Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
Vòng chiến quá lớn, một đoạn thân rắn bị chém đứt rơi xuống, máu tươi văng đầy đất, mọi người tiếp tục lui về phía sau, Hứa Tâm An tiếp tục bị Long Tử Vi lôi đi. Ngẩng đầu lại không nhìn rõ Tất Phương và cự xà, chỉ nghe được tiếng đánh nhau đỉnh binh lánh bàng lang hoa đùng bang.
Đám người Phương Thư Lượng, Hoàng Thiên Hạo, Quách Tấn cầm pháp khí chú ý xung quanh, ngoại trừ Tất Phương vẫn đang chém giết, không thấy có gì bất thường.
Chợt nghe thấy "Bịch" một tiếng, lại một đoạn thân rắn rơi xuống. Mọi người hoảng sợ, vội ngẩng đầu nhìn, cự xà bị chém tru lên một tiếng, âm thanh suýt nữa làm thủng màng nhĩ bọn họ.
Theo tiếng kêu này, cự xà và Tất Phương cùng hạ xuống mặt đất, làm nổi lên một tầng bụi đất.
Chỉ thấy Tất Phương tay cầm song kiếm, đứng phía sau một cái đầu rắn khổng lồ, đâm mạnh vào vị trí phía sau, dưới đầu nó bảy tấc, song kiếm theo thân rắn rạch xuống, chém nó thành hai nửa.
Cự xà chết đi, không còn khả năng giãy giụa hay phản kích nữa.
"Tất Phương." Hứa Tâm An cầm đèn chạy về phía Tất Phương.
Tất Phương thu kiếm và cánh lại, hóa thành hình người bình thường, nhíu mày nhìn Hứa Tâm An: "Cô bị ngốc à? Ở đây khắp nơi đều có đèn."
"Hả?" Hứa Tâm An quay đầu nhìn khắp nơi, đúng thế thật.
Cô buông đèn ra, lúc này mới bắt đầu phát run. Cô vốn đã sợ lạnh, giờ quần áo lại ướt hết, trong động ẩm thấp, tất nhiên sẽ không chịu nổi.
Sau lưng Tất Phương xuất hiện một đôi cánh lửa, ôm lấy cô, một lát sau anh buông ra: "Được rồi."
Quần áo Hứa Tâm An đã khô.
Nội tâm mọi người gào thét: "Đại thần, quần áo tại hạ cũng ướt."
Đột nhiên có âm thanh vang lên: "Xà vương thật là vô dụng, chỉ có mỗi việc dẫn ngươi vào đây mà cũng không làm được. Mà thôi, thiếu nó cũng không sao."
Giọng nói xuất hiện quá đột ngột, mọi người lắp bắp kinh hãi. Nơi này quá rộng lớn, lại có những tảng đá hình dạng kỳ quái và vách động lồi lõm chống đỡ, vừa rồi bọn họ không hề phát hiện ra nơi này còn có kẻ khác.
Mọi người lấy pháp bảo binh khí ra, hướng về đầu bên kia đi đến. Càng đi càng cảm thấy không gian trống trải, trong lòng càng khẩn trương.
Bọn họ nhìn thấy trên đỉnh vách động ở xa nhất treo một chiếc bình pha lê lớn, quanh bình khắc phù ấn, bên trong là phiến lông vũ trước kia Tất Phương tặng cho Hứa Tâm An. Trong khi bọn họ mải mê quan sát chiếc bình, phù ấn màu đỏ trên thân bình bắt đầu sáng lên.
Sắc mặt Tất Phương trầm xuống, nhưng không ai chú ý tới.
Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cái lồng sắt khổng lồ treo bên dưới chiếc bình, bên trong lồng sắt có một người, người đó đang ngồi dựa vào chấn song, hai mắt nhắm nghiền.
"Ba." Hứa Tâm An kêu to.
Long Tử Vi giữ chặt tay cô, rất sợ cô chạy về phía đó.
Phía trên bình pha lê không có dây thừng, là nó tự mình treo lơ lửng giữa không trung, lồng sắt bị treo bên dưới trông có vẻ cực kỳ nguy hiểm, một khi rơi xuống, chắc chắn không thể còn nguyên vẹn.
"Tất Phương, là ba tôi." Hứa Tâm An kéo tay Tất Phương.
Cả chiếc bình và lồng sắt đều treo ở rất cao, gần đấy cũng không có chỗ đặt chân để leo lên, sợ rằng chỉ bay lên mới có thể cứu Hứa Đức An xuống được.
Tất Phương không động đậy, không nói gì, vẻ mặt nặng nề.
Không khí trong động cực kỳ đáng sợ.
"Tứ Hồn Trận." Phương Thư Lượng bỗng nhiên nói.
Hứa Tâm An nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy trên mặt đất phía xa vẽ một pháp trận khổng lồ, trông rất phức tạp, chính giữa pháp trận là đồ hình hình vuông, ở hai góc đã đặt hai cái bình nhỏ. Hứa Tâm An nhận ra, là bình dẫn hồn.
Có Tứ Hồn Trận, nhưng mới có hai hồn.
Quách Tấn chỉ tay: "Trần Bách Xuyên ở đằng kia."
Cách Tứ Hồn Trận không xa, Trần Bách Xuyên ngồi im giữa một pháp trận, mặt xám như tro tàn, tựa như ngu dại, cả người ngốc ngốc, như thể hoàn toàn không biết đến những chuyện vừa mới xảy ra.
"Không thấy Đổng Khê." Phù Lương nhỏ giọng nói.
Đúng lúc ấy, giọng nói kia lại vang lên: "Đổng Khê à? Cô ta quá phiền phức nên bị ta nuốt chửng rồi."
Mọi người kinh hãi, đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy ai.
Nghe thấy tên Đổng Khê, Trần Bách Xuyên tựa như tỉnh lại. Hắn giương mắt nhìn thấy mọi người, liền kêu lớn: "Tất Phương, Hứa Tâm An, các ngươi đi mau đi, đừng để cho hắn..."
"Xoẹt" một tiếng, không chờ hắn nói xong, một cây râu dài từ vách động duỗi tới, lập tức thít chặt cổ họng hắn. Một đạo ánh sáng từ trong thân thể hắn bị rút ra, sau đó Trần Bách Xuyên tê liệt ngã trên mặt đất, không còn động đậy.
Mọi người vẫn đang đeo kính hàng ma, trong lòng sợ hãi, nó vừa đoạt hồn Trần Bách Xuyên.
Lúc này, có thứ gì đó ở trên vách động bắt đầu cử động, là những chiếc vảy khổng lồ màu vàng hồng óng ánh, làm vách động rầm rầm rung chuyển, đất đá lăn xuống ầm ầm.
Một cái đầu rồng đột nhiên xuất hiện, mọi người cùng kêu lên kêu sợ hãi: "Giao Long?!"
"Nói với các người bao nhiêu lần rồi, đừng có vừa mới nhìn thấy hình rồng thì đã kêu Long." Tất Phương lạnh nhạt nói.
"Từng nói sao?"
"Không có ấn tượng."
"Hình như từng nói qua."
"Không nhớ rõ."
Mọi người mồm năm miệng mười phân bua.
"Trật tự!" Hứa Tâm An chủ trì cục diện.
Đầu rồng ha ha ha cười: "Đã lâu không gặp, Tất Phương."
"Đã lâu không gặp, Chúc Dung."
Mọi người chấn động, hóa ra là Chúc Dung. Chúc Dung trông như thế sao? Trong thần thoại không hề viết như vậy nha.
Sắc mặt Hứa Tâm An đen kịt, trước kia lần đầu tiên gặp Tất Phương, khi Tất Phương kiêu ngạo nói với cô "Ta là Tất Phương", cô còn nghĩ chẳng lẽ phải trả lời "Người anh em, đã lâu không gặp, ta là Chúc Dung" sao, không ngờ tới ngày hôm nay lại gặp được tình huống như thế thật.
"Hình dạng xấu xí*, kỳ dị vốn có của ngươi trông còn đáng sợ hơn, sao lại phải hóa thành hình rồng?"
*Gốc là "sửu bát quái"
"Không còn cách nào." Chúc Dung nói, "Ngươi vừa rồi cũng thấy, con người vừa nhìn thấy rồng liền kích động. Sự sùng bái và kính sợ của chúng sẽ khiến ta càng hấp thu được nhiều năng lượng."
Vừa rồi bọn họ trợn mắt nhìn nó là do quá kích động, bọn họ không nông cạn như thế. Sùng bái với kính sợ cái khỉ gì.
"Sau khi ngươi cùng kẻ đó đánh nhau thì không có tin tức." Tất Phương tiếp tục lạnh nhạt ôn lại chuyện xưa.
"Kẻ đó?" Hứa Tâm An nhỏ giọng hỏi.
"Không nhớ rõ." Tất Phương nhỏ giọng đáp, "Gia hỏa này cả ngày đi kiếm chuyện đánh nhau, ai mà nhớ rõ là nó đánh với ai chứ."
Mọi người: "..." Vậy còn nói làm gì.
Chúc Dung chậm rãi chuyển động thân thể, vảy vàng che kín vách động, nhìn không thấy đầu đuôi nó đâu.
"Ngươi vẫn khiến người khác xấu hổ như vậy, Tất Phương." Chúc Dung nói.
"Ngươi chỉ không phục vì ta đẹp trai." Tất Phương trả lời.
Mọi người tiếp tục trợn mắt, tiêu chuẩn hội thoại của thần là như thế sao?
Tất Phương lại nói: "Ngươi tỉnh lại từ bao giờ? Ngươi nói xem, ngươi tự nhiên tỉnh lại làm cái gì? Cũng không có ai hoan nghênh ngươi."
Chúc Dung không để ý tới lời chế nhạo của Tất Phương, nói: "Được một thời gian rồi, cũng đủ để hiểu về tình huống hiện nay. Thì ra đã qua nhiều năm như vậy, Thiên Đế không còn, thần ma đều bị diệt, chỉ còn lại loài người và lũ tiểu yêu, thế gian chướng khí mù mịt."
Loài người bị chửi, lần thứ hai trợn mắt với Chúc Dung.
Tất Phương nói: "Xem ra trận chiến ấy khiến ngươi bị thương rất nặng."
Loài người lại muốn trợn mắt, nói như thể anh ta biết là do trận chiến nào vậy.
"Suýt nữa đã hồn phi phách tán. Có điều hồn của thần ma tồn tại vĩnh cửu, không phải ta đã trở lại sao?"
Tất Phương gật đầu: "Nhìn qua thấy tinh thần không tồi, thẩm mỹ cũng cao hơn."
Mọi người: "..." Thẩm mỹ cũng cao hơn là lời khích lệ à?
Có điều Chúc Dung dường như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tất Phương, nó nói: "Trận chiến ấy suýt nữa đã lấy mạng ta, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện linh lực gần như mất hết, pháp lực cũng bị áp chế. Ta ở trong núi tĩnh dưỡng, hút tinh hoa của nhật nguyệt, nội đan của yêu quái, khổ sở tu luyện một lần nữa, nhưng ta phát hiện ta tiến triển quá chậm. Vạn vật trên thế gian đều kém xa trước kia."
"Chuyện này vốn không thể vội vàng." Tất Phương nói, làm như quan tâm bạn bè, "Sắp tới ngươi có tính toán gì không?"
"Tính toán sao?" Chúc Dung nở nụ cười, làm trong động ầm ầm rung chuyển theo.
Đầu rồng đột nhiên vươn lên cao, to ra gấp mười mấy lần, lại vô cùng dữ tợn, rồi bất ngờ vọt xuống, dọa mọi người nhảy dựng, theo bản năng mà lui về phía sau vài bước. Chỉ có Tất Phương vẫn đứng vững vàng, mặt không biểu tình mà ngẩng đầu nhìn đầu rồng.
Xúc tu của Chúc Dung vụt qua, quét thi thể của Trần Bách Xuyên ra xa, sau đó nói: "Ta muốn Hứa Tâm An ở trong trận pháp kia."
Hứa Tâm An hoảng sợ, lại nghe được Tất Phương nói: "Tiểu đệ Trần Bách Xuyên của ngươi không nói cho ngươi sao? Không ai lấy được hồn của Hứa Tâm An."
"Đó là hắn, không phải ta."
"Ngươi trả linh vũ cho ta, ta bảo cô ấy vào."
Chúc Dung lắc đầu: "Cô ta vào, ta liền thả ba cô ta ra."
Đầu mọi người theo cuộc đối thoại mà quay về bên này một chút rồi lại quay sang bên kia một chút.
Quách Tấn nhịn không được hỏi: "Cốt truyện đến đoạn nào rồi?"
Anh ta không hiểu. Chúc Dung muốn lấy hồn Hứa Tâm An? Để làm gì?
Hứa Tâm An hỏi Tất Phương: "Linh vũ của anh bị sao vậy?"
Chúc Dung trả lời thay Tất Phương: "Ta nhờ vào linh vũ, phản chế pháp lực của hắn. Hiện giờ hắn không phải đối thủ của ta."
"Nói hay lắm, vừa nghe đã biết là ngươi nói láo." Hứa Tâm An không tin, "Vừa rồi Tất Phương chỉ cần vài chiêu đã đánh bại được cự xà kia."
"Đó là vừa rồi. Ta lo lắng nếu Tất Phương sớm phát hiện pháp lực bị quản chế sẽ không dám tiến vào, công phu chạy trốn của hắn không tệ. Bây giờ hắn đứng trước mặt ta, tất nhiên ta phải áp chế hắn."
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, anh ta không phủ nhận, chứng tỏ những lời Chúc Dung nói là sự thật? Vừa rồi bọn họ nhìn thấy phù ấn màu đỏ trên thân bình đựng linh vũ bắt đầu sáng lên, chính là từ lúc ấy?
Hứa Tâm An hơi lo lắng cho Tất Phương. Nhưng tuyệt đối không thể để cho Chúc Dung đắc ý. Nàng nói với Chúc Dung: "Nếu ngươi có thể dễ dàng đánh bại Tất Phương như thế, thì sẽ không muốn lấy hồn của ta để thực hiện Tứ Hồn Trận. Ngươi học theo Trần Bách Xuyên, muốn dùng Tứ Hồn Trận đối phó với Tất Phương có phải không?"
"Không sai." Chúc Dung thẳng thắn thừa nhận, "Nếu có thể có được nội đan mang hồn phách và linh lực của thần ma viễn cổ giống như ta, tu vi nhất định tiến triển rất nhanh. Ta sẽ nhanh chóng khôi phục pháp lực."
Mọi người nghe xong, thầm nghĩ, đúng là chẳng ai thèm để ý đến cường hồn của con người, mục tiêu đều là cấp bậc thần ma viễn cổ cả.
=ϊ
Đám người Phương Thư Lượng, Hoàng Thiên Hạo, Quách Tấn cầm pháp khí chú ý xung quanh, ngoại trừ Tất Phương vẫn đang chém giết, không thấy có gì bất thường.
Chợt nghe thấy "Bịch" một tiếng, lại một đoạn thân rắn rơi xuống. Mọi người hoảng sợ, vội ngẩng đầu nhìn, cự xà bị chém tru lên một tiếng, âm thanh suýt nữa làm thủng màng nhĩ bọn họ.
Theo tiếng kêu này, cự xà và Tất Phương cùng hạ xuống mặt đất, làm nổi lên một tầng bụi đất.
Chỉ thấy Tất Phương tay cầm song kiếm, đứng phía sau một cái đầu rắn khổng lồ, đâm mạnh vào vị trí phía sau, dưới đầu nó bảy tấc, song kiếm theo thân rắn rạch xuống, chém nó thành hai nửa.
Cự xà chết đi, không còn khả năng giãy giụa hay phản kích nữa.
"Tất Phương." Hứa Tâm An cầm đèn chạy về phía Tất Phương.
Tất Phương thu kiếm và cánh lại, hóa thành hình người bình thường, nhíu mày nhìn Hứa Tâm An: "Cô bị ngốc à? Ở đây khắp nơi đều có đèn."
"Hả?" Hứa Tâm An quay đầu nhìn khắp nơi, đúng thế thật.
Cô buông đèn ra, lúc này mới bắt đầu phát run. Cô vốn đã sợ lạnh, giờ quần áo lại ướt hết, trong động ẩm thấp, tất nhiên sẽ không chịu nổi.
Sau lưng Tất Phương xuất hiện một đôi cánh lửa, ôm lấy cô, một lát sau anh buông ra: "Được rồi."
Quần áo Hứa Tâm An đã khô.
Nội tâm mọi người gào thét: "Đại thần, quần áo tại hạ cũng ướt."
Đột nhiên có âm thanh vang lên: "Xà vương thật là vô dụng, chỉ có mỗi việc dẫn ngươi vào đây mà cũng không làm được. Mà thôi, thiếu nó cũng không sao."
Giọng nói xuất hiện quá đột ngột, mọi người lắp bắp kinh hãi. Nơi này quá rộng lớn, lại có những tảng đá hình dạng kỳ quái và vách động lồi lõm chống đỡ, vừa rồi bọn họ không hề phát hiện ra nơi này còn có kẻ khác.
Mọi người lấy pháp bảo binh khí ra, hướng về đầu bên kia đi đến. Càng đi càng cảm thấy không gian trống trải, trong lòng càng khẩn trương.
Bọn họ nhìn thấy trên đỉnh vách động ở xa nhất treo một chiếc bình pha lê lớn, quanh bình khắc phù ấn, bên trong là phiến lông vũ trước kia Tất Phương tặng cho Hứa Tâm An. Trong khi bọn họ mải mê quan sát chiếc bình, phù ấn màu đỏ trên thân bình bắt đầu sáng lên.
Sắc mặt Tất Phương trầm xuống, nhưng không ai chú ý tới.
Lực chú ý của mọi người đều đổ dồn vào cái lồng sắt khổng lồ treo bên dưới chiếc bình, bên trong lồng sắt có một người, người đó đang ngồi dựa vào chấn song, hai mắt nhắm nghiền.
"Ba." Hứa Tâm An kêu to.
Long Tử Vi giữ chặt tay cô, rất sợ cô chạy về phía đó.
Phía trên bình pha lê không có dây thừng, là nó tự mình treo lơ lửng giữa không trung, lồng sắt bị treo bên dưới trông có vẻ cực kỳ nguy hiểm, một khi rơi xuống, chắc chắn không thể còn nguyên vẹn.
"Tất Phương, là ba tôi." Hứa Tâm An kéo tay Tất Phương.
Cả chiếc bình và lồng sắt đều treo ở rất cao, gần đấy cũng không có chỗ đặt chân để leo lên, sợ rằng chỉ bay lên mới có thể cứu Hứa Đức An xuống được.
Tất Phương không động đậy, không nói gì, vẻ mặt nặng nề.
Không khí trong động cực kỳ đáng sợ.
"Tứ Hồn Trận." Phương Thư Lượng bỗng nhiên nói.
Hứa Tâm An nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy trên mặt đất phía xa vẽ một pháp trận khổng lồ, trông rất phức tạp, chính giữa pháp trận là đồ hình hình vuông, ở hai góc đã đặt hai cái bình nhỏ. Hứa Tâm An nhận ra, là bình dẫn hồn.
Có Tứ Hồn Trận, nhưng mới có hai hồn.
Quách Tấn chỉ tay: "Trần Bách Xuyên ở đằng kia."
Cách Tứ Hồn Trận không xa, Trần Bách Xuyên ngồi im giữa một pháp trận, mặt xám như tro tàn, tựa như ngu dại, cả người ngốc ngốc, như thể hoàn toàn không biết đến những chuyện vừa mới xảy ra.
"Không thấy Đổng Khê." Phù Lương nhỏ giọng nói.
Đúng lúc ấy, giọng nói kia lại vang lên: "Đổng Khê à? Cô ta quá phiền phức nên bị ta nuốt chửng rồi."
Mọi người kinh hãi, đưa mắt nhìn khắp nơi nhưng không thấy ai.
Nghe thấy tên Đổng Khê, Trần Bách Xuyên tựa như tỉnh lại. Hắn giương mắt nhìn thấy mọi người, liền kêu lớn: "Tất Phương, Hứa Tâm An, các ngươi đi mau đi, đừng để cho hắn..."
"Xoẹt" một tiếng, không chờ hắn nói xong, một cây râu dài từ vách động duỗi tới, lập tức thít chặt cổ họng hắn. Một đạo ánh sáng từ trong thân thể hắn bị rút ra, sau đó Trần Bách Xuyên tê liệt ngã trên mặt đất, không còn động đậy.
Mọi người vẫn đang đeo kính hàng ma, trong lòng sợ hãi, nó vừa đoạt hồn Trần Bách Xuyên.
Lúc này, có thứ gì đó ở trên vách động bắt đầu cử động, là những chiếc vảy khổng lồ màu vàng hồng óng ánh, làm vách động rầm rầm rung chuyển, đất đá lăn xuống ầm ầm.
Một cái đầu rồng đột nhiên xuất hiện, mọi người cùng kêu lên kêu sợ hãi: "Giao Long?!"
"Nói với các người bao nhiêu lần rồi, đừng có vừa mới nhìn thấy hình rồng thì đã kêu Long." Tất Phương lạnh nhạt nói.
"Từng nói sao?"
"Không có ấn tượng."
"Hình như từng nói qua."
"Không nhớ rõ."
Mọi người mồm năm miệng mười phân bua.
"Trật tự!" Hứa Tâm An chủ trì cục diện.
Đầu rồng ha ha ha cười: "Đã lâu không gặp, Tất Phương."
"Đã lâu không gặp, Chúc Dung."
Mọi người chấn động, hóa ra là Chúc Dung. Chúc Dung trông như thế sao? Trong thần thoại không hề viết như vậy nha.
Sắc mặt Hứa Tâm An đen kịt, trước kia lần đầu tiên gặp Tất Phương, khi Tất Phương kiêu ngạo nói với cô "Ta là Tất Phương", cô còn nghĩ chẳng lẽ phải trả lời "Người anh em, đã lâu không gặp, ta là Chúc Dung" sao, không ngờ tới ngày hôm nay lại gặp được tình huống như thế thật.
"Hình dạng xấu xí*, kỳ dị vốn có của ngươi trông còn đáng sợ hơn, sao lại phải hóa thành hình rồng?"
*Gốc là "sửu bát quái"
"Không còn cách nào." Chúc Dung nói, "Ngươi vừa rồi cũng thấy, con người vừa nhìn thấy rồng liền kích động. Sự sùng bái và kính sợ của chúng sẽ khiến ta càng hấp thu được nhiều năng lượng."
Vừa rồi bọn họ trợn mắt nhìn nó là do quá kích động, bọn họ không nông cạn như thế. Sùng bái với kính sợ cái khỉ gì.
"Sau khi ngươi cùng kẻ đó đánh nhau thì không có tin tức." Tất Phương tiếp tục lạnh nhạt ôn lại chuyện xưa.
"Kẻ đó?" Hứa Tâm An nhỏ giọng hỏi.
"Không nhớ rõ." Tất Phương nhỏ giọng đáp, "Gia hỏa này cả ngày đi kiếm chuyện đánh nhau, ai mà nhớ rõ là nó đánh với ai chứ."
Mọi người: "..." Vậy còn nói làm gì.
Chúc Dung chậm rãi chuyển động thân thể, vảy vàng che kín vách động, nhìn không thấy đầu đuôi nó đâu.
"Ngươi vẫn khiến người khác xấu hổ như vậy, Tất Phương." Chúc Dung nói.
"Ngươi chỉ không phục vì ta đẹp trai." Tất Phương trả lời.
Mọi người tiếp tục trợn mắt, tiêu chuẩn hội thoại của thần là như thế sao?
Tất Phương lại nói: "Ngươi tỉnh lại từ bao giờ? Ngươi nói xem, ngươi tự nhiên tỉnh lại làm cái gì? Cũng không có ai hoan nghênh ngươi."
Chúc Dung không để ý tới lời chế nhạo của Tất Phương, nói: "Được một thời gian rồi, cũng đủ để hiểu về tình huống hiện nay. Thì ra đã qua nhiều năm như vậy, Thiên Đế không còn, thần ma đều bị diệt, chỉ còn lại loài người và lũ tiểu yêu, thế gian chướng khí mù mịt."
Loài người bị chửi, lần thứ hai trợn mắt với Chúc Dung.
Tất Phương nói: "Xem ra trận chiến ấy khiến ngươi bị thương rất nặng."
Loài người lại muốn trợn mắt, nói như thể anh ta biết là do trận chiến nào vậy.
"Suýt nữa đã hồn phi phách tán. Có điều hồn của thần ma tồn tại vĩnh cửu, không phải ta đã trở lại sao?"
Tất Phương gật đầu: "Nhìn qua thấy tinh thần không tồi, thẩm mỹ cũng cao hơn."
Mọi người: "..." Thẩm mỹ cũng cao hơn là lời khích lệ à?
Có điều Chúc Dung dường như không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tất Phương, nó nói: "Trận chiến ấy suýt nữa đã lấy mạng ta, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện linh lực gần như mất hết, pháp lực cũng bị áp chế. Ta ở trong núi tĩnh dưỡng, hút tinh hoa của nhật nguyệt, nội đan của yêu quái, khổ sở tu luyện một lần nữa, nhưng ta phát hiện ta tiến triển quá chậm. Vạn vật trên thế gian đều kém xa trước kia."
"Chuyện này vốn không thể vội vàng." Tất Phương nói, làm như quan tâm bạn bè, "Sắp tới ngươi có tính toán gì không?"
"Tính toán sao?" Chúc Dung nở nụ cười, làm trong động ầm ầm rung chuyển theo.
Đầu rồng đột nhiên vươn lên cao, to ra gấp mười mấy lần, lại vô cùng dữ tợn, rồi bất ngờ vọt xuống, dọa mọi người nhảy dựng, theo bản năng mà lui về phía sau vài bước. Chỉ có Tất Phương vẫn đứng vững vàng, mặt không biểu tình mà ngẩng đầu nhìn đầu rồng.
Xúc tu của Chúc Dung vụt qua, quét thi thể của Trần Bách Xuyên ra xa, sau đó nói: "Ta muốn Hứa Tâm An ở trong trận pháp kia."
Hứa Tâm An hoảng sợ, lại nghe được Tất Phương nói: "Tiểu đệ Trần Bách Xuyên của ngươi không nói cho ngươi sao? Không ai lấy được hồn của Hứa Tâm An."
"Đó là hắn, không phải ta."
"Ngươi trả linh vũ cho ta, ta bảo cô ấy vào."
Chúc Dung lắc đầu: "Cô ta vào, ta liền thả ba cô ta ra."
Đầu mọi người theo cuộc đối thoại mà quay về bên này một chút rồi lại quay sang bên kia một chút.
Quách Tấn nhịn không được hỏi: "Cốt truyện đến đoạn nào rồi?"
Anh ta không hiểu. Chúc Dung muốn lấy hồn Hứa Tâm An? Để làm gì?
Hứa Tâm An hỏi Tất Phương: "Linh vũ của anh bị sao vậy?"
Chúc Dung trả lời thay Tất Phương: "Ta nhờ vào linh vũ, phản chế pháp lực của hắn. Hiện giờ hắn không phải đối thủ của ta."
"Nói hay lắm, vừa nghe đã biết là ngươi nói láo." Hứa Tâm An không tin, "Vừa rồi Tất Phương chỉ cần vài chiêu đã đánh bại được cự xà kia."
"Đó là vừa rồi. Ta lo lắng nếu Tất Phương sớm phát hiện pháp lực bị quản chế sẽ không dám tiến vào, công phu chạy trốn của hắn không tệ. Bây giờ hắn đứng trước mặt ta, tất nhiên ta phải áp chế hắn."
Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, anh ta không phủ nhận, chứng tỏ những lời Chúc Dung nói là sự thật? Vừa rồi bọn họ nhìn thấy phù ấn màu đỏ trên thân bình đựng linh vũ bắt đầu sáng lên, chính là từ lúc ấy?
Hứa Tâm An hơi lo lắng cho Tất Phương. Nhưng tuyệt đối không thể để cho Chúc Dung đắc ý. Nàng nói với Chúc Dung: "Nếu ngươi có thể dễ dàng đánh bại Tất Phương như thế, thì sẽ không muốn lấy hồn của ta để thực hiện Tứ Hồn Trận. Ngươi học theo Trần Bách Xuyên, muốn dùng Tứ Hồn Trận đối phó với Tất Phương có phải không?"
"Không sai." Chúc Dung thẳng thắn thừa nhận, "Nếu có thể có được nội đan mang hồn phách và linh lực của thần ma viễn cổ giống như ta, tu vi nhất định tiến triển rất nhanh. Ta sẽ nhanh chóng khôi phục pháp lực."
Mọi người nghe xong, thầm nghĩ, đúng là chẳng ai thèm để ý đến cường hồn của con người, mục tiêu đều là cấp bậc thần ma viễn cổ cả.
=ϊ