Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-80
CHƯƠNG 80: CÔ TUỔI CHÓ À
CHƯƠNG 80: CÔ TUỔI CHÓ À
Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó chịu.
Tại sao sau khi mẹ mình đến, Diệp Tranh lại lắm chuyện như thế?
“Mẹ là của tớ!”
Thẩm Minh Triết ôm cánh tay Thẩm Hạ Lan thật chặt, khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúng túng.
“Mẹ vẫn luôn là của con, nhưng con không thấy Diệp Tranh thiết thốn tình thương sao?”
“Không liên quan gì đến chúng ta hết, nó có mẹ của nó rồi!”
Thẩm Minh Triết biết mẹ của Diệp Tranh là ai, cậu bé không hề có hảo cảm gì với cô ta.
Thấy cậu bé như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì thêm nữa.
Lam Tử Thất dẫn Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết đi đến nhà ăn dùng cơm.
Thẩm Hạ Lan không biết thêm cơm là cái gì, cho đến khi nhìn thấy Diệp Tranh lưu luyến cho Thẩm Minh Triết hai cái đùi gà nhưng vẫn nhìn đùi gà chăm chú, trông cứ như thể nhìn là có thể ăn vậy.
Thẩm Minh Triết dứt khoát đặt đùi gà vào chén của Thẩm Hạ Lan, cậu bé tỏ vẻ kiêu ngạo: “Mẹ ơi, con giành về cho mẹ đấy, mau ăn đi. Cả ngày chỉ có buổi cơm trưa là ngon thôi.”
Sau khi nói dứt lời, cậu bé cắn một miếng đùi gà, miệng mồm dính đầy dầu mỡ.
Diệp Tranh không khỏi nuốt nước miếng.
Mặc dù cậu bé là người thừa kế của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng không thiếu đùi gà, nhưng sau khi đến nơi này, ngoại trừ đùi gà vào buổi trưa, cậu bé không ăn được những món khác, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, hơn nữa cũng không ngon như đầu bếp ở nhà làm.
Cứ nghĩ rằng đùi gà vào buổi trưa có thể tạm thời thỏa mãn cơn thèm của cậu bé, nhưng nào ngờ sau khi đến đây, Thẩm Minh Triết vẫn luôn bắt nạt cậu, chiếm đùi gà của cậu, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay cậu bé thèm thật.
Thấy bộ dạng thèm thuồng của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan mỉm cười gắp đùi gà trong chén mình cho Diệp Tranh.
“Ăn đi.”
Diệp Tranh sững sờ, nhìn Thẩm Minh Triết trong vô thức.
Thẩm Minh Triết nhíu mày lại thật chặt.
“Mẹ à, con giành cho mẹ mà, huống hồ chi dám cược dám thua. Cậu ta thua cuộc chứ bộ!”
“Minh Triết, làm người phải biết khoan dung, mặc dù mẹ biết con muốn khích lệ Diệp Tranh nhưng luôn chèn ép không phải là hành vi của người thông minh, khó dễ có giới hạn. Huống hồ chi con cho mẹ đùi gà, mẹ cũng có quyền cho người khác, chẳng phải thế hay sao?”
Không phải Thẩm Hạ Lan thương xót Diệp Tranh, dù gì cậu bé cũng là con trai của Sở Anh Lạc, nhưng cô mềm lòng rồi.
Thấy đôi mắt đượm vẻ khao khát của Diệp Tranh, dường như cô đang nhìn thấy ánh mắt của Nghê Nghê vậy.
Cũng là mắt đan phượng, ngoại hình giông giống nhau nhưng lại có cuộc đời và vận mệnh khác nhau, có lẽ đây là sự sắp đặt của ông trời, nhưng con trẻ có tội gì?
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Thẩm Minh Triết im lặng.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết, dường như cậu bé không lên tiếng thì cậu sẽ không ăn đùi gà, mặc dù cậu rất muốn ăn.
Một lúc sau, Thẩm Minh Triết mới nói khẽ: “Mẹ cho cậu thì cậu ăn đi, nhưng hôm nay cậu phải luyện tập thêm một tiếng nữa. Thể chất của cậu không bằng tớ, chỉ có thể cố gắng. Không có người thừa kế nào mà có thể lười nhác tùy tính hết.”
“Dạ! Đại ca!”
Diệp Tranh lập tức bật cười vui vẻ, cậu bé quay người ôm Thẩm Hạ Lan rồi nói như thể làm nũng: “Dì ơi, cảm ơn dì, nhất định cháu sẽ cố gắng.”
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan được Diệp Tranh ôm, trong lòng lại nảy sinh cảm giác khác, không giống với cái ôm của con trai, cũng không giống với sự nũng nịu của con gái nhưng lại khiến cho trái tim cô cảm thấy ấm áp.
Diệp Tranh vui vẻ ăn đùi gà, Thẩm Minh Triết cũng nở nụ cười, hai đứa trẻ đùa giỡn với nhau, sôi nổi cực kỳ.
Lam Tử Thất nhìn cảnh tượng này, cô ấy cảm thấy hơi bối rối: “Thật ra cậu có thể lợi dụng tình cảm Diệp Tranh dành cho cậu để đối phó Sở Anh Lạc.”
“Tớ không đê tiện đến như thế, hơn nữa tớ là một người mẹ. Mặc dù Sở Anh Lạc độc ác, thế nhưng trẻ con vô tội.”
“Cậu vẫn lương thiện như thế, làm vậy với Diệp Ân Tuấn không được đâu.”
Lam Tử Thất cảm thấy hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan hơi cúi đầu.
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nương tay với anh ta đâu.”
Bữa cơm cũng xem như ấm áp vui vẻ.
Vào buổi chiều, đám trẻ và thầy giáo tiếp tục đi luyện tập, Thẩm Hạ Lan không có gì làm, sau khi tham quan khu căn cứ xong, cô đã nhận được cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn.
Phong cảnh ở nơi này rất đẹp, lại có bạn thân và con trai kề cận bên cạnh, thật ra Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vui vẻ, nếu như Diệp Ân Tuấn không gọi cho mình thì hay biết mấy.
Nhưng cô không trốn tránh mà nhận cuộc gọi của anh ta.
“Sống trên đảo có quen không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có vẻ mệt nhọc.
“Cũng được.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan rất máy móc, không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Diệp Ân Tuấn xoa huyệt thái dương, biết cô không thích mình cho mấy, nhưng bây giờ anh muốn nghe giọng nói của cô.
“Tôi đã đến nhà bà cụ, bây giờ tạm thời không có việc gì cả, nhưng vẫn phải đợi bà cụ tỉnh lại. Mấy ngày nay em phải sống trên đảo, sau khi trở về tôi sẽ đích thân đến đón em, thiệt thòi cho em rồi.”
“Ừm.”
Sau khi nghe Lam Tử Thất giải thích rõ có thể chuyện này liên quan đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không còn cảm thấy áy náy gì với anh ta nữa.
Bởi vì cô quá mềm lòng nên mới khiến cho bản thân rơi vào bước đường này, cô không thể giẫm lên bước xe đổ lần nữa được.
“Có gặp được Minh Triết không? Cảm thấy thế nào?”
Diệp Ân Tuấn cũng nhận ra sự qua loa trong câu trả lời của cô, nhưng anh muốn nghe giọng nói của cô. Cô mới rời đi mà Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy dường như thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Nếu như thật sự chẳng bỏ việc bên này xuống được, bây giờ anh thật sự rất muốn bay đến đó.
Ở đó có vợ và con trai của anh, bây giờ anh cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn vợ và con trai của mình.
Thẩm Hạ Lan lại không biết suy nghĩ hiện tại của Diệp Ân Tuấn, cô chỉ nói hờ hững: “Rắn chắc hơn rồi, cũng đen đi, ốm đi, nhưng Minh Triết thích lắm.”
“Còn em thì sao? Có thích không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhỏ hơn đôi chút, đượm vẻ cám dỗ.
Thẩm Hạ Lan đã từng say sưa giọng nói này, bây giờ cô chỉ cười lạnh.
“Tôi bị ép đến nơi này, không có thích với không thích gì cả. Nếu Diệp tổng không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Lần này Thẩm Hạ Lan còn không buồn hời hợt.
Cảm giác bất lực lại nảy sinh trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho Thẩm Hạ Lan mở cửa lòng đây?
Không tài nào điều tra nổi chuyện xảy ra hồi năm năm về trước, cứ như thể bị người khác cố tình che giấu vậy, anh không tìm ra được sự thật, bây giờ Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh mình, ở ngay trước mắt nhưng anh lại có cảm giác mù mịt, cứ như thể cô sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Cảm giác này rất tệ hại.
Diệp Ân Tuấn nói khẽ: “Có một chuyện muốn nói với em, có thể sẽ có hai người lên đảo trong hai hôm nay, em giúp đỡ chăm sóc bọn họ một chút.”
“Bạn hay khách của anh không liên quan gì đến tôi đâu nhỉ? Tôi không cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp anh chăm sóc bạn.”
Thẩm Hạ Lan từ chối ngay.
Diệp Ân Tuấn lại nói khẽ: “Bọn họ là người nhà họ Thẩm, cũng được xem như là ba mẹ vợ của tôi. Gần đây mẹ vợ không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng ở nơi có không khí trong lành. Tôi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đảo rất phù hợp. Trước mắt bọn họ sẽ ở dây, có lẽ tâm trạng của mẹ sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Thẩm Hạ Lan sững sờ, bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy, thậm chí đến giọng nói cũng thay đổi.
“Anh nói ai đến đây? Bà ấy bị làm sao? Không khỏe ở chỗ nào?”
Sau khi hỏi xong, dường như cảm thấy mình quá sốt ruột, cô vội vàng dịu giọng: “Ý tôi là mẹ vợ của anh sẽ đồng ý đến đây sao?”
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ, nhưng cũng không có nhiều hy vọng mấy, dù gì bọn họ có khúc mắc với tôi, tôi cũng chỉ nói trước với em vậy thôi, nếu như bọn họ thật sự sang đó thì em giúp tôi chăm sóc bọn họ, nhờ em đấy.”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan ươn ướt.
Cô không hề cảm thấy phiền một chút nào.
Thật đấy!
Bây giờ cô chỉ hy vọng mình có thể trở về bên cạnh ba mẹ, nói với họ rằng mình vẫn còn sống, nhưng cô sợ, sợ mình sẽ mà ba mẹ kích động. Không ai có thể hiểu được cảm giác thấp thỏm lo sợ của cô.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan sợ mình để lộ quá nhiều cảm xúc, cô vội vàng cúp máy, nhưng trong lòng bắt đầu hy vọng.
Ba mẹ sẽ đến thật sao?
Cô biết ban đầu mình quyết định khiến cho ba mẹ cắt đứt mọi liên hệ với Diệp Ân Tuấn, cho dù xí nghiệp của gia tộc không thể không hợp tác với nhà họ Diệp, ba của cô thà tổn thất một phần tiền cũng không muốn qua lại với nhà họ Diệp nữa.
Bây giờ bọn họ thật sự sẽ đến đây sao?
Sẽ tha thứ cho Diệp Ân Tuấn sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, thế nhưng cô vẫn hy vọng, nếu như có thể gặp được ba mẹ, có thể báo hiếu cho họ thì cả đời này cô chẳng còn gì để tiếc nuỗi nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm giác trông chờ chiếm cứ lòng dạ Thẩm Hạ Lan, cô cảm thấy cái gì cũng tốt đẹp.
Con cô vẫn còn đang huấn luyện, không có ai ngồi với cô, cô chỉ có thể ở một mình trong ký túc xá.
Đột nhiên có tiếng động vai lên ngoài cửa sổ.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, cô lập tức cảm thấy cảnh giác mà ngồi ngay ngắn lại, cầm bình thủy trong tay, dè dặt đi đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú động tĩnh ở bên ngoài.
Hình như cánh cửa sổ bị mở ra từng chút một.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy căng thẳng.
Bảo vệ ở đây làm việc không chu toàn sao?
Làm sao lại có ăn trộm vào đây?
Thẩm Hạ Lan siết chặt bình thủy trong tay?
Mặc dù biết rằng có lẽ bình thủy khó mà làm hắn bị thương, nhưng trước mắt cô chỉ có thể tìm thấy mỗi vũ khí tự vệ này thôi.
Cánh cửa sổ mở ra, một cái đầu ló vào trong.
“Á!”
Thẩm Hạ Lan la lớn, cô quơ bình thủy trong tay về phía người nọ trong vô thức.
“Ối…”
Tiếng kêu quen thuộc vang lên, đối phương lập tức gào thét nhưng lại không nhảy xuống mà nén đau, lách người vào trong.
“Cứu mạng! Cứu…”
Thẩm Hạ Lan lên tiếng cầu cứu trong vô thức, nhưng lại bị một người bịt miệng lại.
“Đừng la nữa, là tôi đây!”
Đối phương thấp giọng mà nói.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoang mang triệt để, cũng không quan tâm đên việc đối phương là ai, càng không nhận ra được giọng nói của đối phương hơi quen thuộc, cô sợ đến nỗi đá lung tung, cảm thấy bàn tay trên miệng thả lỏng hơn một chút, cô bèn mở miệng trong vô thức, cắn mạnh lên tay người nọ.
“Đm! Cô cầm tinh con chó hả? Bình thường thấy cô nho nhã lắm mà, sao bây giờ lại đáng sợ thế, là tôi, là tôi đây!”
Người nọ đau đến run lên nhưng cũng không buông Thẩm Hạ Lan ra, nếu như để cô gào lên thêm một tiếng nữa, người của Diệp Ân Tuấn mà chạy đến đây thì anh ta xong đời rồi.
Nhưng tiếc là bây giờ Thẩm Hạ Lan lại chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào, cô chỉ cảm thấy mình bị uy hiếp.
Cô còn phải cứu Nghê Nghê, còn có con trai nữa, cô không thể gặp chuyện bất trắc ở đây được! Tuyệt đối không thể!
Nghĩ đến đây, không biết Thẩm Hạ Lan lấy sức từ đâu ra, cô đột ngột thúc cùi chỏ vào ngực đối phương, nhân lúc anh ta buông mình ra vì đau, cô quay người lại, đạp về phía hạ bộ của anh ta.
CHƯƠNG 80: CÔ TUỔI CHÓ À
Thẩm Minh Triết cảm thấy hơi khó chịu.
Tại sao sau khi mẹ mình đến, Diệp Tranh lại lắm chuyện như thế?
“Mẹ là của tớ!”
Thẩm Minh Triết ôm cánh tay Thẩm Hạ Lan thật chặt, khiến cho Thẩm Hạ Lan cảm thấy lúng túng.
“Mẹ vẫn luôn là của con, nhưng con không thấy Diệp Tranh thiết thốn tình thương sao?”
“Không liên quan gì đến chúng ta hết, nó có mẹ của nó rồi!”
Thẩm Minh Triết biết mẹ của Diệp Tranh là ai, cậu bé không hề có hảo cảm gì với cô ta.
Thấy cậu bé như thế, Thẩm Hạ Lan cũng không nói gì thêm nữa.
Lam Tử Thất dẫn Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết đi đến nhà ăn dùng cơm.
Thẩm Hạ Lan không biết thêm cơm là cái gì, cho đến khi nhìn thấy Diệp Tranh lưu luyến cho Thẩm Minh Triết hai cái đùi gà nhưng vẫn nhìn đùi gà chăm chú, trông cứ như thể nhìn là có thể ăn vậy.
Thẩm Minh Triết dứt khoát đặt đùi gà vào chén của Thẩm Hạ Lan, cậu bé tỏ vẻ kiêu ngạo: “Mẹ ơi, con giành về cho mẹ đấy, mau ăn đi. Cả ngày chỉ có buổi cơm trưa là ngon thôi.”
Sau khi nói dứt lời, cậu bé cắn một miếng đùi gà, miệng mồm dính đầy dầu mỡ.
Diệp Tranh không khỏi nuốt nước miếng.
Mặc dù cậu bé là người thừa kế của nhà họ Diệp, nhà họ Diệp cũng không thiếu đùi gà, nhưng sau khi đến nơi này, ngoại trừ đùi gà vào buổi trưa, cậu bé không ăn được những món khác, đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn được nữa, hơn nữa cũng không ngon như đầu bếp ở nhà làm.
Cứ nghĩ rằng đùi gà vào buổi trưa có thể tạm thời thỏa mãn cơn thèm của cậu bé, nhưng nào ngờ sau khi đến đây, Thẩm Minh Triết vẫn luôn bắt nạt cậu, chiếm đùi gà của cậu, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện, nhưng hôm nay cậu bé thèm thật.
Thấy bộ dạng thèm thuồng của Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan mỉm cười gắp đùi gà trong chén mình cho Diệp Tranh.
“Ăn đi.”
Diệp Tranh sững sờ, nhìn Thẩm Minh Triết trong vô thức.
Thẩm Minh Triết nhíu mày lại thật chặt.
“Mẹ à, con giành cho mẹ mà, huống hồ chi dám cược dám thua. Cậu ta thua cuộc chứ bộ!”
“Minh Triết, làm người phải biết khoan dung, mặc dù mẹ biết con muốn khích lệ Diệp Tranh nhưng luôn chèn ép không phải là hành vi của người thông minh, khó dễ có giới hạn. Huống hồ chi con cho mẹ đùi gà, mẹ cũng có quyền cho người khác, chẳng phải thế hay sao?”
Không phải Thẩm Hạ Lan thương xót Diệp Tranh, dù gì cậu bé cũng là con trai của Sở Anh Lạc, nhưng cô mềm lòng rồi.
Thấy đôi mắt đượm vẻ khao khát của Diệp Tranh, dường như cô đang nhìn thấy ánh mắt của Nghê Nghê vậy.
Cũng là mắt đan phượng, ngoại hình giông giống nhau nhưng lại có cuộc đời và vận mệnh khác nhau, có lẽ đây là sự sắp đặt của ông trời, nhưng con trẻ có tội gì?
Câu nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Thẩm Minh Triết im lặng.
Diệp Tranh nhìn Thẩm Minh Triết, dường như cậu bé không lên tiếng thì cậu sẽ không ăn đùi gà, mặc dù cậu rất muốn ăn.
Một lúc sau, Thẩm Minh Triết mới nói khẽ: “Mẹ cho cậu thì cậu ăn đi, nhưng hôm nay cậu phải luyện tập thêm một tiếng nữa. Thể chất của cậu không bằng tớ, chỉ có thể cố gắng. Không có người thừa kế nào mà có thể lười nhác tùy tính hết.”
“Dạ! Đại ca!”
Diệp Tranh lập tức bật cười vui vẻ, cậu bé quay người ôm Thẩm Hạ Lan rồi nói như thể làm nũng: “Dì ơi, cảm ơn dì, nhất định cháu sẽ cố gắng.”
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan được Diệp Tranh ôm, trong lòng lại nảy sinh cảm giác khác, không giống với cái ôm của con trai, cũng không giống với sự nũng nịu của con gái nhưng lại khiến cho trái tim cô cảm thấy ấm áp.
Diệp Tranh vui vẻ ăn đùi gà, Thẩm Minh Triết cũng nở nụ cười, hai đứa trẻ đùa giỡn với nhau, sôi nổi cực kỳ.
Lam Tử Thất nhìn cảnh tượng này, cô ấy cảm thấy hơi bối rối: “Thật ra cậu có thể lợi dụng tình cảm Diệp Tranh dành cho cậu để đối phó Sở Anh Lạc.”
“Tớ không đê tiện đến như thế, hơn nữa tớ là một người mẹ. Mặc dù Sở Anh Lạc độc ác, thế nhưng trẻ con vô tội.”
“Cậu vẫn lương thiện như thế, làm vậy với Diệp Ân Tuấn không được đâu.”
Lam Tử Thất cảm thấy hơi lo lắng.
Thẩm Hạ Lan hơi cúi đầu.
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nương tay với anh ta đâu.”
Bữa cơm cũng xem như ấm áp vui vẻ.
Vào buổi chiều, đám trẻ và thầy giáo tiếp tục đi luyện tập, Thẩm Hạ Lan không có gì làm, sau khi tham quan khu căn cứ xong, cô đã nhận được cuộc gọi của Diệp Ân Tuấn.
Phong cảnh ở nơi này rất đẹp, lại có bạn thân và con trai kề cận bên cạnh, thật ra Thẩm Hạ Lan cảm thấy rất vui vẻ, nếu như Diệp Ân Tuấn không gọi cho mình thì hay biết mấy.
Nhưng cô không trốn tránh mà nhận cuộc gọi của anh ta.
“Sống trên đảo có quen không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn có vẻ mệt nhọc.
“Cũng được.”
Câu trả lời của Thẩm Hạ Lan rất máy móc, không hề có một chút cảm xúc nào cả.
Diệp Ân Tuấn xoa huyệt thái dương, biết cô không thích mình cho mấy, nhưng bây giờ anh muốn nghe giọng nói của cô.
“Tôi đã đến nhà bà cụ, bây giờ tạm thời không có việc gì cả, nhưng vẫn phải đợi bà cụ tỉnh lại. Mấy ngày nay em phải sống trên đảo, sau khi trở về tôi sẽ đích thân đến đón em, thiệt thòi cho em rồi.”
“Ừm.”
Sau khi nghe Lam Tử Thất giải thích rõ có thể chuyện này liên quan đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan không còn cảm thấy áy náy gì với anh ta nữa.
Bởi vì cô quá mềm lòng nên mới khiến cho bản thân rơi vào bước đường này, cô không thể giẫm lên bước xe đổ lần nữa được.
“Có gặp được Minh Triết không? Cảm thấy thế nào?”
Diệp Ân Tuấn cũng nhận ra sự qua loa trong câu trả lời của cô, nhưng anh muốn nghe giọng nói của cô. Cô mới rời đi mà Diệp Ân Tuấn đã cảm thấy dường như thời gian trở nên dài đằng đẵng.
Nếu như thật sự chẳng bỏ việc bên này xuống được, bây giờ anh thật sự rất muốn bay đến đó.
Ở đó có vợ và con trai của anh, bây giờ anh cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn vợ và con trai của mình.
Thẩm Hạ Lan lại không biết suy nghĩ hiện tại của Diệp Ân Tuấn, cô chỉ nói hờ hững: “Rắn chắc hơn rồi, cũng đen đi, ốm đi, nhưng Minh Triết thích lắm.”
“Còn em thì sao? Có thích không?”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhỏ hơn đôi chút, đượm vẻ cám dỗ.
Thẩm Hạ Lan đã từng say sưa giọng nói này, bây giờ cô chỉ cười lạnh.
“Tôi bị ép đến nơi này, không có thích với không thích gì cả. Nếu Diệp tổng không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây.”
Lần này Thẩm Hạ Lan còn không buồn hời hợt.
Cảm giác bất lực lại nảy sinh trong lòng Diệp Ân Tuấn.
Rốt cuộc anh phải làm thế nào thì mới có thể khiến cho Thẩm Hạ Lan mở cửa lòng đây?
Không tài nào điều tra nổi chuyện xảy ra hồi năm năm về trước, cứ như thể bị người khác cố tình che giấu vậy, anh không tìm ra được sự thật, bây giờ Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh mình, ở ngay trước mắt nhưng anh lại có cảm giác mù mịt, cứ như thể cô sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Cảm giác này rất tệ hại.
Diệp Ân Tuấn nói khẽ: “Có một chuyện muốn nói với em, có thể sẽ có hai người lên đảo trong hai hôm nay, em giúp đỡ chăm sóc bọn họ một chút.”
“Bạn hay khách của anh không liên quan gì đến tôi đâu nhỉ? Tôi không cảm thấy mình có nghĩa vụ giúp anh chăm sóc bạn.”
Thẩm Hạ Lan từ chối ngay.
Diệp Ân Tuấn lại nói khẽ: “Bọn họ là người nhà họ Thẩm, cũng được xem như là ba mẹ vợ của tôi. Gần đây mẹ vợ không khỏe, cần phải tĩnh dưỡng ở nơi có không khí trong lành. Tôi nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy đảo rất phù hợp. Trước mắt bọn họ sẽ ở dây, có lẽ tâm trạng của mẹ sẽ vui vẻ hơn một chút.”
Thẩm Hạ Lan sững sờ, bàn tay cầm điện thoại của cô run rẩy, thậm chí đến giọng nói cũng thay đổi.
“Anh nói ai đến đây? Bà ấy bị làm sao? Không khỏe ở chỗ nào?”
Sau khi hỏi xong, dường như cảm thấy mình quá sốt ruột, cô vội vàng dịu giọng: “Ý tôi là mẹ vợ của anh sẽ đồng ý đến đây sao?”
“Tôi sẽ cố gắng thuyết phục bọn họ, nhưng cũng không có nhiều hy vọng mấy, dù gì bọn họ có khúc mắc với tôi, tôi cũng chỉ nói trước với em vậy thôi, nếu như bọn họ thật sự sang đó thì em giúp tôi chăm sóc bọn họ, nhờ em đấy.”
Đôi mắt Thẩm Hạ Lan ươn ướt.
Cô không hề cảm thấy phiền một chút nào.
Thật đấy!
Bây giờ cô chỉ hy vọng mình có thể trở về bên cạnh ba mẹ, nói với họ rằng mình vẫn còn sống, nhưng cô sợ, sợ mình sẽ mà ba mẹ kích động. Không ai có thể hiểu được cảm giác thấp thỏm lo sợ của cô.
“Tôi biết rồi.”
Thẩm Hạ Lan sợ mình để lộ quá nhiều cảm xúc, cô vội vàng cúp máy, nhưng trong lòng bắt đầu hy vọng.
Ba mẹ sẽ đến thật sao?
Cô biết ban đầu mình quyết định khiến cho ba mẹ cắt đứt mọi liên hệ với Diệp Ân Tuấn, cho dù xí nghiệp của gia tộc không thể không hợp tác với nhà họ Diệp, ba của cô thà tổn thất một phần tiền cũng không muốn qua lại với nhà họ Diệp nữa.
Bây giờ bọn họ thật sự sẽ đến đây sao?
Sẽ tha thứ cho Diệp Ân Tuấn sao?
Thẩm Hạ Lan không biết, thế nhưng cô vẫn hy vọng, nếu như có thể gặp được ba mẹ, có thể báo hiếu cho họ thì cả đời này cô chẳng còn gì để tiếc nuỗi nữa.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, cảm giác trông chờ chiếm cứ lòng dạ Thẩm Hạ Lan, cô cảm thấy cái gì cũng tốt đẹp.
Con cô vẫn còn đang huấn luyện, không có ai ngồi với cô, cô chỉ có thể ở một mình trong ký túc xá.
Đột nhiên có tiếng động vai lên ngoài cửa sổ.
Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, cô lập tức cảm thấy cảnh giác mà ngồi ngay ngắn lại, cầm bình thủy trong tay, dè dặt đi đến bên cửa sổ, nhìn chăm chú động tĩnh ở bên ngoài.
Hình như cánh cửa sổ bị mở ra từng chút một.
Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy căng thẳng.
Bảo vệ ở đây làm việc không chu toàn sao?
Làm sao lại có ăn trộm vào đây?
Thẩm Hạ Lan siết chặt bình thủy trong tay?
Mặc dù biết rằng có lẽ bình thủy khó mà làm hắn bị thương, nhưng trước mắt cô chỉ có thể tìm thấy mỗi vũ khí tự vệ này thôi.
Cánh cửa sổ mở ra, một cái đầu ló vào trong.
“Á!”
Thẩm Hạ Lan la lớn, cô quơ bình thủy trong tay về phía người nọ trong vô thức.
“Ối…”
Tiếng kêu quen thuộc vang lên, đối phương lập tức gào thét nhưng lại không nhảy xuống mà nén đau, lách người vào trong.
“Cứu mạng! Cứu…”
Thẩm Hạ Lan lên tiếng cầu cứu trong vô thức, nhưng lại bị một người bịt miệng lại.
“Đừng la nữa, là tôi đây!”
Đối phương thấp giọng mà nói.
Bây giờ Thẩm Hạ Lan đã hoang mang triệt để, cũng không quan tâm đên việc đối phương là ai, càng không nhận ra được giọng nói của đối phương hơi quen thuộc, cô sợ đến nỗi đá lung tung, cảm thấy bàn tay trên miệng thả lỏng hơn một chút, cô bèn mở miệng trong vô thức, cắn mạnh lên tay người nọ.
“Đm! Cô cầm tinh con chó hả? Bình thường thấy cô nho nhã lắm mà, sao bây giờ lại đáng sợ thế, là tôi, là tôi đây!”
Người nọ đau đến run lên nhưng cũng không buông Thẩm Hạ Lan ra, nếu như để cô gào lên thêm một tiếng nữa, người của Diệp Ân Tuấn mà chạy đến đây thì anh ta xong đời rồi.
Nhưng tiếc là bây giờ Thẩm Hạ Lan lại chẳng nghe lọt tai bất kỳ lời nói nào, cô chỉ cảm thấy mình bị uy hiếp.
Cô còn phải cứu Nghê Nghê, còn có con trai nữa, cô không thể gặp chuyện bất trắc ở đây được! Tuyệt đối không thể!
Nghĩ đến đây, không biết Thẩm Hạ Lan lấy sức từ đâu ra, cô đột ngột thúc cùi chỏ vào ngực đối phương, nhân lúc anh ta buông mình ra vì đau, cô quay người lại, đạp về phía hạ bộ của anh ta.