Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 2010
Thẩm Hạ Lan cố gắng để biểu hiện của mình trông bình tĩnh.
Diệp Tử lại cười một cách điên cuồng: “Tôi muốn cái gì hả? Tôi muốn cô chết! Chỉ cần cô chết, tôi sẽ bỏ qua cho ba đứa nhỏ này, cũng sẽ đưa Minh Triết đến bệnh viện. Thế nào, Thẩm Hạ Lan, không phải là cô vẫn luôn cảm thấy mình rất vĩ đại à, dùng một cái mạng của cô để đổi lấy mạng của ba đứa nhỏ, vụ mua bán này có lời đúng không? Huống hồ gì chỉ cần cô chết đi, anh trai Diệp Ân Tuấn của tôi sẽ điên lên, đến lúc đó tôi xem xem anh ta sẽ vượt qua đau khổ bằng cách nào để sống tiếp.”
Lúc này, đáy mắt của Diệp Tử đều là sự điên cuồng.
Diệp Ân Tuấn đã từng đối xử tốt với cô ta như thế, bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn giết Diệp Tử, cô cảm thấy may mắn vì người đến đây không phải là Diệp Ân Tuấn, nếu không thì lúc này chắc có lẽ Diệp Ân Tuấn đã không thể khống chế nổi.
Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được, cô muốn cái mạng này của tôi, tôi cho cô là được chứ gì, nhưng mà tôi không tin tưởng cô, bây giờ cô buông Minh Triết ra trước đi, để thằng bé đi chữa trị.”
“Cô thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu hả? Diệp Minh Triết đi rồi, cô sẽ ngoan ngoãn để tôi sắp xếp? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có ra vẻ với tôi nữa, nhanh lên đi, tôi lấy đứa nhỏ trong bụng của tôi ra thề, chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ thả ba đứa nhỏ này. Nếu không, tôi sẽ để cho đứa con của tôi chết không yên lành.”
Lời thề độc này của Diệp Tử thật sự rất đáng sợ.
Thẩm Hạ Lan nhìn sắc mặt của Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Tôi không mang theo vũ khí.”
“Tôi đã chuẩn bị cho cô rồi.”
Diệp Tử trực tiếp lấy một con dao quân dụng từ trong ống tay áo ra rồi ném cho Thẩm Hạ Lan.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan nhận lấy con dao, mà Diệp Minh Triết lại dùng hết toàn lực ngã ra phía sau, lập tức đụng vào bụng của Diệp Tử.
“A!”
Bụng của Diệp Tử đột nhiên tê rần, tay tự nhiên đưa lên cao.
Thừa dịp khoảng trống này, Thẩm Hạ Lan nhảy lên trên không, con dao lạnh lẽo lập tức cắm vào trong bàn tay phải của Diệp Tử, trong nháy mắt xuyên qua bên kia.
“A!”
Diệp Tử đau đớn hét ầm lên, một khắc sau, con ngươi của Thẩm Hạ Lan ngưng một chút, dứt khoát vặn gãy cánh tay của cô ta.
Diệp Tử đau đến nỗi cả người đều đang co giật.
Cô ta không dám tin thân thủ của Thẩm Hạ Lan lại nhanh như thế.
Bởi vì Diệp Tử đang mang thai, cho nên động tác có hơi chậm chạp, mà mặc dù thân thể của Thẩm Hạ Lan đang rất khó chịu, nhưng cô cũng kiên trì rèn luyện, mục đích là vì vào thời khắc mấu chốt mình sẽ không trở thành vật cản của Diệp Ân Tuấn, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại dùng ở nơi như thế này.
Cô ôm Diệp Minh Triết lại, đau lòng nói: “Để mẹ cho người đến đón con đi bệnh viện.”
Con dao cắm vào rất sâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, cách tim một khoảng, chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà là mẹ, cô vẫn rất lo lắng.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Diệp Minh Triết, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ tới chậm rồi.”
“Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Diệp Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan giống như là Diệp Ân Tuấn.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan không kìm được nước mắt.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho người ở phía dưới.
Diệp Tử lại cười một cách điên cuồng: “Tôi muốn cái gì hả? Tôi muốn cô chết! Chỉ cần cô chết, tôi sẽ bỏ qua cho ba đứa nhỏ này, cũng sẽ đưa Minh Triết đến bệnh viện. Thế nào, Thẩm Hạ Lan, không phải là cô vẫn luôn cảm thấy mình rất vĩ đại à, dùng một cái mạng của cô để đổi lấy mạng của ba đứa nhỏ, vụ mua bán này có lời đúng không? Huống hồ gì chỉ cần cô chết đi, anh trai Diệp Ân Tuấn của tôi sẽ điên lên, đến lúc đó tôi xem xem anh ta sẽ vượt qua đau khổ bằng cách nào để sống tiếp.”
Lúc này, đáy mắt của Diệp Tử đều là sự điên cuồng.
Diệp Ân Tuấn đã từng đối xử tốt với cô ta như thế, bây giờ Thẩm Hạ Lan rất muốn giết Diệp Tử, cô cảm thấy may mắn vì người đến đây không phải là Diệp Ân Tuấn, nếu không thì lúc này chắc có lẽ Diệp Ân Tuấn đã không thể khống chế nổi.
Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, rồi nói: “Được, cô muốn cái mạng này của tôi, tôi cho cô là được chứ gì, nhưng mà tôi không tin tưởng cô, bây giờ cô buông Minh Triết ra trước đi, để thằng bé đi chữa trị.”
“Cô thật sự cho rằng tôi là kẻ ngu hả? Diệp Minh Triết đi rồi, cô sẽ ngoan ngoãn để tôi sắp xếp? Thẩm Hạ Lan, cô đừng có ra vẻ với tôi nữa, nhanh lên đi, tôi lấy đứa nhỏ trong bụng của tôi ra thề, chỉ cần cô chết đi, tôi sẽ thả ba đứa nhỏ này. Nếu không, tôi sẽ để cho đứa con của tôi chết không yên lành.”
Lời thề độc này của Diệp Tử thật sự rất đáng sợ.
Thẩm Hạ Lan nhìn sắc mặt của Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Tôi không mang theo vũ khí.”
“Tôi đã chuẩn bị cho cô rồi.”
Diệp Tử trực tiếp lấy một con dao quân dụng từ trong ống tay áo ra rồi ném cho Thẩm Hạ Lan.
Lúc này, Thẩm Hạ Lan nhận lấy con dao, mà Diệp Minh Triết lại dùng hết toàn lực ngã ra phía sau, lập tức đụng vào bụng của Diệp Tử.
“A!”
Bụng của Diệp Tử đột nhiên tê rần, tay tự nhiên đưa lên cao.
Thừa dịp khoảng trống này, Thẩm Hạ Lan nhảy lên trên không, con dao lạnh lẽo lập tức cắm vào trong bàn tay phải của Diệp Tử, trong nháy mắt xuyên qua bên kia.
“A!”
Diệp Tử đau đớn hét ầm lên, một khắc sau, con ngươi của Thẩm Hạ Lan ngưng một chút, dứt khoát vặn gãy cánh tay của cô ta.
Diệp Tử đau đến nỗi cả người đều đang co giật.
Cô ta không dám tin thân thủ của Thẩm Hạ Lan lại nhanh như thế.
Bởi vì Diệp Tử đang mang thai, cho nên động tác có hơi chậm chạp, mà mặc dù thân thể của Thẩm Hạ Lan đang rất khó chịu, nhưng cô cũng kiên trì rèn luyện, mục đích là vì vào thời khắc mấu chốt mình sẽ không trở thành vật cản của Diệp Ân Tuấn, chỉ là không ngờ tới bây giờ lại dùng ở nơi như thế này.
Cô ôm Diệp Minh Triết lại, đau lòng nói: “Để mẹ cho người đến đón con đi bệnh viện.”
Con dao cắm vào rất sâu, nhưng mà Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua, cách tim một khoảng, chắc là không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà là mẹ, cô vẫn rất lo lắng.
Thẩm Hạ Lan ôm chặt lấy Diệp Minh Triết, nghẹn ngào nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ tới chậm rồi.”
“Mẹ ơi, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.”
Diệp Minh Triết an ủi Thẩm Hạ Lan giống như là Diệp Ân Tuấn.
Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan không kìm được nước mắt.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện cho người ở phía dưới.