Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2223
CHƯƠNG 2223
Nước mắt to như hạt đậu nhỏ giọt trên mặt Hàn Hi Thần, nhưng mà Hàn Hi Thần không có bất kỳ động tĩnh nào.
Thẩm Hạ Lan cũng ngây người, nhìn Diệp Ân Tuấn đau khổ cùng với Dao Lạc suy sụp, cô hít sâu một hơi nói: “Hàn Hi Thần thật sự đã chết rồi sao?”
“Có có hơi thở rất yếu, nhưng mà…”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không nói hết được.
Thẩm Hạ Lan lúc này tỉnh táo nhất.
Cô thấp giọng nói: “Chúng ta mang anh ấy đi, Diệp Tranh hẳn là có cách cứu anh ấy. Anh ấy hẳn là đã trúng cổ rồi. Lúc chúng ta đi còn đang tốt đẹp, sao bây giờ lại thành như thế này chứ?
“Trong cơ thể anh ấy có cổ độc. Nhiều năm thử cổ, luyện cổ như vậy sao có thể không có cổ ở lại chứ? Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy đang đáng cược mạng sống của mình.
Mỗi một lần luyện cổ thành công, tìm được đường sống trong cái chết kỳ thật đều trả một cái giá rất lớn, nếu như không khống chế được cổ độc trong cơ thể, cuối cùng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Người luyện cổ sẽ luôn có một người bảo vệ, nhưng mà anh ấy không có.
Cho nên tôi vẫn luôn không biết anh ấy sẽ gặp chuyện không may lúc nào. Anh ấy sắp xếp tôi với hai người hẳn là đã phát hiện tình hình cơ thể của mình không ổn rồi. Đứa bé trong bụng tôi có thể được sinh ra hay không vẫn còn chưa biết, cho dù được sinh ra, bị nhiều cổ độc ảnh hưởng như vậy, cũng không biết đứa bé sẽ như thế nào, có thể mang theo khiếu thiếu bẩm sinh nào đó hay không, có hay mang theo độc tố mang sinh ra hay không? Cho nên tôi không suy nghĩ lạc quan được như vậy. Anh ấy muốn đứa bé này, tôi chỉ muốn anh ấy còn sống.”
Lời nói của Dao Lạc làm Thẩm Hạ Lan giật mình không nhẹ.
Trước kia cô còn tưởng Dao Lạc có thể mang thai đứa bé của Hàn Hi Thần là một chuyện tốt, nhưng mà bây giờ không biết nên nói cái gì.
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta đưa anh ấy về, để Tranh Tranh nhìn xem, rồi sẽ có cách. Không phải còn chưa chết sao? Chỉ cần còn một hơi thở, là chúng ta có hy vọng không phải sao? Huống hồ chúng ta còn có thể bảo Tranh Tranh liên lạc với Trương Linh, Trương Linh là người của Trương Gia Trại, bà ấy khẳng định biết cách giải cổ độc.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Dao Lạc có chút hy vọng.
“Trương Gia Trại vẫn còn hậu nhân còn sống?”
“Còn, hơn nữa ở ngay Trương Gia Trại, chúng ta đưa Hàn Hi Thần đi trước. Cho dù chết, cũng không thể chết ở đây. Anh ấy là anh của Diệp Ân Tuấn, anh ấy không nên yên lặng không tiếng động mà chết ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp ôm Hần Hi Thần lên, nhưng mà lúc đến gần Hàn Hi Thần, đột nhiên anh cảm thấy ngực nhói lên một cái.
“Diệp Ân Tuấn, anh làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đột nhiên té quỵ xuống đất, không khỏi có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy ngực mình như bị lửa thiêu đốt, giống như có thứ gì đó muốn phá ngực mà ra, lại như lại bị cái gì đó chặn lại không thoát ra được, cảm giác xé rách này làm cả người anh co lại.
“Ân Tuấn!”
Bởi vì đau đớn, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, thiếu chút nữa ném Hàn Hi Thần xuống.
Dao Lạc vội vàng đỡ Hàn Hi Thần, mà Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.
“Không sao chứ? Có phải là không thoải mái ở chỗ nào?”
Nước mắt to như hạt đậu nhỏ giọt trên mặt Hàn Hi Thần, nhưng mà Hàn Hi Thần không có bất kỳ động tĩnh nào.
Thẩm Hạ Lan cũng ngây người, nhìn Diệp Ân Tuấn đau khổ cùng với Dao Lạc suy sụp, cô hít sâu một hơi nói: “Hàn Hi Thần thật sự đã chết rồi sao?”
“Có có hơi thở rất yếu, nhưng mà…”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn không nói hết được.
Thẩm Hạ Lan lúc này tỉnh táo nhất.
Cô thấp giọng nói: “Chúng ta mang anh ấy đi, Diệp Tranh hẳn là có cách cứu anh ấy. Anh ấy hẳn là đã trúng cổ rồi. Lúc chúng ta đi còn đang tốt đẹp, sao bây giờ lại thành như thế này chứ?
“Trong cơ thể anh ấy có cổ độc. Nhiều năm thử cổ, luyện cổ như vậy sao có thể không có cổ ở lại chứ? Tôi vẫn luôn cho rằng anh ấy đang đáng cược mạng sống của mình.
Mỗi một lần luyện cổ thành công, tìm được đường sống trong cái chết kỳ thật đều trả một cái giá rất lớn, nếu như không khống chế được cổ độc trong cơ thể, cuối cùng sẽ thất khiếu chảy máu mà chết. Người luyện cổ sẽ luôn có một người bảo vệ, nhưng mà anh ấy không có.
Cho nên tôi vẫn luôn không biết anh ấy sẽ gặp chuyện không may lúc nào. Anh ấy sắp xếp tôi với hai người hẳn là đã phát hiện tình hình cơ thể của mình không ổn rồi. Đứa bé trong bụng tôi có thể được sinh ra hay không vẫn còn chưa biết, cho dù được sinh ra, bị nhiều cổ độc ảnh hưởng như vậy, cũng không biết đứa bé sẽ như thế nào, có thể mang theo khiếu thiếu bẩm sinh nào đó hay không, có hay mang theo độc tố mang sinh ra hay không? Cho nên tôi không suy nghĩ lạc quan được như vậy. Anh ấy muốn đứa bé này, tôi chỉ muốn anh ấy còn sống.”
Lời nói của Dao Lạc làm Thẩm Hạ Lan giật mình không nhẹ.
Trước kia cô còn tưởng Dao Lạc có thể mang thai đứa bé của Hàn Hi Thần là một chuyện tốt, nhưng mà bây giờ không biết nên nói cái gì.
“Dù thế nào đi nữa, chúng ta đưa anh ấy về, để Tranh Tranh nhìn xem, rồi sẽ có cách. Không phải còn chưa chết sao? Chỉ cần còn một hơi thở, là chúng ta có hy vọng không phải sao? Huống hồ chúng ta còn có thể bảo Tranh Tranh liên lạc với Trương Linh, Trương Linh là người của Trương Gia Trại, bà ấy khẳng định biết cách giải cổ độc.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan lập tức làm Dao Lạc có chút hy vọng.
“Trương Gia Trại vẫn còn hậu nhân còn sống?”
“Còn, hơn nữa ở ngay Trương Gia Trại, chúng ta đưa Hàn Hi Thần đi trước. Cho dù chết, cũng không thể chết ở đây. Anh ấy là anh của Diệp Ân Tuấn, anh ấy không nên yên lặng không tiếng động mà chết ở đây.”
Diệp Ân Tuấn nói xong trực tiếp ôm Hần Hi Thần lên, nhưng mà lúc đến gần Hàn Hi Thần, đột nhiên anh cảm thấy ngực nhói lên một cái.
“Diệp Ân Tuấn, anh làm sao thế?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn đột nhiên té quỵ xuống đất, không khỏi có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy ngực mình như bị lửa thiêu đốt, giống như có thứ gì đó muốn phá ngực mà ra, lại như lại bị cái gì đó chặn lại không thoát ra được, cảm giác xé rách này làm cả người anh co lại.
“Ân Tuấn!”
Bởi vì đau đớn, sắc mặt Diệp Ân Tuấn rất khó coi, thiếu chút nữa ném Hàn Hi Thần xuống.
Dao Lạc vội vàng đỡ Hàn Hi Thần, mà Thẩm Hạ Lan ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn.
“Không sao chứ? Có phải là không thoải mái ở chỗ nào?”