Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Khoảng thời gian giáp Tết này tiệm nến kinh doanh không tệ, Hứa Tâm An lại vô cùng thích kiếm tiền nên rất cố gắng gói hàng chuyển hàng, làm một số chương trình khuyến mãi trong tiệm,... nhằm bù lại tổn thất doanh thu do hôm qua đóng cửa nửa ngày. Tới giữa trưa, cô nhận được điện thoại của Hứa Đức An, ông đã đặt vé xong, sáng ngày kia sẽ về đến thành phố W. Hứa Tâm An nói sẽ đến sân bay đón ông. Hai ba con hết sức vui mừng, luôn miệng bảo gặp mặt nói sau, rồi nhanh chóng tắt máy để tiết kiệm tiền điện thoại.
Long Tử Vy thì liên tục gọi và nghe điện thoại, lên mạng điều tra tin tức.
Tối hôm qua Phương Thư Lượng lái xe suốt đêm sang tỉnh khác, tìm gặp một ông cụ thông hiểu sách cổ trong giới hàng ma, tìm kiếm ghi chép có liên quan đến "Dẫn hồn nhập nến".
Phù Lương ở lại công ty, lên mạng điều tra manh mối, thu thập, sửa sang lại các tư liệu.
Tần Hướng Vũ và Quách Tấn hôm nay ở trong thành phố liên lạc với người quen trong giới, không chỉ tiếp tục hỏi thăm tin tức của Trần Bách Xuyên mà còn tìm hiểu về Hà Nghĩa.
Hoàng Thiên Hạo liên hệ với bạn bè ở thành phố S để nghe ngóng tin tức.
Đổng Khê trở về ngõ Lục Ấm. Cô muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Trần Bách Xuyên và Đại sư huynh.
Cả ngày nay sóng yên biển lặng, tối đến mọi người họp mặt tại nhà Hứa Tâm An, những ai không đến được thì gọi điện thoại, thông báo tiến triển.
Hứa Tâm An không giúp được gì nên thấy áy náy vô cùng. Chờ mọi người tan họp, cô liền lôi đống sách hàng ma và pháp khí Long Tử Vy tặng ra học. Cũng không biết tại sao, có lẽ do có Long Tử Vy ở bên cạnh tạo áp lực, cô bỗng thấy mình có thể đọc hiểu được.
Long Tử Vy hướng dẫn một vài kĩ thuật cho cô, ngày cứ như vậy trôi qua.
Trước khi đi ngủ Hứa Tâm An đem quần áo ra phơi, nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Tất Phương biến ra đom đóm, ánh sáng lấp lánh, đẹp không kém sao trời. Đến tận lúc lên giường đi ngủ cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này, thật hi vọng trước mắt sẽ xuất hiện những con "đom đóm" ấy.
Rồi cô bỗng nhận ra, không phải cô muốn thấy đom đóm, cô nhớ Tất Phương.
Bốn năm giờ chiều ngày hôm sau, Đổng Khê đến cửa tiệm, mang theo tin tức mới: "Hôm nay tôi lén quan sát đại sư huynh, buổi chiều anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, còn cố ý che giấu, tránh đi chúng tôi. Tôi lén nghe trộm, chỉ nghe được vài câu, anh ấy nói "Lấy được chưa? Vậy thì đủ rồi. Không cần lo về Hứa Tâm An nữa, bên cô ta khá phiền phức, nhiều người như vậy, quá nguy hiểm. Bây giờ đủ thì tốt rồi..." Những lời sau đó tôi nghe không rõ, hình như anh ấy phát hiện ra có người nghe lén, nên tôi vội vàng trốn đi."
Long Tử Vy cả kinh: "'Lấy được rồi', 'đủ rồi' là có ý gì? Trần Bách Xuyên lại gây án sao?"
Đổng Khê nói: "Tôi nghe giống như có ý đó, hay là bọn họ biết không thể ra tay với Tâm An nên đã chuyển mục tiêu? Mục đích của họ là cường hồn, hoặc là cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, có lẽ Trần Bách Xuyên đã có sẵn danh sách."
Hứa Tâm An nói chen vào: "Thật là kỳ quái, đại sư huynh của cô còn gọi điện nhắc tôi cẩn thận, nói là Trần Bách Xuyên không buông tha cho tôi đâu."
Đổng Khê: "Nhưng thực tế Trần Bách Xuyên lại rời đi, không phải sao? Có lẽ hắn về thành phố S để ra tay cũng nên."
"Nếu vậy thì kế hoạch của hắn nhất định rất gấp gáp, nếu không hắn sẽ không bỏ qua Tâm An mà đi tìm mục tiêu khác nhanh như thế. Hắn lấy đủ hồn phách rồi nhất định còn kế hoạch khác." Long Tử Vy nói.
"Đáng tiếc chúng ta không có chút manh mối nào về mục đích của hắn. Tôi do dự cả ngày không biết có nên nói với sư phụ để ông hỏi đại sư huynh hay không, nhưng lại sợ sư phụ không muốn quan tâm chuyện này, hoặc là ông sẽ đứng về phía đại sư huynh, vì ông cũng khá thích Trần Bách Xuyên. Lỡ mà như vậy thì tôi sẽ bị đại sư huynh chú ý, như thế càng bất lợi." Đổng Khê ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hay là chúng ta thử điều tra xem thành phố S có xảy ra chuyện lạ gì không trước..."
Còn chưa dứt lời thì Hoàng Thiên Hạo gọi điện tới, anh ta nói bạn anh ta ở thành phố S báo hôm qua có một chủ tiệm nến đột ngột chết trong tiệm, trên người không có bất kì vết thương nào, cũng không có bệnh nặng. Có người chứng kiến nói đã nhìn thấy rắn, sau đó lại không tìm được con rắn nào cả.
"Chủ tiệm nến sao?" Long Tử Vy và Đổng Khê liền nhìn nhau.
"Tôi đã nhờ bạn bè đi điều tra lịch sử của cửa tiệm đó, Trần Bách Xuyên mới trở về đã xảy ra chuyện, đúng là quá trùng hợp. Người trong giới ở thành phố S nói là bị đoạt hồn, lại có người đồn cửa tiệm cũ của Trần Bách Xuyên có bày bố trận pháp. Tuy nhiên bạn tôi vẫn chưa đến xem xét hiện trường, cũng không nhìn thấy thi thể, chỉ nghe nói thôi."Hoàng Thiên Hạo tiếp tục: "Theo tôi nghĩ, Trần Bách Xuyên đột nhiên đóng cửa tiệm rời khỏi quê nhà nhất định là vì có chuyện gì đó, trước đó chắc chắn hắn đã phát hiện ra gì đó, có lẽ vì vậy mới xuất hiện kế hoạch này, cần phải thu thập cường hồn ở khắp nơi. Bây giờ, tất cả đã đầy đủ, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, liền trở về để thực hiện kế hoạch. Tôi nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến."
Long Tử Vy nhíu mày, quả thật cần phải đến đó một chuyến. Lời của Hà Nghĩa và chuyện đã xảy ra ở thành phố S đều trùng khớp. Anh ta nói đã lấy đủ, có phải đồng nghĩa với việc kế hoạch của Trần Bách Xuyên sắp thực hiện được rồi không?
Long Tử Vy nhanh chóng tính toán: "Đổng Khê, cô ở lại thành phố W, đừng để đại sư huynh của cô nghi ngờ, tránh việc anh ta báo tin cho Trần Bách Xuyên. Tôi với Thiên Hạo sẽ đến thành phố S một chuyến tìm hiểu tình hình."
"Không thành vấn đề." Đổng Khê ngay lập tức đồng ý.
"Trước mắt chắc Tâm An sẽ không gặp nguy hiểm, để đề phòng bất trắc mong cô đến ở cùng con bé, chủ yếu là buổi tối, trong nhà không có ai, đám Phù Lương là đàn ông, không tiện cho lắm."
"Yên tâm đi, buổi tối tôi sẽ đến ở cùng với Tâm An."
Hứa Tâm An không có ý kiến gì, trên thực tế cô nghĩ không cần người ở cùng cũng không sao, cô gan lớn, ở một mình cũng không sợ. Ba cô sắp về, trong nhà sẽ không thiếu người.
Long Tử Vy gọi điện cho Phù Lương bảo anh ta đặt vé máy bay giúp bà và Hoàng Thiên Hạo, lại dặn dò đám người trong công ty vừa điều tra vừa chăm sóc Hứa Tâm An. Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, sáng sớm hôm sau Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo bay đến thành phố S.
Đổng Khê giữ lời hứa, tối hôm đó đến cửa tiệm ở cùng Hứa Tâm An, còn đem theo quần áo thay để ngủ qua đêm làm Hứa Tâm An thấy rất ngại. Nhưng con người Đổng Khê rất hòa đồng, tính tình lại dễ chịu nên lập tức quen thuộc, hai người cười nói với nhau suốt buổi, thật mau hòa hợp.
Đổng Khê dạy một vài pháp thuật sơ đẳng cho Hứa Tâm An. Hứa Tâm An không hiểu, Đổng Khê vẫn kiên nhẫn giảng dạy. Đổng Khê còn kể rất nhiều chuyện thú vị về quá trình học pháp thuật, bắt yêu diệt ma của mình, Hứa Tâm An chăm chú lắng nghe khiến Đổng Khê cười cô to gan, không ngờ lại không sợ yêu quái.
Nhắc đến yêu quái, Hứa Tâm An chợt nhớ đến béo tròn. Cả ngày nay cô không thấy nó đến ăn cơm. Có điều Hứa Tâm An cũng không để ý, có lẽ nó đi chơi xa, hoặc bị Tất Phương dọa sợ quá, đang cố gắng tìm đồng loại nghe ngóng tin tức.
Cô không hề biết béo tròn từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn, hớn hở chạy đến. Vừa bước chân tới cửa, biến thành hình người chuẩn bị bấm chuông thì toàn thân cứng đờ, sợ hãi nhón chân bước lui về phía sau, được vài bước thì vội vàng biến thành hình chuột chạy biến đi.
Buổi tối, Hứa Tâm An ngủ không ngon, nghĩ đến việc sáng mai có thể gặp được ba trong lòng liền kích động. Hơn nữa, cô lại nhớ Tất Phương.
Không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, đã tìm được Giao Long chưa? Có cơm ăn không? Nơi đó có xa lắm không? Máy bay có tới được không? Có xe lửa không? Anh ta lười như vậy, đi xa nhất định vất vả lắm?
Hứa Tâm An nghĩ mãi, đột nhiên phát hiện mình không ở trong phòng ngủ mà đang nằm trên một cành cổ thụ to lớn, xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn thấy phía trên là bầu trời đầy sao.
Hứa Tâm An giật mình, cứ tưởng mình lại rơi vào trong ảo cảnh. Cô bật dậy, lại nghe bên cạnh có người nói: "Cô lại lẩm bẩm gì đó?"
Tất Phương?
Hứa Tâm An quay lại, đúng là Tất Phương, anh ta đang ngồi cạnh cô với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Là anh thật hay chỉ là ảo cảnh? Hay tôi đang nằm mơ?" Hứa Tâm An bình tĩnh hỏi.
"Cô nói xem?" Tất Phương nhíu mày, "Chẳng lẽ cô thường xuyên mơ thấy ta?"
Hứa Tâm An đưa tay véo mạnh vào mặt anh ta làm Tất Phương kêu lớn, quay mặt tránh đi.
"Xem ra đúng là thật rồi."
Tất Phương véo lại cô.
Đau quá! Hứa Tâm An dùng sức đấm mạnh vào anh ta.
Quả nhiên là thật.
"Nhưng vẫn có thể là ảo cảnh. Cảm giác bị công kích trong ảo cảnh cũng chân thật lắm."
"Ảo cảnh cái đầu cô". Tất Phương kéo sợi dây chuyền trên cổ cô, lấy phiến lông vũ ra khỏi cổ áo, "Cô đeo linh vũ của ta, cho nên chúng ta có thể cảm ứng với nhau. Ta nghe thấy cô đang nhắc tôi, cứ lải nhải suốt không thôi."
Hứa Tâm An không mặc áo trong, phiến lông vũ phiết qua ngực khiến mặt cô đỏ bừng. Cô nắm tay đấm Tất Phương: "Nói gì thì nói, đụng tay đụng chân cái gì."
"Rốt cuộc là ai đụng tay đụng chân?" Anh ta mới là người bị đánh đấy!
Hứa Tâm An đánh xong cảm thấy vô cùng thoải mái, hỏi: "Đây là đâu thế?"
"Núi Bạch Kim." Tất Phương xoa xoa cánh tay. Đồ bạo lực.
"Đẹp quá." Hứa Tâm An ngồi trên cây nhìn cảnh đêm trong rừng rậm mênh mông bát ngát, bóng cây và sao bầu trời hợp lại thành một, vô cùng tươi đẹp, "Tôi chưa từng nhìn thấy bầu trời sao đẹp thế này. Có điều lạnh quá." Cô chỉ mặc mỗi áo ngủ nên nổi hết cả da gà lên.
Tất Phương nghe cô kêu lạnh, "soạt" một cái, sau lưng hiện ra đôi cánh lửa rực rỡ bao bọc lấy Hứa Tâm An, kéo cô lại gần anh. Hứa Tâm An lập tức thấy ấm áp, thoải mái dựa vào anh ta.
"Sao tôi lại đến đây?"
"Chúng ta cảm ứng lẫn nhau, ý thức của cô có thể đi vào không gian của tôi, cô có thể thấy được những gì tôi thấy."
"Cho nên thật ra bây giờ tôi đang nằm ngủ trong phòng đúng không?"
"Đúng vậy, cô không có cảm giác gì sao?"
"Không có, nhưng có thể nhìn thấy cảnh này quả thực rất thần kì."
"Cô có thể đem cảnh vật đổi trở về không gian của cô."
"Có thể sao?" Hứa Tâm An bật cười, cô thấy khá thú vị, "Như vậy chúng ta không phải ở trên cây nói chuyện, mà là ở phòng ngủ đúng không?"
"Đúng vậy." Tất Phương giúp cô gỡ những lọn tóc vương hai bên má.
"Làm như thế nào?"
Long Tử Vy thì liên tục gọi và nghe điện thoại, lên mạng điều tra tin tức.
Tối hôm qua Phương Thư Lượng lái xe suốt đêm sang tỉnh khác, tìm gặp một ông cụ thông hiểu sách cổ trong giới hàng ma, tìm kiếm ghi chép có liên quan đến "Dẫn hồn nhập nến".
Phù Lương ở lại công ty, lên mạng điều tra manh mối, thu thập, sửa sang lại các tư liệu.
Tần Hướng Vũ và Quách Tấn hôm nay ở trong thành phố liên lạc với người quen trong giới, không chỉ tiếp tục hỏi thăm tin tức của Trần Bách Xuyên mà còn tìm hiểu về Hà Nghĩa.
Hoàng Thiên Hạo liên hệ với bạn bè ở thành phố S để nghe ngóng tin tức.
Đổng Khê trở về ngõ Lục Ấm. Cô muốn tìm hiểu mối quan hệ giữa Trần Bách Xuyên và Đại sư huynh.
Cả ngày nay sóng yên biển lặng, tối đến mọi người họp mặt tại nhà Hứa Tâm An, những ai không đến được thì gọi điện thoại, thông báo tiến triển.
Hứa Tâm An không giúp được gì nên thấy áy náy vô cùng. Chờ mọi người tan họp, cô liền lôi đống sách hàng ma và pháp khí Long Tử Vy tặng ra học. Cũng không biết tại sao, có lẽ do có Long Tử Vy ở bên cạnh tạo áp lực, cô bỗng thấy mình có thể đọc hiểu được.
Long Tử Vy hướng dẫn một vài kĩ thuật cho cô, ngày cứ như vậy trôi qua.
Trước khi đi ngủ Hứa Tâm An đem quần áo ra phơi, nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng Tất Phương biến ra đom đóm, ánh sáng lấp lánh, đẹp không kém sao trời. Đến tận lúc lên giường đi ngủ cô vẫn còn nghĩ đến chuyện này, thật hi vọng trước mắt sẽ xuất hiện những con "đom đóm" ấy.
Rồi cô bỗng nhận ra, không phải cô muốn thấy đom đóm, cô nhớ Tất Phương.
Bốn năm giờ chiều ngày hôm sau, Đổng Khê đến cửa tiệm, mang theo tin tức mới: "Hôm nay tôi lén quan sát đại sư huynh, buổi chiều anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, còn cố ý che giấu, tránh đi chúng tôi. Tôi lén nghe trộm, chỉ nghe được vài câu, anh ấy nói "Lấy được chưa? Vậy thì đủ rồi. Không cần lo về Hứa Tâm An nữa, bên cô ta khá phiền phức, nhiều người như vậy, quá nguy hiểm. Bây giờ đủ thì tốt rồi..." Những lời sau đó tôi nghe không rõ, hình như anh ấy phát hiện ra có người nghe lén, nên tôi vội vàng trốn đi."
Long Tử Vy cả kinh: "'Lấy được rồi', 'đủ rồi' là có ý gì? Trần Bách Xuyên lại gây án sao?"
Đổng Khê nói: "Tôi nghe giống như có ý đó, hay là bọn họ biết không thể ra tay với Tâm An nên đã chuyển mục tiêu? Mục đích của họ là cường hồn, hoặc là cường hồn của chủ tiệm Tìm Chết, có lẽ Trần Bách Xuyên đã có sẵn danh sách."
Hứa Tâm An nói chen vào: "Thật là kỳ quái, đại sư huynh của cô còn gọi điện nhắc tôi cẩn thận, nói là Trần Bách Xuyên không buông tha cho tôi đâu."
Đổng Khê: "Nhưng thực tế Trần Bách Xuyên lại rời đi, không phải sao? Có lẽ hắn về thành phố S để ra tay cũng nên."
"Nếu vậy thì kế hoạch của hắn nhất định rất gấp gáp, nếu không hắn sẽ không bỏ qua Tâm An mà đi tìm mục tiêu khác nhanh như thế. Hắn lấy đủ hồn phách rồi nhất định còn kế hoạch khác." Long Tử Vy nói.
"Đáng tiếc chúng ta không có chút manh mối nào về mục đích của hắn. Tôi do dự cả ngày không biết có nên nói với sư phụ để ông hỏi đại sư huynh hay không, nhưng lại sợ sư phụ không muốn quan tâm chuyện này, hoặc là ông sẽ đứng về phía đại sư huynh, vì ông cũng khá thích Trần Bách Xuyên. Lỡ mà như vậy thì tôi sẽ bị đại sư huynh chú ý, như thế càng bất lợi." Đổng Khê ngừng một chút rồi nói tiếp, "Hay là chúng ta thử điều tra xem thành phố S có xảy ra chuyện lạ gì không trước..."
Còn chưa dứt lời thì Hoàng Thiên Hạo gọi điện tới, anh ta nói bạn anh ta ở thành phố S báo hôm qua có một chủ tiệm nến đột ngột chết trong tiệm, trên người không có bất kì vết thương nào, cũng không có bệnh nặng. Có người chứng kiến nói đã nhìn thấy rắn, sau đó lại không tìm được con rắn nào cả.
"Chủ tiệm nến sao?" Long Tử Vy và Đổng Khê liền nhìn nhau.
"Tôi đã nhờ bạn bè đi điều tra lịch sử của cửa tiệm đó, Trần Bách Xuyên mới trở về đã xảy ra chuyện, đúng là quá trùng hợp. Người trong giới ở thành phố S nói là bị đoạt hồn, lại có người đồn cửa tiệm cũ của Trần Bách Xuyên có bày bố trận pháp. Tuy nhiên bạn tôi vẫn chưa đến xem xét hiện trường, cũng không nhìn thấy thi thể, chỉ nghe nói thôi."Hoàng Thiên Hạo tiếp tục: "Theo tôi nghĩ, Trần Bách Xuyên đột nhiên đóng cửa tiệm rời khỏi quê nhà nhất định là vì có chuyện gì đó, trước đó chắc chắn hắn đã phát hiện ra gì đó, có lẽ vì vậy mới xuất hiện kế hoạch này, cần phải thu thập cường hồn ở khắp nơi. Bây giờ, tất cả đã đầy đủ, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, liền trở về để thực hiện kế hoạch. Tôi nghĩ chúng ta nên đến đó một chuyến."
Long Tử Vy nhíu mày, quả thật cần phải đến đó một chuyến. Lời của Hà Nghĩa và chuyện đã xảy ra ở thành phố S đều trùng khớp. Anh ta nói đã lấy đủ, có phải đồng nghĩa với việc kế hoạch của Trần Bách Xuyên sắp thực hiện được rồi không?
Long Tử Vy nhanh chóng tính toán: "Đổng Khê, cô ở lại thành phố W, đừng để đại sư huynh của cô nghi ngờ, tránh việc anh ta báo tin cho Trần Bách Xuyên. Tôi với Thiên Hạo sẽ đến thành phố S một chuyến tìm hiểu tình hình."
"Không thành vấn đề." Đổng Khê ngay lập tức đồng ý.
"Trước mắt chắc Tâm An sẽ không gặp nguy hiểm, để đề phòng bất trắc mong cô đến ở cùng con bé, chủ yếu là buổi tối, trong nhà không có ai, đám Phù Lương là đàn ông, không tiện cho lắm."
"Yên tâm đi, buổi tối tôi sẽ đến ở cùng với Tâm An."
Hứa Tâm An không có ý kiến gì, trên thực tế cô nghĩ không cần người ở cùng cũng không sao, cô gan lớn, ở một mình cũng không sợ. Ba cô sắp về, trong nhà sẽ không thiếu người.
Long Tử Vy gọi điện cho Phù Lương bảo anh ta đặt vé máy bay giúp bà và Hoàng Thiên Hạo, lại dặn dò đám người trong công ty vừa điều tra vừa chăm sóc Hứa Tâm An. Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, sáng sớm hôm sau Long Tử Vy và Hoàng Thiên Hạo bay đến thành phố S.
Đổng Khê giữ lời hứa, tối hôm đó đến cửa tiệm ở cùng Hứa Tâm An, còn đem theo quần áo thay để ngủ qua đêm làm Hứa Tâm An thấy rất ngại. Nhưng con người Đổng Khê rất hòa đồng, tính tình lại dễ chịu nên lập tức quen thuộc, hai người cười nói với nhau suốt buổi, thật mau hòa hợp.
Đổng Khê dạy một vài pháp thuật sơ đẳng cho Hứa Tâm An. Hứa Tâm An không hiểu, Đổng Khê vẫn kiên nhẫn giảng dạy. Đổng Khê còn kể rất nhiều chuyện thú vị về quá trình học pháp thuật, bắt yêu diệt ma của mình, Hứa Tâm An chăm chú lắng nghe khiến Đổng Khê cười cô to gan, không ngờ lại không sợ yêu quái.
Nhắc đến yêu quái, Hứa Tâm An chợt nhớ đến béo tròn. Cả ngày nay cô không thấy nó đến ăn cơm. Có điều Hứa Tâm An cũng không để ý, có lẽ nó đi chơi xa, hoặc bị Tất Phương dọa sợ quá, đang cố gắng tìm đồng loại nghe ngóng tin tức.
Cô không hề biết béo tròn từ xa đã ngửi thấy mùi thức ăn, hớn hở chạy đến. Vừa bước chân tới cửa, biến thành hình người chuẩn bị bấm chuông thì toàn thân cứng đờ, sợ hãi nhón chân bước lui về phía sau, được vài bước thì vội vàng biến thành hình chuột chạy biến đi.
Buổi tối, Hứa Tâm An ngủ không ngon, nghĩ đến việc sáng mai có thể gặp được ba trong lòng liền kích động. Hơn nữa, cô lại nhớ Tất Phương.
Không biết bây giờ anh ta đang ở đâu, đã tìm được Giao Long chưa? Có cơm ăn không? Nơi đó có xa lắm không? Máy bay có tới được không? Có xe lửa không? Anh ta lười như vậy, đi xa nhất định vất vả lắm?
Hứa Tâm An nghĩ mãi, đột nhiên phát hiện mình không ở trong phòng ngủ mà đang nằm trên một cành cổ thụ to lớn, xuyên qua cành lá rậm rạp, nhìn thấy phía trên là bầu trời đầy sao.
Hứa Tâm An giật mình, cứ tưởng mình lại rơi vào trong ảo cảnh. Cô bật dậy, lại nghe bên cạnh có người nói: "Cô lại lẩm bẩm gì đó?"
Tất Phương?
Hứa Tâm An quay lại, đúng là Tất Phương, anh ta đang ngồi cạnh cô với vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Là anh thật hay chỉ là ảo cảnh? Hay tôi đang nằm mơ?" Hứa Tâm An bình tĩnh hỏi.
"Cô nói xem?" Tất Phương nhíu mày, "Chẳng lẽ cô thường xuyên mơ thấy ta?"
Hứa Tâm An đưa tay véo mạnh vào mặt anh ta làm Tất Phương kêu lớn, quay mặt tránh đi.
"Xem ra đúng là thật rồi."
Tất Phương véo lại cô.
Đau quá! Hứa Tâm An dùng sức đấm mạnh vào anh ta.
Quả nhiên là thật.
"Nhưng vẫn có thể là ảo cảnh. Cảm giác bị công kích trong ảo cảnh cũng chân thật lắm."
"Ảo cảnh cái đầu cô". Tất Phương kéo sợi dây chuyền trên cổ cô, lấy phiến lông vũ ra khỏi cổ áo, "Cô đeo linh vũ của ta, cho nên chúng ta có thể cảm ứng với nhau. Ta nghe thấy cô đang nhắc tôi, cứ lải nhải suốt không thôi."
Hứa Tâm An không mặc áo trong, phiến lông vũ phiết qua ngực khiến mặt cô đỏ bừng. Cô nắm tay đấm Tất Phương: "Nói gì thì nói, đụng tay đụng chân cái gì."
"Rốt cuộc là ai đụng tay đụng chân?" Anh ta mới là người bị đánh đấy!
Hứa Tâm An đánh xong cảm thấy vô cùng thoải mái, hỏi: "Đây là đâu thế?"
"Núi Bạch Kim." Tất Phương xoa xoa cánh tay. Đồ bạo lực.
"Đẹp quá." Hứa Tâm An ngồi trên cây nhìn cảnh đêm trong rừng rậm mênh mông bát ngát, bóng cây và sao bầu trời hợp lại thành một, vô cùng tươi đẹp, "Tôi chưa từng nhìn thấy bầu trời sao đẹp thế này. Có điều lạnh quá." Cô chỉ mặc mỗi áo ngủ nên nổi hết cả da gà lên.
Tất Phương nghe cô kêu lạnh, "soạt" một cái, sau lưng hiện ra đôi cánh lửa rực rỡ bao bọc lấy Hứa Tâm An, kéo cô lại gần anh. Hứa Tâm An lập tức thấy ấm áp, thoải mái dựa vào anh ta.
"Sao tôi lại đến đây?"
"Chúng ta cảm ứng lẫn nhau, ý thức của cô có thể đi vào không gian của tôi, cô có thể thấy được những gì tôi thấy."
"Cho nên thật ra bây giờ tôi đang nằm ngủ trong phòng đúng không?"
"Đúng vậy, cô không có cảm giác gì sao?"
"Không có, nhưng có thể nhìn thấy cảnh này quả thực rất thần kì."
"Cô có thể đem cảnh vật đổi trở về không gian của cô."
"Có thể sao?" Hứa Tâm An bật cười, cô thấy khá thú vị, "Như vậy chúng ta không phải ở trên cây nói chuyện, mà là ở phòng ngủ đúng không?"
"Đúng vậy." Tất Phương giúp cô gỡ những lọn tóc vương hai bên má.
"Làm như thế nào?"