Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1051
Chương 1051
Dạng người như thế này tìm anh ta, đơn giản là bởi vì một chút chuyện nhỏ, anh ta cũng không đến mức kiếm chuyện với thần tài như thế này.
Huy nghĩ như vậy, vừa mới định đứng dậy thì lại bị Diệp Ân Tuấn đạp một đạp vào xương bánh chè.
“Bịch” một tiếng, Huy lại quỳ gối trước mặt của Diệp Ân Tuấn một lần nữa.
Một đạp này Diệp Ân Tuấn đã dùng hết khí lực, đến mức cả nửa ngày Huy vẫn không thể bình phục lại.
“Con mẹ nó…”
Anh ta còn chưa nói lời mắng chửi ra khỏi miệng thì đã bị Diệp Ân Tuấn đánh một đấm vào trong mặt, máu mũi nóng hổi trong nháy mắt phun ra bên ngoài.
Sau đó răng của Huy lại bị mất hết hai cái.
Mùi máu tươi tanh nồng trong miệng làm cho anh ta đột nhiên hiểu được có lẽ Diệp Ân Tuấn trước mắt không phải đến tìm anh ta để xử lý chuyện gì đó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi xuống, ngón tay vẫn nắm chặt cái cằm của Huy, lực đạo đó làm cho anh ta đau đến nỗi cảm thấy cái cằm của mình đều muốn bị tháo khớp.
“Rốt cuộc thì anh là ai, anh tìm tôi làm cái gì?”
Anh ta hỏi từng câu từng chữ, trong đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi.
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn không có nhiệt độ và sự thương hại.
“Thẩm Hạ Lan đang ở đâu?”
Cho nên rốt cuộc là ai vậy chứ?
Lúc này, Phương Nguyên nói biết là ai đã bắt cóc Thẩm Hạ Lan, thái độ của Diệp Ân Tuấn đã khá hơn lúc nãy một chút.
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tôi cũng chỉ đoán thôi.”
“Nói nhanh đi.”
“Là Huy, người yêu của Nhan Phi.”
Lúc Phương Nguyên nói ra cái tên này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.
Nhan Phi?
Chính là Nhan Phi đã để lại vết son môi trên áo của mình, làm Thẩm Hạ Lan hiểu lầm, sau đó bị người nhấn chìm dưới biển?
Đáy mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Có biết tìm người đàn ông này bằng cách nào không?”
Người đến cũng không nói chuyện, đi thẳng về phía Thẩm Hạ Lan rồi quất một roi lên trên người của cô.
Vừa mới quất xong cái roi này, Thẩm Hạ Lan lập tức kêu lên một tiếng.
Mẹ nó, đau quá.
Áo bay lên, một vệt máu bắn ra, tản ra mùi máu tanh trong không khí.
Cả người của Thẩm Hạ Lan đều run rẩy.
Bởi vì mắt của cô bị che lại nên không nhìn thấy người trước mắt là ai, nhưng mà đối phương không nói lời nào, chắc là có thù hận với mình?
Nhưng mà người có thù với cô có thể là ai đây chứ?
“Là ai?”
Thẩm Hạ Lan căng cứng người hỏi một câu, chào đón cô chính là cái roi thứ hai.
Cái roi lần này còn mạnh hơn cái roi lúc nãy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp muốn khóc rồi, nhưng mà cô không thể khóc.
Không phải là đối phương muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc ròng của mình đó à?
Cô không thể để bọn họ được như mong muốn.
Cánh mũi nhạy cảm của Thẩm Hạ Lan ngửi thấy một mùi nước hoa.
Hình như là cô đã từng ngửi thấy mùi nước hoa này rồi.
Dạng người như thế này tìm anh ta, đơn giản là bởi vì một chút chuyện nhỏ, anh ta cũng không đến mức kiếm chuyện với thần tài như thế này.
Huy nghĩ như vậy, vừa mới định đứng dậy thì lại bị Diệp Ân Tuấn đạp một đạp vào xương bánh chè.
“Bịch” một tiếng, Huy lại quỳ gối trước mặt của Diệp Ân Tuấn một lần nữa.
Một đạp này Diệp Ân Tuấn đã dùng hết khí lực, đến mức cả nửa ngày Huy vẫn không thể bình phục lại.
“Con mẹ nó…”
Anh ta còn chưa nói lời mắng chửi ra khỏi miệng thì đã bị Diệp Ân Tuấn đánh một đấm vào trong mặt, máu mũi nóng hổi trong nháy mắt phun ra bên ngoài.
Sau đó răng của Huy lại bị mất hết hai cái.
Mùi máu tươi tanh nồng trong miệng làm cho anh ta đột nhiên hiểu được có lẽ Diệp Ân Tuấn trước mắt không phải đến tìm anh ta để xử lý chuyện gì đó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi xuống, ngón tay vẫn nắm chặt cái cằm của Huy, lực đạo đó làm cho anh ta đau đến nỗi cảm thấy cái cằm của mình đều muốn bị tháo khớp.
“Rốt cuộc thì anh là ai, anh tìm tôi làm cái gì?”
Anh ta hỏi từng câu từng chữ, trong đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi.
Trong mắt của Diệp Ân Tuấn không có nhiệt độ và sự thương hại.
“Thẩm Hạ Lan đang ở đâu?”
Cho nên rốt cuộc là ai vậy chứ?
Lúc này, Phương Nguyên nói biết là ai đã bắt cóc Thẩm Hạ Lan, thái độ của Diệp Ân Tuấn đã khá hơn lúc nãy một chút.
Phương Nguyên suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Tôi cũng chỉ đoán thôi.”
“Nói nhanh đi.”
“Là Huy, người yêu của Nhan Phi.”
Lúc Phương Nguyên nói ra cái tên này, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn đột nhiên híp lại.
Nhan Phi?
Chính là Nhan Phi đã để lại vết son môi trên áo của mình, làm Thẩm Hạ Lan hiểu lầm, sau đó bị người nhấn chìm dưới biển?
Đáy mắt của Diệp Ân Tuấn xẹt qua một tia lạnh lẽo.
“Có biết tìm người đàn ông này bằng cách nào không?”
Người đến cũng không nói chuyện, đi thẳng về phía Thẩm Hạ Lan rồi quất một roi lên trên người của cô.
Vừa mới quất xong cái roi này, Thẩm Hạ Lan lập tức kêu lên một tiếng.
Mẹ nó, đau quá.
Áo bay lên, một vệt máu bắn ra, tản ra mùi máu tanh trong không khí.
Cả người của Thẩm Hạ Lan đều run rẩy.
Bởi vì mắt của cô bị che lại nên không nhìn thấy người trước mắt là ai, nhưng mà đối phương không nói lời nào, chắc là có thù hận với mình?
Nhưng mà người có thù với cô có thể là ai đây chứ?
“Là ai?”
Thẩm Hạ Lan căng cứng người hỏi một câu, chào đón cô chính là cái roi thứ hai.
Cái roi lần này còn mạnh hơn cái roi lúc nãy.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình sắp muốn khóc rồi, nhưng mà cô không thể khóc.
Không phải là đối phương muốn nhìn thấy dáng vẻ khóc ròng của mình đó à?
Cô không thể để bọn họ được như mong muốn.
Cánh mũi nhạy cảm của Thẩm Hạ Lan ngửi thấy một mùi nước hoa.
Hình như là cô đã từng ngửi thấy mùi nước hoa này rồi.