Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Viết xong, Tất Phương đưa cô đến trước cửa lớn, bảo cô tự mình dán lên.
Sau đó, anh ta biến thành một con chim khổng lồ, cõng cô bay lượn vài vòng phía trên tòa nhà, vỗ cánh làm bật tung mái ngói, đất đá văng khắp nơi, các đệ tử kinh hãi kêu ầm lên tìm chỗ trốn, vô cùng chật vật.
Hứa Tâm An nhìn thấy Hà Nghĩa đứng trong vườn dùng vẻ mặt bất lực nhìn bọn họ, liền vẫy vẫy tay chào hỏi, không ngờ Hà Nghĩa cũng vẫy tay đáp lại.
Hứa Tâm An cười vang, cô thấy người này cũng không tệ.
Thị uy xong xuôi trở về, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Tối hôm đó, Hứa Tâm An gọi điện cho Cầu Tái Ngọc, mấy ngày trước cô ấy về quê đón Tết, không đến nhà Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An kể lại những chuyện khủng khiếp mà mình đã trải qua trong thời gian này, nói suýt nữa mình mất mạng rồi.
Cầu Tái Ngọc hào hứng lắng nghe, than thở những chuyện thế này nói qua điện thoại không đúng không khí gì cả, đúng ra phải tìm một căn nhà ma, mọi người mang theo đồ ăn vặt đến đó, đốt nến ngồi kể lại.
Hứa Tâm An bó tay với trí tưởng tượng của Cầu Tái Ngọc: "Lúc này không phải cậu nên an ủi mình sao?"
"Cậu muốn được an ủi?" Cầu Tái Ngọc nói to: "Mình cứ tưởng cậu đang khoe khoang những chuyện ly kỳ mình đã trải qua cơ."
Hứa Tâm An: "..."
"Đúng rồi, cậu nói đại thần truyền Hoả đan cho cậu à, truyền như thế nào?"
"Truyền như thế nào là sao?" Hứa Tâm An vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì.
"Thì là dùng miệng, hay là song tu cái gì đó đó?"
Mặt Hứa Tâm An lập tức đỏ ửng: "Trong đầu cậu có thể có chút suy nghĩ của người bình thường không? Không được háo sắc như thế."
"Người bình thường đều nghĩ như vậy đấy. Cậu xem trên ti-vi đều chiếu như thế còn gì."
Hứa Tâm An cứng họng.
"Cho nên rốt cuộc là truyền như thế nào?" Cầu Tái Ngọc vẫn không chịu buông tha.
"Mình cũng không biết, mình lúc đó vẫn còn bất tỉnh mà."
"Vậy sau khi biết chuyện này cậu không hỏi gì sao? Chuyện quan trọng lắm đấy."
Cầu Tái Ngọc hơi kích động.
"Chỉ có người đầu óc đen tối như cậu mới thấy quan trọng thôi."
"Mình như thế đấy. Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ hỏi đến cùng." Cầu Tái Ngọc nói: "Cậu mau đi hỏi đi."
"Không cần."
"Đúng rồi, nói xem cậu từng ôm đại thần chưa?" Chuyển chủ đề.
Hứa Tâm An lại đỏ mặt: "Làm sao?" So ra mấy ngày nay cô ôm anh còn nhiều hơn tổng thời gian cô được ôm trong 23 năm cuộc đời.
"Cậu hôn đại thần chưa?" Lại chuyển chủ đề.
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: "Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cuộc đời mình còn có chuyện gì cần phải hối tiếc không sao? Cậu nghĩ xem, cậu không có bạn trai, chưa từng nắm tay, chưa từng hôn môi, chết đi quá đáng tiếc. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, còn chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mệnh tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn anh ta đi, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì."
Không ngờ nghe ra cũng rất có lý.
Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật nảy người.
Tất Phương mặt vô cảm, khom lưng, cúi sát vào mặt Hứa Tâm An.
Mặt Hứa Tâm An đỏ bừng, còn tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lạnh lùng hướng về phía điện thoại nói: "Là ta bị thiệt, hiểu không?", nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hứa Tâm An tức giận, anh ta hống hách gì chứ!
Nói chuyện với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền bịch bịch bịch chạy đến trước mặt anh ta.
Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: "Lại lạnh sao?"
Hứa Tâm An không gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách còn rất bình tĩnh nói với ba: "Ba ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây."
Cô ra vẻ điềm tĩnh trở về phòng, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Má ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, động tác quá nhanh, chưa kịp cảm nhận gì hết.
Hình như... mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi cũng rất mềm.
Hứa Tâm An đứng tựa lưng vào cửa, có chút bối rối, chắc anh ta không tức giận đâu chứ, không biết nếu anh ta tức giận thì sẽ như thế nào? Có phải cũng bịt cửa phòng cô rồi dán giấy lên trước cửa không?
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Tất Phương xuất hiện từ không trung, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng không như chuồn chuồn lướt nước. Môi anh áp chặt vào môi cô, cắn mút môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ.
Hứa Tâm An bị hôn đến hoa mắt chóng mặt.
Tất Phương dừng lại, mỉm cười: "Bây giờ cô có thể nói cho Cầu Tái Ngọc, ta cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon."
Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, vừa mở cửa phòng, vừa huýt sáo bước ra ngoài.
Hứa Tâm An sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, tên khốn kiếp, rốt cuộc ai mới thiệt thòi hả?!
Ba Hứa đang ngồi trong phòng khách xem ti-vi, đột nhiên thấy Tất Phương vô cùng đắc ý bước ra từ phòng con gái. Ông ngơ ngác, lúc nãy chẳng phải Tất Phương đang ở ban công sao? Anh ta vào phòng con gái lúc nào thế? Ngay sau đó ông nghe thấy con gái hét lớn, cầm theo cây chổi chạy ra. Tất Phương vừa thấy, cười ha ha, mở cửa lao ra ngoài, con gái cũng không chần chừ, giơ chổi đuổi theo.
Cha Hứa há hốc mồm, đang đóng kịch gì vậy?
Lần này Hứa Tâm An đuổi đánh Tất Phương suốt ba con phố. Vì ai đó còn không biết xấu hổ mà nói, nếu cô cảm thấy thiệt thòi thì ta để cho cô hôn lại là được.
Phi! Hứa Tâm An kiên quyết thể hiện mình không hề có mong muốn đó.
"Vậy tức là cô cảm thấy không thiệt thòi rồi." Tất Phương tiếp tục nói.
Vì thế Hứa Tâm An lại giơ chổi lên. Nhưng chổi vừa giơ lên đã bị một lực đạo đánh bật ra, Hứa Tâm An nhìn thấy sau lưng Tất Phương hiện ra một đôi cánh khổng lồ tuyệt đẹp màu xanh, đôi cánh khẽ dao động làm từng trận gió nổi lên. Hứa Tâm An bị thổi bay lên, va vào bức tường phía sau. Cô hốt hoảng, cứ ngỡ lần này sẽ rất đau, không ngờ gió được anh kiểm soát lực đạo rất tốt, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào tường.
Khoảnh khắc cô vừa chạm vào tường, gương mặt Tất Phương cũng gần trong gang tấc, anh ta đưa hai tay nâng mặt cô lên, chạm mũi vào cánh mũi cô.
"Bây giờ đã biết hậu quả của việc chọc ghẹo thần chưa?" Tất Phương nghiêm túc hỏi.
Hứa Tâm An không sợ anh ta chút nào, không thèm lên tiếng.
Tất Phương không giả bộ nghiêm túc được nữa, xụ mặt chạm nhẹ vào trán cô: "Những lúc như này đúng ra cô phải tỏ ra sợ hãi hay ngượng ngùng nói gì đó chứ, trên ti-vi đều chiếu như thế mà."
"Chẳng phải tôi đang suy nghĩ sao?"
"Suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ xem nên tỏ ra sợ hãi hay ngại ngùng mà hỏi anh, bình thường con gái khi gặp phải lưu manh thường đá thật mạnh vào giữa hai chân hắn, không biết chiêu đó có tác dụng với thần không?"
Tất Phương: "..."
Vẻ mặt của đại thần Tất Phương vô cùng thú vị, Hứa Tâm An cảm thấy lần này mình thắng rồi, thật vui vẻ cầm cây chổi đi bộ về nhà.
Sau đó nghe ba Hứa kể lại, Tất Phương truyền Hoả Đan cho Hứa Tâm An, chính là Tất Phương nhả ra một quả cầu lửa nhỏ, rồi dùng tay áp vào sau lưng Hứa Tâm An, đưa nó vào trong cơ thể. Cầu Tái Ngọc nghe xong tỏ vẻ tiếc nuối, cách truyền đan như vậy chẳng có gì mới mẻ hết. Hứa Tâm An liền nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tới khi Cầu Tái Ngọc đến nhà Hứa Tâm An chơi, cô len lén hỏi Tâm An đã hôn Tất Phương chưa?
Hứa Tâm An "ha ha" cười gượng, không thừa nhận.
Cầu Tái Ngọc lại nói, nếu chưa cô ấy sẽ giúp cô một tay, đừng để phải tiếc nuối cả đời.
Hứa Tâm An "ha ha" cười gượng, không hưởng ứng. Bởi vì cô cười quá đáng ghét nên bị Cầu Tái Ngọc đuổi đánh.
Qua Tết, mọi người lại quay trở về cuộc sống thường ngày.
Không thấy Trần Bách Xuyên, không thấy Đổng Khê. Hà Nghĩa cũng không tìm thấy bọn họ. Như thể Xà yêu chưa từng tồn tại, tên thần ma có dáng vẻ như Long tộc kia cũng không thấy tăm hơi đâu.
Tất Phương không định tiếp tục đi tìm Giao Long, Hứa Tâm An không nói ra nhưng cô cảm thấy chỉ khi ở bên cạnh anh ta cô mới được an toàn. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, điều cô tiếc nuối nhất là bị cướp mất sợi dây chuyền lông vũ mà Tất Phương tặng. Nhưng cô cũng không có mặt mũi nói ra, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Nếu tìm được hai tên khốn nạn kia, cô nhất định phải đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, đòi lại sợi dây chuyền.
Hai ba con Hứa Tâm An như bình thường tiếp tục kinh doanh tiệm nến.
Đường Phỉ Thuý vẫn như trước nhưng lại có chút thay đổi.
Chẳng hạn như có vài người khách kì lạ đứng ở xa xa đối diện tiệm nến Quang Minh, còn chụp ảnh lại.
Hứa Tâm An thấy rất kì lạ, nghĩ nghĩ, liền tháo kính ra nhìn.
Cô có thể nhìn rõ! Là yêu quái!
"Tất Phương, có yêu quái."
Tất Phương ngồi trên ghế sô-pha uống trà ăn điểm tâm: "Ta biết rồi, chỉ là tiểu yêu thôi, có lẽ nghe được tin gì đó nên đến tham quan."
"Tham quan sao?" Cửa tiệm nhà cô trở thành địa điểm tham quan du lịch từ lúc nào vậy? Hứa Tâm An nhìn những con yêu quái đó, chúng dường như rất muốn chạy qua đây xem.
"Đáng tiếc không nhìn ra chúng là yêu quái gì." Hứa Tâm An nói.
"Đối với cô có gì khác biệt sao?"
"Cũng đúng." Dù là yêu quái gì thì cô cũng không đánh lại được, "Chắc chúng không định vào tận trong tiệm tham quan đâu chứ?"
"Nếu cô lo lắng thì treo tấm bảng có dòng chữ xấu xí kia lên đi."
Chữ ai xấu!
Hứa Tâm An treo tấm bảng lên. Đám yêu quái nhìn thấy quả nhiên bỏ đi.
Buổi chiều Hứa Đức An đến trông tiệm, Hứa Tâm An kéo Tất Phương sang chỗ Long Tử Vy học pháp thuật. Buổi tối trở về nghe ba Hứa hớn hở nói hôm nay buôn bán vô cùng tốt, mọi người nhìn thấy tấm bảng "Bổ tiệm không tiếp đãi yêu quái" bèn lũ lượt vào đây xem thử. Ông nhanh nhẹn ôm một đống mẫu nến ra, bảo đó là bộ nến "Không tiếp đãi yêu quái", có cả bộ "Diệt muỗi, đốt hương, làm đẹp, tạo không khí lãng mạn", với khẩu hiệu "Không có yêu quái, chỉ có người đẹp", vì thế mà bán được rất nhiều.
Chuột béo gật đầu lia lịa, nói hôm nay nó cũng giúp đỡ đóng gói, có làm việc nên buổi tối nó có tư cách ăn nhiều hơn.
Hứa Tâm An: "..." Ba cô già rồi mà còn đi lừa gạt người ta.
"Việc làm ăn vẫn còn phải dựa vào ba nhiều." Hứa Đức An đắc ý nói: "Ngày mai cứ thế phát huy."
Ngày hôm sau, Hứa Tâm An và Tất Phương lại đến chỗ Long Tử Vy học pháp thuật, lúc về nhà không thấy tấm bảng "Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái" đâu nữa, vừa vào nhà thì nhìn thấy vẻ mặt khổ não của ba cô.
"Con gái à, vẫn là không nên treo tấm bảng đó nữa thì hơn, có yêu quái đến thật rồi."
"A!" Hứa Tâm An giật nảy mình.
Sau đó, anh ta biến thành một con chim khổng lồ, cõng cô bay lượn vài vòng phía trên tòa nhà, vỗ cánh làm bật tung mái ngói, đất đá văng khắp nơi, các đệ tử kinh hãi kêu ầm lên tìm chỗ trốn, vô cùng chật vật.
Hứa Tâm An nhìn thấy Hà Nghĩa đứng trong vườn dùng vẻ mặt bất lực nhìn bọn họ, liền vẫy vẫy tay chào hỏi, không ngờ Hà Nghĩa cũng vẫy tay đáp lại.
Hứa Tâm An cười vang, cô thấy người này cũng không tệ.
Thị uy xong xuôi trở về, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Tối hôm đó, Hứa Tâm An gọi điện cho Cầu Tái Ngọc, mấy ngày trước cô ấy về quê đón Tết, không đến nhà Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An kể lại những chuyện khủng khiếp mà mình đã trải qua trong thời gian này, nói suýt nữa mình mất mạng rồi.
Cầu Tái Ngọc hào hứng lắng nghe, than thở những chuyện thế này nói qua điện thoại không đúng không khí gì cả, đúng ra phải tìm một căn nhà ma, mọi người mang theo đồ ăn vặt đến đó, đốt nến ngồi kể lại.
Hứa Tâm An bó tay với trí tưởng tượng của Cầu Tái Ngọc: "Lúc này không phải cậu nên an ủi mình sao?"
"Cậu muốn được an ủi?" Cầu Tái Ngọc nói to: "Mình cứ tưởng cậu đang khoe khoang những chuyện ly kỳ mình đã trải qua cơ."
Hứa Tâm An: "..."
"Đúng rồi, cậu nói đại thần truyền Hoả đan cho cậu à, truyền như thế nào?"
"Truyền như thế nào là sao?" Hứa Tâm An vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì.
"Thì là dùng miệng, hay là song tu cái gì đó đó?"
Mặt Hứa Tâm An lập tức đỏ ửng: "Trong đầu cậu có thể có chút suy nghĩ của người bình thường không? Không được háo sắc như thế."
"Người bình thường đều nghĩ như vậy đấy. Cậu xem trên ti-vi đều chiếu như thế còn gì."
Hứa Tâm An cứng họng.
"Cho nên rốt cuộc là truyền như thế nào?" Cầu Tái Ngọc vẫn không chịu buông tha.
"Mình cũng không biết, mình lúc đó vẫn còn bất tỉnh mà."
"Vậy sau khi biết chuyện này cậu không hỏi gì sao? Chuyện quan trọng lắm đấy."
Cầu Tái Ngọc hơi kích động.
"Chỉ có người đầu óc đen tối như cậu mới thấy quan trọng thôi."
"Mình như thế đấy. Đổi lại là mình, mình nhất định sẽ hỏi đến cùng." Cầu Tái Ngọc nói: "Cậu mau đi hỏi đi."
"Không cần."
"Đúng rồi, nói xem cậu từng ôm đại thần chưa?" Chuyển chủ đề.
Hứa Tâm An lại đỏ mặt: "Làm sao?" So ra mấy ngày nay cô ôm anh còn nhiều hơn tổng thời gian cô được ôm trong 23 năm cuộc đời.
"Cậu hôn đại thần chưa?" Lại chuyển chủ đề.
"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Cầu Tái Ngọc thao thao bất tuyệt: "Thì là, sau khi từ cõi chết trở về, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cuộc đời mình còn có chuyện gì cần phải hối tiếc không sao? Cậu nghĩ xem, cậu không có bạn trai, chưa từng nắm tay, chưa từng hôn môi, chết đi quá đáng tiếc. Bây giờ tuy cậu vẫn chưa có bạn trai, nhưng lại có một nam thần siêu cấp đẹp trai bên cạnh, còn chưa kịp hôn đã kết thúc sinh mệnh tươi đẹp như hoa này, cậu không thấy tiếc sao? Mau chạy đến hôn anh ta đi, hôn một cái cũng đâu có thiệt thòi gì."
Không ngờ nghe ra cũng rất có lý.
Hứa Tâm An quay đầu muốn tìm Tất Phương, không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy anh ta ở phía sau làm cô giật nảy người.
Tất Phương mặt vô cảm, khom lưng, cúi sát vào mặt Hứa Tâm An.
Mặt Hứa Tâm An đỏ bừng, còn tưởng rằng Tất Phương định hôn mình, không ngờ anh ta lạnh lùng hướng về phía điện thoại nói: "Là ta bị thiệt, hiểu không?", nói xong liền xoay người bỏ đi.
Hứa Tâm An tức giận, anh ta hống hách gì chứ!
Nói chuyện với Cầu Tái Ngọc xong, cô vẫn chưa nuốt trôi được cục tức này, liền bịch bịch bịch chạy đến trước mặt anh ta.
Tất Phương đang ngồi một mình ngoài ban công, thấy cô đến còn hỏi: "Lại lạnh sao?"
Hứa Tâm An không gì, cúi người nâng mặt anh ta lên, trong chớp mắt hôn thật mạnh lên môi Tất Phương rồi chạy mất. Lúc đi ngang qua phòng khách còn rất bình tĩnh nói với ba: "Ba ngủ ngon nhé, con đi ngủ đây."
Cô ra vẻ điềm tĩnh trở về phòng, không dám quay đầu lại, nhanh chóng đóng chặt cửa.
Má ơi, hôn xong cô lại có chút hối hận, động tác quá nhanh, chưa kịp cảm nhận gì hết.
Hình như... mùi hương của Tất Phương rất dễ chịu, môi cũng rất mềm.
Hứa Tâm An đứng tựa lưng vào cửa, có chút bối rối, chắc anh ta không tức giận đâu chứ, không biết nếu anh ta tức giận thì sẽ như thế nào? Có phải cũng bịt cửa phòng cô rồi dán giấy lên trước cửa không?
Đột nhiên trước mắt cô tối sầm, Tất Phương xuất hiện từ không trung, không nói lời nào, đẩy cô dựa sát vào cửa, cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh ta khác hẳn nụ hôn của cô, không hề nóng vội, cũng không như chuồn chuồn lướt nước. Môi anh áp chặt vào môi cô, cắn mút môi cô, lần này Hứa Tâm An đã có thể xác định chắc chắn rằng mùi hương trên người của Tất Phương rất dễ chịu, mùi vị của nụ hôn cũng không tệ.
Hứa Tâm An bị hôn đến hoa mắt chóng mặt.
Tất Phương dừng lại, mỉm cười: "Bây giờ cô có thể nói cho Cầu Tái Ngọc, ta cũng không thiệt thòi gì. Ngủ ngon."
Sau đó anh ta đẩy cô sang một bên, vừa mở cửa phòng, vừa huýt sáo bước ra ngoài.
Hứa Tâm An sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại, tên khốn kiếp, rốt cuộc ai mới thiệt thòi hả?!
Ba Hứa đang ngồi trong phòng khách xem ti-vi, đột nhiên thấy Tất Phương vô cùng đắc ý bước ra từ phòng con gái. Ông ngơ ngác, lúc nãy chẳng phải Tất Phương đang ở ban công sao? Anh ta vào phòng con gái lúc nào thế? Ngay sau đó ông nghe thấy con gái hét lớn, cầm theo cây chổi chạy ra. Tất Phương vừa thấy, cười ha ha, mở cửa lao ra ngoài, con gái cũng không chần chừ, giơ chổi đuổi theo.
Cha Hứa há hốc mồm, đang đóng kịch gì vậy?
Lần này Hứa Tâm An đuổi đánh Tất Phương suốt ba con phố. Vì ai đó còn không biết xấu hổ mà nói, nếu cô cảm thấy thiệt thòi thì ta để cho cô hôn lại là được.
Phi! Hứa Tâm An kiên quyết thể hiện mình không hề có mong muốn đó.
"Vậy tức là cô cảm thấy không thiệt thòi rồi." Tất Phương tiếp tục nói.
Vì thế Hứa Tâm An lại giơ chổi lên. Nhưng chổi vừa giơ lên đã bị một lực đạo đánh bật ra, Hứa Tâm An nhìn thấy sau lưng Tất Phương hiện ra một đôi cánh khổng lồ tuyệt đẹp màu xanh, đôi cánh khẽ dao động làm từng trận gió nổi lên. Hứa Tâm An bị thổi bay lên, va vào bức tường phía sau. Cô hốt hoảng, cứ ngỡ lần này sẽ rất đau, không ngờ gió được anh kiểm soát lực đạo rất tốt, chỉ nhẹ nhàng đẩy cô dựa vào tường.
Khoảnh khắc cô vừa chạm vào tường, gương mặt Tất Phương cũng gần trong gang tấc, anh ta đưa hai tay nâng mặt cô lên, chạm mũi vào cánh mũi cô.
"Bây giờ đã biết hậu quả của việc chọc ghẹo thần chưa?" Tất Phương nghiêm túc hỏi.
Hứa Tâm An không sợ anh ta chút nào, không thèm lên tiếng.
Tất Phương không giả bộ nghiêm túc được nữa, xụ mặt chạm nhẹ vào trán cô: "Những lúc như này đúng ra cô phải tỏ ra sợ hãi hay ngượng ngùng nói gì đó chứ, trên ti-vi đều chiếu như thế mà."
"Chẳng phải tôi đang suy nghĩ sao?"
"Suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ xem nên tỏ ra sợ hãi hay ngại ngùng mà hỏi anh, bình thường con gái khi gặp phải lưu manh thường đá thật mạnh vào giữa hai chân hắn, không biết chiêu đó có tác dụng với thần không?"
Tất Phương: "..."
Vẻ mặt của đại thần Tất Phương vô cùng thú vị, Hứa Tâm An cảm thấy lần này mình thắng rồi, thật vui vẻ cầm cây chổi đi bộ về nhà.
Sau đó nghe ba Hứa kể lại, Tất Phương truyền Hoả Đan cho Hứa Tâm An, chính là Tất Phương nhả ra một quả cầu lửa nhỏ, rồi dùng tay áp vào sau lưng Hứa Tâm An, đưa nó vào trong cơ thể. Cầu Tái Ngọc nghe xong tỏ vẻ tiếc nuối, cách truyền đan như vậy chẳng có gì mới mẻ hết. Hứa Tâm An liền nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tới khi Cầu Tái Ngọc đến nhà Hứa Tâm An chơi, cô len lén hỏi Tâm An đã hôn Tất Phương chưa?
Hứa Tâm An "ha ha" cười gượng, không thừa nhận.
Cầu Tái Ngọc lại nói, nếu chưa cô ấy sẽ giúp cô một tay, đừng để phải tiếc nuối cả đời.
Hứa Tâm An "ha ha" cười gượng, không hưởng ứng. Bởi vì cô cười quá đáng ghét nên bị Cầu Tái Ngọc đuổi đánh.
Qua Tết, mọi người lại quay trở về cuộc sống thường ngày.
Không thấy Trần Bách Xuyên, không thấy Đổng Khê. Hà Nghĩa cũng không tìm thấy bọn họ. Như thể Xà yêu chưa từng tồn tại, tên thần ma có dáng vẻ như Long tộc kia cũng không thấy tăm hơi đâu.
Tất Phương không định tiếp tục đi tìm Giao Long, Hứa Tâm An không nói ra nhưng cô cảm thấy chỉ khi ở bên cạnh anh ta cô mới được an toàn. Từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, điều cô tiếc nuối nhất là bị cướp mất sợi dây chuyền lông vũ mà Tất Phương tặng. Nhưng cô cũng không có mặt mũi nói ra, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Nếu tìm được hai tên khốn nạn kia, cô nhất định phải đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, đòi lại sợi dây chuyền.
Hai ba con Hứa Tâm An như bình thường tiếp tục kinh doanh tiệm nến.
Đường Phỉ Thuý vẫn như trước nhưng lại có chút thay đổi.
Chẳng hạn như có vài người khách kì lạ đứng ở xa xa đối diện tiệm nến Quang Minh, còn chụp ảnh lại.
Hứa Tâm An thấy rất kì lạ, nghĩ nghĩ, liền tháo kính ra nhìn.
Cô có thể nhìn rõ! Là yêu quái!
"Tất Phương, có yêu quái."
Tất Phương ngồi trên ghế sô-pha uống trà ăn điểm tâm: "Ta biết rồi, chỉ là tiểu yêu thôi, có lẽ nghe được tin gì đó nên đến tham quan."
"Tham quan sao?" Cửa tiệm nhà cô trở thành địa điểm tham quan du lịch từ lúc nào vậy? Hứa Tâm An nhìn những con yêu quái đó, chúng dường như rất muốn chạy qua đây xem.
"Đáng tiếc không nhìn ra chúng là yêu quái gì." Hứa Tâm An nói.
"Đối với cô có gì khác biệt sao?"
"Cũng đúng." Dù là yêu quái gì thì cô cũng không đánh lại được, "Chắc chúng không định vào tận trong tiệm tham quan đâu chứ?"
"Nếu cô lo lắng thì treo tấm bảng có dòng chữ xấu xí kia lên đi."
Chữ ai xấu!
Hứa Tâm An treo tấm bảng lên. Đám yêu quái nhìn thấy quả nhiên bỏ đi.
Buổi chiều Hứa Đức An đến trông tiệm, Hứa Tâm An kéo Tất Phương sang chỗ Long Tử Vy học pháp thuật. Buổi tối trở về nghe ba Hứa hớn hở nói hôm nay buôn bán vô cùng tốt, mọi người nhìn thấy tấm bảng "Bổ tiệm không tiếp đãi yêu quái" bèn lũ lượt vào đây xem thử. Ông nhanh nhẹn ôm một đống mẫu nến ra, bảo đó là bộ nến "Không tiếp đãi yêu quái", có cả bộ "Diệt muỗi, đốt hương, làm đẹp, tạo không khí lãng mạn", với khẩu hiệu "Không có yêu quái, chỉ có người đẹp", vì thế mà bán được rất nhiều.
Chuột béo gật đầu lia lịa, nói hôm nay nó cũng giúp đỡ đóng gói, có làm việc nên buổi tối nó có tư cách ăn nhiều hơn.
Hứa Tâm An: "..." Ba cô già rồi mà còn đi lừa gạt người ta.
"Việc làm ăn vẫn còn phải dựa vào ba nhiều." Hứa Đức An đắc ý nói: "Ngày mai cứ thế phát huy."
Ngày hôm sau, Hứa Tâm An và Tất Phương lại đến chỗ Long Tử Vy học pháp thuật, lúc về nhà không thấy tấm bảng "Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái" đâu nữa, vừa vào nhà thì nhìn thấy vẻ mặt khổ não của ba cô.
"Con gái à, vẫn là không nên treo tấm bảng đó nữa thì hơn, có yêu quái đến thật rồi."
"A!" Hứa Tâm An giật nảy mình.