Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-528
Chương 528: Anh ta vừa mới bị chó cắn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô ở trong đại viện quân khu sao? Phòng của ai? Tô Nam?”
Tống Dật Hiên là biết Tô Nam, cũng biết Tô Nam ở đại viện quân khu có căn nhà, Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, anh ta tự nhiên nghĩ tới Tô Nam, thân phận liệt sĩ của ba mẹ Bạch Tử Đồng luôn bảo mật.
Thẩm Hạ Lan không sống ở nhà họ Tống, lại muốn đến đại viện quân khu của Tô Nam ở, trong lòng Tống Dật Hiên ít nhiều có hơi không quá thoải mái.
Nghe thấy Tống Dật Hiên hỏi mình như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sững ra, có điều lại thấp giọng nói: “Không phải là của Tô Nam, anh đừng hỏi. Tôi ở đây rất an toàn, anh có thể yên tâm rồi”
Lời nói này khiến Tống Dật Hiên có hơi buồn bực, giống như ở cùng anh ta thì không an toàn vậy, có điều cũng không có nói gì.
“Được, tôi bây giờ đưa Diệp Tranh qua, cô nói với cảnh vệ ở cửa một tiếng, nếu không tôi không vào. được”
So với nhà của nhà họ Tống, đại viện quân khu quả thật có chỉ số an toàn cao hơn rất nhiều. Ở nơi này, cho dù là Diệp Nam Phương muốn tìm Thẩm Hạ Lan, chỉ cần không có sự cho phép của Thẩm Hạ Lan thì anh ta không vào được, cũng không thể làm cái gì với Thẩm Hạ Lan.
“Được”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, Bạch Tử Đồng khẽ cười nói: “Tống Dật Hiên chắc sẽ hận tôi”
“Cô nói mấy thứ này không có tác dụng gì cả, đúng rồi, cô ở bệnh viện, người quen biết nhiều, về sau giới thiệu cho anh ta mấy cô gái xem sao”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Bạch Tử Đồng trực tiếp lắc đầu nói: “Cô cũng thật thú vị, Tống Dật Hiên ở Hải Thành chính là công tử ăn chơi có tiếng, phụ nữ nào mà anh ta chưa từng thấy chứ? Còn cần tôi giới thiệu cho anh ta sao? Cô thật tưởng rằng anh ta nhìn mấy. người phụ nữ đó thì tình cảm đối với cô sẽ thu lại sao?
“Cảm ơn cô, Tử Đồng”
Thẩm Hạ Lan cho dù còn muốn nói cái gì, cũng cảm thấy sắp xếp như này là tốt nhất rồi.
“Đừng nói cảm ơn, cô cầm thuốc này theo, ngộ nhỡ khi cơ thể không chống đỡ được thì uống một viên, đừng uống nị. Cô hiện nay là một người bệnh, đừng xem bản thân thành người khỏe mạnh. Tôi biết con gái là bảo bối tâm can của cô, con bé bây giờ tung tích không rõ cô rất lo lắng, nhưng cũng phải giữa sức khỏe cho chính mình biết chữa?”
“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan không có từ chối, nhận lấy thuốc rồi bỏ vào túi bên cạnh người.
Cô vô thức gọi điện lần nữa cho Diệp Ân Tuấn, điện thoại vẫn không thể gọi được, loại thấp thỏm mờ mịt đó không biết làm sao ở trong lòng khiến Thẩm Hạ Lan gần như muốn sụp đổ rồi.
Đã một ngày rồi, Diệp Ân Tuấn mất tích một ngày rồi.
Lần trước anh mất tích đã xảy chuyện như kia, lần này lại sẽ có chuyện gì?
Thẩm Hạ Lan không biết, sự lo lắng càng tăng lên, cộng thêm Thẩm Nghê Nghê cũng không có tin tức, Thẩm Hạ Lan thật sự có hơi mệt mỏi rồi.
Tống Dật Hiên tới rất nhanh.
Sau khi cảnh vệ thông báo, Tống Dật Hiên dẫn Diệp Tranh đi vào đại viện quân khu.
Diệp Tranh khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, có hơi áy náy nói: “Xin lỗi mẹ, con làm mất Nghê Nghê rồi.
Xin lỗi, đều là ba con không tốt, mới khiến mẹ lo lắng như vậy”
Thấy Diệp Tranh áy náy như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan có hơi khó chịu.
Cô muốn ôm lấy Diệp Tranh, đáng tiếc thân thể không cho phép, chỉ có thể sờ đầu của cậu bé nói: “Không cần tự trách, chuyện này không liên quan tới con. Mặc kệ ba con làm cái gì, đều là sự lựa chọn của ba con, không cần con tới xin lỗi. Huống chi chuyện của người lớn cũng không cần đứa trẻ như con đến gánh vác cái gì. Còn Nghê Nghê, con đã làm tới mức tốt nhất rồi”
“Nhưng là con làm mất Nghê Nghê. Con nên đem em ấy cùng chạy, hoặc cùng ở lại, đợi chú Tống tới cứu hai chúng con, như thế Nghê Nghê sẽ không mất tích rồi”
Diệp Tranh đột nhiên bật khóc.
Phải làm sao?
Cậu bé có phải là thật sự rất vô dụng không?
Lần trước đã làm mất Thẩm Minh Triết, lần này lại làm mất Thẩm Nghê Nghệ, cậu bé sao lại ngốc như vậy chứ?
Ba nói quả nhiên không sai, cậu bé chính là đứa trẻ ngốc, cái gì cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh khóc càng thương tâm hơn.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Tranh khóc thành như này, vô cùng đau lòng.
“Đừng khóc, Tranh Tranh, con đã làm đủ tốt rồi.
Con nghĩ xem, nếu con không để Nghê Nghê đi trước, ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề gì khác thì sao? Con đem cơ hội trốn thoát cho Nghê Nghê, con đã làm rất tốt rồi.
Còn Nghê Nghê không có trở về, đó là năng lực sinh tồn bên ngoài của chính Nghê Nghê có vấn đề, không có liên quan tới con. Đừng đem chuyện gì cũng đều đổ lên người của mình. Con vẫn là một đứa trẻ, gánh không nổi những chuyện này. Nghe lời của mẹ, ở đây cố gắng ăn cơm, nghỉ ngơi, đợi mẹ và chú Tống tìm được Nghê Nghê trở về có được không?”
Thẩm Hạ Lan vẻ mặt dịu dàng, một chút ý trách cứ cũng không có, lại khiến Diệp Tranh càng khó chịu.
Cậu bé lao vào trong lòng Thẩm Hạ Lan, khóc hu hu.
Ở trong mắt của người khác, ở trước mặt ba, Diệp Tranh luôn kiên cường, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cậu bé yếu đuối không thể chống đỡ được rồi Trong thời gian ngắn ngủi, cậu bé đã trải qua rất rất chuyện, cuối cùng nhớ rõ ai tốt nhất với cậu bé.
Thẩm Hạ Lan đối với cậu bé mà nói chính là mẹ ruột, ngủ cũng không thay thế được.
Thấy Diệp Tranh khóc thành như này, Thẩm Hạ Lan cũng khó chịu.
An ủi Diệp Tranh một lúc, người làm trong nhà của Bạch Tử Đồng cũng tới rồi, sắp xếp xong cho Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan lúc này cùng Tống Dật Hiên rời khỏi.
Trên xe hai người không nói một lời. Thẩm Hạ Lan là không biết nói gì, Tống Dật Hiên không muốn nói gì cả, bầu không khí có hơi gượng gạo.
Tới chỗ cách biệt thự của Diệp Nam Phương không xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đám người của Diệp Nam Phương đã ồi, bao quanh biệt thự đến một giọt nước cũng không lọt, khả năng là vì Diệp Tranh và Thẩm Nghê nghê mất tích mà nổi giận.
Tống Dật Hiên hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Chúng ta bây giờ qua đó cũng không có cái gì, dù sao anh ta bây giờ vẫn đang nổi cáu, chưa chắc có thể chú ý tới chúng ta, như thế nào? Bây giờ qua hay là như nào?”
Thẩm Hạ Lan nhìn những người trước mắt của Diệp Nam Phương, trước mắt cô không có tâm tư cũng không có thể lực giao phong chính diện với anh ta, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đừng kinh động tới anh ta, chúng ta vòng qua đi, có đường vòng qua không?”
“Không có, hoặc đi thẳng vào, hoặc lùi lại, bây giờ tôi muốn biết, nếu Nghê Nghê từ trong biệt thự đi ra, sẽ vô thức đi về hướng nào?”
Khi nghe thấy Tống Dật Hiên hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới phản ứng lại.
Thẩm Nghê Nghê đều luôn vô thức chọn lựa đi về bên phải. Đây là thói quen của cô bé.
Khi Thẩm Hạ Lan nghĩ tới, nhắm mắt lại, đem mình tưởng tượng thành Thẩm Nghê Nghê, sau đó nghĩ từ trong biệt thự chạy ra trực tiếp đi về phía bên phải, sau đó mở mắt ra thấp giọng nói: “Lùi lại. Nghê Nghê sẽ dọc theo con đường này đi tiếp, không biết sẽ đi tới đâu”
“Cô chắc chắn?”
“Chắn chắn”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn như vậy, Tống Dật Hiên lúc này đánh vô lăng, dưới tình huống không kinh động tới Diệp Nam Phương lái xe chở Thẩm Hạ Lan rời đi.
Xe của bọn họ lái rất chậm, trên đường cũng.
không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nghê Nghệ, trái tim của Thẩm Hạ Lan từng chút tối đi, các loại suy đoán không tốt đều trào ra.
Vào lúc này, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, mà cảnh sát có hơi cung kính đứng ở cổng của một ngôi biệt thự, nói gì đó với một cậu bé.
Tống Dật Hiên cười nói: “Phú nhị đại bây giờ nhỏ như vậy đã có phong phạm như này sao không? So với tôi khi đó còn trưởng thành sớm hơn nhiều”
Thẩm Hạ Lan hơi nghiêng mặt liếc nhìn.
Cậu bé đó lớn lên mày thanh mắt tú, giữa mi tâm lại có một tia cương nghị, nhìn ra được là một đứa trẻ có gia giáo giáo và xuất thân cũng không tồi.
Khi Thẩm Hạ Lan định cùng Tống Dật Hiên đi qua, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt của cô hình như nhìn thấy chiếc váy có chút quen thuộc.
“Dừng xe!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lên tiếng, Tống Dật Hiên bị dọa giật mình, có điều vẫn kịp thời đạp phanh xe.
“Sao thế?”
“Hình như là Nghê Nghê”
Thẩm Hạ Lan vội vàng xuống xe.
Lúc xuống xe có hơi choáng váng, cô kịp thời dựa vào cửa xe cho ổn định lại.
Tống Dật Hiên muốn tới đỡ, lại bị Thẩm Hạ Lan từ chối.
“Không cần, tôi có thể”
“Người phụ nữ này cô có thể đừng cậy mạnh như vậy được không?”
Tống Dật Hiên thật sự có hơi sầu não rồi.
Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác từ chối sự giúp đỡ của anh ta, cứ khiến anh ta có một loại ảo giác Thẩm Hạ Lan muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, tuy là ảo giác mà anh ta tự nghĩ ra, nhưng loại cảm giác này thật lòng không quá tốt.
Thẩm Hạ Lan tự nhiên là biết sự bất mãn của Tống Dật Hiên, có điều lại không có nói gì, chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt, để anh ta sớm ý thức được cũng không có gì không tốt.
Thấy Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, Tống Dật Hiên càng thêm bực tức.
Anh ta bỗng đá viên đá bên cạnh chân đi, không sai không lệch, vừa hay đá vào xe cảnh sát.
Tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên, đột nhiên thu hút sự chú ý của cảnh sát.
“Ai? Làm gì đó hả?”
Lệ khí của đối phương tương đối nặng.
Tống Dật Hiên cũng đang có một bụng lửa giận, thấy đối phương giọng điệu không thân thiện, lập tức cười lạnh nói: “Sao hả? Con đường này là nhà anh mở sao?”
Cảnh sát còn muốn nói gì đó, nhìn thấy là Tống Dật Hiên, đột nhiên khựng lại, sau đó có hơi nặn ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Là cậu Tống, cậu Tống sao có thời gian qua đây rồi?”
“Tiểu gia tôi muốn đi đâu, còn phải báo cáo với anh sao? Anh tính là cái thá gì chứ?”
Tống Dật Hiên thật sự là hung hăng ngang ngược tới cực điểm.
Thẩm Hạ Lan biết anh ta là đang giận, vội bước tới nói với cảnh sát: “Xin lỗi, anh ta vừa rồi bị chó cắn, tâm trạng có hơi không tốt, anh đừng tính toán với anh ta: “Không dám”
Cảnh sát vội mở miệng.
Tống Dật Hiên lại có hơi buồn bực rồi.
Anh ta khi nào bị chó căn rồi chứ? Anh ta là bị sự xa lạ của Thẩm Hạ Lan chọc cho tức giận có được không?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không cho anh ta cơ hội giải thích, trực tiếp nhìn sang cậu bé ở trước mắt.
“Xin chào, xin hỏi cháu xưng hô như nào?”
Thẩm Hạ Lan từ trong mắt của cậu bé nhìn ra sự cơ trí, trầm ổn và yên tĩnh giống với Thẩm Minh Triết. Đứa trẻ như này, hoặc là một thiên tài, hoặc là một người kế nhiệm được bồi dưỡng ra, mặc kệ là loại nào, đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, đều cảm thấy cô không thể dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ khác mà nhìn cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lịch sự như vậy, cười nói: “Cháu tên Tiêu Dật, dì có chuyện gì sao?”
Vào lúc này, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc từ bên trong chạy ra.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô ở trong đại viện quân khu sao? Phòng của ai? Tô Nam?”
Tống Dật Hiên là biết Tô Nam, cũng biết Tô Nam ở đại viện quân khu có căn nhà, Bạch Tử Đồng là vợ của Tô Nam, anh ta tự nhiên nghĩ tới Tô Nam, thân phận liệt sĩ của ba mẹ Bạch Tử Đồng luôn bảo mật.
Thẩm Hạ Lan không sống ở nhà họ Tống, lại muốn đến đại viện quân khu của Tô Nam ở, trong lòng Tống Dật Hiên ít nhiều có hơi không quá thoải mái.
Nghe thấy Tống Dật Hiên hỏi mình như vậy, Thẩm Hạ Lan hơi sững ra, có điều lại thấp giọng nói: “Không phải là của Tô Nam, anh đừng hỏi. Tôi ở đây rất an toàn, anh có thể yên tâm rồi”
Lời nói này khiến Tống Dật Hiên có hơi buồn bực, giống như ở cùng anh ta thì không an toàn vậy, có điều cũng không có nói gì.
“Được, tôi bây giờ đưa Diệp Tranh qua, cô nói với cảnh vệ ở cửa một tiếng, nếu không tôi không vào. được”
So với nhà của nhà họ Tống, đại viện quân khu quả thật có chỉ số an toàn cao hơn rất nhiều. Ở nơi này, cho dù là Diệp Nam Phương muốn tìm Thẩm Hạ Lan, chỉ cần không có sự cho phép của Thẩm Hạ Lan thì anh ta không vào được, cũng không thể làm cái gì với Thẩm Hạ Lan.
“Được”
Thẩm Hạ Lan cúp máy, Bạch Tử Đồng khẽ cười nói: “Tống Dật Hiên chắc sẽ hận tôi”
“Cô nói mấy thứ này không có tác dụng gì cả, đúng rồi, cô ở bệnh viện, người quen biết nhiều, về sau giới thiệu cho anh ta mấy cô gái xem sao”
Thẩm Hạ Lan nói xong, Bạch Tử Đồng trực tiếp lắc đầu nói: “Cô cũng thật thú vị, Tống Dật Hiên ở Hải Thành chính là công tử ăn chơi có tiếng, phụ nữ nào mà anh ta chưa từng thấy chứ? Còn cần tôi giới thiệu cho anh ta sao? Cô thật tưởng rằng anh ta nhìn mấy. người phụ nữ đó thì tình cảm đối với cô sẽ thu lại sao?
“Cảm ơn cô, Tử Đồng”
Thẩm Hạ Lan cho dù còn muốn nói cái gì, cũng cảm thấy sắp xếp như này là tốt nhất rồi.
“Đừng nói cảm ơn, cô cầm thuốc này theo, ngộ nhỡ khi cơ thể không chống đỡ được thì uống một viên, đừng uống nị. Cô hiện nay là một người bệnh, đừng xem bản thân thành người khỏe mạnh. Tôi biết con gái là bảo bối tâm can của cô, con bé bây giờ tung tích không rõ cô rất lo lắng, nhưng cũng phải giữa sức khỏe cho chính mình biết chữa?”
“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan không có từ chối, nhận lấy thuốc rồi bỏ vào túi bên cạnh người.
Cô vô thức gọi điện lần nữa cho Diệp Ân Tuấn, điện thoại vẫn không thể gọi được, loại thấp thỏm mờ mịt đó không biết làm sao ở trong lòng khiến Thẩm Hạ Lan gần như muốn sụp đổ rồi.
Đã một ngày rồi, Diệp Ân Tuấn mất tích một ngày rồi.
Lần trước anh mất tích đã xảy chuyện như kia, lần này lại sẽ có chuyện gì?
Thẩm Hạ Lan không biết, sự lo lắng càng tăng lên, cộng thêm Thẩm Nghê Nghê cũng không có tin tức, Thẩm Hạ Lan thật sự có hơi mệt mỏi rồi.
Tống Dật Hiên tới rất nhanh.
Sau khi cảnh vệ thông báo, Tống Dật Hiên dẫn Diệp Tranh đi vào đại viện quân khu.
Diệp Tranh khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, có hơi áy náy nói: “Xin lỗi mẹ, con làm mất Nghê Nghê rồi.
Xin lỗi, đều là ba con không tốt, mới khiến mẹ lo lắng như vậy”
Thấy Diệp Tranh áy náy như vậy, trái tim của Thẩm Hạ Lan có hơi khó chịu.
Cô muốn ôm lấy Diệp Tranh, đáng tiếc thân thể không cho phép, chỉ có thể sờ đầu của cậu bé nói: “Không cần tự trách, chuyện này không liên quan tới con. Mặc kệ ba con làm cái gì, đều là sự lựa chọn của ba con, không cần con tới xin lỗi. Huống chi chuyện của người lớn cũng không cần đứa trẻ như con đến gánh vác cái gì. Còn Nghê Nghê, con đã làm tới mức tốt nhất rồi”
“Nhưng là con làm mất Nghê Nghê. Con nên đem em ấy cùng chạy, hoặc cùng ở lại, đợi chú Tống tới cứu hai chúng con, như thế Nghê Nghê sẽ không mất tích rồi”
Diệp Tranh đột nhiên bật khóc.
Phải làm sao?
Cậu bé có phải là thật sự rất vô dụng không?
Lần trước đã làm mất Thẩm Minh Triết, lần này lại làm mất Thẩm Nghê Nghệ, cậu bé sao lại ngốc như vậy chứ?
Ba nói quả nhiên không sai, cậu bé chính là đứa trẻ ngốc, cái gì cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, Diệp Tranh khóc càng thương tâm hơn.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Tranh khóc thành như này, vô cùng đau lòng.
“Đừng khóc, Tranh Tranh, con đã làm đủ tốt rồi.
Con nghĩ xem, nếu con không để Nghê Nghê đi trước, ngộ nhỡ xuất hiện vấn đề gì khác thì sao? Con đem cơ hội trốn thoát cho Nghê Nghê, con đã làm rất tốt rồi.
Còn Nghê Nghê không có trở về, đó là năng lực sinh tồn bên ngoài của chính Nghê Nghê có vấn đề, không có liên quan tới con. Đừng đem chuyện gì cũng đều đổ lên người của mình. Con vẫn là một đứa trẻ, gánh không nổi những chuyện này. Nghe lời của mẹ, ở đây cố gắng ăn cơm, nghỉ ngơi, đợi mẹ và chú Tống tìm được Nghê Nghê trở về có được không?”
Thẩm Hạ Lan vẻ mặt dịu dàng, một chút ý trách cứ cũng không có, lại khiến Diệp Tranh càng khó chịu.
Cậu bé lao vào trong lòng Thẩm Hạ Lan, khóc hu hu.
Ở trong mắt của người khác, ở trước mặt ba, Diệp Tranh luôn kiên cường, bây giờ nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, cậu bé yếu đuối không thể chống đỡ được rồi Trong thời gian ngắn ngủi, cậu bé đã trải qua rất rất chuyện, cuối cùng nhớ rõ ai tốt nhất với cậu bé.
Thẩm Hạ Lan đối với cậu bé mà nói chính là mẹ ruột, ngủ cũng không thay thế được.
Thấy Diệp Tranh khóc thành như này, Thẩm Hạ Lan cũng khó chịu.
An ủi Diệp Tranh một lúc, người làm trong nhà của Bạch Tử Đồng cũng tới rồi, sắp xếp xong cho Diệp Tranh, Thẩm Hạ Lan lúc này cùng Tống Dật Hiên rời khỏi.
Trên xe hai người không nói một lời. Thẩm Hạ Lan là không biết nói gì, Tống Dật Hiên không muốn nói gì cả, bầu không khí có hơi gượng gạo.
Tới chỗ cách biệt thự của Diệp Nam Phương không xa, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy đám người của Diệp Nam Phương đã ồi, bao quanh biệt thự đến một giọt nước cũng không lọt, khả năng là vì Diệp Tranh và Thẩm Nghê nghê mất tích mà nổi giận.
Tống Dật Hiên hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Chúng ta bây giờ qua đó cũng không có cái gì, dù sao anh ta bây giờ vẫn đang nổi cáu, chưa chắc có thể chú ý tới chúng ta, như thế nào? Bây giờ qua hay là như nào?”
Thẩm Hạ Lan nhìn những người trước mắt của Diệp Nam Phương, trước mắt cô không có tâm tư cũng không có thể lực giao phong chính diện với anh ta, chỉ có thể thấp giọng nói: “Đừng kinh động tới anh ta, chúng ta vòng qua đi, có đường vòng qua không?”
“Không có, hoặc đi thẳng vào, hoặc lùi lại, bây giờ tôi muốn biết, nếu Nghê Nghê từ trong biệt thự đi ra, sẽ vô thức đi về hướng nào?”
Khi nghe thấy Tống Dật Hiên hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan lúc này mới phản ứng lại.
Thẩm Nghê Nghê đều luôn vô thức chọn lựa đi về bên phải. Đây là thói quen của cô bé.
Khi Thẩm Hạ Lan nghĩ tới, nhắm mắt lại, đem mình tưởng tượng thành Thẩm Nghê Nghê, sau đó nghĩ từ trong biệt thự chạy ra trực tiếp đi về phía bên phải, sau đó mở mắt ra thấp giọng nói: “Lùi lại. Nghê Nghê sẽ dọc theo con đường này đi tiếp, không biết sẽ đi tới đâu”
“Cô chắc chắn?”
“Chắn chắn”
Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan chắc chắn như vậy, Tống Dật Hiên lúc này đánh vô lăng, dưới tình huống không kinh động tới Diệp Nam Phương lái xe chở Thẩm Hạ Lan rời đi.
Xe của bọn họ lái rất chậm, trên đường cũng.
không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Nghê Nghệ, trái tim của Thẩm Hạ Lan từng chút tối đi, các loại suy đoán không tốt đều trào ra.
Vào lúc này, bọn họ nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát dừng ở bên đường, mà cảnh sát có hơi cung kính đứng ở cổng của một ngôi biệt thự, nói gì đó với một cậu bé.
Tống Dật Hiên cười nói: “Phú nhị đại bây giờ nhỏ như vậy đã có phong phạm như này sao không? So với tôi khi đó còn trưởng thành sớm hơn nhiều”
Thẩm Hạ Lan hơi nghiêng mặt liếc nhìn.
Cậu bé đó lớn lên mày thanh mắt tú, giữa mi tâm lại có một tia cương nghị, nhìn ra được là một đứa trẻ có gia giáo giáo và xuất thân cũng không tồi.
Khi Thẩm Hạ Lan định cùng Tống Dật Hiên đi qua, đột nhiên dư quang nơi khóe mắt của cô hình như nhìn thấy chiếc váy có chút quen thuộc.
“Dừng xe!”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên lên tiếng, Tống Dật Hiên bị dọa giật mình, có điều vẫn kịp thời đạp phanh xe.
“Sao thế?”
“Hình như là Nghê Nghê”
Thẩm Hạ Lan vội vàng xuống xe.
Lúc xuống xe có hơi choáng váng, cô kịp thời dựa vào cửa xe cho ổn định lại.
Tống Dật Hiên muốn tới đỡ, lại bị Thẩm Hạ Lan từ chối.
“Không cần, tôi có thể”
“Người phụ nữ này cô có thể đừng cậy mạnh như vậy được không?”
Tống Dật Hiên thật sự có hơi sầu não rồi.
Thẩm Hạ Lan hết lần này đến lần khác từ chối sự giúp đỡ của anh ta, cứ khiến anh ta có một loại ảo giác Thẩm Hạ Lan muốn vạch rõ ranh giới với anh ta, tuy là ảo giác mà anh ta tự nghĩ ra, nhưng loại cảm giác này thật lòng không quá tốt.
Thẩm Hạ Lan tự nhiên là biết sự bất mãn của Tống Dật Hiên, có điều lại không có nói gì, chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt, để anh ta sớm ý thức được cũng không có gì không tốt.
Thấy Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, Tống Dật Hiên càng thêm bực tức.
Anh ta bỗng đá viên đá bên cạnh chân đi, không sai không lệch, vừa hay đá vào xe cảnh sát.
Tiếng còi báo động của xe cảnh sát vang lên, đột nhiên thu hút sự chú ý của cảnh sát.
“Ai? Làm gì đó hả?”
Lệ khí của đối phương tương đối nặng.
Tống Dật Hiên cũng đang có một bụng lửa giận, thấy đối phương giọng điệu không thân thiện, lập tức cười lạnh nói: “Sao hả? Con đường này là nhà anh mở sao?”
Cảnh sát còn muốn nói gì đó, nhìn thấy là Tống Dật Hiên, đột nhiên khựng lại, sau đó có hơi nặn ra nụ cười miễn cưỡng nói: “Là cậu Tống, cậu Tống sao có thời gian qua đây rồi?”
“Tiểu gia tôi muốn đi đâu, còn phải báo cáo với anh sao? Anh tính là cái thá gì chứ?”
Tống Dật Hiên thật sự là hung hăng ngang ngược tới cực điểm.
Thẩm Hạ Lan biết anh ta là đang giận, vội bước tới nói với cảnh sát: “Xin lỗi, anh ta vừa rồi bị chó cắn, tâm trạng có hơi không tốt, anh đừng tính toán với anh ta: “Không dám”
Cảnh sát vội mở miệng.
Tống Dật Hiên lại có hơi buồn bực rồi.
Anh ta khi nào bị chó căn rồi chứ? Anh ta là bị sự xa lạ của Thẩm Hạ Lan chọc cho tức giận có được không?
Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không cho anh ta cơ hội giải thích, trực tiếp nhìn sang cậu bé ở trước mắt.
“Xin chào, xin hỏi cháu xưng hô như nào?”
Thẩm Hạ Lan từ trong mắt của cậu bé nhìn ra sự cơ trí, trầm ổn và yên tĩnh giống với Thẩm Minh Triết. Đứa trẻ như này, hoặc là một thiên tài, hoặc là một người kế nhiệm được bồi dưỡng ra, mặc kệ là loại nào, đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, đều cảm thấy cô không thể dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ khác mà nhìn cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy Thẩm Hạ Lan lịch sự như vậy, cười nói: “Cháu tên Tiêu Dật, dì có chuyện gì sao?”
Vào lúc này, một bóng dáng nhỏ bé quen thuộc từ bên trong chạy ra.