Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Bóng tối chỉ xuất hiện trong chớp mắt, giây tiếp theo ánh mặt trời xuyên thấu qua nước biển chiếu lên khuôn mặt Hứa Tâm An. Cô đạp chân, khua tay bơi lên mặt nước, hít sâu một hơi rồi cười rộ lên.
Tất Phương dạy không sai, luôn nghĩ tới những gì mình quen thuộc nhất, lún sâu trong cát trốn không thoát nhưng trong nước thì có thể vì cô biết bơi nha.
Hứa Tâm An thật vui vẻ, cô thích đến bờ biển, mặt trời ấm áp, nước biển mát lạnh, còn có thể thỏa thích ngắm trai xinh gái đẹp. Cô thậm chí còn nghĩ tới việc mở quán cà phê bikini ở bờ biển, đương nhiên chỉ nghĩ thôi, cô đâu dám nói với ba chứ.
Hứa Tâm An lên bờ, tháo kính nhìn xung quanh, vẩy nước trên bề mặt kính, trong chốc lát kính đã sạch sẽ khô ráo, không cần phải lau. Cô lại nhìn xuống quần áo, quần áo cũng khô ngay lập tức.
Quả nhiên chỉ là ảo cảnh. Hứa Tâm An cảm thấy ảo cảnh này thật thú vị, bản thân cũng trở nên lợi hại.
Tiếp theo cô không biết nên làm gì, liền tùy ý ngồi trên bãi cát ngắm phong cảnh. Cảnh tượng ở đây chính là bãi biển quen thuộc mà cô từng đến chơi, cô đã đến nơi này bốn lần, lần nào cũng không muốn về. Cô từng ước rằng, một ngày nào đó có thể một mình ngồi trên bãi biển này ngắm cảnh thì hay biết mấy. Trên thực tế đó chỉ là giấc mộng phù du, không ngờ ảo cảnh của Cao lão tiên sinh lại giúp cô đạt được ước nguyện của mình. Cô đúng là được lợi. Nghĩ thế, Hứa Tâm An cười rộ lên.
Cơ mặt Cao Kiến Nghiêu khẽ giật. Tiểu quỷ này rốt cuộc vui vẻ vì cái gì?
Ông không ngờ cô gái này có thể thay đổi tình cảnh chỉ trong thoáng chốc như thế. Nước và cát, hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có nhiều điểm tương đồng. Đều là uyển chuyển và áp lực tồn tại song song, khi bị bao phủ thì đều khiến hít thở không thông, nhưng trong nước có thể trốn, ở trong cát lại không như vậy.
Nên nói cô ta thông minh hay giảo hoạt đây? Không ngờ linh vũ của Tất Phương mang uy lực lớn đến thế. Cô ta có thể vận dụng linh hoạt, cũng khá lắm.
Bên kia Long Tử Vy cuối cùng cũng trấn định được, bà nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. Cao Kiến Nghiêu cảm giác được bà đã bình tĩnh hơn. Tâm tĩnh thì việc phá giải Cảnh Giới Không đơn giản này đối với một pháp sư hàng ma lâu năm như Long Tử Vy chỉ dễ như trở bàn tay.
Cao Kiến Nghiêu không ngăn cản bà, cũng không gia tăng bất kì chướng ngại nào. Ông nắm hai tay lại, đẩy cát trên bàn về một phía.
Bước kiểm tra sơ bộ kết thúc, phần tiếp theo sẽ do ông kiểm soát.
Cảnh vật trước mắt Hứa Tâm An và Long Tử Vy đều thay đổi.
Đường Phỉ Thúy, tiệm nến Quang Minh.
"Tâm An." Long Tử Vy lớn tiếng gọi, chạy đến bên Hứa Tâm An. "Con không sao chứ?"
"Không sao ạ, con vẫn khỏe, chỉ như đi du lịch một chuyến thôi." Hứa Tâm An nhìn xung quanh, hỏi: "Không phải cảnh vật trong trong ảo cảnh chỉ có thể biến ra những vật dụng hay hoàn cảnh quen thuộc với người thi triển sao, Cao lão tiên sinh đã đến tiệm nhà con rồi ạ?"
Long Tử Vy không hiểu sao Hứa Tâm An nói đi du lịch một chuyến, nhưng thấy cháu gái không có việc gì liền yên lòng, trước mắt cũng không có thời gian truy hỏi, bà cất tiếng trả lời, "Cao lão tiên sinh chưa từng đến đây, là do con chọn nơi này, ông ấy chỉ nhìn thấy được thông qua con."
Lông tơ trên người Hứa Tâm An dựng đứng hết cả, "Tức là bây giờ trong đầu con đang nghĩ gì thì ông ấy đều biết hết sao?"
Long Tử Vy bật cười, "Dĩ nhiên ông ấy không thần thông đến thế. Nghe nói Cao lão tiên sinh tâm có thiên nhãn, có thể nhìn được quá khứ tương lai của người khác, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào việc cảm ứng từ cảm xúc, áp lực của con." Bà thoáng dừng lại rồi bổ sung: "Bác cũng nghe nói. Nếu vận dụng ảo cảnh ở bậc cao, có thể khống chế nhân tâm, tạo ra tâm ma."
Hứa Tâm An còn định hỏi thêm, đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện trước quầy tính tiền, bèn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc hỏi: "Tất Phương. Sao anh lại đến đây? Tôi không sao, yên tâm đi."
Tuy nhiên Tất Phương không để ý đến lời nói của cô, cao ngạo nói: "Ta là Tất Phương."
Hứa Tâm An ngây ngốc: "Hả?" Anh đang đùa gì thế?
Tất Phương nhíu mày: "Cô không biết ta sao?"
"Biết chứ!" Hứa Tâm An thật sự muốn lấy chổi đánh anh ta.
"Hỏa Thần Tất Phương." Tất Phương nói.
Hứa Tâm An ngơ ngác nhìn anh ta.
"Ta muốn Nến Hồn." Thần sắc và tư thế của Tất Phương khẽ thay đổi, sau đó tiếp tục nói.
Hứa Tâm An bỗng nhiên hiểu ra. Tất phương không tới đây, đây là hồi ức của cô.
Cô khẽ chớp mắt. Tất Phương biến mất.
Nhưng vài giây sau anh ta lại đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô. "Cô là chủ tiệm hay nhân viên ở đây?"
Lần này thì Hứa Tâm An hiểu rồi, chắc chắn đây là hồi ức của cô.
Thời gian có chênh lệch, cũng không theo thứ tự, vài hình ảnh xuất hiện gián đoạn, không liền mạch, nhưng đây quả thật là hồi ức của cô.
Hứa Tâm An nhìn sang Long Tử Vy, bà cũng đang nhìn cô, dường như vẫn chưa phát hiện đang xảy ra chuyện gì.
Hứa Tâm An đang định hỏi: "Bác có nhìn thấy Tất Phương không, có thấy những hình ảnh lướt qua kia không?" thế nhưng còn chưa lên tiếng thì đột nhiên Tất Phương xuất hiện phía sau cô, giúp cô đeo sợi dây chuyền lông vũ.
Hứa Tâm An theo bản năng nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực, chỉ có một sợi mà thôi, cái vừa được đeo lên kia không hề tồn tại.
Tất Phương ở phía sau biến mất, giây tiếp theo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
"Cô chỉ cần lấy ra một nửa sức lực lúc đuổi đánh ta là dư sức đối phó đủ loại sát thủ." Tất Phương nhìn cô mỉm cười.
Hứa Tâm An chợt nhận ra, cô vô cùng tức giận. Thì ra Cao Kiến Nghiêu có thể nhìn thấy quá khứ tương lai là do nhìn lén hồi ức của người khác.
Ông ta không hề thông báo, cũng không hỏi ý kiến cô, cứ thế xâm nhập vào hồi ức của cô. Hứa Tâm An thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm, giống như một người khỏa thân bị người khác dòm ngó. Cô cảm thấy toàn thân bừng bừng lửa giận, không thể khống chế.
Chỉ một giây thoáng qua, cô lại ngồi trước mặt Cao Kiến Nghiêu, nhìn thẳng vào ông ta.
Cảnh tượng trước mắt lướt qua trong tích tắc.
Cô lại trở về tiệm.
Cô không biết một giây lúc nãy là hiện thực hay là hồi ức, là cô trở về căn phòng đó hay đó chỉ là hồi ức của cô. Thậm chí cô còn chưa rõ Cao Kiến Nghiêu định làm gì.
"Tâm An, ta là bác của con."
Hứa Tâm An nghe thấy Long Tử Vy đứng trước mặt mình nói chuyện. Cô quay đầu, Long Tử Vy bên cạnh hỏi cô: "Sao thế?"
Hứa Tâm An lắc đầu, cô không muốn bị Cao Kiến Nghiêu nhìn trộm, quá ghê tởm! Hứa Tâm An nắm chặt tay, trong lòng chửi bậy.
Ở trong phòng Cao Kiến Nghiêu trầm mặt. Giới trẻ bây giờ đều ngông cuồng không có quy củ như thế sao! Ông bình tĩnh lại, cố gắng phớt lờ những lời ông ta nghe không hiểu nhưng biết rõ là đang mắng mình, cũng áp chế cơn giận của Hứa Tâm An đang ảnh hưởng tới bản thân. Cao Kiến Nghiêu cảm ứng với Hứa Tâm An, tâm trạng của cô cũng ảnh hưởng tới ông.
Đổng Khê và Hà Nghĩa ở phía sau Cao Kiến Nghiêu đều giật mình nhìn nhau. Bàn tay đang nắm cát của sư phụ vừa rồi bỗng nhiên khựng lại, dường như đang chịu sự ngăn cản của ai đó, trong khoảnh khắc như có gì vừa xuất hiện, nhưng lại như không xảy ra chuyện gì. Lúc sư phụ bày bố trận pháp, chưa từng xảy ra chuyện như thế. Hai người không phát giác xung quanh có dị tượng gì.
Hà Nghĩa nhìn về bùa chú phong ấn bốn góc trên tường, không chút tổn hại. Những đệ tử bên ngoài cũng không gọi điện báo Tất Phương có hành động kì quái gì, lẽ ra phải không có chuyện gì xảy ra mới đúng.
Hà Nghĩa nhìn về phía sư phụ, lúc này Cao Kiến Nghiêu đã khôi phục lại bình thường, tục vung cát làm phép, động tác dứt khoát, những hạt cát li ti lọt qua khe hở giữa những ngón tay, giống như thời gian đang trôi qua từng phút từng phút một.
Phía bên kia Hứa Tâm An hỏi Long Tử Vy: "Chúng ta phải làm sao mới thoát được ảo cảnh này? Đây là đâu? Con phải rời khỏi đây, đánh cho lão già kia một trận!"
Long Tử Vy kinh ngạc trừng mắt. Lão già nào? Đánh một trận? Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Tâm An định nói tiếp, lại phát hiện cảnh vật trước mắt thay đổi, Long Tử Vy biến mất, cô đang ngồi trong quán cà phê, Trần Bách Xuyên nói với cô: "Hồn lực của cô rất mạnh." Hắn vừa nói vừa đưa chiếc máy cho cô xem. Trên màn hình hiển thị rất nhiều ô vuông, lúc này tất cả các ô đều có màu xanh lục.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn màn hình, lại nhìn Trần Bách Xuyên, chuyện này cô không hề quên, đây là lúc ở quán cà phê, Trần Bách Xuyên lừa gạt cô.
Lão già đó vẫn đang nhìn trộm hồi ức của cô. Thì ra kiểm tra mà ông ta nói chính là như này. Đẩy cô vào ảo cảnh để hồi ức hiện lên, như vậy ông ta có thế xác thực lời nói của cô. Ông ta đưa bác đi nơi khác, vì cô vừa hỏi bác làm sao để thoát khỏi ảo cảnh? Ông ta sợ cô thoát khỏi đây? Ông ta vẫn muốn biết chuyện của cô, còn chuyện gì nữa chứ?
Giây tiếp theo Tất Phương xuất hiện trước mặt cô nói: "Thắp Nến Hồn lên, chủ tiệm niệm chú, niệm xong chú, thần ma chịu phép sẽ chết đi không chút đau đớn. Mà còn là chết thật sự."
Đây là câu nói mà hôm đầu tiên Tất Phương bước vào tiệm nói với cô, Hứa Tâm An vẫn còn nhớ. Tuy nhiên cảnh tượng lúc này đã bị rối loạn, nơi này không phải cửa tiệm nhà cô, cũng không phải quán cà phê lúc nãy cô đến, đây là đâu?
Còn chưa kịp nhìn kĩ, cô phát hiện mình đang ngồi trong văn phòng của Trần Bách Xuyên. Trần Bách Xuyên mỉm cười nói với cô: "Không sao đâu. Cô cứ ngồi đó chờ một lát, tôi đi lấy tài liệu về Cửa tiệm Tìm Chết cho cô xem." Hắn đứng dậy đi vào căn phòng bên trái, đóng cửa lại. Hứa Tâm An nhìn đăm đăm vào cánh cửa đó, thấy nó biến mất trên tường.
Giây tiếp theo, cô nghe tiếng mình đang nói: "Vị thần này, anh là tự tử hay muốn giết người?"
Tất Phương trả lời: "Tự tử."
Tất Phương không xuất hiện. Cảnh tượng trước mặt cũng không thay đổi, cô vẫn đang ở trong văn phòng của Trần Bách Xuyên.
Hứa Tâm An không còn bận tâm đến việc thời gian và cảnh vật bị xáo trộn nữa, cô nhắm mắt lại, siết chặt tay, cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, thật sự không thể nhịn được nữa.
Cao Kiến Nghiêu không những nhìn trộm đời tư của cô, mà còn muốn xem trộm đời tư của Tất Phương.
Kiểm tra mà ông ta nói thật ra đã xong rồi, Trần Bách Xuyên gặp cô, lừa gạt cô, sử dụng pháp thuật đối phó với cô trong văn phòng. Như vậy vẫn chưa đủ sao, không ngờ ông ta còn tiếp tục, muốn thông qua cô nhìn trộm Tất Phương!
Quá bỉ ổi! Không thể nhịn được!
Hứa Tâm An hét lớn, cốc trà trên bàn đổ vỡ phát ra tiếng "choang" rất lớn, cô phát hiện mình đang đứng giữa một căn phòng. Cách bài trí và thiết kế ở đây gần giống với căn phòng lúc cô gặp Cao Kiến Nghiêu, chỉ là nhỏ hơn một chút, cũng không có bàn ghế như vậy.
Tất Phương dạy không sai, luôn nghĩ tới những gì mình quen thuộc nhất, lún sâu trong cát trốn không thoát nhưng trong nước thì có thể vì cô biết bơi nha.
Hứa Tâm An thật vui vẻ, cô thích đến bờ biển, mặt trời ấm áp, nước biển mát lạnh, còn có thể thỏa thích ngắm trai xinh gái đẹp. Cô thậm chí còn nghĩ tới việc mở quán cà phê bikini ở bờ biển, đương nhiên chỉ nghĩ thôi, cô đâu dám nói với ba chứ.
Hứa Tâm An lên bờ, tháo kính nhìn xung quanh, vẩy nước trên bề mặt kính, trong chốc lát kính đã sạch sẽ khô ráo, không cần phải lau. Cô lại nhìn xuống quần áo, quần áo cũng khô ngay lập tức.
Quả nhiên chỉ là ảo cảnh. Hứa Tâm An cảm thấy ảo cảnh này thật thú vị, bản thân cũng trở nên lợi hại.
Tiếp theo cô không biết nên làm gì, liền tùy ý ngồi trên bãi cát ngắm phong cảnh. Cảnh tượng ở đây chính là bãi biển quen thuộc mà cô từng đến chơi, cô đã đến nơi này bốn lần, lần nào cũng không muốn về. Cô từng ước rằng, một ngày nào đó có thể một mình ngồi trên bãi biển này ngắm cảnh thì hay biết mấy. Trên thực tế đó chỉ là giấc mộng phù du, không ngờ ảo cảnh của Cao lão tiên sinh lại giúp cô đạt được ước nguyện của mình. Cô đúng là được lợi. Nghĩ thế, Hứa Tâm An cười rộ lên.
Cơ mặt Cao Kiến Nghiêu khẽ giật. Tiểu quỷ này rốt cuộc vui vẻ vì cái gì?
Ông không ngờ cô gái này có thể thay đổi tình cảnh chỉ trong thoáng chốc như thế. Nước và cát, hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có nhiều điểm tương đồng. Đều là uyển chuyển và áp lực tồn tại song song, khi bị bao phủ thì đều khiến hít thở không thông, nhưng trong nước có thể trốn, ở trong cát lại không như vậy.
Nên nói cô ta thông minh hay giảo hoạt đây? Không ngờ linh vũ của Tất Phương mang uy lực lớn đến thế. Cô ta có thể vận dụng linh hoạt, cũng khá lắm.
Bên kia Long Tử Vy cuối cùng cũng trấn định được, bà nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. Cao Kiến Nghiêu cảm giác được bà đã bình tĩnh hơn. Tâm tĩnh thì việc phá giải Cảnh Giới Không đơn giản này đối với một pháp sư hàng ma lâu năm như Long Tử Vy chỉ dễ như trở bàn tay.
Cao Kiến Nghiêu không ngăn cản bà, cũng không gia tăng bất kì chướng ngại nào. Ông nắm hai tay lại, đẩy cát trên bàn về một phía.
Bước kiểm tra sơ bộ kết thúc, phần tiếp theo sẽ do ông kiểm soát.
Cảnh vật trước mắt Hứa Tâm An và Long Tử Vy đều thay đổi.
Đường Phỉ Thúy, tiệm nến Quang Minh.
"Tâm An." Long Tử Vy lớn tiếng gọi, chạy đến bên Hứa Tâm An. "Con không sao chứ?"
"Không sao ạ, con vẫn khỏe, chỉ như đi du lịch một chuyến thôi." Hứa Tâm An nhìn xung quanh, hỏi: "Không phải cảnh vật trong trong ảo cảnh chỉ có thể biến ra những vật dụng hay hoàn cảnh quen thuộc với người thi triển sao, Cao lão tiên sinh đã đến tiệm nhà con rồi ạ?"
Long Tử Vy không hiểu sao Hứa Tâm An nói đi du lịch một chuyến, nhưng thấy cháu gái không có việc gì liền yên lòng, trước mắt cũng không có thời gian truy hỏi, bà cất tiếng trả lời, "Cao lão tiên sinh chưa từng đến đây, là do con chọn nơi này, ông ấy chỉ nhìn thấy được thông qua con."
Lông tơ trên người Hứa Tâm An dựng đứng hết cả, "Tức là bây giờ trong đầu con đang nghĩ gì thì ông ấy đều biết hết sao?"
Long Tử Vy bật cười, "Dĩ nhiên ông ấy không thần thông đến thế. Nghe nói Cao lão tiên sinh tâm có thiên nhãn, có thể nhìn được quá khứ tương lai của người khác, nhưng chủ yếu vẫn dựa vào việc cảm ứng từ cảm xúc, áp lực của con." Bà thoáng dừng lại rồi bổ sung: "Bác cũng nghe nói. Nếu vận dụng ảo cảnh ở bậc cao, có thể khống chế nhân tâm, tạo ra tâm ma."
Hứa Tâm An còn định hỏi thêm, đột nhiên nhìn thấy có người xuất hiện trước quầy tính tiền, bèn quay đầu lại nhìn, kinh ngạc hỏi: "Tất Phương. Sao anh lại đến đây? Tôi không sao, yên tâm đi."
Tuy nhiên Tất Phương không để ý đến lời nói của cô, cao ngạo nói: "Ta là Tất Phương."
Hứa Tâm An ngây ngốc: "Hả?" Anh đang đùa gì thế?
Tất Phương nhíu mày: "Cô không biết ta sao?"
"Biết chứ!" Hứa Tâm An thật sự muốn lấy chổi đánh anh ta.
"Hỏa Thần Tất Phương." Tất Phương nói.
Hứa Tâm An ngơ ngác nhìn anh ta.
"Ta muốn Nến Hồn." Thần sắc và tư thế của Tất Phương khẽ thay đổi, sau đó tiếp tục nói.
Hứa Tâm An bỗng nhiên hiểu ra. Tất phương không tới đây, đây là hồi ức của cô.
Cô khẽ chớp mắt. Tất Phương biến mất.
Nhưng vài giây sau anh ta lại đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt cô. "Cô là chủ tiệm hay nhân viên ở đây?"
Lần này thì Hứa Tâm An hiểu rồi, chắc chắn đây là hồi ức của cô.
Thời gian có chênh lệch, cũng không theo thứ tự, vài hình ảnh xuất hiện gián đoạn, không liền mạch, nhưng đây quả thật là hồi ức của cô.
Hứa Tâm An nhìn sang Long Tử Vy, bà cũng đang nhìn cô, dường như vẫn chưa phát hiện đang xảy ra chuyện gì.
Hứa Tâm An đang định hỏi: "Bác có nhìn thấy Tất Phương không, có thấy những hình ảnh lướt qua kia không?" thế nhưng còn chưa lên tiếng thì đột nhiên Tất Phương xuất hiện phía sau cô, giúp cô đeo sợi dây chuyền lông vũ.
Hứa Tâm An theo bản năng nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực, chỉ có một sợi mà thôi, cái vừa được đeo lên kia không hề tồn tại.
Tất Phương ở phía sau biến mất, giây tiếp theo đột nhiên xuất hiện trước mặt cô lần nữa.
"Cô chỉ cần lấy ra một nửa sức lực lúc đuổi đánh ta là dư sức đối phó đủ loại sát thủ." Tất Phương nhìn cô mỉm cười.
Hứa Tâm An chợt nhận ra, cô vô cùng tức giận. Thì ra Cao Kiến Nghiêu có thể nhìn thấy quá khứ tương lai là do nhìn lén hồi ức của người khác.
Ông ta không hề thông báo, cũng không hỏi ý kiến cô, cứ thế xâm nhập vào hồi ức của cô. Hứa Tâm An thấy sự riêng tư của mình bị xâm phạm, giống như một người khỏa thân bị người khác dòm ngó. Cô cảm thấy toàn thân bừng bừng lửa giận, không thể khống chế.
Chỉ một giây thoáng qua, cô lại ngồi trước mặt Cao Kiến Nghiêu, nhìn thẳng vào ông ta.
Cảnh tượng trước mắt lướt qua trong tích tắc.
Cô lại trở về tiệm.
Cô không biết một giây lúc nãy là hiện thực hay là hồi ức, là cô trở về căn phòng đó hay đó chỉ là hồi ức của cô. Thậm chí cô còn chưa rõ Cao Kiến Nghiêu định làm gì.
"Tâm An, ta là bác của con."
Hứa Tâm An nghe thấy Long Tử Vy đứng trước mặt mình nói chuyện. Cô quay đầu, Long Tử Vy bên cạnh hỏi cô: "Sao thế?"
Hứa Tâm An lắc đầu, cô không muốn bị Cao Kiến Nghiêu nhìn trộm, quá ghê tởm! Hứa Tâm An nắm chặt tay, trong lòng chửi bậy.
Ở trong phòng Cao Kiến Nghiêu trầm mặt. Giới trẻ bây giờ đều ngông cuồng không có quy củ như thế sao! Ông bình tĩnh lại, cố gắng phớt lờ những lời ông ta nghe không hiểu nhưng biết rõ là đang mắng mình, cũng áp chế cơn giận của Hứa Tâm An đang ảnh hưởng tới bản thân. Cao Kiến Nghiêu cảm ứng với Hứa Tâm An, tâm trạng của cô cũng ảnh hưởng tới ông.
Đổng Khê và Hà Nghĩa ở phía sau Cao Kiến Nghiêu đều giật mình nhìn nhau. Bàn tay đang nắm cát của sư phụ vừa rồi bỗng nhiên khựng lại, dường như đang chịu sự ngăn cản của ai đó, trong khoảnh khắc như có gì vừa xuất hiện, nhưng lại như không xảy ra chuyện gì. Lúc sư phụ bày bố trận pháp, chưa từng xảy ra chuyện như thế. Hai người không phát giác xung quanh có dị tượng gì.
Hà Nghĩa nhìn về bùa chú phong ấn bốn góc trên tường, không chút tổn hại. Những đệ tử bên ngoài cũng không gọi điện báo Tất Phương có hành động kì quái gì, lẽ ra phải không có chuyện gì xảy ra mới đúng.
Hà Nghĩa nhìn về phía sư phụ, lúc này Cao Kiến Nghiêu đã khôi phục lại bình thường, tục vung cát làm phép, động tác dứt khoát, những hạt cát li ti lọt qua khe hở giữa những ngón tay, giống như thời gian đang trôi qua từng phút từng phút một.
Phía bên kia Hứa Tâm An hỏi Long Tử Vy: "Chúng ta phải làm sao mới thoát được ảo cảnh này? Đây là đâu? Con phải rời khỏi đây, đánh cho lão già kia một trận!"
Long Tử Vy kinh ngạc trừng mắt. Lão già nào? Đánh một trận? Đã xảy ra chuyện gì?
Hứa Tâm An định nói tiếp, lại phát hiện cảnh vật trước mắt thay đổi, Long Tử Vy biến mất, cô đang ngồi trong quán cà phê, Trần Bách Xuyên nói với cô: "Hồn lực của cô rất mạnh." Hắn vừa nói vừa đưa chiếc máy cho cô xem. Trên màn hình hiển thị rất nhiều ô vuông, lúc này tất cả các ô đều có màu xanh lục.
Hứa Tâm An trừng mắt nhìn màn hình, lại nhìn Trần Bách Xuyên, chuyện này cô không hề quên, đây là lúc ở quán cà phê, Trần Bách Xuyên lừa gạt cô.
Lão già đó vẫn đang nhìn trộm hồi ức của cô. Thì ra kiểm tra mà ông ta nói chính là như này. Đẩy cô vào ảo cảnh để hồi ức hiện lên, như vậy ông ta có thế xác thực lời nói của cô. Ông ta đưa bác đi nơi khác, vì cô vừa hỏi bác làm sao để thoát khỏi ảo cảnh? Ông ta sợ cô thoát khỏi đây? Ông ta vẫn muốn biết chuyện của cô, còn chuyện gì nữa chứ?
Giây tiếp theo Tất Phương xuất hiện trước mặt cô nói: "Thắp Nến Hồn lên, chủ tiệm niệm chú, niệm xong chú, thần ma chịu phép sẽ chết đi không chút đau đớn. Mà còn là chết thật sự."
Đây là câu nói mà hôm đầu tiên Tất Phương bước vào tiệm nói với cô, Hứa Tâm An vẫn còn nhớ. Tuy nhiên cảnh tượng lúc này đã bị rối loạn, nơi này không phải cửa tiệm nhà cô, cũng không phải quán cà phê lúc nãy cô đến, đây là đâu?
Còn chưa kịp nhìn kĩ, cô phát hiện mình đang ngồi trong văn phòng của Trần Bách Xuyên. Trần Bách Xuyên mỉm cười nói với cô: "Không sao đâu. Cô cứ ngồi đó chờ một lát, tôi đi lấy tài liệu về Cửa tiệm Tìm Chết cho cô xem." Hắn đứng dậy đi vào căn phòng bên trái, đóng cửa lại. Hứa Tâm An nhìn đăm đăm vào cánh cửa đó, thấy nó biến mất trên tường.
Giây tiếp theo, cô nghe tiếng mình đang nói: "Vị thần này, anh là tự tử hay muốn giết người?"
Tất Phương trả lời: "Tự tử."
Tất Phương không xuất hiện. Cảnh tượng trước mặt cũng không thay đổi, cô vẫn đang ở trong văn phòng của Trần Bách Xuyên.
Hứa Tâm An không còn bận tâm đến việc thời gian và cảnh vật bị xáo trộn nữa, cô nhắm mắt lại, siết chặt tay, cảm thấy trong lòng vô cùng tức giận, thật sự không thể nhịn được nữa.
Cao Kiến Nghiêu không những nhìn trộm đời tư của cô, mà còn muốn xem trộm đời tư của Tất Phương.
Kiểm tra mà ông ta nói thật ra đã xong rồi, Trần Bách Xuyên gặp cô, lừa gạt cô, sử dụng pháp thuật đối phó với cô trong văn phòng. Như vậy vẫn chưa đủ sao, không ngờ ông ta còn tiếp tục, muốn thông qua cô nhìn trộm Tất Phương!
Quá bỉ ổi! Không thể nhịn được!
Hứa Tâm An hét lớn, cốc trà trên bàn đổ vỡ phát ra tiếng "choang" rất lớn, cô phát hiện mình đang đứng giữa một căn phòng. Cách bài trí và thiết kế ở đây gần giống với căn phòng lúc cô gặp Cao Kiến Nghiêu, chỉ là nhỏ hơn một chút, cũng không có bàn ghế như vậy.