Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1103
Chương 1103
Không biết từ khi nào, mẹ Thẩm đã phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vốn đã khá sắc bén, thậm chí ánh mắt còn sắc bén đến khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Bà ta nhanh chóng nhắm mắt, ho một tiếng để che giấu sự khó chịu của mình.
“Tại sao ba và mẹ không coi con như con gái chứ? Lúc con gặp tai nạn với Diệp Ân Tuấn không phải ba mẹ cũng bị dọa sợ sao? Con gặp tai nạn ở nước ngoài, không phải mẹ với ba con chạy tới chạy lui sao?”
“Đó là trước khi Thẩm Niệm Niệm quay lại. Các người nghĩ lại xem, sau khi Thẩm Niệm Niệm trở về, các người đối với tôi thế nào? Thậm chí các người còn định làm gì với Minh Triết và Nghê Nghê? Lúc trước bà đã ôm tâm tư gì để gọi điện cho Minh Triết, bảo nó qua đó, đừng nói với tôi các người không biết. Tôi thật chưa từng nghĩ đến phải đối phó với các người, nhưng do các người quá đáng, lại dám có ý đồ với con trai tôi, đối với mấy đứa nhỏ mà nói, các người là ông bà ngoại, nhưng các người thì sao? Các người có coi chúng nó như cháu ngoại không?
Thẩm Hạ Lan nhắc đến chuyện này cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Cô không yêu cầu ba Thẩm, mẹ Thẩm đối xử tốt với mình như trước, nhưng ít nhất đừng có ác ý với đứa trẻ bốn tuổi.
Mẹ Thẩm vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Chúng ta không muốn gì hết, chỉ là nhớ mấy đứa nhỏ, muốn chúng qua ở chung với chúng ta thôi.”
“Vậy sao?”
Giọng Thẩm Hạ Lan kéo dài câu nói, nhưng mẹ Thẩm không nói nên lời.
Căn phòng yên lặng một lúc, im lặng đến kinh khủng.
Mẹ Thẩm không chịu được bầu không khí trầm mặc, vội vàng nói: “Con rốt cuộc thế nào mới tha cho ba con? Chẳng lẽ con muốn ta là mẹ phải quỳ dưới chân con sao?”
“Tôi nhận không nổi, hơn nữa tôi cũng không làm khó ông ta, là chính ông ta đã sao chép tác phẩm của người khác, vì vậy ông ta phải trả cái giá tương xứng.”
Thẩm Hạ Lan nói ra câu này, sắc mặt của mẹ Thẩm đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, đồ sói mắt trắng, nếu không có chúng tao, mày đã chết đói rồi, bây giờ vì chút ân oán mà tống ba mày vào tù, mày không sợ sét đánh hay sao?”
“Không sợ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm, dấu vết ấm áp cuối cùng trong lòng đã bị sự thô lỗ của mẹ Thẩm thổi bay mất hết.
Thấy Thẩm Hạ Lan không đồng ý, mẹ Thẩm vội vàng đập vỡ một chiếc bình bên cạnh, sau đó cầm mảnh thủy tinh chĩa thẳng vào động mạch cổ của mình.
“Con đồng ý buông tha cho ba con đi? Nếu không, hôm nay mẹ sẽ chết trước mặt con!”
Mẹ Thẩm giở chiêu này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Hạ Lan.
Cô vốn tưởng rằng mẹ Thẩm muốn dùng mình để đối phó Diệp Ân Tuấn, nhưng không ngờ bà ta lại uy hiếp tính mạng của bản thân!
Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.
“Bà muốn chết thì chết, hay là bà tưởng chết ở chỗ này, tôi có thể hứa với bà cái gì? Vào thời khắc các người không ngừng tiêu hao tình cảm của tôi đối với các người sao không nghĩ đến, tôi không thể thỏa hiệp với các người nữa, huống hồ bây giờ tôi thế này rồi, bà cảm thấy bà uy hiếp tôi có tác dụng không? Cùng lắm cả hai cùng chết. Đỡ cho sau này con gái yêu dấu của bà lại ra tay.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm sửng sốt.
Bà ta chợt nhận ra bây giờ mình thật sự không hiểu Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lúc trước rất quan tâm bọn họ, bây giờ bà chết trước mặt nó cũng không quan tâm sao?
Từ khi nào giữa bọn họ lại xa lạ đến thế?
Mẹ Thẩm lúc này mới nhận ra giữa mình và Thẩm Hạ Lan dường như không còn tình cảm mẹ con nữa rồi.
Bà ta ngây người nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan thật sự không quan tâm đến bộ dạng của mình, không khỏi rơi lệ.
“Hạ Lan, con thật sự trơ mắt nhìn ba con chết như vậy sao? Con rốt cuộc định làm gì?”
Mẹ Thẩm đột nhiên sụp đổ.
Thẩm Hạ Lan thấy bà ta đặt mảnh thủy tinh trong tay xuống, liền nói nhỏ: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn Thẩm Niệm Niệm.”
“Chúng ta không biết nó ở đâu. Nhiều nhất, chúng ta có thể yêu cầu nó xin lỗi con, được không?”
Lời nói của mẹ Thẩm khiến ngực Thẩm Hạ Lan đau nhói.
Cô cười nói: “Tôi sẽ đánh cô ta ba roi, sau đó tôi sẽ xin lỗi cô ta, được không?”.
Tuy rằng cô đang cười, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào.
Mẹ Thẩm đột nhiên trở nên căng thẳng.
Không biết từ khi nào, mẹ Thẩm đã phát hiện ra ánh mắt của Thẩm Hạ Lan vốn đã khá sắc bén, thậm chí ánh mắt còn sắc bén đến khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Bà ta nhanh chóng nhắm mắt, ho một tiếng để che giấu sự khó chịu của mình.
“Tại sao ba và mẹ không coi con như con gái chứ? Lúc con gặp tai nạn với Diệp Ân Tuấn không phải ba mẹ cũng bị dọa sợ sao? Con gặp tai nạn ở nước ngoài, không phải mẹ với ba con chạy tới chạy lui sao?”
“Đó là trước khi Thẩm Niệm Niệm quay lại. Các người nghĩ lại xem, sau khi Thẩm Niệm Niệm trở về, các người đối với tôi thế nào? Thậm chí các người còn định làm gì với Minh Triết và Nghê Nghê? Lúc trước bà đã ôm tâm tư gì để gọi điện cho Minh Triết, bảo nó qua đó, đừng nói với tôi các người không biết. Tôi thật chưa từng nghĩ đến phải đối phó với các người, nhưng do các người quá đáng, lại dám có ý đồ với con trai tôi, đối với mấy đứa nhỏ mà nói, các người là ông bà ngoại, nhưng các người thì sao? Các người có coi chúng nó như cháu ngoại không?
Thẩm Hạ Lan nhắc đến chuyện này cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Cô không yêu cầu ba Thẩm, mẹ Thẩm đối xử tốt với mình như trước, nhưng ít nhất đừng có ác ý với đứa trẻ bốn tuổi.
Mẹ Thẩm vẻ mặt có chút xấu hổ.
“Chúng ta không muốn gì hết, chỉ là nhớ mấy đứa nhỏ, muốn chúng qua ở chung với chúng ta thôi.”
“Vậy sao?”
Giọng Thẩm Hạ Lan kéo dài câu nói, nhưng mẹ Thẩm không nói nên lời.
Căn phòng yên lặng một lúc, im lặng đến kinh khủng.
Mẹ Thẩm không chịu được bầu không khí trầm mặc, vội vàng nói: “Con rốt cuộc thế nào mới tha cho ba con? Chẳng lẽ con muốn ta là mẹ phải quỳ dưới chân con sao?”
“Tôi nhận không nổi, hơn nữa tôi cũng không làm khó ông ta, là chính ông ta đã sao chép tác phẩm của người khác, vì vậy ông ta phải trả cái giá tương xứng.”
Thẩm Hạ Lan nói ra câu này, sắc mặt của mẹ Thẩm đột nhiên thay đổi.
“Thẩm Hạ Lan, đồ sói mắt trắng, nếu không có chúng tao, mày đã chết đói rồi, bây giờ vì chút ân oán mà tống ba mày vào tù, mày không sợ sét đánh hay sao?”
“Không sợ.”
Thẩm Hạ Lan nhìn mẹ Thẩm, dấu vết ấm áp cuối cùng trong lòng đã bị sự thô lỗ của mẹ Thẩm thổi bay mất hết.
Thấy Thẩm Hạ Lan không đồng ý, mẹ Thẩm vội vàng đập vỡ một chiếc bình bên cạnh, sau đó cầm mảnh thủy tinh chĩa thẳng vào động mạch cổ của mình.
“Con đồng ý buông tha cho ba con đi? Nếu không, hôm nay mẹ sẽ chết trước mặt con!”
Mẹ Thẩm giở chiêu này nằm ngoài dự liệu của Thẩm Hạ Lan.
Cô vốn tưởng rằng mẹ Thẩm muốn dùng mình để đối phó Diệp Ân Tuấn, nhưng không ngờ bà ta lại uy hiếp tính mạng của bản thân!
Thẩm Hạ Lan có chút buồn cười.
“Bà muốn chết thì chết, hay là bà tưởng chết ở chỗ này, tôi có thể hứa với bà cái gì? Vào thời khắc các người không ngừng tiêu hao tình cảm của tôi đối với các người sao không nghĩ đến, tôi không thể thỏa hiệp với các người nữa, huống hồ bây giờ tôi thế này rồi, bà cảm thấy bà uy hiếp tôi có tác dụng không? Cùng lắm cả hai cùng chết. Đỡ cho sau này con gái yêu dấu của bà lại ra tay.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến mẹ Thẩm sửng sốt.
Bà ta chợt nhận ra bây giờ mình thật sự không hiểu Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan lúc trước rất quan tâm bọn họ, bây giờ bà chết trước mặt nó cũng không quan tâm sao?
Từ khi nào giữa bọn họ lại xa lạ đến thế?
Mẹ Thẩm lúc này mới nhận ra giữa mình và Thẩm Hạ Lan dường như không còn tình cảm mẹ con nữa rồi.
Bà ta ngây người nhìn Thẩm Hạ Lan, thấy Thẩm Hạ Lan thật sự không quan tâm đến bộ dạng của mình, không khỏi rơi lệ.
“Hạ Lan, con thật sự trơ mắt nhìn ba con chết như vậy sao? Con rốt cuộc định làm gì?”
Mẹ Thẩm đột nhiên sụp đổ.
Thẩm Hạ Lan thấy bà ta đặt mảnh thủy tinh trong tay xuống, liền nói nhỏ: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, tôi muốn Thẩm Niệm Niệm.”
“Chúng ta không biết nó ở đâu. Nhiều nhất, chúng ta có thể yêu cầu nó xin lỗi con, được không?”
Lời nói của mẹ Thẩm khiến ngực Thẩm Hạ Lan đau nhói.
Cô cười nói: “Tôi sẽ đánh cô ta ba roi, sau đó tôi sẽ xin lỗi cô ta, được không?”.
Tuy rằng cô đang cười, nhưng đáy mắt không có chút ý cười nào.
Mẹ Thẩm đột nhiên trở nên căng thẳng.