Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1129-1135
Chương 1129
“Nếu như cháu mất cọng tóc nào, coi ông phạt cháu thế nào.”
Ông cụ Tiêu hung dữ mà nói với cô, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ vui vẻ mà cười.
Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên.
Thẩm Hạ Lan cúi đầu nhìn một cái, là một số lạ, cô không khỏi có chút ngây người.
“Ai thế?”
Ông cụ Tiêu nhìn cô một cái.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, sau đó trượt nút nghe.
“Xin chào.”
“Xin hỏi có phải là cô Thẩm Hạ Lan không?”
Đối phương nói chuyện rất công thức.
“Phải là tôi, anh là ai?”
Thanh âm của Thẩm Hạ Lan vừa dứt thì bên kia đã có câu trả lời.
“Cô Thẩm, chúng tôi là bên trại tạm giam. Là như vầy, ông cụ Thẩm Phong đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, bây giờ đã đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố cấp cứu rồi, chúng tôi không liên lạc được với bà cụ Thẩm, ông cụ Thẩm đã cho số của cô, xin hỏi cô có rảnh qua đây một lát không? Bên này cần người nhà ký tên.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Ba Thẩm, Thẩm Phong nhồi máu cơ tim?
Mẹ Thẩm sao lại không liên lạc được?
Mi tâm cô khẽ nhíu lại.
“Bây giờ tôi đang ở Hải Thành, chỉ e không qua đó được.”
“Cô Thẩm, chúng tôi chính là trại tạm giam của Hải Thành, ông cụ Thẩm Phong chiều hôm qua đã chuyển từ thành phố B đến Hải Thành chúng ta rồi.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan có chút thất thần.
Vụ án của Thẩm Phong chỉ là một vụ đạo nhái, các họa gia tố cáo ông ta đến từ các vùng khác nhau, nói chính xác, Thẩm Phong đã bị bắt ở thành phố B vào thời điểm đó, có thủ tục là sẽ được chuyển về trại tạm giam ở chỗ ở, chỉ là Thẩm Phong đã không còn chỗ ở bên này, cũng không có lý do gì chuyển giao về. Không lẽ là Thẩm Phong tự yêu cầu?
Nhưng tại sao ông ta phải quay về?
Hơn nữa vụ án này bây giờ vẫn đang được thẩm tra xử lý, tuy chứng cứ đầy đủ, nhưng nghe nói Thẩm Phong đã mời luật sư lên toà, lúc này nói Thẩm Phong nhồi máu cơ tim, không lẽ thật sự là trùng hợp?
Thẩm Hạ Lan chìm vào trầm tư.
Đối phương không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, không khỏi kêu một tiếng.
“Cô Thẩm cô còn ở đó không?”
“Hả? Có, được, bây giờ tôi qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi nãy.
Ông cụ Tiêu trực tiếp nói: “Không được đi! Cháu và cậu ta đã không còn quan hệ gì nữa. Chỉ những cái mà con gái cậu ta Thẩm Niệm Niệm làm với cháu thì đã trả sạch ơn dưỡng dục cho bọn họ rồi, bây giờ sống hay chết thì cậu ta không còn chút liên quan gì đến cháu nữa hết. Hơn nữa, ai biết cậu ta đang muốn làm gì chứ? Nhồi máu cơ tim? Sao lại trùng hợp như vậy được?”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết ông cụ Tiêu lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng có chút chuyện cô luôn phải làm rõ.
“Ông ngoại, cháu không đi thì làm sao biết ông ta có chủ ý gì chứ? Tóm lại lần này cháu về chính là để bắt ma, cháu đi coi thử. Ông yên tâm đi, bên cạnh cháu có mang theo vệ sĩ mà, cũng không được sao?”
Con người Thẩm Hạ Lan, tuy nhìn trông vô cùng yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định làm gì đó thì nhất định sẽ đi làm, điểm này thì cực kỳ giống bà ngoại cô.
Người phụ nữ đó cũng yếu đuối, nhìn như yếu không chịu nổi gió, nhưng sau khi làm chuyện phản bội ông ta, lại không chút do dự đưa con rời khỏi nhà họ Tiêu, hơn nữa đến khi qua đời cũng không có liên lạc với ông ta nữa.
Ông cụ Tiêu phát hiện mình lại nhớ đến cái bà già chết tiệt đó nữa rồi.
Ông thở dài một tiếng, nói: “Cháu muốn đi thì cũng được, ông phái cho cháu một nữ vệ sĩ, xuất ngũ từ lính đặc chủng. Nếu như cháu không đồng ý thì không cho cháu đi đâu hết.”
“Dạ, ông ngoại nói gì thì là cái đó.”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu đã có chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi Thẩm Hạ Lan đồng ý, bây giờ cô đồng ý rồi, ông cụ Tiêu vội vàng búng tay một cái, bên ngoài liền có một người phụ nữ đi vào.
Chương 1130
“Chào thủ trưởng!”
Người phụ nữ trông độ khoảng 25-26 tuổi, vẻ ngoài rất bình thường, nhưng vừa nhìn là biết làm lính rồi, cái tướng đứng đó khiến Thẩm Hạ Lan tự cảm thán.
“Đây là Lưu Nghệ, bây giờ con bé đã xuất ngũ rồi, đúng lúc không có công việc, ông giới thiệu con bé cho cháu, cháu phải nhớ mỗi tháng phát tiền lương cho người ta đó, biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn ông cụ Tiêu với vẻ mặt ngây ngốc.
“Ông ngoại, tiền lương không phải ông phát sao? Không phải nói là tìm vệ sĩ cho cháu sao?”
“Cháu bớt đi, nhà họ Diệp bọn cháu nhà lớn nghiệp lớn, không lẽ còn muốn ông già đã bước một chân xuống mồ như ông ra tiền? Mơ đẹp lắm đó. Mau cút đi!”
Ông cụ Tiêu đuổi Thẩm Hạ Lan đi như ghét bỏ, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười có chút ngốc nghếch.
“Ông ngoại, ông thật đáng yêu!”
Nói xong, cô trực tiếp thơm lên mặt ông cụ Tiêu một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
“Đợi cháu ăn cơm trưa đó, ông cụ già.”
Thẩm Hạ Lan vẫy vẫy tay với ông.
Cả người ông cụ Tiêu đều ngây ra đó.
Ông ta bao nhiêu năm chưa được ai thơm qua rồi?
Cho dù là con gái ruột của mình Tiêu Ái cũng chưa từng thân mật với ông ta qua như vậy.
Tiêu Ái kế thừa sự lạnh lùng của ông, đối với ai cũng lạnh băng băng, không ngờ đứa con gái lại hoạt bát như vậy, nhưng lại khiến ông ta không yên tâm được như vậy.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất không giống Tiêu Ái, không giống chút nào. Nhưng lại khiến ông cụ Tiêu vô cùng thương yêu.
Ông ta sủng nịch mà lắc đầu, vội vàng đi nhà bếp xem xem đã chuẩn bị xong món cá chua ngọt cho Thẩm Hạ Lan chưa.
Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Tiêu, Lưu Nghệ đương nhiên theo cô.
Cô đeo kính râm, nhàn nhạt nói: “Biết lái xe không?”
“Biết.”
“Lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố đi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại.
Lưu Nghệ không có bất kỳ rề rà nào, lên xe, khởi động xe, trực tiếp lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Sau khi đến nơi, Thẩm Hạ Lan không có vội lên đó, mà nhìn Lưu Nghệ hỏi: “Nếu như có 10 người ra tay cùng lúc, cô có thể bảo vệ được sự an toàn của tôi không?”
“Báo cáo, tôi có thể!”
Lưu Nghệ hoàn toàn là theo cách làm bộ đội.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới cười nói: “Sau này không cần nói báo cáo với tôi.”
“Vâng.”
“Đi thôi, đi vào gặp cha nuôi tôi, xem ông già này rốt cuộc muốn gây chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đi vào.
Cửa phòng phẫu thuật có vài cảnh sát đang đứng, mặc quần áo cảnh sát, không cho người không liên quan đến gần. Mà đèn phòng phẫu thuật đang sáng, bên trong hình như đang phẫu thuật.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đến, trực tiếp nói thân phận của mình.
“Xin chào, tôi là Thẩm Hạ Lan.”
Lúc nói chuyện, có một cảnh sát tiếp đãi Thẩm Hạ Lan.
Chính vào lúc này, đèn phòng phẫu thuật tắt tịm. Lúc bác sĩ đi ra, Thẩm Hạ Lan híp mắt lại.
Cái này cũng quá là trùng hợp rồi nhỉ?
“Cô Thẩm đúng không? Ông Thẩm mời cô vào một lát.”
Lời của bác sĩ khiến Thẩm Hạ Lan có chút cười lạnh.
“Tôi có thể vào phòng phẫu thuật?”
“Theo lý thuyết là không được, nhưng tình hình của ông Thẩm không được tốt lắm, chúng tôi cũng là nghĩ cho người bệnh, mời người nhà vào trong gặp một lát.”
Bác sĩ nói với sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bác sĩ này chắc chắn là bị người ta mua chuộc rồi, rất có thể là bị Thẩm Phong mua chuộc.
Cô vốn không có hành động gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như bảo tôi tới ký tên phẫu thuật, hoặc là ký thông báo bệnh nguy cấp, thì tôi có thể ký thay, nếu như là đến gặp lần cuối cùng thì xin lỗi tôi không làm được. Cái này đáng lẽ nên do con gái ruột của ông ta hoặc vợ đến làm. Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Chương 1131
Nói xong Thẩm Hạ Lan liền quay người định đi, nhưng bị bác sĩ chặn lại.
“Cô Thẩm, cô không thể như vậy được. Tình hình của ông Thẩm thật sự không được tốt lắm, đây có lẽ là di nguyện cuối cùng của ông ta.”
“Thật xin lỗi, tôi và ông ta thật sự không có thân thiết như vậy.”
Thẩm Hạ Lan dùng một chút sức, lập tức hất bác sĩ ra.
Cô nhìn cảnh sát hai bên, nói: “Nhắc nhở các người một chút, canh chừng cho tốt, nếu không thật sự sẽ để người chạy trốn đó.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi cho Bạch Tử Đồng một cuộc điện thoại.
“Tử Đồng, cô có người nào quen ở bệnh viện trung tâm thành phố không?”
“Có chứ, sao thế? Tôi có quen viện trưởng của bọn họ.”
Khi Bạch Tử Đồng nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì khẽ sừng sờ.
“Tìm ông ta giùm tôi, Thẩm Phong bị bệnh nặng rồi, đang ở phòng phẫu thuật, cô bác sĩ phẫu thuật này kêu tôi vào gặp ông ta một cái, cô cảm thấy có hợp với quy định của bệnh viện này không?”
Khi Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Bạch Tử Đồng, sắc mặt của bác sĩ liền trắng bệch, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, liền hoảng sợ vội vàng lùi lại một bước.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không định bỏ qua cho cô ta.
Nếu đã có gan nhận tiền của Thẩm Phong, thì phải có gan gánh hậu quả không phải sao?
Càng huống hồ hồi nãy còn định cưỡng ép mình nữa.
Thẩm Hạ Lan quét nhìn thẻ nhân viên của cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Hình như tên là Lý Văn Lệ.”
Lý Văn Lệ sợ hãi vội vàng mở miệng.
“Cô Thẩm, tôi chỉ là ra đây nói một tiếng theo ý của bệnh nhân thôi, nếu như cô không đồng ý thì thôi.”
“Bây giờ lại nói thôi? Muộn rồi, viện trưởng các người sẽ qua đây ngay, cô đợi giải thích với viện trưởng của các người đi.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại.
Hiệu lực làm việc của Bạch Tử Đồng quả thực rất nhanh.
Bên này Thẩm Hạ Lan vừa cúp điện thoại không bao lâu thì viện trưởng của bệnh viện trung tâm thành phố đã chạy bước nhỏ đến rồi.
Đùa à.
Tuy Diệp Ân Tuấn tạm thời bị kiện cáo quấn thân, ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, nhưng nhà họ Diệp là thế gia trăm năm, sao có thể nói ngã là ngã chứ? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn còn có ba người anh em tốt khác nữa, Hải Thành có bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ai dám đắc tội với bà Diệp chứ?
Cũng chỉ có con ngốc Lý Văn Lệ này vì một chút lợi ích ruồi nhặng mà không phân rõ sự tình ai đúng ai sai thôi.
Đối với kết quả như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn rất hài lòng.
Cô nhìn bên trong phòng phẫu thuật một cái, tuy không nhìn thấy Thẩm Phong, nhưng tiếng nói chuyện bên ngoài chắc chắn sẽ truyền đến tai ông ta.
Nếu như cô đoán không sai, thì Thẩm Phong rất có thể mượn cơ hội phát bệnh mà muốn cô vào, sau đó bắt lấy cô, muốn thoát khỏi tù rời khỏi chỗ này.
Thẩm Hạ Lan sao có thể để ông ta được như ý.
Cô đột nhiên cong môi lên, cười nói: “Viện trưởng, ông xem ông Thẩm bệnh nặng như vậy, chi bằng ông đích thân phẫu thuật chính đi? Tôi nghe nói nhồi máu cơ tim sẽ chết người đó. Ông yên tâm, chữa chết thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông đâu.”
Lời này nói vô cùng tàn nhẫn, như đang trực tiếp nói với viện trưởng, ông trực tiếp chữa cho ông ta chết là được.
Thẩm Phong không nhịn nổi nữa, tức đến suýt đã nhảy dựng lên.
Chương 1132
“Thẩm Hạ Lan, con ôn này! Tốt xấu gì ông đây cũng nuôi dưỡng mày hai mươi mấy năm, mày mong tao chết như vậy ư?”
Giọng nói của Thẩm Phong cực kỳ đầy sức lực, làm gì có chút bộ dạng nào của nhồi máu cơ tim chứ?
Xem ra sự suy đoán của cô đã chính xác rồi.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Xem kìa, tôi quả đúng là phúc tinh của ông cụ Thẩm. Tôi vừa tới, không cần bác sĩ ra tay, mà đã trực tiếp chữa khỏi bệnh cho ông ta rồi. Nghe giọng nói đầy sức lực này thì chắc không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ? Đồng chí cảnh sát, có thể đưa ông ta về chưa?”
Nếu bây giờ cảnh sát mà còn không nhìn ra Thẩm Phong đang giả vờ thì đúng là uổng công sống rồi.
“Bác sĩ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Đến nước này rồi, Lý Văn Lệ không dám che giấu nữa.
“Ông cụ Thẩm chỉ là uống một chút thuốc khiến tim đập mạnh thôi.”
“Thật đúng là làm càn.”
Viện trưởng hung dữ mà trừng Lý Văn Lệ một cái.
Cảnh sát vì để bảo đảm an toàn, hỏi: “Bây giờ đưa người đi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì. Sức khoẻ ông cụ Thẩm rất khoẻ mạnh.”
Lý Văn Lệ hoàn toàn nói toạc móng heo.
Cảnh sát lập tức đến trực tiếp đi vào bắt người.
Khoé miệng Thẩm Hạ Lan nở nụ cười lạnh, nhưng trong lòng có chút buồn.
Cảnh sát rất nhanh đã đưa Thẩm Phong ra.
Thẩm Phong tức hừng hực mà nhìn Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn nhấc chân lên muốn đá cô.
“Cơm rau nhiều năm của tao đều đem nuôi chó hết rồi! Cho dù tao có nuôi một con chó, thì nhiều năm như vậy cũng sẽ có chút tình nghĩa, nhìn thấy tao vẫn sẽ vẫy đuôi một cái, mày đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Thẩm Phong trước đây vô cùng nho nhã, trước mặt Thẩm Hạ Lan càng là chưa bao giờ nói qua một câu tục tĩu, bây giờ ông ta hiện nguyên hình, nói tục nói tĩu, đã hoàn toàn không còn bộ dạng trước đây nữa rồi.
Thẩm Hạ Lan biết ông ta vì con gái ruột mà có thể hy sinh tất cả, nhưng không ngờ ông ta sau khi thay đổi lại khó coi như vậy.
Cô không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi, như đang nhìn một người xa lạ, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào.
Chính vào lúc tất cả mọi người áp giải Thẩm Phong rời khỏi phòng phẫu thuật thì mẹ Thẩm không biết lại từ đâu xông tới.
“Thẩm Hạ Lan, tôi giết cô! Chỉ cần cô chết rồi thì ai cũng sẽ được sống tốt hết!”
Trong tay bà ta cầm một con dao găm sắc bén, ánh mắt âm lãnh có chút nhức mắt, bà ta xông thẳng về phía Thẩm Hạ Lan hệt như một bà điên.
Cảnh sát có chút sốt sắng, nhưng nếu buông Thẩm Phong ra lại sợ Thẩm Phong chạy thoát.
So ra, thì Thẩm Hạ Lan tương đối điềm tĩnh.
Cô nhìn mẹ Thẩm xông về phía mình, không tránh không né, mãi đến khi mẹ Thẩm đi đến trước mặt mình, con dao găm sáng quắc đó sắp đâm vào cô, thì đáy mắt Thẩm Hạ Lan loé qua một tia thất vọng.
Cô đột nhiên nhấc chân lên, trực tiếp đá lên cổ tay mẹ Thẩm.
Con dao găm rơi leng keng xuống đất, phát ra tiếng động giòn giã, hệt như tiếng tim vỡ vậy.
Mẹ Thẩm sững sờ, nhưng tiếp tục xông về phía Thẩm Hạ Lan một cách không màng đến gì nữa.
“Tôi muốn đồng quy vu tận với cô!”
Bà ta lấy đầu mình làm binh khí, nhìn bộ dạng, thật sự như muốn không chết thì không nghỉ với Thẩm Hạ Lan vậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, cơ thể khẽ nghiêng qua, mẹ Thẩm không thu chân kịp, cả người lao về phía trước.
“Ầm” một tiếng, đầu bà ta đập vào cửa của phòng phẫu thuật, tông đến mặt mày xay xẩm, đầu óc choáng váng, sau đó ngồi phịch xuống đất oà khóc to.
“Ông trời ơi, số tôi sao mà khổ thế này? Vất vả nuôi lớn, mà đứa con đó bây giờ lại muốn lấy mạng của bà già này, tôi còn có thể sống nổi sao?”
Cách làm như một người đàn bà chanh chua này của mẹ Thẩm khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Dù sao bà ta cũng từng là bà chủ Thẩm cao quý, có khi nào nhìn thấy bộ dạng khóc lóc om sòm như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu, căn bản chả nhìn xem mẹ Thẩm ầm ĩ thế nào nữa, mà hướng ánh mắt sang Thẩm Phong.
Ánh mắt của Thẩm Phong giao nhau với cô, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng nữa.
Chương 1133
“Ba, ông cảm thấy bây giờ ông còn xứng để tôi gọi tiếng ba này nữa sao?”
Thẩm Phong cắn môi dưới không nói gì.
Rõ ràng, mẹ Thẩm đã sớm mai phục ở đây rồi. Đây là đối sách mà hai người bọn họ bàn bạc với nhau, đáng tiếc không ra gì cả.
Nếu như trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn còn ghi nhớ công ơn dưỡng dục thì cô quả thực chỉ có thể là một kẻ thất bại. Đáng tiếc, ba mẹ nhà họ Thẩm đã dần dần mài mòn đi tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho bọn họ rồi, bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ như cảm thấy đang xem một vở kịch hài mà thôi.
“Để tôi đoán xem, mục đích mà các người định bắt tôi để vượt ngục chắc là vì con gái ruột Thẩm Niệm Niệm của các người đúng không? Tuy tôi không biết các người có được tin tức của Thẩm Niệm Niệm từ chỗ nào, nhưng các người cảm thấy bây giờ tôi vẫn sẽ cho các người cơ hội này ư? Trên người tôi vẫn còn vết tích mà cô ta để cho tôi, các người có cần xem một chút, con gái ngoan của các người ra tay tàn độc với tôi thế nào không? Một người phụ nữ mà lúc nào cũng muốn lấy mạng tôi, các người cảm thấy tôi ngốc đến thế nào mà sẽ cho cô ta cơ hội trốn thoát chứ?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp chỉ ra tâm tư của bọn họ.
Thẩm Phong lập tức sững người, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan sau đó đã thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, mày thật sự phải truy cùng giết tận Niệm Niệm sao? Nó là con gái duy nhất của tao và mẹ mày đó! Nhiều năm như vậy nếu không phải vì mày, thì sao nó có thể chịu nhiều khổ sở như vậy?”
“Tất cả những gì cô ta chịu đều không liên quan đến tôi, năm đó tôi cũng chẳng qua chỉ là một em bé mới sinh ra, tất cả đều không phải do tôi làm chủ, các người dựa vào đâu mà đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người tôi? Hay là các người nghĩ nói như vậy thì tôi sẽ mềm lòng? Tôi truy cùng giết tận cô ta? Không lẽ Thẩm Niệm Niệm có giữ đường sống cho tôi ư? Giữa chúng tôi đã sớm không chết thì không nghỉ rồi.
Cho nên bớt bớt đi. Đừng tưởng tôi sẽ niệm tình dưỡng dục mà bỏ qua cho các người, ơn dưỡng dục của các người tôi đã trả xong từ lâu rồi. Cho nên tôi phải báo cảnh sát, tố cáo mẹ Thẩm mưu sát tôi!”
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra lời này, mẹ Thẩm lập tức ngừng khóc, cả người ngây ngốc nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Sao? Nghe không hiểu à? Chỗ này khắp nơi đều là camera, cảnh mẹ Thẩm hành hung tôi hồi nãy đã được quay lại rồi, hơn nữa còn có hai cảnh sát làm chứng. Tôi cũng không tính là đổ oan cho bà. Hy vọng hai ông bà già các người sau khi đi vào đó có thể sống tốt một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Mẹ Thẩm lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, trực tiếp xông về phía điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
“Không được báo cảnh sát! Thẩm Hạ Lan, cô không thể làm như vậy!”
Tốc độ này của mẹ Thẩm đúng là có thể so với vận động viên chạy nước rút rồi, đáng tiếc người mà bà ta gặp là Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay người, sau đó nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, có người muốn mưu sát tôi!”
“Không!”
Mẹ Thẩm vẫn còn muốn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan thì Lưu Nghệ đã trực tiếp tiến lên trước, một tay túm bà ta ghì lên trên vách tường.
“Đừng nhúc nhích, thành thật một chút!”
Hồi nãy Lưu Nghệ đã định ra tay rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan đưa ánh mắt ra hiệu không cho cô ta hành động, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, bây giờ nhìn thấy mẹ Thẩm lao về phía sau lưng Thẩm Hạ Lan, cô ta đột nhiên nhớ ra đằng sau lưng Thẩm Hạ Lan có vết thương, lúc này mới ra tay.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã rất khó coi rồi.
Mẹ Thẩm biết trên người cô có vết thương, hồi nãy không cướp được điện thoại, mẹ Thẩm vậy mà lại định ra tay với vết thương của cô ư?
Nếu như nói hồi nãy Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút do dự, thì lúc này cô thật sự không còn một chút ý định tha cho bọn họ nào nữa.
Bây giờ bọn họ căn bản không xứng với tình cảm của cô.
“Bà muốn làm gì tôi?”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo một tia nghiêm nghị.
Mẹ Thẩm bây giờ đâm lao thì phải theo lao, nghểnh cổ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô chết, cô báo cảnh sát bắt tôi, tôi còn giữ cô làm gì?”
“Bà cho rằng bà làm tổn thương được đến tôi sao? Bà chẳng qua chỉ dựa vào sự mềm lòng của tôi mà cảm thấy tôi sẽ không ra tay với các người, cho nên mới làm hại tôi, ép bức tôi mà không kiêng dè gì như vậy, nhưng một khi tôi không quan tâm đến ơn dưỡng dục của các người nữa, càng không quan tâm các người mắng tôi thế nào, các người cảm thấy các người còn có gì để khiến tôi khoanh tay chịu trói nữa?
Một Thẩm Niệm Niệm đã khiến IQ của các người sụt giảm nghiêm trọng rồi sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Phong và mẹ Thẩm liền thay đổi.
“Hạ Lan, cô thật sự không quan tâm chúng tôi nữa ư?”
Chương 1134
Mẹ Thẩm như là mãi đến giây phút này mới ý thức ra Thẩm Hạ Lan đã thật sự tức giận rồi vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tim mình rất mệt mỏi.
Nói thêm với bọn họ đều chỉ uổng công thôi.
Cô xua xua tay, nói với Lưu Nghệ: “Coi chừng bà ta, lát nữa cảnh sát sẽ tới ngay. Chuyện hôm nay tôi hy vọng sẽ được xử lý nghiêm, nói với đại đội trưởng nào sẽ đến như vậy đi.”
“Dạ được.”
Lưu Nghệ vội vàng gật đầu.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt rất khó chịu.
Cô nhấc chân đi về phía cửa sổ ở bên góc, muốn đi thoáng khí một lát.
Mẹ Thẩm lập tức khóc to lên.
“Thẩm Hạ Lan, cái đồ không có lương tâm nhà cô, cô không sợ bị dân chúng nhổ nước bọt chết chìm sao?”
Chính vào lúc này, Phi chạy tới.
“Mợ chủ, bên ngoài không biết có ai đã gọi đến rất nhiều phóng viên, đã bị tôi tống cổ đi rồi, cô cứ yên tâm ra ngoài là được.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Thẩm liền sững sờ, sau đó đột nhiên khóc to lên.
Hiển nhiên, mấy phóng viên này là bà ta tìm tới.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan vào bệnh viện này, bất luận là kế hoạch của Thẩm Phong có thành công hay không, mẹ Thẩm có thích sát Thẩm Hạ Lan thành công hay không, thì ở cửa bệnh viện, bà ta vẫn để lại một đòn như vậy cho Thẩm Hạ Lan.
Một khi bà ta và Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi hết rồi, còn là vì Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát nữa, như vậy Thẩm Hạ Lan sẽ trở thành người nổi tiếng, nhưng là tai tiếng.
Mẹ Thẩm đã thuê sẵn nhà báo, viết chuyện Thẩm Hạ Lan vong ân phụ nghĩa thế nào, lãnh huyết vô tình thế nào ra, nhưng bây giờ đều bị Phi trực tiếp đạp đổ rồi.
Bà ta đột nhiên phát hiện, Thẩm Hạ Lan không còn là Thẩm Hạ Lan mà bọn họ quen nữa rồi.
Giống như Thẩm Hạ Lan nói, một khi Thẩm Hạ Lan không còn tình cảm với bọn họ nữa, thì bọn họ còn có thể dựa vào điều gì nữa?
Màn kịch này, bọn họ thua rồi, hơn nữa là thảm bại.
Mẹ Thẩm nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nói: “Hạ Lan, coi như mẹ cầu xin con, đừng có làm khó Niệm Niệm được không? Nếu như con cảm thấy ấm ức thì kêu mẹ đền cái mạng này cho con cũng được, chỉ mong còn đừng đối phó Niệm Niệm, nó chẳng qua chỉ là một đứa con nít thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười khổ.
Thẩm Niệm Niệm cùng tuổi với cô, mà mẹ Thẩm lại nói cô ta là một đứa con nít.
Vậy cô thì sao?
Cô dựa vào đâu mà phải chịu sự tổn hại do Thẩm Niệm Niệm gây ra.
“Xin lỗi, tôi không làm được.”
Thẩm Hạ Lan không có quay đầu lại, là không muốn nhìn thấy mặt mẹ Thẩm.
Suy cho cùng cô cũng không thể đối mặt với mẹ Thẩm mà nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Cảnh sát đến rất nhanh, có thể là ông cụ Tiêu đã đá xi nhan với bọn họ trước rồi, người của bọn họ đến thật sự là đại đội trưởng.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đại đội trưởng gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó bắt lấy mẹ Thẩm từ tay Lưu Nghệ.
Màn kịch này kết thúc qua loa như vậy, tuy Thẩm Hạ Lan thắng lợi vẻ vang, nhưng cô lại không có bất kỳ cảm giác vui vẻ nào cả, ngược lại nơi đáy lòng lại cảm nhận được một sự bi ai đang bao trùm lấy mình.
Cô nhớ Diệp Ân Tuấn rồi.
Cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi, đau thần kinh có đỡ chút nào chưa.
Lưu Nghệ muốn tiến lên trước, nhưng bị Phi ngăn lại.
“Cho mợ chủ một không gian riêng đi.”
Chương 1135
Nói xong, Phi kéo Lưu Nghệ đến một bên.
Thẩm Hạ Lan luôn biết nhớ nhung có mùi vị gì, đáng tiếc có rất nhiều lúc cô đều sống trong sự nhung nhớ.
Bây giờ cô không muốn ngược đãi bản thân mình nữa.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tô Nam.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Ngất qua hai lần, hiện tại mới tỉnh.
Lời nói của Tô Nam vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gào trầm thấp của Diệp Ân Tuấn.
“Tô Nam, cậu im miệng.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
nữa. Em sẽ đi tìm đàn ông khác, em khiến anh ghen đến chết.”
Thẩm Hạ Lan nói, mà mắt đã ướt nhoà.
Cô thật sự rất nhớ rất nhớ anh.
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà nói: “Nếu như mình không xuống tay được, thì em cứ giao cho Phi, để cậu ta làm, không cần phải ngược đãi mình. Em biết đó, em như vậy anh rất đau lòng.”
“Đau lòng thì đau lòng đi. Đau lòng dù gì cũng tốt hơn anh đau thần kinh.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
“Bệnh đau thần kinh của anh thật sự không sao hết.”
“Đúng, không sao hết, không sao hết mà đau đến ngất đi, không sao hết mà khiến Tô Nam phải vứt người vợ mang thai của mình lại mà chạy qua đó, Diệp Ân Tuấn, anh có phải cảm thấy em là con nít, có thể để anh tuỳ ý gạt không?”
Khẩu khí Thẩm Hạ Lan dữ dằn, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.
“Nói chuyện đi chứ.”
“Đang nghĩ xem nói thế nào để em không giận.”
Diệp Ân Tuấn cũng nói thật.
Thẩm Hạ Lan lập tức cười lên.
“Ông xã, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Giọng nói đột nhiên mềm xuống của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn căn bản chịu không nổi.
Anh thật hận không thể bay đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan ngay bây giờ.
“Hay là em đừng quan tâm gì nữa, quay về đi, anh kêu người giải quyết mấy con ma nấp trong bóng tối kia.”
“Vậy cần phải rất lâu rất lâu, nhưng em đã không đợi được nữa, em muốn chuyện này xử lý xong càng sớm càng tốt, sau đó cùng anh đi du lịch. Lúc kết hôn anh đã nợ em một chuyến du lịch trăng mật, lúc đi Vân Nam đã nói sẽ bù đắp cho em, nhưng thế nào? Vẫn có nhiều người không biết điều đến quấy rầy chúng ta như vậy. Cho nên em cần phải bắt được mấy con ma này ra, sau đó chúng ta vui vẻ đi du lịch một lần, có được không?”
Khẩu khí của Thẩm Hạ Lan mềm mại, hệt như một dòng chảy ngọt ngào tràn vào tim của Diệp Ân Tuấn, cho dù không có ở bên cạnh, nhưng trong đầu Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu hoang tưởng đến cảnh hai người đi du lịch rồi.
“Nếu như cháu mất cọng tóc nào, coi ông phạt cháu thế nào.”
Ông cụ Tiêu hung dữ mà nói với cô, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ vui vẻ mà cười.
Đột nhiên, điện thoại của cô reo lên.
Thẩm Hạ Lan cúi đầu nhìn một cái, là một số lạ, cô không khỏi có chút ngây người.
“Ai thế?”
Ông cụ Tiêu nhìn cô một cái.
Thẩm Hạ Lan lắc đầu, sau đó trượt nút nghe.
“Xin chào.”
“Xin hỏi có phải là cô Thẩm Hạ Lan không?”
Đối phương nói chuyện rất công thức.
“Phải là tôi, anh là ai?”
Thanh âm của Thẩm Hạ Lan vừa dứt thì bên kia đã có câu trả lời.
“Cô Thẩm, chúng tôi là bên trại tạm giam. Là như vầy, ông cụ Thẩm Phong đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, bây giờ đã đưa đến bệnh viện trung tâm thành phố cấp cứu rồi, chúng tôi không liên lạc được với bà cụ Thẩm, ông cụ Thẩm đã cho số của cô, xin hỏi cô có rảnh qua đây một lát không? Bên này cần người nhà ký tên.”
Thẩm Hạ Lan lập tức sững sờ.
Ba Thẩm, Thẩm Phong nhồi máu cơ tim?
Mẹ Thẩm sao lại không liên lạc được?
Mi tâm cô khẽ nhíu lại.
“Bây giờ tôi đang ở Hải Thành, chỉ e không qua đó được.”
“Cô Thẩm, chúng tôi chính là trại tạm giam của Hải Thành, ông cụ Thẩm Phong chiều hôm qua đã chuyển từ thành phố B đến Hải Thành chúng ta rồi.”
Lời của đối phương khiến Thẩm Hạ Lan có chút thất thần.
Vụ án của Thẩm Phong chỉ là một vụ đạo nhái, các họa gia tố cáo ông ta đến từ các vùng khác nhau, nói chính xác, Thẩm Phong đã bị bắt ở thành phố B vào thời điểm đó, có thủ tục là sẽ được chuyển về trại tạm giam ở chỗ ở, chỉ là Thẩm Phong đã không còn chỗ ở bên này, cũng không có lý do gì chuyển giao về. Không lẽ là Thẩm Phong tự yêu cầu?
Nhưng tại sao ông ta phải quay về?
Hơn nữa vụ án này bây giờ vẫn đang được thẩm tra xử lý, tuy chứng cứ đầy đủ, nhưng nghe nói Thẩm Phong đã mời luật sư lên toà, lúc này nói Thẩm Phong nhồi máu cơ tim, không lẽ thật sự là trùng hợp?
Thẩm Hạ Lan chìm vào trầm tư.
Đối phương không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Hạ Lan, không khỏi kêu một tiếng.
“Cô Thẩm cô còn ở đó không?”
“Hả? Có, được, bây giờ tôi qua đó.”
Sau khi cúp điện thoại, trong đầu Thẩm Hạ Lan vẫn đang nghĩ đến chuyện hồi nãy.
Ông cụ Tiêu trực tiếp nói: “Không được đi! Cháu và cậu ta đã không còn quan hệ gì nữa. Chỉ những cái mà con gái cậu ta Thẩm Niệm Niệm làm với cháu thì đã trả sạch ơn dưỡng dục cho bọn họ rồi, bây giờ sống hay chết thì cậu ta không còn chút liên quan gì đến cháu nữa hết. Hơn nữa, ai biết cậu ta đang muốn làm gì chứ? Nhồi máu cơ tim? Sao lại trùng hợp như vậy được?”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên biết ông cụ Tiêu lo lắng cho sự an toàn của mình, nhưng có chút chuyện cô luôn phải làm rõ.
“Ông ngoại, cháu không đi thì làm sao biết ông ta có chủ ý gì chứ? Tóm lại lần này cháu về chính là để bắt ma, cháu đi coi thử. Ông yên tâm đi, bên cạnh cháu có mang theo vệ sĩ mà, cũng không được sao?”
Con người Thẩm Hạ Lan, tuy nhìn trông vô cùng yếu đuối, nhưng một khi đã quyết định làm gì đó thì nhất định sẽ đi làm, điểm này thì cực kỳ giống bà ngoại cô.
Người phụ nữ đó cũng yếu đuối, nhìn như yếu không chịu nổi gió, nhưng sau khi làm chuyện phản bội ông ta, lại không chút do dự đưa con rời khỏi nhà họ Tiêu, hơn nữa đến khi qua đời cũng không có liên lạc với ông ta nữa.
Ông cụ Tiêu phát hiện mình lại nhớ đến cái bà già chết tiệt đó nữa rồi.
Ông thở dài một tiếng, nói: “Cháu muốn đi thì cũng được, ông phái cho cháu một nữ vệ sĩ, xuất ngũ từ lính đặc chủng. Nếu như cháu không đồng ý thì không cho cháu đi đâu hết.”
“Dạ, ông ngoại nói gì thì là cái đó.”
Thẩm Hạ Lan đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của ông cụ Tiêu.
Ông cụ Tiêu đã có chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi Thẩm Hạ Lan đồng ý, bây giờ cô đồng ý rồi, ông cụ Tiêu vội vàng búng tay một cái, bên ngoài liền có một người phụ nữ đi vào.
Chương 1130
“Chào thủ trưởng!”
Người phụ nữ trông độ khoảng 25-26 tuổi, vẻ ngoài rất bình thường, nhưng vừa nhìn là biết làm lính rồi, cái tướng đứng đó khiến Thẩm Hạ Lan tự cảm thán.
“Đây là Lưu Nghệ, bây giờ con bé đã xuất ngũ rồi, đúng lúc không có công việc, ông giới thiệu con bé cho cháu, cháu phải nhớ mỗi tháng phát tiền lương cho người ta đó, biết chưa?”
Thẩm Hạ Lan lập tức nhìn ông cụ Tiêu với vẻ mặt ngây ngốc.
“Ông ngoại, tiền lương không phải ông phát sao? Không phải nói là tìm vệ sĩ cho cháu sao?”
“Cháu bớt đi, nhà họ Diệp bọn cháu nhà lớn nghiệp lớn, không lẽ còn muốn ông già đã bước một chân xuống mồ như ông ra tiền? Mơ đẹp lắm đó. Mau cút đi!”
Ông cụ Tiêu đuổi Thẩm Hạ Lan đi như ghét bỏ, nhưng Thẩm Hạ Lan lại cười có chút ngốc nghếch.
“Ông ngoại, ông thật đáng yêu!”
Nói xong, cô trực tiếp thơm lên mặt ông cụ Tiêu một cái, sau đó đứng dậy rời đi.
“Đợi cháu ăn cơm trưa đó, ông cụ già.”
Thẩm Hạ Lan vẫy vẫy tay với ông.
Cả người ông cụ Tiêu đều ngây ra đó.
Ông ta bao nhiêu năm chưa được ai thơm qua rồi?
Cho dù là con gái ruột của mình Tiêu Ái cũng chưa từng thân mật với ông ta qua như vậy.
Tiêu Ái kế thừa sự lạnh lùng của ông, đối với ai cũng lạnh băng băng, không ngờ đứa con gái lại hoạt bát như vậy, nhưng lại khiến ông ta không yên tâm được như vậy.
Thẩm Hạ Lan thật sự rất không giống Tiêu Ái, không giống chút nào. Nhưng lại khiến ông cụ Tiêu vô cùng thương yêu.
Ông ta sủng nịch mà lắc đầu, vội vàng đi nhà bếp xem xem đã chuẩn bị xong món cá chua ngọt cho Thẩm Hạ Lan chưa.
Thẩm Hạ Lan rời khỏi nhà họ Tiêu, Lưu Nghệ đương nhiên theo cô.
Cô đeo kính râm, nhàn nhạt nói: “Biết lái xe không?”
“Biết.”
“Lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố đi.”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp lên xe, ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt lại.
Lưu Nghệ không có bất kỳ rề rà nào, lên xe, khởi động xe, trực tiếp lái xe đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Sau khi đến nơi, Thẩm Hạ Lan không có vội lên đó, mà nhìn Lưu Nghệ hỏi: “Nếu như có 10 người ra tay cùng lúc, cô có thể bảo vệ được sự an toàn của tôi không?”
“Báo cáo, tôi có thể!”
Lưu Nghệ hoàn toàn là theo cách làm bộ đội.
Thẩm Hạ Lan lúc này mới cười nói: “Sau này không cần nói báo cáo với tôi.”
“Vâng.”
“Đi thôi, đi vào gặp cha nuôi tôi, xem ông già này rốt cuộc muốn gây chuyện gì.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì đi vào.
Cửa phòng phẫu thuật có vài cảnh sát đang đứng, mặc quần áo cảnh sát, không cho người không liên quan đến gần. Mà đèn phòng phẫu thuật đang sáng, bên trong hình như đang phẫu thuật.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đến, trực tiếp nói thân phận của mình.
“Xin chào, tôi là Thẩm Hạ Lan.”
Lúc nói chuyện, có một cảnh sát tiếp đãi Thẩm Hạ Lan.
Chính vào lúc này, đèn phòng phẫu thuật tắt tịm. Lúc bác sĩ đi ra, Thẩm Hạ Lan híp mắt lại.
Cái này cũng quá là trùng hợp rồi nhỉ?
“Cô Thẩm đúng không? Ông Thẩm mời cô vào một lát.”
Lời của bác sĩ khiến Thẩm Hạ Lan có chút cười lạnh.
“Tôi có thể vào phòng phẫu thuật?”
“Theo lý thuyết là không được, nhưng tình hình của ông Thẩm không được tốt lắm, chúng tôi cũng là nghĩ cho người bệnh, mời người nhà vào trong gặp một lát.”
Bác sĩ nói với sắc mặt bình tĩnh.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy bác sĩ này chắc chắn là bị người ta mua chuộc rồi, rất có thể là bị Thẩm Phong mua chuộc.
Cô vốn không có hành động gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Nếu như bảo tôi tới ký tên phẫu thuật, hoặc là ký thông báo bệnh nguy cấp, thì tôi có thể ký thay, nếu như là đến gặp lần cuối cùng thì xin lỗi tôi không làm được. Cái này đáng lẽ nên do con gái ruột của ông ta hoặc vợ đến làm. Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi trước đây.”
Chương 1131
Nói xong Thẩm Hạ Lan liền quay người định đi, nhưng bị bác sĩ chặn lại.
“Cô Thẩm, cô không thể như vậy được. Tình hình của ông Thẩm thật sự không được tốt lắm, đây có lẽ là di nguyện cuối cùng của ông ta.”
“Thật xin lỗi, tôi và ông ta thật sự không có thân thiết như vậy.”
Thẩm Hạ Lan dùng một chút sức, lập tức hất bác sĩ ra.
Cô nhìn cảnh sát hai bên, nói: “Nhắc nhở các người một chút, canh chừng cho tốt, nếu không thật sự sẽ để người chạy trốn đó.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp gọi cho Bạch Tử Đồng một cuộc điện thoại.
“Tử Đồng, cô có người nào quen ở bệnh viện trung tâm thành phố không?”
“Có chứ, sao thế? Tôi có quen viện trưởng của bọn họ.”
Khi Bạch Tử Đồng nhận được điện thoại của Thẩm Hạ Lan thì khẽ sừng sờ.
“Tìm ông ta giùm tôi, Thẩm Phong bị bệnh nặng rồi, đang ở phòng phẫu thuật, cô bác sĩ phẫu thuật này kêu tôi vào gặp ông ta một cái, cô cảm thấy có hợp với quy định của bệnh viện này không?”
Khi Thẩm Hạ Lan gọi điện cho Bạch Tử Đồng, sắc mặt của bác sĩ liền trắng bệch, bây giờ nghe thấy Thẩm Hạ Lan hỏi như vậy, liền hoảng sợ vội vàng lùi lại một bước.
Nhưng Thẩm Hạ Lan không định bỏ qua cho cô ta.
Nếu đã có gan nhận tiền của Thẩm Phong, thì phải có gan gánh hậu quả không phải sao?
Càng huống hồ hồi nãy còn định cưỡng ép mình nữa.
Thẩm Hạ Lan quét nhìn thẻ nhân viên của cô ta một cái, nhàn nhạt nói: “Hình như tên là Lý Văn Lệ.”
Lý Văn Lệ sợ hãi vội vàng mở miệng.
“Cô Thẩm, tôi chỉ là ra đây nói một tiếng theo ý của bệnh nhân thôi, nếu như cô không đồng ý thì thôi.”
“Bây giờ lại nói thôi? Muộn rồi, viện trưởng các người sẽ qua đây ngay, cô đợi giải thích với viện trưởng của các người đi.”
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại.
Hiệu lực làm việc của Bạch Tử Đồng quả thực rất nhanh.
Bên này Thẩm Hạ Lan vừa cúp điện thoại không bao lâu thì viện trưởng của bệnh viện trung tâm thành phố đã chạy bước nhỏ đến rồi.
Đùa à.
Tuy Diệp Ân Tuấn tạm thời bị kiện cáo quấn thân, ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, nhưng nhà họ Diệp là thế gia trăm năm, sao có thể nói ngã là ngã chứ? Hơn nữa Diệp Ân Tuấn còn có ba người anh em tốt khác nữa, Hải Thành có bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, ai dám đắc tội với bà Diệp chứ?
Cũng chỉ có con ngốc Lý Văn Lệ này vì một chút lợi ích ruồi nhặng mà không phân rõ sự tình ai đúng ai sai thôi.
Đối với kết quả như vậy, Thẩm Hạ Lan vẫn rất hài lòng.
Cô nhìn bên trong phòng phẫu thuật một cái, tuy không nhìn thấy Thẩm Phong, nhưng tiếng nói chuyện bên ngoài chắc chắn sẽ truyền đến tai ông ta.
Nếu như cô đoán không sai, thì Thẩm Phong rất có thể mượn cơ hội phát bệnh mà muốn cô vào, sau đó bắt lấy cô, muốn thoát khỏi tù rời khỏi chỗ này.
Thẩm Hạ Lan sao có thể để ông ta được như ý.
Cô đột nhiên cong môi lên, cười nói: “Viện trưởng, ông xem ông Thẩm bệnh nặng như vậy, chi bằng ông đích thân phẫu thuật chính đi? Tôi nghe nói nhồi máu cơ tim sẽ chết người đó. Ông yên tâm, chữa chết thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm của ông đâu.”
Lời này nói vô cùng tàn nhẫn, như đang trực tiếp nói với viện trưởng, ông trực tiếp chữa cho ông ta chết là được.
Thẩm Phong không nhịn nổi nữa, tức đến suýt đã nhảy dựng lên.
Chương 1132
“Thẩm Hạ Lan, con ôn này! Tốt xấu gì ông đây cũng nuôi dưỡng mày hai mươi mấy năm, mày mong tao chết như vậy ư?”
Giọng nói của Thẩm Phong cực kỳ đầy sức lực, làm gì có chút bộ dạng nào của nhồi máu cơ tim chứ?
Xem ra sự suy đoán của cô đã chính xác rồi.
Thẩm Hạ Lan cười lạnh nói: “Xem kìa, tôi quả đúng là phúc tinh của ông cụ Thẩm. Tôi vừa tới, không cần bác sĩ ra tay, mà đã trực tiếp chữa khỏi bệnh cho ông ta rồi. Nghe giọng nói đầy sức lực này thì chắc không có vấn đề gì nữa đâu nhỉ? Đồng chí cảnh sát, có thể đưa ông ta về chưa?”
Nếu bây giờ cảnh sát mà còn không nhìn ra Thẩm Phong đang giả vờ thì đúng là uổng công sống rồi.
“Bác sĩ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Đến nước này rồi, Lý Văn Lệ không dám che giấu nữa.
“Ông cụ Thẩm chỉ là uống một chút thuốc khiến tim đập mạnh thôi.”
“Thật đúng là làm càn.”
Viện trưởng hung dữ mà trừng Lý Văn Lệ một cái.
Cảnh sát vì để bảo đảm an toàn, hỏi: “Bây giờ đưa người đi sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không vấn đề gì. Sức khoẻ ông cụ Thẩm rất khoẻ mạnh.”
Lý Văn Lệ hoàn toàn nói toạc móng heo.
Cảnh sát lập tức đến trực tiếp đi vào bắt người.
Khoé miệng Thẩm Hạ Lan nở nụ cười lạnh, nhưng trong lòng có chút buồn.
Cảnh sát rất nhanh đã đưa Thẩm Phong ra.
Thẩm Phong tức hừng hực mà nhìn Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn nhấc chân lên muốn đá cô.
“Cơm rau nhiều năm của tao đều đem nuôi chó hết rồi! Cho dù tao có nuôi một con chó, thì nhiều năm như vậy cũng sẽ có chút tình nghĩa, nhìn thấy tao vẫn sẽ vẫy đuôi một cái, mày đúng là ngay cả súc sinh cũng không bằng.”
Thẩm Phong trước đây vô cùng nho nhã, trước mặt Thẩm Hạ Lan càng là chưa bao giờ nói qua một câu tục tĩu, bây giờ ông ta hiện nguyên hình, nói tục nói tĩu, đã hoàn toàn không còn bộ dạng trước đây nữa rồi.
Thẩm Hạ Lan biết ông ta vì con gái ruột mà có thể hy sinh tất cả, nhưng không ngờ ông ta sau khi thay đổi lại khó coi như vậy.
Cô không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi, như đang nhìn một người xa lạ, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng cảm xúc nào.
Chính vào lúc tất cả mọi người áp giải Thẩm Phong rời khỏi phòng phẫu thuật thì mẹ Thẩm không biết lại từ đâu xông tới.
“Thẩm Hạ Lan, tôi giết cô! Chỉ cần cô chết rồi thì ai cũng sẽ được sống tốt hết!”
Trong tay bà ta cầm một con dao găm sắc bén, ánh mắt âm lãnh có chút nhức mắt, bà ta xông thẳng về phía Thẩm Hạ Lan hệt như một bà điên.
Cảnh sát có chút sốt sắng, nhưng nếu buông Thẩm Phong ra lại sợ Thẩm Phong chạy thoát.
So ra, thì Thẩm Hạ Lan tương đối điềm tĩnh.
Cô nhìn mẹ Thẩm xông về phía mình, không tránh không né, mãi đến khi mẹ Thẩm đi đến trước mặt mình, con dao găm sáng quắc đó sắp đâm vào cô, thì đáy mắt Thẩm Hạ Lan loé qua một tia thất vọng.
Cô đột nhiên nhấc chân lên, trực tiếp đá lên cổ tay mẹ Thẩm.
Con dao găm rơi leng keng xuống đất, phát ra tiếng động giòn giã, hệt như tiếng tim vỡ vậy.
Mẹ Thẩm sững sờ, nhưng tiếp tục xông về phía Thẩm Hạ Lan một cách không màng đến gì nữa.
“Tôi muốn đồng quy vu tận với cô!”
Bà ta lấy đầu mình làm binh khí, nhìn bộ dạng, thật sự như muốn không chết thì không nghỉ với Thẩm Hạ Lan vậy.
Thẩm Hạ Lan khẽ thở dài, cơ thể khẽ nghiêng qua, mẹ Thẩm không thu chân kịp, cả người lao về phía trước.
“Ầm” một tiếng, đầu bà ta đập vào cửa của phòng phẫu thuật, tông đến mặt mày xay xẩm, đầu óc choáng váng, sau đó ngồi phịch xuống đất oà khóc to.
“Ông trời ơi, số tôi sao mà khổ thế này? Vất vả nuôi lớn, mà đứa con đó bây giờ lại muốn lấy mạng của bà già này, tôi còn có thể sống nổi sao?”
Cách làm như một người đàn bà chanh chua này của mẹ Thẩm khiến Thẩm Hạ Lan kinh ngạc.
Dù sao bà ta cũng từng là bà chủ Thẩm cao quý, có khi nào nhìn thấy bộ dạng khóc lóc om sòm như vậy chứ?
Thẩm Hạ Lan lắc lắc đầu, căn bản chả nhìn xem mẹ Thẩm ầm ĩ thế nào nữa, mà hướng ánh mắt sang Thẩm Phong.
Ánh mắt của Thẩm Phong giao nhau với cô, đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng nữa.
Chương 1133
“Ba, ông cảm thấy bây giờ ông còn xứng để tôi gọi tiếng ba này nữa sao?”
Thẩm Phong cắn môi dưới không nói gì.
Rõ ràng, mẹ Thẩm đã sớm mai phục ở đây rồi. Đây là đối sách mà hai người bọn họ bàn bạc với nhau, đáng tiếc không ra gì cả.
Nếu như trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn còn ghi nhớ công ơn dưỡng dục thì cô quả thực chỉ có thể là một kẻ thất bại. Đáng tiếc, ba mẹ nhà họ Thẩm đã dần dần mài mòn đi tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho bọn họ rồi, bây giờ Thẩm Hạ Lan cũng chỉ như cảm thấy đang xem một vở kịch hài mà thôi.
“Để tôi đoán xem, mục đích mà các người định bắt tôi để vượt ngục chắc là vì con gái ruột Thẩm Niệm Niệm của các người đúng không? Tuy tôi không biết các người có được tin tức của Thẩm Niệm Niệm từ chỗ nào, nhưng các người cảm thấy bây giờ tôi vẫn sẽ cho các người cơ hội này ư? Trên người tôi vẫn còn vết tích mà cô ta để cho tôi, các người có cần xem một chút, con gái ngoan của các người ra tay tàn độc với tôi thế nào không? Một người phụ nữ mà lúc nào cũng muốn lấy mạng tôi, các người cảm thấy tôi ngốc đến thế nào mà sẽ cho cô ta cơ hội trốn thoát chứ?”
Thẩm Hạ Lan trực tiếp chỉ ra tâm tư của bọn họ.
Thẩm Phong lập tức sững người, ánh mắt nhìn Thẩm Hạ Lan sau đó đã thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, mày thật sự phải truy cùng giết tận Niệm Niệm sao? Nó là con gái duy nhất của tao và mẹ mày đó! Nhiều năm như vậy nếu không phải vì mày, thì sao nó có thể chịu nhiều khổ sở như vậy?”
“Tất cả những gì cô ta chịu đều không liên quan đến tôi, năm đó tôi cũng chẳng qua chỉ là một em bé mới sinh ra, tất cả đều không phải do tôi làm chủ, các người dựa vào đâu mà đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người tôi? Hay là các người nghĩ nói như vậy thì tôi sẽ mềm lòng? Tôi truy cùng giết tận cô ta? Không lẽ Thẩm Niệm Niệm có giữ đường sống cho tôi ư? Giữa chúng tôi đã sớm không chết thì không nghỉ rồi.
Cho nên bớt bớt đi. Đừng tưởng tôi sẽ niệm tình dưỡng dục mà bỏ qua cho các người, ơn dưỡng dục của các người tôi đã trả xong từ lâu rồi. Cho nên tôi phải báo cảnh sát, tố cáo mẹ Thẩm mưu sát tôi!”
Thẩm Hạ Lan vừa nói ra lời này, mẹ Thẩm lập tức ngừng khóc, cả người ngây ngốc nhìn Thẩm Hạ Lan.
“Sao? Nghe không hiểu à? Chỗ này khắp nơi đều là camera, cảnh mẹ Thẩm hành hung tôi hồi nãy đã được quay lại rồi, hơn nữa còn có hai cảnh sát làm chứng. Tôi cũng không tính là đổ oan cho bà. Hy vọng hai ông bà già các người sau khi đi vào đó có thể sống tốt một chút.”
Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lấy điện thoại ra định báo cảnh sát.
Mẹ Thẩm lúc này mới phản ứng lại, đột nhiên bò dậy khỏi mặt đất, trực tiếp xông về phía điện thoại của Thẩm Hạ Lan.
“Không được báo cảnh sát! Thẩm Hạ Lan, cô không thể làm như vậy!”
Tốc độ này của mẹ Thẩm đúng là có thể so với vận động viên chạy nước rút rồi, đáng tiếc người mà bà ta gặp là Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan trực tiếp quay người, sau đó nhanh chóng gọi điện báo cảnh sát.
“Xin chào, tôi muốn báo cảnh sát, có người muốn mưu sát tôi!”
“Không!”
Mẹ Thẩm vẫn còn muốn làm gì đó với Thẩm Hạ Lan thì Lưu Nghệ đã trực tiếp tiến lên trước, một tay túm bà ta ghì lên trên vách tường.
“Đừng nhúc nhích, thành thật một chút!”
Hồi nãy Lưu Nghệ đã định ra tay rồi, nhưng Thẩm Hạ Lan đưa ánh mắt ra hiệu không cho cô ta hành động, cô ta chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, bây giờ nhìn thấy mẹ Thẩm lao về phía sau lưng Thẩm Hạ Lan, cô ta đột nhiên nhớ ra đằng sau lưng Thẩm Hạ Lan có vết thương, lúc này mới ra tay.
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan đã rất khó coi rồi.
Mẹ Thẩm biết trên người cô có vết thương, hồi nãy không cướp được điện thoại, mẹ Thẩm vậy mà lại định ra tay với vết thương của cô ư?
Nếu như nói hồi nãy Thẩm Hạ Lan vẫn còn có chút do dự, thì lúc này cô thật sự không còn một chút ý định tha cho bọn họ nào nữa.
Bây giờ bọn họ căn bản không xứng với tình cảm của cô.
“Bà muốn làm gì tôi?”
Ánh mắt Thẩm Hạ Lan mang theo một tia nghiêm nghị.
Mẹ Thẩm bây giờ đâm lao thì phải theo lao, nghểnh cổ nói: “Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô chết, cô báo cảnh sát bắt tôi, tôi còn giữ cô làm gì?”
“Bà cho rằng bà làm tổn thương được đến tôi sao? Bà chẳng qua chỉ dựa vào sự mềm lòng của tôi mà cảm thấy tôi sẽ không ra tay với các người, cho nên mới làm hại tôi, ép bức tôi mà không kiêng dè gì như vậy, nhưng một khi tôi không quan tâm đến ơn dưỡng dục của các người nữa, càng không quan tâm các người mắng tôi thế nào, các người cảm thấy các người còn có gì để khiến tôi khoanh tay chịu trói nữa?
Một Thẩm Niệm Niệm đã khiến IQ của các người sụt giảm nghiêm trọng rồi sao?”
Lời của Thẩm Hạ Lan vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Phong và mẹ Thẩm liền thay đổi.
“Hạ Lan, cô thật sự không quan tâm chúng tôi nữa ư?”
Chương 1134
Mẹ Thẩm như là mãi đến giây phút này mới ý thức ra Thẩm Hạ Lan đã thật sự tức giận rồi vậy.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy tim mình rất mệt mỏi.
Nói thêm với bọn họ đều chỉ uổng công thôi.
Cô xua xua tay, nói với Lưu Nghệ: “Coi chừng bà ta, lát nữa cảnh sát sẽ tới ngay. Chuyện hôm nay tôi hy vọng sẽ được xử lý nghiêm, nói với đại đội trưởng nào sẽ đến như vậy đi.”
“Dạ được.”
Lưu Nghệ vội vàng gật đầu.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng ngột ngạt rất khó chịu.
Cô nhấc chân đi về phía cửa sổ ở bên góc, muốn đi thoáng khí một lát.
Mẹ Thẩm lập tức khóc to lên.
“Thẩm Hạ Lan, cái đồ không có lương tâm nhà cô, cô không sợ bị dân chúng nhổ nước bọt chết chìm sao?”
Chính vào lúc này, Phi chạy tới.
“Mợ chủ, bên ngoài không biết có ai đã gọi đến rất nhiều phóng viên, đã bị tôi tống cổ đi rồi, cô cứ yên tâm ra ngoài là được.”
Lời này vừa nói ra, mẹ Thẩm liền sững sờ, sau đó đột nhiên khóc to lên.
Hiển nhiên, mấy phóng viên này là bà ta tìm tới.
Chỉ cần Thẩm Hạ Lan vào bệnh viện này, bất luận là kế hoạch của Thẩm Phong có thành công hay không, mẹ Thẩm có thích sát Thẩm Hạ Lan thành công hay không, thì ở cửa bệnh viện, bà ta vẫn để lại một đòn như vậy cho Thẩm Hạ Lan.
Một khi bà ta và Thẩm Phong bị cảnh sát đưa đi hết rồi, còn là vì Thẩm Hạ Lan báo cảnh sát nữa, như vậy Thẩm Hạ Lan sẽ trở thành người nổi tiếng, nhưng là tai tiếng.
Mẹ Thẩm đã thuê sẵn nhà báo, viết chuyện Thẩm Hạ Lan vong ân phụ nghĩa thế nào, lãnh huyết vô tình thế nào ra, nhưng bây giờ đều bị Phi trực tiếp đạp đổ rồi.
Bà ta đột nhiên phát hiện, Thẩm Hạ Lan không còn là Thẩm Hạ Lan mà bọn họ quen nữa rồi.
Giống như Thẩm Hạ Lan nói, một khi Thẩm Hạ Lan không còn tình cảm với bọn họ nữa, thì bọn họ còn có thể dựa vào điều gì nữa?
Màn kịch này, bọn họ thua rồi, hơn nữa là thảm bại.
Mẹ Thẩm nhìn bóng lưng của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên nói: “Hạ Lan, coi như mẹ cầu xin con, đừng có làm khó Niệm Niệm được không? Nếu như con cảm thấy ấm ức thì kêu mẹ đền cái mạng này cho con cũng được, chỉ mong còn đừng đối phó Niệm Niệm, nó chẳng qua chỉ là một đứa con nít thôi.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cười khổ.
Thẩm Niệm Niệm cùng tuổi với cô, mà mẹ Thẩm lại nói cô ta là một đứa con nít.
Vậy cô thì sao?
Cô dựa vào đâu mà phải chịu sự tổn hại do Thẩm Niệm Niệm gây ra.
“Xin lỗi, tôi không làm được.”
Thẩm Hạ Lan không có quay đầu lại, là không muốn nhìn thấy mặt mẹ Thẩm.
Suy cho cùng cô cũng không thể đối mặt với mẹ Thẩm mà nói ra những lời tuyệt tình như vậy.
Cảnh sát đến rất nhanh, có thể là ông cụ Tiêu đã đá xi nhan với bọn họ trước rồi, người của bọn họ đến thật sự là đại đội trưởng.
Lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đại đội trưởng gật đầu, coi như là chào hỏi, sau đó bắt lấy mẹ Thẩm từ tay Lưu Nghệ.
Màn kịch này kết thúc qua loa như vậy, tuy Thẩm Hạ Lan thắng lợi vẻ vang, nhưng cô lại không có bất kỳ cảm giác vui vẻ nào cả, ngược lại nơi đáy lòng lại cảm nhận được một sự bi ai đang bao trùm lấy mình.
Cô nhớ Diệp Ân Tuấn rồi.
Cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi, đau thần kinh có đỡ chút nào chưa.
Lưu Nghệ muốn tiến lên trước, nhưng bị Phi ngăn lại.
“Cho mợ chủ một không gian riêng đi.”
Chương 1135
Nói xong, Phi kéo Lưu Nghệ đến một bên.
Thẩm Hạ Lan luôn biết nhớ nhung có mùi vị gì, đáng tiếc có rất nhiều lúc cô đều sống trong sự nhung nhớ.
Bây giờ cô không muốn ngược đãi bản thân mình nữa.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Tô Nam.
Bên kia nghe máy rất nhanh.
“Anh ấy thế nào rồi?”
“Ngất qua hai lần, hiện tại mới tỉnh.
Lời nói của Tô Nam vừa dứt thì đã nghe thấy tiếng gào trầm thấp của Diệp Ân Tuấn.
“Tô Nam, cậu im miệng.”
“Đưa điện thoại cho anh ấy đi.”
nữa. Em sẽ đi tìm đàn ông khác, em khiến anh ghen đến chết.”
Thẩm Hạ Lan nói, mà mắt đã ướt nhoà.
Cô thật sự rất nhớ rất nhớ anh.
Diệp Ân Tuấn có chút đau lòng mà nói: “Nếu như mình không xuống tay được, thì em cứ giao cho Phi, để cậu ta làm, không cần phải ngược đãi mình. Em biết đó, em như vậy anh rất đau lòng.”
“Đau lòng thì đau lòng đi. Đau lòng dù gì cũng tốt hơn anh đau thần kinh.”
Thẩm Hạ Lan nói chuyện như vậy, Diệp Ân Tuấn không biết nên tiếp lời thế nào nữa.
“Bệnh đau thần kinh của anh thật sự không sao hết.”
“Đúng, không sao hết, không sao hết mà đau đến ngất đi, không sao hết mà khiến Tô Nam phải vứt người vợ mang thai của mình lại mà chạy qua đó, Diệp Ân Tuấn, anh có phải cảm thấy em là con nít, có thể để anh tuỳ ý gạt không?”
Khẩu khí Thẩm Hạ Lan dữ dằn, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn không nói nên lời.
“Nói chuyện đi chứ.”
“Đang nghĩ xem nói thế nào để em không giận.”
Diệp Ân Tuấn cũng nói thật.
Thẩm Hạ Lan lập tức cười lên.
“Ông xã, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh.”
Giọng nói đột nhiên mềm xuống của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn căn bản chịu không nổi.
Anh thật hận không thể bay đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan ngay bây giờ.
“Hay là em đừng quan tâm gì nữa, quay về đi, anh kêu người giải quyết mấy con ma nấp trong bóng tối kia.”
“Vậy cần phải rất lâu rất lâu, nhưng em đã không đợi được nữa, em muốn chuyện này xử lý xong càng sớm càng tốt, sau đó cùng anh đi du lịch. Lúc kết hôn anh đã nợ em một chuyến du lịch trăng mật, lúc đi Vân Nam đã nói sẽ bù đắp cho em, nhưng thế nào? Vẫn có nhiều người không biết điều đến quấy rầy chúng ta như vậy. Cho nên em cần phải bắt được mấy con ma này ra, sau đó chúng ta vui vẻ đi du lịch một lần, có được không?”
Khẩu khí của Thẩm Hạ Lan mềm mại, hệt như một dòng chảy ngọt ngào tràn vào tim của Diệp Ân Tuấn, cho dù không có ở bên cạnh, nhưng trong đầu Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu hoang tưởng đến cảnh hai người đi du lịch rồi.