Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Tan họp, Long Tử Vy gọi Hứa Tâm An vào văn phòng của mình. Tất Phương vừa chơi game vừa đi theo sau, tự nhiên như không.
Long Tử Vy lôi ra một cái ba-lô lớn, mở ba-lô lấy đồ bên trong đưa cho Hứa Tâm An xem. Những đồ vật này là bà muốn tặng cho cô.
Trong ba-lô có từ những thứ kì lạ như túi đựng bùa chú nhìn ngoài như một bịch khăn giấy, túi đạn chu sa trông như túi kẹo, hộp hóa trang, kính chiếu yêu, cho đến những thứ bình thường như súng phục ma, đèn trấn yêu, chủy thủ hàng ma, còn có vài quyển sách, có sách dạy thuật chú, có sách dạy vẽ bùa,...
Long Tử Vy dạy sơ qua cách sử dụng những món đồ đó cho Hứa Tâm An, lại nói qua về những thứ cô cần phải học, sau đó nói: "Con thử qua trước đi, có thể hiểu bao nhiêu thì hiểu, chờ ta có thời gian rảnh lại qua dạy con."
Hứa Tâm An cảm thấy thật mới lạ, lật xem mấy cuốn sách, phát hiện trong tủ bảo bối mà tổ tiên truyền thừa ở kho hàng cũng có những loại sách thế này, nội dung không khác biệt nhiều, chỉ là sách của Long Tử Vy mới in, còn của nhà cô đều rách nát cả rồi.
Hứa Tâm An nhìn chỗ này một cái, sờ chỗ kia một tý. Long Tử Vy nhìn cô, đột nhiên thở dài: "Tâm An, có lẽ ý trời đã định. Bác cứ ngỡ rằng sứ mệnh thừa kế của nhà họ Hứa và nhà họ Long đến đời của bác thì đã hết rồi, bỗng dưng lại xảy ra chuyện thế này. Con không biết pháp thuật, song lại được thần linh giúp đỡ mà thoát được một kiếp. Nhà họ Hứa đã rời khỏi giới hàng ma từ lâu, không ngờ lại kéo con vào kiếp nạn này. Cơ duyên như thế, thật là trời cao chỉ dẫn, con cố gắng học pháp thuật, sau này nhất định sẽ có ích."
Hứa Tâm An sau khi trở về vẫn luôn suy nghĩ về những câu nói của Long Tử Vy, không ngờ bản thân lại có cảm giác của người mang sứ mệnh người thừa kế.
Cũng giống như mẹ cô, đột nhiên hiểu ra.
Mang theo cảm giác này, mấy ngày tiếp theo, Hứa Tâm An vừa trông tiệm vừa nỗ lực học pháp thuật.
Việc xác nhận thân phận của Trần Bách Xuyên cũng có tiến triển. Nhờ sự giúp đỡ của Cầu Tái Ngọc, Hứa Tâm An được xem tư liệu hộ khẩu của Trần Bách Xuyên, từ tấm hình trên chứng minh nhân dân có thể xác định đó chính là người có ý đồ ám hại cô - Ngô Xuyên.
Cô nói chuyện đó với Long Tử Vy, Ngô Xuyên chính là Trần Bách Xuyên. Long Tử Vi xác nhận được mục tiêu, trong lòng có sắp xếp, điều tra càng thêm thuận lợi.
Hứa Tâm An rất chăm chỉ đọc những cuốn sách do Long Tử Vy tặng, xem rồi xem, lật rồi lật, sau đó cô có lại tiếp tục giác ngộ, chính là...con mẹ nó, cái gì mà cảm giác của người mang sứ mệnh người thừa kế, thật là nực cười.
Bởi vì, những cuốn sách này, cô không hiểu một chút nào.
Vậy mà Tất Phương lại hiểu, còn chỉ dẫn cho cô, bùa này có ý nghĩa gì, câu chú kia phải dùng ra sao. Ồ, thì ra loài người các cô dùng loại thủ đoạn này để đối phó với thần tộc chúng ta sao, còn rất thú vị, đưa đây, cho ta mượn xem trước một chút.
Cứ như thế, Hứa Tâm An cũng dần hiểu được những đạo lý và logic trong đó, nhưng cô làm sao mà nhớ được hết mấy tấm bùa kia chứ. Còn phức tạp hơn những bùa chú mà cô khắc trên nến nữa! Rõ ràng khi còn nhỏ, thời điểm cô học vẽ bùa luôn tiến bộ thần tốc, hiện tại mới 23 tuổi, đâu có già, sao đầu óc lại kém linh hoạt như thế?
Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy: "Bác ơi, mọi người đều tự vẽ bùa sao? Không thể in được ạ?"
"Đúng là có vài lá bùa đơn giản có thể in, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cũng có mực chu sa chuyên dụng, nhưng khi gặp phải kẻ xấu có pháp lực cao cường, bắt buộc phải dùng máu để vẽ bùa lập chú, hoặc trong lúc giao đấu, tình huống khẩn cấp thì làm sao mà in được? Với cả in không phải dùng phép thuật tạo thành, công dụng cũng không được tốt lắm. Mấy kiểu in như thế chỉ dành cho những học viên mới chập chững học đối phó với tiểu quỷ tiểu quái. Hoặc là cho mấy tên hàng ma sư lười biếng, gà mờ chuyên dùng mánh lới lấy cớ thôi."
"Dạ." Hàng ma sư lười biếng, gà mờ chuyên dùng mánh lới là chỉ cô sao? Ha ha, khẳng định không phải. Bởi vì cô còn chẳng bằng mấy tên hàng ma sư gà mờ.
Hứa Tâm An suy sụp.
Làm người không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Hứa Tâm An phấn chấn tinh thần, nỗ lực nhìn vào sách vẽ theo. Quả nhiên có thể vẽ ra lá - bùa - xấu - như - ma. Hơn nữa, cô vẽ vô cùng đặc sắc, chưa vẽ xong nhìn vào đã muốn chết. Cô cuối cùng có thể hiểu được tâm tình lúc Tất Phương tìm kiếm Cửa tiệm Tìm Chết.
Lại thử vẽ một cái, càng muốn chết.
Haiz, Hứa Tâm An chống cằm nhìn đống bùa chú, gì mà người thừa kế sứ mạng chứ, đều là gạt người. Trong đầu cô cứ như có ma ám, không muốn để cô học vẽ bùa. Rõ ràng cô là một người rất nhẫn nại, lại yêu thích học hỏi, tại sao bây giờ học vẽ bùa chú lại trở nên nóng nảy như thế.
Hứa Tâm An lại gọi điện cho Long Tử Vi, hỏi bà ấy xem bọn họ thường học vẽ bùa chú trong bao lâu. Long Tử Vy nói đều phải học từ nhỏ, theo kiểu học thuộc lòng. Chia ba bùa thành một nhóm, học trong hai ngày, nhưng em gái của bà, cũng chính là mẹ của Hứa Tâm An chỉ cần chưa tới nửa ngày đã học xong.
Hứa Tâm An càng suy sụp.
"Tôi còn tưởng mình là thiên tài, không có thầy giáo chỉ dạy vẫn hiểu được, có thể dùng ảo cảnh đối phó với ảo cảnh, có thể biến ra cây chổi, có thể có thần giao cách cảm với anh. Kết quả thì sao, ngay cả vẽ cái bùa thôi tôi cũng không làm được." Hứa Tâm An nhịn không được than thở với Tất Phương.
Tất Phương ngồi một bên vừa chơi game vừa nói: "Thấy không vui thì đừng học nữa, miễn cưỡng cũng vô ích, vất vả lại không có hứng thú gì."
"Không, chuyện này không phải vì hứng thú." Vẻ mặt Hứa Tâm An trở nên nghiêm túc, "Chuyện này vì trách nhiệm và cảm giác thành tựu. Tinh thần cao thượng của loài người không phải điều một tên yêu quái muốn chết như anh có thế hiểu được"
Tất Phương cười nói: "Ta thấy vừa rồi lúc cô học vẽ bùa vẻ mặt chính là muốn chết mà."
"..." Hứa Tâm An đang định phản bác thì tiếng chuông cửa "Leng keng" vang lên, có khách đẩy cửa bước vào.
"Hoan nghênh quý khách." Hứa Tâm An một giây sau đã chuyển sang vẻ mặt của nhân viên chuyên nghiệp.
Vừa bước vào là một chàng trai béo tròn mập mạp, trông có vẻ hiền lành và hài hước. Trông anh ta có vẻ như đang hồi hộp, đứng trước cửa quan sát một lượt sau đó mới từ từ tiến vào.
Hứa Tâm An nhướng mày, biểu cảm, tư thế như này, người không biết còn tưởng là tới ăn trộm.
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?" Hứa Tâm An đẩy gọng kính, tươi cười niềm nở tiếp đón.
Chàng trai thịt viên đi đến trước quầy tính tiền: "À, à, tôi là, tôi là... à...", ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được câu nào.
"Chuột yêu." Tất Phương đang chơi game không kìm được cất tiếng nói hộ anh ta.
Hứa Tâm An kinh ngạc không thốt nên lời.
Chàng trai thịt viên mặt đỏ lựng, khẽ gật đầu.
"Rồi sao?" Hứa Tâm An đợi cả buổi, cũng không thấy chuột béo nói tiếp. Muốn gì thì nói đi, đến đây đánh cướp, ăn thịt người hay là đến mua nến thì cũng phải nói ra chứ.
"Tôi, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."
Hứa Tâm An kinh ngạc há to miệng. Không phải chứ, cô thì có thể giúp được gì? Cửa hàng nhà cô từ bao giờ chuyển qua phục vụ yêu quái vậy?
"Nhưng tôi không có tiền." Chuột béo vẻ mặt xấu hổ.
Hứa Tâm An hơi kích động. Không hổ là loài đã chung sống với con người n năm, thật sự có thể hiểu được đạo lý đối nhân xử thế nha. Câu đầu tiên đã nhắc đến trọng điểm, không giống tên Điểu tinh vừa bất lịch sự, vừa lười biếng, vừa tham ăn lại mặt dày kia.
Nhưng anh ta không có tiền, mà cô cũng không giúp được gì, cô chỉ là người bán nến thôi...
Lúc này có nên treo tấm biển "Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái" ra không?
Chuột béo thật cẩn thận quan sát Hứa Tâm An, nói "Tuy là tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ cố gắng đền đáp cô. Hôm đó, tại căn nhà ma bỏ hoang ở thành phố G, tôi đã nhìn thấy cô. Cô...cô rất lợi hại."
Hứa Tâm An nội tâm càng kích động, cô rất lợi hại? Lúc đó rõ ràng cô đang giằng co với cái chết, vô cùng tàn tạ mà.
Đợi đã, cô hiểu rồi: "Anh đang nịnh tôi à?" Nói vậy có quá trực tiếp khiến tên yêu quái này xấu hổ không?
Chuột béo mặt đỏ bừng vì bị cô nói trúng tim đen, nhưng vẫn cố gượng giải thích: "Không, không, cô thật sự rất lợi hại, cô có thể thành công thoát khỏi nơi đó... Tôi, à, trước giờ tôi vẫn luôn ở đó, điều kiện ở đó khá tốt, bình thường rất yên tĩnh, sau đó thỉnh thoảng sẽ có người đến thám hiểm, đem theo rất nhiều đồ ăn ngon, lúc bỏ đi cũng không mang theo. Cho nên lúc trước tôi sống khá tốt, có ăn có uống. Nhưng từ khi người kia tới, rất nhiều đồng bạn nhỏ bé bị giết hại, tôi vẫn luôn trốn tránh, hôm đó cô bỗng dưng xuất hiện, tuy tôi chỉ là tiểu yêu nhưng cũng hiểu. Người đó muốn đối phó với cô, vậy mà cô trốn thoát được. Cho tới mấy ngày trước, người đó đột nhiên trở lại, dọn dẹp khắp căn nhà rồi phát hiện ra tôi. Tôi liều chết chạy trốn, rồi lần theo mùi của cô mà tìm tới đây."
"Tìm tôi làm gì?"
"Người đó nhất định muốn giết tôi diệt khẩu."
Hứa Tâm An kinh ngạc: "Đừng nói là anh tới đây nhờ tôi bảo vệ anh nha?"
"Không cần không cần, tôi chỉ muốn dọn đến đây ở tạm. Chỉ là hai người có thể nhận ra yêu quái, tôi sợ tôi không nói gì thì sẽ bị hai người thu phục, nên mới chào hỏi trước. Tôi không làm việc xấu, bình thường chỉ cần có cơm ăn là được. bởi vì chỗ kia không ở được nữa, tôi chỉ muốn dọn đến đây, ở gần cô một chút. Như thế cho dù người đó có tìm thấy tôi tôi cũng không sợ."
Hứa Tâm An cân nhắc nửa ngày, "Tại sao dọn đến đây thì người đó có tìm ra anh cũng không sợ nữa?" Tiếp đó cô đột nhiên hiểu ra: "Ý anh muốn nói khi hai mục tiêu ở gần nhau, người ta sẽ chú tâm đối phó với mục tiêu lớn hơn, với lại tôi và anh cũng gặp mặt rồi, chuyện cần nói anh cũng đã nói hết, nên người kia sẽ thấy không cần thiết phải giết anh diệt khẩu nữa?"
"A?" Chuột béo lùi về sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu, sao lại bị nói trúng tim đen nữa rồi, sau đó giải thích tiếp: "Không phải chỉ vì vậy, còn vì tôi có một trái tim chính nghĩa và tấm lòng mong muốn người khác luôn vui vẻ..."
Chuột béo còn chưa nói xong thì đã nghe Hứa Tâm An nói: "Tất Phương, bắt lấy hắn."
Chuột béo sợ hãi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sô-pha, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy đã thấy bên cạnh nóng ran, bốn phía đột ngột dựng lên một chiếc lưới sắt đỏ như lửa lại xen lẫn màu vàng kim, dường như còn điểm thêm mấy đốm lửa nhỏ, giao thoa lẫn nhau vô cùng chặt chẽ tạo thành một chiếc lồng nhốt hắn lại.
Chuột béo sợ hãi đến mức mặt mày biến sắc.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 25------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Tất Phương, anh xem đi.
Tất Phương: ...
Tác giả: Điểu tinh còn kém tiểu chuột yêu mà.
Tất Phương: Muốn chết à?!
Tác giả: Đợi đã, giết chết tác giả thì sẽ không được làm nam chính nữa!
Tác giả: Không phải nói cô, tôi đang nói với tên chuột yêu kia.
Chuột béo: Đợi đã, tôi chỉ là người qua đường... Không đúng không đúng, chuột qua đường... Cũng không đúng. Tôi rõ ràng là nhân vật phụ quan trọng! (ngẩng đầu ưỡn ngực)
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mình vừa đặt chân tới Hà Nội sáng nay, vừa nóng vừa mất nước.
Bất chấp lời khuyên can của mẹ mà xuống tính ôn thi tốt nghiệp, giờ hối hận quá trời. Đúng là "cá không ăn muối cá ươn, con không nghe lời trăm đường con ngu" mà.
Huhuuuu
Long Tử Vy lôi ra một cái ba-lô lớn, mở ba-lô lấy đồ bên trong đưa cho Hứa Tâm An xem. Những đồ vật này là bà muốn tặng cho cô.
Trong ba-lô có từ những thứ kì lạ như túi đựng bùa chú nhìn ngoài như một bịch khăn giấy, túi đạn chu sa trông như túi kẹo, hộp hóa trang, kính chiếu yêu, cho đến những thứ bình thường như súng phục ma, đèn trấn yêu, chủy thủ hàng ma, còn có vài quyển sách, có sách dạy thuật chú, có sách dạy vẽ bùa,...
Long Tử Vy dạy sơ qua cách sử dụng những món đồ đó cho Hứa Tâm An, lại nói qua về những thứ cô cần phải học, sau đó nói: "Con thử qua trước đi, có thể hiểu bao nhiêu thì hiểu, chờ ta có thời gian rảnh lại qua dạy con."
Hứa Tâm An cảm thấy thật mới lạ, lật xem mấy cuốn sách, phát hiện trong tủ bảo bối mà tổ tiên truyền thừa ở kho hàng cũng có những loại sách thế này, nội dung không khác biệt nhiều, chỉ là sách của Long Tử Vy mới in, còn của nhà cô đều rách nát cả rồi.
Hứa Tâm An nhìn chỗ này một cái, sờ chỗ kia một tý. Long Tử Vy nhìn cô, đột nhiên thở dài: "Tâm An, có lẽ ý trời đã định. Bác cứ ngỡ rằng sứ mệnh thừa kế của nhà họ Hứa và nhà họ Long đến đời của bác thì đã hết rồi, bỗng dưng lại xảy ra chuyện thế này. Con không biết pháp thuật, song lại được thần linh giúp đỡ mà thoát được một kiếp. Nhà họ Hứa đã rời khỏi giới hàng ma từ lâu, không ngờ lại kéo con vào kiếp nạn này. Cơ duyên như thế, thật là trời cao chỉ dẫn, con cố gắng học pháp thuật, sau này nhất định sẽ có ích."
Hứa Tâm An sau khi trở về vẫn luôn suy nghĩ về những câu nói của Long Tử Vy, không ngờ bản thân lại có cảm giác của người mang sứ mệnh người thừa kế.
Cũng giống như mẹ cô, đột nhiên hiểu ra.
Mang theo cảm giác này, mấy ngày tiếp theo, Hứa Tâm An vừa trông tiệm vừa nỗ lực học pháp thuật.
Việc xác nhận thân phận của Trần Bách Xuyên cũng có tiến triển. Nhờ sự giúp đỡ của Cầu Tái Ngọc, Hứa Tâm An được xem tư liệu hộ khẩu của Trần Bách Xuyên, từ tấm hình trên chứng minh nhân dân có thể xác định đó chính là người có ý đồ ám hại cô - Ngô Xuyên.
Cô nói chuyện đó với Long Tử Vy, Ngô Xuyên chính là Trần Bách Xuyên. Long Tử Vi xác nhận được mục tiêu, trong lòng có sắp xếp, điều tra càng thêm thuận lợi.
Hứa Tâm An rất chăm chỉ đọc những cuốn sách do Long Tử Vy tặng, xem rồi xem, lật rồi lật, sau đó cô có lại tiếp tục giác ngộ, chính là...con mẹ nó, cái gì mà cảm giác của người mang sứ mệnh người thừa kế, thật là nực cười.
Bởi vì, những cuốn sách này, cô không hiểu một chút nào.
Vậy mà Tất Phương lại hiểu, còn chỉ dẫn cho cô, bùa này có ý nghĩa gì, câu chú kia phải dùng ra sao. Ồ, thì ra loài người các cô dùng loại thủ đoạn này để đối phó với thần tộc chúng ta sao, còn rất thú vị, đưa đây, cho ta mượn xem trước một chút.
Cứ như thế, Hứa Tâm An cũng dần hiểu được những đạo lý và logic trong đó, nhưng cô làm sao mà nhớ được hết mấy tấm bùa kia chứ. Còn phức tạp hơn những bùa chú mà cô khắc trên nến nữa! Rõ ràng khi còn nhỏ, thời điểm cô học vẽ bùa luôn tiến bộ thần tốc, hiện tại mới 23 tuổi, đâu có già, sao đầu óc lại kém linh hoạt như thế?
Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy: "Bác ơi, mọi người đều tự vẽ bùa sao? Không thể in được ạ?"
"Đúng là có vài lá bùa đơn giản có thể in, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, cũng có mực chu sa chuyên dụng, nhưng khi gặp phải kẻ xấu có pháp lực cao cường, bắt buộc phải dùng máu để vẽ bùa lập chú, hoặc trong lúc giao đấu, tình huống khẩn cấp thì làm sao mà in được? Với cả in không phải dùng phép thuật tạo thành, công dụng cũng không được tốt lắm. Mấy kiểu in như thế chỉ dành cho những học viên mới chập chững học đối phó với tiểu quỷ tiểu quái. Hoặc là cho mấy tên hàng ma sư lười biếng, gà mờ chuyên dùng mánh lới lấy cớ thôi."
"Dạ." Hàng ma sư lười biếng, gà mờ chuyên dùng mánh lới là chỉ cô sao? Ha ha, khẳng định không phải. Bởi vì cô còn chẳng bằng mấy tên hàng ma sư gà mờ.
Hứa Tâm An suy sụp.
Làm người không thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Hứa Tâm An phấn chấn tinh thần, nỗ lực nhìn vào sách vẽ theo. Quả nhiên có thể vẽ ra lá - bùa - xấu - như - ma. Hơn nữa, cô vẽ vô cùng đặc sắc, chưa vẽ xong nhìn vào đã muốn chết. Cô cuối cùng có thể hiểu được tâm tình lúc Tất Phương tìm kiếm Cửa tiệm Tìm Chết.
Lại thử vẽ một cái, càng muốn chết.
Haiz, Hứa Tâm An chống cằm nhìn đống bùa chú, gì mà người thừa kế sứ mạng chứ, đều là gạt người. Trong đầu cô cứ như có ma ám, không muốn để cô học vẽ bùa. Rõ ràng cô là một người rất nhẫn nại, lại yêu thích học hỏi, tại sao bây giờ học vẽ bùa chú lại trở nên nóng nảy như thế.
Hứa Tâm An lại gọi điện cho Long Tử Vi, hỏi bà ấy xem bọn họ thường học vẽ bùa chú trong bao lâu. Long Tử Vy nói đều phải học từ nhỏ, theo kiểu học thuộc lòng. Chia ba bùa thành một nhóm, học trong hai ngày, nhưng em gái của bà, cũng chính là mẹ của Hứa Tâm An chỉ cần chưa tới nửa ngày đã học xong.
Hứa Tâm An càng suy sụp.
"Tôi còn tưởng mình là thiên tài, không có thầy giáo chỉ dạy vẫn hiểu được, có thể dùng ảo cảnh đối phó với ảo cảnh, có thể biến ra cây chổi, có thể có thần giao cách cảm với anh. Kết quả thì sao, ngay cả vẽ cái bùa thôi tôi cũng không làm được." Hứa Tâm An nhịn không được than thở với Tất Phương.
Tất Phương ngồi một bên vừa chơi game vừa nói: "Thấy không vui thì đừng học nữa, miễn cưỡng cũng vô ích, vất vả lại không có hứng thú gì."
"Không, chuyện này không phải vì hứng thú." Vẻ mặt Hứa Tâm An trở nên nghiêm túc, "Chuyện này vì trách nhiệm và cảm giác thành tựu. Tinh thần cao thượng của loài người không phải điều một tên yêu quái muốn chết như anh có thế hiểu được"
Tất Phương cười nói: "Ta thấy vừa rồi lúc cô học vẽ bùa vẻ mặt chính là muốn chết mà."
"..." Hứa Tâm An đang định phản bác thì tiếng chuông cửa "Leng keng" vang lên, có khách đẩy cửa bước vào.
"Hoan nghênh quý khách." Hứa Tâm An một giây sau đã chuyển sang vẻ mặt của nhân viên chuyên nghiệp.
Vừa bước vào là một chàng trai béo tròn mập mạp, trông có vẻ hiền lành và hài hước. Trông anh ta có vẻ như đang hồi hộp, đứng trước cửa quan sát một lượt sau đó mới từ từ tiến vào.
Hứa Tâm An nhướng mày, biểu cảm, tư thế như này, người không biết còn tưởng là tới ăn trộm.
"Chào anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?" Hứa Tâm An đẩy gọng kính, tươi cười niềm nở tiếp đón.
Chàng trai thịt viên đi đến trước quầy tính tiền: "À, à, tôi là, tôi là... à...", ấp a ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được câu nào.
"Chuột yêu." Tất Phương đang chơi game không kìm được cất tiếng nói hộ anh ta.
Hứa Tâm An kinh ngạc không thốt nên lời.
Chàng trai thịt viên mặt đỏ lựng, khẽ gật đầu.
"Rồi sao?" Hứa Tâm An đợi cả buổi, cũng không thấy chuột béo nói tiếp. Muốn gì thì nói đi, đến đây đánh cướp, ăn thịt người hay là đến mua nến thì cũng phải nói ra chứ.
"Tôi, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ."
Hứa Tâm An kinh ngạc há to miệng. Không phải chứ, cô thì có thể giúp được gì? Cửa hàng nhà cô từ bao giờ chuyển qua phục vụ yêu quái vậy?
"Nhưng tôi không có tiền." Chuột béo vẻ mặt xấu hổ.
Hứa Tâm An hơi kích động. Không hổ là loài đã chung sống với con người n năm, thật sự có thể hiểu được đạo lý đối nhân xử thế nha. Câu đầu tiên đã nhắc đến trọng điểm, không giống tên Điểu tinh vừa bất lịch sự, vừa lười biếng, vừa tham ăn lại mặt dày kia.
Nhưng anh ta không có tiền, mà cô cũng không giúp được gì, cô chỉ là người bán nến thôi...
Lúc này có nên treo tấm biển "Bổn tiệm không tiếp đãi yêu quái" ra không?
Chuột béo thật cẩn thận quan sát Hứa Tâm An, nói "Tuy là tôi không có tiền, nhưng tôi sẽ cố gắng đền đáp cô. Hôm đó, tại căn nhà ma bỏ hoang ở thành phố G, tôi đã nhìn thấy cô. Cô...cô rất lợi hại."
Hứa Tâm An nội tâm càng kích động, cô rất lợi hại? Lúc đó rõ ràng cô đang giằng co với cái chết, vô cùng tàn tạ mà.
Đợi đã, cô hiểu rồi: "Anh đang nịnh tôi à?" Nói vậy có quá trực tiếp khiến tên yêu quái này xấu hổ không?
Chuột béo mặt đỏ bừng vì bị cô nói trúng tim đen, nhưng vẫn cố gượng giải thích: "Không, không, cô thật sự rất lợi hại, cô có thể thành công thoát khỏi nơi đó... Tôi, à, trước giờ tôi vẫn luôn ở đó, điều kiện ở đó khá tốt, bình thường rất yên tĩnh, sau đó thỉnh thoảng sẽ có người đến thám hiểm, đem theo rất nhiều đồ ăn ngon, lúc bỏ đi cũng không mang theo. Cho nên lúc trước tôi sống khá tốt, có ăn có uống. Nhưng từ khi người kia tới, rất nhiều đồng bạn nhỏ bé bị giết hại, tôi vẫn luôn trốn tránh, hôm đó cô bỗng dưng xuất hiện, tuy tôi chỉ là tiểu yêu nhưng cũng hiểu. Người đó muốn đối phó với cô, vậy mà cô trốn thoát được. Cho tới mấy ngày trước, người đó đột nhiên trở lại, dọn dẹp khắp căn nhà rồi phát hiện ra tôi. Tôi liều chết chạy trốn, rồi lần theo mùi của cô mà tìm tới đây."
"Tìm tôi làm gì?"
"Người đó nhất định muốn giết tôi diệt khẩu."
Hứa Tâm An kinh ngạc: "Đừng nói là anh tới đây nhờ tôi bảo vệ anh nha?"
"Không cần không cần, tôi chỉ muốn dọn đến đây ở tạm. Chỉ là hai người có thể nhận ra yêu quái, tôi sợ tôi không nói gì thì sẽ bị hai người thu phục, nên mới chào hỏi trước. Tôi không làm việc xấu, bình thường chỉ cần có cơm ăn là được. bởi vì chỗ kia không ở được nữa, tôi chỉ muốn dọn đến đây, ở gần cô một chút. Như thế cho dù người đó có tìm thấy tôi tôi cũng không sợ."
Hứa Tâm An cân nhắc nửa ngày, "Tại sao dọn đến đây thì người đó có tìm ra anh cũng không sợ nữa?" Tiếp đó cô đột nhiên hiểu ra: "Ý anh muốn nói khi hai mục tiêu ở gần nhau, người ta sẽ chú tâm đối phó với mục tiêu lớn hơn, với lại tôi và anh cũng gặp mặt rồi, chuyện cần nói anh cũng đã nói hết, nên người kia sẽ thấy không cần thiết phải giết anh diệt khẩu nữa?"
"A?" Chuột béo lùi về sau hai bước, vẻ mặt khó hiểu, sao lại bị nói trúng tim đen nữa rồi, sau đó giải thích tiếp: "Không phải chỉ vì vậy, còn vì tôi có một trái tim chính nghĩa và tấm lòng mong muốn người khác luôn vui vẻ..."
Chuột béo còn chưa nói xong thì đã nghe Hứa Tâm An nói: "Tất Phương, bắt lấy hắn."
Chuột béo sợ hãi nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trên sô-pha, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy đã thấy bên cạnh nóng ran, bốn phía đột ngột dựng lên một chiếc lưới sắt đỏ như lửa lại xen lẫn màu vàng kim, dường như còn điểm thêm mấy đốm lửa nhỏ, giao thoa lẫn nhau vô cùng chặt chẽ tạo thành một chiếc lồng nhốt hắn lại.
Chuột béo sợ hãi đến mức mặt mày biến sắc.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 25------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Tất Phương, anh xem đi.
Tất Phương: ...
Tác giả: Điểu tinh còn kém tiểu chuột yêu mà.
Tất Phương: Muốn chết à?!
Tác giả: Đợi đã, giết chết tác giả thì sẽ không được làm nam chính nữa!
Tác giả: Không phải nói cô, tôi đang nói với tên chuột yêu kia.
Chuột béo: Đợi đã, tôi chỉ là người qua đường... Không đúng không đúng, chuột qua đường... Cũng không đúng. Tôi rõ ràng là nhân vật phụ quan trọng! (ngẩng đầu ưỡn ngực)
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mình vừa đặt chân tới Hà Nội sáng nay, vừa nóng vừa mất nước.
Bất chấp lời khuyên can của mẹ mà xuống tính ôn thi tốt nghiệp, giờ hối hận quá trời. Đúng là "cá không ăn muối cá ươn, con không nghe lời trăm đường con ngu" mà.
Huhuuuu