Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2507
CHƯƠNG 2507
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, lòng chỉ muốn đi về nơi của Diệp Ân Tuấn.
Giờ này không biết anh đang lo lắng cho mình cỡ nào.
Nghĩ vậy, bước chân Thẩm Hạ Lan cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khi về tới chỗ của Thanh Loan, thì Phương Chính đã đi rồi, Thanh Loan đang cầm một ly rượu, uống một mình, buồn bã, có chút thương cảm, có chút mất mát.
Thẩm Hạ Lan vốn định gặp Diệp Ân Tuấn trước, nhưng lại bị Thanh Loan trông thấy, lập tức gọi cô lại.
“Chị dâu, chị đến rồi à? Uống cùng tôi một chút đi.”
“Tôi còn vội tìm anh Diệp của cô.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đi, lại nghe thấy Thanh Loan thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi. Nhưng ông ta đến chỗ tôi mà lại không hề nhắc đến một chữ nào về mẹ. Tôi tưởng ông ta tới đây là vì mẹ tôi, lại không ngờ ông ta chỉ vì một vệ sĩ chẳng có chút tiếng tăm nào. Trong mắt ông ta, bất kỳ ai cũng quan trọng hơn mẹ tôi. Mẹ tôi chính là một bi kịch, nhưng nếu ông ta đã không thích bà ấy, tại sao còn cưỡng ép bà ấy? Tại sao còn phải sinh ra tôi?”
Thanh Loan thật khổ sở.
Đã nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nói với ai về chuyện này, ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng chưa.
Cô ta luôn tỏ vẻ không quan tâm, luôn nói với bản thân mình là trẻ mồ côi, không có chờ mong tự nhiên không có thất vọng, nhưng hôm nay vào ngày giỗ mẹ, Phương Chính đã tới, cô ta vẫn cảm thấy có chút mong đợi.
Nhưng mà cuối cùng Phương Chính ngay cả một chữ cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí cũng không nhớ rõ mẹ cô ta là ai.
Thanh Loan cảm thấy hết sức nực cười và mỉa mai.
Rốt cuộc tại sao người đàn ông như vậy vẫn còn sống?
Tại sao còn cảm thấy bản thân nên là chúa tể của tất cả mọi người chứ?
Nếu như không có ông ta, có lẽ mẹ sẽ tìm một người bình thường kết hôn sinh con, sau đó trải qua hết cả đời này, nhưng mà vì ông ta, mẹ đã mất khi còn trẻ, thậm chí chết không rõ ràng, hiện lại bị tất cả mọi người lãng quên, Thẩm Hạ Lan muốn rời khỏi, nhưng bước chân thật sự quá nặng.
Thanh Loan quá đau khổ, khiến cô nhất thời không đi được.
Cô quay lại bên cạnh Thanh Loan, vỗ vỗ bờ vai cô ta nói: “Dáng vẻ u ám như vậy không thích hợp với cô.”
“Vậy dáng vẻ nào mới thích hợp với tôi?”
Thanh Loan khẽ cười tự giễu.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tự tin, tỏa sáng rực rỡ mới thích hợp với cô.”
Thanh Loan lập tức ngây người.
Cô ta chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ nghe được đánh giá như vậy từ trong miệng Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấp giọng nói: “Đừng tưởng cô nịnh nọt tôi thì tôi sẽ không giành đàn ông với cô nữa.”
“Vậy cũng phải xem cô có giành được không đã nhé.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng muốn ăn đòn trả lời, khiến Thanh Loan lập tức nghẹn họng.
“Cô cút được rồi.”
“Đúng vậy. Công chúa từ từ uống, tôi đi gặp ông xã trước nhé.”
Thẩm Hạ Lan vội rời đi, Thanh Loan lập tức trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này không hề che giấu sự đắc ý và khoe khoang.
Giờ này, Thẩm Hạ Lan chẳng thèm quan tâm Thanh Loan nghĩ như thế nào, cô sốt ruột muốn gặp Diệp Ân Tuấn. Khi tới gần phòng ngủ cô chợt nghe được một tiếng “ưm”, trái tim lập tức trở nên nặng trĩu.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng rời khỏi cung điện của Phương Nguyên, lòng chỉ muốn đi về nơi của Diệp Ân Tuấn.
Giờ này không biết anh đang lo lắng cho mình cỡ nào.
Nghĩ vậy, bước chân Thẩm Hạ Lan cũng nhanh hơn rất nhiều.
Khi về tới chỗ của Thanh Loan, thì Phương Chính đã đi rồi, Thanh Loan đang cầm một ly rượu, uống một mình, buồn bã, có chút thương cảm, có chút mất mát.
Thẩm Hạ Lan vốn định gặp Diệp Ân Tuấn trước, nhưng lại bị Thanh Loan trông thấy, lập tức gọi cô lại.
“Chị dâu, chị đến rồi à? Uống cùng tôi một chút đi.”
“Tôi còn vội tìm anh Diệp của cô.”
Dứt lời, Thẩm Hạ Lan lập tức nhấc chân đi, lại nghe thấy Thanh Loan thấp giọng nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi. Nhưng ông ta đến chỗ tôi mà lại không hề nhắc đến một chữ nào về mẹ. Tôi tưởng ông ta tới đây là vì mẹ tôi, lại không ngờ ông ta chỉ vì một vệ sĩ chẳng có chút tiếng tăm nào. Trong mắt ông ta, bất kỳ ai cũng quan trọng hơn mẹ tôi. Mẹ tôi chính là một bi kịch, nhưng nếu ông ta đã không thích bà ấy, tại sao còn cưỡng ép bà ấy? Tại sao còn phải sinh ra tôi?”
Thanh Loan thật khổ sở.
Đã nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng nói với ai về chuyện này, ngay cả Diệp Ân Tuấn cũng chưa.
Cô ta luôn tỏ vẻ không quan tâm, luôn nói với bản thân mình là trẻ mồ côi, không có chờ mong tự nhiên không có thất vọng, nhưng hôm nay vào ngày giỗ mẹ, Phương Chính đã tới, cô ta vẫn cảm thấy có chút mong đợi.
Nhưng mà cuối cùng Phương Chính ngay cả một chữ cũng chưa từng nhắc đến, thậm chí cũng không nhớ rõ mẹ cô ta là ai.
Thanh Loan cảm thấy hết sức nực cười và mỉa mai.
Rốt cuộc tại sao người đàn ông như vậy vẫn còn sống?
Tại sao còn cảm thấy bản thân nên là chúa tể của tất cả mọi người chứ?
Nếu như không có ông ta, có lẽ mẹ sẽ tìm một người bình thường kết hôn sinh con, sau đó trải qua hết cả đời này, nhưng mà vì ông ta, mẹ đã mất khi còn trẻ, thậm chí chết không rõ ràng, hiện lại bị tất cả mọi người lãng quên, Thẩm Hạ Lan muốn rời khỏi, nhưng bước chân thật sự quá nặng.
Thanh Loan quá đau khổ, khiến cô nhất thời không đi được.
Cô quay lại bên cạnh Thanh Loan, vỗ vỗ bờ vai cô ta nói: “Dáng vẻ u ám như vậy không thích hợp với cô.”
“Vậy dáng vẻ nào mới thích hợp với tôi?”
Thanh Loan khẽ cười tự giễu.
Thẩm Hạ Lan khẽ nói: “Tự tin, tỏa sáng rực rỡ mới thích hợp với cô.”
Thanh Loan lập tức ngây người.
Cô ta chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ nghe được đánh giá như vậy từ trong miệng Thẩm Hạ Lan, không khỏi thấp giọng nói: “Đừng tưởng cô nịnh nọt tôi thì tôi sẽ không giành đàn ông với cô nữa.”
“Vậy cũng phải xem cô có giành được không đã nhé.”
Thẩm Hạ Lan vô cùng muốn ăn đòn trả lời, khiến Thanh Loan lập tức nghẹn họng.
“Cô cút được rồi.”
“Đúng vậy. Công chúa từ từ uống, tôi đi gặp ông xã trước nhé.”
Thẩm Hạ Lan vội rời đi, Thanh Loan lập tức trợn tròn mắt.
Người phụ nữ này không hề che giấu sự đắc ý và khoe khoang.
Giờ này, Thẩm Hạ Lan chẳng thèm quan tâm Thanh Loan nghĩ như thế nào, cô sốt ruột muốn gặp Diệp Ân Tuấn. Khi tới gần phòng ngủ cô chợt nghe được một tiếng “ưm”, trái tim lập tức trở nên nặng trĩu.