Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
"Không sao đâu, chúng tôi tin cô." Phương Thư Lượng đứng ra giảng hòa.
Long Tử Vy cũng gật đầu: "Chuyện này không liên quan đến cô, chúng ta đã quen biết nhiều năm, cùng vào sinh ra tử, dĩ nhiên là ta tin cô rồi."
Đồng Khê thở phào nhẹ nhõm, "Tôi thấy có lẽ đây không phải là ý của sư phụ, nếu không thì ông ấy sẽ chẳng kể chuyện Trần Bách Xuyên đã từng đến tìm ông, còn bảo tôi nói những chuyện này với mọi người, và đích thân gặp Tâm An. Hơn nữa, hôm nay sau khi mọi người đi khỏi, đại sư huynh hỏi tôi một câu, "Rốt cuộc muội đứng về phía nào?"
Đổng Khê nhìn mọi người rồi nói tiếp: "Tôi nói với anh ấy "Dĩ nhiên là muội nghe lời sư phụ.", nghe xong anh ấy đi mất."
Hoàng Thiên Hạo nói: "Đại sư huynh của cô kỳ quái thật. Hôm nay Long tỷ và Tâm An ở chỗ sư phụ cô, anh ta không hề nhắc đến chuyện anh ta đến căn nhà ma giúp Trần Bách Xuyên bố trí kết giới, cuối cùng lại bị chúng ta phát hiện ra,... Nếu chúng ta không phát hiện ra chuyện này, chẳng biết anh ta còn giúp Trần Bách Xuyên làm những chuyện gì nữa."
"Hơn nữa sao anh ta lại nói chuyện thừa kế sa bàn với Tâm An trong khi anh ta mới là đại đệ tử?" Quách Tấn cũng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Đổng Khê nghĩ một hồi rồi nói: "Trần Bách Xuyên biết chắc chắn chúng ta sẽ đến nơi ở của hắn nên cố ý bày kết giới ảo cảnh như thế, mục đích để chúng ta tiếp tục tìm kiếm hắn trong thành phố. Đại sư huynh còn gọi điện cho Tâm An nói Trần Bách Xuyên sẽ không buông tha cho cô ấy..."
"Như vậy chúng ta sẽ tập trung chú ý tìm kiếm trong thành phố, dựa vào manh mối của kết giới để tìm kiếm Trần Bách Xuyên, bảo vệ Tâm An." Long Tử Vy tiếp lời.
"Nhưng thực tế hắn đã rời đi." Phù Lương lên tiếng, anh ta đã kiểm tra, Trần Bách Xuyên quả thật đã lên máy bay.
"Nói vậy, chắc chắn hắn có mục đích khác, không muốn người khác tra được tung tích gây cản trở hành động của mình."
Đổng Khê nói: "Hay là tôi đến thành phố S điều tra một chuyến. Hắn tốn nhiều công sức như thế nhất định đang mưu tính chuyện quan trọng, chúng ta phải ngăn cản hắn."
Long Tử Vy lại nói: "Không, cô nên ở lại đây thì hơn. Cô có thể tiếp cận sư phụ và sư huynh, chỉ có cô mới biết bọn họ đang làm gì. Chuyện sư huynh cô giúp Trần Bách Xuyên bày bố kết giới chúng ta tạm thời đừng nhắc đến nữa. Anh ta vẫn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra, vậy cô vẫn có thể tiếp tục nghe ngóng tin tức. Có lẽ sư huynh cô biết rốt cuộc Trần Bách Xuyên có kế hoạch gì?"
Đổng Khê nghĩ một hồi gật đầu: "Cũng được. Bên phía Đại sư huynh cứ giao cho tôi."
Mọi người sắp xếp lại tin tức và phân công công việc. Thành phố S, Giao Long, chủ tiệm Tìm Chết, "Dẫn hồn nhập nến", những chuyện này chắc chắn có liên quan với nhau.
Đột nhiên Tất Phương nói: "Mọi người chắc chắn Trần Bách Xuyên đã rời khỏi đây rồi đúng không?"
"Đúng." Mọi người gật đầu.
Tất Phương nói: "Vậy ta đi tìm Giao Long." Anh ta nhìn Long Tử Vy: "Bà chăm sóc Hứa Tâm An mấy ngày được chứ?"
"Đương nhiên." Long Tử Vy gật đầu. Nếu Tất Phương chịu ra tay giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn.
"Anh yên tâm đi." Hứa Tâm An cũng nói, "Đi sớm về sớm."
Tối hôm đó Hứa Tâm An ngủ không yên giấc, dường như có rất nhiều sương mù bao trùm cô, nhưng cũng có rất nhiều ánh nến rực rỡ đang soi đường giúp cô. Dường như trong mơ đã xảy ra chuyện gì đó, dường như lại không có chuyện gì xảy ra cả. Cô cảm giác như mình tỉnh giấc mấy lần, lại cảm giác trong lòng như thiếu mất điều gì.
Khoảng hơn năm giờ sáng, điện thoại cô bỗng reo lên, Hứa Tâm An cả đêm ngủ không ngon, bực bội nhìn vào điện thoại, vừa nhìn liền hét lớn, vội vàng bắt máy: "Ba!!!"
"Con gái!!!" Đầu bên kia Hứa Đức An cũng hét lớn.
"Ba!!!" Hứa Tâm An kích động muốn khóc.
"Con gái!!!" Hứa Đức An tiếp tục hét lớn. "Ba đã đọc thư của con rồi. Con gái ngoan, ba không cố ý giấu con đâu."
Đó là về chuyện thân thế của cô, Hứa Tâm An vội nói: "Con biết, con biết. Ba là tốt nhất."
"Ừ, ừ. Con cũng tốt nhất." Khen nhau còn không thấy ngượng mồm. Hứa Đức An lại nói: "Ba sẽ nhanh chóng trở về, con yên tâm, yêu ma quỷ quái gì cũng không cần sợ, có ba ở đây."
Nói xong, hai ba con cùng trầm mặc. Thật sao? Yêu ma quỷ quái mà đến thì ba giúp được gì sao?
"Tóm lại ba sẽ lập tức trở về."
"Vâng, ba nhớ chú ý an toàn."
"Tiền điện thoại đắt lắm, ba cúp máy đây." Gặp chuyện lớn vẫn không quên tiết kiệm, "Tóm lại ba sẽ lập tức đặt vé, đi xe lửa rồi máy bay, mấy ngày nữa là tới nhà."
"Ba đặt vé xong xuôi thì báo cho con, con ra sân bay đón ba."
"Được rồi, được rồi." Nói rồi thực hiện chính sách tiết kiệm, cùng cúp máy.
Hứa Tâm An vô cùng kích động, chạy ra khỏi phòng hét lớn: "Tất Phương, Tất Phương, ba tôi sắp về rồi, ông ấy không sao, không có việc gì, hôm nay ông ấy sẽ đặt vé trở về."
Ơ, trong phòng không có Tất Phương. Sao anh ta lại dậy sớm thế?
Hứa Tâm An giữ nguyên kích động chạy ra phòng khách tiếp tục hét: "Tất Phương, Tất Phương, ba tôi..."
Chạy đến phòng khách, quả nhiên thấy anh ta ở đây. Hứa Tâm An vui mừng hớn hở chạy đến ôm chặt anh ta: "Ba tôi gọi điện, ông ấy sắp về rồi."
Nói xong cô mới phát hiện hình như Tất Phương vừa đi đâu đó về: "Ủa, anh ra ngoài sao?"
"Ừ." Tất Phương thuận tay ôm lấy cô, giúp cô gỡ tóc rối trên mặt, "Ba cô về thì tốt, cô có thể yên tâm rồi."
"Đúng vậy. Mà anh đi đâu về đó?" Hứa Tâm An có chút lo lắng.
"Hỏi thăm bạn bè cũ về chuyện của Giao Long một chút."
"Có manh mối gì không?"
"Không có. Mọi người không ai có tin tức của anh ta, lần cuối cùng nhìn thấy anh ta là ở núi Bạch Kim, cách đây 300 năm rồi. Tôi định đến núi Bạch Kim xem thử."
"Chỗ đó ở đâu?" Hứa Tâm An hỏi
"Cách đây khá xa, không thể đưa cô theo được."
"Tôi có nói muốn đi sao?" Hứa Tâm An đỏ mặt: "Tôi còn phải trông cửa hàng kiếm tiền nữa, nếu không hằng ngày anh ăn nhiều như thế làm sao tôi nuôi nổi chứ."
Tất Phương nghe thế chợt bật cười.
Hứa Tâm An xua tay: "Anh muốn đi thì mau đi đi, đi sớm về sớm. Còn kịp về ăn cơm tất niên nữa."
"Ừ ừ, còn phải về để kịp ăn cơm tất niên." Tất Phương phụ họa theo.
Hứa Tâm An đột nhiên thấy ngượng ngùng, vì thế bổ sung: "Cũng không phải tôi mong anh về đâu mà là ba tôi đó, lúc trước ông ấy nghe tôi nói trong tiệm có yêu quái thì vô cùng kích động. Cả đời ông chưa từng gặp được yêu quái thật sự đâu..."
Tất Phương: "..."
"Đến lúc ông thấy anh, muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung, anh nên phối hợp một chút."
Tất Phương: "..."
Hứa Tâm An nhìn anh ta, hắng giọng nói: "Cho nên anh phải chú ý cẩn thận, nhanh chóng trở về."
"Ta là thần." Tất Phương so đo muốn sửa lại: "Tên chuột béo kia mới là yêu quái."
"À". Hứa Tâm An thấy chẳng khác là bao, "Vậy anh và béo tròn đều ở đây, ba tôi vừa được thấy yêu quái vừa được gặp thần, nhất định rất vui."
Tất Phương: "..." Sao anh ta lại bị đánh đồng với tên chuột yêu nhỏ bé mới có 300 năm đạo hạnh đó chứ!
"Đến lúc ông thấy hai người, muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung, hai người nên phối hợp một chút."
Tất Phương: "..." Ai muốn ký tên, ta là thần. Loài người các ngươi có thể có thái độ tôn trọng thần một chút không?
"Được rồi, được rồi, đừng xị mặt nữa, mau đi đi."
"Không cần đuổi ta."
"Tôi đâu có đuổi anh, là đang thúc giục anh mau trở về."
Thái độ này khiến Tất Phương không muốn đi, nhưng Giao Long là manh mối quan trọng, cũng là người bạn hiếm hoi của Tất Phương trong thần giới, hiện giờ Giao Long có khả năng đang gặp rắc rối, bất luận thế nào Tất Phương cũng phải tìm hiểu.
"Được rồi, lát nữa ta sẽ đi." Đúng là nên đi sớm về sớm.
Trước khi đi còn có không ít chuyện cần dặn dò.
"Nhớ chuẩn bị những món ta thích ăn."
"Được rồi."
"Cô còn nợ ta hai chiếc máy chơi game, mấy ngày này tiện thể đi xem xem cái nào chơi vui thì mua, để lúc ta về có thể chơi luôn."
Hứa Tâm An: "..."
"Đúng rồi, cô nói ba cô đi du lịch nước ngoài, lúc trở về có mang theo đồ ăn ngon không?"
Hứa Tâm An: "..."
"Được rồi, cô đừng có lườm ta. Ta đã nói với bác cô rồi, lát nữa bà ấy sẽ đến. Đến rồi ta liền đi."
"Anh nói với bác lúc nào thế?" Tối qua lúc mọi người bàn bạc rõ ràng anh ta còn chưa nói khi nào xuất phát.
"Mới đây thôi, trước khi về đây tôi ghé qua chỗ bà ấy, gọi bà ấy dậy tới đây luôn rồi."
Hứa Tâm An không biết nói sao. Phép lịch sự đâu? Vị thần này! Đúng, cô quên mất phép lịch sự của vị thần này đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi... Không biết chừng còn sớm hơn ấy...
"Ta cũng dặn tên chuột béo kia rồi, lúc ta không có ở đây mà nó để cô bị người khác ức hiếp thì ta sẽ đánh chết nó."
Hứa Tâm An bất bình thay chuột béo, không phải anh coi thường người ta là tiểu yêu chỉ có 300 năm đạo hạnh sao, lại còn đẩy trách nhiệm cho người ta, "Béo tròn không cắn anh à?"
"Hừ, với lá gan nhỏ bé của nó? Gật đầu lia lịa như chuột thì có."
"..." Người ta vốn là chuột mà.
Tất Phương nghĩ rồi nói: "À, bác cô vẫn chưa đến, vẫn còn chút thời gian, hay ta lên sẵn thực đơn cho cô, trước khi ta trở về sẽ thông báo, cô chuẩn bị đồ ăn đợi ta."
Lại còn lên thực đơn!
"Cũng muộn rồi anh mau đi đi. Giao Long nhìn thấy anh chắc cũng muốn đánh anh một trận lắm, còn chần chừ gì nữa."
"Bác cô đến, không cho phép bà ấy ở phòng ta."
"Đó là phòng của tôi!" Hứa Tâm An muốn phát điên.
"Ta ở thì chính là phòng của ta." Tất Phương còn không biết xấu hổ, "Để ta nghĩ một chút, xem còn chuyện gì chưa dặn dò không."
"Anh có thôi đi không!"
Nói xong. Chuông cửa reo lên, Long Tử Vy đến, Tất Phương phải đi.
Hứa Tâm An ra mở cửa cho Long Tử Vy, quay người lại đã không thấy Tất Phương đâu. Tên gia hỏa này, còn không ở lại chào tạm biệt bác một tiếng. Vừa mới nói một đống lời đáng ghét, chưa gì đã đi rồi, làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Tự nhiên lại có cảm giác mất mát.
Long Tử Vy sầm mặt bước vào, dù là ai nửa đêm bị người ta đột ngột xông vào nhà đánh thức tâm trạng cũng sẽ không tốt. Long Tử Vy nói với Hứa Tâm An: "Cuối cùng bác hiểu tại sao con lúc nào cũng muốn đánh anh ta rồi." Bà cũng muốn làm thế, có điều bà không dám.
Nghe bác nói như vậy trong lòng Hứa Tâm An càng khó chịu. Chưa gì cô đã bắt đầu nhớ anh ta rồi.
Anh ta sẽ về chứ? Nếu tìm thấy Giao Long, Giao Long lại bảo anh ta cùng đi nơi khác, liệu anh ta có đồng ý không? Sẽ không đâu, anh ta còn phải về đây ăn cơm tất niên. Tâm tư của thần rất khó đoán, nhưng tâm tư của tên háu ăn thì rất dễ hiểu.
Tất Phương sẽ trở về. Hứa Tâm An tin chắc như vậy.
Long Tử Vy cũng gật đầu: "Chuyện này không liên quan đến cô, chúng ta đã quen biết nhiều năm, cùng vào sinh ra tử, dĩ nhiên là ta tin cô rồi."
Đồng Khê thở phào nhẹ nhõm, "Tôi thấy có lẽ đây không phải là ý của sư phụ, nếu không thì ông ấy sẽ chẳng kể chuyện Trần Bách Xuyên đã từng đến tìm ông, còn bảo tôi nói những chuyện này với mọi người, và đích thân gặp Tâm An. Hơn nữa, hôm nay sau khi mọi người đi khỏi, đại sư huynh hỏi tôi một câu, "Rốt cuộc muội đứng về phía nào?"
Đổng Khê nhìn mọi người rồi nói tiếp: "Tôi nói với anh ấy "Dĩ nhiên là muội nghe lời sư phụ.", nghe xong anh ấy đi mất."
Hoàng Thiên Hạo nói: "Đại sư huynh của cô kỳ quái thật. Hôm nay Long tỷ và Tâm An ở chỗ sư phụ cô, anh ta không hề nhắc đến chuyện anh ta đến căn nhà ma giúp Trần Bách Xuyên bố trí kết giới, cuối cùng lại bị chúng ta phát hiện ra,... Nếu chúng ta không phát hiện ra chuyện này, chẳng biết anh ta còn giúp Trần Bách Xuyên làm những chuyện gì nữa."
"Hơn nữa sao anh ta lại nói chuyện thừa kế sa bàn với Tâm An trong khi anh ta mới là đại đệ tử?" Quách Tấn cũng cảm thấy chuyện này không bình thường.
Đổng Khê nghĩ một hồi rồi nói: "Trần Bách Xuyên biết chắc chắn chúng ta sẽ đến nơi ở của hắn nên cố ý bày kết giới ảo cảnh như thế, mục đích để chúng ta tiếp tục tìm kiếm hắn trong thành phố. Đại sư huynh còn gọi điện cho Tâm An nói Trần Bách Xuyên sẽ không buông tha cho cô ấy..."
"Như vậy chúng ta sẽ tập trung chú ý tìm kiếm trong thành phố, dựa vào manh mối của kết giới để tìm kiếm Trần Bách Xuyên, bảo vệ Tâm An." Long Tử Vy tiếp lời.
"Nhưng thực tế hắn đã rời đi." Phù Lương lên tiếng, anh ta đã kiểm tra, Trần Bách Xuyên quả thật đã lên máy bay.
"Nói vậy, chắc chắn hắn có mục đích khác, không muốn người khác tra được tung tích gây cản trở hành động của mình."
Đổng Khê nói: "Hay là tôi đến thành phố S điều tra một chuyến. Hắn tốn nhiều công sức như thế nhất định đang mưu tính chuyện quan trọng, chúng ta phải ngăn cản hắn."
Long Tử Vy lại nói: "Không, cô nên ở lại đây thì hơn. Cô có thể tiếp cận sư phụ và sư huynh, chỉ có cô mới biết bọn họ đang làm gì. Chuyện sư huynh cô giúp Trần Bách Xuyên bày bố kết giới chúng ta tạm thời đừng nhắc đến nữa. Anh ta vẫn chưa biết chúng ta đã phát hiện ra, vậy cô vẫn có thể tiếp tục nghe ngóng tin tức. Có lẽ sư huynh cô biết rốt cuộc Trần Bách Xuyên có kế hoạch gì?"
Đổng Khê nghĩ một hồi gật đầu: "Cũng được. Bên phía Đại sư huynh cứ giao cho tôi."
Mọi người sắp xếp lại tin tức và phân công công việc. Thành phố S, Giao Long, chủ tiệm Tìm Chết, "Dẫn hồn nhập nến", những chuyện này chắc chắn có liên quan với nhau.
Đột nhiên Tất Phương nói: "Mọi người chắc chắn Trần Bách Xuyên đã rời khỏi đây rồi đúng không?"
"Đúng." Mọi người gật đầu.
Tất Phương nói: "Vậy ta đi tìm Giao Long." Anh ta nhìn Long Tử Vy: "Bà chăm sóc Hứa Tâm An mấy ngày được chứ?"
"Đương nhiên." Long Tử Vy gật đầu. Nếu Tất Phương chịu ra tay giúp đỡ thì không còn gì tốt hơn.
"Anh yên tâm đi." Hứa Tâm An cũng nói, "Đi sớm về sớm."
Tối hôm đó Hứa Tâm An ngủ không yên giấc, dường như có rất nhiều sương mù bao trùm cô, nhưng cũng có rất nhiều ánh nến rực rỡ đang soi đường giúp cô. Dường như trong mơ đã xảy ra chuyện gì đó, dường như lại không có chuyện gì xảy ra cả. Cô cảm giác như mình tỉnh giấc mấy lần, lại cảm giác trong lòng như thiếu mất điều gì.
Khoảng hơn năm giờ sáng, điện thoại cô bỗng reo lên, Hứa Tâm An cả đêm ngủ không ngon, bực bội nhìn vào điện thoại, vừa nhìn liền hét lớn, vội vàng bắt máy: "Ba!!!"
"Con gái!!!" Đầu bên kia Hứa Đức An cũng hét lớn.
"Ba!!!" Hứa Tâm An kích động muốn khóc.
"Con gái!!!" Hứa Đức An tiếp tục hét lớn. "Ba đã đọc thư của con rồi. Con gái ngoan, ba không cố ý giấu con đâu."
Đó là về chuyện thân thế của cô, Hứa Tâm An vội nói: "Con biết, con biết. Ba là tốt nhất."
"Ừ, ừ. Con cũng tốt nhất." Khen nhau còn không thấy ngượng mồm. Hứa Đức An lại nói: "Ba sẽ nhanh chóng trở về, con yên tâm, yêu ma quỷ quái gì cũng không cần sợ, có ba ở đây."
Nói xong, hai ba con cùng trầm mặc. Thật sao? Yêu ma quỷ quái mà đến thì ba giúp được gì sao?
"Tóm lại ba sẽ lập tức trở về."
"Vâng, ba nhớ chú ý an toàn."
"Tiền điện thoại đắt lắm, ba cúp máy đây." Gặp chuyện lớn vẫn không quên tiết kiệm, "Tóm lại ba sẽ lập tức đặt vé, đi xe lửa rồi máy bay, mấy ngày nữa là tới nhà."
"Ba đặt vé xong xuôi thì báo cho con, con ra sân bay đón ba."
"Được rồi, được rồi." Nói rồi thực hiện chính sách tiết kiệm, cùng cúp máy.
Hứa Tâm An vô cùng kích động, chạy ra khỏi phòng hét lớn: "Tất Phương, Tất Phương, ba tôi sắp về rồi, ông ấy không sao, không có việc gì, hôm nay ông ấy sẽ đặt vé trở về."
Ơ, trong phòng không có Tất Phương. Sao anh ta lại dậy sớm thế?
Hứa Tâm An giữ nguyên kích động chạy ra phòng khách tiếp tục hét: "Tất Phương, Tất Phương, ba tôi..."
Chạy đến phòng khách, quả nhiên thấy anh ta ở đây. Hứa Tâm An vui mừng hớn hở chạy đến ôm chặt anh ta: "Ba tôi gọi điện, ông ấy sắp về rồi."
Nói xong cô mới phát hiện hình như Tất Phương vừa đi đâu đó về: "Ủa, anh ra ngoài sao?"
"Ừ." Tất Phương thuận tay ôm lấy cô, giúp cô gỡ tóc rối trên mặt, "Ba cô về thì tốt, cô có thể yên tâm rồi."
"Đúng vậy. Mà anh đi đâu về đó?" Hứa Tâm An có chút lo lắng.
"Hỏi thăm bạn bè cũ về chuyện của Giao Long một chút."
"Có manh mối gì không?"
"Không có. Mọi người không ai có tin tức của anh ta, lần cuối cùng nhìn thấy anh ta là ở núi Bạch Kim, cách đây 300 năm rồi. Tôi định đến núi Bạch Kim xem thử."
"Chỗ đó ở đâu?" Hứa Tâm An hỏi
"Cách đây khá xa, không thể đưa cô theo được."
"Tôi có nói muốn đi sao?" Hứa Tâm An đỏ mặt: "Tôi còn phải trông cửa hàng kiếm tiền nữa, nếu không hằng ngày anh ăn nhiều như thế làm sao tôi nuôi nổi chứ."
Tất Phương nghe thế chợt bật cười.
Hứa Tâm An xua tay: "Anh muốn đi thì mau đi đi, đi sớm về sớm. Còn kịp về ăn cơm tất niên nữa."
"Ừ ừ, còn phải về để kịp ăn cơm tất niên." Tất Phương phụ họa theo.
Hứa Tâm An đột nhiên thấy ngượng ngùng, vì thế bổ sung: "Cũng không phải tôi mong anh về đâu mà là ba tôi đó, lúc trước ông ấy nghe tôi nói trong tiệm có yêu quái thì vô cùng kích động. Cả đời ông chưa từng gặp được yêu quái thật sự đâu..."
Tất Phương: "..."
"Đến lúc ông thấy anh, muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung, anh nên phối hợp một chút."
Tất Phương: "..."
Hứa Tâm An nhìn anh ta, hắng giọng nói: "Cho nên anh phải chú ý cẩn thận, nhanh chóng trở về."
"Ta là thần." Tất Phương so đo muốn sửa lại: "Tên chuột béo kia mới là yêu quái."
"À". Hứa Tâm An thấy chẳng khác là bao, "Vậy anh và béo tròn đều ở đây, ba tôi vừa được thấy yêu quái vừa được gặp thần, nhất định rất vui."
Tất Phương: "..." Sao anh ta lại bị đánh đồng với tên chuột yêu nhỏ bé mới có 300 năm đạo hạnh đó chứ!
"Đến lúc ông thấy hai người, muốn ký tên, muốn chụp ảnh chung, hai người nên phối hợp một chút."
Tất Phương: "..." Ai muốn ký tên, ta là thần. Loài người các ngươi có thể có thái độ tôn trọng thần một chút không?
"Được rồi, được rồi, đừng xị mặt nữa, mau đi đi."
"Không cần đuổi ta."
"Tôi đâu có đuổi anh, là đang thúc giục anh mau trở về."
Thái độ này khiến Tất Phương không muốn đi, nhưng Giao Long là manh mối quan trọng, cũng là người bạn hiếm hoi của Tất Phương trong thần giới, hiện giờ Giao Long có khả năng đang gặp rắc rối, bất luận thế nào Tất Phương cũng phải tìm hiểu.
"Được rồi, lát nữa ta sẽ đi." Đúng là nên đi sớm về sớm.
Trước khi đi còn có không ít chuyện cần dặn dò.
"Nhớ chuẩn bị những món ta thích ăn."
"Được rồi."
"Cô còn nợ ta hai chiếc máy chơi game, mấy ngày này tiện thể đi xem xem cái nào chơi vui thì mua, để lúc ta về có thể chơi luôn."
Hứa Tâm An: "..."
"Đúng rồi, cô nói ba cô đi du lịch nước ngoài, lúc trở về có mang theo đồ ăn ngon không?"
Hứa Tâm An: "..."
"Được rồi, cô đừng có lườm ta. Ta đã nói với bác cô rồi, lát nữa bà ấy sẽ đến. Đến rồi ta liền đi."
"Anh nói với bác lúc nào thế?" Tối qua lúc mọi người bàn bạc rõ ràng anh ta còn chưa nói khi nào xuất phát.
"Mới đây thôi, trước khi về đây tôi ghé qua chỗ bà ấy, gọi bà ấy dậy tới đây luôn rồi."
Hứa Tâm An không biết nói sao. Phép lịch sự đâu? Vị thần này! Đúng, cô quên mất phép lịch sự của vị thần này đã chết từ mấy ngàn năm trước rồi... Không biết chừng còn sớm hơn ấy...
"Ta cũng dặn tên chuột béo kia rồi, lúc ta không có ở đây mà nó để cô bị người khác ức hiếp thì ta sẽ đánh chết nó."
Hứa Tâm An bất bình thay chuột béo, không phải anh coi thường người ta là tiểu yêu chỉ có 300 năm đạo hạnh sao, lại còn đẩy trách nhiệm cho người ta, "Béo tròn không cắn anh à?"
"Hừ, với lá gan nhỏ bé của nó? Gật đầu lia lịa như chuột thì có."
"..." Người ta vốn là chuột mà.
Tất Phương nghĩ rồi nói: "À, bác cô vẫn chưa đến, vẫn còn chút thời gian, hay ta lên sẵn thực đơn cho cô, trước khi ta trở về sẽ thông báo, cô chuẩn bị đồ ăn đợi ta."
Lại còn lên thực đơn!
"Cũng muộn rồi anh mau đi đi. Giao Long nhìn thấy anh chắc cũng muốn đánh anh một trận lắm, còn chần chừ gì nữa."
"Bác cô đến, không cho phép bà ấy ở phòng ta."
"Đó là phòng của tôi!" Hứa Tâm An muốn phát điên.
"Ta ở thì chính là phòng của ta." Tất Phương còn không biết xấu hổ, "Để ta nghĩ một chút, xem còn chuyện gì chưa dặn dò không."
"Anh có thôi đi không!"
Nói xong. Chuông cửa reo lên, Long Tử Vy đến, Tất Phương phải đi.
Hứa Tâm An ra mở cửa cho Long Tử Vy, quay người lại đã không thấy Tất Phương đâu. Tên gia hỏa này, còn không ở lại chào tạm biệt bác một tiếng. Vừa mới nói một đống lời đáng ghét, chưa gì đã đi rồi, làm cô không kịp chuẩn bị tâm lý. Tự nhiên lại có cảm giác mất mát.
Long Tử Vy sầm mặt bước vào, dù là ai nửa đêm bị người ta đột ngột xông vào nhà đánh thức tâm trạng cũng sẽ không tốt. Long Tử Vy nói với Hứa Tâm An: "Cuối cùng bác hiểu tại sao con lúc nào cũng muốn đánh anh ta rồi." Bà cũng muốn làm thế, có điều bà không dám.
Nghe bác nói như vậy trong lòng Hứa Tâm An càng khó chịu. Chưa gì cô đã bắt đầu nhớ anh ta rồi.
Anh ta sẽ về chứ? Nếu tìm thấy Giao Long, Giao Long lại bảo anh ta cùng đi nơi khác, liệu anh ta có đồng ý không? Sẽ không đâu, anh ta còn phải về đây ăn cơm tất niên. Tâm tư của thần rất khó đoán, nhưng tâm tư của tên háu ăn thì rất dễ hiểu.
Tất Phương sẽ trở về. Hứa Tâm An tin chắc như vậy.