Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
CHƯƠNG 40: CHUYỆN NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƠN GIẢN
CHƯƠNG 40: CHUYỆN NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƠN GIẢN
Hộ lí đương nhiên không dám làm trái chỉ thị của Diệp Ân Tuấn , vội vàng lại gần chăm sóc.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ say sưa, trong tay giữ mấy cộng tóc của cô nhanh chóng trở về nhà.
Sở Anh Lạc thấy Diệp Ân Tuấn về, vội vàng nghênh đón, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Ân Tuấn , không phải em cố ý, em chỉ là muốn trừng phạt Tranh Tranh một chút thôi, em không nghĩ tới đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy. Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là em không tốt.”
Diệp Ân Tuấn thấy bộ dạng cô ta khóc sướt mướt ít nhiều thấy hơi phiền não.
“Được rồi, tôi biết cô cũng là quan tâm thôi. Diệp Tranh thế nào rồi? Bảo bác sĩ gia đình tới khám chưa?”
“Bác sĩ vẫn đang khám.”
Sở Anh Lạc khóc đến mắt cũng đỏ lên, thoạt nhìn là thật sự lo lắng cho Diệp Tranh.
Diệp Ân Tuấn nhấc chân đi về phòng Diệp Tranh.
Sở Anh Lạc đi vào theo.
Sắc mặt Diệp Tranh đỏ ửng, cứ kêu lạnh mãi, dáng vẻ kia Diệp Ân Tuấn nhìn hơi đau lòng.
“Sau này giáo dục trẻ con không được động tay.”
“Biết rồi, em cũng không dám nữa. Em đây không phải là suy nghĩ thằng bé khiến công ty tổn thất bao nhiêu tiền sao, thằng bé cứ không nói gì cả, em tức giận, em cũng là vì nhà họ Diệp.”
Sở Anh Lạc chưa từng thấy con trai ngang bướng như vậy, cô ta đặc biệt lo lắng Diệp Ân Tuấn sẽ bởi vì tổn thất nghiêm trọng lần này mà trách tội lên người mình và con trai, cho nên mới muốn tự mình dạy dỗ Diệp Tranh, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại bệnh.
Diệp Ân Tuấn sờ cái trán nóng hổi của Diệp Tranh, thấp giọng hỏi:
“Bác sĩ Hoàng, Diệp Tranh thế nào?”
“Cậu chủ nhỏ bị nhiễm phong hàn, cộng với trong cơ thể bị viêm nhiễm, cho nên mới phát sốt. Có điều tôi vừa khám cho cậu chủ nhỏ rồi, cậu ấy hình như bị amidan, cho nên mới sốt cao không bớt. Con nít ở tuổi này xuất hiện vấn đề như vậy rất hay gặp, yên tâm đi, truyền nước biển để hạ sốt trước, sau đó từ từ phục hồi sức khỏe.”
Bác sĩ Hoàng nói hết với Diệp Ân Tuấn , bắt đầu truyền nước biển cho Diệp Tranh.
Sở Anh Lạc khóc sướt mướt, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi phiền não.
“Cô về phòng trước đi, tôi bảo má Trương tới chăm sóc. Cô ở đây cũng không thể làm gì. Chuyện của công ty cũng không thể trách Diệp Tranh, sau này chuyện chưa tra rõ ràng đừng tùy tiện phạt con.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn hơi bất mãn, Sở Anh Lạc lại nơm nớp lo sợ.
“Ân Tuấn, em không phải cố ý, em thật sự không phải cố ý, anh để em ở lại đây đi, em là mẹ ruột thằng bé, em ở lại chăm sóc thằng bé mới yên tâm được.”
“Thôi được, cô chăm sóc thằng bé cẩn thận. Bác sĩ Hoàng, ông tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi muốn hỏi rõ về bệnh tình của Diệp Tranh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người rời đi.
Sở Anh Lạc còn muốn giữ Diệp Ân Tuấn lại, đáng tiếc thấy dáng vẻ anh cả người lạnh như băng, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bác sĩ Hoàng đi theo Diệp Ân Tuấn vào phòng làm việc .
“Tổng giám đốc Diệp, bệnh của cậu chủ nhỏ không có gì đáng ngại, sau này từ từ điều dưỡng là được. Trẻ con trong khoảng thời gian này sẽ khiến người ta khá bận tâm.”
Bác sĩ Hoàng tận tâm nói.
Diệp Ân Tuấn kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, từ bên trong lấy ra một cái khăn tay, trong khăn tay là chiếc lược năm năm trước sau khi anh biết Thẩm Hạ Lan vùi trong biển lửa, quay về tìm được trên bàn trang điểm, trên đó còn lưu lại vài cộng tóc dài của Thẩm Hạ Lan.
Lúc đó anh thấy Thẩm Hạ Lan sống không thấy người, chết không thấy xác, vì muốn để lại kỉ niệm cho mình, nên giữ lại mấy cọng tóc đó, hơn nữa đặt trong ngăn kéo bàn đọc sách, không ai có thể động vào.
Hôm nay anh lấy cái khăn tay này ra, đưa mấy cọng tóc lấy được từ trên người Thẩm Hạ Lan trước đó không lâu và khăn tay đều cho bác sĩ Hoàng.
“Bác sĩ Hoàng, tôi nhờ ông một việc, giúp tôi xem thử hai loại tóc này có phải cùng một người hay không.”
Giọng Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mang theo vẻ trịnh trọng.
Bác sĩ Hoàng hơi ngẩn ra, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, anh đây là muốn giám định cha con sao?”
“Phải. Tôi nghĩ dung mạo một người có thể thay đổi, tính cách có thể thay đổi, nhưng tóc và DNA chắc hẳn sẽ không thay đổi theo dung mạo mà phải không?”
“Đương nhiên là không.”
Bác sĩ Hoàng mặc dù không biết tóc này là của ai, nhưng có thể khiến Diệp Ân Tuấn trân trọng như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.
Ông ta thận trọng cất đồ vào.
“Bác sĩ Hoàng, chuyện này, trừ tôi và ông ra, tôi không hy vọng có người thứ ba biết. Nếu như có kết quả, xin bác sĩ Hoàng gọi điện thoại cho tôi, tự tôi tới lấy.”
“Được.”
Bác sĩ Hoàng nói xong rời khỏi phòng làm việc .
Sở Anh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn , thấy bác sĩ Hoàng đi ra, vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Bác sĩ Hoàng, Ân Tuấn tìm ông có chuyện gì? Có phải con trai tôi có chuyện gì đó khó nói hay không? Ông nhất định phải nói cho tôi biết! Bác sĩ Hoàng, tôi là mẹ ruột của Diệp Tranh, nếu như thằng bé thật sự có bệnh gì, ông cũng không thể gạt tôi.”
Khóe mắt Sở Anh Lạc rưng rưng, bác sĩ Hoàng hơi không đành lòng.
“Cô Sở, cậu chủ nhỏ không có chuyện gì, tổng giám đốc Diệp tìm tôi hỏi tỉ mỉ chuyện hồi phục thế nào.”
“Thật sao?”
Sở Anh Lạc ít nhiều không được tin lắm.
“Thật.”
Bác sĩ Hoàng nói xong thì rời đi, nhưng đôi mắt Sở Anh Lạc loé lên chút hoài nghi.
Nếu như chỉ là đơn thuần hỏi chuyện Diệp Tranh hồi phục, sao lại nói sau lưng người làm mẹ là cô ta đây.
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản!
Ngay lúc Sở Anh Lạc muốn xoay người trở về phòng, thì nhìn thấy Tống Đình vội vàng chạy tới.
“Tống Đình, gấp như vậy làm gì? Có phải công ty lại có chuyện gì không?”
Sở Anh Lạc theo bản năng hỏi một câu.
Tống Đình hơi sững sốt, lắc đầu nói: “Công ty không có chuyện gì, cô Sở, tôi tìm tổng giám đốc Diệp có chuyện, không nói với cô nữa.”
Anh ta nhanh chóng vào phòng làm việc .
Sở Anh Lạc chỉ cảm thấy mí mắt không ngừng giựt, tốc độ càng nhanh, thừa dịp bốn phía vắng lặng, lỗ tai dính vào cửa phòng nghe lén động tĩnh bên trong.
Cũng trách Tống Đình cuống cuồng, cửa phòng làm việc cũng không đóng kín, lúc này giọng của Tống Đình từ bên trong phòng làm việc truyền ra.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi đã báo án chuyện nhà thiết kế Lisa xảy ra chuyện rồi, phía cảnh sát đã vào cuộc điều tra. Có người nói ngày đó quả thật thấy có một người khả nghi vào gara xe, nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ, người kia lại che mặt, không thấy rõ.”
“Cho nên nói, ngày đó Lisa thử xe, đúng là có người động tay động chân vào xe.”
Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh như băng.
Sở Anh Lạc đột nhiên run lên.
Diệp Ân Tuấn thế mà lại báo cảnh sát!
Anh sao có thể báo cảnh sát?
Sắc mặt Sở Anh Lạc tái nhợt, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Tống Đình đè thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa vừa tới Hải Thành, theo lý thuyết sẽ không đắc tội với ai. Có phải công ty đối thủ không muốn thấy chúng ta hợp tác với tập đoàn H`J, cho nên cố ý phá hư hay không? Dù sao chỉ cần nhà thiết kế Lisa bị thương, tập đoàn H`J bên Mỹ sẽ mất không thiện cảm với chúng ta, chúng ta hợp tác thì hoàn toàn xong đời, đến lúc đó tập đoàn Hoàn Trí của chúng ta trong lĩnh vực xe hơi coi như rơi xuống ngàn trượng rồi.”
“Cậu nói cũng không phải không có lý, có điều công ty đối nghịch chúng ta xưa nay không nhiều, dám gây rối trên địa bàn tập đoàn H`J càng không thể nào. Hệ thống an ninh của chúng ta không phải chỉ để trưng. Tôi sợ là công ty có nội gián. Nhà thiết kế Lisa tới Hải Thành, người duy nhất có tiếp xúc cũng chỉ có tôi và Sở Anh Lạc. Tôi đương nhiên sẽ không hại cô ấy, cậu đi điều tra coi, lúc chúng ta thử xe, Sở Anh Lạc ở đâu làm gì.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, Sở Anh Lạc thiếu chút nữa đứng không vững.
Cô ta nhanh chóng lui ra, hơn nữa lập tức trở lại phòng Diệp Tranh nhưng vẫn không bình tĩnh được.
Diệp Ân Tuấn lại nghi ngờ cô ta.
Lisa là cái thứ gì?
Chỉ là con hồ li tinh vừa đến Hải Thành, lại có thể dựa vào đó khiến Diệp Ân Tuấn nghi ngờ cô ta, người phụ nữ ở bên cạnh anh năm năm!
Thật sự không thể tha thứ!
Nhưng Sở Anh Lạc cũng sợ.
Thủ đoạn của Tống Đình cô ta dĩ nhiên biết rõ.
Nếu quả thật bị anh ta tra được mình lúc đó đang ở hiện trường, sợ rằng vinh hoa phú quý trước mắt, thậm chí tiền đồ của con trai cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sở Anh Lạc nghĩ tới đây, vội vàng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
“Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, cũng phải tìm người chứng minh ngày tập đoàn Hoàn Trí thử xe hôm đó tôi đang làm mặt ở thẩm mỹ viện.”
“Biết rồi, yên tâm đi.”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại, nhưng tim Sở Anh Lạc vẫn không bình tĩnh được.
Đáng ghét!
Cái mạng của Lisa đúng là lớn thật!
Như thế cũng không chết được!
Bây giờ cô ta hận không thể tới bệnh viện giết chết cô, nhưng cô ta cũng biết, bây giờ trong bệnh viện nhất định là có tai mắt của Diệp Ân Tuấn, cô ta đi lúc này không thể nghi ngờ là tự đập đá vào chân.
Sở Anh Lạc khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, lại nhìn Diệp Tranh vẫn còn đang hôn mê, tức giận giậm chân.
“Đồ vô dụng! Tao liều sống liều chết sinh mày ra, không phải là để mày hưởng thụ phúc của cậu chủ nhỏ, mày tốt xấu gì cũng nên nghĩ cách cho mẹ mày đi.
Nhưng Diệp Tranh vốn không nghe thấy, cho dù nghe thấy, đoán chừng cũng không hiểu được ý trong lời nói cô ta.
Diệp Ân Tuấn và Tống Đình không bao lâu thì đi ra từ phòng làm việc .
Sở Anh Lạc vội vàng đi ra.
“Ân Tuấn, anh không ở nhà ăn cơm trưa sao? Tranh Tranh sáng sớm phát sốt còn gọi ba, từ nhỏ thằng bé bị bệnh đều là anh ở bên chăm sóc nó, hôm nay nếu như anh không có ở đây, Tranh Tranh sẽ rất buồn.”
Sở Anh Lạc bày ra dáng vẻ đau lòng đáng thương.
Nếu như là trước kia, Diệp Ân Tuấn sẽ ở lại vì Diệp Tranh, nhưng hôm nay không được, mấy ngày này anh đều phải ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Hạ Lan.
“Bảo má Trương nấu chút tổ yến, lát nữa tôi mang đi. Bây giờ tôi đi xem Diệp Tranh một chút, Tống Đình, cậu đi làm việc trước đi.”
“Vâng.”
Tống Đình nhanh chóng rời đi, nhưng Sở Anh Lạc lại thấp thỏm bất an.
“Chuyện gì mà phải bảo Tống Đình đi làm gấp như vậy? Ân Tuấn, anh cho Tống Đình quá nhiều việc, đừng để trợ lí Tống mệt mỏi quá, đến lúc đó không ai đảm đương công việc với anh.”
Sở Anh Lạc dường như chỉ nói đùa, lại khiến Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta nhiều hơn.
“Tôi đi xem Diệp Tranh.”
Diệp Ân Tuấn vào phòng Diệp Tranh, Sở Anh Lạc nhìn hướng Tống Đình rời đi, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu, nhưng lập tức biến mất.
Sắc mặt Diệp Tranh đã hơi dịu lại, có điều vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Ân Tuấn nắm tay thằng bé, trong đầu lại đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Thẩm Minh Triết.
Cũng đều là những đứa trẻ hơn bốn tuổi, nhưng Thẩm Minh Triết già dặn chững chạc không giống đứa bé. Hôm nay anh còn hoài nghi Thẩm Minh Triết có phải con trai của mình và Thẩm Hạ Lan hay không, tự nhiên đối với thằng bé có một cảm giác không nói rõ được.
“Tôi nghe nói Diệp Tranh ở nhà trẻ có một bạn học tên Thẩm Minh Triết, cô bảo tài xế tới nhà trẻ đón thằng bé đi. Có lẽ thằng bé ở cạnh Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể sẽ nhanh khỏe hơn.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng, lại khiến Sở Anh Lạc ngây người.
Thẩm Minh Triết là ai?
Sao cô ta không biết con trai mình từ lúc nào có thêm một người bạn tốt như vậy?
CHƯƠNG 40: CHUYỆN NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƠN GIẢN
Hộ lí đương nhiên không dám làm trái chỉ thị của Diệp Ân Tuấn , vội vàng lại gần chăm sóc.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan ngủ say sưa, trong tay giữ mấy cộng tóc của cô nhanh chóng trở về nhà.
Sở Anh Lạc thấy Diệp Ân Tuấn về, vội vàng nghênh đón, nước mắt nước mũi đầm đìa.
“Ân Tuấn , không phải em cố ý, em chỉ là muốn trừng phạt Tranh Tranh một chút thôi, em không nghĩ tới đứa nhỏ này bướng bỉnh như vậy. Xin lỗi, thật sự xin lỗi, là em không tốt.”
Diệp Ân Tuấn thấy bộ dạng cô ta khóc sướt mướt ít nhiều thấy hơi phiền não.
“Được rồi, tôi biết cô cũng là quan tâm thôi. Diệp Tranh thế nào rồi? Bảo bác sĩ gia đình tới khám chưa?”
“Bác sĩ vẫn đang khám.”
Sở Anh Lạc khóc đến mắt cũng đỏ lên, thoạt nhìn là thật sự lo lắng cho Diệp Tranh.
Diệp Ân Tuấn nhấc chân đi về phòng Diệp Tranh.
Sở Anh Lạc đi vào theo.
Sắc mặt Diệp Tranh đỏ ửng, cứ kêu lạnh mãi, dáng vẻ kia Diệp Ân Tuấn nhìn hơi đau lòng.
“Sau này giáo dục trẻ con không được động tay.”
“Biết rồi, em cũng không dám nữa. Em đây không phải là suy nghĩ thằng bé khiến công ty tổn thất bao nhiêu tiền sao, thằng bé cứ không nói gì cả, em tức giận, em cũng là vì nhà họ Diệp.”
Sở Anh Lạc chưa từng thấy con trai ngang bướng như vậy, cô ta đặc biệt lo lắng Diệp Ân Tuấn sẽ bởi vì tổn thất nghiêm trọng lần này mà trách tội lên người mình và con trai, cho nên mới muốn tự mình dạy dỗ Diệp Tranh, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại bệnh.
Diệp Ân Tuấn sờ cái trán nóng hổi của Diệp Tranh, thấp giọng hỏi:
“Bác sĩ Hoàng, Diệp Tranh thế nào?”
“Cậu chủ nhỏ bị nhiễm phong hàn, cộng với trong cơ thể bị viêm nhiễm, cho nên mới phát sốt. Có điều tôi vừa khám cho cậu chủ nhỏ rồi, cậu ấy hình như bị amidan, cho nên mới sốt cao không bớt. Con nít ở tuổi này xuất hiện vấn đề như vậy rất hay gặp, yên tâm đi, truyền nước biển để hạ sốt trước, sau đó từ từ phục hồi sức khỏe.”
Bác sĩ Hoàng nói hết với Diệp Ân Tuấn , bắt đầu truyền nước biển cho Diệp Tranh.
Sở Anh Lạc khóc sướt mướt, quả thực khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi phiền não.
“Cô về phòng trước đi, tôi bảo má Trương tới chăm sóc. Cô ở đây cũng không thể làm gì. Chuyện của công ty cũng không thể trách Diệp Tranh, sau này chuyện chưa tra rõ ràng đừng tùy tiện phạt con.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn hơi bất mãn, Sở Anh Lạc lại nơm nớp lo sợ.
“Ân Tuấn, em không phải cố ý, em thật sự không phải cố ý, anh để em ở lại đây đi, em là mẹ ruột thằng bé, em ở lại chăm sóc thằng bé mới yên tâm được.”
“Thôi được, cô chăm sóc thằng bé cẩn thận. Bác sĩ Hoàng, ông tới phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi muốn hỏi rõ về bệnh tình của Diệp Tranh.”
Diệp Ân Tuấn nói xong xoay người rời đi.
Sở Anh Lạc còn muốn giữ Diệp Ân Tuấn lại, đáng tiếc thấy dáng vẻ anh cả người lạnh như băng, cũng không dám lên tiếng nữa.
Bác sĩ Hoàng đi theo Diệp Ân Tuấn vào phòng làm việc .
“Tổng giám đốc Diệp, bệnh của cậu chủ nhỏ không có gì đáng ngại, sau này từ từ điều dưỡng là được. Trẻ con trong khoảng thời gian này sẽ khiến người ta khá bận tâm.”
Bác sĩ Hoàng tận tâm nói.
Diệp Ân Tuấn kéo ngăn kéo bàn đọc sách ra, từ bên trong lấy ra một cái khăn tay, trong khăn tay là chiếc lược năm năm trước sau khi anh biết Thẩm Hạ Lan vùi trong biển lửa, quay về tìm được trên bàn trang điểm, trên đó còn lưu lại vài cộng tóc dài của Thẩm Hạ Lan.
Lúc đó anh thấy Thẩm Hạ Lan sống không thấy người, chết không thấy xác, vì muốn để lại kỉ niệm cho mình, nên giữ lại mấy cọng tóc đó, hơn nữa đặt trong ngăn kéo bàn đọc sách, không ai có thể động vào.
Hôm nay anh lấy cái khăn tay này ra, đưa mấy cọng tóc lấy được từ trên người Thẩm Hạ Lan trước đó không lâu và khăn tay đều cho bác sĩ Hoàng.
“Bác sĩ Hoàng, tôi nhờ ông một việc, giúp tôi xem thử hai loại tóc này có phải cùng một người hay không.”
Giọng Diệp Ân Tuấn không lớn, nhưng mang theo vẻ trịnh trọng.
Bác sĩ Hoàng hơi ngẩn ra, thấp giọng hỏi: “Tổng giám đốc Diệp, anh đây là muốn giám định cha con sao?”
“Phải. Tôi nghĩ dung mạo một người có thể thay đổi, tính cách có thể thay đổi, nhưng tóc và DNA chắc hẳn sẽ không thay đổi theo dung mạo mà phải không?”
“Đương nhiên là không.”
Bác sĩ Hoàng mặc dù không biết tóc này là của ai, nhưng có thể khiến Diệp Ân Tuấn trân trọng như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường.
Ông ta thận trọng cất đồ vào.
“Bác sĩ Hoàng, chuyện này, trừ tôi và ông ra, tôi không hy vọng có người thứ ba biết. Nếu như có kết quả, xin bác sĩ Hoàng gọi điện thoại cho tôi, tự tôi tới lấy.”
“Được.”
Bác sĩ Hoàng nói xong rời khỏi phòng làm việc .
Sở Anh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào phòng làm việc của Diệp Ân Tuấn , thấy bác sĩ Hoàng đi ra, vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Bác sĩ Hoàng, Ân Tuấn tìm ông có chuyện gì? Có phải con trai tôi có chuyện gì đó khó nói hay không? Ông nhất định phải nói cho tôi biết! Bác sĩ Hoàng, tôi là mẹ ruột của Diệp Tranh, nếu như thằng bé thật sự có bệnh gì, ông cũng không thể gạt tôi.”
Khóe mắt Sở Anh Lạc rưng rưng, bác sĩ Hoàng hơi không đành lòng.
“Cô Sở, cậu chủ nhỏ không có chuyện gì, tổng giám đốc Diệp tìm tôi hỏi tỉ mỉ chuyện hồi phục thế nào.”
“Thật sao?”
Sở Anh Lạc ít nhiều không được tin lắm.
“Thật.”
Bác sĩ Hoàng nói xong thì rời đi, nhưng đôi mắt Sở Anh Lạc loé lên chút hoài nghi.
Nếu như chỉ là đơn thuần hỏi chuyện Diệp Tranh hồi phục, sao lại nói sau lưng người làm mẹ là cô ta đây.
Chuyện này tuyệt đối không đơn giản!
Ngay lúc Sở Anh Lạc muốn xoay người trở về phòng, thì nhìn thấy Tống Đình vội vàng chạy tới.
“Tống Đình, gấp như vậy làm gì? Có phải công ty lại có chuyện gì không?”
Sở Anh Lạc theo bản năng hỏi một câu.
Tống Đình hơi sững sốt, lắc đầu nói: “Công ty không có chuyện gì, cô Sở, tôi tìm tổng giám đốc Diệp có chuyện, không nói với cô nữa.”
Anh ta nhanh chóng vào phòng làm việc .
Sở Anh Lạc chỉ cảm thấy mí mắt không ngừng giựt, tốc độ càng nhanh, thừa dịp bốn phía vắng lặng, lỗ tai dính vào cửa phòng nghe lén động tĩnh bên trong.
Cũng trách Tống Đình cuống cuồng, cửa phòng làm việc cũng không đóng kín, lúc này giọng của Tống Đình từ bên trong phòng làm việc truyền ra.
“Tổng giám đốc Diệp, tôi đã báo án chuyện nhà thiết kế Lisa xảy ra chuyện rồi, phía cảnh sát đã vào cuộc điều tra. Có người nói ngày đó quả thật thấy có một người khả nghi vào gara xe, nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ, người kia lại che mặt, không thấy rõ.”
“Cho nên nói, ngày đó Lisa thử xe, đúng là có người động tay động chân vào xe.”
Giọng Diệp Ân Tuấn lạnh như băng.
Sở Anh Lạc đột nhiên run lên.
Diệp Ân Tuấn thế mà lại báo cảnh sát!
Anh sao có thể báo cảnh sát?
Sắc mặt Sở Anh Lạc tái nhợt, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Tống Đình đè thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa vừa tới Hải Thành, theo lý thuyết sẽ không đắc tội với ai. Có phải công ty đối thủ không muốn thấy chúng ta hợp tác với tập đoàn H`J, cho nên cố ý phá hư hay không? Dù sao chỉ cần nhà thiết kế Lisa bị thương, tập đoàn H`J bên Mỹ sẽ mất không thiện cảm với chúng ta, chúng ta hợp tác thì hoàn toàn xong đời, đến lúc đó tập đoàn Hoàn Trí của chúng ta trong lĩnh vực xe hơi coi như rơi xuống ngàn trượng rồi.”
“Cậu nói cũng không phải không có lý, có điều công ty đối nghịch chúng ta xưa nay không nhiều, dám gây rối trên địa bàn tập đoàn H`J càng không thể nào. Hệ thống an ninh của chúng ta không phải chỉ để trưng. Tôi sợ là công ty có nội gián. Nhà thiết kế Lisa tới Hải Thành, người duy nhất có tiếp xúc cũng chỉ có tôi và Sở Anh Lạc. Tôi đương nhiên sẽ không hại cô ấy, cậu đi điều tra coi, lúc chúng ta thử xe, Sở Anh Lạc ở đâu làm gì.”
Lời này của Diệp Ân Tuấn vừa nói ra, Sở Anh Lạc thiếu chút nữa đứng không vững.
Cô ta nhanh chóng lui ra, hơn nữa lập tức trở lại phòng Diệp Tranh nhưng vẫn không bình tĩnh được.
Diệp Ân Tuấn lại nghi ngờ cô ta.
Lisa là cái thứ gì?
Chỉ là con hồ li tinh vừa đến Hải Thành, lại có thể dựa vào đó khiến Diệp Ân Tuấn nghi ngờ cô ta, người phụ nữ ở bên cạnh anh năm năm!
Thật sự không thể tha thứ!
Nhưng Sở Anh Lạc cũng sợ.
Thủ đoạn của Tống Đình cô ta dĩ nhiên biết rõ.
Nếu quả thật bị anh ta tra được mình lúc đó đang ở hiện trường, sợ rằng vinh hoa phú quý trước mắt, thậm chí tiền đồ của con trai cũng phải chịu ảnh hưởng.
Sở Anh Lạc nghĩ tới đây, vội vàng lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.
“Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, cũng phải tìm người chứng minh ngày tập đoàn Hoàn Trí thử xe hôm đó tôi đang làm mặt ở thẩm mỹ viện.”
“Biết rồi, yên tâm đi.”
Đối phương nói xong cũng cúp điện thoại, nhưng tim Sở Anh Lạc vẫn không bình tĩnh được.
Đáng ghét!
Cái mạng của Lisa đúng là lớn thật!
Như thế cũng không chết được!
Bây giờ cô ta hận không thể tới bệnh viện giết chết cô, nhưng cô ta cũng biết, bây giờ trong bệnh viện nhất định là có tai mắt của Diệp Ân Tuấn, cô ta đi lúc này không thể nghi ngờ là tự đập đá vào chân.
Sở Anh Lạc khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, lại nhìn Diệp Tranh vẫn còn đang hôn mê, tức giận giậm chân.
“Đồ vô dụng! Tao liều sống liều chết sinh mày ra, không phải là để mày hưởng thụ phúc của cậu chủ nhỏ, mày tốt xấu gì cũng nên nghĩ cách cho mẹ mày đi.
Nhưng Diệp Tranh vốn không nghe thấy, cho dù nghe thấy, đoán chừng cũng không hiểu được ý trong lời nói cô ta.
Diệp Ân Tuấn và Tống Đình không bao lâu thì đi ra từ phòng làm việc .
Sở Anh Lạc vội vàng đi ra.
“Ân Tuấn, anh không ở nhà ăn cơm trưa sao? Tranh Tranh sáng sớm phát sốt còn gọi ba, từ nhỏ thằng bé bị bệnh đều là anh ở bên chăm sóc nó, hôm nay nếu như anh không có ở đây, Tranh Tranh sẽ rất buồn.”
Sở Anh Lạc bày ra dáng vẻ đau lòng đáng thương.
Nếu như là trước kia, Diệp Ân Tuấn sẽ ở lại vì Diệp Tranh, nhưng hôm nay không được, mấy ngày này anh đều phải ở bệnh viện chăm sóc Thẩm Hạ Lan.
“Bảo má Trương nấu chút tổ yến, lát nữa tôi mang đi. Bây giờ tôi đi xem Diệp Tranh một chút, Tống Đình, cậu đi làm việc trước đi.”
“Vâng.”
Tống Đình nhanh chóng rời đi, nhưng Sở Anh Lạc lại thấp thỏm bất an.
“Chuyện gì mà phải bảo Tống Đình đi làm gấp như vậy? Ân Tuấn, anh cho Tống Đình quá nhiều việc, đừng để trợ lí Tống mệt mỏi quá, đến lúc đó không ai đảm đương công việc với anh.”
Sở Anh Lạc dường như chỉ nói đùa, lại khiến Diệp Ân Tuấn nhìn cô ta nhiều hơn.
“Tôi đi xem Diệp Tranh.”
Diệp Ân Tuấn vào phòng Diệp Tranh, Sở Anh Lạc nhìn hướng Tống Đình rời đi, đôi mắt thoáng qua vẻ lo âu, nhưng lập tức biến mất.
Sắc mặt Diệp Tranh đã hơi dịu lại, có điều vẫn chưa tỉnh lại.
Diệp Ân Tuấn nắm tay thằng bé, trong đầu lại đột nhiên hiện ra dáng vẻ của Thẩm Minh Triết.
Cũng đều là những đứa trẻ hơn bốn tuổi, nhưng Thẩm Minh Triết già dặn chững chạc không giống đứa bé. Hôm nay anh còn hoài nghi Thẩm Minh Triết có phải con trai của mình và Thẩm Hạ Lan hay không, tự nhiên đối với thằng bé có một cảm giác không nói rõ được.
“Tôi nghe nói Diệp Tranh ở nhà trẻ có một bạn học tên Thẩm Minh Triết, cô bảo tài xế tới nhà trẻ đón thằng bé đi. Có lẽ thằng bé ở cạnh Diệp Tranh, Diệp Tranh có thể sẽ nhanh khỏe hơn.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên mở miệng, lại khiến Sở Anh Lạc ngây người.
Thẩm Minh Triết là ai?
Sao cô ta không biết con trai mình từ lúc nào có thêm một người bạn tốt như vậy?