóng to gió lớn đều trải qua rồi, cũng từng hận, từng yêu, cũng không tính là sống uổng. Kiếp này tôi và Vũ Kha là vợ chồng, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Có bà ấy cùng tôi lên đường, tôi không cô đơn.”
Đáy mắt của Diệp Tri Thu hiện ra một tia hạnh phúc.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì.
Không trách được, Diệp Tri Thu là một tên khốn xấu xa! Nhưng đối với Mạnh Vũ Kha mà nói, ông ta lại là một người đàn ông tốt.
Là ông ta xây lên một hòn đảo biệt lập với bên ngoài cho Mạnh Vũ Kha, khiến kiếp này của Mạnh Vũ Kha có thể hạnh phúc khỏe mạnh sống đến bây giờ, tuy không thể làm mẹ, nhưng có một người đàn ông như vậy yêu mình, cũng là một chuyện hạnh phúc.
“Được, tôi đồng ý với ông, có điều ông sao chắc chắn mạnh Vũ Kha nhất định sẽ chết vì ông? Nếu như bà ấy muốn sống, chẳng lẽ ông còn muốn phái người giết bà ta chắc?”
“Nếu như bà ấy muốn sống, vậy thì nhờ cô chu cấp cho bà ấy, mất đi tôi thì bà ấy giống như hoa mất đi nước, cũng không sống được bao lâu, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian. Chỉ hy vọng cô đừng chuyển oán hận của cô lên người bà ấy là được, bà ấy vô tội.”
Đáy mắt của Diệp Tri Thu vụt qua một tia bi thương.
Ông cả đời đều muốn che mưa chắn gió cho Mạnh Vũ Kha, không ngờ cuối cùng ông ta lại không thể thực hiện được lời hứa này.
Thẩm Hạ Lan trầm mặc, cũng xem như chấp nhận chuyện nhờ cậy của Diệp Tri Thu.
Phòng tiếp khách nhất thời có chút yên tĩnh, yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy có hơi đè nén.
Diệp Tri Thu thở dài một hơi, nói: “Không muốn biết tôi muốn dùng bí mật gì đến trao đổi sao?”
“Ông muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tất cả đều không có ý nghĩa rồi.
Diệp Tri Thu sắp chết rồi, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, mặc kệ ông ta đã từng làm chuyện gì, khoảnh khắc xử bắn đều nên kết thúc rồi.
Ông ta dù sao cũng là chú hai của Diệp Ân Tuấn, chuyện chăm lo cho Mạnh Vũ Kha, thu xác cho ông ta, Thẩm Hạ Lan cảm thấy là con dâu của nhà họ Diêp, chị dâu của Tử, cũng không có gì không thể làm.
Cho nên cô không có hỏi chuyện bí mật nữa.
Diệp Tri Thu nhìn cô, lần nữa thở dài rồi nói: “Thẩm Hạ Lan, cô rất lương thiện, là một cô gái tốt, nhưng cô thật sự không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp. Cô như này, nếu như không có Diệp Ân Tuấn bảo vệ, cô có thể sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh rồi nói: “Lẽ nào Mạnh Vũ Kha của ông thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp sao?”
“Cho nên tôi mới để bà ấy rời xa trần thế, tất cả nghiệp chướng, tất cả chuyện sai lầm tôi đi làm là được.”
Lời của Diệp Tri Thu ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan không biết nên phản bác như thế nào rồi.
“Tôi có thích hợp hay không, bây giờ nói cũng có hơi muộn rồi, dù sao tôi đã gả vào rồi.”
“Quả thật lạ vậy, cô tuy không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp, nhưng lại khiến tôi có hơi thích cô rồi.”
“Tuyệt đối đừng, ông vẫn là thích Mạnh Vũ Kha của ông đi.”
Thẩm Hạ Lan xin từ chối đối với sự thích của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu đã cười, mỉm cười có chút vui vẻ và giải phóng.
“Con của Tử nếu như sinh ra, đừng nói cho nó biết nó có một người ông ngoại như tôi. Xem như tôi trước giờ không tồn tại. Tôi nếu lúc giàu sang không thể cho con bé một chút ấm áp nào, tôi chết rồi thì càng không cần để con cái của con bé biết.”
Chương 1154
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi khó chịu, khó chịu thay cho Tử.
“Tôi sẽ chuyển lời, nhưng Tử liệu có nghe tôi hay không thì tôi không biết.”
“Đứa trẻ Tử này, không giống mẹ nó một chút nào. Trước đây tôi từng hối hận khi nó vừa chào đời thì đưa nó đi, bây giờ xem ra quyết định này là chính xác, nếu như để nó đi theo Vu Linh, bây giờ không biết thành cái gì rồi.”
Vấn đề này Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn từng tò mò, nhưng không tra ra vấn đề gì cả, cho nên cũng chỉ có thể phòng bị, hiện nay nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, đây mới là bí mật Diệp Tri Thu muốn nói với cô.
Cô quay lại ghế rồi ngồi xuống.
Thẩm Hạ Lan thấy cô như vậy thì biết cô muốn nghe rồi.
Ông ta thở dài một tiếng rồi nói: “Là bản thân tôi quá tự phụ, cho rằng Vu Linh đặt dưới mí mắt của tôi thì sẽ không gây nên được sóng gió gì, nhưng tôi lại không ngờ, bà ta dùng cơ thể của mình mua chuộc thủ vệ thường đưa cơm cho bà ta. Cô cũng biết đấy, trên đảo, ngoài mấy người hầu và Vũ Kha ra, cơ bản đều là đàn ông. Bởi vì ở nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ có chút khát vọng đối với phụ nữ, tuy Vu Linh bị hủy dung, nhưng bà ta lại là một người phụ nữ. Là tôi sơ suất chuyện này nên mới khiến bà ta có cơ hội.”
Thẩm Hạ Lan không có lên tiếng, yên lặng nghe.
Diệp Tri Thu khựng lại một chút rồi nói: “Tên thủ vệ đó lợi dụng hệ thống của tôi làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc giúp Vu Linh tìm người thân của bà ta. Chuyện này tôi đều không biết. Tôi nhận nuôi Vu Phong là chuyện ngoài ý muốn, bình thường mà nói, tôi đều là trực tiếp nhận nuôi những đứa trẻ nhỏ tuổi ở cô nhi viện làm con nuôi, như thế, bọn chúng sẽ cảm kích ơn dưỡng dục đối với tôi, sẽ dốc hết làm chuyện cho tôi. Nhưng Vu Phong không phải. Cậu ta là một đứa trẻ mà tôi một lần khi ra ngoài gặp phải địch thủ tập kích, đột nhiên xuất hiện đỡ một phát đạn thay cho tôi. Nói đứa trẻ có hơi quá, dù sao lúc đó cậu ta đã 17 tuổi rồi.”
“Lúc đó Vu Phong suýt nữa chết, cấp cứu ba ngày ba đêm mới xem như vớt được cái mạng về. Tôi không phải là chưa từng nghĩ điều tra thân phận của cậu ta, nhưng kết quả tôi điều tra thì cậu ta là một cô nhi, ba mẹ đều chết rồi, bản thân vì cuộc sống mà thường lăn lộn ở những nơi như sòng bạc quán bar làm đàn em cho người khác, lấy ít phí bảo vệ. Nói thật, tôi không muốn giữ cậu ta lại bên cạnh, nhưng cậu ta đã cứu tôi, nên tôi không thể không đối tốt với cậu hơn một chút, tôi đưa cậu ta đến căn cứ huấn luyện, sau đó cho cậu ta một công ty, để cậu ta tự mình quản lý.”
“Vốn cho rằng một đứa trẻ 17-18 tuổi sẽ không giỏi mấy cái đó, nhưng Vu Phong ở phương diện này lại rất có thiên phú, vậy mà quản lý công ty rất đâu ra đó, lúc đó tôi mới đánh giá cao cậu ta. Sau đó hợp lẽ thường, cậu ta trở thành con nuôi của tôi, làm việc cho tôi. Tôi trước giờ đều không có ngờ, những chuyện này tại sao lại vừa khéo như vậy, dù sao Vu Phong là một tiểu tốt vô danh, sao lại biết đối thủ của tôi hôm nào muốn ám sát tôi chứ? Càng không thể sắp xếp trước ở đâu đỡ đạn thay cho tôi, thậm chí tôi cảm thấy có ai lại lấy tính mạng của mình ra đùa. Đáng tiếc, luận thâm độc, tôi vẫn là thua Vu Linh.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu lại.
“Ý ông là tất cả chuyện này đều do Vu Linh sắp xếp sao?”
“Phải, tôi trước khi bị bắt mới biết, Vu Phong là cháu trai của Vu Linh.”
Diệp Tri Thu lời ra lời này, Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không thôi.
Tuy đoán được giữa Vu Linh và Vu Phong rất có khả năng có quan hệ gì đó, nhưng cô không ngờ sẽ là quan hệ như này.
Chương 1155
Diệp Tri Thu nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tri Thu thì biết bí mật này của ông ta có lực xung kích lỡn cỡ nào đối với cô.
“Rất bất ngờ phải không? Bọn họ vậy mà là hai cô cháu! Vu Linh lợi dụng thủ vệ đó tra được người thân của mình., đáng tiếc anh trai chị dâu và ba mẹ của bà ta đều đã qua đời rồi, chỉ còn lại một đứa cháu trai.
Bà ta bèn kêu thủ vệ cầm ít tiền đi trợ cấp Vu Phong, thậm chí bày mưu chỉ kế cho Vu Phong, muốn có được sự giàu sang ngập trời thì phải lấy mạng đi liều. Cho nên mới xuất hiện một màn Vu Phong cứu tôi, cậu ta theo lẽ thường trở thành con nuôi của tôi, tiếp quản sản nghiệp của tôi, lại được Vu Linh âm thầm thao túng, tẩy trắng bí mật. Đời này tôi rất tự phụ, lại không ngờ bị hủy trong tay của một người phụ nữ như Vu Linh, nếu không dùng bản lĩnh cô và Tiêu Ái còn cả Diệp Ân Tuấn, căn bản không thể lay động đến căn cơ của tôi.”
Diệp Tri Thu mãi đến bây giờ vẫn rất tự phụ.
Thẩm Hạ Lan lại không có nghe ông ta cuối cùng nói cái gì, chỉ là đang nghĩ lời vừa rồi của ông ta.
“Ông vừa rồi nói Vu Linh âm thầm thao túng, kêu Vu Phong tẩy trắng sản nghiệp của ông sao? Chuyện này sao có thể chứ? Ông là người thông minh cỡ đó, Vu Phong cho dù năng lực cao nữa, muốn ở dưới mí của ông động tay động chân cũng không dễ dàng nhỉ? Trừ phi có thế lực mạnh hơn ông đang giúp anh ta. Ông chắc sẽ không nói với tôi, thực lực mạnh mẽ này cũng là Vu Linh tìm tới chứ?”
“Vậy thì không phải, là bản lĩnh của chính Vu Phong. Tôi không biết cậu ta từ khi nào móc nối quan hệ với tam hoàng tử của nước T, còn hỗ trợ lớn cho cậu ta. Nếu không cô tưởng rằng nhờ vào bản lĩnh của Vu Phong có thể im hơi lặng tiếng qua mắt được tôi tẩy trắng sản nghiệp sao?”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan lại sững ra.
nước T?
Đất nước của Phương Nguyên.
Sự việc hình như càng lúc càng phức tạp rồi!
“Ông nói ông trước khi bị bắt mới biết là Vu Linh tính kế ông, vậy thì rốt cuộc là khi nào? Khi tôi ở trên đảo sao?”
“Phải, nói chính xác, trận hỏa hoạn đó của ba mẹ cô là Vu Phong gây ra. Tuy Tiêu Ái quả thật không muốn sống rồi, muốn đi theo ba của cô, nhưng bà ta vẫn kịp nhớ, là Vũ Linh thiêu bọn họ.”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không thôi.
“Sao có thể chứ?”
“Còn nhớ trước lúc đó, Vu Linh chạy trốn không? Người của tôi đã tìm mọi nơi, nhưng lại không tìm được bà ta, lúc đó bà ta chính là đang làm việc này. Bà ta làm như vậy chính là muốn khiến cô hận tôi, di chuyển tất cả sự chú ý của mọi người đối với bà ta, mà bà ta có thể kim thiền thoát xác. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, bà ta cuối cùng vẫn không thể trốn ra.”
Nghe thấy Diệp Tri Thu nói những điều này, lông mày của Thẩm Hạ Lan càng nhíu chặt.
“Bà ta không thể trốn ra, nhưng đã gặp được một người ngu ngốc như tôi, không những không có làm gì bà ta, còn mang bà ta về nhà họ Diệp, mang về bên cạnh Tử, thậm chí mang về bên cạnh tôi.”
“Cô coi như có chút nhận thức rồi.”
Diệp Tri Thu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Tôi cũng sắp chết rồi, lời nói của người sắp chết đều là lời thật lòng. Thẩm Hạ Lan, Vu Linh cô bắt buộc phải phòng, nếu không có lúc cô sẽ khóc.”
Nói đến đây, thời gian thăm tù đã hết. Tuy Diệp Tri Thu còn có lời chưa có nói hết, nhưng lại không có thời gian rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta bị người ta dẫn đi, tâm trạng đột nhiên trở nên trầm trọng.
Vu Phong và Vu Linh là cô cháu, rồi lại bởi vì Vu Linh mới khiến Vu Phong có tất cả như hiện nay, cho nên Vu Phong đối với yêu cầu của Vu Linh chắc sẽ dốc hết sức nhỉ?
Vậy thì cũng tức là chuyện Diệp Ân Tuấn bị hãm hại giết người, nếu như là Vu Phong âm thầm tìm người làm thì chắc là ý của Vu Linh?
Thẩm Hạ Lan bỗng cực kỳ sửng sốt.
Vào lúc này, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, dọa Thẩm Hạ Lan cả người run rẩy.
“Xin lỗi, tôi lập tức đi làm lại.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của cô bé, vô cùng ủy khuất, nhưng cũng kìm chế.
Diệp Minh Triết không có động tĩnh, lạnh mặt tắt video call, vừa quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đứng ở đằng sau mình, dáng vẻ lãnh khốc vừa rồi lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
“Mẹ!”
Cậu bé lưu loát nhảy xuống ghế, nhanh chóng đi đến trước mặt Thẩm Hạ Lan, lập tức khép hai chân lại, rất nghiêm túc dùng nghi thức quân đội với Thẩm Hạ Lan.
“Báo cáo mẹ đại nhân, con đến rồi!”
Khóe miệng của cậu bé nở một nụ cười khẽ, cực kỳ giống dáng vẻ của Diệp Ân Tuấn.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều sắp hòa tan rồi.
“Thằng nhóc thối! Thật là có hình có dáng nha!”
Đáy mắt của Thẩm Hạ Lan chứa đựng một ít nước mắt.
Diệp Minh Triết vội vàng rót một ly nước đưa tới cho Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, mẹ sao lại đến vậy? Con cũng không ngờ mẹ sẽ đến thăm con.”
“Nhìn lời này con nói, lẽ nào mẹ đến thăm con trai của mẹ cũng không được?”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy chiếc ly mà Diệp Minh Triết đưa, trong lòng cảm khái không thôi.
“Hoa là con tặng sao?”
“Tiền là lão Diệp trả.”
Diệp Minh Triết nhảy lên trên ghế, đung đưa hai chân, nét cười trên mặt rất khiến người khác yêu thích.
“Mẹ rất thích.”
“Đương nhiên, mắt nhìn của con mà.”
Diệp Minh Triết cảm thấy Thẩm Hạ Lan đã gầy, trong lòng có hơi trách Diệp Ân Tuấn không có chăm sóc tốt mẹ, không khỏi nói: “Mẹ, mẹ đừng vất vả như vậy. Trong nhà có hai người đàn ông là con và lão Diệp rồi, mẹ và em gái ở nhà hưởng phúc là được, tiền con và lão Diệp kiếm đủ nuôi hai người.”
Thẩm Hạ Lan hơi sững người, sau đó cười nói: “Thằng nhóc thối, con là kêu mẹ ở nhà ăn không ngồi rồi sao?”
“Đàn ông kiếm tiền để phụ nữ tiêu, chuyện rất hiển nhiên. Có vấn đề gì chứ?”
Biểu cảm rất chi là hiển nhiên của Diệp Minh Triết đã chọc Thẩm Hạ Lan vui vẻ.
“Con từ đâu đọc được mấy lời này? Một đứa nhóc, cái gì cũng dám nói, đúng rồi, vừa rồi con đang dạy bảo ai? Nghiêm như vậy, mẹ nghe cô bé người ta cũng sắp khóc rồi.”
“Không chịu được thì đừng ở đây nữa.”
Diệp Minh Triết nói rất vô tình.
Thẩm Hạ Lan nhíu mày nói: “Minh Triết, không thể đối với bé gái như vậy.”
“Mẹ, ở đây không có phân biệt nam nữ, mẹ đừng quản nữa. Lão Diệp đang làm gì? Ba muốn tặng mẹ hoa tại sao còn muốn con ra tay chứ? Tự mình tặng không phải càng có thể thể hiện thành ý của ba hay sao? Lão Diệp này, thật không biết theo đuổi phụ nữ, cũng không biết ba làm sao theo đuổi được mẹ nữa.”
Diệp Minh Triết oán trách.
Thẩm Hạ Lan ho một tiếng.
Diệp Ân Tuấn đâu cần phải theo đuổi phụ nữ chứ?
Không theo đuổi đã có một dàn phụ nữ bám theo rồi, anh nếu như thật sự biết theo đuổi phụ nữ thì người khác còn có thể sống được sao.
Có điều lời này tuyệt nhiên không cần thiết phải nói với Diệp Minh Triết.
“Có thể tham quan căn cứ của bọn con không?”
Thẩm Hạ Lan nghĩ, nếu đã đến đây, tự nhiên phải giành lấy quyền lợi lớn nhất. Cả đời này có lẽ cũng chỉ có một cơ hội bước vào quân khu.
Diệp Minh Triết lắc đầu nói: “Mẹ, căn cứ của bọn con thuộc bộ phận cốt lõi của quân khu, thật sự không được, xin lỗi mẹ.”
“Xin lỗi mẹ cái gì chứ, mẹ cũng chỉ hỏi thôi.”
“Mẹ có thể đến ký túc của con xem thử.”
Diệp Minh Triết sợ Thẩm Hạ Lan thất vọng, vội đưa ra đề nghị.
“Có được không?”
“Đương nhiên là được.”
Diệp Minh Triết nói xong thì nắm tay của Thẩm Hạ Lan, kéo cô đi đến ký túc của mình.
Chương 1148
Trong ký túc thật sự không dính một hạt bụi, tổng cộng có bốn chiếc giường, chăn trên mỗi chiếc giường đều được gấp gọn gàng, vuông vức.
“Giường nào là của con?”
“Giường trong cùng.’ Diệp Minh Triết chỉ vào giường của mình.
Thẩm Hạ Lan nhìn, bên trên sắp xếp rất gọn gàng.
“Chăn là con tự gấp sao?”
“Đây là bắt buộc được không ạ.”
Diệp Minh Triết nói với vẻ rất tự hào.
Thẩm Hạ Lan rất là an ủi.
“Con trai nhà mẹ lớn rồi.”
“Mẹ, con đi rửa hoa quả cho mẹ ăn.”
Diệp Minh Triết vội vàng bắt tay làm.
Thẩm Hạ Lan vừa muốn nói không cần, Diệp Minh Triết đã chạy ra ngoài.
Có lẽ là do tâm lý, Thẩm Hạ Lan cảm thấy việc sắp xếp giường chiếu Diệp Minh Triết làm rất tốt.
Cô nhìn mọi thứ của nơi này, trong lòng tóm lại xem như yên tâm rồi.
Xem ra Minh Triết ở đây sống thật sự rất tốt.
Không lâu sau thì Diệp Minh Triết quay lại, cầm hoa quả đã rửa quay lại.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới nghĩ đến đồ cô mang cho Diệp Minh Triết đã để trên xe của Hoắc Chấn Hiên rồi.
“Aiya, mẹ mang đồ đến cho con, nhưng để trên xe của chú ba của mẹ rồi.”
“Không sao, mẹ, lát con đi lấy là được rồi.”
Diệp Minh Triết đưa táo cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan muốn bế Diệp Minh Triết, lại bị cậu bé tránh né.
“Sao vậy?”
Thẩm Hạ Lan có hơi đau lòng.
Diệp Minh Triết lúng túng nói: “Mẹ, nơi này là quân khu, con là một quân nhân, mẹ bế con nếu bị người khác nhìn thấy thì sẽ như nào chứ? Tốt xấu gì con cũng là một tổ trưởng.”
“Yo, con trai của mẹ làm tổ trưởng rồi sao.”
Thẩm Hạ Lan trêu chọc, cũng không có miễn cưỡng Minh Triết.
“Được rồi, mẹ thấy con ở đây sống không tệ là yên tâm rồi. Ông cố ngoại của con bảo mẹ chuyển lời cho con.”
“Con biết cả rồi, ông cố muốn nói cái gì trên cơ bản con đều đoán ra. Mẹ, con sẽ ở Hải Thành bao lâu?”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan sững người.
“Có ý gì?”
“Mẹ không phải mở công ty điện ảnh và truyền hình ở thành phố B hay sao? Còn về Hải Thành phát triển không?”
Tuy Diệp Ân Tuấn cái gì cũng không nói với cậu bé, nhưng chuyện Diệp Minh Triết muốn biết thì vẫn có thể biết được.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Tạm thời sẽ ở Hải Thành.”
“Vậy thì lão Diệp đón sinh nhật mẹ cũng ở Hải Thành có phải không?
Thẩm Hạ Lan đột nhiên sững người.
Cô thật ra rất muốn đón sinh nhật riêng với Diệp Ân Tuấn, nhưng không ngờ cái thằng nhóc Diệp Minh Triết này lại nhớ sinh nhật của lão Diệp. Đây là tiết tấu gì?
Thằng bé muốn làm bóng đèn sao?
Nhưng Thẩm Hạ Lan lại không thể nói rõ, chỉ đành nói hàm hồ: “Không chắc, đến lúc đó xem thế nào rồi tính.”
Khoảng thời gian này Diệp Minh Triết ở trong quân đội thật sự sắp thành tinh rồi, tự nhiên nhìn ra vẻ lập lờ của Thẩm Hạ Lan, lập tức hiểu rồi.
“Con hiểu rồi. Ba mẹ muốn trải qua thế giới của hai người phải không? Chê con vướng mắt.”
“Nói linh tinh gì thế?”
Thẩm Hạ Lan hận không thể đánh thằng nhóc thối này một trận, rõ ràng là như vậy nhưng cũng đừng nói ra.
Mẹ của thằng bé còn biết xấu hổ hay không?
Diệp Minh Triết lại cười rất vui.
Chương 1149
“Mẹ, mẹ đây là thẹn quá hóa giận.”
“Mẹ đây là giáo dục con cái! Thằng nhóc thối, con qua đây cho mẹ!”
Thẩm Hạ Lân nói xong thì muốn đuổi Diệp Minh Triết.
Diệp Minh Triết nhanh chóng chạy, lại cố ý giảm tốc độ bước chân, khi ở chỗ quẹo, rất khéo bị Thẩm Hạ Lan tóm được.
Cậu bé thuận thế ngã vào trong lòng của Thẩm Hạ Lan, hơn nữa bàn tay nhỏ còn quàng qua cổ của Thẩm Hạ Lan.
“Mẹ, con rất nhớ mẹ.”
Diệp Minh Triết bỗng dịu giọng nói chuyện, khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng mềm nhũn.
“Mẹ cũng nhớ con.”
Thẩm Hạ Lan siết cánh tay lại, ôm chặt Diệp Minh Triết.
Mùi máu thoang thoảng tràn vào khoang mũi của Diệp Minh Triết.
Lông mày của cậu bé hơi nhíu lại, nhưng không có lên tiếng, chỉ yên lặng dựa vào lòng của Thẩm Hạ Lan, tận khả năng hưởng thụ sự yêu thương của mẹ.
Thời gian thăm rất nhanh đã hết.
Thẩm Hạ Lan không nỡ rời đi, nhưng lại không thể không rời đi.
Mắt của cô bỗng có hơi đỏ.
“Con trai, mẹ hối hận rồi. Chúng ta không ở đây nữa có được không? Theo mẹ về nhà. Mẹ không nỡ xa con.”
Đáy mắt của Diệp Minh Triết vụt qua một tia bất lực.
“Mẹ, con là một quân nhân.”
“Con vẫn là con trai của mẹ.”
“Con được nghỉ sẽ về thăm mẹ.”
Diệp Minh Triết thật sự cảm thấy mệt lòng.
Mẹ của cậu bé hình như càng ngày càng biết giả bộ đáng thương thì phải làm sao?
Diệp Ân Tuấn rốt cuộc đã làm cái gì? Rõ ràng khiến trí lực của mẹ giảm sút.
Nhưng những lời này cậu bé không dám nói.
Thẩm Hạ Lan thấy vẻ mặt của Diệp Minh Triết thì biết, đứa nhỏ không có lương tâm này thích ở đây.
Cô nhịn nỗi xót xa rồi nói: “Vậy con nhất định phải nhớ được nghỉ thì về nhà thăm mẹ. Không được nuốt lời. Sau này cho dù có vợ rồi, cũng không được không về thăm mẹ. Con biết đó, mẹ vì sinh con và Nghê Nghê, năm đó…”
“Mẹ, con bảo đảm, cho dù con sau này có con rồi, con cũng sẽ lập tức mang con cái về nhà thăm mẹ, được không?”
Diệp Minh Triết biết Thẩm Hạ Lan chính là đang tìm cảm giác tồn tại một cách trá hình.
Nói đi nói lại, vẫn là lão Diệp không tốt.
Người phụ nữ của mình vậy mà không có chiều được, thật sự là không đủ tiêu chuẩn mà!
Diệp Minh Triết trong lòng nói xấu, ngoài mặt lại trưng ra nụ cười ngọt ngào.
Thẩm Hạ Lan hôn liên tiếp vào gương mặt nhỏ của Diệp Minh Triết, lúc này mới lưu luyến không lỡ mà rời khỏi ký túc của cậu bé.
Hoắc Chấn Hiên đã đợi ở bên ngoài.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan hai mắt đỏ hoe đi ra thì có hơi không thể lý giải: “Sao vậy? Thằng nhóc thối Minh Triết đó chọc cháu tức giận rồi sao?”
“Không có, chỉ là không nỡ xa con trai của cháu.”
“Con hư tại mẹ. Đây là quân đội! Phụ nữ các cháu ấy, chính là biết cản trở!”
Lời của Hoắc Chấn Hiên khiến mắt của Thẩm Hạ Lan trợn lên.
“Chú ba, cháu cuối cùng cũng biết chú tại sao hơn 30 tuổi mà vẫn không tìm được vợ rồi. Người như chú nên sống độc thân cả đời. Cô gái nhà nào chịu gả cho chú thật đúng là mù.”
“Nói chuyện kiểu gì đấy.”
Hoắc Chấn Hiên cảm thấy mình không có đắc tội với Thẩm Hạ Lan, đứa cháu gái này hôm nay sao nói chuyện lại độc như vậy?
Thẩm Hạ Lan lười nói với chú ta, nói rồi cũng không hiểu, còn không bằng tiết kiếm nước bọt của mình.
Diệp Minh Triết vào lúc sau khi Thẩm Hạ Lan rời đi thì trực tiếp mở máy tính xách tay, cắt đứt hệ thống mạng của nội bộ quân khu, lập tức đăng nhập vào hệ thống bên ngoài.
Chương 1150
Điều này đối với cậu bé mà nói thật sự không hề khó.
Từ sau khi cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan bị Thẩm Niệm Niệm làm bị thương ở trên facebook, lại bị ba mẹ Thẩm bắt ép, mắt của Diệp Minh Triết bỗng tối đi vài phần.
Cậu bé lại lướt, tin Diệp Ân Tuấn giết người bị bắt bỗng nhiên lọt vào mắt của cậu bé.
Tay của Diệp Minh Triết nắm chặt lại.
Chẳng trách lão Diệp lại kêu cậu bé tặng hoa cho mẹ, chẳng trách trên người mẹ có mùi máu như có như không, chẳng trách lúc đầu khi bà ngoại Thẩm kêu cậu bé qua, lão Diệp bảo cậu bé quay về quân đội, thì ra khi cậu bé không ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhưng mẹ vậy mà một chữ cũng không nói.
Bây giờ lão Diệp bị bắt rồi, một mình mẹ quay về Hải Thành chắc chắn rất nguy hiểm.
Diệp Minh Triết đột nhiên nghĩ đến lời trước Thẩm Hạ Lan đi đã nói.
Mẹ nói ‘con trai chúng ta về nhà có được không?’ Diệp Minh Triết đột nhiên có hơi áy náy.
Cậu bé không nên nói với mẹ như vậy.
Bây giờ mẹ cần cậu bé ở bên cạnh nhất, cậu bé lại không biết cái gì.
Diệp Minh Triết trực tiếp thoát khỏi hệ thống, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không được!
Lão Diệp không ở đây, cậu bé chính là đàn ông trong nhà, cậu bé bắt buộc phải ở bên cạnh mẹ mới được!
Diệp Minh Triết bỗng ý thức đến một vấn đề.
Bụng của mẹ thì sao?
“ông đã cho cảnh vệ đưa mẹ cháu về rồi, cháu lúc này nói nghỉ phép về nhà với ông là cái quỷ gì? Dự án nghiên cứu và phát triển lần này của tổ các cháu sắp phải thông qua thẩm hạch rồi, lúc này tổ trưởng cháu lại lâm trận chùn bước, Diệp Minh Triết, cháu rốt cuộc có muốn làm không hả?”
“Không làm thì không làm! Trong quân đâu phải thiếu một nhân tài như cháu, nhưng mẹ cháu chỉ một đứa con trai là cháu thôi, xảy ra chuyện lớn như vậy, cháu sao có thể ở lại trong quân mà không lo cho mẹ cháu chứ? Lão Diệp bây giờ chắc ở cục cảnh sát nhỉ? Ba không ra được, chẳng lẽ để những người đó đều nhắm vào mẹ cháu hay sao? Mẹ cháu nếu xảy ra chuyện gì, ai gánh trách nhiệm này? Ông chú ba, là ông sao? Ông có thể sao?”
Diệp Minh Triết tuy tuổi không lớn, nhưng ăn nói rất đanh thép.
Lông mày của Hoắc Chấn Hiên hơi nhíu.
“Ông nhớ hệ thống của quân khu là hệ thống độc lập, cháu lại hack hệ thống ra ngoài tra tin tức rồi sao?”
Diệp Minh Triết không có trả lời, coi như là mặc nhận.
Hoắc Chấn Hiên thở dài một tiếng, giọng nói hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Minh Triết, ông biết cháu lo lắng cho mẹ cháu, ông cũng lo lắng, người đó không chỉ là mẹ cháu, còn là cháu gái lớn của ông có phải không? Nhưng cháu phải tin tưởng ông chú ba, có một số chuyện người lớn sẽ giải quyết được. Mà cháu bây giờ không phải là một đứa trẻ đơn giản, trên người cháu mặc quân phục là gánh một phần trách nhiệm. Nếu cháu chọn ở quân khu phát triển thì nên biết, lợi ích đất nước lớn hơn tất cả. Rất nhiều lúc, giữa lợi ích chung và lợi ích cá nhân cần phải từ bỏ một. Trong nhà còn có ông chú út, còn có ông cố ngoại của cháu, bọn họ đều có thể giúp mẹ cháu. Huống chi cháu cảm thấy ba cháu vô dụng như vậy sao? Bị người ta hãm hại thì ngoan ngoãn đi vào cục cảnh sát để bị nhốt tiếp nhận điều tra sao, ba cháu từ khi nào để mặc người ta sắp đặt như vậy?”
Cái gọi là quan tâm ắt loạn, Diệp Minh Triết bây giờ chính là trạng thái như này.
Bây giờ nghe thấy Hoắc Chấn Hiên nói như vậy, cậu bé không khỏi sững người.
Tuy lão Diệp có vài lần không bảo vệ được mẹ, nhưng bị người khác dắt mũi đi như vậy vẫn là lần đầu.
Ý trong lời Hoắc Chấn Hiên Diệp Minh Triết nghe hiểu rồi, đây có lẽ chính là một cái bẫy mà lão Diệp thiết kế, nhưng cậu bé vẫn có hơi không yên tâm.
Chương 1151
“Mẹ cháu…”
“Cháu yên tâm đi, ông cố ngoại của cháu đã sắp xếp người đi theo bảo vệ mẹ cháu rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, cháu bây giờ quay về cũng không giúp được cái gì, không phải là tất cả người xấu đều biết sử dụng khoa học công nghệ cao để phạm tội, cho nên nhân tài khoa học công nghệ cao như cháu quay về chỉ có thể lãng phí thời gian lãng phí sức người, còn có khả năng cản trở mẹ cháu. Cháu yên tâm ở lại quân khu làm nghiên cứu của cháu đi.”
Hoắc Chấn Hiên đã nói đến mức này rồi, Diệp Minh Triết nếu như còn không thức thời thì thật sự phải mất đi bộ quân phục này rồi.
Cậu bé cụp mắt không nói chuyện, trong lòng đang nghĩ rốt cuộc có nên quyết định tiếp tục ở lại quân khu không?
Thẩm Hạ Lan không hề biết Diệp Minh Triết vì chuyện của cô mà đi nói chuyện như một người đàn ông với Hoắc Chấn Hiên, cô sau khi được nhân viên cảnh vệ đưa ra ngoài, trực tiếp dùng xe quân đội đưa trở về.
Khi trên đường, Thẩm Hạ Lan nhận được điện thoại của Vu Linh.
“Hạ Lan, cháu tối có quay về ăn cơm không?”
Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, nói không có chút cảm xúc nào: “Dì Vu, dì là muốn nấu gì cho cháu ăn sao?”
“Nhìn đứa trẻ cháu nói kìa, cháu chịu khổ lớn như vậy, bây giờ về nhà rồi, dì thế nào cũng phải nếu ít đồ bổ ngon ngon cho cháu không phải sao? Buổi trưa ăn ở nhà ông ngoại cháu rồi phải không? Dì biết cháu và ông ngoại cháu tình cảm tốt, nhưng có như nào cũng là một cô cháu ngoại, vẫn là đừng làm phiền Tiêu lão thủ trưởng. Dì đã dọn dẹp một lượt phòng cho cháu rồi, tối trở về đi, Tử cũng nhớ cháu, cháu cũng biết con bé bây giờ mang thai rồi, có hơi lo lắng, cháu về ở bên con bé nó cũng vui hơn.”
Vu Linh đã nói đến mức này rồi, Thẩm Hạ Lan nếu như không đồng ý thì sẽ lộ ra sơ hở.
Có điều trong lòng của Thẩm Hạ Lan có hơi hừ lạnh.
Thế nào cũng là một cô cháu ngoại là có ý gì?
Hàm ý trong lời này là chia rẽ cô và ông cụ Tiêu.
“Được, vậy thì làm phiền dì. Cháu muốn ăn canh vịt gà.”
Thẩm Hạ Lan gọi món như bình thường.
“Được được được, chiều dì đi chuẩn bị.”
Vu Linh nói xong thì lại nói chuyện một lúc với Thẩm Hạ Lan mới cúp máy.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan trở nên trầm thấp.
Người không biết còn tưởng tình cảm giữa bọn họ rất tốt, thật sự rất giống mẹ con. Nếu như không phải ông cụ Tiêu nhắc nhở, không phải lần này Diệp Ân Tuấn xảy ra chuyện, cô thật sự không nghi ngờ đến Vu Linh.
Người phụ nữ này thật sự là che giấu quá sâu rồi.
Nhân viên cảnh vệ luôn không nói chuyện, anh ta là được Hoắc Chấn Hiên gọi đến đưa Thẩm Hạ Lan về đại viện quân khu.
Khi xe sắp đến nhà của ông cụ Tiêu, điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng đổ chuông lần nữa.
Cô hơi cúi đầu liếc nhìn, là số điện thoại lạ.
Lại là ai?
Thẩm Hạ Lan cảm thấy cô sau khi quay lại Hải Thành, nghiệp vụ này ngược lại trở nên nhiều hơn, xem ra những người ẩn nấp trong chỗ tối kia thật sự có hơi rục rịch rồi.
Cô thản nhiên ấn nút nghe.
“Tôi là Thẩm Hạ Lan, ai đó?”
Đối phương khựng lại một chút, nói: “Chào bà Diệp, tôi là người của nhà giam thứ hai. Có người muốn gặp cô.”
Thẩm Hạ Lan sững người.
Nhà giam thứ hai?
Nơi nhốt Diệp Tri Thu?
Diệp Tri Thu sau khi bị nhốt lại chính thức khởi kiện, Thẩm Hạ Lan không có nghe ngóng tình hình bên đó nữa, cho nên Diệp Tri Thu có phải bị phán tù chung thân hay không cô thật ra không quá rõ.
Hiện nay trôi qua thời gian dài như vậy, lẽ nào là Diệp Tri Thu muốn gặp cô?
Thẩm Hạ Lan không ngờ Diệp Tri Thu muốn gặp cô, suy nghĩ một lát thì nói: “Khi nào?”
“Tốt nhất là càng nhanh càng tốt. Diệp Tri Thu bị phán tử hình, ngày mai sẽ thi hành án.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan sửng sốt, có điều suy nghĩ lại, Diệp Tri Thu làm nhiều chuyện người thần đều phẫn nộ như vậy, tử hình cũng không chê được.
“Được, tôi bây giờ tới.”
Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Lưu Nghệ.
Chương 1152
“Lái xe ra ngoài đưa tôi đến nhà giam thứ hai một chuyến, tôi đang ở cổng.”
Thẩm Hạ Lan bảo nhân viên cảnh vệ dừng xe ở cổng quân khu, không bao lâu thì Lưu Nghệ lái xe ra.
Khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cô ta trực tiếp xuống xe.
“Mợ chủ, buổi trưa cô ra ngoài sao không gọi tôi?”
Lưu Nghệ có hơi buồn bực, cảm thấy mình bị Thẩm Hạ Lan bỏ rơi.
Thẩm Hạ Lan cười rồi nói: “Đến quân khu thăm con trai của tôi, chú ba của tôi đích thân đến đón nên không làm phiền cô, bây giờ chúng ta đi tới nhà giam thứ hai, tôi phải đi gặp một người.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan lên xe, Lưu Nghệ lái xe đến nhà giam thứ hai.
Khi đến nơi, Thẩm Hạ Lan thật ra rất không muốn đi vào, bầu không khí của nơi này thật sự rất đè nén.
Có điều Diệp Tri Thu sắp phải chết rồi, cái gọi là lời nói của người sắp chết đều là lời thật lòng, có lẽ từ chỗ ông ta có thể có được thông tin hữu dụng gì đó cũng không chừng.
Thẩm Hạ Lan và Lưu Nghệ đi vào, sau khi đưa chứng minh thư của mình thì được đưa đến phòng tiếp khách.
Khi Diệp Tri Thu được dẫn ra, Thẩm Hạ Lan sững người.
Ông ta so với trước đây dường như già đi rất nhiều, thậm chí bên mai đã xuất hiện tóc bạc, có điều tinh thần vẫn được.
“Tôi không ngờ cô sẽ đến.”
“Tôi cũng không ngờ ông muốn gặp tôi. Tôi tưởng người cuối cùng ông muốn gặp nhất là Mạnh Vũ Kha.”
Thẩm Hạ Lan nhàn nhạt nói.
Diệp Tri Thu cười khổ một tiếng: “Bây giờ còn gặp bà ấy làm cái gì? Kiếp này tôi vì bà ấy, không hối hận.”
Ở vấn đề đối đãi với Mạnh Vũ Kha, Diệp Tri Thu thật sự khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động.
Hiếm có người nào si tình đối đãi với Mạnh Vũ Kha như vậy.
Có lẽ đàn ông của nhà họ Diệp đều si tình, có điều Diệp Tri Thu lại vì yêu tình mà đi vào ngõ cụt.
Thẩm Hạ Lan thở dài trong lòng, thấp giọng hỏi: “Ông có gì muốn nói với tôi sao?”
Diệp Tri Thu gật đầu.
“Thật ra chuyện này tôi nên tìm Diệp Ân Tuấn, hoặc là Tử, dù sao bọn họ một người là cháu trai của tôi, một người là con gái của tôi, nhưng tôi biết, Diệp Ân Tuấn không thèm để ý người chú như tôi, mà Tử, nghe nói nó mang thai rồi, cho nên đừng để nó dính vận không sạch ở tôi. Kiếp này tôi không làm được một chuyện gì cho nó, bây giờ cũng không cần người ba như tôi làm cái gì cả. Tôi suy đi nghĩ lại, cũng chỉ đành tìm cô.”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cười lạnh.
“Ông hại mẹ tôi Tiêu Ái chết trong biển lửa, hại ba tôi thi cốt không còn, ông lại cảm thấy tôi sẽ đồng ý chuyện mà ông nhờ cậy sao?”
Mãi đến bây giờ, Thẩm Hạ Lan vẫn nghĩ đến trận hỏa hoạn của Tiêu Ái và Hoắc Chấn Phong.
Thế lửa cuồn cuộn như vậy, bốc thẳng lên trời, gần như nhuộm đỏ mắt của tất cả mọi người.
Tay của Thẩm Hạ Lan nắm chặt tay lại.
Diệp Tri Thu tự nhiên có thể cảm nhận được sự thù hận của Thẩm Hạ Lan, có điều ông ta bây giờ thật sự không có ai nhờ cậy nữa rồi.
“Tôi biết cô hận tôi, tôi cũng biết cô có thể sẽ không đồng ý chuyện nhờ cậy của tôi, nhưng tôi có thể dùng một bí mật để trao đổi với cô.”
“Bí mật gì?”
Thẩm Hạ Lan hơi nhíu mày.
Diệp Tri Thu nhìn cô, thấp giọng nói: “Trước chuyện nhờ cậy của tôi trước, tôi sắp chết rồi, cô chắc cũng nghe nói rồi, bị xử bắn. Tôi kiếp này đã làm nhiều chuyện sai như vậy, cuối cùng có kết cục như này không trách được, tôi không oan. Chỉ là Vũ Kha quá đáng thương.”
“Ông là muốn kêu tôi thay ông chăm sóc bà ta sao? Nếu là chuyện như này, tôi có thể đồng ý với ông, dù sao nhà họ Diệp không thiếu một phần cơm của bà ta.”
Thẩm Hạ Lan hờ hững nói.
Mạnh Vũ Kha tính là một người đáng thương, tuy có lẽ bà ta còn có tâm tư gì khác, nhưng Thẩm Hạ Lan cảm thấy bà ta nếu như mất đi Diệp Tri Thu, cũng không tạo ra được sóng gió gì.
Nhưng Diệp Tri Thu lại lắc đầu nói: “Tính tình của Vũ Kha tôi hiểu nhất, nếu như tôi chết rồi, bà ấy tuyệt đối sẽ sống một mình. Cho nên cũng không cần thiết lãng phí lương thực của nhà họ Diệp.”
Chương 1153
Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, còn chưa nói gì thì nghe thấy Diệp Tri Thu nói: “Chuyện tôi muốn nhờ cậy cô là nếu như sau khi tôi chết rồi, Vũ Kha cũng đi theo tôi, làm phiền cô chôn tro cốt của chúng tôi cùng nhau. Tôi cũng biết, dùng thân phận tội nhân hiện nay của tôi, tôi không thể vào được phần mộ tổ tiên của nhà họ Diệp, cho nên tôi đã mua nghĩa địa cho mình từ lâu rồi. Sau về nhờ cô chôn chúng chúng tôi là được.”
“Chỉ như vậy?”
Thẩm Hạ Lan tưởng rằng Diệp Tri Thu sẽ nhờ cậy cô chuyện gì khác, không ngờ chỉ là chuyện xử lý hậu sự.
Diệp Tri Thu cười có chút điềm nhiên.
“Chỉ như vậy, kiếp này của tôi sóng to gió lớn đều trải qua rồi, cũng từng hận, từng yêu, cũng không tính là sống uổng. Kiếp này tôi và Vũ Kha là vợ chồng, kiếp sau chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau. Có bà ấy cùng tôi lên đường, tôi không cô đơn.”
Đáy mắt của Diệp Tri Thu hiện ra một tia hạnh phúc.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan không biết có cảm giác gì.
Không trách được, Diệp Tri Thu là một tên khốn xấu xa! Nhưng đối với Mạnh Vũ Kha mà nói, ông ta lại là một người đàn ông tốt.
Là ông ta xây lên một hòn đảo biệt lập với bên ngoài cho Mạnh Vũ Kha, khiến kiếp này của Mạnh Vũ Kha có thể hạnh phúc khỏe mạnh sống đến bây giờ, tuy không thể làm mẹ, nhưng có một người đàn ông như vậy yêu mình, cũng là một chuyện hạnh phúc.
“Được, tôi đồng ý với ông, có điều ông sao chắc chắn mạnh Vũ Kha nhất định sẽ chết vì ông? Nếu như bà ấy muốn sống, chẳng lẽ ông còn muốn phái người giết bà ta chắc?”
“Nếu như bà ấy muốn sống, vậy thì nhờ cô chu cấp cho bà ấy, mất đi tôi thì bà ấy giống như hoa mất đi nước, cũng không sống được bao lâu, sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian. Chỉ hy vọng cô đừng chuyển oán hận của cô lên người bà ấy là được, bà ấy vô tội.”
Đáy mắt của Diệp Tri Thu vụt qua một tia bi thương.
Ông cả đời đều muốn che mưa chắn gió cho Mạnh Vũ Kha, không ngờ cuối cùng ông ta lại không thể thực hiện được lời hứa này.
Thẩm Hạ Lan trầm mặc, cũng xem như chấp nhận chuyện nhờ cậy của Diệp Tri Thu.
Phòng tiếp khách nhất thời có chút yên tĩnh, yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy có hơi đè nén.
Diệp Tri Thu thở dài một hơi, nói: “Không muốn biết tôi muốn dùng bí mật gì đến trao đổi sao?”
“Ông muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tất cả đều không có ý nghĩa rồi.
Diệp Tri Thu sắp chết rồi, chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, mặc kệ ông ta đã từng làm chuyện gì, khoảnh khắc xử bắn đều nên kết thúc rồi.
Ông ta dù sao cũng là chú hai của Diệp Ân Tuấn, chuyện chăm lo cho Mạnh Vũ Kha, thu xác cho ông ta, Thẩm Hạ Lan cảm thấy là con dâu của nhà họ Diêp, chị dâu của Tử, cũng không có gì không thể làm.
Cho nên cô không có hỏi chuyện bí mật nữa.
Diệp Tri Thu nhìn cô, lần nữa thở dài rồi nói: “Thẩm Hạ Lan, cô rất lương thiện, là một cô gái tốt, nhưng cô thật sự không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp. Cô như này, nếu như không có Diệp Ân Tuấn bảo vệ, cô có thể sớm không còn trên thế gian này nữa rồi.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh rồi nói: “Lẽ nào Mạnh Vũ Kha của ông thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp sao?”
“Cho nên tôi mới để bà ấy rời xa trần thế, tất cả nghiệp chướng, tất cả chuyện sai lầm tôi đi làm là được.”
Lời của Diệp Tri Thu ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan không biết nên phản bác như thế nào rồi.
“Tôi có thích hợp hay không, bây giờ nói cũng có hơi muộn rồi, dù sao tôi đã gả vào rồi.”
“Quả thật lạ vậy, cô tuy không thích hợp làm con dâu của nhà họ Diệp, nhưng lại khiến tôi có hơi thích cô rồi.”
“Tuyệt đối đừng, ông vẫn là thích Mạnh Vũ Kha của ông đi.”
Thẩm Hạ Lan xin từ chối đối với sự thích của Diệp Tri Thu.
Diệp Tri Thu đã cười, mỉm cười có chút vui vẻ và giải phóng.
“Con của Tử nếu như sinh ra, đừng nói cho nó biết nó có một người ông ngoại như tôi. Xem như tôi trước giờ không tồn tại. Tôi nếu lúc giàu sang không thể cho con bé một chút ấm áp nào, tôi chết rồi thì càng không cần để con cái của con bé biết.”
Chương 1154
Thẩm Hạ Lan đột nhiên có hơi khó chịu, khó chịu thay cho Tử.
“Tôi sẽ chuyển lời, nhưng Tử liệu có nghe tôi hay không thì tôi không biết.”
“Đứa trẻ Tử này, không giống mẹ nó một chút nào. Trước đây tôi từng hối hận khi nó vừa chào đời thì đưa nó đi, bây giờ xem ra quyết định này là chính xác, nếu như để nó đi theo Vu Linh, bây giờ không biết thành cái gì rồi.”
Vấn đề này Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn từng tò mò, nhưng không tra ra vấn đề gì cả, cho nên cũng chỉ có thể phòng bị, hiện nay nghe thấy Diệp Tri Thu nói như vậy, Thẩm Hạ Lan biết, đây mới là bí mật Diệp Tri Thu muốn nói với cô.
Cô quay lại ghế rồi ngồi xuống.
Thẩm Hạ Lan thấy cô như vậy thì biết cô muốn nghe rồi.
Ông ta thở dài một tiếng rồi nói: “Là bản thân tôi quá tự phụ, cho rằng Vu Linh đặt dưới mí mắt của tôi thì sẽ không gây nên được sóng gió gì, nhưng tôi lại không ngờ, bà ta dùng cơ thể của mình mua chuộc thủ vệ thường đưa cơm cho bà ta. Cô cũng biết đấy, trên đảo, ngoài mấy người hầu và Vũ Kha ra, cơ bản đều là đàn ông. Bởi vì ở nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, bọn họ có chút khát vọng đối với phụ nữ, tuy Vu Linh bị hủy dung, nhưng bà ta lại là một người phụ nữ. Là tôi sơ suất chuyện này nên mới khiến bà ta có cơ hội.”
Thẩm Hạ Lan không có lên tiếng, yên lặng nghe.
Diệp Tri Thu khựng lại một chút rồi nói: “Tên thủ vệ đó lợi dụng hệ thống của tôi làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc giúp Vu Linh tìm người thân của bà ta. Chuyện này tôi đều không biết. Tôi nhận nuôi Vu Phong là chuyện ngoài ý muốn, bình thường mà nói, tôi đều là trực tiếp nhận nuôi những đứa trẻ nhỏ tuổi ở cô nhi viện làm con nuôi, như thế, bọn chúng sẽ cảm kích ơn dưỡng dục đối với tôi, sẽ dốc hết làm chuyện cho tôi. Nhưng Vu Phong không phải. Cậu ta là một đứa trẻ mà tôi một lần khi ra ngoài gặp phải địch thủ tập kích, đột nhiên xuất hiện đỡ một phát đạn thay cho tôi. Nói đứa trẻ có hơi quá, dù sao lúc đó cậu ta đã 17 tuổi rồi.”
“Lúc đó Vu Phong suýt nữa chết, cấp cứu ba ngày ba đêm mới xem như vớt được cái mạng về. Tôi không phải là chưa từng nghĩ điều tra thân phận của cậu ta, nhưng kết quả tôi điều tra thì cậu ta là một cô nhi, ba mẹ đều chết rồi, bản thân vì cuộc sống mà thường lăn lộn ở những nơi như sòng bạc quán bar làm đàn em cho người khác, lấy ít phí bảo vệ. Nói thật, tôi không muốn giữ cậu ta lại bên cạnh, nhưng cậu ta đã cứu tôi, nên tôi không thể không đối tốt với cậu hơn một chút, tôi đưa cậu ta đến căn cứ huấn luyện, sau đó cho cậu ta một công ty, để cậu ta tự mình quản lý.”
“Vốn cho rằng một đứa trẻ 17-18 tuổi sẽ không giỏi mấy cái đó, nhưng Vu Phong ở phương diện này lại rất có thiên phú, vậy mà quản lý công ty rất đâu ra đó, lúc đó tôi mới đánh giá cao cậu ta. Sau đó hợp lẽ thường, cậu ta trở thành con nuôi của tôi, làm việc cho tôi. Tôi trước giờ đều không có ngờ, những chuyện này tại sao lại vừa khéo như vậy, dù sao Vu Phong là một tiểu tốt vô danh, sao lại biết đối thủ của tôi hôm nào muốn ám sát tôi chứ? Càng không thể sắp xếp trước ở đâu đỡ đạn thay cho tôi, thậm chí tôi cảm thấy có ai lại lấy tính mạng của mình ra đùa. Đáng tiếc, luận thâm độc, tôi vẫn là thua Vu Linh.”
Lông mày của Thẩm Hạ Lan bỗng nhíu lại.
“Ý ông là tất cả chuyện này đều do Vu Linh sắp xếp sao?”
“Phải, tôi trước khi bị bắt mới biết, Vu Phong là cháu trai của Vu Linh.”
Diệp Tri Thu lời ra lời này, Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không thôi.
Tuy đoán được giữa Vu Linh và Vu Phong rất có khả năng có quan hệ gì đó, nhưng cô không ngờ sẽ là quan hệ như này.
Chương 1155
Diệp Tri Thu nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Tri Thu thì biết bí mật này của ông ta có lực xung kích lỡn cỡ nào đối với cô.
“Rất bất ngờ phải không? Bọn họ vậy mà là hai cô cháu! Vu Linh lợi dụng thủ vệ đó tra được người thân của mình., đáng tiếc anh trai chị dâu và ba mẹ của bà ta đều đã qua đời rồi, chỉ còn lại một đứa cháu trai.
Bà ta bèn kêu thủ vệ cầm ít tiền đi trợ cấp Vu Phong, thậm chí bày mưu chỉ kế cho Vu Phong, muốn có được sự giàu sang ngập trời thì phải lấy mạng đi liều. Cho nên mới xuất hiện một màn Vu Phong cứu tôi, cậu ta theo lẽ thường trở thành con nuôi của tôi, tiếp quản sản nghiệp của tôi, lại được Vu Linh âm thầm thao túng, tẩy trắng bí mật. Đời này tôi rất tự phụ, lại không ngờ bị hủy trong tay của một người phụ nữ như Vu Linh, nếu không dùng bản lĩnh cô và Tiêu Ái còn cả Diệp Ân Tuấn, căn bản không thể lay động đến căn cơ của tôi.”
Diệp Tri Thu mãi đến bây giờ vẫn rất tự phụ.
Thẩm Hạ Lan lại không có nghe ông ta cuối cùng nói cái gì, chỉ là đang nghĩ lời vừa rồi của ông ta.
“Ông vừa rồi nói Vu Linh âm thầm thao túng, kêu Vu Phong tẩy trắng sản nghiệp của ông sao? Chuyện này sao có thể chứ? Ông là người thông minh cỡ đó, Vu Phong cho dù năng lực cao nữa, muốn ở dưới mí của ông động tay động chân cũng không dễ dàng nhỉ? Trừ phi có thế lực mạnh hơn ông đang giúp anh ta. Ông chắc sẽ không nói với tôi, thực lực mạnh mẽ này cũng là Vu Linh tìm tới chứ?”
“Vậy thì không phải, là bản lĩnh của chính Vu Phong. Tôi không biết cậu ta từ khi nào móc nối quan hệ với tam hoàng tử của nước T, còn hỗ trợ lớn cho cậu ta. Nếu không cô tưởng rằng nhờ vào bản lĩnh của Vu Phong có thể im hơi lặng tiếng qua mắt được tôi tẩy trắng sản nghiệp sao?”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan lại sững ra.
nước T?
Đất nước của Phương Nguyên.
Sự việc hình như càng lúc càng phức tạp rồi!
“Ông nói ông trước khi bị bắt mới biết là Vu Linh tính kế ông, vậy thì rốt cuộc là khi nào? Khi tôi ở trên đảo sao?”
“Phải, nói chính xác, trận hỏa hoạn đó của ba mẹ cô là Vu Phong gây ra. Tuy Tiêu Ái quả thật không muốn sống rồi, muốn đi theo ba của cô, nhưng bà ta vẫn kịp nhớ, là Vũ Linh thiêu bọn họ.”
Lời của Diệp Tri Thu khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc không thôi.
“Sao có thể chứ?”
“Còn nhớ trước lúc đó, Vu Linh chạy trốn không? Người của tôi đã tìm mọi nơi, nhưng lại không tìm được bà ta, lúc đó bà ta chính là đang làm việc này. Bà ta làm như vậy chính là muốn khiến cô hận tôi, di chuyển tất cả sự chú ý của mọi người đối với bà ta, mà bà ta có thể kim thiền thoát xác. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, bà ta cuối cùng vẫn không thể trốn ra.”
Nghe thấy Diệp Tri Thu nói những điều này, lông mày của Thẩm Hạ Lan càng nhíu chặt.
“Bà ta không thể trốn ra, nhưng đã gặp được một người ngu ngốc như tôi, không những không có làm gì bà ta, còn mang bà ta về nhà họ Diệp, mang về bên cạnh Tử, thậm chí mang về bên cạnh tôi.”
“Cô coi như có chút nhận thức rồi.”
Diệp Tri Thu nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Tôi cũng sắp chết rồi, lời nói của người sắp chết đều là lời thật lòng. Thẩm Hạ Lan, Vu Linh cô bắt buộc phải phòng, nếu không có lúc cô sẽ khóc.”
Nói đến đây, thời gian thăm tù đã hết. Tuy Diệp Tri Thu còn có lời chưa có nói hết, nhưng lại không có thời gian rồi.
Thẩm Hạ Lan nhìn ông ta bị người ta dẫn đi, tâm trạng đột nhiên trở nên trầm trọng.
Vu Phong và Vu Linh là cô cháu, rồi lại bởi vì Vu Linh mới khiến Vu Phong có tất cả như hiện nay, cho nên Vu Phong đối với yêu cầu của Vu Linh chắc sẽ dốc hết sức nhỉ?
Vậy thì cũng tức là chuyện Diệp Ân Tuấn bị hãm hại giết người, nếu như là Vu Phong âm thầm tìm người làm thì chắc là ý của Vu Linh?
Thẩm Hạ Lan bỗng cực kỳ sửng sốt.
Vào lúc này, điện thoại của cô bỗng đổ chuông, dọa Thẩm Hạ Lan cả người run rẩy.