Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê lắp bắp kinh hãi, ngước mắt nhìn lên, trên giường Hứa Tâm An đau đớn giãy dụa, nhưng hồn phách lại không bị ép ra khỏi cơ thể. Hai người nhìn nhau, cúi đầu bấm tay tiếp tục niệm chú. Sẽ thành công, đây là cường chú đoạt hồn, đến cả yêu ma cũng phải chịu thua.
Hứa Tâm An càng ngày càng giãy giụa dữ dội, cả người co rúm lại. Chân giường có khi bị kéo lên khỏi mặt đất, suýt nữa lật nhào.
"Tất! Phương!" Đột nhiên Hứa Tâm An gào to, một sức mạnh cực lớn bật ra khỏi cơ thể cô, phá tan đám khói.
Cả người cô chấn động, một ngọn lửa sáng rực bùng lên khiến đám khói kia tan rã, rồi xộc thẳng vào Trần Bách Xuyên và Đổng Khê.
Bọn họ không hề phòng bị, liền bị hất văng ra, đập vào tường. Ngọn lửa bùng cháy lan xuống đất, thiêu cháy cả bùa chú lẫn trận pháp.
Chủy thủ bên cạnh Hứa Tâm An bay lên, bắn về phía Trần Bách Xuyên.
Trần Bách Xuyên hoảng hốt vội vàng né sang một bên nhưng không kịp, vẫn bị đâm trúng. Đổng Khê nghe thấy Trần Bách Xuyên kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn chủy thủ cắm vào bụng hắn.
Đổng Khê hoảng hốt chạy tới: "Bách Xuyên!"
Trần Bách Xuyên đau đến nhe răng, hít mạnh một hơi, Đổng Khê nhìn miệng vết thương: "Anh có sao không?"
Trần Bách Xuyên giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Tâm An: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, linh vũ không còn, tại sao cô lại làm được như thế?"
Lần trước cô ta phá được kết giới rồi thoát ra, lần này càng lợi hại, phá được cả Khu hồn trận pháp. Đổng Khê rõ ràng đã kiểm tra kỹ lưỡng, trên người cô ta không còn pháp khí, bùa chú hay linh vật hộ thể, cô ta lại không biết pháp thuật, sao có thể làm được như vậy?
Hứa Tâm An há miệng hít thở, hơn nửa ngày mới đỡ hơn, yếu ớt nói: "Các người đọc sách quá ít, không biết đạo lý chính nghĩa chính là pháp lực diệu kỳ nhất. Ta đây một thân chính nghĩa, lại có thêm cường hồn, các người không phải là đối thủ của ta."
"Ăn nói hàm hồ!" Trần Bách Xuyên giận dữ hét lên. Không biết pháp thuật còn giả đòi làm đại pháp sư, cái gì mà chính nghĩa là pháp lực, toàn nói xằng bậy.
Đổng Khê dìu hắn, giữ chặt miệng vết thương: "Mặc kệ cô ấy đi, chúng ta xử lý vết thương của anh trước đã." May mắn vết thương không nguy hiểm, nếu không liền phiền toái.
Trần Bách Xuyên cắn chặt răng, để Đổng Khê dìu mình ra ngoài.
Hứa Tâm An tiếp tục thở dốc, cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa đau.
Giọng Tất Phương vang lên bên tai cô: "Đánh bừa nhưng không tệ." Vừa rồi, anh ta đột nhiên cảm ứng được cô, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa dọa anh ta đứng tim, không có anh giúp đỡ nhưng cô vẫn vượt qua được.
"Cô làm tốt lắm, làm rất tốt." Tất Phương còn căng thẳng hơn cả lúc tự mình đối mặt với kẻ địch.
Hứa Tâm An nhắm mắt lại, không biết lần sau cô còn có thể chống đỡ được không: "Tất Phương, tôi lạnh quá."
"Cố lên, ta sẽ tìm được cô."
"Anh không có ở đây." Cô rất muốn khóc, rất nhớ anh ta.
"Ta đã trở về, lập tức liền đến nơi." Phát hiện ra cảm ứng với linh vũ biến mất, anh liền tức tốc quay lại, cả đời này anh chưa từng nóng vội như vậy, "Ta sẽ tìm được cô, cố lên. Cô có biết mình đang ở đâu không?"
"Không biết, lúc ta tỉnh lại đã ở trong phòng rồi."
"Được rồi, không sao."
"Tôi rất lạnh, rất mệt."
"Đừng ngủ, phải giữ bản thân tỉnh táo."
"Tôi mệt mỏi quả."
"Đừng ngủ, cố gắng thêm một chút. Cô có manh mối gì có thể nói cho ta..." Tất Phương vô cùng sốt ruột, cô càng ngày càng suy yếu, cơ hội tìm kiếm thông qua cảm ứng mỗi lúc một mong manh.
Hứa Tâm An cố động đậy, cổ tay rất đau, vừa rồi vùng vẫy có khả năng bị thương rồi. Cô không nghe rõ Tất Phương đang nói gì, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ "manh mối". Manh mối, cô có manh mối gì đâu?
"Béo tròn, Béo tròn, tìm Béo tròn." Hứa Tâm An không biết Tất Phương có nghe thấy không, cũng không biết tìm được Béo tròn có tác dụng gì không. Cô mệt mỏi, ý thức dần dần mơ hồ. Lần phát tán năng lượng vừa rôi dường như đã tiêu hao hết tất cả tinh lực còn lại của cô. Hứa Tâm An nhắm mắt lại, ý thức chìm vào bóng tối.
Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo sau khi xuống máy bay liền tức tốc chạy thẳng về công ty, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra được manh mối của Hứa Tâm An. Có điều vừa rồi ngồi trên tàu họ nhận được điện thoại của Phương Thư Lượng, anh ta nói có thể anh ta đã tìm ra mục đích thu thập cường hồn của Trần Bách Xuyên.
"Tôi điều tra được một trận pháp, tên là Tứ Hồn trận. Nó có hai phiên bản, đều cần có bốn cường hồn mạnh nhất để bày trận. Có một phiên bản bên cạnh có chú thích viết tay 'dẫn hồn nhập nến', còn nhớ bốn chữ này không? Chắc là Trần Bách Xuyên đã nhìn thấy trận pháp này trong sách cổ. Hắn là chủ tiệm Tìm Chết, rất dễ dàng liền liên tưởng trận pháp này với Nến Hồn. Trong đó có một Tứ Hồn trận ghi thế này, "Nếu trong thời gian thích hợp sử dụng trận pháp để hiến tế, có thể làm thức tỉnh thần ma viễn cổ." Nhưng việc lấy sinh hồn thì tôi chưa từng gặp, trên đó cũng không ghi lại, tôi đoán chắc vì chưa có ai từng sử dụng, muốn lấy được bốn cường hồn mạnh nhất là điều gần như không thể. Có thể đoạt được những cường hồn ấy, nhất định phải là cao thủ trong số cao thủ, đoạt hồn vốn không dễ dàng, huống chi là tận bốn cái.
Long Tử Vy chợt nhớ ra: "Nhưng nếu là chủ tiệm Tìm Chết thì có thể. Giống như Tâm An vậy, chỉ có mỗi cường hồn, không hề biết pháp thuật, so với hàng ma sư có cường hồn thì dễ đối phó hơn nhiều."
"Đúng thế, Trần Bách Xuyên chắc chắn đã nhận ra điều đó, chỉ là không biết hắn từ đâu thu thập được tin tức về chủ tiệm Tìm Chết." Phương Thư Lượng nói, "Theo truyền thuyết, Giao Long là một trong bốn thần thú kề cận Thiên Đế, không chỉ là tọa kỵ, dẫn chiến xa, mà còn là chiến tướng quan trọng ngăn chặn quân địch. Tôi đoán có lẽ Trần Bách Xuyên đã biết Giao Long đang ở đâu, lại tìm được nội dung của trận pháp này, hắn thấy hai điều kiện đều hợp lý, hắn có thể lợi dụng pháp trận này để đánh thức Giao Long, trở thành chủ nhân sai khiến nó."
Hoàng Thiên Hạo chau mày: "Nếu hắn thành công thì không xong rồi, với dã tâm của hắn chỉ sợ sau này sẽ dấy lên một trận mưa máu gió tanh."
"Quan trọng là những tin tức này hiện tại không giúp chúng ta tìm ra được Tâm An. Cho dù đoán được mục đích của hắn, nhưng chúng ta không có chút manh mối nào về nơi hắn đưa Tâm An tới." Phù Lương nói.
"Điện thoại vẫn luôn tắt máy đúng không?" Long Tử Vy hỏi.
"Đúng vậy." Phù Lương nhìn vào màn hình máy tính: "Đổng Khê, Trần Bách Xuyên, cả Tâm An nữa, mọi số điện thoại chúng ta có tôi đều đã tra xét, không có tín hiệu nên không thể tìm ra vị trí của họ. Cũng không lần ra hành tung chiếc xe của Đổng Khê, chúng ta không nắm được hệ thống GPS và số xe của cô ta nên không thể theo dõi được."
"Đợi đã." Long Tử Vy chợt nhớ ra, "Đổng Khê tắt điện thoại của mình và Tâm An, nhưng có thể cô ta sẽ bỏ sót một người."
"Ba của Tâm An?"
"Đúng." Mọi người đều biết Hứa Đức An lâu lắm không liên lạc với Tâm An, chỉ thỉnh thoảng gửi thư hoặc gọi điện thoại quốc tế về, Long Tử Vy cũng tưởng vì tiết kiệm nên ông ấy không mang điện thoại theo. "Nhưng chẳng may ông ấy mang điện thoại theo thì sao, chẳng may ông ấy vừa xuống máy bay đã mở máy, chẳng may Đổng Khê thật sự sơ suất không chú ý đến thì sao?"
"Nhưng chúng ta không có số của ông ấy?"
"Tôi có." Long Tử Vy lập tức lục tìm số điện thoại trong danh bạ.
Phù Lương kinh ngạc, lại có người mấy chục năm không gặp nhưng vẫn giữ số điện thoại của đối phương?
"Hi vọng ông ấy chưa đổi số, hi vọng đã mở máy." Phù Lương vừa nói vừa nhập số điện thoại vào chương trình, chương trình bắt đầu chạy, anh ta vui mừng kêu lên: "Điện thoại mở, quả nhiên là cô ta không chú ý đến."
Long Tử Vy căng thẳng nhìn đăm đăm vào màn hình.
Một lúc sau, chương trình có kết quả.
"Tìm thấy rồi." Xác định được vị trí của tháp tín hiệu, nói cách khác, bọn họ chỉ cần điều tra trong phạm vi hoạt động của tháp tín hiệu đó là được.
Long Tử Vy lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho những người khác, bảo mọi người nhanh chóng đến tập trung ở đường Dương Quang, "Đem theo máy và kính kiểm tra kết giới, bọn họ phải làm pháp thuật thu hồn nhất định sẽ giăng kết giới." Tìm thấy nơi có bày bố kết giới là có thể tìm được Hứa Tâm An.
Mọi người nhanh chóng hành động, xuất phát về hướng đường Dương Quang.
Tất Phương dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà Hứa Tâm An, anh ta quan sát khắp nơi nhưng không phát hiện bất cứ manh mối gì, lại ra sau vườn và xung quanh kiểm tra nhưng cũng không thấy Chuột yêu đâu. Không có Chuột yêu, cũng không có yêu quái nào khác, từ khi anh ta đến đây, phạm vi mấy km xung quanh đây sạch trơn không có yêu ma quỷ quái nào, chúng đều cố gắng chạy thật xa, sợ bị anh ta ăn thịt.
Tất Phương lòng nóng như lửa đốt, anh ta không cảm ứng được với Hứa Tâm An nữa, anh ta không thể xác định Tâm An đã ngủ mất hay đã bị đoạt đi hồn. Không ngờ bọn chúng dám dùng tới Khu hồn trận pháp, đúng là quá tàn độc. Cho dù là Diêm Vương cũng không dám cưỡng đoạt sinh hồn, bọn họ hết lần này đến lần khác muốn đoạt hồn của Hứa Tâm An, đúng là chán sống.
Tất Phương tức giận đến mức toàn thân bốc hỏa, anh thề, tuyệt đối không tha cho những hàng ma sư đó.
Lúc này bỗng nhiên có một con chuột béo tròn vội vàng chạy đến, chớp mắt Tất Phương đã tóm được nó, chuột béo hiện thành hình người, bị Tất Phương bóp cổ, ấn vào tường trong sân.
Chuột béo thở hổn hển: "Tôi, tôi đến báo tin."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Tuy rằng tôi rất sợ hàng ma sư, nhưng tôi vẫn cố đi theo. Cô ấy cho tôi ăn, tôi nhận ơn phải biết báo đáp."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Tôi, tôi là yêu quái vừa thiện lương vừa chính trực."
"Đừng lắm lời, cô ấy đang ở đâu?!" Tất Phương hét lên, còn dám nói lung tung anh ta liền thiêu chết nó.
"Tôi hỏi người đi đường rồi, đó là số 13 đường Dương Quang, biệt thự đơn lập, cô ấy ở tầng hai."
Vừa dứt lời, chuột béo bị Tất Phương vứt xuống đất làm xây xẩm mặt mày, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Tất Phương đâu.
Đổng Khê đang xử lý vết thương cho Trần Bách Xuyên, nhưng tình hình có vẻ đáng sợ hơn cô ta tưởng nhiều. Vết thương thoạt nhìn có vẻ không nghiêm trọng, nhưng máu lại chảy không ngừng. Chủy thủ này là chủy thủ dùng để hàng ma, trên mặt phù ấn còn ẩn ẩn phát sáng.
"Bách Xuyên. Đây không phải vết thương thông thường, anh bị Đoạt hồn chú phản phệ rồi."
Trần Bách Xuyên giật nảy mình, chả trách hắn càng ngày càng cảm thấy lạnh.
Đổng Khê nhảy dựng lên chạy ra dùng điện thoại bàn gọi điện cho một bác sĩ mà cô ta quen biết. "Bác sĩ Phương, có một vết thương, hơi phiền phức... Là bị chủy thủ hàng ma đâm bị thương, lúc ấy đang thực hiện Khu hồn trận pháp, là phản phệ... Đúng, bị thương ở bụng, không trúng vào chỗ nguy hiểm... Đúng, máu chảy không ngừng... Tôi vẫn chưa rút con dao ra... Đúng vậy, phù ấn ẩn ẩn phát sáng...Vâng, vâng, tôi biết rồi."
Hứa Tâm An càng ngày càng giãy giụa dữ dội, cả người co rúm lại. Chân giường có khi bị kéo lên khỏi mặt đất, suýt nữa lật nhào.
"Tất! Phương!" Đột nhiên Hứa Tâm An gào to, một sức mạnh cực lớn bật ra khỏi cơ thể cô, phá tan đám khói.
Cả người cô chấn động, một ngọn lửa sáng rực bùng lên khiến đám khói kia tan rã, rồi xộc thẳng vào Trần Bách Xuyên và Đổng Khê.
Bọn họ không hề phòng bị, liền bị hất văng ra, đập vào tường. Ngọn lửa bùng cháy lan xuống đất, thiêu cháy cả bùa chú lẫn trận pháp.
Chủy thủ bên cạnh Hứa Tâm An bay lên, bắn về phía Trần Bách Xuyên.
Trần Bách Xuyên hoảng hốt vội vàng né sang một bên nhưng không kịp, vẫn bị đâm trúng. Đổng Khê nghe thấy Trần Bách Xuyên kêu lên một tiếng, trơ mắt nhìn chủy thủ cắm vào bụng hắn.
Đổng Khê hoảng hốt chạy tới: "Bách Xuyên!"
Trần Bách Xuyên đau đến nhe răng, hít mạnh một hơi, Đổng Khê nhìn miệng vết thương: "Anh có sao không?"
Trần Bách Xuyên giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Tâm An: "Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, linh vũ không còn, tại sao cô lại làm được như thế?"
Lần trước cô ta phá được kết giới rồi thoát ra, lần này càng lợi hại, phá được cả Khu hồn trận pháp. Đổng Khê rõ ràng đã kiểm tra kỹ lưỡng, trên người cô ta không còn pháp khí, bùa chú hay linh vật hộ thể, cô ta lại không biết pháp thuật, sao có thể làm được như vậy?
Hứa Tâm An há miệng hít thở, hơn nửa ngày mới đỡ hơn, yếu ớt nói: "Các người đọc sách quá ít, không biết đạo lý chính nghĩa chính là pháp lực diệu kỳ nhất. Ta đây một thân chính nghĩa, lại có thêm cường hồn, các người không phải là đối thủ của ta."
"Ăn nói hàm hồ!" Trần Bách Xuyên giận dữ hét lên. Không biết pháp thuật còn giả đòi làm đại pháp sư, cái gì mà chính nghĩa là pháp lực, toàn nói xằng bậy.
Đổng Khê dìu hắn, giữ chặt miệng vết thương: "Mặc kệ cô ấy đi, chúng ta xử lý vết thương của anh trước đã." May mắn vết thương không nguy hiểm, nếu không liền phiền toái.
Trần Bách Xuyên cắn chặt răng, để Đổng Khê dìu mình ra ngoài.
Hứa Tâm An tiếp tục thở dốc, cảm thấy toàn thân vừa lạnh vừa đau.
Giọng Tất Phương vang lên bên tai cô: "Đánh bừa nhưng không tệ." Vừa rồi, anh ta đột nhiên cảm ứng được cô, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa dọa anh ta đứng tim, không có anh giúp đỡ nhưng cô vẫn vượt qua được.
"Cô làm tốt lắm, làm rất tốt." Tất Phương còn căng thẳng hơn cả lúc tự mình đối mặt với kẻ địch.
Hứa Tâm An nhắm mắt lại, không biết lần sau cô còn có thể chống đỡ được không: "Tất Phương, tôi lạnh quá."
"Cố lên, ta sẽ tìm được cô."
"Anh không có ở đây." Cô rất muốn khóc, rất nhớ anh ta.
"Ta đã trở về, lập tức liền đến nơi." Phát hiện ra cảm ứng với linh vũ biến mất, anh liền tức tốc quay lại, cả đời này anh chưa từng nóng vội như vậy, "Ta sẽ tìm được cô, cố lên. Cô có biết mình đang ở đâu không?"
"Không biết, lúc ta tỉnh lại đã ở trong phòng rồi."
"Được rồi, không sao."
"Tôi rất lạnh, rất mệt."
"Đừng ngủ, phải giữ bản thân tỉnh táo."
"Tôi mệt mỏi quả."
"Đừng ngủ, cố gắng thêm một chút. Cô có manh mối gì có thể nói cho ta..." Tất Phương vô cùng sốt ruột, cô càng ngày càng suy yếu, cơ hội tìm kiếm thông qua cảm ứng mỗi lúc một mong manh.
Hứa Tâm An cố động đậy, cổ tay rất đau, vừa rồi vùng vẫy có khả năng bị thương rồi. Cô không nghe rõ Tất Phương đang nói gì, chỉ mơ hồ nghe được hai chữ "manh mối". Manh mối, cô có manh mối gì đâu?
"Béo tròn, Béo tròn, tìm Béo tròn." Hứa Tâm An không biết Tất Phương có nghe thấy không, cũng không biết tìm được Béo tròn có tác dụng gì không. Cô mệt mỏi, ý thức dần dần mơ hồ. Lần phát tán năng lượng vừa rôi dường như đã tiêu hao hết tất cả tinh lực còn lại của cô. Hứa Tâm An nhắm mắt lại, ý thức chìm vào bóng tối.
Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo sau khi xuống máy bay liền tức tốc chạy thẳng về công ty, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm ra được manh mối của Hứa Tâm An. Có điều vừa rồi ngồi trên tàu họ nhận được điện thoại của Phương Thư Lượng, anh ta nói có thể anh ta đã tìm ra mục đích thu thập cường hồn của Trần Bách Xuyên.
"Tôi điều tra được một trận pháp, tên là Tứ Hồn trận. Nó có hai phiên bản, đều cần có bốn cường hồn mạnh nhất để bày trận. Có một phiên bản bên cạnh có chú thích viết tay 'dẫn hồn nhập nến', còn nhớ bốn chữ này không? Chắc là Trần Bách Xuyên đã nhìn thấy trận pháp này trong sách cổ. Hắn là chủ tiệm Tìm Chết, rất dễ dàng liền liên tưởng trận pháp này với Nến Hồn. Trong đó có một Tứ Hồn trận ghi thế này, "Nếu trong thời gian thích hợp sử dụng trận pháp để hiến tế, có thể làm thức tỉnh thần ma viễn cổ." Nhưng việc lấy sinh hồn thì tôi chưa từng gặp, trên đó cũng không ghi lại, tôi đoán chắc vì chưa có ai từng sử dụng, muốn lấy được bốn cường hồn mạnh nhất là điều gần như không thể. Có thể đoạt được những cường hồn ấy, nhất định phải là cao thủ trong số cao thủ, đoạt hồn vốn không dễ dàng, huống chi là tận bốn cái.
Long Tử Vy chợt nhớ ra: "Nhưng nếu là chủ tiệm Tìm Chết thì có thể. Giống như Tâm An vậy, chỉ có mỗi cường hồn, không hề biết pháp thuật, so với hàng ma sư có cường hồn thì dễ đối phó hơn nhiều."
"Đúng thế, Trần Bách Xuyên chắc chắn đã nhận ra điều đó, chỉ là không biết hắn từ đâu thu thập được tin tức về chủ tiệm Tìm Chết." Phương Thư Lượng nói, "Theo truyền thuyết, Giao Long là một trong bốn thần thú kề cận Thiên Đế, không chỉ là tọa kỵ, dẫn chiến xa, mà còn là chiến tướng quan trọng ngăn chặn quân địch. Tôi đoán có lẽ Trần Bách Xuyên đã biết Giao Long đang ở đâu, lại tìm được nội dung của trận pháp này, hắn thấy hai điều kiện đều hợp lý, hắn có thể lợi dụng pháp trận này để đánh thức Giao Long, trở thành chủ nhân sai khiến nó."
Hoàng Thiên Hạo chau mày: "Nếu hắn thành công thì không xong rồi, với dã tâm của hắn chỉ sợ sau này sẽ dấy lên một trận mưa máu gió tanh."
"Quan trọng là những tin tức này hiện tại không giúp chúng ta tìm ra được Tâm An. Cho dù đoán được mục đích của hắn, nhưng chúng ta không có chút manh mối nào về nơi hắn đưa Tâm An tới." Phù Lương nói.
"Điện thoại vẫn luôn tắt máy đúng không?" Long Tử Vy hỏi.
"Đúng vậy." Phù Lương nhìn vào màn hình máy tính: "Đổng Khê, Trần Bách Xuyên, cả Tâm An nữa, mọi số điện thoại chúng ta có tôi đều đã tra xét, không có tín hiệu nên không thể tìm ra vị trí của họ. Cũng không lần ra hành tung chiếc xe của Đổng Khê, chúng ta không nắm được hệ thống GPS và số xe của cô ta nên không thể theo dõi được."
"Đợi đã." Long Tử Vy chợt nhớ ra, "Đổng Khê tắt điện thoại của mình và Tâm An, nhưng có thể cô ta sẽ bỏ sót một người."
"Ba của Tâm An?"
"Đúng." Mọi người đều biết Hứa Đức An lâu lắm không liên lạc với Tâm An, chỉ thỉnh thoảng gửi thư hoặc gọi điện thoại quốc tế về, Long Tử Vy cũng tưởng vì tiết kiệm nên ông ấy không mang điện thoại theo. "Nhưng chẳng may ông ấy mang điện thoại theo thì sao, chẳng may ông ấy vừa xuống máy bay đã mở máy, chẳng may Đổng Khê thật sự sơ suất không chú ý đến thì sao?"
"Nhưng chúng ta không có số của ông ấy?"
"Tôi có." Long Tử Vy lập tức lục tìm số điện thoại trong danh bạ.
Phù Lương kinh ngạc, lại có người mấy chục năm không gặp nhưng vẫn giữ số điện thoại của đối phương?
"Hi vọng ông ấy chưa đổi số, hi vọng đã mở máy." Phù Lương vừa nói vừa nhập số điện thoại vào chương trình, chương trình bắt đầu chạy, anh ta vui mừng kêu lên: "Điện thoại mở, quả nhiên là cô ta không chú ý đến."
Long Tử Vy căng thẳng nhìn đăm đăm vào màn hình.
Một lúc sau, chương trình có kết quả.
"Tìm thấy rồi." Xác định được vị trí của tháp tín hiệu, nói cách khác, bọn họ chỉ cần điều tra trong phạm vi hoạt động của tháp tín hiệu đó là được.
Long Tử Vy lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho những người khác, bảo mọi người nhanh chóng đến tập trung ở đường Dương Quang, "Đem theo máy và kính kiểm tra kết giới, bọn họ phải làm pháp thuật thu hồn nhất định sẽ giăng kết giới." Tìm thấy nơi có bày bố kết giới là có thể tìm được Hứa Tâm An.
Mọi người nhanh chóng hành động, xuất phát về hướng đường Dương Quang.
Tất Phương dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà Hứa Tâm An, anh ta quan sát khắp nơi nhưng không phát hiện bất cứ manh mối gì, lại ra sau vườn và xung quanh kiểm tra nhưng cũng không thấy Chuột yêu đâu. Không có Chuột yêu, cũng không có yêu quái nào khác, từ khi anh ta đến đây, phạm vi mấy km xung quanh đây sạch trơn không có yêu ma quỷ quái nào, chúng đều cố gắng chạy thật xa, sợ bị anh ta ăn thịt.
Tất Phương lòng nóng như lửa đốt, anh ta không cảm ứng được với Hứa Tâm An nữa, anh ta không thể xác định Tâm An đã ngủ mất hay đã bị đoạt đi hồn. Không ngờ bọn chúng dám dùng tới Khu hồn trận pháp, đúng là quá tàn độc. Cho dù là Diêm Vương cũng không dám cưỡng đoạt sinh hồn, bọn họ hết lần này đến lần khác muốn đoạt hồn của Hứa Tâm An, đúng là chán sống.
Tất Phương tức giận đến mức toàn thân bốc hỏa, anh thề, tuyệt đối không tha cho những hàng ma sư đó.
Lúc này bỗng nhiên có một con chuột béo tròn vội vàng chạy đến, chớp mắt Tất Phương đã tóm được nó, chuột béo hiện thành hình người, bị Tất Phương bóp cổ, ấn vào tường trong sân.
Chuột béo thở hổn hển: "Tôi, tôi đến báo tin."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Tuy rằng tôi rất sợ hàng ma sư, nhưng tôi vẫn cố đi theo. Cô ấy cho tôi ăn, tôi nhận ơn phải biết báo đáp."
"Cô ấy đang ở đâu?"
"Tôi, tôi là yêu quái vừa thiện lương vừa chính trực."
"Đừng lắm lời, cô ấy đang ở đâu?!" Tất Phương hét lên, còn dám nói lung tung anh ta liền thiêu chết nó.
"Tôi hỏi người đi đường rồi, đó là số 13 đường Dương Quang, biệt thự đơn lập, cô ấy ở tầng hai."
Vừa dứt lời, chuột béo bị Tất Phương vứt xuống đất làm xây xẩm mặt mày, chớp mắt đã không thấy bóng dáng Tất Phương đâu.
Đổng Khê đang xử lý vết thương cho Trần Bách Xuyên, nhưng tình hình có vẻ đáng sợ hơn cô ta tưởng nhiều. Vết thương thoạt nhìn có vẻ không nghiêm trọng, nhưng máu lại chảy không ngừng. Chủy thủ này là chủy thủ dùng để hàng ma, trên mặt phù ấn còn ẩn ẩn phát sáng.
"Bách Xuyên. Đây không phải vết thương thông thường, anh bị Đoạt hồn chú phản phệ rồi."
Trần Bách Xuyên giật nảy mình, chả trách hắn càng ngày càng cảm thấy lạnh.
Đổng Khê nhảy dựng lên chạy ra dùng điện thoại bàn gọi điện cho một bác sĩ mà cô ta quen biết. "Bác sĩ Phương, có một vết thương, hơi phiền phức... Là bị chủy thủ hàng ma đâm bị thương, lúc ấy đang thực hiện Khu hồn trận pháp, là phản phệ... Đúng, bị thương ở bụng, không trúng vào chỗ nguy hiểm... Đúng, máu chảy không ngừng... Tôi vẫn chưa rút con dao ra... Đúng vậy, phù ấn ẩn ẩn phát sáng...Vâng, vâng, tôi biết rồi."