• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Cục Cưng Có Chiêu (21 Viewers)

  • Chương 1002-1010

CHƯƠNG 1002

Người đến là ba mẹ Thẩm.

Còn bọn họ tại sao lại đến, Thẩm Hạ Lan đoán cũng đoán ra.

“Hạ Lan, con vẫn tốt chứ?”

Ánh mắt của mẹ Thẩm mang chút đau lòng.

Bà ta giống như trước kia, nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ quan tâm, khiến trái tim của Thẩm Hạ Lan có hơi nóng lên.

“Vẫn tốt.”

Cô bước lên một bước, đón lấy đồ trong tay mẹ Thẩm.

“Đây là đồ bồi bổ cơ thể mà mẹ và ba con đặc biệt mua cho con, con nhớ ăn.”

Ánh mắt hiền hậu của mẹ Thẩm khiến mũi của Thẩm Hạ Lan có hơi cay.

“Dạ.”

“Con bây giờ sống ở đâu? Gây lộn với Ân Tuấn rồi sao? Sao không nhìn thấy con và nó cùng quay về?”

Lông mày của ba Thẩm hơi nhíu lại, câu hỏi này hỏi ra Thẩm Hạ Lan không biết phải trả lời như thế nào cả.

“Con bên này có chút việc, tạm thời không về Hải Thành được.”

“Có việc gì quan trọng hơn thân thể chứ? Đã sảy thai rồi, chuyện lớn như vậy, một mình ở đây sao lại được? Ân Tuấn cũng thật là, nó cứ để một mình con ở lại đây sao? Hai đứa nếu nói không có vấn đề, mẹ không tin.”

Sự nóng nảy của ba Thẩm có hơi dâng lên.

Thẩm Hạ Lan nghe thấy bọn họ đang quan tâm mình, giọng không khỏi mềm đi vài phần.

“Chuyện của con và anh ấy tự con giải quyết, ba mẹ đến đây là vì chuyện của Thẩm Niệm Niêm nhỉ?”

Thẩm Hạ Lan vừa nhắc đến Thẩm Niệm Niệm, sắc mặt của ba mẹ Thẩm lập tức có chút thay đổi.

Nhìn thấy bọn họ như vậy, sự ấm áp vừa mới dấy lên của Thẩm Hạ Lan lần nữa chìm xuống vài phần.

“Ba mẹ, nếu như bởi vì Thẩm Niệm Niệm thì ba mẹ quay về đi, con lực bất tòng tâm.”

“Sao lại lực bất tòng tâm chứ? Hạ Lan, cái gọi là dân không kiện quan không truy, Chỉ cần con không so đo, bọn họ sẽ không nhốt giam Niệm Niệm. Mẹ và ba con cả đời này chỉ có một đứa con gái này, con niệm tình ba mẹ nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy mà tha cho con bé có được không?”

Mẹ Thẩm đột nhiên kéo góc áo của Thẩm Hạ Lan, dáng vẻ vô cùng đáng thương đó ở trong mắt của Thẩm Hạ Lan lại cực kỳ gai mắt.

“Cô ta là con gái của ba mẹ, con không phải sao? Nhiều năm như vậy, con đối với ba mẹ lẽ nào không phải giống như đối với ba mẹ ruột của mình hay sao? Mẹ, mẹ tự hỏi lòng mình đi, con làm tệ lắm sao? Nhưng bây giờ cô ta lấy bản thiết kế của con đi cho người khác, ăn cắp thành quả lao động của con không nói, thậm chí tìm người muốn đâm chết con. Có phải là con bị đâm chết rồi, ba mẹ cũng cảm thấy Thẩm Niệm Niệm không có làm gì sai không?”

Thẩm Hạ Lan thật sự có hơi đau lòng.

Lông mày của ba Thẩm nhíu lại, lạnh lùng nói: “Con bây giờ không phải là không sao hay sao?”

“Con của con không còn rồi! Con đây gọi là không sao sao?”

Thẩm Hạ Lan nhìn ba Thẩm giống như nhìn người xa lạ.

Từ khi nào bọn họ đối với cô lại bạc bẽo như vậy?

Ba Thẩm bị Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi không dám nhìn thẳng, vội quay đầu đi, thấp giọng nói: “Đứa trẻ mất rồi có thể sinh đứa khác, với lại, con đâu phải là không có con. Không phải còn có Minh Triết và Nghê Nghê hay sao? Mất đi một đứa cũng không có gì. Niệm Niệm còn chưa có kết hôn đó.”

Thẩm Hạ Lan hoàn toàn lạnh lòng rồi.

Cô không nên mong chờ gì cả.

Vốn tưởng bọn họ đến mang đồ bổ cho cô, ít nhiều trong lòng vẫn là có cô, không ngờ lại thật sự bạc bẽo như vậy.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh một tiếng, nhét đồ bổ lại vào trong tay mẹ Thẩm rồi xoay người rời đi.

“Hạ Lan, con không thể mặc kệ Niệm Niệm. Nhiều năm như vậy nếu như không phải là mẹ con lúc đầu tính kế ba mẹ, Niệm Niệm nhà ba mẹ sẽ không có dáng vẻ của hiện nay. Xem như con chuộc tội cho mẹ con có được không? Chỉ cần con tha cho Niệm Niệm, ba mẹ dẫn Niệm Niệm đi tới nơi xa, căn nhà đó ba mẹ cũng không cần nữa, bảo đảm khiến Niệm Niệm sau này cũng không quấy rầy con nữa có được không? Xem như mẹ cầu xin con đấy!”

Mẹ Thẩm nói rồi thì quỳ xuống trước Thẩm Hạ Lan.

Trên phố nhiều người như vậy, khoảnh khắc mẹ Thẩm quỳ xuống thì Thẩm Hạ Lan biết, bọn họ định dùng đạo đức ép buộc cô.

Cuối cùng nói ra lời trong lòng rồi sao?

Thì ra bọn họ vẫn đang trách chuyện Tiêu Ái tính kế năm đó.
Chương 1003

Thẩm Hạ Lan ngoảnh đầu nhìn hai người già đã nuôi nấng dạy dỗ cô, cô thật sự rất muốn giữ lại những điều tốt đẹp của trước kia, đáng tiếc bọn họ không cho cô cơ hội này.

“Con nhớ tình nghĩa giữa con và hai người, đã bị 30 tỷ mua đứt rồi không phải sao?”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến sắc mặt của mẹ Thẩm có hơi trắng bệch.

“Ngài nếu như thích quỳ, vậy thì cứ quỳ đi. Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho Thẩm Niệm Niệm, cô ta không những muốn đâm chết con, trên người cô ta khả năng còn có chuyện khác.”

Thẩm Hạ Lan nói xong, trực tiếp lên xe đi mất.

Ba mẹ Thẩm thế nào cũng không ngờ Thẩm Hạ Lan sẽ như vậy, không khỏi ở đằng sau mắng Thẩm Hạ Lan là đồ vô ơn các kiểu.

Bị người thân mình từng yêu nhất mắng chửi, trong lòng Thẩm Hạ Lan rất không dễ chịu, nhưng nghĩ đến chuyện cô lát nữa phải đi làm, cô lại chỉ có thể vực dậy tinh thần.

Thẩm Hạ Lan mang những tài liệu đó đến trung tâm xét duyệt, dựa vào số điện thoại mà Tiêu Niệm Vi cho tìm được người phụ trách kia.

Đây là một người trung niên khoảng hơn 50 tuổi, vừa nhìn là biết người thường xuyên ngồi văn phòng, có điều đối với việc Thẩm Hạ Lan đên ngược lại rất nhiệt tình.

“Cô Thẩm?”

“Trưởng phòng Hứa, làm phiền ông rồi.”

Thẩm Hạ Lan vội nhoẻn cười.

Trưởng phòng Hứa bảo Thẩm Hạ Lan vào văn phòng, cũng không có nói gì khác, bảo cô lấy ra tài liệu đã chuẩn bị, sau khi xem qua thì nói: “Chuyện này không có vấn đề gì quá lớn, trên cơ bản lập tức thì có thể qua xét duyệt, có điều vốn đăng ký của các cô tốt nhất là nhiều hơn một ít, dù sao giới giải trí mà, nơi xài lắm tiền, tóm lại tiền vốn phải nhiều hơn một ít mới có thể đăng ký được.”

Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại, có điều vẫn cười rồi nói: “Trưởng phòng Hứa, ông xem chúng tôi bây giờ đăng ký bao nhiêu vốn thì thích hợp?”

“60 tỷ. Con số tầm này là được rồi. Chỉ cần tiền vốn đến, bên tôi lập tức xét duyệt.”

Lời của trưởng phòng Hứa khiến Thẩm Hạ Lan có hơi khựng lại, có điều vẫn mỉm cười nói được.

Khi cô rời khỏi trung tâm xét duyệt ít nhiều có hơi khó xử.

Vốn đăng ký 60 tỷ, cô thật sự không lấy ra được.

Phải làm sao đây?

Thẩm Hạ Lan nhìn thống kế tài sản của mình, sau đó gọi điện cho Lam Thần.

“Tôi nhớ dưới tên tôi có một chiếc xe.”

“Phải, bà chủ muốn từ Hải Thành lái qua đây sao?”

Lam Thần tưởng Thẩm Hạ Lan muốn dùng xe, không khỏi hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Không cần, liên hệ với người ta bán xe đi, chắc có thể được hơn tỷ, sau đó trang sức của tôi cũng không ít, xem thử tiệm cầm đồ, có thể cầm được không?”

Cả người Lam Thần ngây ra.

“Cô cần tiền sao?”

“Phải, công ty điện ảnh và truyền thông cần vốn đăng ký 60 tỷ, bên tôi còn thiếu một ít.”

Thẩm Hạ Lan cũng không có giấu Lam Thần.

Lam Thần vội nói: “Tôi có không đến 3 tỷ, cô nếu như cần…”

“Không cần, tiền của anh là dùng để chăm ba mẹ nhà họ Phương, điểm này là lời hứa của anh đối với Phương Đình, tôi sẽ không động vào… Với lại, 3 tỷ cũng không làm được cái gì, như muối bỏ bể, vẫn là nghe tôi, làm theo lời tôi nói. Mấy năm này tôi cũng không quá muốn tham gia tiệc tùng quan trọng gì, số trang sức đó cái gì cũng không dùng tới, trước tiên mang đi cầm, về sau kiếm được tiền rồi thì chuộc về, như nhau.”

Lời của Thẩm Hạ Lan khiến Lam Thần không có lời để đáp lại.

Sau khi cúp máy, Thẩm Hạ Lan một mình ngồi trên ghế của công viên, nhìn những người già này rèn luyện cơ thể, không biết sao, vậy mà cảm thấy có chút bình yên.

“Ài, nghe nói gì chưa? Bên sông Hải Đông trục vớt được một thi thể của nữ, cũng không biết là con cái của nhà ai, quá đáng thương rồi.”

“Phải đó, nghe nói trên người còn buộc đá, đoán chắc là bị mưu sát.”

Hai bà lão khi đi qua bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nhỏ giọng bàn luận.

Thẩm Hạ Lan nhíu mày.

Xảy ra án mạng rồi sao?

Xã hội bây giờ thật sự là rất không thái bình rồi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy vẫn là về nhà thì tốt hơn.
Chương 1004

Thẩm Hạ Lan đứng dậy quay về, bắt taxi, nhưng bởi vì đường bị tắc, bọn họ không thể không đi đường vòng.

Đối với điều này Thẩm Hạ Lan không có ý kiến gì.

Nhưng chiếc taxi này không biết như nào đi đường vòng lại vòng đến bến sông Đông Hải.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến lời của hai bà lão vừa nãy, không khỏi có hơi dợn người, nhưng bây giờ muốn quay đầu đã không kịp rồi, bởi vì đằng sau cũng kẹt xe rồi.

Ở bến sông vây kín người, ồn ào, gây tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng.

Thẩm Hạ Lan không phải là người thích hóng chuyện, có điều xe kẹt ở đây không nhúc nhích được, thật sự khiến tâm trạng của người khác không phải quá tốt.

Cô xuống xe, cất bước đi tới.

Xuyên qua lớp lớp người, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bên cảnh sát đang kiểm tra thi thể, cũng kéo dây phong tỏa lên.

Thẩm Hạ Lan liếc nhìn, lập tức sững người.

Người phụ nữ này sao lại có chút quen mắt?

Đầu óc của cô nhanh chóng vận chuyển, cuối cùng xác định người phụ nữ bên cạnh Diệp Ân Tuấn ở cửa quán bar không phải chính là người này hay sao?

“Á!”

Cô vội vàng bịt miệng.

“Cô gái này, cô quen biết cô gái này sao?”

Có một cảnh sát chú ý đến Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan vội lắc đầu: “Không quen, chỉ là bị dọa thôi.”

Mắt của cô lóe lên tia kinh sợ, ngược lại khiến cảnh sát có hơi hiểu.

“Sợ thì đừng xúm lại đây, tránh tối mơ thấy ác mộng, đây đâu phải là thứ gì hay ho, mau đi đi.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan không biết mình rời khỏi bến sông như nào, trong đầu luôn có lóe lén một câu hỏi, nhưng cô không dám hỏi ở đây, cũng không thể hỏi ở đây.

Cô nhanh chóng đi ra ngoài, tim đập rất nhanh.

Cái chết của người phụ nữ này có liên quan tới Diệp Ân Tuấn hay không?

Tuy hận chết người đàn ông này, nhưng nếu như thật sự dính đến án mạng, Thẩm Hạ Lan vẫn có chút lo lắng.

Cô cuối cùng đi đến một nơi không người, trực tiếp ấn gọi cho Diệp Ân Tuấn.

“Hạ Lan?”

Đối với việc Thẩm Hạ Lan chủ động gọi điện cho anh, Diệp Ân Tuấn rất là bất ngờ, lại nhiều hơn một chút bất ngờ.

“Sao vậy? Có phải là có chuyện gì cần anh giúp không?”

Anh không lâu trước mới biết vốn đăng ký của công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan khả năng không đủ, mà lúc này Thẩm Hạ Lan gọi điện tới, anh vô thức nghĩ đến chuyện này.

Thẩm Hạ Lan bây giờ đâu còn quan tâm đến chuyện đăng ký công ty chứ?

Cô đè thấp giọng nói, hỏi từng câu từng chữ rõ ràng: “Người phụ nữ lần trước để lại dấu son ở cổ áo sơ mi trong của anh đang ở đâu?”

“Sao đột nhiên nghĩ tới mà hỏi chuyện này?”

Mắt của Diệp Ân Tuấn có hơi đanh lại.

Thẩm Hạ Lan hít sâu một hơi nói: “Em muốn gặp cô ta. Nếu như anh muốn kết hôn với cô ta, con trai con gái của em sẽ phải nhiều một người mẹ kế, thế nào em cũng phải biết nhân phẩm của người phụ nữ này như thế nào, liệu có khi nào ngược đãi con của em không.”

“Anh sẽ không ly hôn với em, cũng sẽ không lấy người phụ nữ khác, em không cần gặp cô ta.”

Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn có hơi lạnh.

“Nếu như em cứ muốn gặp cô ta thì sao? Hay là em không thể gặp được?”

Lời của Thẩm Hạ Lan hỏi rất có kỹ xảo, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn từ trong giọng điệu của cô nghe ra cái gì đó.

“Xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Anh đừng quan tâm xảy ra chuyện gì, anh nói cho em biết, ở đâu thì em có thể gặp được người phụ nữ đó?”

Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không phải quá tốt.

Diệp Ân Tuấn đã trầm mặc.

“Anh nói chuyện đi?”

Chương 1005
Diệp Ân Tuấn càng trầm mặc, Thẩm Hạ Lan càng sửng sốt trong lòng.
Cô nghĩ đến tình trạng cái chết của người phụ nữ đó vừa rồi, không khỏi run rẩy.
“Vừa rồi bên này đã phát hiện một thi thể của nữ, bị người ta dìm chết. Anh biết em nhìn thấy gì không?”
“Hạ Lan, em nếu như sợ thì quay về đi, anh cho trực thăng đến đón em.”
Diệp Ân Tuấn coi như đã mở miệng.
Tim của Thẩm Hạ Lan tư dưng nhói đau.
“Là anh làm sao?”
“Không phải.”
Diệp Ân Tuấn hờ hững đáp.
Quả thật không phải là anh làm.
Anh cũng không tính là nói dối.
Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại trầm mặc hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
Cô không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Em cúp máy trước, buồn ngủ rồi, quay về đi ngủ.”
Nói xong thì cúp máy.
Có điều Thẩm Hạ Lan cảm thấy cơ thể lạnh toát.
Diệp Ân Tuấn là người như nào cô rõ nhất, tình cảm giữa bọn họ vẫn không đủ khiến Diệp Ân Tuấn đi qua giới hạn. Nếu như không có nhìn thấy thi thể của người phụ nữ này, có lẽ Thẩm Hạ Lan sẽ không nghĩa nhiều, nhưng bây giờ cô lại không thể không nghĩ nhiều rồi.
Cô không biết mình đi về nhà như thế nào, trong đầu luôn lặp lại tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Thẩm Hạ Lan đột nhiên ý thức tới Diệp Ân Tuấn đang che đậy cái gì.
Anh muốn che đậy cái gì?
Nếu như người phụ nữ đó chỉ là câu dẫn anh, anh không cần thiết phải làm như vậy. Nhưng làm như vậy rồi, có phải tức là trong miệng của người phụ nữ đó có bí mật, mà bí mật này là cái Diệp Ân Tuấn không hy vọng cô biết?
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy đầu đau tới mức nứt ra.
Cô dứt khoát không nghĩ gì nữa, trực tiếp nằm ở trên giường rồi ngủ thiếp đi.
Trong mơ luôn có một người phụ nữ đang đuổi theo cô, máu tươi đầm đìa, dọa cô thét một tiếng rồi bò dậy, sau đó thì không ngủ được.
Trời bên ngoài còn chưa sáng.
Thẩm Hạ Lan không còn buồn ngủ nữa.
Mà Lam Tử Thất cũng không ở đây, cô không khỏi thấy có hơi cô đơn hưu quạnh.
Thẩm Hạ Lan bò dậy, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện của công ty điện ảnh và truyền thông.
Bây giờ vốn đăng ký chưa đến, cô còn cần phải nghĩ cách, sau đó còn phải tìm mặt bằng, tóm lại không thể ở nhà mở công ty?
Thẩm Hạ Lan rút điện thoại ra xem trang cho thuê nhà, tra tìm từng căn, bất tri bất giác thì trời đã sáng.
Câu chuyện về thi thể của nữ rơi xuống dưới ngày hôm qua đã lan truyền.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi tắc nghẹn, trực tiếp rời khỏi căn phòng thuê, đến bất động sản Phồn Hoa tìm nhà.
Tìm một vòng cũng không có tìm được căn phù hợp.
Đã sắp trưa, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi mệt, cô tìm một tiệm đồ ăn nhẹ ngồi xuống, vừa gọi một phần vằn thắn thì nhìn thấy Tiêu Niệm Vi phong trần bụi bặm đi tới.
“Thật khéo, ở đây cũng có thể gặp được cậu.”
Tiêu Niệm Vi phóng khoáng ngồi xuống, cũng gọi một bát vằn thắn với ông chủ.
Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ.
“Cậu sao lại ở đây?”
“Hôm nay lười đi làm, ra ngoài đi dạo, vừa hay gặp được cậu, nhìn thấy cậu đến đây ăn nên chạy đến xin bữa cơm, hôm nay cậu mời.”
Tiêu Niệm Vi cười híp mắt nói.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Được, chỉ một bát vằn thắn, tớ vẫn mời được.”
“Lời này là cậu nói đó.”
Hai người mỉm cười rồi nói chuyện, sau đó thì ăn.
Thật sự tiệm bên đường này đồ ăn rất ngon.
Chương 1006

Thẩm Hạ Lan hơn một tháng không có khẩu vị, vậy mà ở đây ăn được hai bát.

“Xem ra cái tiệm nhỏ này cậu sau này có thể tới nhiều rồi, nhìn cậu ăn cũng khá ngon miệng.”

“Ừm, khá ngon.”

Thẩm Hạ Lan làm một tổng kết.

“Cậu làm gì ở xung quanh đây?”

Tiêu Niệm Vi lau miệng rồi hỏi.

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng, nói: “Tìm văn phòng, muốn mở công ty điện ảnh và truyền thông, không có văn phòng sao mà được?”

“Vốn đăng ký đủ rồi sao?”

Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.

“Cậu sao lại biết?”

“Đừng quên, là tớ giới thiệu trưởng phòng Hứa cho làm quen, để cậu được xét duyệt, vốn đăng ký cần bao nhiêu tôi sao có thể không rõ chứ? Còn thiếu bao nhiêu?”

Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan có hơi than thở.

“Còn thiếu 24 tỷ.”

“Cầm đi.”

Tiêu Niệm Vi đẩy chiếc thẻ ngân hàng cho Thẩm Hạ Lan.

Cả người Thẩm Hạ Lan đều sững ra.

“Cậu đã cho tớ tiền rồi.”

“Xem như tớ góp cổ phần có được không? Trước đó mới có 6 tỷ, cộng thêm 24 tỷ này, vừa hay chúng ta một người chiếm một nửa cổ phần.”

Tiêu Niệm Vi khẽ mỉm cười.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên.

“Cậu như này sẽ khiến tớ rất ngại.”

“Cậu chắc sẽ không phải sợ công ty điện ảnh và truyền thông kiếm được tiền rồi, về sau tớ chia tiền quá nhiều chứ?”

“Sao có thể chứ?”

“Vậy thì cầm đi. Làm màu cái gì, dù sao cậu bây giờ đang cần.”

Lời này khiến cho Thẩm Hạ Lan không làm màu.

Cô cầm chiếc thẻ ngân hàng trong tay, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu, Niệm Vi.”

“Không cần, lát nữa chuyện tìm văn phòng cậu đừng một mình xoay sở, vô dụng, cậu đợi tớ trở về bỏ bớt các căn cho thuê xung quanh, sau sẽ gửi cho cậu, cậu chọn một căn.”

Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Thẩm Hạ Lan có hơi cảm động.

“Vậy há không phải là quá phiền cậu rồi sao? Tớ là cảm thấy dù sao tớ cũng rảnh không có chuyện gì thì đi quanh quanh.”

“Đi quanh quanh là đúng, dù sao cơ thể của cậu vừa hồi phục, cần phải vận động nhiều, có điều cũng đừng quá mệt. Còn nữa, cậu sau khi mở công ty điện ảnh và truyền thông, nhân viên thì như nào? Tuyển dụng từ chợ nhân tài sao?”

Tiêu Niệm Vi nhìn Thẩm Hạ Lan, vô thức hỏi.

Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện muốn mở một công ty không phải là chuyện đơn giản.

“Tớ vẫn chưa nghĩ xong, thật ra không được thì đến chợ nhân tài tuyển dụng.”

Tiêu Niệm Vi thở dài một tiếng rồi nói: “Cô hai của tớ ơi, nhân viên của công ty điện ảnh và truyền thông cậu đến chợ nhân tài tuyển dụng? Về sau ký hợp đồng với diễn viên cậu chắc sẽ không cũng đến chợ nhân tài chứ?”

Thẩm Hạ Lan có hơi lúng túng rồi.

Cô đối với những cái này thật sự là không biết gì.

Mới đầu cho rằng sẽ dựa vào Diệp Ân Tuấn mà làm, bây giờ với Diệp Ân Tuấn phát triển thành như này, tự nhiên là chuyện gì cũng phải tự mình dốc sức.

Tiêu Niệm Vi thấy dáng vẻ này của cô thì biết cô cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết.

Cô ta thở dài một tiếng rồi nói: “Như thế này đi, tớ có một người bạn, rất giỏi ở phương diện này, cậu nếu như tin tưởng tớ thì trao những chuyện này cho bạn của tớ đi làm, bảo đảm làm đến mức tuyệt vời cho cậu luôn, được không?”

“Đương nhiên quá được rồi.”

Thẩm Hạ Lan bỗng trở nên vui mừng.
Chương 1007

Tiêu Niệm Vi nhìn dáng vẻ này của cô, lắc đầu bật cười, nói: “Cậu đó, tớ thấy là ước gì để tớ ra tay giúp cậu có phải không?”

“Bị cậu nhìn ra rồi sao? Niệm Vi, có cậu thật tốt.”

Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Tiêu Niệm Vi.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Tiêu Niệm Vi dẫn Thẩm Hạ Lan đi gặp một người phụ nữ tên Triệu Tâm Hằng.

Đây là một người phụ nữ trung niên khoảng ba bốn mươi tuổi, có điều ánh mắt đầu tiên thì thấy là người rất thông minh từng trải.

So với cô, Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình thật sự là một phế nhân.

“Xin chào, tôi tên Thẩm Hạ Lan, xin hãy quan tâm nhiều.”

“Triệu Tâm Hằng, cô có thể gọi tôi là Tâm Hằng.”

Triệu Tâm Hằng thoải mái bắt tay với Thẩm Hạ Lan.

Tiêu Niệm Vi nhàn nhạt nói: “Hạ Lan là bạn tốt nhất của tôi, cô ấy muốn thành lập một công ty điện ảnh và truyền thông, có điều đối với quy trình của bên này không hiểu lắm, chị ở bên giúp được một chút là được rồi.”

“Được, có điều tôi phải thu phí nha. Sếp Thẩm không bằng mời tôi làm tổng giám, tôi giúp cô xử lý những chuyện này thì sao hả?”

Lời của Triệu Tâm Hằng đối với Thẩm Hạ Lan mà nói thật sự là hạn hán gặp mưa rào.

“Quá tốt rồi, có điều tiền lương…”

“Công ty vừa bắt đầu, tôi cũng không đòi cao, dựa theo tình hình thị trường là được, cô thấy được không?”

Triệu Tâm Hằng thành thật, Thẩm Hạ Lan tự nhiên rất vui.

Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, Tiêu Niệm Vi cũng xem như là thành công rút rồi.

“Vậy được, hai người bận việc đi, tớ ấy à, buổi chiều còn có một ca phẫu thuật, đi trước đây, có chuyện gì gọi điện cho tớ.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tiêu Niệm Vi thật sự chính là quý nhân của mình.

Tiêu Niệm Vi sau khi rời khỏi, lên xe, rút điện thoại ra gọi thẳng cho Diệp Ân Tuấn.

“Tiền anh muốn tôi giao cho Thẩm Hạ Lan tôi đã dùng danh nghĩa cá nhân của tôi đưa cho cô ấy rồi, ngoài ra, Triệu Tâm Hằng mà anh sắp xếp tôi cũng giới thiệu cho cô ấy rồi, sau này còn có chuyện gì, anh có thể tự mình bỏ sức đi làm không? Tôi nói này hai người rốt cuộc định gây nhau đến khi nào?”

“Cảm ơn cô.”

Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.

Tiêu Niệm Vi biết anh không muốn nói nhiều, thở dài một hơi rồi nói: “24 tỷ, cứ vậy tiện nghi cho tôi rồi? Nếu như công ty điện ảnh và truyền thông này kiếm được tiền, anh thật sự chia cổ phần cho tôi sao?”

“Ừm, coi như là cảm ơn cô.”

“Thật hào phóng. Có điều người đàn ông hào phóng như này, tôi rất tò mò, anh rốt cuộc có chuyện gì giấu Hạ Lan? Không để cô ấy biết. Hiện nay vì bí mật này còn gây với Hạ Lan thành ra như này, anh cảm thấy đáng không?”

Lời của Tiêu Niệm Vi khiến Diệp Ân Tuấn có hơi trầm mặc.

“Chuyện cô không nên hỏi thì đừng hỏi.”

“Được, coi như tôi nhiều lời.”

Tiêu Niệm Vi nói xong đang muốn cúp máy, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn hỏi: “Thân thể của cô ấy như thế nào rồi?”

“Nhìn trông cũng tạm, chỉ là cảm xúc không tốt lắm, tôi sợ cô ấy mắc bệnh trầm cảm, có điều bây giờ xem ra vẫn coi như là không tệ, để từ từ quan sát xem sao đã, anh nếu như thật sự quan tâm cô ấy, không bằng đến đây đi?”

“Không, cô ấy sẽ không hy vọng nhìn thấy tôi.”

Diệp Ân Tuấn nói xong thì cúp máy.

Tiêu Niệm Vi có hơi nghẹn lời.

Triệu Tâm Hằng dẫn Thẩm Hạ Lan bắt đầu làm quen một số quy trình của công ty điện ảnh và truyền thông.

So với Thẩm Hạ Lan, Triệu Tâm Hằng thật sự là cái gì cũng nắm rõ, Thẩm Hạ Lan nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.

“Chị thật giỏi, sao cái gì cũng hiểu vậy?”

“Ăn cơm của xã hội nhiều hơn cô vài năm mà thôi.”

Triệu Tâm Hằng khẽ mỉm cười.
Chương 1008

Có sự giúp đỡ của Triệu Tâm Hằng, công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan mở ra rất thuận lợi, thậm chí hôm khai trương, Triệu Tâm Hằng không biết từ đâu kéo tới một ngôi sao nhỏ ký hợp đồng.

Đây cũng xem như là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng của công ty Thẩm Hạ Lan.

Triệu Tâm Hằng nói sẽ đích thân dẫn dắt nghệ sĩ này, Thẩm Hạ Lan tự nhiên không có phản đối.

Tranh thủ khoảng thời gian này, cô cũng đọc rất nhiều sách liên quan đến phương diện này, mỗi ngày cô sống rất phong phú, phong phú đến mức cô không có thời gian đi nghĩ tới mọi thứ giữa cô và Diệp Ân Tuấn.

Nháy mắt ba tháng trôi qua.

Công ty điện ảnh và truyền thông của Thẩm Hạ Lan bắt đầu đi vào quỹ đạo, có năm sáu nghệ sĩ ký hợp đồng, càng có hai ngôi sao lớn tọa trấn, điều này khiến Thẩm Hạ Lan rất khâm phục năng lực của Triệu Tâm Hằng.

Trong bữa tiệc chúc mừng của công ty, Thẩm Hạ Lan nhìn Triệu Tâm Hằng mặt rạng ngời, đột nhiên cầm ly rượu lên, nói với chị ta: “Tâm Hằng, cảm ơn chị, cũng thay tôi cảm ơn anh ấy.”

“Anh ấy? Ai?”

Triệu Tâm Hằng có hơi sững người, có điều nhìn ánh mắt thản nhiên của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên không biết nên nói cái gì rồi.

Thẩm Hạ Lan cũng không có gật đầu, mà cầm ly rượu đi ra ban công.

Không biết bắt đầu từ khi nào, cô thích uống rượu, cũng không phải là nát rượu, chỉ là mỗi tối trước khi ngủ cô sẽ uống một ly rượu vang, có thể khiến cô ngủ say hơn, không một tiếng một giấc nữa, sau đó tỉnh lại phát hiện chiếc giường lớn như vậy chỉ có cô, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.

Triệu Tâm Hằng cảm thấy Thẩm Hạ Lan biết gì đó, chụp một bức ảnh bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan cho Diệp Ân Tuấn, sau đó gửi đi.

“Cảm xúc của bà chủ không phải quá tốt, cô ấy bảo tôi cảm ơn anh, đoán chắc là sớm đã phát giác ra rồi.”

Diệp Ân Tuấn cầm điện thoại nhìn rất lâu, đột nhiên nói với Phi: “Chuẩn bị trực thăng, tôi đến thành phố B một chuyến.”

Anh biết mình không nên đến, anh càng biết Thẩm Hạ Lan không muốn thấy anh, nhưng anh vẫn không nhịn được.

Bóng lưng cô đơn của Thẩm Hạ Lan giống như một con dao, từng chút từng chút đâm vào trái tim của anh.

Cô gầy rồi.

Gầy cả một vòng.

Nghe Triệu Tâm Hằng nói cô gần đây đi xã giao còn sẽ uống rượu.

Người phụ nữ này rốt cuộc không biết lòng người hiểm ác sao?

Huống chi là người phụ nữ xinh đẹp như cô!

Diệp Ân Tuấn ôm một trái tim lo lắng đến thành phố B.

Bữa tiệc chúc mừng của Thẩm Hạ Lan tổ chức ở câu lạc bộ Hoàng Đình, không có thuê phòng bao, mà tổ chức ở đại sảnh, chỉ là cô không quá thích ồn ào, một mình trốn ở ban công đón gió lạnh.

Màn đêm rất tối, bầu trời rất lấp lánh, nhưng bên cạnh lại không có người cùng cô ngắm sao.

Khi Diệp Ân Tuấn đến, cảnh nhìn thấy chính là bóng lưng như này của Thẩm Hạ Lan.

Triệu Tâm Hằng vội đi tới đón.

“Diệp tổng, bà chủ cô ấy…”

“Tôi biết rồi, tiếp những người khác đi, không cần quản tôi.”

Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có hơi khàn, đáy mắt cũng mang ít tơ máu, vừa nhìn là biết do thường xuyên mất ngủ gây ra.

Triệu Tâm Hằng cũng không nói nhiều, vội lui sang một bên đi làm việc của mình.

Diệp Ân Tuấn thật sự rất muốn đi tới khoác áo khoác của mình lên vai của Thẩm Hạ Lan, cô mặc ít như vậy, còn đứng ở bên ngoài hóng gió, cũng không sợ bị cảm sao?

Nhưng anh cuối cùng vẫn không đi tới, mà chọn ngồi ở một góc tối, lặng lẽ quan sát Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan uống hết ly rượu trên tay, cảm thấy có hơi lạnh.

Cô xoay người rời khỏi ban công, đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Ánh đèn của câu lạc bộ rất tối, lại cộng thêm tâm trạng của Thẩm Hạ Lan bấp bênh, cho nên cũng không chú ý đối diện có người tới, ‘aiya’ một tiếng, trực tiếp đụng vào người của người đối diện.

“Fuck, con mẹ nó mắt mù à?”

Người đàn ông nói lời thô tục, tính khí rất không tốt.

“Xin lỗi.”

Thẩm Hạ Lan biết là mình sai, vội vàng xin lỗi.
Chương 1009

Vừa hay lúc này có một ánh sáng chiếu tới, hắt lên mặt của Thẩm Hạ Lan, gương mặt khiến người ta kinh diễm đó lập tức khiến người đàn ông đứng hình.

“Người đẹp, em là cố ý phải không? Muốn chơi cùng anh thì nói rõ, em xinh đẹp như vậy, anh sẽ không từ chối.”

Nói rồi, tay của người đàn ông đã sờ vào cái eo mảnh mai của Thâm Hạ Lan.

“Hừm hừm, cái eo nhỏ này quá gợi cảm rồi.”

Bộ dạng thèm thuồng của người đàn ông khiến Thẩm Hạ La có hơi buồn nôn.

Tâm trạng gần đây của cô luôn rất bực tức, vốn nghĩ rằng Thẩm Niệm Niệm bị bắt, Vu Phong sẽ nghĩ cách bảo lãnh cô ta ra, đến lúc đó cô cũng có thể tra được vụ tai nạn của Tống Đình rốt cuộc là như nào, điều đáng tiếc là Vu Phong hoàn toàn từ bỏ Thẩm Niệm Niệm, hơn nữa một vài tội danh cô không tra ra được cũng quăng lên người Thẩm Niệm Niệm, Thẩm Niệm Niệm hoàn toàn bị kết án ba năm tù.

Vì chuyện này ba mẹ Thẩm ngày ngày đến chỗ ở của cô quậy, tốt nhất vẫn là báo cảnh sát giải quyết. Chuyện này khiến Thẩm Hạ Lan bức bối rất lâu, mà cô cuối cùng vẫn là dựa vào sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn mới mở được công ty điện ảnh và truyền thông cũng khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cảm xúc đan xen như vậy, lại không có một chỗ phát tiết, không ngờ hôm nay đụng phải một người không cần mạng, mắt của Thẩm Hạ Lan bỗng tối sầm lại.

“Buông tay!”

“Yo, còn là một cô gái gai góc, anh thích.”

Người đàn ông tưởng Thẩm Hạ Lan đang chơi trò mèo vờn chuột với anh ta, không biết liêm sỉ ghé đầu lại, lại bị Thẩm Hạ Lan tát một cái, sau đó là một đòn quật, trực tiếp quăng người đàn ông đó ra.

Động tác của cô rất dứt khoát, so với khi ở bên Diệp Ân Tuân còn có sức hơn.

“Con mẹ nó cô dám đánh tôi? Cô biết tôi là ai không? Con ả thối tha, cô có tin một câu của tôi thì khiến cô không thể đứng được ở thành phố B không hả?”

Người đàn ông đau tới mức nhe răng nghiến lợi, nhưng không quên uy hiếp Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh đi tới, đôi cao gót cao 10cm trực tiếp giẫm vào bụng của anh ta.

“Á—”

Người đàn ông phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Thẩm Hạ Lan trực tiếp cởi cái tất của anh ta nhét vào trong miệng của hắn, lạnh lùng nói: “Có bản lĩnh anh động tôi xem thử.”

Người đàn ông đột nhiên bị tia lạnh lẽo và sát khí trong đáy mắt cô dọa cho giật mình, muốn nói gì đó, trong miệng còn có đôi tất, chỉ có thể kêu ư ư, cũng không biết là uy hiếp hay là xin tha.

Vừa rồi Thẩm Hạ Lan còn cảm thấy đánh người xả tức, giờ trút ra lại cảm thấy trống rỗng.

Cô ném lại người đàn ông đó, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

Diệp Ân Tuấn sau khi thấy cô rời khỏi, đi ra từ chỗ tối.

“Vừa rồi là cái tay này sờ cô ấy phải không?”

Diệp Ân Tuấn xuất hiện không chút tiếng động, dọa người đàn ông đó bay mất ba hồn bảy vía, còn chưa đợi nhìn rõ bóng người của Diệp Ân Tuấn thì nghe thấy một tiếng rắc, tay phải của anh ta bị người ta phế rồi.

“Á! Anh…”

Anh ta còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn lạnh lùng nói: “Đừng để tôi còn nhìn thấy người này ở thành phố B nữa.”

Nói xong, Phi ở đằng sau lập tức túm miệng của người đàn ông đó lôi anh ta ngoài.

Thẩm Hạ Lan không hề biết gì về chuyện này.

Cô đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ lên mặt mình, cố gắng khiến mình tỉnh táo.

Ba tháng nay tuy sống rất phong phú, nhưng cô cũng biết đáy lòng mình không quên được Diệp Ân Tuấn.

Đối với sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn, trong lòng cô rất phức tạp, vốn dĩ cô có thể từ chối, nhưng ba tháng này Lam Tử Thất ra một album, tiếng vang rất tốt, gần như là hot. Bây giờ có rất nhiều công ty tranh nhau ký hợp đồng với cô ấy, nhưng Lam Tử Thất nói mình có công ty để ký rồi.

Lúc đó thì Thẩm Hạ Lan biết, cô ấy đang đợi cô xây dựng công ty điện ảnh và truyền thông.

Cô còn nhớ những áp lực mà Lam Tử Thất gánh trên người, cho nên cô nhận sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan nhìn bản thân trong gương, đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.

Cô sao vẫn không buông được chứ?

Yêu một người, nhất định phải chiếm lấy có phải không?

Thẩm Hạ Lan cười chua chát, mở cửa nhà vệ sinh ra đi ra.

Người đàn ông vừa rồi đã không ở đó nữa.
Chương 1010

Thẩm Hạ Lan cũng không có nghĩ nhiều, cho rằng người đàn ông đó đi tìm người hoặc sợ hãi rời khỏi đều có khả năng, đối với người xa lạ cô luôn lười đi suy đoán.

Cô quay lại đại sảnh, trước mắt mấy nghệ sĩ đã ký hợp đồng đều có kịch bản, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đi tới, vội vàng buông chuyện trong tay xuống, nói với Thẩm Hạ Lan: “Thẩm tổng, uống một ly.”

Thẩm Hạ Lan thật ra đã uống hơi nhiều rồi, nhưng thấy ánh mắt đầy sự mong chờ của các nghệ sĩ, lại nghĩ mình sau khi đến cũng chưa có uống chung với bọn họ, khó tránh cảm thấy mình thất trách.

“Được, hôm nay là bữa tiệc chúc mừng, mọi người không say không về.”

Thẩm Hạ Lan nâng ly rượu vang.

Hình như là đã phát tiết, cô một hơi liền uống hết rượu vang trong ly, sau đó lại rót đầy.

“Con người này của tôi ấy, cái gì cũng không biết, chỉ dựa vào một cỗ nhiệt huyết này mà xây dựng công ty điện ảnh và truyền thông, sau này tiền đồ của công ty như thế nào, còn cần mọi người cùng nhau cố gắng, ở đây tôi kính mọi người trước, sau này nhờ cả vào các vị rồi.”

Thẩm Hạ Lan khiêm tôn lịch sự, sau đó lần nữa uống cạn rượu trong tay.

Mọi người thấy Thẩm Hạ Lan sảng khoái như vậy, người nào người nấy lập tức lấy lại tinh thần.

Diệp Ân Tuấn ở trong góc tối nhìn Thẩm Hạ Lan như này, lập tức thấy đau lòng.

Anh muốn đi tới giật lấy ly rượu của Thẩm Hạ Lan, nhưng lại do dự.

Triệu Tâm Hằng hiểu Diệp Ân Tuấn, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như thế, vội vàng ngăn cô lại.

“Thẩm tổng, cơ thể của cô không tốt, vẫn là uống ít một chút, mọi người đều biết tâm ý của cô, cô đừng uống nữa.”

Mọi người nghe thấy Triệu Tâm Hằng nói thân thể của Thẩm Hạ Lan không tốt, người nào người nấy lập tức có hơi thận trọng.

“Thẩm tổng, cô không sao chứ? Chúng tôi thật sự không biết thân thể của cô không tốt, chúng tôi…”

“Không sao, tôi khỏe hơn nhiều rồi, Triệu tổng giám quan tâm tôi quá thôi, mọi người đừng câu lệ. Tôi cũng không lớn hơn các cô bao nhiêu…”

Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.

Cô hơi đẩy Triệu Tâm Hằng ra, tuy không có nói cái gì, nhưng đáy mắt lại mang chút không vui.

Triệu Tâm Hằng là một người biết quan sát sắc mặt, tự nhiên biết Thẩm Hạ Lan bất mãn đối với mình rồi.

Chị ta có hơi khó xử, khi không biết nên làm sao thì nghe thấy Thẩm Hạ Lan đột nhiên nói: “Chị ra tiệm thuốc bên ngoài mua cho tôi ít trà giải rượu, lát nữa tôi sợ không ra ngoài được.”

Triệu Tâm Hằng biết Thẩm Hạ Lan là muốn đuổi chị ta đi, nhưng chị ta lại không tìm được bất kỳ lý do gì để ở lại.

Chị ta vô thức liếc nhìn về phía Diệp Ân Tuấn.

Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngầm.

“Sao vậy? Chị là tổng giám của tôi, tôi sai chị không được sao? Chị định nghe theo ai?”

Lời này khiến Triệu Tâm Hằng lập tức trở nên bất an.

“Thẩm tổng, không có, tôi chỉ là lo lắng cho cô…”

“Ở đây đều là người của công ty chúng ta, chị sợ bọn họ đối với tôi bất lợi? Hay là nói chị ước gì tôi say rượu đi ra ngoài?”

“Tôi bây giờ đi mua.”

Triệu Tâm Hằng đột nhiên cảm thấy Thẩm Hạ Lan rất có áp lực.

Con người của cô bình thường không quan tâm nhiều, cũng hòa nhã, thậm chí có hơi u ám, nhưng lúc này uy áp tỏa ra lại khiến Triệu Tâm Hằng dường như nhìn thấy Diệp Ân Tuấn.

Quả nhiên là hai vợ chồng, ngay cả khí thế cũng tương tự nhau như vậy.

Triệu Tâm Hằng vội ra ngoài mua thuốc giải rượu.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn hơi nhíu lại.

Thẩm Hạ Lan sau khi biết Diệp Ân Tuấn ở đây, càng thêm buông thả.

Cũng không biết xuất phát từ tâm thái gì, cô dứt khoát mở một chai bia, nói với các nhân viên: “Nào, hôm nay chúng ta không say không về!”

Các nhân viên thấy Thẩm Hạ Lan quá tận hứng, cũng không muốn vuốt mặt của cô, cho nên đã bắt đầu uống cùng cô.

Bất tri bất giác, một chai bia đã nhìn thấy đáy.

Hai mắt của Thẩm Hạ Lan có chút mờ mịt.

Nhưng Triệu Tâm Hằng vẫn chưa quay lại.

Diệp Ân Tuấn mắng chửi trong lòng, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan không sợ chết mà lại mở một chai, anh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp từ trong góc tối đi ra, rảo bước đi tới bên cạnh Thẩm Hạ Lan, thẳng tay giật lấy chai bia trong tay cô, sắc mặt rất khó coi.

“Đừng uống nữa, em say rồi.”

Mọi người đối với Diệp Ân Tuấn đột nhiên xuất hiện có hơi sững sờ, còn chưa đợi hỏi anh là ai thì nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lật tay tát một cái, trực tiếp đánh vào mặt của Diệp Ân Tuấn.

“Anh quản em sao? Anh là gì của em chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom