Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 850-852
CHƯƠNG 850: ANH CHƯA TRA ĐƯỢC
Khi đi vào phòng quan sát, Thẩm Hạ Lan hơi do dự một chút. Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn và Lam Tử Thất, nhưng cũng nên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bà Diệp? Bà có chuyện gì sao?”
Người của phòng quan sát nhận ra Thẩm Hạ Lan.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi muốn kiểm tra camera một chút.”
“Điều này. . .”
Nhân viên bảo vệ có chút khó khăn.
“Tôi phải hỏi ý kiến cấp trên một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đứng dựa vào tường, ánh mắt tối lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhân viên bảo vệ vội gọi điện thoại cho cấp trên.
Không biết có phải vì thân phận Thẩm Hạ Lan hay không, mà đối phương nhanh chóng đi xuống.
“Bà Diệp, tôi là quản lý câu lạc bộ này, xin hỏi bà muốn xem cái gì?”
“Camera giám sát phòng 1308 và hành lang.”
Âm thanh Thẩm Hạ Lan rất thấp.
Quản lý vội vàng để cô kiểm tra.
Video trước kia bị người ta xóa bỏ bây giờ lại hoàn hảo trở lại hệ thống như cũ, điều này khiến nhân viên bảo vệ đứng trước hệ thông ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Thật ra Thẩm Hạ Lan không hề chú ý camera giám sát, mà khi nói muốn xem camera, cô đã cẩn thận quan sát thái độ của nhân viên bảo vệ, dù nhân viên bảo vệ tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn bắt được sự hoảng loạn lướt qua đó.
Bây giờ ngay cả quản lý cũng hơi sững sờ.
Thẩm Hạ Lan thầm chắc chắn.
“Có chuyện gì thế? Quản lý có vẻ rất căng thẳng?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.
Bây giờ, cô đi theo bên cạnh Diệp Ân Tuấn đã học được không ít thứ, đặc biệt là khí thế kia, về cơ bản giống đến năm sáu phần, quản lý sửng sốt đến mức mồ hôi túa ra.
“Bà Diệp nói đùa rồi, tôi chỉ hơi kinh ngạc vì đó là tổng giám đốc Diệp.”
Quản lý vẫn luôn cúi đầu.
“Thật sao? Câu lạc bộ này là của nhà họ Lam nhỉ? Hoặc là có liên quan đến nhà họ Lam?”
Thẩm Hạ Lan quan sát biểu hiện của bọn họ, rồi tiếp tục xem video, cô biết là Diệp Ân Tuấn đã hồi phục video lại như cũ, trừ khả năng đó ra thì không có cách giải thích nào khác.
Quản lý nhíu mày, thấp giọng nói: “Bà Diệp nói đùa, cậu lạc bộ của chúng tôi không hề có quan hệ gì với nhà họ Lam.”
“Ha ha.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh hai tiếng, xem hết video, sau đó xoay người rời đi.
Quản lý hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mau xóa đi.”
“Vâng.”
Đối phương hành động rất nhanh.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi, quản lý vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
“Cô chủ, rõ ràng tôi đã xóa bỏ video, mà không biết tại sao khi bà Diệp đến xem giám sát, lại xuất hiện chuyện kỳ quái, xin lỗi cô chủ, tôi không làm tốt chuyện cô dặn dò.”
Lam Tử Thất lau trán, có chút mỏi mệt nói: “Được rồi, là tôi quên mất, Diệp Ân Tuấn thế nhưng là cao thủ máy tính.”
“Ồ? Vậy làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.
“Ông không cần lo, sau này cũng đừng gọi đến số này nữa, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông.”
Nói xong, Lam Tử Thất cúp điện thoại, lập tức rút sim điện thoại di động ra, ném thẳng vào trong bồn cầu rồi xả nước đi.
Cô buộc tóc lên, rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nghe Lam Tử Thất nói vậy, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ông ta vừa quay người rời đi, đã gặp Thẩm Hạ Lan ở cửa ra vào, lập tức giật nảy mình.
“Bà Diệp, sao bà…”
“Sao lại nghe lén đúng không?”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh, bước từng bước về phía quản lý.
“Dãy số.”
“Dãy số gì?”
Quản lý vẫn giả vờ ngốc.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Tôi nhắc lại, dãy số, đừng để tôi nói lần thứ ba, tôi không phải là người kiên nhẫn, huống hồ tôi còn mang thai, ông nói xem nếu tôi sảy thai, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ của ông, thì nhà họ Diệp có tha cho ông hay không?”
Lời cô khiến chân quản lý lập tức có chút nhũn ra.
“Bà Diệp, bà không thể như vậy.”
“Vậy hãy lập tức lấy ra.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, quản lý hơi chần chừ, nhưng ông ta nhớ ra lời của Lam Tử Thất nên cảm thấy nhẹ nhõm, đưa số điện thoại di động của Lam Tử Thất cho Thẩm Hạ Lan.
Dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị tốt tâm lý, biết Lam Tử Thất rất có thể đã đổi số điện thoại, nhưng khi nhìn thấy dãy số xa lạ, cô vẫn bất giác ngây ra một lúc.
Cô ấy đã thật đổi số điện thoại mà không hề nói cho cô.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tim âm ỉ đau, có thứ gì đó đang vỡ vụn, nhưng lại dần dần hồi phục.
Cô nhìn dãy số, trực tiếp gọi điện thoại, nhưng đối phương đã tắt máy.
Thẩm Hạ Lan chưa từ bỏ ý định, cứ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Cô biết, Lam Tử Thất căn bản sẽ không nhận điện thoại của mình.
Đã có thể biến mọi chuyện thành thế này, có lẽ cô ấy đã thật dự định cả đời này cũng không gặp lại mình nữa.
Cô gái ngốc này Tại sao có thể làm như vậy?
Dù thế nào, cô cũng không thể mặc kệ cô ấy.
Thẩm Hạ Lan liên lục vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều không liên lạc được, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Đình.
“Anh ở đâu rồi?”
“Bên ngoài câu lạc bộ.”
Tống Đình đã đến.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta sẽ không bỏ mặc chuyện có liên quan Lam Tử Thất.
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, rồi đi thẳng đến đại sảnh, dọc đường cô vẫn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện Lam Tử Thất cho Tống Đình, nhưng đến tận khi nhìn thấy Tống Đình, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.
Vết tích trên cổ Tống Đình hết sức rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan nhớ Tống Đình đã nói dù Lam Tử Thất là cô gái yêu hận rõ ràng nhưng vẫn chưa đến mức lần đầu tiên mà lại kịch liệt như vậy, bây giờ nhìn Tống Đình thế này, e là có lẽ Tống Đình cũng không tìm được cô ấy?
“Anh biết Tử Thất đi đường nào ra khỏi Hải Thành không?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, Tống Đình lập tức trở nên lạnh lùng.
“Tử Thất có chuyện gì? Tại sao phải ra khỏi Hải Thành? Phu nhân, cô có thể nói tôi biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tống Đình cảm thấy rối rắm.
Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Đi lên trước đi, có lẽ Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong rồi.”
Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.
Dù Tống Đình vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan lên tầng.
Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong, Dũng đã mang quần áo đến, anh thay xong, đang ngồi ở trên giường, tay cầm lấy Laptop, không biết đang làm cái gì.
Khi đi vào Thẩm Hạ Lan và Tống Đình hơi sửng sốt một chút.
“Máy tính từ đâu ra thế?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngời.
Dũng vội vàng nói: “Tổng giám đốc Diệp bảo tôi mua, cũng không biết có thích hợp hay không, tổng giám đốc Diệp chỉ nói muốn tính năng tốt một chút, tôi đã hỏi người bán hàng, sau đó mua một cái trở về.”
Nghe Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ngay.
Nhưng cô ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ anh đã nhìn ra chuyện của Lam Tử Thất từ video giám sát, chắc anh cũng đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng dù nói thế nào, Lam Tử Thất vẫn là bạn thân của mình, giờ lại làm ra chuyện như vậy, mặc dù là vì mình và nhà họ Diệp, nhưng là Thẩm Hạ Lan biết, e là trong lòng Diệp Ân Tuấn đã rất tức giận, nhưng bây giờ cô cũng không dám nói, chỉ sợ Tống Đình suy nghĩ nhiều.
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghĩ giống nhau.
“Tổng giám đốc Diệp, rốt cuộc Tử Thất đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong nhà xảy ra chút việc, tôi đang xâm nhập liên minh hệ thống Hacker, nhìn xem có thể tra được chút manh mối nào hay không. Cậu cũng đừng sốt ruột, trước tiên nói với tôi một chút, Lam Tử Thất có thể đi nơi nào. Hiện người nhà cô ấy, cô ấy và em trai ở bên ngoài, vì lý do an toàn, chúng ta cần mau chóng tìm được bọn họ, bằng không, tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm.”
Thấy Diệp Ân Tuấn cũng đang lo lắng an nguy của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như giảm được gánh nặng.
Nghe thấy nhà Lam Tử Thất xảy ra chuyện, Tống Đình vội bắt đầu gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng kết quả vẫn là tắt máy.
Anh ta dường như nhớ tới cái gì, cả người ngây ra như phỗng.
“Có chuyện gì thế? Thất thần làm gì? Tiếp tục tìm đi!”
Nhìn Tống Đình như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút tức giận, nhưng anh cũng chú ý tới chỗ cổ áo Tống Đình có dấu hôn kịch liệt.
Tròng mắt của anh lập tức híp lại.
“Cậu bắt nạt Lam Tử Thất sao?”
Âm thanh Diệp Ân Tuấn có vẻ lạnh lùng.
Tống Đình liền vội vàng lắc đầu.
“Không có, là Tử Thất chủ động tìm tôi, tôi không kìm chế được.”
Nói ra điều này trước mặt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình vẫn cảm thấy hơi ngượng, nhưng bây giờ không phải là lúc ngại ngùng, anh ta vừa dứt lời, anh ta và Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đều hiểu ra.
Đây có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa Lam Tử Thất và Tống Đình.
Có lẽ cô ấy cũng sẽ không để Tống Đình tìm được mình.
“Được rồi, tôi sẽ tự điều tra.”
Diệp Ân Tuấn cúi đầu.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ đều đang cố gắng, mình cũng không thể ngồi không, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình.
“Chú, giúp cháu tìm người.”
“Ai vậy?”
Đã rất lâu rồi, Hoắc Chấn Đình không có tin tức của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nghe được cô nói như vậy vội mở miệng hỏi thăm.
“Lam Tử Thất, và nhà họ Lam đã xảy ra chuyện gì sao.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Chấn Đình lập tức bắt đầu điều tra.
Diệp Ân Tuấn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Em tìm một chỗ ngồi xuống đi, bây giờ thân thể không thích hợp đứng lâu, dễ bị bệnh phù.”
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa ý thức được Diệp Ân Tuấn đang nói mình, dù sao cũng đang rầu rĩ vì chuyện Lam Tử Thất, lại đột ngột nói như vậy, cô bất giác nghĩ có liên quan đến chuyện của Lam Tử Thất, nhưng sau khi phản ứng kịp, cô không khỏi ngây ra một lúc.
Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên không biết nên dùng tâm trạng gì để nhìn Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình lục tìm trí nhớ một lúc.
“Tổng giám đốc Diệp, phu nhân, tôi có thể làm gì? Tôi cũng không thể cứ chờ ở đây?”
“Đi xem tất cả nhà ga, sân bay, cảng đường thủy một chút, xem có thể tra được tung tích Lam Tử Thất hay không?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức mở miệng.
“Tôi đã sai người đi làm rồi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.”
Tống Đình và Diệp Ân Tuấn dừng một chút.
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, Thẩm Hạ Lan không hiểu anh nhìn vậy là có ý gì, nhưng cô thấp giọng nói: “Từ đầu tôi đã phong tỏa Hải Thành, nhưng thật không có tin tức gì truyền đến, tôi hoài nghi cô ấy vẫn còn ở Hải Thành.”
“Tôi đi tìm, dù có lật tung cả Hải Thành thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy.”
Hốc mắt Tống Đình đỏ hoe.
Anh ta rất hiếm khi quan tâm một người, yêu một người như thế, mặc dù thời gian bên nhau giữa bọn họ không nhiều, nhưng tình cảm giữa bọn họ không phải thứ có thể dùng thời gian để đo lường, huống hồ trước đây không lâu, Lam Tử Thất mới trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta sao có thể cứ vứt bỏ người phụ nữ của mình như vậy?
Tống Đình nhanh chóng rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, sự yên tĩnh đột ngột khiến Thẩm Hạ Lan không quen lắm, thậm chí cảm thấy có chút đè nén.
CHƯƠNG 851: THẬT SỰ RẤT MUỐN ĂN
Tay của Diệp Ân Tuấn chỉ khựng lại một chút, sau đó lại bắt đầu dao động, cả căn phòng đều là tiếng gõ bàn phím của anh, từng hồi từng hồi, giống như gõ vào trái tim Thẩm Hạ Lan.
Cô muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, anh đã cất lời.
“Ngồi yên, rót cho mình ly nước nóng ấm tay, những chuyện khác lát nữa nói.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rót ly nước ấm cho mình, sau đó ngồi xuống.
Trong lòng cô cũng rất nôn nóng, nhưng cô biết, mình có gấp cũng vô ích, dùng cả mối quan hệ rồi, các bên đều đang tìm kiếm, dù lúc này cô bôn ba khắp nơi thì cũng không thể tìm thấy Lam Tử Thất.
Sau khi Diệp Ân Tuấn gõ xong ký tự cuối cùng, máy tính lập tức phát ra một chuỗi chỉ thị, tuy nhiên lại không có thứ nào anh cảm thấy có ích.
Bối cảnh nhà họ Lam quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức có chút khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Thế nào?”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng không thể ngồi yên nữa, vội chạy tới.
“Cẩn thận.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, lo lắng hiện rõ.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám sơ sểnh, đi từng bước từng bước tới, liền nhìn thấy đây đều là tư liệu về từng người của nhà họ Lam.
“Cái này…”
“Quá sạch sẽ, hơn nữa cần vượt tường lửa của liên minh hacker mới có thể tìm thấy những tư liệu này, nhưng em cảm thấy những tư liệu sạch sẽ này cần liên minh hacker bảo mật sao?”
Câu hỏi của anh đương nhiên là sắc bén, Thẩm Hạ Lan cũng nghe ra gì đó.
“Anh là nói nhà họ Lam không đơn giản?”
“Ừ, không biết nhà họ Lam đã đắc tội ai, anh sợ nhất chính là như vậy, bây giờ chúng ta như ruồi không đầu tìm kiếm loạn xạ cũng không phải là cách, anh biết em lo lắng cho Lam Tử Thất, anh cũng biết quan hệ của em và cô ta, cô ta không muốn liên lụy em, đương nhiên sẽ nấp thật kỹ, nhưng em cũng đừng hành động khinh suất, chúng anh sẽ cố hết sức.”
Diệp Ân Tuấn đóng máy tính lại.
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không muốn nói gì với anh?”
“Xin lỗi, em không nên hoài nghi anh.”
Thẩm Hạ Lan biết, mình càng sớm thẳng thắn càng tốt.
Diệp Ân Tuấn kéo cô ngồi xuống bên giường, thở dài nói: “Anh biết tính tình em, cũng biết tâm trạng em khi vừa nhìn thấy một màn này, nhưng Hạ Lan à, anh không ngoại tình, anh không có.”
“Em biết, mục đích Tử Thất làm vậy em cũng biết, em chỉ là có chút khó chịu.”
“Đợi tìm thấy Lam Tử Thất, anh phải nói cô ta một trận, đây là làm gì vậy? Cô ta vì không liên lụy em, có còn để chúng ta sống tốt với nhau không?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, nhưng sắc mặt bỗng khựng lại.
Lam Tử Thất là bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì để Thẩm Hạ Lan và bản thân tách khỏi quan hệ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến cô đau lòng.
Cô ta biết rõ hơn bất kỳ ai, Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuấn thế nào, vì anh mà chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ dù chân tướng rõ ràng, cũng không thể nào khiến trong lòng cô không chút khúc mắc, vậy cô ta làm vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ là khiến Thẩm Hạ Lan và mình sinh ra khoảng cách? Chẳng lẽ là vì khiến Thẩm Hạ Lan rời xa mình?
Tại sao muốn như vậy?
Vì chuyện của nhà họ Lam còn dính líu đến anh sao?
Diệp Ân Tuấn cố gắng suy nghĩ lại trong đầu, mình và nhà họ Lam không có bất kỳ quan hệ nào, thậm chí trong việc làm ăn cũng chưa từng có, vậy Lam Tử Thất tại sao lại làm vậy?
Thẩm Hạ Lan thấy anh bỗng chìm vào trầm tư thì cho rằng anh nghĩ tới đầu mối gì đó, đương nhiên cũng không dám quấy rầy anh, chỉ có thể đợi anh tự hồi phục lại.
Thời gian Diệp Ân Tuấn trầm tư cũng không dài, chỉ vài giây, anh hồi thần, thấy Thẩm Hạ Lan lại nhìn mình, vội điều chính tâm trạng và cảm xúc của bản thân, thấp giọng nói: “Chúng ta quay về trước đi, ở đây cũng không được gì.”
“Được, về nhà họ Diệp đi, phía ông ngoại em sợ mẹ và ông lo lắng.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài không biết đã mưa phất phới từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn vội cởi áo khoác trùm lên đầu cô, tâm trạng cô lại có chút lạc lõng.
“Tử Thất trước đây sợ nhất trời mưa, cũng không biết tối nay có sấm không.”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới Lam Tử Thất trước đây, tình cảm nhiều năm như vậy, cô thật sự vô cùng lo lắng.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn lóe lên vài cái, thấp giọng nói: “Quay về trước đi, mong có thể sớm chút tìm thấy họ.”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Cô và Diệp Ân Tuấn lên xe, không hề nhìn thấy trong con hẻm không xa, đôi mắt Lam Tử Thất nhìn chăm chú vào họ.
Nước mắt lẫn nước mưa không ngừng rơi trên khuôn mặt cô ấy, tay chân cũng có chút lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại có chút nóng.
Lam Tử Thất tận mắt nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe mới xoay người rời đi.
Trên trời không biết từ lúc nào bắt đầu sấm chớp giao nhau.
Lam Tử Thất nhớ tới lúc nhỏ mình sợ nhất trời mưa, cảm thấy tiếng sấm có thể đánh nát linh hồn mình, nhưng bây giờ cô mới biết, mình lúc đó ấu trĩ buồn cười biết bao.
Cô cứ cảm thấy cuộc sống đối với cô quá khắc khe, cho rằng tất cả những điều mình từng trải qua đều là lý do có thể khiến mình tuyệt vọng, chỉ là những chuyện xảy ra gần đây mới khiến cô hiểu rõ, chuyện tuyệt vọng trong cuộc đời quá nhiều.
Lam Tử Thất lê thân thể mỏi mệt đi vào con hẻm nhỏ nhớp nháp, sau đó ba quẹo bảy rẽ đi tới trước cửa căn nhà cấp bốn, nhìn trái ngó phải không có ai mới đẩy mở cửa đi vào, lập tức đóng cửa lại.
“Ai?”
Trong phòng không mở đèn, nhưng lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Là chị.”
Lam Tử Thất vội mở miệng, đi tới.
“Chị?”
Đối phương nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất mới bất giác khựng lại, sau đó buông lỏng cảnh giác.
Lam Tử Thất không mở đèn, cô sở mở rồi sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Trước đó họ còn có thể tranh thủ ánh trăng nhìn rõ mặt nhau, nhưng bây giờ vì sấm chớp giao nhau, bên ngoài tối hù, Lam Tử Thất nhìn không rõ mặt em trai.
Lam Dũng cũng không nhìn rõ mặt Lam Tử Thất, chỉ có thể dựa vào giọng nói phân biệt phương hướng của cô.
“Chị, tình hình bên ngoài thế nào?”
“Không tốt lắm, người liên quan tới tất cả chuyện làm ăn của nhà chúng ta đều tránh không gặp, người có quan hệ thân thiết với nhà chúng ta hình như cũng xảy ra chuyện rồi.”
Lam Tử Thất thấp giọng nói, lấy gà quay từ trong lòng ra đưa sang.
“Ăn chút đi, vừa mua đấy, bên ngoài mưa rồi, không kịp mang dù, có lẽ có chút lạnh rồi.”
Giọng nói Lam Tử Thất giống như trước, nhưng Lam Dũng có thể nghe ra chút mặn mặn.
“Chị, chị khóc sao?”
“Không có, là mưa ướt.”
Lam Tử Thất cười cười, nhưng Lam Dũng cũng không nhìn thấy.
Lam Dũng im lặng nhận gà quay, trầm mặc một lát rồi nói: “Chị, trời sáng chị liền đi đi, đừng quản em nữa.”
“Nói gì vậy, em là em trai chị, chị không quản em thì ai quản em?”
Lam Tử Thất tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Lam Dũng.
Lam Dũng nhìn đôi chân mình, cười khổ nói: “Bây giờ nhà chúng ta tình hình như vậy, chị dẫn theo kẻ tàn phế như em căn bản không sống nỗi, em biết chị không muốn liên lụy chị Thẩm, cũng không muốn làm phiền người khác, chị, em đều biết, em không sao, dù họ bắt được em, em là kẻ tàn phế, họ còn có thể làm gì em chứ?”
“Chị không cho phép em nói bản thân như vậy, chị sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em, nhất định có cách, chị nghe nói Trương Linh ở Hải Thành, chị sẽ…”
“Chị, Trương Linh ở nhà họ Thẩm, ở chỗ Diệp Ân Tuấn, chị cảm thấy chị sẽ có cơ hội tìm tới bà ta sao? Huống chi đôi chân này của em, bác sĩ cũng nói rồi, không chữa được, gãy chân dập nát, căn bản không có cách nào, chị từ bỏ đi.”
Giọng nói Lam Dũng không nghe ra vui giận, nhưng Lam Tử Thất lại đặc biệt áy náy và tự trách.
Đôi chân này của cậu là vì cứu mình ở biên giới nên mới tàn phế, Lam Tử Thất sao có thể không quản?
“Em còn nói linh tinh chị sẽ không nhận em là em trai nữa.”
“Không nhận thì không nhận đi, bây giờ có liên quan tới em cũng không phải là chuyện tốt. Sau khi chị rời đi, tìm một nơi không ai biết mai danh ẩn tích sống qua ngày, có lẽ những người đó cũng tìm không thấy chị. Sau khi nhà họ Lam xong xuôi chị hãy quay về, họ sẽ không cảm thấy chị biết gì đó, có lẽ sẽ chừa cho chị con đường sống. Chị, chị không cần phải ở đây chờ chết với em.”
Lam Dũng thật lòng muốn tốt cho Lam Tử Thất.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô chịu khổ, càng không muốn vì mình mà liên lụy tới cô.
Nước mắt Lam Tử Thất chảy càng dữ dội.
“Em, chị bây giờ chỉ có em là người thân, em có thể đừng nói vậy không? Ba mẹ bây giờ còn chưa biết thế nào đâu? Em còn không cần chị, em là muốn chị lại biến thành cô nhi sao?”
Cổ họng Lam Dũng nghẹn ngào, có chút khó chịu.
“Chị, trận tranh đấu này không nên để chị dính dáng vào.”
“Chị là người nhà họ Lam, bất kể thời gian quay về dài hay ngắn, chị đều sẽ không bỏ mặc nhà họ Lam, chị sẽ nghĩ cách dò la được tin tức ba mẹ, nghĩ cách chữa khỏi chân em, rồi sẽ có cách, đời này không chữa khỏi cho em, chị sẽ cắn rứt lương tâm cả đời.”
Đây là lời thực lòng.
Lam Dũng và Thẩm Hạ Lan mới quen biết bao lâu? Nếu không phải vì lo lắng cho cô, muốn cùng cô đi biên giới, cũng sẽ không khiến mình biến thành dáng vẻ này.
Tình nghĩa giữa cô và Thẩm Hạ Lan đương nhiên không có gì để nói, nhưng tất cả những điều Lam Dũng làm cho người chị như cô, cô cũng không thể gạt bỏ xem nhẹ.
Lam Dũng thấy không thuyết phục được cô, chỉ có thể thở dài, sau đó xé gà quay, cầm một nửa đặt vào tay Lam Tử Thất, thấp giọng nói: “Ăn đi, đừng cái gì cũng theo em, em biết, tiền của chúng ta không còn nhiều, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân, tốt xấu gì bây giờ chị cũng là lao động chính không phải sao?”
Lam Tử Thất khóc khóc cười cười, nhận gà quay, cùng Lam Dũng ăn trong đêm tối.
Lam Dũng thở dài, trong lòng lại có chủ ý.
Cậu ta đã phế rồi, dù chết cũng không sao cả, nhưng Lam Tử Thất từ nhỏ bị bắt cóc, vừa quay về nhà họ Lam, còn chưa được hưởng phúc thì đã khiến cô chịu tất cả phong ba bão táp, chuyện này không công bằng với cô.
Có lẽ người có thể cứu cô chỉ có Thẩm Hạ Lan.
Lam Dũng quyết định chủ ý, tranh thủ sắc đêm nhìn khuôn mặt nghiêng của Lam Tử Thất, vừa khéo một đường chớp lướt qua, dáng vẻ tái nhợt gầy yếu trên mặt cô khiến trái tim cậu ta bất giác nhói đau.
“Chị, em muốn ăn bánh bao nhỏ, gà quay quá ngấy.”
Lam Dũng thấp giọng mở miệng.
Lam Tử Thất khựng lại một lát, nói: “Kiên trì một chút, sáng sớm mai chị đi mua cho em, bây giờ bên ngoài giới nghiêm, chị…”
“Thật sự rất muốn ăn.”
Giọng nói Lam Dũng không lớn, thậm chí không hề có chút giọng điệu khẩn cầu, nhưng trái tim Lam Tử Thất chính là khó chịu đến sắp chết mất.
Cậu từng là cậu cả nhà họ Lam, muốn ăn gì mà không có? Lúc nào thì từng chịu tủi thân như vậy?
Bắt cậu ở nơi này đã đủ khiến Lam Tử Thất khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy Lam Dũng nói vậy, lập tức lại đau lòng.
“Em đợi chút, chị đi mua cho em, phải tự chú ý an toàn biết không? Đừng mở đèn.”
Lam Tử Thất dặn dò, Lam Dũng đều đồng ý, nhìn cô ra khỏi phòng, Lam Dũng mới lấy điện thoại ra, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt có chút lập lòe bất định.
CHƯƠNG 852: CHÚNG CON CHẠY KHÔNG ĐƯỢC
Sau khi Lam Tử Thất rời khỏi phòng, Lam Dũng còn đang do dự.
Thực ra Lam Tử Thất cũng không phải kẻ ngốc, cô biết Lam Dũng muốn đẩy mình đi, chỉ là không muốn khiến cậu đau lòng mà thôi.
Bây giờ nghe thấy Lam Dũng lục tìm điện thoại, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng rời đi, trong tay cầm sim điện thoại của cậu.
Lam Dũng cuối cùng quyết ý, lúc định gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan mới phát hiện sim điện thoại không thấy đâu.
Cậu lập tức sững lại, không biết Lam Tử Thất đã lấy sim điện thoại của mình đi từ lúc nào, bây giờ nhìn điện thoại không có sim, cậu bất giác cười khổ.
Bây giờ dù có điện thoại thì có tác dụng gì chứ?
Lam Tử Thất trước nay không cho cậu gọi thức ăn ngoài, sợ gây phiền phức, bất kể chuyện gì cũng tự mình làm, bây giờ mới bao lâu đâu, cô đã gầy đi rất nhiều.
Lam Dũng biết là mình liên lụy chị, nhưng bây giờ ngay cả tư cách chết cậu cũng không có, nếu cậu thật sự chết rồi, có lẽ Lam Tử Thất sẽ thật sự không sống nỗi nữa.
Cậu sống thực ra chính là vì Lam Tử Thất.
Lam Dũng thở dài nằm xuống, hung hăng đánh lên đôi chân mình, nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Hoàng Phi!
Cái tên này bị cậu khắc vào trong xương cốt, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ khiến hắn trả giá.
Sau khi Lam Tử Thất ra khỏi nhà, nhìn thấy bên ngoài khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp đang tìm kiếm, cô biết họ đang tìm mình.
Xem ra thật sự không thể ở lại Hải Thành nữa, cô và Lam Dũng cần nhanh chóng rời khỏi đây, không chỉ là vì Thẩm Hạ Lan, cũng là vì Lam Dũng, bất kể thế nào, cô tuyệt đối không thể để cậu xuất hiện bất kỳ vấn đề và nguy hiểm nào.
Lam Tử Thất tránh đi tất cả mọi người, bỗng nhìn thấy một chiếc xe lái về phía nhà tổ nhà họ Diệp.
Cô mơ hồ nhìn thấy Diệp Minh Triết và Diệp Tranh.
Con ngươi Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.
Những đứa bé này, đời này của cô e rằng không còn cơ hội nhìn thấy chúng nữa.
Lam Tử Thất sợ bản thân khó chịu, vội vàng xoay người rời đi.
Diệp Minh Triết cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài một cái.
Diệp Nghê Nghê bị động tác của cậu bé làm giật mình.
“Anh, anh làm gì vậy? Nhìn gì đó?”
Nói rồi, cô bé cũng nhìn theo ra ngoài.
Diệp Minh Triết cau mày, khí thế đã có chút giống Diệp Ân Tuấn.
“Vừa nãy hình như cảm giác có ánh mắt nhìn chúng ta.”
“Sao có thể? Chúng ta là xe quân đội, ai dám nhìn chúng ta?”
Những ngày nay Diệp Nghê Nghê ở trong quân khu luyện tập, thân thể cường tráng hơn không ít.
Diệp Minh Triết không nói chuyện, lại cúi đầu chơi game, nhưng mờ hồ cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.
Diệp Tranh nhìn cậu, sáp tới.
“Thật sự không phải ảo giác?”
“Có lẽ là ảo giác, mấy ngày nay quá mệt rồi, lát nữa đến nhà tắm rửa ngủ một giấc thật ngon.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Diệp Tranh gật gật đầu, nhưng vẫn rất tò mò nhìn ra ngoài một cái, không có ai mà.
Lúc hàng người lái vào nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã ở ngoài đợi.
Thẩm Hạ Lan thân thể đặc thù, Diệp Ân Tuấn không muốn cô ra ngoài, nhưng không còn cách nào, cô kiên trì, anh chỉ có thể tùy cô, nhưng cả đường che ô, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy họ, cười nói: “Sao còn ra ngoài đón chúng tôi chứ? Tôi cho rằng Diệp Ân Tuấn cậu sẽ đi đón chúng, sao vậy? Còn muốn tôi đích thân đưa về, mặt mũi cậu thật lớn nha!”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Có chút chuyện nên trễ nãi.”
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn con mình? Đúng rồi, tôi thấy trên đường khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc chúng tôi và nhà họ Diệp các cậu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, tìm một người.”
Diệp Ân Tuấn mở cửa.
Diệp Nghê Nghê nhảy ra trước nhất.
“Ba, con nhớ ba chết mất.”
Cô bé trực tiếp nhảy lên người Diệp Ân Tuấn, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn chụt chụt vào hai má.
Bị giọng nói mềm mại của con gái công kích, nụ cười của Diệp Ân Tuấn càng đậm.
“Ba cũng nhớ con. Mau về nhà, đừng dầm mưa.”
Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê xuống.
Cô bé đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, cẩn thận nhìn bụng cô, nói: “mẹ, bụng mẹ sao không có chút thay đổi nào vậy? Em gái nhỏ chưa lớn sao?”
Thẩm Hạ Lan mặc dù tâm trạng không tốt, nhìn thấy con mình quay về, ít nhiều vẫn là thoải mái một chút.
“Em gái nhỏ lớn chậm, đến đây, mẹ dắt con về nhà.”
“Đợi anh trai.”
Diệp Nghê Nghê đứng cạnh Thẩm Hạ Lan.
Lúc Diệp Minh Triết và Diệp Tranh xuống xe, Diệp Tranh có chút kích động nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Ba, mẹ, chúng con về rồi.”
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan kêu cậu bé đi tới.
Diệp Minh Triết thật ngầu xuống xe, tay còn cầm trò chơi đang chơi, khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Không biết gọi à?”
“Lão Diệp, con về rồi.”
Nói xong, cậu bé trực tiếp lướt qua người anh đi tới cạnh Thẩm Hạ Lan, thấy cô cười híp mắt nhìn mình mới cất điện thoại đi.
“mẹ, con về rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ba đứa bé đều có chút đen, nhưng lại càng thêm khỏe mạnh, cười nói: “Mau vào nhà. Vì có chuyện bất ngờ, mẹ và Ba đều không làm cơm, các con tắm rửa rồi đợi một chút, mẹ đi làm ngay.”
“Nào tới phiên chị làm cơm? Em đến là được rồi.”
Hoắc Chấn Hiên tự đề cử.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “chú không muốn về xem xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Không muốn, trong nhà có Hoắc Chấn Đình, không xảy ra chuyện gì được, dù thật sự có chuyện, anh ta cũng có thể giải quyết, vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.”
Hoắc Chấn Hiên cùng đám trẻ vào nhà.
Trải qua một trận giằng co như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút mệt, nhưng nhìn thấy đám trẻ, cô vẫn là rất vui, đương nhiên không muốn lên lầu nhanh như vậy.
Diệp Minh Triết là người đầu tiên phát hiện cô mệt mỏi, cậu bé tìm gối dựa cho cô, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ mệt thì quay về nghỉ ngơi đi, chúng con tắm xong rồi ra, mẹ yên tâm, chúng con không chạy được.”
“Nhóc thối, con còn muốn chạy đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhèo cái mũi cậu bé, lúc này mới phất hiện con trai cao hơn rồi.
“Sắp đến tết rồi, con muốn quà gì?”
Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt tóc trước trán cậu bé.
Diệp Minh Triết mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không ngăn cản, đại khái là người có thể động vào tóc cậu cũng chỉ có cô mà thôi.
“Con muốn mấy quyển sách đen.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một lát.
“Sách đen là sách gì?”
“Sách của liên minh hacker, cái này mẹ không mua được, con có cách lấy được, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ vẫn là hỏi Nghê Nghê và Diệp Tranh cần gì đi.”
Diệp Minh Triết nói xong liền im lặng.
Thẩm Hạ Lan biết con trai mình về phương diện máy tính không tệ, nhưng liên minh hacker là cái quỷ gì?
Diệp Ân Tuấn vừa khéo đi tới, nghe thấy lời của Diệp Minh Triết, vội giải thích: “Liên minh hacker chính là liên minh của một số tổ chức hacker tự phát hàng đầu trên thế giới, kỹ thuật đều không tệ, họ tiếp nhận một số nhiệm vụ, giá cả khá cao, thuộc vùng xám.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe liền có chút lo lắng.”
“Con trai anh muốn đi vùng xám lăn lộn?”
“Cũng không có gì không được.”
Diệp Ân Tuấn không quá để tâm những thứ này, liên minh hacker không xem kinh nghiệm, chỉ nhìn bản lĩnh, với bản lĩnh của Diệp Minh Triết muốn vào liên minh hacker cũng không phải chuyện khó khăn gì, liền xem bản thân cậu bé có muốn hay không.
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “mẹ, anh rất lợi hại, anh ở quân khu giúp ông chú ba phá một vụ án, hình như chính là dùng hacker máy tính gì đó, dù sao mọi người đều rất sùng bái anh, fan của anh rất nhiều.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều sững sốt.
Diệp Minh Triết giúp Hoắc Chấn Hiên phá án?
Hoắc Chấn Hiên nghe thấy thì cười nói: “À, đúng, chính là vụ án của Phương Thiến lần trước, bà ta có thể nhanh chóng sa lưới, bọn chú có thể nhanh chóng khóa chặt người liên hệ của bà ta đều là công lao của Diệp Minh Triết, kỹ thuật máy tính của tên nhóc này quá tuyệt. Có con trai thiên tài như vậy, hai người thật sự định mai một?”
“Chú có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi lên sofa, sắc mặt nhàn nhã nhìn Hoắc Chấn Hiên.
Hoắc Chấn Hiên sờ sờ mũi, còn chưa nói gì, Diệp Nghê Nghê đã mở miệng.
“mẹ, Ba, hai người biết không? Không chỉ anh con xuất sắc, anh Tranh càng lợi hại. anh ấy ở trên trận địa cứu về rất nhiều chiến sĩ. Mọi người đều gọi anh ấy là tiểu thần y đấy.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn cũng sững sốt, không tin nổi nhìn sang Diệp Tranh.
Diệp Tranh có chút ngại ngùng gãi đầu nói: “Con chỉ là học vài điều sư phụ dạy, cũng không có gì.”
“Học Trương Linh?”
“Dạ.”
Diệp Tranh gật đầu.
Thẩm Hạ Lan lại có chút ngây ngốc.
“Trương Linh dạy con lúc nào?”
“Bảy giờ tối mỗi ngày, sư phụ đều sẽ dạy online, hơn nữa con đã học được sáu vị và tám mạch kỳ kinh trên cơ thể người rồi, sư phụ còn dạy con châm cứu, hiện tại con còn chưa học xong.”
Diệp Tranh rành rọt nói, lại khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cả kinh.
Họ tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Trương Linh, không nghĩ tới mỗi tối bà ta còn dạy Diệp Tranh y học, họ thật sự không nghĩ tới.
“Sao vậy? Ba, mẹ, có vấn đề gì sao?”
Diệp Tranh có chút sững sốt, cảm thấy mình cũng không có nói gì mà.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vội phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không có gì, Trương Linh bây giờ còn đang dạy con?”
“Dạ, sư phụ nói để con qua năm đi tham gia kỳ thi, kỳ thi y học.”
Câu này của Diệp Tranh lập tức như một quả bom ném vào nhà tổ nhà họ Diệp.
Hoắc Chấn Hiên cười nói: “Hai đứa con trai giỏi giang này của hai người ấy, được lão tổng quân khu nhìn trúng rồi, lần này chú về, cũng là muốn hỏi hai người, có muốn để chúng lại quân khu không? Nếu đồng ý, chúng sẽ chính thức trở thành nhân tài được quân khu dốc toàn lực bồi dưỡng, sau này sẽ đi học ở quân khu, trực tiếp hướng lên, tiền đồ cuối cùng thế nào, hai người biết đấy.”
Thẩm Hạ Lan vẫn là ngây người, vội nhìn sang Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng giải thích: “Tiền đồ cuối cùng chính là ở lại quân khu, hoặc là nhân tài kỹ thuật quân khu, cả đời cống hiến cho quân khu, hoặc là ký hợp đồng, đến thời hạn thì giải ngũ, giống như anh vậy.”
Thẩm Hạ Lan cau chặt mày lại.
Cô không nỡ để đám trẻ rời khỏi mình, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của chúng, cô biết rõ hơn bất kỳ ai, giấc mơ của Diệp Minh Triết là gì.
“Chuyện này từ từ rồi nói đi, phải xem ý nguyện của bản thân tụi nhỏ, em không có ý kiến. Em tôn trọng chúng.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói vậy, nhưng đáy mắt lại có chút đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn biết cô không nỡ, khẽ vỗ vai cô, muốn an ủi vài câu, lại nghe thấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng vang lên.
Hai người lập tức sững sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, số máy xa lạ đó khiến hô hấp Thẩm Hạ Lan cũng có chút gấp gáp.
Khi đi vào phòng quan sát, Thẩm Hạ Lan hơi do dự một chút. Cô tin tưởng Diệp Ân Tuấn và Lam Tử Thất, nhưng cũng nên nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Bà Diệp? Bà có chuyện gì sao?”
Người của phòng quan sát nhận ra Thẩm Hạ Lan.
Điều này khiến Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
“Ừm, tôi muốn kiểm tra camera một chút.”
“Điều này. . .”
Nhân viên bảo vệ có chút khó khăn.
“Tôi phải hỏi ý kiến cấp trên một chút.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan đứng dựa vào tường, ánh mắt tối lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Nhân viên bảo vệ vội gọi điện thoại cho cấp trên.
Không biết có phải vì thân phận Thẩm Hạ Lan hay không, mà đối phương nhanh chóng đi xuống.
“Bà Diệp, tôi là quản lý câu lạc bộ này, xin hỏi bà muốn xem cái gì?”
“Camera giám sát phòng 1308 và hành lang.”
Âm thanh Thẩm Hạ Lan rất thấp.
Quản lý vội vàng để cô kiểm tra.
Video trước kia bị người ta xóa bỏ bây giờ lại hoàn hảo trở lại hệ thống như cũ, điều này khiến nhân viên bảo vệ đứng trước hệ thông ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng cúi đầu.
Thật ra Thẩm Hạ Lan không hề chú ý camera giám sát, mà khi nói muốn xem camera, cô đã cẩn thận quan sát thái độ của nhân viên bảo vệ, dù nhân viên bảo vệ tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng Thẩm Hạ Lan vẫn bắt được sự hoảng loạn lướt qua đó.
Bây giờ ngay cả quản lý cũng hơi sững sờ.
Thẩm Hạ Lan thầm chắc chắn.
“Có chuyện gì thế? Quản lý có vẻ rất căng thẳng?”
Thẩm Hạ Lan cười nhạt, nhưng ánh mắt không hề vui vẻ.
Bây giờ, cô đi theo bên cạnh Diệp Ân Tuấn đã học được không ít thứ, đặc biệt là khí thế kia, về cơ bản giống đến năm sáu phần, quản lý sửng sốt đến mức mồ hôi túa ra.
“Bà Diệp nói đùa rồi, tôi chỉ hơi kinh ngạc vì đó là tổng giám đốc Diệp.”
Quản lý vẫn luôn cúi đầu.
“Thật sao? Câu lạc bộ này là của nhà họ Lam nhỉ? Hoặc là có liên quan đến nhà họ Lam?”
Thẩm Hạ Lan quan sát biểu hiện của bọn họ, rồi tiếp tục xem video, cô biết là Diệp Ân Tuấn đã hồi phục video lại như cũ, trừ khả năng đó ra thì không có cách giải thích nào khác.
Quản lý nhíu mày, thấp giọng nói: “Bà Diệp nói đùa, cậu lạc bộ của chúng tôi không hề có quan hệ gì với nhà họ Lam.”
“Ha ha.”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh hai tiếng, xem hết video, sau đó xoay người rời đi.
Quản lý hít sâu một hơi, sau đó nói: “Mau xóa đi.”
“Vâng.”
Đối phương hành động rất nhanh.
Sau khi Thẩm Hạ Lan đi, quản lý vội vàng gọi một cuộc điện thoại.
“Cô chủ, rõ ràng tôi đã xóa bỏ video, mà không biết tại sao khi bà Diệp đến xem giám sát, lại xuất hiện chuyện kỳ quái, xin lỗi cô chủ, tôi không làm tốt chuyện cô dặn dò.”
Lam Tử Thất lau trán, có chút mỏi mệt nói: “Được rồi, là tôi quên mất, Diệp Ân Tuấn thế nhưng là cao thủ máy tính.”
“Ồ? Vậy làm sao bây giờ?”
Đôi mắt Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.
“Ông không cần lo, sau này cũng đừng gọi đến số này nữa, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông.”
Nói xong, Lam Tử Thất cúp điện thoại, lập tức rút sim điện thoại di động ra, ném thẳng vào trong bồn cầu rồi xả nước đi.
Cô buộc tóc lên, rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Nghe Lam Tử Thất nói vậy, quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi ông ta vừa quay người rời đi, đã gặp Thẩm Hạ Lan ở cửa ra vào, lập tức giật nảy mình.
“Bà Diệp, sao bà…”
“Sao lại nghe lén đúng không?”
Thẩm Hạ Lan cười lạnh, bước từng bước về phía quản lý.
“Dãy số.”
“Dãy số gì?”
Quản lý vẫn giả vờ ngốc.
Thẩm Hạ Lan lạnh lùng nói: “Tôi nhắc lại, dãy số, đừng để tôi nói lần thứ ba, tôi không phải là người kiên nhẫn, huống hồ tôi còn mang thai, ông nói xem nếu tôi sảy thai, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở chỗ của ông, thì nhà họ Diệp có tha cho ông hay không?”
Lời cô khiến chân quản lý lập tức có chút nhũn ra.
“Bà Diệp, bà không thể như vậy.”
“Vậy hãy lập tức lấy ra.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, quản lý hơi chần chừ, nhưng ông ta nhớ ra lời của Lam Tử Thất nên cảm thấy nhẹ nhõm, đưa số điện thoại di động của Lam Tử Thất cho Thẩm Hạ Lan.
Dù Thẩm Hạ Lan đã chuẩn bị tốt tâm lý, biết Lam Tử Thất rất có thể đã đổi số điện thoại, nhưng khi nhìn thấy dãy số xa lạ, cô vẫn bất giác ngây ra một lúc.
Cô ấy đã thật đổi số điện thoại mà không hề nói cho cô.
Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy tim âm ỉ đau, có thứ gì đó đang vỡ vụn, nhưng lại dần dần hồi phục.
Cô nhìn dãy số, trực tiếp gọi điện thoại, nhưng đối phương đã tắt máy.
Thẩm Hạ Lan chưa từ bỏ ý định, cứ tiếp tục gọi, nhưng điện thoại vẫn tắt máy.
Cô biết, Lam Tử Thất căn bản sẽ không nhận điện thoại của mình.
Đã có thể biến mọi chuyện thành thế này, có lẽ cô ấy đã thật dự định cả đời này cũng không gặp lại mình nữa.
Cô gái ngốc này Tại sao có thể làm như vậy?
Dù thế nào, cô cũng không thể mặc kệ cô ấy.
Thẩm Hạ Lan liên lục vội vàng gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng đều không liên lạc được, cô trực tiếp gọi điện thoại cho Tống Đình.
“Anh ở đâu rồi?”
“Bên ngoài câu lạc bộ.”
Tống Đình đã đến.
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta sẽ không bỏ mặc chuyện có liên quan Lam Tử Thất.
Thẩm Hạ Lan cúp điện thoại, rồi đi thẳng đến đại sảnh, dọc đường cô vẫn đang suy nghĩ làm sao nói chuyện Lam Tử Thất cho Tống Đình, nhưng đến tận khi nhìn thấy Tống Đình, Thẩm Hạ Lan vẫn chưa nghĩ ra phải nói thế nào.
Vết tích trên cổ Tống Đình hết sức rõ ràng.
Thẩm Hạ Lan nhớ Tống Đình đã nói dù Lam Tử Thất là cô gái yêu hận rõ ràng nhưng vẫn chưa đến mức lần đầu tiên mà lại kịch liệt như vậy, bây giờ nhìn Tống Đình thế này, e là có lẽ Tống Đình cũng không tìm được cô ấy?
“Anh biết Tử Thất đi đường nào ra khỏi Hải Thành không?”
Nghe Thẩm Hạ Lan hỏi vậy, Tống Đình lập tức trở nên lạnh lùng.
“Tử Thất có chuyện gì? Tại sao phải ra khỏi Hải Thành? Phu nhân, cô có thể nói tôi biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Tống Đình cảm thấy rối rắm.
Thẩm Hạ Lan cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Đi lên trước đi, có lẽ Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong rồi.”
Thẩm Hạ Lan xoay người rời đi.
Dù Tống Đình vô cùng sốt ruột, nhưng vẫn đi theo sau Thẩm Hạ Lan lên tầng.
Diệp Ân Tuấn đã tắm rửa xong, Dũng đã mang quần áo đến, anh thay xong, đang ngồi ở trên giường, tay cầm lấy Laptop, không biết đang làm cái gì.
Khi đi vào Thẩm Hạ Lan và Tống Đình hơi sửng sốt một chút.
“Máy tính từ đâu ra thế?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy hơi bất ngời.
Dũng vội vàng nói: “Tổng giám đốc Diệp bảo tôi mua, cũng không biết có thích hợp hay không, tổng giám đốc Diệp chỉ nói muốn tính năng tốt một chút, tôi đã hỏi người bán hàng, sau đó mua một cái trở về.”
Nghe Dũng nói như vậy, Thẩm Hạ Lan hiểu ngay.
Nhưng cô ít nhiều cảm thấy có chút xấu hổ, có lẽ anh đã nhìn ra chuyện của Lam Tử Thất từ video giám sát, chắc anh cũng đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng dù nói thế nào, Lam Tử Thất vẫn là bạn thân của mình, giờ lại làm ra chuyện như vậy, mặc dù là vì mình và nhà họ Diệp, nhưng là Thẩm Hạ Lan biết, e là trong lòng Diệp Ân Tuấn đã rất tức giận, nhưng bây giờ cô cũng không dám nói, chỉ sợ Tống Đình suy nghĩ nhiều.
Rõ ràng Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan nghĩ giống nhau.
“Tổng giám đốc Diệp, rốt cuộc Tử Thất đã xảy ra chuyện gì?”
“Trong nhà xảy ra chút việc, tôi đang xâm nhập liên minh hệ thống Hacker, nhìn xem có thể tra được chút manh mối nào hay không. Cậu cũng đừng sốt ruột, trước tiên nói với tôi một chút, Lam Tử Thất có thể đi nơi nào. Hiện người nhà cô ấy, cô ấy và em trai ở bên ngoài, vì lý do an toàn, chúng ta cần mau chóng tìm được bọn họ, bằng không, tôi sợ bọn họ gặp nguy hiểm.”
Thấy Diệp Ân Tuấn cũng đang lo lắng an nguy của Lam Tử Thất, Thẩm Hạ Lan cảm thấy như giảm được gánh nặng.
Nghe thấy nhà Lam Tử Thất xảy ra chuyện, Tống Đình vội bắt đầu gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, nhưng kết quả vẫn là tắt máy.
Anh ta dường như nhớ tới cái gì, cả người ngây ra như phỗng.
“Có chuyện gì thế? Thất thần làm gì? Tiếp tục tìm đi!”
Nhìn Tống Đình như vậy, Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút tức giận, nhưng anh cũng chú ý tới chỗ cổ áo Tống Đình có dấu hôn kịch liệt.
Tròng mắt của anh lập tức híp lại.
“Cậu bắt nạt Lam Tử Thất sao?”
Âm thanh Diệp Ân Tuấn có vẻ lạnh lùng.
Tống Đình liền vội vàng lắc đầu.
“Không có, là Tử Thất chủ động tìm tôi, tôi không kìm chế được.”
Nói ra điều này trước mặt Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, Tống Đình vẫn cảm thấy hơi ngượng, nhưng bây giờ không phải là lúc ngại ngùng, anh ta vừa dứt lời, anh ta và Thẩm Hạ Lan cùng Diệp Ân Tuấn đều hiểu ra.
Đây có lẽ là lần gặp gỡ cuối cùng giữa Lam Tử Thất và Tống Đình.
Có lẽ cô ấy cũng sẽ không để Tống Đình tìm được mình.
“Được rồi, tôi sẽ tự điều tra.”
Diệp Ân Tuấn cúi đầu.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ đều đang cố gắng, mình cũng không thể ngồi không, lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Chấn Đình.
“Chú, giúp cháu tìm người.”
“Ai vậy?”
Đã rất lâu rồi, Hoắc Chấn Đình không có tin tức của Thẩm Hạ Lan, bây giờ nghe được cô nói như vậy vội mở miệng hỏi thăm.
“Lam Tử Thất, và nhà họ Lam đã xảy ra chuyện gì sao.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Chấn Đình lập tức bắt đầu điều tra.
Diệp Ân Tuấn không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: “Em tìm một chỗ ngồi xuống đi, bây giờ thân thể không thích hợp đứng lâu, dễ bị bệnh phù.”
Lúc đầu Thẩm Hạ Lan còn chưa ý thức được Diệp Ân Tuấn đang nói mình, dù sao cũng đang rầu rĩ vì chuyện Lam Tử Thất, lại đột ngột nói như vậy, cô bất giác nghĩ có liên quan đến chuyện của Lam Tử Thất, nhưng sau khi phản ứng kịp, cô không khỏi ngây ra một lúc.
Cô nhìn sườn mặt nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, lần đầu tiên không biết nên dùng tâm trạng gì để nhìn Diệp Ân Tuấn.
Tống Đình lục tìm trí nhớ một lúc.
“Tổng giám đốc Diệp, phu nhân, tôi có thể làm gì? Tôi cũng không thể cứ chờ ở đây?”
“Đi xem tất cả nhà ga, sân bay, cảng đường thủy một chút, xem có thể tra được tung tích Lam Tử Thất hay không?”
Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức mở miệng.
“Tôi đã sai người đi làm rồi, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.”
Tống Đình và Diệp Ân Tuấn dừng một chút.
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan một chút, Thẩm Hạ Lan không hiểu anh nhìn vậy là có ý gì, nhưng cô thấp giọng nói: “Từ đầu tôi đã phong tỏa Hải Thành, nhưng thật không có tin tức gì truyền đến, tôi hoài nghi cô ấy vẫn còn ở Hải Thành.”
“Tôi đi tìm, dù có lật tung cả Hải Thành thì tôi cũng phải tìm ra cô ấy.”
Hốc mắt Tống Đình đỏ hoe.
Anh ta rất hiếm khi quan tâm một người, yêu một người như thế, mặc dù thời gian bên nhau giữa bọn họ không nhiều, nhưng tình cảm giữa bọn họ không phải thứ có thể dùng thời gian để đo lường, huống hồ trước đây không lâu, Lam Tử Thất mới trở thành người phụ nữ của anh ta, anh ta sao có thể cứ vứt bỏ người phụ nữ của mình như vậy?
Tống Đình nhanh chóng rời đi, khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, sự yên tĩnh đột ngột khiến Thẩm Hạ Lan không quen lắm, thậm chí cảm thấy có chút đè nén.
CHƯƠNG 851: THẬT SỰ RẤT MUỐN ĂN
Tay của Diệp Ân Tuấn chỉ khựng lại một chút, sau đó lại bắt đầu dao động, cả căn phòng đều là tiếng gõ bàn phím của anh, từng hồi từng hồi, giống như gõ vào trái tim Thẩm Hạ Lan.
Cô muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, anh đã cất lời.
“Ngồi yên, rót cho mình ly nước nóng ấm tay, những chuyện khác lát nữa nói.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan thật sự rót ly nước ấm cho mình, sau đó ngồi xuống.
Trong lòng cô cũng rất nôn nóng, nhưng cô biết, mình có gấp cũng vô ích, dùng cả mối quan hệ rồi, các bên đều đang tìm kiếm, dù lúc này cô bôn ba khắp nơi thì cũng không thể tìm thấy Lam Tử Thất.
Sau khi Diệp Ân Tuấn gõ xong ký tự cuối cùng, máy tính lập tức phát ra một chuỗi chỉ thị, tuy nhiên lại không có thứ nào anh cảm thấy có ích.
Bối cảnh nhà họ Lam quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức có chút khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Thế nào?”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng không thể ngồi yên nữa, vội chạy tới.
“Cẩn thận.”
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày, lo lắng hiện rõ.
Thẩm Hạ Lan cũng không dám sơ sểnh, đi từng bước từng bước tới, liền nhìn thấy đây đều là tư liệu về từng người của nhà họ Lam.
“Cái này…”
“Quá sạch sẽ, hơn nữa cần vượt tường lửa của liên minh hacker mới có thể tìm thấy những tư liệu này, nhưng em cảm thấy những tư liệu sạch sẽ này cần liên minh hacker bảo mật sao?”
Câu hỏi của anh đương nhiên là sắc bén, Thẩm Hạ Lan cũng nghe ra gì đó.
“Anh là nói nhà họ Lam không đơn giản?”
“Ừ, không biết nhà họ Lam đã đắc tội ai, anh sợ nhất chính là như vậy, bây giờ chúng ta như ruồi không đầu tìm kiếm loạn xạ cũng không phải là cách, anh biết em lo lắng cho Lam Tử Thất, anh cũng biết quan hệ của em và cô ta, cô ta không muốn liên lụy em, đương nhiên sẽ nấp thật kỹ, nhưng em cũng đừng hành động khinh suất, chúng anh sẽ cố hết sức.”
Diệp Ân Tuấn đóng máy tính lại.
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu, nhất thời không biết phải nói gì.
Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Không muốn nói gì với anh?”
“Xin lỗi, em không nên hoài nghi anh.”
Thẩm Hạ Lan biết, mình càng sớm thẳng thắn càng tốt.
Diệp Ân Tuấn kéo cô ngồi xuống bên giường, thở dài nói: “Anh biết tính tình em, cũng biết tâm trạng em khi vừa nhìn thấy một màn này, nhưng Hạ Lan à, anh không ngoại tình, anh không có.”
“Em biết, mục đích Tử Thất làm vậy em cũng biết, em chỉ là có chút khó chịu.”
“Đợi tìm thấy Lam Tử Thất, anh phải nói cô ta một trận, đây là làm gì vậy? Cô ta vì không liên lụy em, có còn để chúng ta sống tốt với nhau không?”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt, nhưng sắc mặt bỗng khựng lại.
Lam Tử Thất là bạn tốt nhất của Thẩm Hạ Lan, cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì để Thẩm Hạ Lan và bản thân tách khỏi quan hệ, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện khiến cô đau lòng.
Cô ta biết rõ hơn bất kỳ ai, Thẩm Hạ Lan yêu Diệp Ân Tuấn thế nào, vì anh mà chịu nhiều khổ sở như vậy, bây giờ dù chân tướng rõ ràng, cũng không thể nào khiến trong lòng cô không chút khúc mắc, vậy cô ta làm vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ là khiến Thẩm Hạ Lan và mình sinh ra khoảng cách? Chẳng lẽ là vì khiến Thẩm Hạ Lan rời xa mình?
Tại sao muốn như vậy?
Vì chuyện của nhà họ Lam còn dính líu đến anh sao?
Diệp Ân Tuấn cố gắng suy nghĩ lại trong đầu, mình và nhà họ Lam không có bất kỳ quan hệ nào, thậm chí trong việc làm ăn cũng chưa từng có, vậy Lam Tử Thất tại sao lại làm vậy?
Thẩm Hạ Lan thấy anh bỗng chìm vào trầm tư thì cho rằng anh nghĩ tới đầu mối gì đó, đương nhiên cũng không dám quấy rầy anh, chỉ có thể đợi anh tự hồi phục lại.
Thời gian Diệp Ân Tuấn trầm tư cũng không dài, chỉ vài giây, anh hồi thần, thấy Thẩm Hạ Lan lại nhìn mình, vội điều chính tâm trạng và cảm xúc của bản thân, thấp giọng nói: “Chúng ta quay về trước đi, ở đây cũng không được gì.”
“Được, về nhà họ Diệp đi, phía ông ngoại em sợ mẹ và ông lo lắng.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan ra khỏi câu lạc bộ.
Bên ngoài không biết đã mưa phất phới từ lúc nào, Diệp Ân Tuấn vội cởi áo khoác trùm lên đầu cô, tâm trạng cô lại có chút lạc lõng.
“Tử Thất trước đây sợ nhất trời mưa, cũng không biết tối nay có sấm không.”
Thẩm Hạ Lan nhớ tới Lam Tử Thất trước đây, tình cảm nhiều năm như vậy, cô thật sự vô cùng lo lắng.
Con ngươi Diệp Ân Tuấn lóe lên vài cái, thấp giọng nói: “Quay về trước đi, mong có thể sớm chút tìm thấy họ.”
Thẩm Hạ Lan gật gật đầu.
Cô và Diệp Ân Tuấn lên xe, không hề nhìn thấy trong con hẻm không xa, đôi mắt Lam Tử Thất nhìn chăm chú vào họ.
Nước mắt lẫn nước mưa không ngừng rơi trên khuôn mặt cô ấy, tay chân cũng có chút lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại có chút nóng.
Lam Tử Thất tận mắt nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe mới xoay người rời đi.
Trên trời không biết từ lúc nào bắt đầu sấm chớp giao nhau.
Lam Tử Thất nhớ tới lúc nhỏ mình sợ nhất trời mưa, cảm thấy tiếng sấm có thể đánh nát linh hồn mình, nhưng bây giờ cô mới biết, mình lúc đó ấu trĩ buồn cười biết bao.
Cô cứ cảm thấy cuộc sống đối với cô quá khắc khe, cho rằng tất cả những điều mình từng trải qua đều là lý do có thể khiến mình tuyệt vọng, chỉ là những chuyện xảy ra gần đây mới khiến cô hiểu rõ, chuyện tuyệt vọng trong cuộc đời quá nhiều.
Lam Tử Thất lê thân thể mỏi mệt đi vào con hẻm nhỏ nhớp nháp, sau đó ba quẹo bảy rẽ đi tới trước cửa căn nhà cấp bốn, nhìn trái ngó phải không có ai mới đẩy mở cửa đi vào, lập tức đóng cửa lại.
“Ai?”
Trong phòng không mở đèn, nhưng lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Là chị.”
Lam Tử Thất vội mở miệng, đi tới.
“Chị?”
Đối phương nghe thấy giọng nói của Lam Tử Thất mới bất giác khựng lại, sau đó buông lỏng cảnh giác.
Lam Tử Thất không mở đèn, cô sở mở rồi sẽ thu hút sự chú ý của người khác.
Trước đó họ còn có thể tranh thủ ánh trăng nhìn rõ mặt nhau, nhưng bây giờ vì sấm chớp giao nhau, bên ngoài tối hù, Lam Tử Thất nhìn không rõ mặt em trai.
Lam Dũng cũng không nhìn rõ mặt Lam Tử Thất, chỉ có thể dựa vào giọng nói phân biệt phương hướng của cô.
“Chị, tình hình bên ngoài thế nào?”
“Không tốt lắm, người liên quan tới tất cả chuyện làm ăn của nhà chúng ta đều tránh không gặp, người có quan hệ thân thiết với nhà chúng ta hình như cũng xảy ra chuyện rồi.”
Lam Tử Thất thấp giọng nói, lấy gà quay từ trong lòng ra đưa sang.
“Ăn chút đi, vừa mua đấy, bên ngoài mưa rồi, không kịp mang dù, có lẽ có chút lạnh rồi.”
Giọng nói Lam Tử Thất giống như trước, nhưng Lam Dũng có thể nghe ra chút mặn mặn.
“Chị, chị khóc sao?”
“Không có, là mưa ướt.”
Lam Tử Thất cười cười, nhưng Lam Dũng cũng không nhìn thấy.
Lam Dũng im lặng nhận gà quay, trầm mặc một lát rồi nói: “Chị, trời sáng chị liền đi đi, đừng quản em nữa.”
“Nói gì vậy, em là em trai chị, chị không quản em thì ai quản em?”
Lam Tử Thất tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Lam Dũng.
Lam Dũng nhìn đôi chân mình, cười khổ nói: “Bây giờ nhà chúng ta tình hình như vậy, chị dẫn theo kẻ tàn phế như em căn bản không sống nỗi, em biết chị không muốn liên lụy chị Thẩm, cũng không muốn làm phiền người khác, chị, em đều biết, em không sao, dù họ bắt được em, em là kẻ tàn phế, họ còn có thể làm gì em chứ?”
“Chị không cho phép em nói bản thân như vậy, chị sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho em, nhất định có cách, chị nghe nói Trương Linh ở Hải Thành, chị sẽ…”
“Chị, Trương Linh ở nhà họ Thẩm, ở chỗ Diệp Ân Tuấn, chị cảm thấy chị sẽ có cơ hội tìm tới bà ta sao? Huống chi đôi chân này của em, bác sĩ cũng nói rồi, không chữa được, gãy chân dập nát, căn bản không có cách nào, chị từ bỏ đi.”
Giọng nói Lam Dũng không nghe ra vui giận, nhưng Lam Tử Thất lại đặc biệt áy náy và tự trách.
Đôi chân này của cậu là vì cứu mình ở biên giới nên mới tàn phế, Lam Tử Thất sao có thể không quản?
“Em còn nói linh tinh chị sẽ không nhận em là em trai nữa.”
“Không nhận thì không nhận đi, bây giờ có liên quan tới em cũng không phải là chuyện tốt. Sau khi chị rời đi, tìm một nơi không ai biết mai danh ẩn tích sống qua ngày, có lẽ những người đó cũng tìm không thấy chị. Sau khi nhà họ Lam xong xuôi chị hãy quay về, họ sẽ không cảm thấy chị biết gì đó, có lẽ sẽ chừa cho chị con đường sống. Chị, chị không cần phải ở đây chờ chết với em.”
Lam Dũng thật lòng muốn tốt cho Lam Tử Thất.
Cậu ta không muốn nhìn thấy cô chịu khổ, càng không muốn vì mình mà liên lụy tới cô.
Nước mắt Lam Tử Thất chảy càng dữ dội.
“Em, chị bây giờ chỉ có em là người thân, em có thể đừng nói vậy không? Ba mẹ bây giờ còn chưa biết thế nào đâu? Em còn không cần chị, em là muốn chị lại biến thành cô nhi sao?”
Cổ họng Lam Dũng nghẹn ngào, có chút khó chịu.
“Chị, trận tranh đấu này không nên để chị dính dáng vào.”
“Chị là người nhà họ Lam, bất kể thời gian quay về dài hay ngắn, chị đều sẽ không bỏ mặc nhà họ Lam, chị sẽ nghĩ cách dò la được tin tức ba mẹ, nghĩ cách chữa khỏi chân em, rồi sẽ có cách, đời này không chữa khỏi cho em, chị sẽ cắn rứt lương tâm cả đời.”
Đây là lời thực lòng.
Lam Dũng và Thẩm Hạ Lan mới quen biết bao lâu? Nếu không phải vì lo lắng cho cô, muốn cùng cô đi biên giới, cũng sẽ không khiến mình biến thành dáng vẻ này.
Tình nghĩa giữa cô và Thẩm Hạ Lan đương nhiên không có gì để nói, nhưng tất cả những điều Lam Dũng làm cho người chị như cô, cô cũng không thể gạt bỏ xem nhẹ.
Lam Dũng thấy không thuyết phục được cô, chỉ có thể thở dài, sau đó xé gà quay, cầm một nửa đặt vào tay Lam Tử Thất, thấp giọng nói: “Ăn đi, đừng cái gì cũng theo em, em biết, tiền của chúng ta không còn nhiều, nhưng cũng không thể ủy khuất bản thân, tốt xấu gì bây giờ chị cũng là lao động chính không phải sao?”
Lam Tử Thất khóc khóc cười cười, nhận gà quay, cùng Lam Dũng ăn trong đêm tối.
Lam Dũng thở dài, trong lòng lại có chủ ý.
Cậu ta đã phế rồi, dù chết cũng không sao cả, nhưng Lam Tử Thất từ nhỏ bị bắt cóc, vừa quay về nhà họ Lam, còn chưa được hưởng phúc thì đã khiến cô chịu tất cả phong ba bão táp, chuyện này không công bằng với cô.
Có lẽ người có thể cứu cô chỉ có Thẩm Hạ Lan.
Lam Dũng quyết định chủ ý, tranh thủ sắc đêm nhìn khuôn mặt nghiêng của Lam Tử Thất, vừa khéo một đường chớp lướt qua, dáng vẻ tái nhợt gầy yếu trên mặt cô khiến trái tim cậu ta bất giác nhói đau.
“Chị, em muốn ăn bánh bao nhỏ, gà quay quá ngấy.”
Lam Dũng thấp giọng mở miệng.
Lam Tử Thất khựng lại một lát, nói: “Kiên trì một chút, sáng sớm mai chị đi mua cho em, bây giờ bên ngoài giới nghiêm, chị…”
“Thật sự rất muốn ăn.”
Giọng nói Lam Dũng không lớn, thậm chí không hề có chút giọng điệu khẩn cầu, nhưng trái tim Lam Tử Thất chính là khó chịu đến sắp chết mất.
Cậu từng là cậu cả nhà họ Lam, muốn ăn gì mà không có? Lúc nào thì từng chịu tủi thân như vậy?
Bắt cậu ở nơi này đã đủ khiến Lam Tử Thất khó chịu rồi, bây giờ nghe thấy Lam Dũng nói vậy, lập tức lại đau lòng.
“Em đợi chút, chị đi mua cho em, phải tự chú ý an toàn biết không? Đừng mở đèn.”
Lam Tử Thất dặn dò, Lam Dũng đều đồng ý, nhìn cô ra khỏi phòng, Lam Dũng mới lấy điện thoại ra, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt có chút lập lòe bất định.
CHƯƠNG 852: CHÚNG CON CHẠY KHÔNG ĐƯỢC
Sau khi Lam Tử Thất rời khỏi phòng, Lam Dũng còn đang do dự.
Thực ra Lam Tử Thất cũng không phải kẻ ngốc, cô biết Lam Dũng muốn đẩy mình đi, chỉ là không muốn khiến cậu đau lòng mà thôi.
Bây giờ nghe thấy Lam Dũng lục tìm điện thoại, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng rời đi, trong tay cầm sim điện thoại của cậu.
Lam Dũng cuối cùng quyết ý, lúc định gọi điện thoại cho Thẩm Hạ Lan mới phát hiện sim điện thoại không thấy đâu.
Cậu lập tức sững lại, không biết Lam Tử Thất đã lấy sim điện thoại của mình đi từ lúc nào, bây giờ nhìn điện thoại không có sim, cậu bất giác cười khổ.
Bây giờ dù có điện thoại thì có tác dụng gì chứ?
Lam Tử Thất trước nay không cho cậu gọi thức ăn ngoài, sợ gây phiền phức, bất kể chuyện gì cũng tự mình làm, bây giờ mới bao lâu đâu, cô đã gầy đi rất nhiều.
Lam Dũng biết là mình liên lụy chị, nhưng bây giờ ngay cả tư cách chết cậu cũng không có, nếu cậu thật sự chết rồi, có lẽ Lam Tử Thất sẽ thật sự không sống nỗi nữa.
Cậu sống thực ra chính là vì Lam Tử Thất.
Lam Dũng thở dài nằm xuống, hung hăng đánh lên đôi chân mình, nhưng một chút cảm giác cũng không có.
Hoàng Phi!
Cái tên này bị cậu khắc vào trong xương cốt, rồi sẽ có một ngày cậu sẽ khiến hắn trả giá.
Sau khi Lam Tử Thất ra khỏi nhà, nhìn thấy bên ngoài khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc và nhà họ Diệp đang tìm kiếm, cô biết họ đang tìm mình.
Xem ra thật sự không thể ở lại Hải Thành nữa, cô và Lam Dũng cần nhanh chóng rời khỏi đây, không chỉ là vì Thẩm Hạ Lan, cũng là vì Lam Dũng, bất kể thế nào, cô tuyệt đối không thể để cậu xuất hiện bất kỳ vấn đề và nguy hiểm nào.
Lam Tử Thất tránh đi tất cả mọi người, bỗng nhìn thấy một chiếc xe lái về phía nhà tổ nhà họ Diệp.
Cô mơ hồ nhìn thấy Diệp Minh Triết và Diệp Tranh.
Con ngươi Lam Tử Thất có chút ẩm ướt.
Những đứa bé này, đời này của cô e rằng không còn cơ hội nhìn thấy chúng nữa.
Lam Tử Thất sợ bản thân khó chịu, vội vàng xoay người rời đi.
Diệp Minh Triết cúi đầu nghịch điện thoại, bỗng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài một cái.
Diệp Nghê Nghê bị động tác của cậu bé làm giật mình.
“Anh, anh làm gì vậy? Nhìn gì đó?”
Nói rồi, cô bé cũng nhìn theo ra ngoài.
Diệp Minh Triết cau mày, khí thế đã có chút giống Diệp Ân Tuấn.
“Vừa nãy hình như cảm giác có ánh mắt nhìn chúng ta.”
“Sao có thể? Chúng ta là xe quân đội, ai dám nhìn chúng ta?”
Những ngày nay Diệp Nghê Nghê ở trong quân khu luyện tập, thân thể cường tráng hơn không ít.
Diệp Minh Triết không nói chuyện, lại cúi đầu chơi game, nhưng mờ hồ cảm thấy như sắp có chuyện xảy ra.
Diệp Tranh nhìn cậu, sáp tới.
“Thật sự không phải ảo giác?”
“Có lẽ là ảo giác, mấy ngày nay quá mệt rồi, lát nữa đến nhà tắm rửa ngủ một giấc thật ngon.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Diệp Tranh gật gật đầu, nhưng vẫn rất tò mò nhìn ra ngoài một cái, không có ai mà.
Lúc hàng người lái vào nhà tổ nhà họ Diệp, Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đã ở ngoài đợi.
Thẩm Hạ Lan thân thể đặc thù, Diệp Ân Tuấn không muốn cô ra ngoài, nhưng không còn cách nào, cô kiên trì, anh chỉ có thể tùy cô, nhưng cả đường che ô, vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Lúc Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy họ, cười nói: “Sao còn ra ngoài đón chúng tôi chứ? Tôi cho rằng Diệp Ân Tuấn cậu sẽ đi đón chúng, sao vậy? Còn muốn tôi đích thân đưa về, mặt mũi cậu thật lớn nha!”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Có chút chuyện nên trễ nãi.”
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn con mình? Đúng rồi, tôi thấy trên đường khắp nơi đều là người của nhà họ Hoắc chúng tôi và nhà họ Diệp các cậu, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, tìm một người.”
Diệp Ân Tuấn mở cửa.
Diệp Nghê Nghê nhảy ra trước nhất.
“Ba, con nhớ ba chết mất.”
Cô bé trực tiếp nhảy lên người Diệp Ân Tuấn, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn chụt chụt vào hai má.
Bị giọng nói mềm mại của con gái công kích, nụ cười của Diệp Ân Tuấn càng đậm.
“Ba cũng nhớ con. Mau về nhà, đừng dầm mưa.”
Diệp Ân Tuấn đặt Diệp Nghê Nghê xuống.
Cô bé đi tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, cẩn thận nhìn bụng cô, nói: “mẹ, bụng mẹ sao không có chút thay đổi nào vậy? Em gái nhỏ chưa lớn sao?”
Thẩm Hạ Lan mặc dù tâm trạng không tốt, nhìn thấy con mình quay về, ít nhiều vẫn là thoải mái một chút.
“Em gái nhỏ lớn chậm, đến đây, mẹ dắt con về nhà.”
“Đợi anh trai.”
Diệp Nghê Nghê đứng cạnh Thẩm Hạ Lan.
Lúc Diệp Minh Triết và Diệp Tranh xuống xe, Diệp Tranh có chút kích động nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Ba, mẹ, chúng con về rồi.”
“Ngoan!”
Thẩm Hạ Lan kêu cậu bé đi tới.
Diệp Minh Triết thật ngầu xuống xe, tay còn cầm trò chơi đang chơi, khiến Diệp Ân Tuấn có chút buồn bực.
“Không biết gọi à?”
“Lão Diệp, con về rồi.”
Nói xong, cậu bé trực tiếp lướt qua người anh đi tới cạnh Thẩm Hạ Lan, thấy cô cười híp mắt nhìn mình mới cất điện thoại đi.
“mẹ, con về rồi.”
Thẩm Hạ Lan nhìn ba đứa bé đều có chút đen, nhưng lại càng thêm khỏe mạnh, cười nói: “Mau vào nhà. Vì có chuyện bất ngờ, mẹ và Ba đều không làm cơm, các con tắm rửa rồi đợi một chút, mẹ đi làm ngay.”
“Nào tới phiên chị làm cơm? Em đến là được rồi.”
Hoắc Chấn Hiên tự đề cử.
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói: “chú không muốn về xem xem đã xảy ra chuyện gì?”
“Không muốn, trong nhà có Hoắc Chấn Đình, không xảy ra chuyện gì được, dù thật sự có chuyện, anh ta cũng có thể giải quyết, vẫn là ăn cơm quan trọng nhất.”
Hoắc Chấn Hiên cùng đám trẻ vào nhà.
Trải qua một trận giằng co như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút mệt, nhưng nhìn thấy đám trẻ, cô vẫn là rất vui, đương nhiên không muốn lên lầu nhanh như vậy.
Diệp Minh Triết là người đầu tiên phát hiện cô mệt mỏi, cậu bé tìm gối dựa cho cô, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ mệt thì quay về nghỉ ngơi đi, chúng con tắm xong rồi ra, mẹ yên tâm, chúng con không chạy được.”
“Nhóc thối, con còn muốn chạy đi đâu?”
Thẩm Hạ Lan khẽ nhèo cái mũi cậu bé, lúc này mới phất hiện con trai cao hơn rồi.
“Sắp đến tết rồi, con muốn quà gì?”
Thẩm Hạ Lan vuốt vuốt tóc trước trán cậu bé.
Diệp Minh Triết mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không ngăn cản, đại khái là người có thể động vào tóc cậu cũng chỉ có cô mà thôi.
“Con muốn mấy quyển sách đen.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại một lát.
“Sách đen là sách gì?”
“Sách của liên minh hacker, cái này mẹ không mua được, con có cách lấy được, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ vẫn là hỏi Nghê Nghê và Diệp Tranh cần gì đi.”
Diệp Minh Triết nói xong liền im lặng.
Thẩm Hạ Lan biết con trai mình về phương diện máy tính không tệ, nhưng liên minh hacker là cái quỷ gì?
Diệp Ân Tuấn vừa khéo đi tới, nghe thấy lời của Diệp Minh Triết, vội giải thích: “Liên minh hacker chính là liên minh của một số tổ chức hacker tự phát hàng đầu trên thế giới, kỹ thuật đều không tệ, họ tiếp nhận một số nhiệm vụ, giá cả khá cao, thuộc vùng xám.”
Thẩm Hạ Lan vừa nghe liền có chút lo lắng.”
“Con trai anh muốn đi vùng xám lăn lộn?”
“Cũng không có gì không được.”
Diệp Ân Tuấn không quá để tâm những thứ này, liên minh hacker không xem kinh nghiệm, chỉ nhìn bản lĩnh, với bản lĩnh của Diệp Minh Triết muốn vào liên minh hacker cũng không phải chuyện khó khăn gì, liền xem bản thân cậu bé có muốn hay không.
Thẩm Hạ Lan còn muốn nói gì đó, liền nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói: “mẹ, anh rất lợi hại, anh ở quân khu giúp ông chú ba phá một vụ án, hình như chính là dùng hacker máy tính gì đó, dù sao mọi người đều rất sùng bái anh, fan của anh rất nhiều.”
Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đều sững sốt.
Diệp Minh Triết giúp Hoắc Chấn Hiên phá án?
Hoắc Chấn Hiên nghe thấy thì cười nói: “À, đúng, chính là vụ án của Phương Thiến lần trước, bà ta có thể nhanh chóng sa lưới, bọn chú có thể nhanh chóng khóa chặt người liên hệ của bà ta đều là công lao của Diệp Minh Triết, kỹ thuật máy tính của tên nhóc này quá tuyệt. Có con trai thiên tài như vậy, hai người thật sự định mai một?”
“Chú có ý gì?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp ngồi lên sofa, sắc mặt nhàn nhã nhìn Hoắc Chấn Hiên.
Hoắc Chấn Hiên sờ sờ mũi, còn chưa nói gì, Diệp Nghê Nghê đã mở miệng.
“mẹ, Ba, hai người biết không? Không chỉ anh con xuất sắc, anh Tranh càng lợi hại. anh ấy ở trên trận địa cứu về rất nhiều chiến sĩ. Mọi người đều gọi anh ấy là tiểu thần y đấy.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức kinh ngạc.
Diệp Ân Tuấn cũng sững sốt, không tin nổi nhìn sang Diệp Tranh.
Diệp Tranh có chút ngại ngùng gãi đầu nói: “Con chỉ là học vài điều sư phụ dạy, cũng không có gì.”
“Học Trương Linh?”
“Dạ.”
Diệp Tranh gật đầu.
Thẩm Hạ Lan lại có chút ngây ngốc.
“Trương Linh dạy con lúc nào?”
“Bảy giờ tối mỗi ngày, sư phụ đều sẽ dạy online, hơn nữa con đã học được sáu vị và tám mạch kỳ kinh trên cơ thể người rồi, sư phụ còn dạy con châm cứu, hiện tại con còn chưa học xong.”
Diệp Tranh rành rọt nói, lại khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan cả kinh.
Họ tìm lâu như vậy cũng không tìm thấy Trương Linh, không nghĩ tới mỗi tối bà ta còn dạy Diệp Tranh y học, họ thật sự không nghĩ tới.
“Sao vậy? Ba, mẹ, có vấn đề gì sao?”
Diệp Tranh có chút sững sốt, cảm thấy mình cũng không có nói gì mà.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn vội phản ứng lại, lắc đầu nói: “Không có gì, Trương Linh bây giờ còn đang dạy con?”
“Dạ, sư phụ nói để con qua năm đi tham gia kỳ thi, kỳ thi y học.”
Câu này của Diệp Tranh lập tức như một quả bom ném vào nhà tổ nhà họ Diệp.
Hoắc Chấn Hiên cười nói: “Hai đứa con trai giỏi giang này của hai người ấy, được lão tổng quân khu nhìn trúng rồi, lần này chú về, cũng là muốn hỏi hai người, có muốn để chúng lại quân khu không? Nếu đồng ý, chúng sẽ chính thức trở thành nhân tài được quân khu dốc toàn lực bồi dưỡng, sau này sẽ đi học ở quân khu, trực tiếp hướng lên, tiền đồ cuối cùng thế nào, hai người biết đấy.”
Thẩm Hạ Lan vẫn là ngây người, vội nhìn sang Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn nhanh chóng giải thích: “Tiền đồ cuối cùng chính là ở lại quân khu, hoặc là nhân tài kỹ thuật quân khu, cả đời cống hiến cho quân khu, hoặc là ký hợp đồng, đến thời hạn thì giải ngũ, giống như anh vậy.”
Thẩm Hạ Lan cau chặt mày lại.
Cô không nỡ để đám trẻ rời khỏi mình, nhưng chuyện này liên quan đến tiền đồ của chúng, cô biết rõ hơn bất kỳ ai, giấc mơ của Diệp Minh Triết là gì.
“Chuyện này từ từ rồi nói đi, phải xem ý nguyện của bản thân tụi nhỏ, em không có ý kiến. Em tôn trọng chúng.”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan nói vậy, nhưng đáy mắt lại có chút đỏ lên.
Diệp Ân Tuấn biết cô không nỡ, khẽ vỗ vai cô, muốn an ủi vài câu, lại nghe thấy điện thoại của Thẩm Hạ Lan bỗng vang lên.
Hai người lập tức sững sốt, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra, số máy xa lạ đó khiến hô hấp Thẩm Hạ Lan cũng có chút gấp gáp.