Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Mọi người á khẩu không nói được gì, đúng là rất hợp lý.
Tất Phương nói: "Cho nên tên Giao Long kia nói với Trần Bách Xuyên nó nguyện ý để hắn đánh thức chính là đang lừa hắn. Con người các ngươi hiến tế đều có mục đích, linh thú đi theo chủ nhân như Giao Long chắc chắn rất đề phòng những chuyện như thế."
"Có lẽ Giao Long có chuyện gấp muốn thức dậy thì sao? Hơn nữa Trần Bách Xuyên cũng lừa nó, nói là sẽ giúp nó tỉnh lại chứ không nói có yêu cầu gì, lỡ như Giao Long ngây thơ tin lời thì sao? Cho nên nó vui vẻ đồng ý chuyện này cũng không có gì lạ. Hơn nữa, giúp nó tỉnh dậy đã là có ơn với nó, chẳng phải anh nói nó là thần thú biết trả ơn sao, có lẽ nó thấy mùi vị của linh hồn này không tệ, tinh thần tốt hơn, thấy người hiến tế có ơn với nó, nên nghe theo sự sai khiến của người đó thì sao?" Hứa Tâm An phát biểu suy nghĩ của mình, người khác ngại ngùng không dám cãi lại Tất Phương còn cô thì không.
"Người ta đang ngủ ngon tự nhiên gọi dậy mà dám bảo là có ơn à? Đổi lại là ta, ta lập tức một phát tát chết." Tất Phương tiếp tục huênh hoang.
Mọi người á khẩu không nói được gì, nghe ra cũng thật hợp lý.
Hứa Tâm An bĩu môi: "Vậy anh nói xem, nếu đã có thể sai khiến Xà vương làm việc thì chắc hẳn đó là một vị thần lợi hại, tại sao còn phải giả mạo Giao Long?"
"Làm sao ta biết." Tất Phương lại bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh: "Ta không phải hắn. Nói như cách nghĩ ngây thơ của mấy người, có lẽ do hắn thích cosplay."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An khiển trách Tất Phương: "Chịu đựng nghe anh huênh hoang nửa ngày, kết quả anh cũng chẳng nói được cái gì ra hồn."
"Sao lại chẳng có cái gì ra hồn? Ta đây đang nói cho các ngươi nghe những tư tưởng bình thường của thần, sửa lại cái suy nghĩ sai lầm rằng có thể dùng trận pháp gì đó để sai khiến thần, để thần biết được còn tung tăng vui sướng. Tuyệt đối đừng làm như thế, rồi lại không hiểu tại sao mình chết. Còn nữa, đừng cứ thấy hình rồng thì cho rằng đó là Giao Long, Ứng Long hay Ly Long gì đấy, ta không thể không nói, thần thoại của các ngươi đều là bịa đặt cả."
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn Tất Phương: "Thần còn có tư tưởng nữa à?"
"Đương nhiên."
"Tư tưởng gì?"
"Loài người ngu dốt." Tất Phương còn học theo trên ti-vi mà "Ha ha".
"Bụp." Hứa Tâm An không nhịn được mà đánh Tất Phương.
Mọi người đều muốn vỗ tay, thần quá kiêu ngạo, nên đánh.
"Cư xử tốt một chút, nếu không ta thu cánh lại." Tất Phương lại uy hiếp.
"Không được." Hứa Tâm An tiếp tục ôm cánh
Mọi người: "..."
Hà Nghĩa nói: "Nếu tên Giao Long đó thực sự là giả, vậy nhất định nó có mục đích khác. Có lẽ nó muốn hồn của chủ tiệm Tìm Chết, hoặc một nguyên nhân gì đó mà chúng ta chưa biết. Tôi phải lập tức nói cho Đổng Khê, bọn họ bị lừa rồi." Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Mọi người trừng mắt, anh ta còn có mặt mũi ở địa bàn của họ mà gọi điện mật báo cho Đổng Khê. Đại thần Tất Phương, mau thiêu chết anh ta.
Hà Nghĩa nói: "Chuyện này đúng là lỗi của Đổng Khê. Tôi và sư phụ có cách nhìn nhận khác nhau về dã tâm của Trần Bách Xuyên, tôi đã nói với sư phụ là mình muốn đến giúp mọi người và được đồng ý. Người nghĩ mỗi người đều có cơ duyên và chí hướng riêng, muốn làm gì thì cứ việc làm, không nên bị trói buộc. Người nói như vậy với Trần Bách Xuyên, cũng nói với tôi. Cho nên tôi rất thành tâm muốn giúp mọi người. Tôi đưa Đổng Khê đi là vì sư phụ nhìn thấy Đổng Khê bị lửa của thần ma nuốt chửng, tôi lo Đổng Khê bị mọi người dẫn đi rồi bị Tất Phương làm hại."
"Tất Phương sẽ không giết người, cũng sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý." Hứa Tâm An lớn tiếng nói: "Tất Phương là một vị thần rất tốt."
Tất Phương cười rộ, cảm giác được bảo vệ thật tuyệt.
"Tất Phương tuy rằng lười biếng, vô lại, luôn tự cho là đúng, cũng thường tự luyến, hay dựa vào danh xưng đại thần, mặt dày, tham ăn, nhưng anh ta là vị thần tốt."
Nụ cười trên mặt Tất Phương cứng lại.
Mọi người nhìn Hứa Tâm An, biểu cảm vô cùng vi diệu, nghiêm túc liệt kê một loạt khuyết điểm rồi kết luận đây là vị thần tốt... Như thế mà cũng gọi là khen à?
"Tôi rất xin lỗi..." Hà Nghĩa đang định nói tiếp thì điện thoại vang lên, anh ta nhíu mày rồi bắt máy. Càng nghe lông mày càng nhăn lại.
Anh ta đáp hai câu rồi tắt máy, đứng dậy nói: "Bác sĩ Phương gọi đến, Trần Bách Xuyên được điều trị ở đó. Ông ấy nói Đổng Khê ở trong phòng với Trần Bách Xuyên, ông ấy mới ra ngoài một lát, trở về đã không thấy hai người họ. Có hai đệ tử canh giữ bên ngoài bị thương nằm dưới đất, những người khác thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi phải lập tức đến đó."
Long Tử Vy và mấy người Hoàng Thiên Hạo liền đứng lên: "Chúng tôi cũng đi."
"Được." Hà Nghĩa không từ chối.
Đoàn người phần phật kéo nhau đi
Hứa Tâm An thấy Tất Phương cầm máy chơi game lên chuẩn bị chơi, hỏi: "Tôi không được đi đúng không?"
Tất Phương liếc cô, "Cô nói thử xem?" Là bệnh nhân còn muốn tham gia náo nhiệt.
"Con gái." Hứa Đức An chạy đến ôm chầm lấy Hứa Tâm An. Cuối cùng đám người đó cũng đi rồi, ông cứ phải kìm nén ý muốn chạy đến ôm con gái mãi.
"Ba." Hứa Tâm An ngã vào lòng ba Hứa.
"Con gái, ba nhớ con lắm."
"Ba, con cũng nhớ ba lắm."
Tất Phương chau mày ngồi chơi game, mặt đầy nhẫn nại. Thật buồn nôn, thật không thể chịu nổi loài người.
Hai cha con sến súa đi vào trong bếp, Hứa Đức An chuẩn bị thức ăn cho Hứa Tâm An, bên cạnh còn có chuột béo. Hứa Đức An vừa nhìn con gái ăn cơm vừa hớn hở kể lại mấy chuyện hôm nay ông nghe lén được.
Thì ra hôm đó chuột béo nghe thấy Hứa Tâm An gọi vào ăn cơm, hớn hở chạy đến, vừa đến trước cửa thì ngửi được mùi của Đổng Khê. Trước đó khi Trần Bách Xuyên tới bày bố kết giới, trên túi đồ của hắn có mùi của Đổng Khê, trên người hắn cũng có mùi của cô ta, nên chuột béo đã ngửi thấy. Nó nghĩ cô ta nhất định có quan hệ với Trần Bách Xuyên nên vội vàng chạy mất.
Sau đó nó suy nghĩ rất lâu, nó thấy rất lo lắng, không biết có nên nhắc nhở Hứa Tâm An không, lúc quay lại thì phát hiện Hứa Tâm An đã lên xe của Đổng Khê. Vì thế nó vội vàng chui vào trong xe theo họ đến sân bay.
Chuột béo vô cùng lo lắng khi thấy Đổng Khê đưa nước cho Hứa Tâm An và Hứa Đức An uống làm hai người hôn mê. Sau khi đến biệt thự, nó len lén chui vào trong nhà quan sát. Bởi vì Trần Bách Xuyên và Đổng Khê luôn ở phòng Hứa Tâm An, nên nó chạy đi tìm Hứa Đức An, muốn gọi ông dậy tìm cách cứu người.
Ai ngờ Hứa Đức An tỉnh lại nhìn thấy chuột liền hét toáng lên, sau khi nghe chuột béo kể rõ đầu đuôi liền vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể thu lại tiếng hét vừa rồi. Sau đó chuột béo nghe thấy có người từ phòng bên đó sang, Hứa Đức An liền bảo chuột béo đi báo tin cho mọi người, còn ông ở lại để kéo dài thời gian. Chuột béo không biết phải báo tin cho ai nên đành chạy về nhà Hứa Tâm An, may mắn gặp được Tất Phương.
Mà Long Tử Vy cùng lúc ấy cũng xác định được vị trí của bọn họ thông qua số điện thoại của ông Hứa Đức An. Hà Nghĩa thì thông qua số điện thoại bàn tìm ra được vị trí của Đổng Khê, giữa đường nhìn thấy Đổng Khê đang bị truy đuổi liền ra tay ứng cứu.
Hứa Tâm An nghe xong câu chuyện liền nói to với Tất Phương đang ở trong phòng khách, "Anh xem, khoa học kĩ thuật của con người lợi hại đến mức nào, chỉ cần theo dõi tín hiệu điện thoại đã tìm ra tôi rồi, nếu anh không gặp được Béo tròn thì cũng chẳng có cách nào tìm ra tôi."
Tất Phương vừa chơi game vừa nói: "Vậy cô mua cho ta một cái đi."
Hứa Tâm An lập tức im miệng.
Tại phòng khám của bác sĩ Phương, mọi người chỉ thấy phòng bệnh trống không.
Hà Nghĩa khẽ lắc cổ tay, Huyền Linh châu rơi xuống đất, lăn vào mọi ngóc ngách trong phòng. Hà Nghĩa cảm ứng một lát rồi thở dài: "Xà yêu đã dẫn họ đi rồi."
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Những ngày sau đó, mọi người đều đi tìm tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê, nhưng hai người giống như bốc hơi khỏi thế gian, không tìm ra được bất cứ tin tức gì.
Chớp mắt đã đến Tết.
Tết năm nay rất đặc biệt đối với Hứa Tâm An.
Một là, trải qua một năm đại nạn, kinh nghiệm sống của Hứa Tâm An đã phong phú hơn nhiều.
Hai là, cô lúc nào cũng thấy lạnh, cứ lẽo đẽo đi theo Tất Phương như đuôi cún, đòi ôm cánh anh ta, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó đều ném sang một bên. Tất Phương bắt đầu dạy cô ngồi thiền, nói tuy rằng anh ta đã truyền Hoả đan bảo vệ kinh mạch cho cô, nhưng cô vẫn chỉ là người bình thường, anh ta sợ cô không chịu được sức mạnh của Hoả đan khiến cơ thể bị tổn hại, nên bắt cô bắt đầu tu hành. Hứa Tâm An tuy rằng luôn hiếu động, nhưng vì được ôm cánh một cái cũng ngoan ngoãn ngồi thiền. Long Tử Vy cũng dạy cô pháp thuật, nói rằng không hề trông mong cô trở thành cao thủ, nhưng luyện tập pháp thuật có thể giúp cô hấp thu Hoả đan, tăng cường sức khoẻ.
Ba là năm nay nhà cô cực kì náo nhiệt. Có ba có bác có thần tiên có cả yêu quái còn có vài người bạn trong giới hàng ma nữa. Không tìm được Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, mọi người cũng thoải mái thả lỏng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vô cùng vui vẻ.
Năm nay cũng thật đặc biệt đối với ba Hứa. Gặp lại người xưa trong lòng liền kích động không thôi. Ông vốn tưởng cả đời này thân thế của Tâm An sẽ mãi là bí mật, nhà họ Hứa và nhà họ Long cũng không qua lại với nhau nữa, không ngờ bây giờ mọi người lại ngồi chung một bàn ăn cơm đoàn viên. Con gái cả ngày bám lấy Tất Phương, nhưng không sao, còn có Béo tròn ở bên ông. Ông cùng Béo tròn trông cửa tiệm, cùng Béo tròn đi mua đồ ăn, cùng Béo tròn nấu ăn.
Chỉ có một chuyện không tốt là cả Tất Phương và Béo tròn đều ăn rất nhiều. Cuối cùng ba Hứa cũng thành công hiểu được cảm giác sợ hãi bị ăn đến phá sản.
Qua mùng ba Tết, đám người Long Tử Vy bắt đầu bận rộn nhận thêm án mới, còn phải tiếp tục điều tra hành tung của Đổng Khê nên cũng ít đến tiệm dần.
Tất Phương dẫn Hứa Tâm An đến ngõ Lục Ấm.
"Đến trả thù sao?" Hứa Tâm An chưa làm chuyện xấu bao giờ, vô cùng kích động.
Đúng là đến trả thù.
Những ảo cảnh kết giới ở ngõ Lục Ấm không có tác dụng với Tất Phương, nhưng Tất Phương không đến đánh nhau, anh ta chỉ phá huỷ kết giới ở đó, rồi di chuyển toàn bộ cây trong ngõ đến trước cửa, năm mới Tết đến bịt kín cửa lớn nhà người ta.
"Phải để lại tờ giấy, như vậy mới có khí thế." Tất Phương nói: "Chữ cô xấu, cô viết đi."
Hứa Tâm An lườm anh ta, chữ ai xấu!
"Viết cái gì?"
"Đương nhiên là lời mắng mỏ, phải mắng sao cho vừa khí thế vừa độc ác."
Hứa Tâm An nghĩ một lúc rồi vỗ tay: "Viết 'Chính nghĩa mất đi thiện lương chính là thứ chó má'! Thế nào?"
"Giọng văn rất hợp với chữ cô."
Hứa Tâm An: "..."
Tất Phương giục: "Mau viết đi."
Tất Phương nói: "Cho nên tên Giao Long kia nói với Trần Bách Xuyên nó nguyện ý để hắn đánh thức chính là đang lừa hắn. Con người các ngươi hiến tế đều có mục đích, linh thú đi theo chủ nhân như Giao Long chắc chắn rất đề phòng những chuyện như thế."
"Có lẽ Giao Long có chuyện gấp muốn thức dậy thì sao? Hơn nữa Trần Bách Xuyên cũng lừa nó, nói là sẽ giúp nó tỉnh lại chứ không nói có yêu cầu gì, lỡ như Giao Long ngây thơ tin lời thì sao? Cho nên nó vui vẻ đồng ý chuyện này cũng không có gì lạ. Hơn nữa, giúp nó tỉnh dậy đã là có ơn với nó, chẳng phải anh nói nó là thần thú biết trả ơn sao, có lẽ nó thấy mùi vị của linh hồn này không tệ, tinh thần tốt hơn, thấy người hiến tế có ơn với nó, nên nghe theo sự sai khiến của người đó thì sao?" Hứa Tâm An phát biểu suy nghĩ của mình, người khác ngại ngùng không dám cãi lại Tất Phương còn cô thì không.
"Người ta đang ngủ ngon tự nhiên gọi dậy mà dám bảo là có ơn à? Đổi lại là ta, ta lập tức một phát tát chết." Tất Phương tiếp tục huênh hoang.
Mọi người á khẩu không nói được gì, nghe ra cũng thật hợp lý.
Hứa Tâm An bĩu môi: "Vậy anh nói xem, nếu đã có thể sai khiến Xà vương làm việc thì chắc hẳn đó là một vị thần lợi hại, tại sao còn phải giả mạo Giao Long?"
"Làm sao ta biết." Tất Phương lại bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh: "Ta không phải hắn. Nói như cách nghĩ ngây thơ của mấy người, có lẽ do hắn thích cosplay."
Mọi người: "..."
Hứa Tâm An khiển trách Tất Phương: "Chịu đựng nghe anh huênh hoang nửa ngày, kết quả anh cũng chẳng nói được cái gì ra hồn."
"Sao lại chẳng có cái gì ra hồn? Ta đây đang nói cho các ngươi nghe những tư tưởng bình thường của thần, sửa lại cái suy nghĩ sai lầm rằng có thể dùng trận pháp gì đó để sai khiến thần, để thần biết được còn tung tăng vui sướng. Tuyệt đối đừng làm như thế, rồi lại không hiểu tại sao mình chết. Còn nữa, đừng cứ thấy hình rồng thì cho rằng đó là Giao Long, Ứng Long hay Ly Long gì đấy, ta không thể không nói, thần thoại của các ngươi đều là bịa đặt cả."
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn Tất Phương: "Thần còn có tư tưởng nữa à?"
"Đương nhiên."
"Tư tưởng gì?"
"Loài người ngu dốt." Tất Phương còn học theo trên ti-vi mà "Ha ha".
"Bụp." Hứa Tâm An không nhịn được mà đánh Tất Phương.
Mọi người đều muốn vỗ tay, thần quá kiêu ngạo, nên đánh.
"Cư xử tốt một chút, nếu không ta thu cánh lại." Tất Phương lại uy hiếp.
"Không được." Hứa Tâm An tiếp tục ôm cánh
Mọi người: "..."
Hà Nghĩa nói: "Nếu tên Giao Long đó thực sự là giả, vậy nhất định nó có mục đích khác. Có lẽ nó muốn hồn của chủ tiệm Tìm Chết, hoặc một nguyên nhân gì đó mà chúng ta chưa biết. Tôi phải lập tức nói cho Đổng Khê, bọn họ bị lừa rồi." Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra.
Mọi người trừng mắt, anh ta còn có mặt mũi ở địa bàn của họ mà gọi điện mật báo cho Đổng Khê. Đại thần Tất Phương, mau thiêu chết anh ta.
Hà Nghĩa nói: "Chuyện này đúng là lỗi của Đổng Khê. Tôi và sư phụ có cách nhìn nhận khác nhau về dã tâm của Trần Bách Xuyên, tôi đã nói với sư phụ là mình muốn đến giúp mọi người và được đồng ý. Người nghĩ mỗi người đều có cơ duyên và chí hướng riêng, muốn làm gì thì cứ việc làm, không nên bị trói buộc. Người nói như vậy với Trần Bách Xuyên, cũng nói với tôi. Cho nên tôi rất thành tâm muốn giúp mọi người. Tôi đưa Đổng Khê đi là vì sư phụ nhìn thấy Đổng Khê bị lửa của thần ma nuốt chửng, tôi lo Đổng Khê bị mọi người dẫn đi rồi bị Tất Phương làm hại."
"Tất Phương sẽ không giết người, cũng sẽ không làm những chuyện thương thiên hại lý." Hứa Tâm An lớn tiếng nói: "Tất Phương là một vị thần rất tốt."
Tất Phương cười rộ, cảm giác được bảo vệ thật tuyệt.
"Tất Phương tuy rằng lười biếng, vô lại, luôn tự cho là đúng, cũng thường tự luyến, hay dựa vào danh xưng đại thần, mặt dày, tham ăn, nhưng anh ta là vị thần tốt."
Nụ cười trên mặt Tất Phương cứng lại.
Mọi người nhìn Hứa Tâm An, biểu cảm vô cùng vi diệu, nghiêm túc liệt kê một loạt khuyết điểm rồi kết luận đây là vị thần tốt... Như thế mà cũng gọi là khen à?
"Tôi rất xin lỗi..." Hà Nghĩa đang định nói tiếp thì điện thoại vang lên, anh ta nhíu mày rồi bắt máy. Càng nghe lông mày càng nhăn lại.
Anh ta đáp hai câu rồi tắt máy, đứng dậy nói: "Bác sĩ Phương gọi đến, Trần Bách Xuyên được điều trị ở đó. Ông ấy nói Đổng Khê ở trong phòng với Trần Bách Xuyên, ông ấy mới ra ngoài một lát, trở về đã không thấy hai người họ. Có hai đệ tử canh giữ bên ngoài bị thương nằm dưới đất, những người khác thì không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi phải lập tức đến đó."
Long Tử Vy và mấy người Hoàng Thiên Hạo liền đứng lên: "Chúng tôi cũng đi."
"Được." Hà Nghĩa không từ chối.
Đoàn người phần phật kéo nhau đi
Hứa Tâm An thấy Tất Phương cầm máy chơi game lên chuẩn bị chơi, hỏi: "Tôi không được đi đúng không?"
Tất Phương liếc cô, "Cô nói thử xem?" Là bệnh nhân còn muốn tham gia náo nhiệt.
"Con gái." Hứa Đức An chạy đến ôm chầm lấy Hứa Tâm An. Cuối cùng đám người đó cũng đi rồi, ông cứ phải kìm nén ý muốn chạy đến ôm con gái mãi.
"Ba." Hứa Tâm An ngã vào lòng ba Hứa.
"Con gái, ba nhớ con lắm."
"Ba, con cũng nhớ ba lắm."
Tất Phương chau mày ngồi chơi game, mặt đầy nhẫn nại. Thật buồn nôn, thật không thể chịu nổi loài người.
Hai cha con sến súa đi vào trong bếp, Hứa Đức An chuẩn bị thức ăn cho Hứa Tâm An, bên cạnh còn có chuột béo. Hứa Đức An vừa nhìn con gái ăn cơm vừa hớn hở kể lại mấy chuyện hôm nay ông nghe lén được.
Thì ra hôm đó chuột béo nghe thấy Hứa Tâm An gọi vào ăn cơm, hớn hở chạy đến, vừa đến trước cửa thì ngửi được mùi của Đổng Khê. Trước đó khi Trần Bách Xuyên tới bày bố kết giới, trên túi đồ của hắn có mùi của Đổng Khê, trên người hắn cũng có mùi của cô ta, nên chuột béo đã ngửi thấy. Nó nghĩ cô ta nhất định có quan hệ với Trần Bách Xuyên nên vội vàng chạy mất.
Sau đó nó suy nghĩ rất lâu, nó thấy rất lo lắng, không biết có nên nhắc nhở Hứa Tâm An không, lúc quay lại thì phát hiện Hứa Tâm An đã lên xe của Đổng Khê. Vì thế nó vội vàng chui vào trong xe theo họ đến sân bay.
Chuột béo vô cùng lo lắng khi thấy Đổng Khê đưa nước cho Hứa Tâm An và Hứa Đức An uống làm hai người hôn mê. Sau khi đến biệt thự, nó len lén chui vào trong nhà quan sát. Bởi vì Trần Bách Xuyên và Đổng Khê luôn ở phòng Hứa Tâm An, nên nó chạy đi tìm Hứa Đức An, muốn gọi ông dậy tìm cách cứu người.
Ai ngờ Hứa Đức An tỉnh lại nhìn thấy chuột liền hét toáng lên, sau khi nghe chuột béo kể rõ đầu đuôi liền vô cùng hối hận, nhưng cũng không thể thu lại tiếng hét vừa rồi. Sau đó chuột béo nghe thấy có người từ phòng bên đó sang, Hứa Đức An liền bảo chuột béo đi báo tin cho mọi người, còn ông ở lại để kéo dài thời gian. Chuột béo không biết phải báo tin cho ai nên đành chạy về nhà Hứa Tâm An, may mắn gặp được Tất Phương.
Mà Long Tử Vy cùng lúc ấy cũng xác định được vị trí của bọn họ thông qua số điện thoại của ông Hứa Đức An. Hà Nghĩa thì thông qua số điện thoại bàn tìm ra được vị trí của Đổng Khê, giữa đường nhìn thấy Đổng Khê đang bị truy đuổi liền ra tay ứng cứu.
Hứa Tâm An nghe xong câu chuyện liền nói to với Tất Phương đang ở trong phòng khách, "Anh xem, khoa học kĩ thuật của con người lợi hại đến mức nào, chỉ cần theo dõi tín hiệu điện thoại đã tìm ra tôi rồi, nếu anh không gặp được Béo tròn thì cũng chẳng có cách nào tìm ra tôi."
Tất Phương vừa chơi game vừa nói: "Vậy cô mua cho ta một cái đi."
Hứa Tâm An lập tức im miệng.
Tại phòng khám của bác sĩ Phương, mọi người chỉ thấy phòng bệnh trống không.
Hà Nghĩa khẽ lắc cổ tay, Huyền Linh châu rơi xuống đất, lăn vào mọi ngóc ngách trong phòng. Hà Nghĩa cảm ứng một lát rồi thở dài: "Xà yêu đã dẫn họ đi rồi."
Sắc mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
Những ngày sau đó, mọi người đều đi tìm tung tích của Trần Bách Xuyên và Đổng Khê, nhưng hai người giống như bốc hơi khỏi thế gian, không tìm ra được bất cứ tin tức gì.
Chớp mắt đã đến Tết.
Tết năm nay rất đặc biệt đối với Hứa Tâm An.
Một là, trải qua một năm đại nạn, kinh nghiệm sống của Hứa Tâm An đã phong phú hơn nhiều.
Hai là, cô lúc nào cũng thấy lạnh, cứ lẽo đẽo đi theo Tất Phương như đuôi cún, đòi ôm cánh anh ta, lễ nghĩa liêm sỉ gì đó đều ném sang một bên. Tất Phương bắt đầu dạy cô ngồi thiền, nói tuy rằng anh ta đã truyền Hoả đan bảo vệ kinh mạch cho cô, nhưng cô vẫn chỉ là người bình thường, anh ta sợ cô không chịu được sức mạnh của Hoả đan khiến cơ thể bị tổn hại, nên bắt cô bắt đầu tu hành. Hứa Tâm An tuy rằng luôn hiếu động, nhưng vì được ôm cánh một cái cũng ngoan ngoãn ngồi thiền. Long Tử Vy cũng dạy cô pháp thuật, nói rằng không hề trông mong cô trở thành cao thủ, nhưng luyện tập pháp thuật có thể giúp cô hấp thu Hoả đan, tăng cường sức khoẻ.
Ba là năm nay nhà cô cực kì náo nhiệt. Có ba có bác có thần tiên có cả yêu quái còn có vài người bạn trong giới hàng ma nữa. Không tìm được Đổng Khê và Trần Bách Xuyên, mọi người cũng thoải mái thả lỏng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, vô cùng vui vẻ.
Năm nay cũng thật đặc biệt đối với ba Hứa. Gặp lại người xưa trong lòng liền kích động không thôi. Ông vốn tưởng cả đời này thân thế của Tâm An sẽ mãi là bí mật, nhà họ Hứa và nhà họ Long cũng không qua lại với nhau nữa, không ngờ bây giờ mọi người lại ngồi chung một bàn ăn cơm đoàn viên. Con gái cả ngày bám lấy Tất Phương, nhưng không sao, còn có Béo tròn ở bên ông. Ông cùng Béo tròn trông cửa tiệm, cùng Béo tròn đi mua đồ ăn, cùng Béo tròn nấu ăn.
Chỉ có một chuyện không tốt là cả Tất Phương và Béo tròn đều ăn rất nhiều. Cuối cùng ba Hứa cũng thành công hiểu được cảm giác sợ hãi bị ăn đến phá sản.
Qua mùng ba Tết, đám người Long Tử Vy bắt đầu bận rộn nhận thêm án mới, còn phải tiếp tục điều tra hành tung của Đổng Khê nên cũng ít đến tiệm dần.
Tất Phương dẫn Hứa Tâm An đến ngõ Lục Ấm.
"Đến trả thù sao?" Hứa Tâm An chưa làm chuyện xấu bao giờ, vô cùng kích động.
Đúng là đến trả thù.
Những ảo cảnh kết giới ở ngõ Lục Ấm không có tác dụng với Tất Phương, nhưng Tất Phương không đến đánh nhau, anh ta chỉ phá huỷ kết giới ở đó, rồi di chuyển toàn bộ cây trong ngõ đến trước cửa, năm mới Tết đến bịt kín cửa lớn nhà người ta.
"Phải để lại tờ giấy, như vậy mới có khí thế." Tất Phương nói: "Chữ cô xấu, cô viết đi."
Hứa Tâm An lườm anh ta, chữ ai xấu!
"Viết cái gì?"
"Đương nhiên là lời mắng mỏ, phải mắng sao cho vừa khí thế vừa độc ác."
Hứa Tâm An nghĩ một lúc rồi vỗ tay: "Viết 'Chính nghĩa mất đi thiện lương chính là thứ chó má'! Thế nào?"
"Giọng văn rất hợp với chữ cô."
Hứa Tâm An: "..."
Tất Phương giục: "Mau viết đi."