Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Cầu Tái Ngọc chạy đến rất nhanh, cô mang theo cây kiếm gỗ mà Hứa Đức An tặng mình nhân dịp sinh nhật năm mười tuổi, bộ bùa chú hộ thân được ông tặng năm mười lăm tuổi và chuông đuổi hồn mà cô đã được nhận vào sinh nhật thứ mười tám. Ngoài ra cô còn đeo dây chuyền thánh giá, cầm theo hai gói muối, mang theo một khẩu súng.
Cứ như vậy, toàn thân trang bị vũ khí hạng nặng mà xuất hiện trước cửa nhà Hứa Tâm An.
"Ủa, cậu không khóa cửa à?" Để tiện chạy trốn sao?
"Ừ, mình sợ cậu tưởng tượng nhiều quá, không dám gõ cửa mà trèo cửa sổ rồi phá cửa kính nhà mình." Hứa Tâm An đáp.
Cầu Tái Ngọc gật đầu, đúng là cô đã định như thế, có điều lúc ở dưới lầu thấy cửa mở nên mới leo cầu thang lên đây.
"Yêu quái ở đâu?" Cầu Tái Ngọc hạ giọng hỏi nhỏ, gõ nhẹ lên những trang bị mình đem đến.
Hứa Tâm An kiềm chế để không lườm cô: "Cái đó là súng nước để cosplay à?"
"Bên trong chứa đầy nước bùa đó."
"Nếu cần hàng ma thật thì cũng không thể nhờ vào cậu được hiểu chưa?"
"Cẩn tắc vô áy náy. Hơn nữa mình cũng là chân truyền của ba Hứa mà..." Cừu Tái Ngọc theo sau Hứa Tâm An vào nhà, mới nói được nửa câu đã nhìn thấy Tất Phương.
Đây, chính, là, tên, yêu, quái, đó, sao?
Mái tóc nâu đỏ không dài không ngắn vừa chạm tới vành tai, thoạt nhìn rất mềm mại, mượt mà, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt hết sức thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khóe miệng khẽ mỉm. Anh ta lười nhác ngả mình trên ghế sô-pha, ngón tay thon dài đang cầm chiếc cốc, đôi chân dài bắt chéo quá mức thu hút.
Cầu Tái Ngọc ngơ ngác mấy giây, vừa ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Tất Phương, vừa lùi về sau kéo Hứa Tâm An tới bên cửa. Khi xác định Tất Phương không nhìn thấy nữa, cô nàng bèn nắm vai Hứa Tâm An lắc điên cuồng, cố gắng hạ thấp giọng rồi quát: "Cậu có nhầm không đấy, con người đẳng cấp thế này sao có thể gọi là yêu quái? Phải gọi là thần!"
"Anh ta đúng là "thần" kinh." Ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh của cô rồi.
"Không, ý mình nói là 'nam thần' kìa!"
Tới lúc này thì Hứa Tâm An không thể kiềm chế được nữa, khinh bỉ liếc Cầu Tái Ngọc.
"Nam thần tới nhà cậu làm gì thế?" Cầu Tái Ngọc phớt lờ sự khinh bỉ của cô, nghiêm túc hỏi.
"Tới tìm chết."
Hứa Tâm An vừa nói dứt câu liền bị Cầu Tái Ngọc đập mạnh một phát.
"Tới tìm chết thật mà." Hứa Tâm An mới chỉ kể qua loa cho Cầu Tái Ngọc, giờ mới kể tóm gọn câu chuyện. Cầu Tái Ngọc nghe xong há to miệng, không ngờ có thể có chuyện như vậy, đẹp trai đến thế mà lại chán sống, đúng là quá đáng tiếc.
"Vậy cậu tính thế nào?" Cầu Tái Ngọc hỏi.
"Mình gọi đồ ăn ngoài rồi, chút nữa ăn xong đưa anh ta vào kho tìm xem có Nến Hồn gì đó không."
"Hả, vậy là tiễn anh ta lên đường sao?" Cừu Tái Ngọc tỏ vẻ không tán thành: "Làm người không thể vô tình như thế được, ít nhất cậu nên thử giúp anh ta cảm nhận được tình cảm chân thành, ấm áp của loài người, dẹp bỏ ý định muốn chết đi."
"Ha ha." Hứa Tâm An cười giả lả, tình cảm chân thành, ấm áp tới bên vị thần này nhất định sẽ biến thành xúc động muốn đánh chết anh ta. "Mình đã gửi thư cho ba rồi, ba nhận được sẽ về đây ngay. Vấn đề bây giờ là mình có tìm được Nến Hồn cũng không biết niệm chú, cậu yên tâm đi, nam thần của cậu tạm thời còn chưa chết được đâu."
"Được được, vậy thì tốt quá." Cầu Tái Ngọc thăm dò tình hình trong nhà, Tất Phương vẫn còn lười biếng ngồi trên ghế sô-pha, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn họ. Trời ơi, đúng là đẹp trai quá đi mất, cô vốn rất ghét con trai nhuộm tóc, nhưng sao mái tóc màu nâu đỏ của anh ta trông lại tự nhiên và đẹp đẽ đến thế.
"Đừng nhìn nữa, ta đã nghe thấy hết mấy lời hai người nói rồi." Dường như Tất Phương cảm nhận được ánh mắt của Cầu Tái Ngọc, anh ta xoay đầu lại nhướng mày nhìn cô nàng, như có ý nói: Hai cô nói xấu sau lưng người khác như vậy là một hành vi rất bất lịch sự.
Aaaaa, con mẹ nó, ngại quá đi! Cầu Tái Ngọc lập tức rụt đầu lại.
Nhưng tên yêu quái này thật đẹp quá mức cho phép! Không đúng, không phải yêu quái, là thần. Cầu Tái Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Tâm An một cái, rồi sửa sang lại quần áo bước vào nhà.
Nếu thần nghe được mọi thứ, vậy không cần phải lén lút nói nữa, mất mặt quá đi thôi.
Hứa Tâm An bị trừng mắt mà không hiểu tại sao, bước theo Cầu Tái Ngọc vào nhà, miệng vẫn lầm bầm: "Chắc tại bên cạnh mình có lắm người thần kinh quá nên gặp phải yêu quái mình mới thích ứng nhanh như vậy."
Cầu Tái Ngọc lén ngoái đầu lại lườm cô, sau đó quay đầu đi, mỉm cười rạng rỡ ngồi xuống sô-pha trước mặt Tất Phương.
Ách, nên xưng hô như thế nào đây?
"Đại thần!" Cầu Tái Ngọc gọi rất thân mật, tự giới thiệu với Tất Phương: "Em là bạn thân của Hứa Tâm An, tên là Cầu Tái Ngọc."
Tư thế của Tất Phương không hề thay đổi, kiêu căng gật đầu: "Lúc vừa vào nhà cô có nói mình chính là chân truyền của chủ tiệm?"
"Hả?" Cầu Tái Ngọc cảm thấy áp lực, ngồi nghiêm chỉnh, hai bàn tay đặt trên đầu gối, cô liếc mắt nhìn Hứa Tâm An rồi đáp: "Từ nhỏ em thường xuyên tới đây chơi với Hứa Tâm An, ba Hứa kể em nghe rất nhiều chuyện trong gia tộc, cũng từng chỉ dạy em vài vấn đề." Đừng nói là đại thần muốn hỏi cô có biết niệm gì gì đó của cây nến kia không nha? Nói không biết thì thật xấu hổ, nhưng cô thật sự không biết mà.
"Vậy cô có biết hầm móng giò không?"
"Hả?!" Cằm của Cầu Tái Ngọc suýt rớt xuống. Nến Hồn còn phải có móng giò hầm mới niệm chú được sao?
Tất Phương khẽ chau mày, nhẫn nại giải thích: "Chính là món móng giò hầm mà Hứa Tâm An nấu đó, ta bảo cô ta làm thêm nhưng cô ta không chịu."
"Hầm gì mà hầm? Anh là heo hả? Ăn gì mà nhiều thế! Tự ý vào nhà tôi, tôi còn chưa báo cảnh sát là đã khách sáo lắm rồi đấy."
"Báo cảnh sát có ích gì?" Tất Phương thờ ơ hỏi.
"Nên tôi mới không báo đó." Hứa Tâm An trưng ra vẻ mặt: "Anh tưởng tôi ngốc lắm à?"
Đầu óc của Cầu Tái Ngọc không theo kịp vấn đề: "Vậy rốt cuộc móng giò hầm là dùng để?"
"Ăn." Hứa Tâm An và Tất Phương đồng thanh.
Tất Phương còn hỏi thêm một câu: "Ngoài để ăn ra thì còn có thể làm được gì?"
Cầu Tái Ngọc câm nín, đại thần à, lúc nãy anh hỏi nghiêm túc như thế, lại còn ghép câu cùng với từ "chân truyền", nên tôi mới tưởng ngoài để ăn ra thì móng giò hầm còn công dụng khác nữa.
"Cô có biết nấu không?" Tất Phương hỏi thêm lần nữa.
Việc này mà nói không biết càng mất mặt hơn, có điều cô thực sự không biết mà.
Cầu Tái Ngọc ngượng chín mặt, lần nào đến nhà họ Hứa cô cũng đều ăn chùa, chưa từng để ý xem món đó nấu thế nào. Hơn nữa ở nhà cô, từ lớn đến nhỏ, từ ba mẹ tới cô và em trai, không một ai biết nấu ăn hết. Bữa nào cũng nấu qua quýt, ăn qua loa cho xong chuyện, cả nhà ai cũng dễ nuôi.
"Ách, em biết có một tiệm bán móng giò hầm cực kỳ ngon."
"Ừ." Tất Phương nghiêm túc gật đầu: "Vậy cô có thể đi tới đó mua giúp tôi không?"
Cầu Tái Ngọc lại ngơ ngác. Vị thần này, tuy là anh rất đẹp trai, chết đi sẽ rất đáng tiếc, nhưng tính cách của anh tệ thật đấy. Nếu anh là gì đó của tôi thì tôi có đi mua giúp anh mười lần cũng không sao, nhưng chúng ta chỉ vừa quen biết. À không, còn chẳng được tính là quen biết, vậy mà anh muốn tôi phải đi mua đồ ăn cho anh, tự tôn của tôi ở đâu? Tự tôn của phụ nữ rất quan trọng nha, đặc biệt là ở trước mặt đàn ông, nếu không sau này làm sao phát triển quan hệ được?
Cầu Tái Ngọc hắng giọng, ngẩng đầu lên, đang định mỉm cười từ chối thì đã thấy Hứa Tâm An mắng Tất Phương: "Anh ngồi im giúp tôi đi, ăn ăn ăn, anh là heo à? Anh làm mất hết thể diện của Điểu tinh rồi đấy."
Tất Phương mím môi, thoáng chau mày, đẹp trai không bút nào tả xiết. Cầu Tái Ngọc lập tức thấy mềm lòng, đang định nói giúp anh ta vài câu thì chuông cửa vang lên.
Mắt Tất Phương lập tức sáng lên: "Đồ ăn đến rồi, mau ra mở cửa."
Anh sai ai đấy hả? Quả thật khiến tâm tình của Cầu Tái Ngọc thay đổi thất thường.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 6--------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Haiz, thật ra tôi thấy móng giò hầm kết hợp với pháp thuật niệm chú cũng là một kịch bản khá hay. Rất mới mẻ.
Tất Phương: ...
Hứa Tâm An: Tôi cảm thấy tôi nên tới đoàn kịch khác làm nữ chính thì hơn.
Tác giả: Hai người nghĩ mà xem, khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, Ngọc Hoàng Đại đế liền kêu lên: "Mau đi mời Phật tổ Như Lai.", nếu đổi lại thành: "Mau đi mua móng giò hầm." thì có phải mọi chuyện tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ rồi không?
Tất Phương: Cô nói cũng có lý. Nếu ông ta đồng ý mua móng giò hầm cho ta ăn, có lẽ ta sẽ đồng ý giúp ông ta thu phục Tôn Ngộ Không. Ta vừa xuất hiện, đúng là mọi chuyện đều tốt đẹp, ai ai cũng vui vẻ.
Hứa Tâm An: Tôi đúng là nên tới đoàn kịch khác thì hơn, là nữ chính hay không không quan trọng.
Cứ như vậy, toàn thân trang bị vũ khí hạng nặng mà xuất hiện trước cửa nhà Hứa Tâm An.
"Ủa, cậu không khóa cửa à?" Để tiện chạy trốn sao?
"Ừ, mình sợ cậu tưởng tượng nhiều quá, không dám gõ cửa mà trèo cửa sổ rồi phá cửa kính nhà mình." Hứa Tâm An đáp.
Cầu Tái Ngọc gật đầu, đúng là cô đã định như thế, có điều lúc ở dưới lầu thấy cửa mở nên mới leo cầu thang lên đây.
"Yêu quái ở đâu?" Cầu Tái Ngọc hạ giọng hỏi nhỏ, gõ nhẹ lên những trang bị mình đem đến.
Hứa Tâm An kiềm chế để không lườm cô: "Cái đó là súng nước để cosplay à?"
"Bên trong chứa đầy nước bùa đó."
"Nếu cần hàng ma thật thì cũng không thể nhờ vào cậu được hiểu chưa?"
"Cẩn tắc vô áy náy. Hơn nữa mình cũng là chân truyền của ba Hứa mà..." Cừu Tái Ngọc theo sau Hứa Tâm An vào nhà, mới nói được nửa câu đã nhìn thấy Tất Phương.
Đây, chính, là, tên, yêu, quái, đó, sao?
Mái tóc nâu đỏ không dài không ngắn vừa chạm tới vành tai, thoạt nhìn rất mềm mại, mượt mà, đôi mắt sáng ngời, ánh mắt hết sức thâm thúy, sống mũi cao thẳng, khóe miệng khẽ mỉm. Anh ta lười nhác ngả mình trên ghế sô-pha, ngón tay thon dài đang cầm chiếc cốc, đôi chân dài bắt chéo quá mức thu hút.
Cầu Tái Ngọc ngơ ngác mấy giây, vừa ngẩn ngơ nhìn nụ cười của Tất Phương, vừa lùi về sau kéo Hứa Tâm An tới bên cửa. Khi xác định Tất Phương không nhìn thấy nữa, cô nàng bèn nắm vai Hứa Tâm An lắc điên cuồng, cố gắng hạ thấp giọng rồi quát: "Cậu có nhầm không đấy, con người đẳng cấp thế này sao có thể gọi là yêu quái? Phải gọi là thần!"
"Anh ta đúng là "thần" kinh." Ăn sạch thức ăn trong tủ lạnh của cô rồi.
"Không, ý mình nói là 'nam thần' kìa!"
Tới lúc này thì Hứa Tâm An không thể kiềm chế được nữa, khinh bỉ liếc Cầu Tái Ngọc.
"Nam thần tới nhà cậu làm gì thế?" Cầu Tái Ngọc phớt lờ sự khinh bỉ của cô, nghiêm túc hỏi.
"Tới tìm chết."
Hứa Tâm An vừa nói dứt câu liền bị Cầu Tái Ngọc đập mạnh một phát.
"Tới tìm chết thật mà." Hứa Tâm An mới chỉ kể qua loa cho Cầu Tái Ngọc, giờ mới kể tóm gọn câu chuyện. Cầu Tái Ngọc nghe xong há to miệng, không ngờ có thể có chuyện như vậy, đẹp trai đến thế mà lại chán sống, đúng là quá đáng tiếc.
"Vậy cậu tính thế nào?" Cầu Tái Ngọc hỏi.
"Mình gọi đồ ăn ngoài rồi, chút nữa ăn xong đưa anh ta vào kho tìm xem có Nến Hồn gì đó không."
"Hả, vậy là tiễn anh ta lên đường sao?" Cừu Tái Ngọc tỏ vẻ không tán thành: "Làm người không thể vô tình như thế được, ít nhất cậu nên thử giúp anh ta cảm nhận được tình cảm chân thành, ấm áp của loài người, dẹp bỏ ý định muốn chết đi."
"Ha ha." Hứa Tâm An cười giả lả, tình cảm chân thành, ấm áp tới bên vị thần này nhất định sẽ biến thành xúc động muốn đánh chết anh ta. "Mình đã gửi thư cho ba rồi, ba nhận được sẽ về đây ngay. Vấn đề bây giờ là mình có tìm được Nến Hồn cũng không biết niệm chú, cậu yên tâm đi, nam thần của cậu tạm thời còn chưa chết được đâu."
"Được được, vậy thì tốt quá." Cầu Tái Ngọc thăm dò tình hình trong nhà, Tất Phương vẫn còn lười biếng ngồi trên ghế sô-pha, thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn họ. Trời ơi, đúng là đẹp trai quá đi mất, cô vốn rất ghét con trai nhuộm tóc, nhưng sao mái tóc màu nâu đỏ của anh ta trông lại tự nhiên và đẹp đẽ đến thế.
"Đừng nhìn nữa, ta đã nghe thấy hết mấy lời hai người nói rồi." Dường như Tất Phương cảm nhận được ánh mắt của Cầu Tái Ngọc, anh ta xoay đầu lại nhướng mày nhìn cô nàng, như có ý nói: Hai cô nói xấu sau lưng người khác như vậy là một hành vi rất bất lịch sự.
Aaaaa, con mẹ nó, ngại quá đi! Cầu Tái Ngọc lập tức rụt đầu lại.
Nhưng tên yêu quái này thật đẹp quá mức cho phép! Không đúng, không phải yêu quái, là thần. Cầu Tái Ngọc trừng mắt nhìn Hứa Tâm An một cái, rồi sửa sang lại quần áo bước vào nhà.
Nếu thần nghe được mọi thứ, vậy không cần phải lén lút nói nữa, mất mặt quá đi thôi.
Hứa Tâm An bị trừng mắt mà không hiểu tại sao, bước theo Cầu Tái Ngọc vào nhà, miệng vẫn lầm bầm: "Chắc tại bên cạnh mình có lắm người thần kinh quá nên gặp phải yêu quái mình mới thích ứng nhanh như vậy."
Cầu Tái Ngọc lén ngoái đầu lại lườm cô, sau đó quay đầu đi, mỉm cười rạng rỡ ngồi xuống sô-pha trước mặt Tất Phương.
Ách, nên xưng hô như thế nào đây?
"Đại thần!" Cầu Tái Ngọc gọi rất thân mật, tự giới thiệu với Tất Phương: "Em là bạn thân của Hứa Tâm An, tên là Cầu Tái Ngọc."
Tư thế của Tất Phương không hề thay đổi, kiêu căng gật đầu: "Lúc vừa vào nhà cô có nói mình chính là chân truyền của chủ tiệm?"
"Hả?" Cầu Tái Ngọc cảm thấy áp lực, ngồi nghiêm chỉnh, hai bàn tay đặt trên đầu gối, cô liếc mắt nhìn Hứa Tâm An rồi đáp: "Từ nhỏ em thường xuyên tới đây chơi với Hứa Tâm An, ba Hứa kể em nghe rất nhiều chuyện trong gia tộc, cũng từng chỉ dạy em vài vấn đề." Đừng nói là đại thần muốn hỏi cô có biết niệm gì gì đó của cây nến kia không nha? Nói không biết thì thật xấu hổ, nhưng cô thật sự không biết mà.
"Vậy cô có biết hầm móng giò không?"
"Hả?!" Cằm của Cầu Tái Ngọc suýt rớt xuống. Nến Hồn còn phải có móng giò hầm mới niệm chú được sao?
Tất Phương khẽ chau mày, nhẫn nại giải thích: "Chính là món móng giò hầm mà Hứa Tâm An nấu đó, ta bảo cô ta làm thêm nhưng cô ta không chịu."
"Hầm gì mà hầm? Anh là heo hả? Ăn gì mà nhiều thế! Tự ý vào nhà tôi, tôi còn chưa báo cảnh sát là đã khách sáo lắm rồi đấy."
"Báo cảnh sát có ích gì?" Tất Phương thờ ơ hỏi.
"Nên tôi mới không báo đó." Hứa Tâm An trưng ra vẻ mặt: "Anh tưởng tôi ngốc lắm à?"
Đầu óc của Cầu Tái Ngọc không theo kịp vấn đề: "Vậy rốt cuộc móng giò hầm là dùng để?"
"Ăn." Hứa Tâm An và Tất Phương đồng thanh.
Tất Phương còn hỏi thêm một câu: "Ngoài để ăn ra thì còn có thể làm được gì?"
Cầu Tái Ngọc câm nín, đại thần à, lúc nãy anh hỏi nghiêm túc như thế, lại còn ghép câu cùng với từ "chân truyền", nên tôi mới tưởng ngoài để ăn ra thì móng giò hầm còn công dụng khác nữa.
"Cô có biết nấu không?" Tất Phương hỏi thêm lần nữa.
Việc này mà nói không biết càng mất mặt hơn, có điều cô thực sự không biết mà.
Cầu Tái Ngọc ngượng chín mặt, lần nào đến nhà họ Hứa cô cũng đều ăn chùa, chưa từng để ý xem món đó nấu thế nào. Hơn nữa ở nhà cô, từ lớn đến nhỏ, từ ba mẹ tới cô và em trai, không một ai biết nấu ăn hết. Bữa nào cũng nấu qua quýt, ăn qua loa cho xong chuyện, cả nhà ai cũng dễ nuôi.
"Ách, em biết có một tiệm bán móng giò hầm cực kỳ ngon."
"Ừ." Tất Phương nghiêm túc gật đầu: "Vậy cô có thể đi tới đó mua giúp tôi không?"
Cầu Tái Ngọc lại ngơ ngác. Vị thần này, tuy là anh rất đẹp trai, chết đi sẽ rất đáng tiếc, nhưng tính cách của anh tệ thật đấy. Nếu anh là gì đó của tôi thì tôi có đi mua giúp anh mười lần cũng không sao, nhưng chúng ta chỉ vừa quen biết. À không, còn chẳng được tính là quen biết, vậy mà anh muốn tôi phải đi mua đồ ăn cho anh, tự tôn của tôi ở đâu? Tự tôn của phụ nữ rất quan trọng nha, đặc biệt là ở trước mặt đàn ông, nếu không sau này làm sao phát triển quan hệ được?
Cầu Tái Ngọc hắng giọng, ngẩng đầu lên, đang định mỉm cười từ chối thì đã thấy Hứa Tâm An mắng Tất Phương: "Anh ngồi im giúp tôi đi, ăn ăn ăn, anh là heo à? Anh làm mất hết thể diện của Điểu tinh rồi đấy."
Tất Phương mím môi, thoáng chau mày, đẹp trai không bút nào tả xiết. Cầu Tái Ngọc lập tức thấy mềm lòng, đang định nói giúp anh ta vài câu thì chuông cửa vang lên.
Mắt Tất Phương lập tức sáng lên: "Đồ ăn đến rồi, mau ra mở cửa."
Anh sai ai đấy hả? Quả thật khiến tâm tình của Cầu Tái Ngọc thay đổi thất thường.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 6--------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Haiz, thật ra tôi thấy móng giò hầm kết hợp với pháp thuật niệm chú cũng là một kịch bản khá hay. Rất mới mẻ.
Tất Phương: ...
Hứa Tâm An: Tôi cảm thấy tôi nên tới đoàn kịch khác làm nữ chính thì hơn.
Tác giả: Hai người nghĩ mà xem, khi Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung, Ngọc Hoàng Đại đế liền kêu lên: "Mau đi mời Phật tổ Như Lai.", nếu đổi lại thành: "Mau đi mua móng giò hầm." thì có phải mọi chuyện tốt đẹp, mọi người đều vui vẻ rồi không?
Tất Phương: Cô nói cũng có lý. Nếu ông ta đồng ý mua móng giò hầm cho ta ăn, có lẽ ta sẽ đồng ý giúp ông ta thu phục Tôn Ngộ Không. Ta vừa xuất hiện, đúng là mọi chuyện đều tốt đẹp, ai ai cũng vui vẻ.
Hứa Tâm An: Tôi đúng là nên tới đoàn kịch khác thì hơn, là nữ chính hay không không quan trọng.