Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1812
CHƯƠNG 1812
Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cảm thấy bức bách.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu nói này của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi ngây ra một lúc, sau đó cô lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Ân Tuấn, không bằng tối nay chúng ta ở lại đây đi.”
Làm sao Diệp Ân Tuấn có thể không hiểu ý của Thẩm Hạ Lan.
Cô thương yêu con gái, không đành lòng thấy cô bé bận rộn, huống hồ gì chiếc xe theo dõi bọn họ là có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn còn chưa biết rõ, tùy tiện dẫn theo đứa nhỏ đang ngủ say ra ngoài cũng không phải là một biện pháp tốt.
“Được rồi, chú út, bọn cháu có thể ở lại đây chứ?”
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì đó? Đây là nhà mẹ đẻ của Hạ Lan, làm gì có chuyện được hay không, bọn cháu cũng đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Chấn Đình biết hai vợ chồng này có lẽ là có chuyện gì muốn nói với nhau, đương nhiên cũng không ở đây làm phiền bọn họ, vội vàng đẩy xe lăn đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về phòng mình, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng xót.
“Cái con bé này bình thường ngoại trừ ăn thì chính là ăn, chưa từng nhìn thấy nó lo lắng chuyện khác, không ngờ tới lần này nó lại quan tâm chuyện của Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi như thế, làm cho người làm mẹ như em đây phải bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười chua chát.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng ôm vai cô, dịu dàng nói: “Cho đến bây giờ, Nghê Nghê vẫn không phải là một cô bé chỉ thích ăn hàng, chỉ là con bé cảm thấy trên mình vẫn còn có chúng ta cùng với anh trai, không đến lượt con bé phải quan tâm cái gì, cho nên mới yên tâm làm một cô bé vui vẻ ăn hàng. Nhưng mà là con gái của Diệp Ân Tuấn anh, làm sao có thể là người bình thường được chứ? Lần này Nghê Nghê chủ động đến chăm sóc nhà họ Trạm, ngoại trừ thằng bé Trạm Dương bình thường chơi đùa vui vẻ với con bé, chắc chắn con bé cũng hiểu mối quan hệ của anh với nhà họ Trạm.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ không dám tin của vợ mình, anh không khỏi cười nói: “Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi à? Một đứa nhỏ lại có thể nghĩ sâu xa hơn so với người lớn, cho nên em mới cho là anh đã nghĩ nhiều rồi?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không nói như vậy, nhưng mà hiển nhiên cô nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, cô không khỏi nặn ra một nụ cười xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn không chú ý đến sự xấu hổ của Thẩm Hạ Lan, anh xoa tóc cô, cười nói: “Tình bạn của tứ thiếu Hải Thành vững như thành đồng, trôi qua nhiều năm như thế, bọn anh đã trở thành kẻ mạnh ở Hải Thành, nắm chắc nền kinh tế, quyền thế ở Hải Thành, chắc chắn làm cho những người trong gia tộc trăm năm không phục, nhưng mà lại không thể làm gì. Bây giờ có người làm rối loạn mối quan hệ vững như thành đồng của bọn anh, muốn thừa cơ đánh vào mấy nhà tân quý của chúng ta, những người trong gia tộc lớn ấy thật sự coi là có thể ngồi vững được à?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.
“Ý của anh nói là vũng nước đục này không chỉ đơn thuần do Vu Phong khuấy lên?”
“Dù bản lĩnh Vu Phong có lớn đi nữa, còn có thể thật sự đụng chạm vào tứ thiếu Hải Thành bọn anh à?
Chẳng qua đều là dính tới lợi ích thôi.”
Về phương diện này, Diệp Ân Tuấn có cái nhìn sâu xa hơn là Thẩm Hạ Lan.
Được anh nhắc nhở như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng của Diệp Ân Tuấn cảm thấy bức bách.
Lúc Thẩm Hạ Lan nghe thấy câu nói này của Diệp Ân Tuấn, cô không khỏi ngây ra một lúc, sau đó cô lại cảm thấy vô cùng đau lòng.
“Ân Tuấn, không bằng tối nay chúng ta ở lại đây đi.”
Làm sao Diệp Ân Tuấn có thể không hiểu ý của Thẩm Hạ Lan.
Cô thương yêu con gái, không đành lòng thấy cô bé bận rộn, huống hồ gì chiếc xe theo dõi bọn họ là có chuyện gì xảy ra, bọn họ vẫn còn chưa biết rõ, tùy tiện dẫn theo đứa nhỏ đang ngủ say ra ngoài cũng không phải là một biện pháp tốt.
“Được rồi, chú út, bọn cháu có thể ở lại đây chứ?”
“Nói mấy lời ngốc nghếch gì đó? Đây là nhà mẹ đẻ của Hạ Lan, làm gì có chuyện được hay không, bọn cháu cũng đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Hoắc Chấn Đình biết hai vợ chồng này có lẽ là có chuyện gì muốn nói với nhau, đương nhiên cũng không ở đây làm phiền bọn họ, vội vàng đẩy xe lăn đi khỏi.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về phòng mình, nhìn thấy Diệp Nghê Nghê đang nằm ngủ say sưa ở trên giường, trong lòng của Thẩm Hạ Lan vô cùng xót.
“Cái con bé này bình thường ngoại trừ ăn thì chính là ăn, chưa từng nhìn thấy nó lo lắng chuyện khác, không ngờ tới lần này nó lại quan tâm chuyện của Trạm Dương và Trạm Nguyệt Nhi như thế, làm cho người làm mẹ như em đây phải bất ngờ.”
Thẩm Hạ Lan nở một nụ cười chua chát.
Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng ôm vai cô, dịu dàng nói: “Cho đến bây giờ, Nghê Nghê vẫn không phải là một cô bé chỉ thích ăn hàng, chỉ là con bé cảm thấy trên mình vẫn còn có chúng ta cùng với anh trai, không đến lượt con bé phải quan tâm cái gì, cho nên mới yên tâm làm một cô bé vui vẻ ăn hàng. Nhưng mà là con gái của Diệp Ân Tuấn anh, làm sao có thể là người bình thường được chứ? Lần này Nghê Nghê chủ động đến chăm sóc nhà họ Trạm, ngoại trừ thằng bé Trạm Dương bình thường chơi đùa vui vẻ với con bé, chắc chắn con bé cũng hiểu mối quan hệ của anh với nhà họ Trạm.”
“Hả?”
Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Diệp Ân Tuấn nhìn dáng vẻ không dám tin của vợ mình, anh không khỏi cười nói: “Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi à? Một đứa nhỏ lại có thể nghĩ sâu xa hơn so với người lớn, cho nên em mới cho là anh đã nghĩ nhiều rồi?”
Mặc dù Thẩm Hạ Lan không nói như vậy, nhưng mà hiển nhiên cô nghĩ như vậy, lúc nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như thế, cô không khỏi nặn ra một nụ cười xấu hổ.
Diệp Ân Tuấn không chú ý đến sự xấu hổ của Thẩm Hạ Lan, anh xoa tóc cô, cười nói: “Tình bạn của tứ thiếu Hải Thành vững như thành đồng, trôi qua nhiều năm như thế, bọn anh đã trở thành kẻ mạnh ở Hải Thành, nắm chắc nền kinh tế, quyền thế ở Hải Thành, chắc chắn làm cho những người trong gia tộc trăm năm không phục, nhưng mà lại không thể làm gì. Bây giờ có người làm rối loạn mối quan hệ vững như thành đồng của bọn anh, muốn thừa cơ đánh vào mấy nhà tân quý của chúng ta, những người trong gia tộc lớn ấy thật sự coi là có thể ngồi vững được à?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên híp mắt lại.
“Ý của anh nói là vũng nước đục này không chỉ đơn thuần do Vu Phong khuấy lên?”
“Dù bản lĩnh Vu Phong có lớn đi nữa, còn có thể thật sự đụng chạm vào tứ thiếu Hải Thành bọn anh à?
Chẳng qua đều là dính tới lợi ích thôi.”
Về phương diện này, Diệp Ân Tuấn có cái nhìn sâu xa hơn là Thẩm Hạ Lan.
Được anh nhắc nhở như thế, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra.