Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1692
Chương 1692
“Trông coi bọn họ dọn khỏi đây: Nói xong, Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan quay người đi khỏi. Trong tay của Thẩm Hạ Lan còn đang cầm đồ tết, lúc này có chút xấu hổ.
Quà tết này là tặng cho mọi người.” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn dự định “phong sát” giáo sư Phương và Lam Thần.
Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ không thể tìm công việc ở Hải Thành, cũng không mướn được nhà ở, giữa thời tiết tuyết rơi đầy đầu như thế này, đối với bà Phương và giáo sư Phương luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng mà nói, có thể chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Ngược lại là Lam Thần, bởi vì từ nhỏ đã bị bắt nạt, sức đề kháng của cơ thể đối với môi trường vẫn ổn hơn một chút. Lam Thần cũng hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.
Anh ta vừa mới muốn nói tiếng cảm ơn, liền nghe thấy bà Phương nói: “Ai mà thèm đồ đạc của các người chứ, chồn chúc tết gà, không có ý tốt, lấy đi hết đi, chúng tôi không có cần đâu!”
Lời nói này làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng thêm ấm trầm.
“Bà câm miệng lại cho tôi!”
Giáo sư Phương hận không thể tìm một cái kim may miệng của bà Phương lại cho rồi.
Suy nghĩ của ông ta với Lam Thần là giống nhau, Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy đương nhiên là có tính toán rồi, xem ra cuộc sống của bọn họ sẽ không thể tốt hơn, thay vào đó người phụ nữ ngu ngốc này lại không chịu phân rõ tình thế, ông ta thật sự bị chọc giận muốn chết, đây là lần đầu tiên mà ông ta cảm thấy hối hận vì mình đã luôn dung túng cho vợ mình tùy ý làm bậy ở bên ngoài.
Ông ta cảm thấy phụ nữ tùy hứng một chút cũng không sao hết, bây giờ mới ý thức được nhà họ Phương đã sụp đổ, không có ai ra mặt cho nhà họ Phương, nhưng mà bà Phương còn tưởng mình vẫn cao cao tại thượng mà nhà họ Phương.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhận lấy đồ vật ở trong tay Thẩm Hạ Lan, trực tiếp ném cho vệ sĩ.
“Ném vào trong thùng rác đi” “Vâng Sếp Diệp”
Vệ sĩ lập tức nghe lời làm theo. Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu. Cô được Diệp Ân Tuấn ôm rời khỏi nhà của Lam Thần. Bà Phương thấy Diệp Ân Tuấn cứ thế mà đi, không khỏi lớn lối lần nữa.
“Ngang ngược cái gì chứ? Vật đổi sao dời, không chừng ngày mai ai làm chủ Hải Thành còn chưa biết đâu, thật sự coi mình có thể ngang ngược cả một đời à?”
“Bà ngậm cái miệng lại đi!”
Giáo sư Phương thở hổn hển hét lên với bà ta một câu, làm cho bà Phương lập tức xù lông.
“Ông hét lên với tôi làm cái gì? Ông sợ cái quái gì vậy? Lúc người khác bắt nạt vợ của ông, ông nhìn bộ dạng không có tiền đồ của mình đi kìa, tại sao ban đầu tôi lại bị mù mà coi trọng ông chứ?”
“Không thích thì ly hôn đi.”
Giáo sư Phương nói xong câu đó thì liền đi vào trong. Cặp vợ chồng lại cãi nhau một trận nữa. Lam Thần nhìn cảnh tượng như vậy, cảm xúc chua xót và mỏi mệt chưa từng có dâng lên ở trong đầu.
Diệp Ân Tuấn đuổi việc anh ta, Thẩm Hạ Lan lại không nói một câu nào, có phải là mang ý nghĩa Thẩm Hạ Lan cũng thất vọng về anh ta?
Nghĩ đến đây, Lam Thần vô cùng khó chịu, khó chịu sắp chịu không nổi. Nhưng mà anh ta không thể gục ngã, anh ta cần phải bảo vệ cho ba mẹ Phương, anh ta phải sống sót. Cho nên, ban đầu tại sao người chết không phải là anh ta cơ chứ?
Anh ta tình nguyện người chết là mình, cũng hi vọng Phương Đình có thể yên ổn sống trên đời này, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn đối với mọi người.
“Trông coi bọn họ dọn khỏi đây: Nói xong, Diệp Ân Tuấn ôm lấy bả vai của Thẩm Hạ Lan quay người đi khỏi. Trong tay của Thẩm Hạ Lan còn đang cầm đồ tết, lúc này có chút xấu hổ.
Quà tết này là tặng cho mọi người.” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn dự định “phong sát” giáo sư Phương và Lam Thần.
Từ giờ trở đi, bọn họ sẽ không thể tìm công việc ở Hải Thành, cũng không mướn được nhà ở, giữa thời tiết tuyết rơi đầy đầu như thế này, đối với bà Phương và giáo sư Phương luôn có cuộc sống an nhàn sung sướng mà nói, có thể chính là sự trừng phạt tàn nhẫn nhất.
Ngược lại là Lam Thần, bởi vì từ nhỏ đã bị bắt nạt, sức đề kháng của cơ thể đối với môi trường vẫn ổn hơn một chút. Lam Thần cũng hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.
Anh ta vừa mới muốn nói tiếng cảm ơn, liền nghe thấy bà Phương nói: “Ai mà thèm đồ đạc của các người chứ, chồn chúc tết gà, không có ý tốt, lấy đi hết đi, chúng tôi không có cần đâu!”
Lời nói này làm cho sắc mặt của Diệp Ân Tuấn càng thêm ấm trầm.
“Bà câm miệng lại cho tôi!”
Giáo sư Phương hận không thể tìm một cái kim may miệng của bà Phương lại cho rồi.
Suy nghĩ của ông ta với Lam Thần là giống nhau, Diệp Ân Tuấn đã nói như vậy đương nhiên là có tính toán rồi, xem ra cuộc sống của bọn họ sẽ không thể tốt hơn, thay vào đó người phụ nữ ngu ngốc này lại không chịu phân rõ tình thế, ông ta thật sự bị chọc giận muốn chết, đây là lần đầu tiên mà ông ta cảm thấy hối hận vì mình đã luôn dung túng cho vợ mình tùy ý làm bậy ở bên ngoài.
Ông ta cảm thấy phụ nữ tùy hứng một chút cũng không sao hết, bây giờ mới ý thức được nhà họ Phương đã sụp đổ, không có ai ra mặt cho nhà họ Phương, nhưng mà bà Phương còn tưởng mình vẫn cao cao tại thượng mà nhà họ Phương.
Diệp Ân Tuấn lại lạnh lùng cười một tiếng, sau đó nhận lấy đồ vật ở trong tay Thẩm Hạ Lan, trực tiếp ném cho vệ sĩ.
“Ném vào trong thùng rác đi” “Vâng Sếp Diệp”
Vệ sĩ lập tức nghe lời làm theo. Thẩm Hạ Lan bất đắc dĩ lắc đầu. Cô được Diệp Ân Tuấn ôm rời khỏi nhà của Lam Thần. Bà Phương thấy Diệp Ân Tuấn cứ thế mà đi, không khỏi lớn lối lần nữa.
“Ngang ngược cái gì chứ? Vật đổi sao dời, không chừng ngày mai ai làm chủ Hải Thành còn chưa biết đâu, thật sự coi mình có thể ngang ngược cả một đời à?”
“Bà ngậm cái miệng lại đi!”
Giáo sư Phương thở hổn hển hét lên với bà ta một câu, làm cho bà Phương lập tức xù lông.
“Ông hét lên với tôi làm cái gì? Ông sợ cái quái gì vậy? Lúc người khác bắt nạt vợ của ông, ông nhìn bộ dạng không có tiền đồ của mình đi kìa, tại sao ban đầu tôi lại bị mù mà coi trọng ông chứ?”
“Không thích thì ly hôn đi.”
Giáo sư Phương nói xong câu đó thì liền đi vào trong. Cặp vợ chồng lại cãi nhau một trận nữa. Lam Thần nhìn cảnh tượng như vậy, cảm xúc chua xót và mỏi mệt chưa từng có dâng lên ở trong đầu.
Diệp Ân Tuấn đuổi việc anh ta, Thẩm Hạ Lan lại không nói một câu nào, có phải là mang ý nghĩa Thẩm Hạ Lan cũng thất vọng về anh ta?
Nghĩ đến đây, Lam Thần vô cùng khó chịu, khó chịu sắp chịu không nổi. Nhưng mà anh ta không thể gục ngã, anh ta cần phải bảo vệ cho ba mẹ Phương, anh ta phải sống sót. Cho nên, ban đầu tại sao người chết không phải là anh ta cơ chứ?
Anh ta tình nguyện người chết là mình, cũng hi vọng Phương Đình có thể yên ổn sống trên đời này, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn đối với mọi người.