Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1846
Chương 1846
Diệp Tranh không nói những điều còn lại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được.
Không còn nhiều thời gian?
Năm chữ đơn giản này giống như nặng nghìn cân, trực tiếp đập vào lồng ngực của Thẩm Hạ Lan.
Cô run rẩy, hoảng sợ ngã ngồi trên ghế, hai mắt nóng lên, lại bị cô hung hăng đè xuống.
“Mẹ ơi…”
Diệp Tranh có chút lo lắng, cũng khổ sở.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tranh, cô đột nhiên kịp phản ứng, làm sao mà người khổ chỉ có một mình cô được chứ?
Diệp Tranh còn nhỏ như vậy, lại phải đối mặt với lựa chọn khó khăn, bây giờ cậu bé đã mở miệng với mình, cũng nói rõ cậu bé đã hiểu rõ Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô thấp giọng hỏi: “Có phải con cảm thấy bà ta là người của Trương gia trại, cho nên con nghĩ nếu như bà ta có thể đến đây xem bệnh cho ba con thì sẽ tốt hơn?”
Nói cho cùng, đứa nhỏ này thật sự đặt Diệp Ân Tuấn vào đầu tim của mình.
Diệp Tranh khó khăn nhẹ gật đầu, mắt cũng đỏ lên.
“Con gọi đi, gọi điện thoại cho bà ta đi xem xem bà ta nói như thế nào.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Tranh liền ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, mẹ không sợ …”
“Mẹ sợ chứ, nhưng mà mẹ càng sợ Ân Tuấn rời khỏi chúng ta hơn.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất trầm, mang theo bi thương và không nỡ.
Một khi Diệp Ân Tuấn có chuyện gì đó xảy ra, không biết mình còn có thể có dũng khí tiếp tục sống trên thế giới lạnh lẽo này không.
Hóa ra là tình cảm đối với anh đã sớm tới tình trạng như vậy rồi à?
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười, một nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, nhưng mà lại làm cho lòng người hốt hoảng.
Giống như là cô đã nhìn thấu tất cả, nhưng mà lại buông xuôi tất cả.
Diệp Tranh đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cậu bé cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, run giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ chúng con.”
Diệp Tranh giống như một động vật nhỏ đáng thương cầu xin, giữ chặt một tay ấm áp cuối cùng.
Thẩm Hạ Lan như ý thức được cái gì đó, cảm thấy mình làm như vậy có hơi tàn nhẫn.
Tại sao mình lại lộ ra tâm trạng bi quan trước mặt của đứa nhỏ chứ, Tâm tư của Diệp Tranh cũng nhạy cảm, cậu bé có thể lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có suy nghĩ muốn đi theo Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé khiếp sợ không thôi, lại càng thêm sợ hãi.
Cậu bé không biết cuộc sống không có ba mẹ, Minh Triết, Nghê Nghê cùng với cậu bé sẽ như thế nào!
Đúng là bên cạnh sẽ còn rất nhiều người quan tâm tới bọn nó, nhưng mà những người đó không có cách nào thay thế địa vị của ba mẹ ở trong lòng của bọn nhỏ.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh vào trong lòng, thấp giọng nói: “Là mẹ không tốt, để con lo lắng rồi, con liên lạc với Trương Linh đi, mặc kệ bà ta muốn làm cái gì, chỉ cần có thể cứu được Ân Tuấn, cho dù có muốn toàn bộ tài sản nhà họ Diệp mẹ cũng có thể đồng ý với bà ta.”
Thẩm Hạ Lan nói điều này khá bá đạo.
Diệp Tranh không nói những điều còn lại, nhưng mà Thẩm Hạ Lan có thể hiểu được.
Không còn nhiều thời gian?
Năm chữ đơn giản này giống như nặng nghìn cân, trực tiếp đập vào lồng ngực của Thẩm Hạ Lan.
Cô run rẩy, hoảng sợ ngã ngồi trên ghế, hai mắt nóng lên, lại bị cô hung hăng đè xuống.
“Mẹ ơi…”
Diệp Tranh có chút lo lắng, cũng khổ sở.
Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ánh mắt của Diệp Tranh, cô đột nhiên kịp phản ứng, làm sao mà người khổ chỉ có một mình cô được chứ?
Diệp Tranh còn nhỏ như vậy, lại phải đối mặt với lựa chọn khó khăn, bây giờ cậu bé đã mở miệng với mình, cũng nói rõ cậu bé đã hiểu rõ Trương Linh.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cô thấp giọng hỏi: “Có phải con cảm thấy bà ta là người của Trương gia trại, cho nên con nghĩ nếu như bà ta có thể đến đây xem bệnh cho ba con thì sẽ tốt hơn?”
Nói cho cùng, đứa nhỏ này thật sự đặt Diệp Ân Tuấn vào đầu tim của mình.
Diệp Tranh khó khăn nhẹ gật đầu, mắt cũng đỏ lên.
“Con gọi đi, gọi điện thoại cho bà ta đi xem xem bà ta nói như thế nào.”
Thẩm Hạ Lan nói vậy, Diệp Tranh liền ngẩng đầu lên.
“Mẹ ơi, mẹ không sợ …”
“Mẹ sợ chứ, nhưng mà mẹ càng sợ Ân Tuấn rời khỏi chúng ta hơn.”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan rất trầm, mang theo bi thương và không nỡ.
Một khi Diệp Ân Tuấn có chuyện gì đó xảy ra, không biết mình còn có thể có dũng khí tiếp tục sống trên thế giới lạnh lẽo này không.
Hóa ra là tình cảm đối với anh đã sớm tới tình trạng như vậy rồi à?
Thẩm Hạ Lan nở nụ cười, một nụ cười tươi như trăm hoa đua nở, nhưng mà lại làm cho lòng người hốt hoảng.
Giống như là cô đã nhìn thấu tất cả, nhưng mà lại buông xuôi tất cả.
Diệp Tranh đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Cậu bé cầm lấy tay của Thẩm Hạ Lan, run giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ chúng con.”
Diệp Tranh giống như một động vật nhỏ đáng thương cầu xin, giữ chặt một tay ấm áp cuối cùng.
Thẩm Hạ Lan như ý thức được cái gì đó, cảm thấy mình làm như vậy có hơi tàn nhẫn.
Tại sao mình lại lộ ra tâm trạng bi quan trước mặt của đứa nhỏ chứ, Tâm tư của Diệp Tranh cũng nhạy cảm, cậu bé có thể lập tức nhìn thấy Thẩm Hạ Lan có suy nghĩ muốn đi theo Diệp Ân Tuấn.
Cậu bé khiếp sợ không thôi, lại càng thêm sợ hãi.
Cậu bé không biết cuộc sống không có ba mẹ, Minh Triết, Nghê Nghê cùng với cậu bé sẽ như thế nào!
Đúng là bên cạnh sẽ còn rất nhiều người quan tâm tới bọn nó, nhưng mà những người đó không có cách nào thay thế địa vị của ba mẹ ở trong lòng của bọn nhỏ.
Thẩm Hạ Lan ôm Diệp Tranh vào trong lòng, thấp giọng nói: “Là mẹ không tốt, để con lo lắng rồi, con liên lạc với Trương Linh đi, mặc kệ bà ta muốn làm cái gì, chỉ cần có thể cứu được Ân Tuấn, cho dù có muốn toàn bộ tài sản nhà họ Diệp mẹ cũng có thể đồng ý với bà ta.”
Thẩm Hạ Lan nói điều này khá bá đạo.