Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-417
Chương 417: Có chỗ cho anh không?
“Thẩm Nghê Nghê, em đủ rồi nha!”
Thẩm Minh Triết bất cẩn, bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ của Thẩm Nghê Nghê đụng trúng quần áo cậu, chiếc áo sơ mi trắng tinh lập tức xuất hiện vết bẩn hình năm ngón tay.
Khóe miệng anh giật giật.
“Thẩm Nghê Nghê! Em ở dơ quá?”
“Đâu có dơ, tay của em rất sạch, quần áo của em cũng rất sạch, em luôn đem theo khăn tay nè. Anh ơi, áo của anh bị sao vậy? Anh lớn như vậy rồi, sao còn ăn cơm nhơ nhấy hết cả người vậy?”
Thẩm Nghê Nghê làm sai mà còn vu khống ngược lại, khiến cho Thẩm Minh Triết giận tới mặt đỏ tía tai.
Thẩm Hạ Lan và mọi người đều cười.
Kể từ khi Thẩm Nghê Nghê khỏi bệnh, cả người cô bé trở nên hoạt bát, thậm chí còn có chút nghịch ngợm.
“Được rồi được rồi, mấy ngày trước ba có mua cho hai đứa vài bộ đồ để ở trên lầu, Minh Triết theo ba lên lầu thay đồ nào.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Minh Triết cực khổ chịu đựng, và không khỏi cảm thấy xót xa cho cậu bé này.
Minh Triết buồn bực đứng dậy, theo Diệp Ân Tuấn lên lầu, Thẩm Nghê Nghê không ngừng thè lưỡi làm mặt xấu sau lưng.
“Nghê Nghê, con nghịch quá, sao lại bắt nạt anh hai thế?”
Thẩm Hạ Lan không nhịn được lên tiếng.
Thẩm Nghê Nghê thè lưỡi nói: “Con ghẹo ảnh thôi, ảnh nghiêm túc quá rồi. Mẹ ơi, mẹ không thấy anh hai giống ông cụ non sao? Không vui chút nào.”
Thẩm Hạ Lan chợt nhận ra, sau khi nghe Thẩm Nghê Nghê nói.
Thẩm Minh Triết rất hiểu chuyện, rất chững chạc, y hệt như một ông cụ non. Đứa con này khiến người ta có chút khó chịu vì đau lòng.
Bà Diệp dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, vỗ vỗ mu bàn tay của cô rồi nói: “Mỗi đứa trẻ đều có quá trình trưởng thành của nó, thứ chúng ta có thể cho chúng nó, trừ những thứ cơ bản nhất, còn lại phải do tụi nó tự tìm kiếm. Hơn nữa Minh Triết là con trai, rèn luyện nhiều chút cũng không sao, trái lại con gái thì nên nuôi dưỡng kĩ một tí.”
“Ý bà nội là cần phải chăm sóc con tốt một chút đúng không?”
Nụ cười ngọt ngào và giọng nói ngọt lịm của Thẩm Nghê Nghê, đột nhiên khiến Thẩm Hạ Lan và bà Diệp bật cười.
“Phải rồi, con là tiểu công chúa, mau ăn thêm nữa đi.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không tí nữa anh hai quay lại, con sẽ không có cái mà ăn.”
Thẩm Nghê Nghê nói như kiểu bình thường Thẩm Minh Triết hay giành giựt thức ăn của cô bé, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười cho qua.
Bà Diệp thấy vậy cười nói: “Chúng nó nhớ con, nên cứ đòi qua đây thăm con, mẹ biết con đang lo lắng chuyện gì, những lời đồn đại bên ngoài không thể làm tổn thương chúng nó đâu, con đừng lo. Nếu không dẫn chúng nó qua đây, mẹ sợ cả ngày tụi nó cãi nhau làm mẹ đau cả đầu.”
“Đâu có đâu, bà nội, con ngoan lắm mà. Con ngoan thiệt đó!”
Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng khẳng định bản thân mình rất ngoan ngoãn.
Thẩm Hạ Lan cười xoa xoa tóc của cô bé nói: “Được rồi, con ngoan nhất nhà, mau ăn đi.”
Nói xong cô nhìn sang bà Diệp, bày tỏ sự cảm kích: “Mẹ, mẹ và nhà họ Diệp đã vì con làm rất nhiều chuyện, con đã gây rắc rối cho nhà họ Diệp rồi.”
“Nói bậy bạ gì đó, con là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp, chuyện của con chính là chuyện của nhà họ Diệp, rắc rối gì ở đây?”
Lời nói của bà Diệp khiến đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ hoe.
“Không thể nói như vậy được, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Diệp còn bao dung cho con, làm hậu phương vững chắc của con, con thực sự cảm thấy bản thân mình rất may mắn.”
“Cô bé ngốc, đừng nói những lời xa lạ này, mẹ tin Ân Tuấn sẽ dàn xếp êm xuôi, và mẹ cũng tin con là một cô gái nhân phẩm tốt. Chuyện này rồi cũng sẽ trôi qua. Bây giờ con đừng nghĩ gì nữa, mau chơi với bọn trẻ, tí nữa trời tối mẹ sẽ dẫn tụi nó về.”
Thẩm Hạ Lan hơi sốc khi nghe bà Diệp nói đưa bọn trẻ về.
“Cho bọn trẻ ở đây vài ngày cũng được ạ.”
“Khi nào nhớ con mới qua sau, ở lại đây không tiện cho lắm.”
Bà Diệp không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Hạ Lan liền hiểu ý.
Suy cho cùng chỗ này là nơi thị phi, bọn trẻ vẫn chưa biết gì cả. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, bọn trẻ sẽ là những người đầu tiên bị tổn thương.
Nhìn đứa con gái ngây thơ trong sáng, Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy không vui.
Muốn cả nhà sống bên nhau bây giờ thật sự khó khăn, cô còn phải chịu đựng Tống Khinh Dao bọn họ làm càng đến bao giờ đây?
Làm sao cũng phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế mới được.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan khẽ cau lại, bà Diệp đương nhiên nhận ra cô đang phiền não chuyện gì.
Bà gắp một miếng rau, chậm rãi nói: “Một số phương pháp không bao giờ sai, ví dụ như dụ rắn ra khỏi hang.”
Ngay khi những lời này nói ra, Thẩm Hạ Lan khựng lại.
“Mẹ, ý của mẹ là…”
“Mẹ không có ý gì, mẹ già rồi, có nhiều chuyện suy nghĩ không ra. Con ăn mau đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Nói xong, bà Diệp mỉm cười, nhưng trong mắt bà lóe lên một tia sáng thông minh.
Thẩm Hạ Lan nhất thời chưa hiểu được ý của bà Diệp, đành cúi đầu ăn cơm.
Khi Thẩm Nghê Nghê sắp sửa ăn xong, Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn mới bước xuống, nhưng sắc mặt của Thẩm Minh Triết vẫn có chút không vui.
“Woa, anh hai xinh quá!”
Lời khen của Thẩm Nghê Nghê khiến khóe miệng Thẩm Minh Triết lại giật vài cái.
“Con trai không thể gọi là xinh, phải nói là đẹp trai.”
“Xinh thì xinh thôi, có gì đâu mà sai?”
Thẩm Nghê Nghê bây giờ dường như không biết mệt mỏi khi nhắm vào Thẩm Minh Triết, khiến Thẩm Minh Triết cứng họng.
Cậu bé qua bên Thẩm Hạ Lan, đôi mắt có chút mong chờ nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết hiện tại mặc bộ đồ casual, quả thực đẹp trai vô cùng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng bồi hồi theo.
“Con mẹ đẹp trai quá!”
Sau khi nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, sắc mặt của Thẩm Minh Triết trở nên tốt hơn, cậu cười một cách thiếu tự nhiên, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Đã lâu rồi cậu không nghe được lời khen ngợi từ Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, ăn trong im lặng.
Tác phong của cậu bé đặc biệt tao nhã, giống như một công tử quý tộc, ngay cả Thẩm Hạ Lan còn nghi ngờ có thật là con trai của cô không?
Lại nhìn sang Thẩm Nghê Nghê, trông giống như một con ma đói đang cố nhét hết thức ăn ngon trên bàn vào miệng, Thẩm Hạ Lan hơi cau mày.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm, anh nhìn Thẩm Nghê Nghê một cách đầy yêu thương, bảo cô bé ăn thêm.
Một bữa cơm thật ấm ấp vui vẻ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong, liền chơi với lũ trẻ một lúc, Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt cô toát lên vẻ hơi mệt mỏi.
“Thôi, hai con tự chơi chút đi, sức khỏe của mẹ không tốt, để mẹ nghỉ ngơi một lát, chịu không?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê bám riết lấy Thẩm Hạ Lan.
Con bé này bám riết Thẩm Hạ Lan từ khi nào vậy?
Chẳng phải nó luôn thích mình nhất sao?
Bây giờ anh ba lần bốn lượt đòi bế Thẩm Nghê Nghê, nhưng Thẩm Nghê Nghê không chịu, chỉ bám lấy Thẩm Hạ Lan. Ngồi lên đùi của cô, không thì nằm bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nói chung không rời Thẩm Hạ Lan nửa bước. Làm cho Diệp Ân Tuấn từ lúc ăn xong tới giờ không thể tới gần Thẩm Hạ Lan.
Anh liền than thở.
Nít quỷ này cố tình tranh sủng với anh ta sao?
Thẩm Nghê Nghê nghe Diệp Ân Tuấn nói Thẩm Hạ Lan phải nghỉ ngơi, cô bé liền ôm lầm lấy lưng của Thẩm Hạ Lan và nói: “Con cũng mệt rồi, con muốn ngủ chung với mẹ.”
Diệp Ân Tuấn nhếch môi.
“Mẹ không thể ngủ chung với con được.”
“Tại sao? Trước đây mẹ đều ngủ với con mà!”
Thẩm Nghê Nghê chớp chớp đôi mắt to to trong sáng, làm cho Diệp Ân Tuấn không biết trả lời như thế nào.
Thẩm Hạ Lan thấy đứa con quấn mình đã trở lại, muốn bật cười.
“Thôi, em và Nghê Nghê nghỉ một lát. Minh Triết, con có muốn ngủ cùng không?”
“Được sao?”
Thẩm Minh Triết có chút mong chờ, nhưng lại có chút do dự.
Nó đã rất lâu rất lâu không được ngủ chung với mẹ, đương nhiên có chút mong chờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Diệp Ân Tuấn, không dám hỏi thêm một câu.
Thẩm Hạ Lan dĩ nhiên hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, nhưng đây là con gái cô, rất lâu rồi chưa ở cùng với bọn trẻ, lúc này Thẩm Hạ Lan chỉ muốn ở cùng với bọn trẻ thôi.
“Tất nhiên là được. Đi, cùng với Nghê Nghê, ngủ với mẹ một lát.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến hai đứa trẻ vui mừng.
Diệp Ân Tuấn chán nản nói: “Anh cũng muốn nghỉ ngơi, có chỗ cho anh không?”
“Không có!”
Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết đồng thanh.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Anh ngồi chơi với mẹ đi. Mẹ, con dẫn hai đứa nhỏ lên lầu nghỉ một lát, mọi người chập tối mới về nhé!”
“Ừ! Đi đi!”
Bà Diệp cười không ngừng nghỉ.
“Mẹ, mẹ cũng mệt rồi, mẹ không muốn nghỉ một lát à?”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà Diệp mắt chớp chớp, nhưng bà Diệp giả bộ như không nhìn thấy, lắc đầu nói: “Mẹ không mệt, tối qua ngủ hơi nhiều, bây giờ đang tỉnh táo, con ngồi chơi cờ với mẹ đi.”
Nghe tới đây, vai của Diệp Ân Tuấn nặng trĩu.
Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, liền cười mỉm chi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn thực sự trông giống như một đứa trẻ.
Thẩm Minh Triết sợ Thẩm Hạ Lan nuốt lời, liền lay lay cánh tay của cô và nói: “Mẹ ơi, đi thôi, mình lên lầu nghỉ ngơi.”
“Đúng rồi, mẹ ơi, mình lên lầu ngủ trưa đi.”
Thẩm Nghê Nghê nắm lấy tay kia của Thẩm Hạ Lan, vui vẻ đi theo Thẩm Hạ Lan lên lầu.
Nhìn hai đứa trẻ một bên trái một bên phải, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy mãn nguyện không nói nên lời.
Hai đứa trẻ rất ngoan, sau khi leo lên giường, mỗi đứa bên trái bên phải nằm kế bên cô. Thẩm Minh Triết thì không nói gì, Thẩm Nghê Nghê thì đòi Thẩm Hạ Lan kể chuyện cho cô bé nghe.
Thời gian giống như quay ngược về 5 năm trước, cô một mình chăm hai đứa con, nằm ôm nhau thật ấm áp, cũng dỗ bọn trẻ ngủ bằng cách này.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rộn ràng, cô kể cho bọn trẻ những câu chuyện mà bọn trẻ thích nhất, nhìn bọn trẻ từ từ đi vào giấc ngủ, sau cùng cô cũng thấy có chút buồn ngủ nên cũng ngủ theo.
Ba người một lớn hai nhỏ nằm trên chiếc giường lơn, ánh nắng buổi chiều tà chiếu vào, mang đến cho người ta cảm giác tươi đẹp vô cùng.
Cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, nhưng trong giờ phút này, bọn họ rất ấm áp, và hạnh phúc.
Khi Diệp Ân Tuấn đi vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng dịu đi. Nếu có thể, anh thực sự hy vọng ngày tháng sẽ tiếp diễn như vậy.
Anh còn nhớ đã từng hứa với Thẩm Hạ Lan đưa bọn họ đi chơi một chuyến, bây giờ nhiều chuyện gây cản, nên khiến anh không khỏi áy náy.
Thẩm Minh Triết thức rồi, thấy Diệp Ân Tuấn đi vào, nhìn bầu trời hơi nhá nhem tối bên ngoài, biết là họ sắp sửa phải đi về, trong lòng có chút lưu luyến.
“Con phải đối xử tốt với mẹ con.”
“Dạ con biết rồi.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ muốn đuổi hai đứa này ra khỏi đây, cả buổi chiều anh ta chưa được gần vợ.
“Thẩm Nghê Nghê, em đủ rồi nha!”
Thẩm Minh Triết bất cẩn, bàn tay nhỏ dính đầy dầu mỡ của Thẩm Nghê Nghê đụng trúng quần áo cậu, chiếc áo sơ mi trắng tinh lập tức xuất hiện vết bẩn hình năm ngón tay.
Khóe miệng anh giật giật.
“Thẩm Nghê Nghê! Em ở dơ quá?”
“Đâu có dơ, tay của em rất sạch, quần áo của em cũng rất sạch, em luôn đem theo khăn tay nè. Anh ơi, áo của anh bị sao vậy? Anh lớn như vậy rồi, sao còn ăn cơm nhơ nhấy hết cả người vậy?”
Thẩm Nghê Nghê làm sai mà còn vu khống ngược lại, khiến cho Thẩm Minh Triết giận tới mặt đỏ tía tai.
Thẩm Hạ Lan và mọi người đều cười.
Kể từ khi Thẩm Nghê Nghê khỏi bệnh, cả người cô bé trở nên hoạt bát, thậm chí còn có chút nghịch ngợm.
“Được rồi được rồi, mấy ngày trước ba có mua cho hai đứa vài bộ đồ để ở trên lầu, Minh Triết theo ba lên lầu thay đồ nào.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Minh Triết cực khổ chịu đựng, và không khỏi cảm thấy xót xa cho cậu bé này.
Minh Triết buồn bực đứng dậy, theo Diệp Ân Tuấn lên lầu, Thẩm Nghê Nghê không ngừng thè lưỡi làm mặt xấu sau lưng.
“Nghê Nghê, con nghịch quá, sao lại bắt nạt anh hai thế?”
Thẩm Hạ Lan không nhịn được lên tiếng.
Thẩm Nghê Nghê thè lưỡi nói: “Con ghẹo ảnh thôi, ảnh nghiêm túc quá rồi. Mẹ ơi, mẹ không thấy anh hai giống ông cụ non sao? Không vui chút nào.”
Thẩm Hạ Lan chợt nhận ra, sau khi nghe Thẩm Nghê Nghê nói.
Thẩm Minh Triết rất hiểu chuyện, rất chững chạc, y hệt như một ông cụ non. Đứa con này khiến người ta có chút khó chịu vì đau lòng.
Bà Diệp dường như biết Thẩm Hạ Lan đang nghĩ gì, vỗ vỗ mu bàn tay của cô rồi nói: “Mỗi đứa trẻ đều có quá trình trưởng thành của nó, thứ chúng ta có thể cho chúng nó, trừ những thứ cơ bản nhất, còn lại phải do tụi nó tự tìm kiếm. Hơn nữa Minh Triết là con trai, rèn luyện nhiều chút cũng không sao, trái lại con gái thì nên nuôi dưỡng kĩ một tí.”
“Ý bà nội là cần phải chăm sóc con tốt một chút đúng không?”
Nụ cười ngọt ngào và giọng nói ngọt lịm của Thẩm Nghê Nghê, đột nhiên khiến Thẩm Hạ Lan và bà Diệp bật cười.
“Phải rồi, con là tiểu công chúa, mau ăn thêm nữa đi.”
“Dĩ nhiên rồi, nếu không tí nữa anh hai quay lại, con sẽ không có cái mà ăn.”
Thẩm Nghê Nghê nói như kiểu bình thường Thẩm Minh Triết hay giành giựt thức ăn của cô bé, nhưng Thẩm Hạ Lan chỉ mỉm cười cho qua.
Bà Diệp thấy vậy cười nói: “Chúng nó nhớ con, nên cứ đòi qua đây thăm con, mẹ biết con đang lo lắng chuyện gì, những lời đồn đại bên ngoài không thể làm tổn thương chúng nó đâu, con đừng lo. Nếu không dẫn chúng nó qua đây, mẹ sợ cả ngày tụi nó cãi nhau làm mẹ đau cả đầu.”
“Đâu có đâu, bà nội, con ngoan lắm mà. Con ngoan thiệt đó!”
Thẩm Nghê Nghê nhanh chóng khẳng định bản thân mình rất ngoan ngoãn.
Thẩm Hạ Lan cười xoa xoa tóc của cô bé nói: “Được rồi, con ngoan nhất nhà, mau ăn đi.”
Nói xong cô nhìn sang bà Diệp, bày tỏ sự cảm kích: “Mẹ, mẹ và nhà họ Diệp đã vì con làm rất nhiều chuyện, con đã gây rắc rối cho nhà họ Diệp rồi.”
“Nói bậy bạ gì đó, con là nữ chủ nhân của nhà họ Diệp, chuyện của con chính là chuyện của nhà họ Diệp, rắc rối gì ở đây?”
Lời nói của bà Diệp khiến đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đột nhiên đỏ hoe.
“Không thể nói như vậy được, xảy ra chuyện như vậy, nhà họ Diệp còn bao dung cho con, làm hậu phương vững chắc của con, con thực sự cảm thấy bản thân mình rất may mắn.”
“Cô bé ngốc, đừng nói những lời xa lạ này, mẹ tin Ân Tuấn sẽ dàn xếp êm xuôi, và mẹ cũng tin con là một cô gái nhân phẩm tốt. Chuyện này rồi cũng sẽ trôi qua. Bây giờ con đừng nghĩ gì nữa, mau chơi với bọn trẻ, tí nữa trời tối mẹ sẽ dẫn tụi nó về.”
Thẩm Hạ Lan hơi sốc khi nghe bà Diệp nói đưa bọn trẻ về.
“Cho bọn trẻ ở đây vài ngày cũng được ạ.”
“Khi nào nhớ con mới qua sau, ở lại đây không tiện cho lắm.”
Bà Diệp không nói rõ ràng, nhưng Thẩm Hạ Lan liền hiểu ý.
Suy cho cùng chỗ này là nơi thị phi, bọn trẻ vẫn chưa biết gì cả. Nếu có chuyện gì xảy ra ở đây, bọn trẻ sẽ là những người đầu tiên bị tổn thương.
Nhìn đứa con gái ngây thơ trong sáng, Thẩm Hạ Lan gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy không vui.
Muốn cả nhà sống bên nhau bây giờ thật sự khó khăn, cô còn phải chịu đựng Tống Khinh Dao bọn họ làm càng đến bao giờ đây?
Làm sao cũng phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế mới được.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan khẽ cau lại, bà Diệp đương nhiên nhận ra cô đang phiền não chuyện gì.
Bà gắp một miếng rau, chậm rãi nói: “Một số phương pháp không bao giờ sai, ví dụ như dụ rắn ra khỏi hang.”
Ngay khi những lời này nói ra, Thẩm Hạ Lan khựng lại.
“Mẹ, ý của mẹ là…”
“Mẹ không có ý gì, mẹ già rồi, có nhiều chuyện suy nghĩ không ra. Con ăn mau đi, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Nói xong, bà Diệp mỉm cười, nhưng trong mắt bà lóe lên một tia sáng thông minh.
Thẩm Hạ Lan nhất thời chưa hiểu được ý của bà Diệp, đành cúi đầu ăn cơm.
Khi Thẩm Nghê Nghê sắp sửa ăn xong, Thẩm Minh Triết và Diệp Ân Tuấn mới bước xuống, nhưng sắc mặt của Thẩm Minh Triết vẫn có chút không vui.
“Woa, anh hai xinh quá!”
Lời khen của Thẩm Nghê Nghê khiến khóe miệng Thẩm Minh Triết lại giật vài cái.
“Con trai không thể gọi là xinh, phải nói là đẹp trai.”
“Xinh thì xinh thôi, có gì đâu mà sai?”
Thẩm Nghê Nghê bây giờ dường như không biết mệt mỏi khi nhắm vào Thẩm Minh Triết, khiến Thẩm Minh Triết cứng họng.
Cậu bé qua bên Thẩm Hạ Lan, đôi mắt có chút mong chờ nhìn Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết hiện tại mặc bộ đồ casual, quả thực đẹp trai vô cùng.
Trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng bồi hồi theo.
“Con mẹ đẹp trai quá!”
Sau khi nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, sắc mặt của Thẩm Minh Triết trở nên tốt hơn, cậu cười một cách thiếu tự nhiên, khuôn mặt có chút ửng hồng.
Đã lâu rồi cậu không nghe được lời khen ngợi từ Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Minh Triết ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, ăn trong im lặng.
Tác phong của cậu bé đặc biệt tao nhã, giống như một công tử quý tộc, ngay cả Thẩm Hạ Lan còn nghi ngờ có thật là con trai của cô không?
Lại nhìn sang Thẩm Nghê Nghê, trông giống như một con ma đói đang cố nhét hết thức ăn ngon trên bàn vào miệng, Thẩm Hạ Lan hơi cau mày.
Diệp Ân Tuấn không quan tâm, anh nhìn Thẩm Nghê Nghê một cách đầy yêu thương, bảo cô bé ăn thêm.
Một bữa cơm thật ấm ấp vui vẻ.
Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn cơm xong, liền chơi với lũ trẻ một lúc, Diệp Ân Tuấn thấy ánh mắt cô toát lên vẻ hơi mệt mỏi.
“Thôi, hai con tự chơi chút đi, sức khỏe của mẹ không tốt, để mẹ nghỉ ngơi một lát, chịu không?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy ghen tị khi nhìn thấy Thẩm Nghê Nghê bám riết lấy Thẩm Hạ Lan.
Con bé này bám riết Thẩm Hạ Lan từ khi nào vậy?
Chẳng phải nó luôn thích mình nhất sao?
Bây giờ anh ba lần bốn lượt đòi bế Thẩm Nghê Nghê, nhưng Thẩm Nghê Nghê không chịu, chỉ bám lấy Thẩm Hạ Lan. Ngồi lên đùi của cô, không thì nằm bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nói chung không rời Thẩm Hạ Lan nửa bước. Làm cho Diệp Ân Tuấn từ lúc ăn xong tới giờ không thể tới gần Thẩm Hạ Lan.
Anh liền than thở.
Nít quỷ này cố tình tranh sủng với anh ta sao?
Thẩm Nghê Nghê nghe Diệp Ân Tuấn nói Thẩm Hạ Lan phải nghỉ ngơi, cô bé liền ôm lầm lấy lưng của Thẩm Hạ Lan và nói: “Con cũng mệt rồi, con muốn ngủ chung với mẹ.”
Diệp Ân Tuấn nhếch môi.
“Mẹ không thể ngủ chung với con được.”
“Tại sao? Trước đây mẹ đều ngủ với con mà!”
Thẩm Nghê Nghê chớp chớp đôi mắt to to trong sáng, làm cho Diệp Ân Tuấn không biết trả lời như thế nào.
Thẩm Hạ Lan thấy đứa con quấn mình đã trở lại, muốn bật cười.
“Thôi, em và Nghê Nghê nghỉ một lát. Minh Triết, con có muốn ngủ cùng không?”
“Được sao?”
Thẩm Minh Triết có chút mong chờ, nhưng lại có chút do dự.
Nó đã rất lâu rất lâu không được ngủ chung với mẹ, đương nhiên có chút mong chờ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen xì của Diệp Ân Tuấn, không dám hỏi thêm một câu.
Thẩm Hạ Lan dĩ nhiên hiểu ý của Diệp Ân Tuấn, nhưng đây là con gái cô, rất lâu rồi chưa ở cùng với bọn trẻ, lúc này Thẩm Hạ Lan chỉ muốn ở cùng với bọn trẻ thôi.
“Tất nhiên là được. Đi, cùng với Nghê Nghê, ngủ với mẹ một lát.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến hai đứa trẻ vui mừng.
Diệp Ân Tuấn chán nản nói: “Anh cũng muốn nghỉ ngơi, có chỗ cho anh không?”
“Không có!”
Thẩm Nghê Nghê và Thẩm Minh Triết đồng thanh.
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Anh ngồi chơi với mẹ đi. Mẹ, con dẫn hai đứa nhỏ lên lầu nghỉ một lát, mọi người chập tối mới về nhé!”
“Ừ! Đi đi!”
Bà Diệp cười không ngừng nghỉ.
“Mẹ, mẹ cũng mệt rồi, mẹ không muốn nghỉ một lát à?”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà Diệp mắt chớp chớp, nhưng bà Diệp giả bộ như không nhìn thấy, lắc đầu nói: “Mẹ không mệt, tối qua ngủ hơi nhiều, bây giờ đang tỉnh táo, con ngồi chơi cờ với mẹ đi.”
Nghe tới đây, vai của Diệp Ân Tuấn nặng trĩu.
Thẩm Hạ Lan thấy anh như vậy, liền cười mỉm chi.
Lúc này Diệp Ân Tuấn thực sự trông giống như một đứa trẻ.
Thẩm Minh Triết sợ Thẩm Hạ Lan nuốt lời, liền lay lay cánh tay của cô và nói: “Mẹ ơi, đi thôi, mình lên lầu nghỉ ngơi.”
“Đúng rồi, mẹ ơi, mình lên lầu ngủ trưa đi.”
Thẩm Nghê Nghê nắm lấy tay kia của Thẩm Hạ Lan, vui vẻ đi theo Thẩm Hạ Lan lên lầu.
Nhìn hai đứa trẻ một bên trái một bên phải, trong lòng Thẩm Hạ Lan cảm thấy mãn nguyện không nói nên lời.
Hai đứa trẻ rất ngoan, sau khi leo lên giường, mỗi đứa bên trái bên phải nằm kế bên cô. Thẩm Minh Triết thì không nói gì, Thẩm Nghê Nghê thì đòi Thẩm Hạ Lan kể chuyện cho cô bé nghe.
Thời gian giống như quay ngược về 5 năm trước, cô một mình chăm hai đứa con, nằm ôm nhau thật ấm áp, cũng dỗ bọn trẻ ngủ bằng cách này.
Trong lòng Thẩm Hạ Lan rất rộn ràng, cô kể cho bọn trẻ những câu chuyện mà bọn trẻ thích nhất, nhìn bọn trẻ từ từ đi vào giấc ngủ, sau cùng cô cũng thấy có chút buồn ngủ nên cũng ngủ theo.
Ba người một lớn hai nhỏ nằm trên chiếc giường lơn, ánh nắng buổi chiều tà chiếu vào, mang đến cho người ta cảm giác tươi đẹp vô cùng.
Cho dù bên ngoài mưa gió bão bùng, nhưng trong giờ phút này, bọn họ rất ấm áp, và hạnh phúc.
Khi Diệp Ân Tuấn đi vào, nhìn thấy cảnh này, trong lòng bỗng dịu đi. Nếu có thể, anh thực sự hy vọng ngày tháng sẽ tiếp diễn như vậy.
Anh còn nhớ đã từng hứa với Thẩm Hạ Lan đưa bọn họ đi chơi một chuyến, bây giờ nhiều chuyện gây cản, nên khiến anh không khỏi áy náy.
Thẩm Minh Triết thức rồi, thấy Diệp Ân Tuấn đi vào, nhìn bầu trời hơi nhá nhem tối bên ngoài, biết là họ sắp sửa phải đi về, trong lòng có chút lưu luyến.
“Con phải đối xử tốt với mẹ con.”
“Dạ con biết rồi.”
Bây giờ Diệp Ân Tuấn chỉ muốn đuổi hai đứa này ra khỏi đây, cả buổi chiều anh ta chưa được gần vợ.