Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Đổng Khê tránh ra, cùng Trần Bách Xuyên bày trận. Cao Kiến Nghiêu từng nói, nhất định phải dùng Khu hồn trận pháp này mới có thể lấy hồn thành công, uy lực của trận pháp rất mạnh, thường dùng để loại bỏ yêu ma bám lấy hồn phách của con người. Đổng Khê và Trần Bách Xuyên không ngờ lại phải dùng đến loại trận pháp này, nhưng để đảm bảo có thể thành công, họ cũng không ngại dùng dao mổ trâu giết gà.
Hứa Tâm An cố gắng ngoái đầu nhìn nhưng vẫn không nhìn rõ họ đang làm gì. Cô hỏi: "Tôi không thể đi vệ sinh được sao? Gấp lắm."
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An lại hỏi: "Nếu tôi gào khóc xin tha mạng, các người có tha cho tôi không?"
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An ở trong lòng tiếp tục liều mạng gọi Tất Phương, sau đó nói: "Trước khi chết có thể cho tôi gặp ba một lần không?"
Rốt cuộc lần này Đổng Khê ngẩng đầu nhìn cô: "Gặp cũng vô ích, ông ấy vẫn còn chịu tác dụng của thuốc mê, còn đang ngủ, không nghe được cô nói cái gì, cũng không nhìn thấy cô."
"Nhưng tôi có thể nhìn thấy ông. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi trước khi chết"
Đổng Khê im lặng.
Hứa Tâm An nghe được tiếng động khi họ bày trận, trong lòng bắt đầu run lên, rốt cuộc thành công có được cảm giác sợ hãi trước khi chết.
"Hai người đang bày trận gì thế?"
Không ai để ý đến cô.
"Người chết có tâm nguyện chưa hoàn thành nên tâm trạng không tốt hoặc là nhịn tiểu nên sức khỏe giảm sút, mấy chuyện đó có ảnh hưởng đến chất lượng linh hồn không?"
Đổng Khê, Trần Bách Xuyên: "..."
Hứa Tâm An vẫn còn lải nhải: "Lúc tôi hôn mê hai người không lấy hồn, nhất định phải đợi tôi tỉnh lại, có phải vì như vậy linh hồn mới có chất lượng tốt nhất không? Những chuyện này đều có kiêng kỵ đúng không? Nhưng trên ti-vi không chiếu như thế, những người bị đoạt hồn đều hôn mê, sau đó hồn phách sẽ tự bay ra. Hoặc lúc người bị hại hôn mê bị đặt trên bàn tế, các nhân vật phản diện đứng xung quanh ca hát nhảy múa gì đó, sau đó nhân vật chính mới xuất hiện cứu người, cho nên vì sao không làm luôn trong lúc hôn mê, như vậy tôi sẽ không buồn đi vệ sinh..."
"Câm miệng!" Trần Bách Xuyên không chịu nổi nữa, quát lên.
Nếu có thể, hắn chỉ muốn đánh ngất cô để được yên tĩnh hoàn thành việc dẫn hồn, nhưng chó chết cô ta nói không sai, muốn lấy được linh hồn mạnh mẽ và hoàn chỉnh nhất, nhất định phải thực hiện khi người đó đang tỉnh táo. Cho nên hiện tại bọn họ phải nhẫn, phiền chết đi được.
"Tôi không im thì sao?" Hứa Tâm An cố ý hỏi. Cô cũng không muốn lải nhải mãi, cô là người có khí chất thục nữ hiểu không? Những chuyện mất mặt này thông thường đều do Tất Phương làm. Nhưng hiện tại cô nhất định phải kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội.
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe tôi gọi không?]
Cô ta lại còn dám nói cô ta không câm miệng thì sao!
Trần Bách Xuyên tức điên.
Trần Bách Xuyên rút ra chủy thủ hàng ma, dùng chủy thủ chỉ vào mặt Hứa Tâm An: "Không được nói nữa, không được lại lải nhải, không được đi vệ sinh, cũng không được gặp mặt ba cô! Tốt nhất cô nên nằm yên đấy, đừng có ồn ào, nếu không tôi sẽ rạch nát mặt hay làm vài nhát lên người cô, chỉ cần cô tỉnh táo không chết thì tôi vẫn có thể lấy được hồn, nên không muốn chịu khổ thì im lặng đi, hiểu chưa hả?"
Hứa Tâm An nhìn chằm chằm con dao, cuống quýt gật đầu. Đúng là dùng dao dọa dẫm sẽ có tác dụng hơn bình dẫn hồn nhiều, vừa rồi cô nói không hề sai.
[Tất Phương, Tất Phương, có nghe thấy tôi gọi không?]
Hứa Tâm An không dám nói nữa, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên vẫn tiếp tục bày trận, một lúc sau, Hứa Tâm An lại nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không thể cho tôi đi vệ sinh à?"
Trần Bách Xuyên đùng đùng nổi giận, cầm lấy chủy thủ đi thẳng đến bên giường, một dao định rạch mặt cô.
Hứa Tâm An liền thét chói ta: "Tất Phương, cứu tôi với!"
Tất Phương không trả lời.
Chủy thủ sượt qua mặt cô rồi cắm xuống gối, cắt đứt một đoạn tóc, khiến da đầu cô đau rát. Hứa Tâm An nổi da gà, cả người không khỏi run lên.
"Câm miệng!" Trần Bách Xuyên cảnh cáo cô lần nữa. "Không được giả vờ khóc, không được giở trò, ngoan ngoãn nằm yên đó, cấm lên tiếng."
Hứa Tâm An gật gật đầu.
Trần Bách Xuyên lui ra, chủy thủ vẫn cắm ở bên mặt Hứa Tâm An. Cô thấy lỗ tai hơi đau, không biết có phải bị rạch trúng không. Cô nghĩ thầm, vừa rồi nếu cô khóc cũng là khóc thật, có thể bình tĩnh được mới là giả. Nhưng chủy thủ vẫn cắm ở đó, cho dù là thật hay giả thì cô cũng không dám động đậy nữa.
[Tất Phương ơi Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Tất Phương, cứu tôi với!]
Đổng Khê khẽ lắc đầu với Trần Bách Xuyên, hắn cũng cắn chặt môi, biết rằng bản thân vừa rồi quá kích động.
Không được kích thích Hứa Tâm An, phải để tâm trạng cô ta ổn định, họ đã bàn bạc trước như vậy.
Trước đó khi gặp nguy hiểm trong ảo cảnh, Hứa Tâm An đột nhiên phát ra sức mạnh rất lớn khiến họ vô cùng kinh ngạc. Tuy cuối cùng đã biết đó là sức mạnh từ linh vũ, nhưng họ không muốn mạo hiểm, tránh xảy ra chuyện bất ngờ.
Ở một căn phòng khác, thuốc mê của Hứa Đức An vẫn chưa hết tác dụng ,ông vẫn đang ngủ say.
Một con chuột béo tròn chui vào phòng, sau khi đánh giá một lượt, nó men theo chân giường bò lên trên giường, tới bên cạnh Hứa Đức An, dùng móng cào nhẹ vào ông. Thấy ông không tỉnh lại, chuột béo nghĩ một hồi rồi nâng một ngón tay của ông lên, cắn mạnh.
Hứa Đức An run lên, rụt tay lại, choàng tỉnh. Ông còn mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một con chuột nhảy đến trước ngực, liền thét chói tai: "Chuột! Có chuột! Aaaa!"
Tiếng hét quá lớn pha lẫn kinh hãi, Hứa Tâm An ở phòng bên này còn ẩn ẩn nghe được. Đổng Khê dừng tay, dỏng tai lắng nghe, hỏi Trần Bách Xuyên, "Anh có nghe thấy gì không?"
"Chuột?" Trần Bách Xuyên ẩn ẩn nghe được từ này. "Mặc kệ ông ta, cửa sổ đều đã đóng chặt, đây là tầng hai, ông ta không chạy được đâu. Chúng ta tranh thủ thời gian, bày trận pháp trước đã."
Đổng Khê không nghe thấy phòng bên kia có động tĩnh gì nữa, không yên tâm, "ở nhà Hứa Tâm An có nuôi một con chuột yêu, em phải nhìn qua một chút."
Chẳng lẽ là béo tròn? Hứa Tâm An muốn xoay mặt lại nhìn thử, nhưng chủy thủ còn cắm ngay bên cạnh, cô không động đậy được.
Béo tròn đã mất tích mấy ngày, sao lại xuất hiện ở đây?
Không được, trước mắt cần phải chuyên tâm nghĩ đến Tất Phương đã.
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy không?]
Trần Bách Xuyên bỏ lá bùa trên tay xuống, nói với Đổng Khê: "Để anh sang đó, em ở đây đi."
Trần Bách Xuyên bước ra ngoài đi về phía căn phòng ở góc hành lang, dán tai vào cửa nghe ngóng, không có tiếng động gì cả. Hắn cắm chìa khóa vào ổ, không vội mở cửa mà nghiêng mình nép sang một bên, rồi đưa tay vặn tay nắm cửa, cánh cửa mở toang trong chớp mắt.
Hứa Đức An cầm ghế hét to lên rồi xông ra.
Trần Bách Xuyên nghiêng người, giơ chân đá vào bụng Hứa Đức An, chiếc ghế rơi xuống đất, ông kêu lên vì đau đớn, ngã lại vào trong phòng, ôm bụng không đứng dậy nổi. Trần Bách Xuyên lao vào phòng, tung quyền đánh ông.
"Ba!" Hứa Tâm An ở bên này nghe được, bất chấp chủy thủy ở bên cạnh, liều mạng giãy giụa hét lên: "Không được đánh ba tôi! Không được chạm vào ba tôi! Aaaa! Anh có nghe thấy không! Tên khốn cặn bã kia!"
Một lúc sau Trần Bách Xuyên quay lại, nói với Đổng Khê: "Anh đánh ngất ông ta, trói vào ghế bằng dây trói hồn rồi. Em yên tâm đi, anh kiểm tra rồi, không phát hiện Chuột yêu, có lẽ ông già đó nghĩ ra cách ngu ngốc ấy để lừa chúng ta sang."
Hắn nói xong, quay lại nhìn Hứa Tâm An đang nằm trên giường, hai mắt rưng rưng.
"Ông ta chưa chết." Trần Bách Xuyên lạnh lùng, "Nhưng nếu cô còn giở trò thì tôi không dám chắc."
Hứa Tâm An không thấy rõ mặt hắn, nhưng vẫn dùng sức trừng hắn, nói rành rọt: "Ngươi đánh ba ta! Ngươi chờ xem, ta không bỏ qua cho ngươi đâu."
Trần Bách Xuyên cười lạnh, không thèm quan tâm đến câu nói tàn nhẫn của cô.
Đổng Khê quay người đi, không dám nhìn Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An hít thở sâu, cố nén khóc, nhắm mắt, thả lỏng đầu óc, tập trung hít thở. Cô nhất định phải bình tĩnh, không được bỏ cuộc, không được chịu thua. Tất Phương, tôi phải bình tĩnh đúng không? Anh không nghe thấy tôi gọi đúng không?
Bày trận xong xuôi, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê ngồi xếp bằng ở hai góc cuối giường.
Hứa Tâm An không nhìn thấy bọn họ, cũng không nhìn thấy trận pháp, nhưng có thể cảm nhận được không khí trong phòng lạnh lẽo một cách quái dị, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt. Tiếp đó cô nghe thấy Trần Bách Xuyên và Đổng Khê niệm chú, trên trần nhà xuất hiện một totem* sáng chói, hiện ra rõ ràng trước mắt Hứa Tâm An.
*Totem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là "vật thể tinh thần" hay "tô-tem" (totem). Tô-tem hay vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ.
Totem này rất phức tạp, kích thước rất lớn, gần như che hết trần nhà. Đối diện đầu giường còn có một bùa chú phức tạp hình tròn, tam giác ở trung tâm bùa chú bắt đầu ngưng tụ một làn khói, kích thước mỗi lúc một lớn dần, mỗi lúc một cứng chắc hơn, màu sắc và thuộc tính gần giống như băng.
Hứa Tâm An nhìn đám khói đó, tim chợt đập mạnh. Cô thấy rõ ràng từng chi tiết, thậm chí đến cả từng sợi vân trên đó. Đúng là bệnh cận thị không ảnh hưởng đến cô khi cô nhìn thấy mấy thứ quái dị.
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê tiếp tục lầm bầm niệm chú. Hứa Tâm An thấy bọ họ mới đúng là ồn ào.
Bỗng nhiên đám khói bay về phía cô, khiến cô theo bản năng muốn hét lên nhưng lại bị đám khói bao vây làm nghẹn lại, suýt thì nghẹt thở. Đám khói như sương như băng trói chặt cô lại.
Hứa Tâm An há to miệng, nhưng lại cảm giác hít thở không thông. Toàn thân bị cảm giác lạnh băng trói chặt, sức mạnh đó đè nặng lên ngực cô, như thể muốn ép vật gì đó ra ngoài.
Hứa Tâm An lạnh run lên, thở không ra hơi, khắp người đau đớn. Cô thống khổ muốn hét lên nhưng lại không thể thốt nên lời. Hứa Tâm An rất ghét bị lạnh, cô thích ấm áp, thích cảm giác Tất Phương dùng đôi cánh lửa ôm lấy cô, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Trước mắt Hứa Tâm An bắt đầu kết sương mù, cô không nhìn rõ gì nữa, bên trong cơ thể dường như đang giao chiến, cô cố gắng giãy dụa, cả người run rẩy, hai chân đạp loạn, hai tay giật mạnh khiến cho còng sắt móc vào đầu giường kêu ầm ầm không dứt.
Lạnh quá, đau quá, Hứa Tâm An đau đến cong người lại, hét to "A!"
Hứa Tâm An cố gắng ngoái đầu nhìn nhưng vẫn không nhìn rõ họ đang làm gì. Cô hỏi: "Tôi không thể đi vệ sinh được sao? Gấp lắm."
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An lại hỏi: "Nếu tôi gào khóc xin tha mạng, các người có tha cho tôi không?"
Không ai để ý đến cô.
Hứa Tâm An ở trong lòng tiếp tục liều mạng gọi Tất Phương, sau đó nói: "Trước khi chết có thể cho tôi gặp ba một lần không?"
Rốt cuộc lần này Đổng Khê ngẩng đầu nhìn cô: "Gặp cũng vô ích, ông ấy vẫn còn chịu tác dụng của thuốc mê, còn đang ngủ, không nghe được cô nói cái gì, cũng không nhìn thấy cô."
"Nhưng tôi có thể nhìn thấy ông. Đây là tâm nguyện cuối cùng của tôi trước khi chết"
Đổng Khê im lặng.
Hứa Tâm An nghe được tiếng động khi họ bày trận, trong lòng bắt đầu run lên, rốt cuộc thành công có được cảm giác sợ hãi trước khi chết.
"Hai người đang bày trận gì thế?"
Không ai để ý đến cô.
"Người chết có tâm nguyện chưa hoàn thành nên tâm trạng không tốt hoặc là nhịn tiểu nên sức khỏe giảm sút, mấy chuyện đó có ảnh hưởng đến chất lượng linh hồn không?"
Đổng Khê, Trần Bách Xuyên: "..."
Hứa Tâm An vẫn còn lải nhải: "Lúc tôi hôn mê hai người không lấy hồn, nhất định phải đợi tôi tỉnh lại, có phải vì như vậy linh hồn mới có chất lượng tốt nhất không? Những chuyện này đều có kiêng kỵ đúng không? Nhưng trên ti-vi không chiếu như thế, những người bị đoạt hồn đều hôn mê, sau đó hồn phách sẽ tự bay ra. Hoặc lúc người bị hại hôn mê bị đặt trên bàn tế, các nhân vật phản diện đứng xung quanh ca hát nhảy múa gì đó, sau đó nhân vật chính mới xuất hiện cứu người, cho nên vì sao không làm luôn trong lúc hôn mê, như vậy tôi sẽ không buồn đi vệ sinh..."
"Câm miệng!" Trần Bách Xuyên không chịu nổi nữa, quát lên.
Nếu có thể, hắn chỉ muốn đánh ngất cô để được yên tĩnh hoàn thành việc dẫn hồn, nhưng chó chết cô ta nói không sai, muốn lấy được linh hồn mạnh mẽ và hoàn chỉnh nhất, nhất định phải thực hiện khi người đó đang tỉnh táo. Cho nên hiện tại bọn họ phải nhẫn, phiền chết đi được.
"Tôi không im thì sao?" Hứa Tâm An cố ý hỏi. Cô cũng không muốn lải nhải mãi, cô là người có khí chất thục nữ hiểu không? Những chuyện mất mặt này thông thường đều do Tất Phương làm. Nhưng hiện tại cô nhất định phải kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội.
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe tôi gọi không?]
Cô ta lại còn dám nói cô ta không câm miệng thì sao!
Trần Bách Xuyên tức điên.
Trần Bách Xuyên rút ra chủy thủ hàng ma, dùng chủy thủ chỉ vào mặt Hứa Tâm An: "Không được nói nữa, không được lại lải nhải, không được đi vệ sinh, cũng không được gặp mặt ba cô! Tốt nhất cô nên nằm yên đấy, đừng có ồn ào, nếu không tôi sẽ rạch nát mặt hay làm vài nhát lên người cô, chỉ cần cô tỉnh táo không chết thì tôi vẫn có thể lấy được hồn, nên không muốn chịu khổ thì im lặng đi, hiểu chưa hả?"
Hứa Tâm An nhìn chằm chằm con dao, cuống quýt gật đầu. Đúng là dùng dao dọa dẫm sẽ có tác dụng hơn bình dẫn hồn nhiều, vừa rồi cô nói không hề sai.
[Tất Phương, Tất Phương, có nghe thấy tôi gọi không?]
Hứa Tâm An không dám nói nữa, Đổng Khê và Trần Bách Xuyên vẫn tiếp tục bày trận, một lúc sau, Hứa Tâm An lại nhỏ giọng hỏi: "Thật sự không thể cho tôi đi vệ sinh à?"
Trần Bách Xuyên đùng đùng nổi giận, cầm lấy chủy thủ đi thẳng đến bên giường, một dao định rạch mặt cô.
Hứa Tâm An liền thét chói ta: "Tất Phương, cứu tôi với!"
Tất Phương không trả lời.
Chủy thủ sượt qua mặt cô rồi cắm xuống gối, cắt đứt một đoạn tóc, khiến da đầu cô đau rát. Hứa Tâm An nổi da gà, cả người không khỏi run lên.
"Câm miệng!" Trần Bách Xuyên cảnh cáo cô lần nữa. "Không được giả vờ khóc, không được giở trò, ngoan ngoãn nằm yên đó, cấm lên tiếng."
Hứa Tâm An gật gật đầu.
Trần Bách Xuyên lui ra, chủy thủ vẫn cắm ở bên mặt Hứa Tâm An. Cô thấy lỗ tai hơi đau, không biết có phải bị rạch trúng không. Cô nghĩ thầm, vừa rồi nếu cô khóc cũng là khóc thật, có thể bình tĩnh được mới là giả. Nhưng chủy thủ vẫn cắm ở đó, cho dù là thật hay giả thì cô cũng không dám động đậy nữa.
[Tất Phương ơi Tất Phương, anh có nghe thấy tôi gọi không? Tất Phương, cứu tôi với!]
Đổng Khê khẽ lắc đầu với Trần Bách Xuyên, hắn cũng cắn chặt môi, biết rằng bản thân vừa rồi quá kích động.
Không được kích thích Hứa Tâm An, phải để tâm trạng cô ta ổn định, họ đã bàn bạc trước như vậy.
Trước đó khi gặp nguy hiểm trong ảo cảnh, Hứa Tâm An đột nhiên phát ra sức mạnh rất lớn khiến họ vô cùng kinh ngạc. Tuy cuối cùng đã biết đó là sức mạnh từ linh vũ, nhưng họ không muốn mạo hiểm, tránh xảy ra chuyện bất ngờ.
Ở một căn phòng khác, thuốc mê của Hứa Đức An vẫn chưa hết tác dụng ,ông vẫn đang ngủ say.
Một con chuột béo tròn chui vào phòng, sau khi đánh giá một lượt, nó men theo chân giường bò lên trên giường, tới bên cạnh Hứa Đức An, dùng móng cào nhẹ vào ông. Thấy ông không tỉnh lại, chuột béo nghĩ một hồi rồi nâng một ngón tay của ông lên, cắn mạnh.
Hứa Đức An run lên, rụt tay lại, choàng tỉnh. Ông còn mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một con chuột nhảy đến trước ngực, liền thét chói tai: "Chuột! Có chuột! Aaaa!"
Tiếng hét quá lớn pha lẫn kinh hãi, Hứa Tâm An ở phòng bên này còn ẩn ẩn nghe được. Đổng Khê dừng tay, dỏng tai lắng nghe, hỏi Trần Bách Xuyên, "Anh có nghe thấy gì không?"
"Chuột?" Trần Bách Xuyên ẩn ẩn nghe được từ này. "Mặc kệ ông ta, cửa sổ đều đã đóng chặt, đây là tầng hai, ông ta không chạy được đâu. Chúng ta tranh thủ thời gian, bày trận pháp trước đã."
Đổng Khê không nghe thấy phòng bên kia có động tĩnh gì nữa, không yên tâm, "ở nhà Hứa Tâm An có nuôi một con chuột yêu, em phải nhìn qua một chút."
Chẳng lẽ là béo tròn? Hứa Tâm An muốn xoay mặt lại nhìn thử, nhưng chủy thủ còn cắm ngay bên cạnh, cô không động đậy được.
Béo tròn đã mất tích mấy ngày, sao lại xuất hiện ở đây?
Không được, trước mắt cần phải chuyên tâm nghĩ đến Tất Phương đã.
[Tất Phương, Tất Phương, anh có nghe thấy không?]
Trần Bách Xuyên bỏ lá bùa trên tay xuống, nói với Đổng Khê: "Để anh sang đó, em ở đây đi."
Trần Bách Xuyên bước ra ngoài đi về phía căn phòng ở góc hành lang, dán tai vào cửa nghe ngóng, không có tiếng động gì cả. Hắn cắm chìa khóa vào ổ, không vội mở cửa mà nghiêng mình nép sang một bên, rồi đưa tay vặn tay nắm cửa, cánh cửa mở toang trong chớp mắt.
Hứa Đức An cầm ghế hét to lên rồi xông ra.
Trần Bách Xuyên nghiêng người, giơ chân đá vào bụng Hứa Đức An, chiếc ghế rơi xuống đất, ông kêu lên vì đau đớn, ngã lại vào trong phòng, ôm bụng không đứng dậy nổi. Trần Bách Xuyên lao vào phòng, tung quyền đánh ông.
"Ba!" Hứa Tâm An ở bên này nghe được, bất chấp chủy thủy ở bên cạnh, liều mạng giãy giụa hét lên: "Không được đánh ba tôi! Không được chạm vào ba tôi! Aaaa! Anh có nghe thấy không! Tên khốn cặn bã kia!"
Một lúc sau Trần Bách Xuyên quay lại, nói với Đổng Khê: "Anh đánh ngất ông ta, trói vào ghế bằng dây trói hồn rồi. Em yên tâm đi, anh kiểm tra rồi, không phát hiện Chuột yêu, có lẽ ông già đó nghĩ ra cách ngu ngốc ấy để lừa chúng ta sang."
Hắn nói xong, quay lại nhìn Hứa Tâm An đang nằm trên giường, hai mắt rưng rưng.
"Ông ta chưa chết." Trần Bách Xuyên lạnh lùng, "Nhưng nếu cô còn giở trò thì tôi không dám chắc."
Hứa Tâm An không thấy rõ mặt hắn, nhưng vẫn dùng sức trừng hắn, nói rành rọt: "Ngươi đánh ba ta! Ngươi chờ xem, ta không bỏ qua cho ngươi đâu."
Trần Bách Xuyên cười lạnh, không thèm quan tâm đến câu nói tàn nhẫn của cô.
Đổng Khê quay người đi, không dám nhìn Hứa Tâm An.
Hứa Tâm An hít thở sâu, cố nén khóc, nhắm mắt, thả lỏng đầu óc, tập trung hít thở. Cô nhất định phải bình tĩnh, không được bỏ cuộc, không được chịu thua. Tất Phương, tôi phải bình tĩnh đúng không? Anh không nghe thấy tôi gọi đúng không?
Bày trận xong xuôi, Trần Bách Xuyên và Đổng Khê ngồi xếp bằng ở hai góc cuối giường.
Hứa Tâm An không nhìn thấy bọn họ, cũng không nhìn thấy trận pháp, nhưng có thể cảm nhận được không khí trong phòng lạnh lẽo một cách quái dị, cảm giác đó càng lúc càng mãnh liệt. Tiếp đó cô nghe thấy Trần Bách Xuyên và Đổng Khê niệm chú, trên trần nhà xuất hiện một totem* sáng chói, hiện ra rõ ràng trước mắt Hứa Tâm An.
*Totem giáo hay vật tổ giáo là niềm tin rằng mỗi con người hay mỗi nhóm người (như thị tộc, bộ lạc) có một mối liên hệ hoặc kết nối tâm linh với vật thể khác như cây cối hoặc động vật, thường được gọi là "vật thể tinh thần" hay "tô-tem" (totem). Tô-tem hay vật tổ được cho là có tương tác với cá nhân, tập thể đó và đóng vai trò là biểu tượng hay biểu trưng của họ.
Totem này rất phức tạp, kích thước rất lớn, gần như che hết trần nhà. Đối diện đầu giường còn có một bùa chú phức tạp hình tròn, tam giác ở trung tâm bùa chú bắt đầu ngưng tụ một làn khói, kích thước mỗi lúc một lớn dần, mỗi lúc một cứng chắc hơn, màu sắc và thuộc tính gần giống như băng.
Hứa Tâm An nhìn đám khói đó, tim chợt đập mạnh. Cô thấy rõ ràng từng chi tiết, thậm chí đến cả từng sợi vân trên đó. Đúng là bệnh cận thị không ảnh hưởng đến cô khi cô nhìn thấy mấy thứ quái dị.
Trần Bách Xuyên và Đổng Khê tiếp tục lầm bầm niệm chú. Hứa Tâm An thấy bọ họ mới đúng là ồn ào.
Bỗng nhiên đám khói bay về phía cô, khiến cô theo bản năng muốn hét lên nhưng lại bị đám khói bao vây làm nghẹn lại, suýt thì nghẹt thở. Đám khói như sương như băng trói chặt cô lại.
Hứa Tâm An há to miệng, nhưng lại cảm giác hít thở không thông. Toàn thân bị cảm giác lạnh băng trói chặt, sức mạnh đó đè nặng lên ngực cô, như thể muốn ép vật gì đó ra ngoài.
Hứa Tâm An lạnh run lên, thở không ra hơi, khắp người đau đớn. Cô thống khổ muốn hét lên nhưng lại không thể thốt nên lời. Hứa Tâm An rất ghét bị lạnh, cô thích ấm áp, thích cảm giác Tất Phương dùng đôi cánh lửa ôm lấy cô, vừa ấm áp vừa hạnh phúc.
Trước mắt Hứa Tâm An bắt đầu kết sương mù, cô không nhìn rõ gì nữa, bên trong cơ thể dường như đang giao chiến, cô cố gắng giãy dụa, cả người run rẩy, hai chân đạp loạn, hai tay giật mạnh khiến cho còng sắt móc vào đầu giường kêu ầm ầm không dứt.
Lạnh quá, đau quá, Hứa Tâm An đau đến cong người lại, hét to "A!"