Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-79
Chương 79: Đảm Nhiệm Trí Thông Minh
Chương 79 : Đảm nhiệm trí thông minh
“Trong những người từng kéo dài tuổi thọ còn có bà cụ họ Từ? Vậy thì thật sự có thể tới thăm hỏi một phen.” Từ Du thật ra vô cùng hy vọng người Kỳ Tễ muốn tìm không phải người nhà các cô. Gặp phải tên Kỳ Tễ phiền toái này, đời này các cô chỉ sợ sẽ luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ, đề phòng.
Tuy rằng nghĩ như vậy rất đê tiện, nhưng nếu có thể, cô thật sự hy vọng để một gia tộc họ Từ nào khác gánh vác việc này, ít nhất cũng đừng là dân thường như các cô.
Bắc Thanh nói: “Có một người, hơn nữa chỉ có một người. Bà cụ này tên Từ Vĩnh Xu, năm nay đã chín mươi mốt tuổi, căn cứ theo ghi chép bà ấy đã kéo dài tuổi thọ năm năm trước, cũng không rõ kéo dài mấy năm. Việc này là chúng tôi vô tình biết được, cho nên muốn tìm hiểu chân tướng từ miệng bà cụ này, chỉ sợ có chút khó khăn.”
Anh ta cũng không nói việc vô tình kia là gì, mấy người Từ Du cũng không hỏi đến, bởi vì việc này đối với bọn họ cũng không quan trọng.
“Công tác liên lạc vẫn là phải nhờ Sở mật vụ các anh ra mặt, về phần có thể lấy được gì hay không, tôi cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một chút.” Từ Du chỉ máy tính của anh ta, lại ngoắc ngón tay, nói: “Anh cho bọn tôi tư liệu về bà cụ, ba người bọn tôi làm công tác chuẩn bị.”
“Có thể, tôi đã gửi vào hộp thư của cô rồi.” Bắc Thanh sắp xếp lại hồ sơ, hỏi địa chỉ email của Từ Du rồi gửi qua. “Vậy tôi tạm biệt trước, chờ bên tôi có được tin tức sẽ liên lạc lại với mọi người.”
Viên Chỉ Hề lại chặn đường đi của anh ta, nhếch khóe môi, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Chỉ là ở trong mắt Bắc Thanh, nó lại giống như một con hồ ly nhỏ đang diễu võ dương oai với anh ta.
“Tôi cho rằng anh sẽ thảo luận một chút về vấn đề an toàn về sau chứ. Tôi thấy ngài Bắc cũng không am hiểu chiến đấu, lỡ như đến lúc đó gặp nguy hiểm, cũng đừng trông cậy bọn tôi cứu anh.”
Viên Chỉ Hề khoanh tay tựa lên cửa, chặn hết đường đi của Bắc Thanh.
Bắc Thanh gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ giây lát mới nói: “Tôi không biết võ công, thuộc loại sử dụng đầu óc, cho nên nếu thật sự gặp nguy hiểm, mọi người cứ tự mình trốn đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Viên Chỉ Hề ngẩn ra, còn tưởng rằng Bắc Thanh sẽ chủ động đề xuất tăng thêm người, nào ngờ đối phương lại nói ra những lời xúi quẩy này.
Cậu buồn bực nhíu mày, giọng điệu lạnh như băng: “Trong Sở các anh không có cao thủ sao? Không thể phái người bảo vệ anh sao?”
“Có cao thủ, nhưng đều có nhiệm vụ, chuyện này tạm thời do một mình tôi phụ trách. A, đúng rồi, bây giờ còn có ba người các cậu.” Bắc Thanh đẩy mắt kính, dường như không có chút giác ngộ sẽ gặp nguy hiểm, vẻ mặt vẫn ung dung thoải mái như cũ.
“Ngài Bắc, tôi không thể không nghi ngờ tính chân thật của Sở các anh đó.” Khóe miệng Viên Chỉ Hề giật giật, người ở Sở đều làm việc như thế này sao? Bọn họ có thể sống tới hôm nay đúng là kỳ tích.
Bắc Thanh cười nói: “Cái này tôi dám bảo đảm, tuyệt đối là thật, chẳng phải trước đó Từ Du đã kiểm tra với mẹ cô ấy sao? Còn có cụ Từ hôm nay cũng có thể làm chứng cho tôi. Chỉ Hề, tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng chúng tôi làm việc trước nay đều là như vậy. Có điều mọi người cũng không cần quá chán nản, công phu quyền cước của tôi tuy không tốt, nhưng chỗ này lại rất tốt.” Anh dùng ngón tay chỉ đầu, biểu cảm tinh nghịch: “Huống chi còn có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao trong tay.”
“Xem ra lo lắng của tôi là dư thừa rồi.” Viên Chỉ Hề liền nhường đường.
“Không, không, không, lo lắng của cậu là hợp tình hợp lý, lần sau tôi sẽ mang theo vài món sản phẩm công nghệ cao, cho mọi người được mở rộng tầm mắt.” Bắc Thanh vẫy tay với ba người, lúc này mới rời đi.
“Đột nhiên có chút mong đợi, sản phẩm công nghệ cao của Sở mật vụ đấy, chắc chắn không tầm thường.” Từ Du vừa in hồ sơ ra, vừa thèm thuồng sản phẩm công nghệ cao của Bắc Thanh. Cô in ra năm bản, ba người, mỗi người một bản, còn hai bản thì in thừa ra để đề phòng: “Xem qua một chút trước đi, sau đó cùng nhau thảo luận.”
Giới thiệu sơ lược về Từ Vĩnh Xu tổng cộng có ba trang, từ bản giới thiệu sơ lược có thể thấy, cụ bà này thật ra rất bình thường. Sinh ra trong gia đình bình dân, nhưng gả cho một ông chồng thuộc thành phần trí thức, năm đó còn từng bị phê phán. Có điều con cháu đều rất có chí phấn đấu, sau khi cải cách mở cửa là nhóm đầu tiên xuống biển đãi vàng, nhờ vào lòng can đảm, sáng suốt và vận may hơn người, thật sự đã tạo nên danh tiếng.
Hiện giờ, con trai bà là ông chủ một tập đoàn cỡ lớn, tài sản gần trăm tỉ, tốn chút tiền để bà sống thêm vài năm cũng là việc hết sức bình thường. Chẳng qua, vận may của chồng Từ Vĩnh Xu lại không tốt như vậy, đã qua đời hơn hai mươi năm, khi đó nhà bọn họ còn rất nghèo, hơn nữa, cũng không biết đến sự tồn tại của Kỳ Tễ.
“Bà cụ này thích trồng rau nuôi cá, còn làm vườn rau trong biệt thự... Ha ha... Thú vị.” Từ Du không nhịn được cười, bình thường trong biệt thự đều là vườn hoa nhỏ, bà vậy mà lại làm một vườn rau nhỏ, quả nhiên là người sinh ra trong gia đình bình dân.
“Lại còn nuôi cá trích, cá trắm, người khác đều là nuôi cá kiểng chứ nhỉ.” Viên Chỉ Yên cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy bà cụ này rất bình dân. Mặc dù con cháu đông đúc, tài sản khiến người ta ngưỡng mộ nhưng bà cũng không coi mình là bà cụ nhà giàu thật sự.
Từ Du xem xong ba trang giấy, phát hiện không có manh mối khác nữa, có chút thất vọng, hỏi: “Vậy các em nói xem, chúng ta nên bắt tay chuẩn bị từ đâu?”
Bà cụ không thiếu thứ gì như vậy, Từ Du nhất thời thật sự không thể nghĩ ra nên làm gì bây giờ. Cũng không thể vì người ta thích trồng rau, nên bọn họ liền giúp người ta cuốc đất chứ? Người ta thích nuôi cá trích, cá trắm, bọn họ sẽ tặng cá giống?
Viên Chỉ Hề sờ cằm, nói: “Bình thường, người già như vậy sợ nhất là cô đơn. Mọi người nghĩ xem, con cháu bà ấy đều rất giàu, hơn nữa rất thích ứng với xã hội hiện đại, như vậy sẽ tạo thành sự khác biệt. Chồng của bà đã sớm qua đời, bình thường có thể nói chuyện phiếm với ai chứ? Nói không chừng, bình thường con cháu cũng không ở bên.”
“Ý của em là chúng ta có thể làm áo bông ấm lòng, giúp bà ấy hết cô đơn quạnh quẽ? Nếu bà vui vẻ thì sẽ nói cho chúng ta biết bí mật?” Từ Du nghiêm túc đánh giá Viên Chỉ Hề một cái, khen ngợi: “Không ngờ có đôi lúc em cũng rất thông minh.”
“Em vẫn luôn rất thông minh mà, chẳng qua chị không phát hiện thôi.” Viên Chỉ Hề hất cằm, lộ ra cần cổ trắng nõn trơn nhẵn.
Từ Du nhìn chằm chằm góc mặt hoàn mỹ của cậu, lè lưỡi làm mặt quỷ, đừng tưởng rằng có nhan sắc là có thể tùy hứng!
“Em đúng là được đằng chân lân đằng đầu, cô đơn quạnh quẽ đều chỉ là suy đoán của em, có thể con cháu người ta vô cùng hiếu thảo, tình cảm với bà ấy tốt vô cùng. Còn nữa, cho dù em nói trúng, nhưng chưa chắc người ta đã nói cho chúng ta biết bí mật.”
“Chúng ta có thể làm thế này...”
Ba người lại ghé vào cùng nhau bàn bạc cả đêm, cuối cùng đưa ra gần mười phương án mới cảm thấy hài lòng rồi đi ngủ.
Lần này thời gian chờ đợi hơi dài một chút, mãi đến ba ngày sau, Bắc Thanh mới liên lạc với bọn họ, nói Sở mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được con của Từ Vĩnh Xu để bọn họ gặp mặt Từ Vĩnh Xu.
“Nhưng thời gian không được quá nửa tiếng.” Bắc Thanh buông thõng tay, Sở bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. “Đại gia đúng là có tiền liền tùy hứng, nửa tiếng thì nửa tiếng, chúng ta chỉ có thể cố hết sức tận dụng thời gian.”
Chương 79 : Đảm nhiệm trí thông minh
“Trong những người từng kéo dài tuổi thọ còn có bà cụ họ Từ? Vậy thì thật sự có thể tới thăm hỏi một phen.” Từ Du thật ra vô cùng hy vọng người Kỳ Tễ muốn tìm không phải người nhà các cô. Gặp phải tên Kỳ Tễ phiền toái này, đời này các cô chỉ sợ sẽ luôn phải sống trong nơm nớp lo sợ, đề phòng.
Tuy rằng nghĩ như vậy rất đê tiện, nhưng nếu có thể, cô thật sự hy vọng để một gia tộc họ Từ nào khác gánh vác việc này, ít nhất cũng đừng là dân thường như các cô.
Bắc Thanh nói: “Có một người, hơn nữa chỉ có một người. Bà cụ này tên Từ Vĩnh Xu, năm nay đã chín mươi mốt tuổi, căn cứ theo ghi chép bà ấy đã kéo dài tuổi thọ năm năm trước, cũng không rõ kéo dài mấy năm. Việc này là chúng tôi vô tình biết được, cho nên muốn tìm hiểu chân tướng từ miệng bà cụ này, chỉ sợ có chút khó khăn.”
Anh ta cũng không nói việc vô tình kia là gì, mấy người Từ Du cũng không hỏi đến, bởi vì việc này đối với bọn họ cũng không quan trọng.
“Công tác liên lạc vẫn là phải nhờ Sở mật vụ các anh ra mặt, về phần có thể lấy được gì hay không, tôi cảm thấy chúng ta có thể chuẩn bị một chút.” Từ Du chỉ máy tính của anh ta, lại ngoắc ngón tay, nói: “Anh cho bọn tôi tư liệu về bà cụ, ba người bọn tôi làm công tác chuẩn bị.”
“Có thể, tôi đã gửi vào hộp thư của cô rồi.” Bắc Thanh sắp xếp lại hồ sơ, hỏi địa chỉ email của Từ Du rồi gửi qua. “Vậy tôi tạm biệt trước, chờ bên tôi có được tin tức sẽ liên lạc lại với mọi người.”
Viên Chỉ Hề lại chặn đường đi của anh ta, nhếch khóe môi, nở một nụ cười điên đảo chúng sinh. Chỉ là ở trong mắt Bắc Thanh, nó lại giống như một con hồ ly nhỏ đang diễu võ dương oai với anh ta.
“Tôi cho rằng anh sẽ thảo luận một chút về vấn đề an toàn về sau chứ. Tôi thấy ngài Bắc cũng không am hiểu chiến đấu, lỡ như đến lúc đó gặp nguy hiểm, cũng đừng trông cậy bọn tôi cứu anh.”
Viên Chỉ Hề khoanh tay tựa lên cửa, chặn hết đường đi của Bắc Thanh.
Bắc Thanh gật đầu, nghiêm túc suy nghĩ giây lát mới nói: “Tôi không biết võ công, thuộc loại sử dụng đầu óc, cho nên nếu thật sự gặp nguy hiểm, mọi người cứ tự mình trốn đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Viên Chỉ Hề ngẩn ra, còn tưởng rằng Bắc Thanh sẽ chủ động đề xuất tăng thêm người, nào ngờ đối phương lại nói ra những lời xúi quẩy này.
Cậu buồn bực nhíu mày, giọng điệu lạnh như băng: “Trong Sở các anh không có cao thủ sao? Không thể phái người bảo vệ anh sao?”
“Có cao thủ, nhưng đều có nhiệm vụ, chuyện này tạm thời do một mình tôi phụ trách. A, đúng rồi, bây giờ còn có ba người các cậu.” Bắc Thanh đẩy mắt kính, dường như không có chút giác ngộ sẽ gặp nguy hiểm, vẻ mặt vẫn ung dung thoải mái như cũ.
“Ngài Bắc, tôi không thể không nghi ngờ tính chân thật của Sở các anh đó.” Khóe miệng Viên Chỉ Hề giật giật, người ở Sở đều làm việc như thế này sao? Bọn họ có thể sống tới hôm nay đúng là kỳ tích.
Bắc Thanh cười nói: “Cái này tôi dám bảo đảm, tuyệt đối là thật, chẳng phải trước đó Từ Du đã kiểm tra với mẹ cô ấy sao? Còn có cụ Từ hôm nay cũng có thể làm chứng cho tôi. Chỉ Hề, tôi biết cậu muốn nói cái gì, nhưng chúng tôi làm việc trước nay đều là như vậy. Có điều mọi người cũng không cần quá chán nản, công phu quyền cước của tôi tuy không tốt, nhưng chỗ này lại rất tốt.” Anh dùng ngón tay chỉ đầu, biểu cảm tinh nghịch: “Huống chi còn có rất nhiều sản phẩm công nghệ cao trong tay.”
“Xem ra lo lắng của tôi là dư thừa rồi.” Viên Chỉ Hề liền nhường đường.
“Không, không, không, lo lắng của cậu là hợp tình hợp lý, lần sau tôi sẽ mang theo vài món sản phẩm công nghệ cao, cho mọi người được mở rộng tầm mắt.” Bắc Thanh vẫy tay với ba người, lúc này mới rời đi.
“Đột nhiên có chút mong đợi, sản phẩm công nghệ cao của Sở mật vụ đấy, chắc chắn không tầm thường.” Từ Du vừa in hồ sơ ra, vừa thèm thuồng sản phẩm công nghệ cao của Bắc Thanh. Cô in ra năm bản, ba người, mỗi người một bản, còn hai bản thì in thừa ra để đề phòng: “Xem qua một chút trước đi, sau đó cùng nhau thảo luận.”
Giới thiệu sơ lược về Từ Vĩnh Xu tổng cộng có ba trang, từ bản giới thiệu sơ lược có thể thấy, cụ bà này thật ra rất bình thường. Sinh ra trong gia đình bình dân, nhưng gả cho một ông chồng thuộc thành phần trí thức, năm đó còn từng bị phê phán. Có điều con cháu đều rất có chí phấn đấu, sau khi cải cách mở cửa là nhóm đầu tiên xuống biển đãi vàng, nhờ vào lòng can đảm, sáng suốt và vận may hơn người, thật sự đã tạo nên danh tiếng.
Hiện giờ, con trai bà là ông chủ một tập đoàn cỡ lớn, tài sản gần trăm tỉ, tốn chút tiền để bà sống thêm vài năm cũng là việc hết sức bình thường. Chẳng qua, vận may của chồng Từ Vĩnh Xu lại không tốt như vậy, đã qua đời hơn hai mươi năm, khi đó nhà bọn họ còn rất nghèo, hơn nữa, cũng không biết đến sự tồn tại của Kỳ Tễ.
“Bà cụ này thích trồng rau nuôi cá, còn làm vườn rau trong biệt thự... Ha ha... Thú vị.” Từ Du không nhịn được cười, bình thường trong biệt thự đều là vườn hoa nhỏ, bà vậy mà lại làm một vườn rau nhỏ, quả nhiên là người sinh ra trong gia đình bình dân.
“Lại còn nuôi cá trích, cá trắm, người khác đều là nuôi cá kiểng chứ nhỉ.” Viên Chỉ Yên cũng vô cùng vui vẻ, cảm thấy bà cụ này rất bình dân. Mặc dù con cháu đông đúc, tài sản khiến người ta ngưỡng mộ nhưng bà cũng không coi mình là bà cụ nhà giàu thật sự.
Từ Du xem xong ba trang giấy, phát hiện không có manh mối khác nữa, có chút thất vọng, hỏi: “Vậy các em nói xem, chúng ta nên bắt tay chuẩn bị từ đâu?”
Bà cụ không thiếu thứ gì như vậy, Từ Du nhất thời thật sự không thể nghĩ ra nên làm gì bây giờ. Cũng không thể vì người ta thích trồng rau, nên bọn họ liền giúp người ta cuốc đất chứ? Người ta thích nuôi cá trích, cá trắm, bọn họ sẽ tặng cá giống?
Viên Chỉ Hề sờ cằm, nói: “Bình thường, người già như vậy sợ nhất là cô đơn. Mọi người nghĩ xem, con cháu bà ấy đều rất giàu, hơn nữa rất thích ứng với xã hội hiện đại, như vậy sẽ tạo thành sự khác biệt. Chồng của bà đã sớm qua đời, bình thường có thể nói chuyện phiếm với ai chứ? Nói không chừng, bình thường con cháu cũng không ở bên.”
“Ý của em là chúng ta có thể làm áo bông ấm lòng, giúp bà ấy hết cô đơn quạnh quẽ? Nếu bà vui vẻ thì sẽ nói cho chúng ta biết bí mật?” Từ Du nghiêm túc đánh giá Viên Chỉ Hề một cái, khen ngợi: “Không ngờ có đôi lúc em cũng rất thông minh.”
“Em vẫn luôn rất thông minh mà, chẳng qua chị không phát hiện thôi.” Viên Chỉ Hề hất cằm, lộ ra cần cổ trắng nõn trơn nhẵn.
Từ Du nhìn chằm chằm góc mặt hoàn mỹ của cậu, lè lưỡi làm mặt quỷ, đừng tưởng rằng có nhan sắc là có thể tùy hứng!
“Em đúng là được đằng chân lân đằng đầu, cô đơn quạnh quẽ đều chỉ là suy đoán của em, có thể con cháu người ta vô cùng hiếu thảo, tình cảm với bà ấy tốt vô cùng. Còn nữa, cho dù em nói trúng, nhưng chưa chắc người ta đã nói cho chúng ta biết bí mật.”
“Chúng ta có thể làm thế này...”
Ba người lại ghé vào cùng nhau bàn bạc cả đêm, cuối cùng đưa ra gần mười phương án mới cảm thấy hài lòng rồi đi ngủ.
Lần này thời gian chờ đợi hơi dài một chút, mãi đến ba ngày sau, Bắc Thanh mới liên lạc với bọn họ, nói Sở mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được con của Từ Vĩnh Xu để bọn họ gặp mặt Từ Vĩnh Xu.
“Nhưng thời gian không được quá nửa tiếng.” Bắc Thanh buông thõng tay, Sở bọn họ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý. “Đại gia đúng là có tiền liền tùy hứng, nửa tiếng thì nửa tiếng, chúng ta chỉ có thể cố hết sức tận dụng thời gian.”