Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1336
CHƯƠNG 1336
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng đáp lại, nhưng nhìn hình ảnh trên màn hình, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không được tốt lắm.
“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
Thật ra cô không muốn hỏi, bởi vì hễ cô hỏi thì sẽ có chuyện, có chuyện thì phải giải quyết, như vậy sẽ khiến thời gian của cô với Diệp Ân Tuấn ở bên nhau bị trì hoãn.
Haiz, sao ở riêng với chồng mấy ngày mà khó như vậy nhỉ?
Thẩm Hạ Lan chán nản mà nghĩ.
Diệp Ân Tuấn không để ý đến biểu cảm của Thẩm Hạ Lan, nhìn vào màn hình trước mặt thấp giọng nói: “Tử Thu vẫn còn sống, chỉ có điều không muốn anh nhúng tay. Anh sợ anh ta không thể gượng dậy từ chuyện của Cung Tuyết Dương, bị Cung Tuyết Dương hiện tại lừa rồi.”
“Anh đừng lo lắng vô cớ nữa, Hạ Tử Thu cũng không còn là con nít nữa, hơn nữa anh ta còn là một người lãnh đạo, luôn biết mình nên làm thế nào, có lúc chuyện tình cảm thật sự nói không chính xác được, anh để anh ta tự giải quyết đi. Đúng rồi, anh hỏi anh ta quyển sách cổ ở đâu rồi.”
Thẩm Hạ Lan hiện đang nghĩ về cuốn sách cổ đó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp gửi một tin nhắn đi.
Bên đó rất lâu không nhắn tin lại, chính vào lúc Diệp Ân Tuấn định tắt máy, thì cuối cùng tin tức của Hạ Tử Thu cũng đến.
“Tôi sẽ tìm người đưa Tống Đình.”
“Biết rồi, hãy chăm sóc bản thân, khi nào cần tôi cứ việc lên tiếng.”
“Được.”
Sau khi hai người cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn mới nhận ra Thẩm Hạ Lan đã nhắm mắt hình như ngủ rồi.
“Hạ Lan?”
Anh khẽ gọi một tiếng.
Thẩm Hạ Lan không có phản hồi.
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chiếc xe đang chuyển động, bên tai truyền đến tiếng thở đều đặn của Diệp Ân Tuấn.
Anh dường như đang ngủ rất say.
Thẩm Hạ Lan lúc này mở mắt.
Sau lưng cô đau âm ỉ, đau đớn khiến cô có chút không chịu nổi, nhưng cô không thể lên tiếng, cũng không dám lên tiếng.
Nhìn từ bên cạnh, Diệp Ân Tuấn đúng là nhìn 360 độ đẹp không góc chết, dù có hốc hác đến mấy thì vẫn rất quyến rũ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi biết quyển sách cổ sẽ quay trở lại.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ hoa si, ánh mắt nóng bỏng.
Tại sao có thể đẹp như vậy chứ?
Tài xế nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Hạ Lan trong gương chiếu hậu thì nhanh chóng quay mặt lại, sợ bị phát hiện thì ngại lắm.
Bà chủ này thật không giống như đã kết hôn với Diệp tổng nhiều năm chút nào.
Thẩm Hạ Lan quan sát một lúc, sợ làm Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Khi đến đồn đóng quân, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ, có lẽ là có Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, anh ngủ rất yên ổn.
Thẩm Hạ Lan cũng không đánh thức anh, mà cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Diệp Ân Tuấn.
Có khí tức của Thẩm Hạ Lan trên áo khoác, hy vọng Diệp Ân Tuấn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một lúc.
Thẩm Hạ Lan nhẹ tay nhẹ chân xuống xe, thậm chí còn đóng cửa lại rất thận trọng.
Diệp Ân Tuấn vẫn nhắm mắt ngủ say sưa.
Thẩm Hạ Lan xuống xe rồi mới dám thở mạnh.
Ngạt chết cô rồi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vào đồn đóng quân, nhìn thấy ngay Trương Linh.
“Diêm Vương Sống, giúp tôi một việc.”
Diệp Ân Tuấn cuối cùng cũng đáp lại, nhưng nhìn hình ảnh trên màn hình, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn không được tốt lắm.
“Sao thế?”
Thẩm Hạ Lan hỏi.
Thật ra cô không muốn hỏi, bởi vì hễ cô hỏi thì sẽ có chuyện, có chuyện thì phải giải quyết, như vậy sẽ khiến thời gian của cô với Diệp Ân Tuấn ở bên nhau bị trì hoãn.
Haiz, sao ở riêng với chồng mấy ngày mà khó như vậy nhỉ?
Thẩm Hạ Lan chán nản mà nghĩ.
Diệp Ân Tuấn không để ý đến biểu cảm của Thẩm Hạ Lan, nhìn vào màn hình trước mặt thấp giọng nói: “Tử Thu vẫn còn sống, chỉ có điều không muốn anh nhúng tay. Anh sợ anh ta không thể gượng dậy từ chuyện của Cung Tuyết Dương, bị Cung Tuyết Dương hiện tại lừa rồi.”
“Anh đừng lo lắng vô cớ nữa, Hạ Tử Thu cũng không còn là con nít nữa, hơn nữa anh ta còn là một người lãnh đạo, luôn biết mình nên làm thế nào, có lúc chuyện tình cảm thật sự nói không chính xác được, anh để anh ta tự giải quyết đi. Đúng rồi, anh hỏi anh ta quyển sách cổ ở đâu rồi.”
Thẩm Hạ Lan hiện đang nghĩ về cuốn sách cổ đó.
Diệp Ân Tuấn trực tiếp gửi một tin nhắn đi.
Bên đó rất lâu không nhắn tin lại, chính vào lúc Diệp Ân Tuấn định tắt máy, thì cuối cùng tin tức của Hạ Tử Thu cũng đến.
“Tôi sẽ tìm người đưa Tống Đình.”
“Biết rồi, hãy chăm sóc bản thân, khi nào cần tôi cứ việc lên tiếng.”
“Được.”
Sau khi hai người cúp điện thoại, Diệp Ân Tuấn mới nhận ra Thẩm Hạ Lan đã nhắm mắt hình như ngủ rồi.
“Hạ Lan?”
Anh khẽ gọi một tiếng.
Thẩm Hạ Lan không có phản hồi.
Diệp Ân Tuấn cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Chiếc xe đang chuyển động, bên tai truyền đến tiếng thở đều đặn của Diệp Ân Tuấn.
Anh dường như đang ngủ rất say.
Thẩm Hạ Lan lúc này mở mắt.
Sau lưng cô đau âm ỉ, đau đớn khiến cô có chút không chịu nổi, nhưng cô không thể lên tiếng, cũng không dám lên tiếng.
Nhìn từ bên cạnh, Diệp Ân Tuấn đúng là nhìn 360 độ đẹp không góc chết, dù có hốc hác đến mấy thì vẫn rất quyến rũ.
Thẩm Hạ Lan cảm thấy nhẹ nhõm khi biết quyển sách cổ sẽ quay trở lại.
Cô nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ hoa si, ánh mắt nóng bỏng.
Tại sao có thể đẹp như vậy chứ?
Tài xế nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Hạ Lan trong gương chiếu hậu thì nhanh chóng quay mặt lại, sợ bị phát hiện thì ngại lắm.
Bà chủ này thật không giống như đã kết hôn với Diệp tổng nhiều năm chút nào.
Thẩm Hạ Lan quan sát một lúc, sợ làm Diệp Ân Tuấn tỉnh lại, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Khi đến đồn đóng quân, Diệp Ân Tuấn vẫn còn đang ngủ, có lẽ là có Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, anh ngủ rất yên ổn.
Thẩm Hạ Lan cũng không đánh thức anh, mà cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Diệp Ân Tuấn.
Có khí tức của Thẩm Hạ Lan trên áo khoác, hy vọng Diệp Ân Tuấn có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một lúc.
Thẩm Hạ Lan nhẹ tay nhẹ chân xuống xe, thậm chí còn đóng cửa lại rất thận trọng.
Diệp Ân Tuấn vẫn nhắm mắt ngủ say sưa.
Thẩm Hạ Lan xuống xe rồi mới dám thở mạnh.
Ngạt chết cô rồi.
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng vào đồn đóng quân, nhìn thấy ngay Trương Linh.
“Diêm Vương Sống, giúp tôi một việc.”