Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-24
Chương 24: Một Năm Một Trăm Triệu
Chương 24 : Một năm một trăm triệu
Từ Du và Viên Chỉ Hề không thể nói xen vào, chỉ đành chờ hai cha con nói xong. Hai người cũng chưa nghĩ đến, không ngờ Kỳ Tễ lại nổi tiếng trong giới thượng lưu như vậy. Dựa theo cách nói của Ngu Nhất Minh thì giới thượng lưu hẳn là có không ít người từng tìm anh ta kéo dài tuổi thọ.
Thật lâu sau, Ngu Nhất Minh mới tiếp tục nói tới chuyện của Kỳ Tễ.
“Con người Kỳ Tễ thần bí khó lường, không ai biết lai lịch của anh ta, cũng không ai biết được hành tung của anh ta. Muốn tìm anh ta chỉ có hai cách, một là phải tới tiệm Trường Sinh để lại lời nhắn, sau khi anh ta nhìn thấy sẽ đến, dĩ nhiên sẽ phán đoán có nhận hay không. Hai là liên lạc thông qua email, tôi có địa chỉ email của anh ta.”
“Nhưng mà ban ngày, tiệm Trường Sinh chỉ là một siêu thị bình thường, bọn tôi làm sao để nhắn lại?” Từ Du biết phần quan trọng tới rồi, bọn họ tìm đến Ngu Nhất Minh, chính là vì muốn có được cách thức liên lạc với Kỳ Tễ.
“Thật ra ông chủ đằng sau siêu thị chính là Kỳ Tễ, nhưng nhân viên cũng không biết chuyện này. Tôi biết các vị từng tới siêu thị kia rất nhiều lần, nhưng các vị chắc chắn không phát hiện, chỗ quầy thu ngân của siêu thị có hòm thư góp ý. Mỗi ngày sẽ có người phụ trách kiểm tra hòm thư này, nhân viên bình thường không thể mở ra, cũng không biết bên trong đựng cái gì. Nếu muốn tìm Kỳ Tễ, các vị trình bày tình huống rồi bỏ vào trong thùng góp ý, đến lúc đó sẽ có người báo lại cho anh ta.”
Ngu Nhất Minh có thể biết được nhiều như vậy cũng là vì hai năm nay nghe được từ chỗ khác. Dù sao lần đầu tiên ông liên lạc với Kỳ Tễ chính là thông qua email, cũng là người bạn cũ kia của ông cho ông.
Từ Du nghe rất nghiêm túc, cô và Viên Chỉ Hề thật sự không chú ý tới hòm thư góp ý bên cạnh quầy thu ngân, hơn nữa cho dù để ý tới, cũng sẽ không biết đó là cách thức để liên lạc với Kỳ Tễ.
Cô liếm môi dưới, nịnh nọt cười hỏi: “Vậy email kia thì sao? Ngài có thể nói cho bọn tôi biết hay không?”
So với hòm thư góp ý, đương nhiên là liên lạc bằng email sẽ tiện hơn!
“Thật xin lỗi, chỉ sợ là không thể. Email này chỉ có người từng kéo dài tuổi thọ mới có tư cách biết, tôi cũng không thể phá vỡ quy tắc. Nếu không, để Kỳ Tễ biết được, lần sau không kéo dài tuổi thọ cho tôi nữa thì tôi thiệt rồi.” Ngu Nhất Minh trực tiếp từ chối, ông hiểu rõ ràng mục đích Từ Du và Viên Chỉ Hề tìm Kỳ Tễ, trên cơ bản mà nói chính là đi tìm phiền toái.
Có thể nói cho hai người này việc hòm thư góp ý, dù sao ai cũng có thể thông qua hòm thư góp ý tìm Kỳ Tễ. Nhưng email thì tuyệt đối không thể.
“Được rồi.” Từ Du có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, cùng lắm thì liên lạc thông qua hòm thư góp ý! “Đúng rồi... Cụ Ngu, còn có việc này ông có thể nói một chút không?”
“Cứ nói đừng ngại, việc có thể nói với cô tôi dĩ nhiên sẽ nói cho cô biết.” Dường như tâm tình Ngu Nhất Minh không tệ, vẫn luôn vui vẻ hòa nhã.
Từ Du tò mò nói: “Tôi muốn biết, để kéo dài tuổi thọ một năm thì cần bao nhiêu tiền? Lúc trước Kỳ Tễ lừa tôi lấy đi một năm tuổi thọ, trả tôi một triệu, nhưng chỗ tiền này tôi cũng chưa động tới, định dùng để mua lại tuổi thọ.”
Ngu Nhất Minh nhất thời vô cùng kinh ngạc, khiến Từ Du lo lắng, chẳng lẽ Ngu Nhất Minh cảm thấy Kỳ Tễ cho cô quá nhiều tiền?
“Một triệu có thể mua một năm tuổi thọ của cô?” Ngu Nhất Minh có chút dở khóc dở cười, vươn một ngón tay lắc trước mặt Từ Du, nói: “Cô có biết anh ta kéo dài tuổi thọ cho tôi một năm lấy bao nhiêu tiền không? Một trăm triệu!”
“Trăm triệu, trăm triệu?” Từ Du và Viên Chỉ Hề đồng thời hít ngược một hơi, không nói lên lời.
Kéo dài tuổi thọ một năm, giá là một trăm triệu?!
Kỳ Tễ này quả là ăn lời cắt cổ mà! Mua tuổi thọ từ chỗ người khác có một triệu, chuyển tay một cái là một trăm triệu, quả thật có thể sánh với ngành nghề có lời nhất rồi!
Một trăm triệu, một trăm triệu đó! Từ Du nghĩ tới tuổi thọ mình bán đi được một triệu rất có thể đã bị Kỳ Tễ bán đi với giá một trăm triệu, lập tức vô cùng đau lòng. Cô còn đau lòng hơn là chút tiền để dành kia của cô căn bản là không mua lại tuổi thọ nổi.
“Cụ ơi, vậy tối hôm đó ông cũng đưa cho anh ta một trăm triệu sao?” Từ Du đỏ bừng hai mắt, việc này kích thích đến mức cô sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Ngu Nhất Minh lắc đầu nói: “Nào chỉ một trăm triệu? Đó là vụ mua bán trị giá một tỉ, lần này tôi kéo dài mười năm tuổi thọ.”
Hai mắt Từ Du trợn lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Quả nhiên là người có tiền, vừa ra tay là đã vung ngay một tỉ!
Mợ nó, cô cho rằng bản thân đã xem như có chút tiền rồi, thế nhưng so sánh với người có tiền thật sự, cũng chỉ là hạt bụi.
Ánh mắt cô ai oán, nhìn chằm chằm Ngu Nhất Minh, người nghèo bán mạng, người giàu kéo dài tuổi thọ, hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy.
“Cô Từ, Kỳ Tễ này vô cùng lợi hại, tôi khuyên các vị đừng nên đi tìm anh ta nữa thì hơn. Cho dù anh bạn nhỏ họ Viên này võ công cao cường, tôi thấy cũng không phải đối thủ của Kỳ Tễ. Tối hôm đó các vị cũng nhìn thấy rồi đấy, sức mạnh mà anh ta sử dụng khi kéo dài tuổi thọ, loài người căn bản là không thể có được.”
Ngu Nhất Minh thu lại vẻ tươi cười, cuối cùng lần đầu tiên nói ra lời dặn dò. Từ Du cũng coi như là người bị hại trong việc bán tuổi thọ, hơn nữa không có ác ý với ông, cho nên nếu thể ông cũng sẽ giúp một phen.
Quan trọng hơn là, Kỳ Tễ rất có thể là yêu quái. Lời này tuy ông không nói ra, nhưng ông hiểu rõ, hai người này chắc chắn có thể hiểu.
Viên Chỉ Hề vẫn im lặng nãy giờ cười lạnh nói: “Không phải ông từng điều tra bối cảnh của tôi sao? Vậy hẳn biết nhiều đời nhà họ Viên chúng tôi đều coi việc bắt yêu là nhiệm vụ của mình. Đêm hôm đó tôi và Kỳ Tễ đã giao đấu, anh ta quả thật rất lợi hại, thế nhưng không có cách nào nhanh chóng thoát khỏi công kích của tôi. Hừ, tên yêu quái này, tôi chắc chắn sẽ bắt được!”
“Cậu thật sự là con cháu của Viên Thiên Cương?” Ngu Nhất Minh nghe vậy liền lộ ra vẻ xúc động, ông quả thực từng điều tra bối cảnh hai người này, bố mẹ Từ Du rất bình thường, Viên Chỉ Hề cũng chỉ là một thiếu niên lớn lên trên núi.
Việc duy nhất khiến ông để ý chính là, nghe nói Viên Chỉ Hề là con cháu của Viên Thiên Cương, nhưng lúc ấy ông cũng không cho là vậy.
Hiện giờ xem ra, dường như ông đã xem nhẹ thiếu niên này rồi.
“Tôi đương nhiên là con cháu của Viên Thiên Cương. Thưa ông, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng việc truy bắt Kỳ Tễ, tôi chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.” Viên Chỉ Hề hơi hếch cằm, lần trước sau khi giao đấu với Kỳ Tễ, niềm tin này liền càng thêm mãnh liệt.
Cậu phải bắt được Kỳ Tễ!
Ra khỏi nhà họ Ngu, Từ Du có chút cảm khái, nhìn thoáng qua danh thiếp Ngu Nhất Minh đưa cho cô, hôm nay chịu kích thích quá lớn rồi, may mắn là biết được một cách tìm kiếm Kỳ Tễ.
“Một trăm triệu đó, tên này thật sự là rất biết kiếm tiền. Anh ta kéo dài tuổi thọ cho nhiều người như vậy, nói không chừng đã trở thành người giàu nhất nước rồi.” Từ Du cắn răng, nếu cô cũng biết cách kéo dài tuổi thọ thì tốt biết mấy?
Không, không, không, đây là tà thuật, cách làm này là làm trái ý trời, cho dù một trăm triệu cũng không thể làm.
Viên Chỉ Hề nói: “Tiền có nhiều hơn nữa thì sao? Chị không cần phải hâm mộ, thật ra em thấy chị hiện giờ sống đã rất thoải mái rồi.”
“Em vốn không hiểu, chút tiền ấy của chị chỉ có thể xem là tiền xu, tiền lẻ, nếu chị có tiền giống như Kỳ Tễ, chắc chắn sẽ tự mình mua máy bay, mua du thuyền du lịch vòng quanh Trái đất. Aizzz...”
“Em không có tiền, nhưng em cũng sống rất vui vẻ mà. Ông cụ Ngu có tiền nhưng mà, kết quả lại trở mặt thành thù với con trai.” Viên Chỉ Hề buông thõng tay, nói: “Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta làm việc chính quan trọng hơn, không bằng bây giờ quay về viết thư, bỏ vào hòm thư góp ý của siêu thị?”
Chương 24 : Một năm một trăm triệu
Từ Du và Viên Chỉ Hề không thể nói xen vào, chỉ đành chờ hai cha con nói xong. Hai người cũng chưa nghĩ đến, không ngờ Kỳ Tễ lại nổi tiếng trong giới thượng lưu như vậy. Dựa theo cách nói của Ngu Nhất Minh thì giới thượng lưu hẳn là có không ít người từng tìm anh ta kéo dài tuổi thọ.
Thật lâu sau, Ngu Nhất Minh mới tiếp tục nói tới chuyện của Kỳ Tễ.
“Con người Kỳ Tễ thần bí khó lường, không ai biết lai lịch của anh ta, cũng không ai biết được hành tung của anh ta. Muốn tìm anh ta chỉ có hai cách, một là phải tới tiệm Trường Sinh để lại lời nhắn, sau khi anh ta nhìn thấy sẽ đến, dĩ nhiên sẽ phán đoán có nhận hay không. Hai là liên lạc thông qua email, tôi có địa chỉ email của anh ta.”
“Nhưng mà ban ngày, tiệm Trường Sinh chỉ là một siêu thị bình thường, bọn tôi làm sao để nhắn lại?” Từ Du biết phần quan trọng tới rồi, bọn họ tìm đến Ngu Nhất Minh, chính là vì muốn có được cách thức liên lạc với Kỳ Tễ.
“Thật ra ông chủ đằng sau siêu thị chính là Kỳ Tễ, nhưng nhân viên cũng không biết chuyện này. Tôi biết các vị từng tới siêu thị kia rất nhiều lần, nhưng các vị chắc chắn không phát hiện, chỗ quầy thu ngân của siêu thị có hòm thư góp ý. Mỗi ngày sẽ có người phụ trách kiểm tra hòm thư này, nhân viên bình thường không thể mở ra, cũng không biết bên trong đựng cái gì. Nếu muốn tìm Kỳ Tễ, các vị trình bày tình huống rồi bỏ vào trong thùng góp ý, đến lúc đó sẽ có người báo lại cho anh ta.”
Ngu Nhất Minh có thể biết được nhiều như vậy cũng là vì hai năm nay nghe được từ chỗ khác. Dù sao lần đầu tiên ông liên lạc với Kỳ Tễ chính là thông qua email, cũng là người bạn cũ kia của ông cho ông.
Từ Du nghe rất nghiêm túc, cô và Viên Chỉ Hề thật sự không chú ý tới hòm thư góp ý bên cạnh quầy thu ngân, hơn nữa cho dù để ý tới, cũng sẽ không biết đó là cách thức để liên lạc với Kỳ Tễ.
Cô liếm môi dưới, nịnh nọt cười hỏi: “Vậy email kia thì sao? Ngài có thể nói cho bọn tôi biết hay không?”
So với hòm thư góp ý, đương nhiên là liên lạc bằng email sẽ tiện hơn!
“Thật xin lỗi, chỉ sợ là không thể. Email này chỉ có người từng kéo dài tuổi thọ mới có tư cách biết, tôi cũng không thể phá vỡ quy tắc. Nếu không, để Kỳ Tễ biết được, lần sau không kéo dài tuổi thọ cho tôi nữa thì tôi thiệt rồi.” Ngu Nhất Minh trực tiếp từ chối, ông hiểu rõ ràng mục đích Từ Du và Viên Chỉ Hề tìm Kỳ Tễ, trên cơ bản mà nói chính là đi tìm phiền toái.
Có thể nói cho hai người này việc hòm thư góp ý, dù sao ai cũng có thể thông qua hòm thư góp ý tìm Kỳ Tễ. Nhưng email thì tuyệt đối không thể.
“Được rồi.” Từ Du có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, cùng lắm thì liên lạc thông qua hòm thư góp ý! “Đúng rồi... Cụ Ngu, còn có việc này ông có thể nói một chút không?”
“Cứ nói đừng ngại, việc có thể nói với cô tôi dĩ nhiên sẽ nói cho cô biết.” Dường như tâm tình Ngu Nhất Minh không tệ, vẫn luôn vui vẻ hòa nhã.
Từ Du tò mò nói: “Tôi muốn biết, để kéo dài tuổi thọ một năm thì cần bao nhiêu tiền? Lúc trước Kỳ Tễ lừa tôi lấy đi một năm tuổi thọ, trả tôi một triệu, nhưng chỗ tiền này tôi cũng chưa động tới, định dùng để mua lại tuổi thọ.”
Ngu Nhất Minh nhất thời vô cùng kinh ngạc, khiến Từ Du lo lắng, chẳng lẽ Ngu Nhất Minh cảm thấy Kỳ Tễ cho cô quá nhiều tiền?
“Một triệu có thể mua một năm tuổi thọ của cô?” Ngu Nhất Minh có chút dở khóc dở cười, vươn một ngón tay lắc trước mặt Từ Du, nói: “Cô có biết anh ta kéo dài tuổi thọ cho tôi một năm lấy bao nhiêu tiền không? Một trăm triệu!”
“Trăm triệu, trăm triệu?” Từ Du và Viên Chỉ Hề đồng thời hít ngược một hơi, không nói lên lời.
Kéo dài tuổi thọ một năm, giá là một trăm triệu?!
Kỳ Tễ này quả là ăn lời cắt cổ mà! Mua tuổi thọ từ chỗ người khác có một triệu, chuyển tay một cái là một trăm triệu, quả thật có thể sánh với ngành nghề có lời nhất rồi!
Một trăm triệu, một trăm triệu đó! Từ Du nghĩ tới tuổi thọ mình bán đi được một triệu rất có thể đã bị Kỳ Tễ bán đi với giá một trăm triệu, lập tức vô cùng đau lòng. Cô còn đau lòng hơn là chút tiền để dành kia của cô căn bản là không mua lại tuổi thọ nổi.
“Cụ ơi, vậy tối hôm đó ông cũng đưa cho anh ta một trăm triệu sao?” Từ Du đỏ bừng hai mắt, việc này kích thích đến mức cô sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Ngu Nhất Minh lắc đầu nói: “Nào chỉ một trăm triệu? Đó là vụ mua bán trị giá một tỉ, lần này tôi kéo dài mười năm tuổi thọ.”
Hai mắt Từ Du trợn lên, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Quả nhiên là người có tiền, vừa ra tay là đã vung ngay một tỉ!
Mợ nó, cô cho rằng bản thân đã xem như có chút tiền rồi, thế nhưng so sánh với người có tiền thật sự, cũng chỉ là hạt bụi.
Ánh mắt cô ai oán, nhìn chằm chằm Ngu Nhất Minh, người nghèo bán mạng, người giàu kéo dài tuổi thọ, hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy.
“Cô Từ, Kỳ Tễ này vô cùng lợi hại, tôi khuyên các vị đừng nên đi tìm anh ta nữa thì hơn. Cho dù anh bạn nhỏ họ Viên này võ công cao cường, tôi thấy cũng không phải đối thủ của Kỳ Tễ. Tối hôm đó các vị cũng nhìn thấy rồi đấy, sức mạnh mà anh ta sử dụng khi kéo dài tuổi thọ, loài người căn bản là không thể có được.”
Ngu Nhất Minh thu lại vẻ tươi cười, cuối cùng lần đầu tiên nói ra lời dặn dò. Từ Du cũng coi như là người bị hại trong việc bán tuổi thọ, hơn nữa không có ác ý với ông, cho nên nếu thể ông cũng sẽ giúp một phen.
Quan trọng hơn là, Kỳ Tễ rất có thể là yêu quái. Lời này tuy ông không nói ra, nhưng ông hiểu rõ, hai người này chắc chắn có thể hiểu.
Viên Chỉ Hề vẫn im lặng nãy giờ cười lạnh nói: “Không phải ông từng điều tra bối cảnh của tôi sao? Vậy hẳn biết nhiều đời nhà họ Viên chúng tôi đều coi việc bắt yêu là nhiệm vụ của mình. Đêm hôm đó tôi và Kỳ Tễ đã giao đấu, anh ta quả thật rất lợi hại, thế nhưng không có cách nào nhanh chóng thoát khỏi công kích của tôi. Hừ, tên yêu quái này, tôi chắc chắn sẽ bắt được!”
“Cậu thật sự là con cháu của Viên Thiên Cương?” Ngu Nhất Minh nghe vậy liền lộ ra vẻ xúc động, ông quả thực từng điều tra bối cảnh hai người này, bố mẹ Từ Du rất bình thường, Viên Chỉ Hề cũng chỉ là một thiếu niên lớn lên trên núi.
Việc duy nhất khiến ông để ý chính là, nghe nói Viên Chỉ Hề là con cháu của Viên Thiên Cương, nhưng lúc ấy ông cũng không cho là vậy.
Hiện giờ xem ra, dường như ông đã xem nhẹ thiếu niên này rồi.
“Tôi đương nhiên là con cháu của Viên Thiên Cương. Thưa ông, cảm ơn ý tốt của ông, nhưng việc truy bắt Kỳ Tễ, tôi chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.” Viên Chỉ Hề hơi hếch cằm, lần trước sau khi giao đấu với Kỳ Tễ, niềm tin này liền càng thêm mãnh liệt.
Cậu phải bắt được Kỳ Tễ!
Ra khỏi nhà họ Ngu, Từ Du có chút cảm khái, nhìn thoáng qua danh thiếp Ngu Nhất Minh đưa cho cô, hôm nay chịu kích thích quá lớn rồi, may mắn là biết được một cách tìm kiếm Kỳ Tễ.
“Một trăm triệu đó, tên này thật sự là rất biết kiếm tiền. Anh ta kéo dài tuổi thọ cho nhiều người như vậy, nói không chừng đã trở thành người giàu nhất nước rồi.” Từ Du cắn răng, nếu cô cũng biết cách kéo dài tuổi thọ thì tốt biết mấy?
Không, không, không, đây là tà thuật, cách làm này là làm trái ý trời, cho dù một trăm triệu cũng không thể làm.
Viên Chỉ Hề nói: “Tiền có nhiều hơn nữa thì sao? Chị không cần phải hâm mộ, thật ra em thấy chị hiện giờ sống đã rất thoải mái rồi.”
“Em vốn không hiểu, chút tiền ấy của chị chỉ có thể xem là tiền xu, tiền lẻ, nếu chị có tiền giống như Kỳ Tễ, chắc chắn sẽ tự mình mua máy bay, mua du thuyền du lịch vòng quanh Trái đất. Aizzz...”
“Em không có tiền, nhưng em cũng sống rất vui vẻ mà. Ông cụ Ngu có tiền nhưng mà, kết quả lại trở mặt thành thù với con trai.” Viên Chỉ Hề buông thõng tay, nói: “Chị cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta làm việc chính quan trọng hơn, không bằng bây giờ quay về viết thư, bỏ vào hòm thư góp ý của siêu thị?”