Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
Tất Phương chắp tay sau lưng, vẻ mặt đắc ý nghênh ngang đi vào tiệm. Hứa Tâm An nhìn dáng vẻ của anh ta, hồ nghi mở máy tính xem lịch sử bán hàng, kết quả có chút chấn động: "Không ngờ anh lại bán được nhiều như vậy!"
"Đúng vậy." Tất Phương kiêu ngạo cười: "Ta trông cửa hàng hai giờ còn bán được nhiều hơn chủ tiệm trông hai tuần, còn có thể ra ngoài một chuyến tới thành phố kế bên cứu ai đó về. Vừa đẹp trai vừa tài giỏi đúng không?"
Đúng là rất giỏi, nhưng thái độ của anh khiến người khác chẳng muốn khen tẹo nào.
"Mau khen ta." Vị thần này vậy mà còn muốn so đo.
Hứa Tâm An: "Được rồi, được rồi, biểu hiện của anh không tệ, xin giữ vững trình độ, tiếp tục phát huy. Buổi tối cho anh thêm cái đùi gà."
Tất Phương nghe nửa câu đầu ra vẻ ghét bỏ, nhưng nghe nốt nửa câu sau thì vừa lòng gật đầu. Hứa Tâm An trông thấy vậy chán nản không biết nói sao.
Xem xem, không thể đạt tới cảnh giới như người trường sinh bất lão mà, a, thiếu chút nữa đã quên, anh ta đâu phải người. Dù sao cũng không thể cùng anh ta so đo. Hứa Tâm An đem sự chú ý quay lại chuyện chính, lên mạng tìm kiếm địa điểm ngày hôm qua suýt chút nữa khiến cô mất mạng.
Tất Phương nghiêng người qua: "Hắn ta không thành công nên cô hiện tại đã trở nên đáng giá hơn so với ngày hôm qua rồi. Hắn nhất định sẽ lại ra tay, hơn nữa sẽ không chỉ thuận tiện ra tay đơn giản như lần trước đâu."
Bàn tay đang gõ chữ của Hứa Tâm An chợt dừng lại. Mẹ ơi! Hôm qua còn đơn giản sao? Nó mà phức tạp thì thế nào đây?
Tất Phương đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Lúc đầu, hắn ta tưởng rất đơn giản, chỉ cần đưa cô đến văn phòng, ngồi một lát là có thể đoạt được hồn phách của cô. Không ngờ cô lại lợi hại như thế, liên lạc được với ta nên hắn buộc phải dùng đến kết giới liên hoàn. Bây giờ có lẽ bọn chúng đang rất hối hận đó."
"Hối hận không nên có mưu đồ ám hại tôi?"
"Hối hận sao lúc đó không trực tiếp bóp chết cô."
Hứa Tâm An: "..."
"Đẹp trai, tài hoa không phải người nào cũng có, không nhìn kĩ đối thủ của mình là ai." Tất Phương mỉm cười: "Bây giờ chắc đám người đó đã thấu hiểu nỗi đau thương này."
"..." Hứa Tâm An chẳng biết phải nói gì. Nghe có vẻ đang khen cô tài giỏi, nhưng kiểu gì cũng thấy anh ta đang tự khen bản thân mình vừa đẹp trai lại tài giỏi thì đúng hơn.
"Anh nói đối thủ là chỉ tôi sao?" Hứa Tâm An thăm dò.
Tất Phương bày ra bộ mặt "Đùa à, không ngờ cô lại tưởng bở như thế." Hứa Tâm An cạn lời. Được rồi, người ta quả thật không có ý khen cô, là đang tự khen bản thân mình vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Muốn tìm cây chổi quá đi.
"Này, này, cô phải đối xử tử tế với ta chứ." Tất Phương nhìn thấy ánh mắt của cô hướng về phía cây chổi, vội nói: "Bây giờ ta là người cống hiến nhiều nhất trong tiệm, cô đúng ra phải cám ơn ta. Ta đã cứu được chủ tiệm, còn giúp cô kiếm được không ít tiền." Tất Phương ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, bày tư thế từ nay ta đây không còn là người ăn chực nữa rồi.
"Đúng nha, anh bán như thế nào?" Hứa Tâm An tức giận. Một số người có bản lĩnh, có thành tích song lại khiến người ta ghét cay ghét đắng, vừa khéo có một kẻ như vậy đang đứng trước mặt cô. Có điều anh ta nói đều là sự thật, nên tối nay cô quyết định cho anh ta thêm hai cái đùi gà xem như cám ơn.
Cô vừa hỏi vừa lướt web, thì ra căn nhà đổ nát ở ngoại ô thành phố G là một căn nhà ma có tiếng, rất nhiều người hiếu kì thích mạo hiểm cố ý chạy đến đó để gặp ma, sau khi đi ra mỗi người lại nói một kiểu.
Nếu hôm qua cô chết trong căn nhà ma đó liệu cảnh sát có đưa ra kết luận là do cô tới đó thám hiểm rồi quá sợ hãi mà trượt chân ngã chết?
"Thì ta nói với những người khách đó rằng: 'Thứ này rất hợp với bạn', 'thứ kia rất hợp với bạn'." Tất Phương cũng nghiêng người tới trước màn hình máy tính xem, khịt mũi tỏ vẻ không quan tâm tới mấy chuyện nhà ma nhảm nhí.
Trả lời cũng như không, tuy nhiên Hứa Tâm An về cơ bản cũng hiểu ra: "Người đến mua hàng toàn là con gái đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi." Giọng điệu vô cùng tự tin.
"Tất Phương anh thấy thế này được không, mỗi cuối tuần chúng ta sẽ tổ chức hoạt động 'ngày nam nhân viên độc thân bán hàng' để cải thiện doanh số thảm hại của tiệm nhé." Hứa Tâm An vẫn tiếp tục lên mạng tìm kiếm xem gần đây có vụ án kỳ lạ nào không.
"Nam nhân viên không thích độc thân." Tất Phương trả lời.
"Chẳng phải anh ta vẫn luôn độc thân đó sao?"
"Điều đó chứng tỏ anh ta thích độc thân. Quan trọng là không thích độc thân bán hàng. Không đúng, không độc thân, cũng không thích bán hàng, không có hứng thú với công việc."
Hứa Tâm An liếc xéo anh ta, sao anh không chết vì lười cho xong luôn đi. Nhưng nói đến "vẫn luôn độc thân", cô liền hiếu kì: "Tất Phương, anh từng có vợ chưa?"
Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: "Cô yêu ta rồi sao?"
Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: "Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?" Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: "Còn lười nữa."
Tất Phương không phản bác cũng không đáp lại. Hứa Tâm An hơi chột dạ, ái ngại không dám nhìn anh ta mà ngó chăm chăm vào màn hình, vờ như đang bận. Trong lòng thầm kiểm điểm bản thân có phải nói hơi quá đáng. Thật ra Tất Phương cũng không tệ, ví như... ừm, nhất thời cô không nghĩ ra ưu điểm gì cả.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên cô cảm giác có vật gì đó được đeo lên cổ.
Hứa Tâm An giật bắn người, vội cúi đầu nhìn, thì ra là một sợi dây chuyền. Mặt sợi dây chuyền là một phiến lông màu nâu đỏ rất đẹp, Tất Phương đứng sát vào, giúp cô cài khóa dây chuyền.
Tim Hứa Tâm An đập liên hồi, cảm thấy mặt nóng ran, trong đầu đột nhiên ong ong rối tung rối mù. Nếu bây giờ Tất Phương hỏi: "Có phải em yêu anh rồi không?", cô nên cầm chổi đánh anh ta hay lập tức giả vờ ngất lăn ra để tránh anh ta nhìn thấy cô xấu hổ thì tốt hơn?
"Đối phương chắc chắn sẽ ra tay với cô lần nữa, trong khi chúng ta lại không biết phải làm sao để tâm ý tương thông với nhau, cũng không biết tại sao sau khi bị kích động cô lại phóng thích được năng lượng, ta nghĩ vẫn nên thận trọng một chút. Cô đeo sợi dây chuyền này thì bất luận đang ở đâu ta vẫn có thể tìm ra."
"..." Hai tai Hứa Tâm An đỏ bừng, ngại quá, đúng là rất ngại, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Hứa Tâm An ho nhẹ mấy tiếng, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để hỏi: "Đây là hệ thống định vị GPS của yêu quái sao?"
"Là thần, cám ơn." Tất Phương lạnh lùng đáp.
Hứa Tâm An khẽ chạm vào phiến lông, nó dài bằng ngón trỏ của cô, trông rất đẹp, trơn mịn mềm mại.
Cô quay lại nhìn anh ta: "Lông ở chỗ nào trên người anh vậy?"
Đầu cô bị gõ mạnh.
Cô ôm đầu không phục: "Câu hỏi rất thuần khiết mà, tôi chỉ tò mò chút thôi." Lần này đúng là cô đâu có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Lại bị gõ mạnh thêm lần nữa.
Mẹ ơi, muốn tạo phản à, lại dám dùng vũ lực với nữ đầu bếp vĩ đại, Hứa Tâm An liếc anh ta, sau đó phát hiện "A, có phải anh xấu hổ rồi không? Anh xấu hổ thật à?"
"Cô nghĩ nhiều quá đấy." Là thần cũng sẽ biết thẹn quá hóa giận.
Không ngờ Tất Phương lại đánh trúng tâm lý "nghĩ quá nhiều" của cô. Con người này cũng biết thẹn quá hóa giận nha.
"Lông có rụng không? Có phải thay định kỳ không?" Cô cố tình chọc anh ta.
"Không tặng cô nữa." Tất Phương vờ như muốn lấy lại.
Hứa Tâm An cười ha ha, cô thấy đúng là người này đang xấu hổ thật, bèn nắm chặt phiến lông vũ trước ngực không cho anh ta lấy đi. Hai người đang đùa giỡn thì tiếng chuông cửa "Leng keng" lại vang lên.
"Hoan nghênh quý khách." Hứa Tâm An vừa cất tiếng đón khách vừa đẩy Tất Phương ra, trừng mắt nhìn anh ta. Nghiêm chỉnh đi! Có khách vào kìa!
Người bước vào là một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, môi mỏng, mặc một bộ đồ bó sát, xem ra rất chú trọng giữ gìn vóc dáng. Bà ta bước đến liền đưa mắt đánh giá cửa tiệm một vòng, rồi đi thẳng tới quầy tính tiền.
Là một phụ nữ rất có khí chất.
Tất Phương đứng phía sau véo nhẹ vào eo cô, nhỏ giọng nói: "Là hàng ma sư."
Hứa Tâm An lập tức đứng thẳng người, cảnh giác hơn. Người phụ nữ này là hàng ma sư sao? Chẳng lẽ là đồng bọn của Ngô Xuyên?
Bà ta đi đến trước quầy tính tiền, nhìn Hứa Tâm An một lúc lâu.
Hứa Tâm An nhìn bà mỉm cười: "Chào cô, cô cần mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có đủ loại nến và phụ kiện, với nhiều công dụng như đốt hương, chiếu sáng, trang trí..."
"Cô là người lên mạng hỏi thăm chuyện Cửa tiệm Tìm Chết đúng không?"
Nụ cười của Hứa Tâm An cứng đờ.
Mẹ ơi, đúng là đồng bọn! Không ngờ dám tìm đến tận đây!
Hứa Tâm An theo bản năng nhích lại gần Tất Phương, giữ vẻ bình tĩnh nói: "Cửa tiệm gì cơ? Có lẽ cô tìm nhầm người rồi."
Tất Phương lại véo vào eo cô, nhỏ giọng nói: "Đồ nhát gan."
Hứa Tâm An bị véo co người lại, quay đầu trừng mắt với anh ta.
"Có thần bên cạnh cô còn sợ gì nữa." Tất Phương lại nói.
Hứa Tâm An lại trừng mắt nhìn anh ta. Vị thần này, anh không thấy kẻ địch tìm đến tận cửa rồi sao? Không thể nghiêm chỉnh cùng nhau đối phó à?
Người phụ nữ rất kiên nhẫn nhìn hai người họ đưa mắt đá mày thì thầm to nhỏ, sau đó nói: "Cửa tiệm Tìm Chết là bí mật, hậu nhân của họ sẽ không tùy tiện kể chuyện này cho người khác biết. Giữa các cửa tiệm cũng không có sự liên lạc, không biết đối phương là ai, nhằm bảo đảm sự an toàn của Nến Hồn, nên trong giới hàng ma rất hiếm người biết chuyện. Cô phát tán tin tức lên mạng, người có dụng tâm nhìn thấy nhất định sẽ tìm tới gây phiền phức cho cô."
Hứa Tâm An trưng ra bộ mặt niềm nở: "Nếu đó là bí mật quan trọng như thế, cô không nên nói với chúng tôi. Cô tìm nhầm người rồi. Nếu cô không đến đây để mua đồ thì xin mời đến nơi khác dạo chơi, chúng tôi còn phải buôn bán."
"Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao cô lại lên mạng tìm người giúp đỡ?" Người phụ nữ phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của Hứa Tâm An, tiếp tục hỏi.
Nụ cười giả tạo trên mặt Hứa Tâm An không thể duy trì được nữa. Không ngờ người này không chịu dừng lại, vậy thì chúng ta cũng không cần giả bộ thêm nữa.
Hứa Tâm An nghiêm túc nói: "Vị khách này, hãy về nói với Ngô Xuyên, chuyện hôm qua tôi không dễ dàng bỏ qua thế đâu, bảo anh ta hãy cẩn thận đấy." Hù dọa người khác ai chẳng biết, cô cũng có thể làm ra vẻ đầy khí thế đấy.
Người phụ nữ chau mày: "Ngô Xuyên là ai?"
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 20------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Trong hai vấn đề "Lông ở chỗ nào trên người" và "Người vừa tới là ai", mọi người muốn biết đáp án của vấn đề nào hơn?
Hứa Tâm An: Hả? Chỉ có thể chọn một? Để tôi nghĩ một chút xem vấn đề nào quan trọng hơn.
Tất Phương: ...
Tác giả: Tất Phương, anh cũng muốn nghĩ xem vấn đề nào quan trọng hơn à?
Tất Phương: Không, tôi nghĩ xong rồi. Vấn đề quan trọng nhất là - cô muốn chết à?
Tác giả: ...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng kết thúc đợt thực tập bão táp.
Mình được nghỉ vài ngày nên sẽ cố gắng dành nhiều trời gian để trả nợ. Hứa!
"Đúng vậy." Tất Phương kiêu ngạo cười: "Ta trông cửa hàng hai giờ còn bán được nhiều hơn chủ tiệm trông hai tuần, còn có thể ra ngoài một chuyến tới thành phố kế bên cứu ai đó về. Vừa đẹp trai vừa tài giỏi đúng không?"
Đúng là rất giỏi, nhưng thái độ của anh khiến người khác chẳng muốn khen tẹo nào.
"Mau khen ta." Vị thần này vậy mà còn muốn so đo.
Hứa Tâm An: "Được rồi, được rồi, biểu hiện của anh không tệ, xin giữ vững trình độ, tiếp tục phát huy. Buổi tối cho anh thêm cái đùi gà."
Tất Phương nghe nửa câu đầu ra vẻ ghét bỏ, nhưng nghe nốt nửa câu sau thì vừa lòng gật đầu. Hứa Tâm An trông thấy vậy chán nản không biết nói sao.
Xem xem, không thể đạt tới cảnh giới như người trường sinh bất lão mà, a, thiếu chút nữa đã quên, anh ta đâu phải người. Dù sao cũng không thể cùng anh ta so đo. Hứa Tâm An đem sự chú ý quay lại chuyện chính, lên mạng tìm kiếm địa điểm ngày hôm qua suýt chút nữa khiến cô mất mạng.
Tất Phương nghiêng người qua: "Hắn ta không thành công nên cô hiện tại đã trở nên đáng giá hơn so với ngày hôm qua rồi. Hắn nhất định sẽ lại ra tay, hơn nữa sẽ không chỉ thuận tiện ra tay đơn giản như lần trước đâu."
Bàn tay đang gõ chữ của Hứa Tâm An chợt dừng lại. Mẹ ơi! Hôm qua còn đơn giản sao? Nó mà phức tạp thì thế nào đây?
Tất Phương đoán được suy nghĩ của cô, nói: "Lúc đầu, hắn ta tưởng rất đơn giản, chỉ cần đưa cô đến văn phòng, ngồi một lát là có thể đoạt được hồn phách của cô. Không ngờ cô lại lợi hại như thế, liên lạc được với ta nên hắn buộc phải dùng đến kết giới liên hoàn. Bây giờ có lẽ bọn chúng đang rất hối hận đó."
"Hối hận không nên có mưu đồ ám hại tôi?"
"Hối hận sao lúc đó không trực tiếp bóp chết cô."
Hứa Tâm An: "..."
"Đẹp trai, tài hoa không phải người nào cũng có, không nhìn kĩ đối thủ của mình là ai." Tất Phương mỉm cười: "Bây giờ chắc đám người đó đã thấu hiểu nỗi đau thương này."
"..." Hứa Tâm An chẳng biết phải nói gì. Nghe có vẻ đang khen cô tài giỏi, nhưng kiểu gì cũng thấy anh ta đang tự khen bản thân mình vừa đẹp trai lại tài giỏi thì đúng hơn.
"Anh nói đối thủ là chỉ tôi sao?" Hứa Tâm An thăm dò.
Tất Phương bày ra bộ mặt "Đùa à, không ngờ cô lại tưởng bở như thế." Hứa Tâm An cạn lời. Được rồi, người ta quả thật không có ý khen cô, là đang tự khen bản thân mình vừa đẹp trai vừa tài giỏi.
Muốn tìm cây chổi quá đi.
"Này, này, cô phải đối xử tử tế với ta chứ." Tất Phương nhìn thấy ánh mắt của cô hướng về phía cây chổi, vội nói: "Bây giờ ta là người cống hiến nhiều nhất trong tiệm, cô đúng ra phải cám ơn ta. Ta đã cứu được chủ tiệm, còn giúp cô kiếm được không ít tiền." Tất Phương ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đầy kiêu ngạo, bày tư thế từ nay ta đây không còn là người ăn chực nữa rồi.
"Đúng nha, anh bán như thế nào?" Hứa Tâm An tức giận. Một số người có bản lĩnh, có thành tích song lại khiến người ta ghét cay ghét đắng, vừa khéo có một kẻ như vậy đang đứng trước mặt cô. Có điều anh ta nói đều là sự thật, nên tối nay cô quyết định cho anh ta thêm hai cái đùi gà xem như cám ơn.
Cô vừa hỏi vừa lướt web, thì ra căn nhà đổ nát ở ngoại ô thành phố G là một căn nhà ma có tiếng, rất nhiều người hiếu kì thích mạo hiểm cố ý chạy đến đó để gặp ma, sau khi đi ra mỗi người lại nói một kiểu.
Nếu hôm qua cô chết trong căn nhà ma đó liệu cảnh sát có đưa ra kết luận là do cô tới đó thám hiểm rồi quá sợ hãi mà trượt chân ngã chết?
"Thì ta nói với những người khách đó rằng: 'Thứ này rất hợp với bạn', 'thứ kia rất hợp với bạn'." Tất Phương cũng nghiêng người tới trước màn hình máy tính xem, khịt mũi tỏ vẻ không quan tâm tới mấy chuyện nhà ma nhảm nhí.
Trả lời cũng như không, tuy nhiên Hứa Tâm An về cơ bản cũng hiểu ra: "Người đến mua hàng toàn là con gái đúng không?"
"Dĩ nhiên rồi." Giọng điệu vô cùng tự tin.
"Tất Phương anh thấy thế này được không, mỗi cuối tuần chúng ta sẽ tổ chức hoạt động 'ngày nam nhân viên độc thân bán hàng' để cải thiện doanh số thảm hại của tiệm nhé." Hứa Tâm An vẫn tiếp tục lên mạng tìm kiếm xem gần đây có vụ án kỳ lạ nào không.
"Nam nhân viên không thích độc thân." Tất Phương trả lời.
"Chẳng phải anh ta vẫn luôn độc thân đó sao?"
"Điều đó chứng tỏ anh ta thích độc thân. Quan trọng là không thích độc thân bán hàng. Không đúng, không độc thân, cũng không thích bán hàng, không có hứng thú với công việc."
Hứa Tâm An liếc xéo anh ta, sao anh không chết vì lười cho xong luôn đi. Nhưng nói đến "vẫn luôn độc thân", cô liền hiếu kì: "Tất Phương, anh từng có vợ chưa?"
Tất Phương vô cùng bình tĩnh hỏi lại: "Cô yêu ta rồi sao?"
Hứa Tâm An cũng bình tĩnh đáp trả: "Ai thèm yêu tên thần kinh vừa muốn tìm chết vừa ham ăn chứ?" Ngừng hai giây cô bổ sung thêm một câu: "Còn lười nữa."
Tất Phương không phản bác cũng không đáp lại. Hứa Tâm An hơi chột dạ, ái ngại không dám nhìn anh ta mà ngó chăm chăm vào màn hình, vờ như đang bận. Trong lòng thầm kiểm điểm bản thân có phải nói hơi quá đáng. Thật ra Tất Phương cũng không tệ, ví như... ừm, nhất thời cô không nghĩ ra ưu điểm gì cả.
Đang mải suy nghĩ, đột nhiên cô cảm giác có vật gì đó được đeo lên cổ.
Hứa Tâm An giật bắn người, vội cúi đầu nhìn, thì ra là một sợi dây chuyền. Mặt sợi dây chuyền là một phiến lông màu nâu đỏ rất đẹp, Tất Phương đứng sát vào, giúp cô cài khóa dây chuyền.
Tim Hứa Tâm An đập liên hồi, cảm thấy mặt nóng ran, trong đầu đột nhiên ong ong rối tung rối mù. Nếu bây giờ Tất Phương hỏi: "Có phải em yêu anh rồi không?", cô nên cầm chổi đánh anh ta hay lập tức giả vờ ngất lăn ra để tránh anh ta nhìn thấy cô xấu hổ thì tốt hơn?
"Đối phương chắc chắn sẽ ra tay với cô lần nữa, trong khi chúng ta lại không biết phải làm sao để tâm ý tương thông với nhau, cũng không biết tại sao sau khi bị kích động cô lại phóng thích được năng lượng, ta nghĩ vẫn nên thận trọng một chút. Cô đeo sợi dây chuyền này thì bất luận đang ở đâu ta vẫn có thể tìm ra."
"..." Hai tai Hứa Tâm An đỏ bừng, ngại quá, đúng là rất ngại, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Hứa Tâm An ho nhẹ mấy tiếng, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nhất để hỏi: "Đây là hệ thống định vị GPS của yêu quái sao?"
"Là thần, cám ơn." Tất Phương lạnh lùng đáp.
Hứa Tâm An khẽ chạm vào phiến lông, nó dài bằng ngón trỏ của cô, trông rất đẹp, trơn mịn mềm mại.
Cô quay lại nhìn anh ta: "Lông ở chỗ nào trên người anh vậy?"
Đầu cô bị gõ mạnh.
Cô ôm đầu không phục: "Câu hỏi rất thuần khiết mà, tôi chỉ tò mò chút thôi." Lần này đúng là cô đâu có ý gì đâu, chỉ tò mò thôi.
Lại bị gõ mạnh thêm lần nữa.
Mẹ ơi, muốn tạo phản à, lại dám dùng vũ lực với nữ đầu bếp vĩ đại, Hứa Tâm An liếc anh ta, sau đó phát hiện "A, có phải anh xấu hổ rồi không? Anh xấu hổ thật à?"
"Cô nghĩ nhiều quá đấy." Là thần cũng sẽ biết thẹn quá hóa giận.
Không ngờ Tất Phương lại đánh trúng tâm lý "nghĩ quá nhiều" của cô. Con người này cũng biết thẹn quá hóa giận nha.
"Lông có rụng không? Có phải thay định kỳ không?" Cô cố tình chọc anh ta.
"Không tặng cô nữa." Tất Phương vờ như muốn lấy lại.
Hứa Tâm An cười ha ha, cô thấy đúng là người này đang xấu hổ thật, bèn nắm chặt phiến lông vũ trước ngực không cho anh ta lấy đi. Hai người đang đùa giỡn thì tiếng chuông cửa "Leng keng" lại vang lên.
"Hoan nghênh quý khách." Hứa Tâm An vừa cất tiếng đón khách vừa đẩy Tất Phương ra, trừng mắt nhìn anh ta. Nghiêm chỉnh đi! Có khách vào kìa!
Người bước vào là một phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi. Tóc ngắn, dáng người mảnh khảnh, môi mỏng, mặc một bộ đồ bó sát, xem ra rất chú trọng giữ gìn vóc dáng. Bà ta bước đến liền đưa mắt đánh giá cửa tiệm một vòng, rồi đi thẳng tới quầy tính tiền.
Là một phụ nữ rất có khí chất.
Tất Phương đứng phía sau véo nhẹ vào eo cô, nhỏ giọng nói: "Là hàng ma sư."
Hứa Tâm An lập tức đứng thẳng người, cảnh giác hơn. Người phụ nữ này là hàng ma sư sao? Chẳng lẽ là đồng bọn của Ngô Xuyên?
Bà ta đi đến trước quầy tính tiền, nhìn Hứa Tâm An một lúc lâu.
Hứa Tâm An nhìn bà mỉm cười: "Chào cô, cô cần mua gì ạ? Chỗ chúng tôi có đủ loại nến và phụ kiện, với nhiều công dụng như đốt hương, chiếu sáng, trang trí..."
"Cô là người lên mạng hỏi thăm chuyện Cửa tiệm Tìm Chết đúng không?"
Nụ cười của Hứa Tâm An cứng đờ.
Mẹ ơi, đúng là đồng bọn! Không ngờ dám tìm đến tận đây!
Hứa Tâm An theo bản năng nhích lại gần Tất Phương, giữ vẻ bình tĩnh nói: "Cửa tiệm gì cơ? Có lẽ cô tìm nhầm người rồi."
Tất Phương lại véo vào eo cô, nhỏ giọng nói: "Đồ nhát gan."
Hứa Tâm An bị véo co người lại, quay đầu trừng mắt với anh ta.
"Có thần bên cạnh cô còn sợ gì nữa." Tất Phương lại nói.
Hứa Tâm An lại trừng mắt nhìn anh ta. Vị thần này, anh không thấy kẻ địch tìm đến tận cửa rồi sao? Không thể nghiêm chỉnh cùng nhau đối phó à?
Người phụ nữ rất kiên nhẫn nhìn hai người họ đưa mắt đá mày thì thầm to nhỏ, sau đó nói: "Cửa tiệm Tìm Chết là bí mật, hậu nhân của họ sẽ không tùy tiện kể chuyện này cho người khác biết. Giữa các cửa tiệm cũng không có sự liên lạc, không biết đối phương là ai, nhằm bảo đảm sự an toàn của Nến Hồn, nên trong giới hàng ma rất hiếm người biết chuyện. Cô phát tán tin tức lên mạng, người có dụng tâm nhìn thấy nhất định sẽ tìm tới gây phiền phức cho cô."
Hứa Tâm An trưng ra bộ mặt niềm nở: "Nếu đó là bí mật quan trọng như thế, cô không nên nói với chúng tôi. Cô tìm nhầm người rồi. Nếu cô không đến đây để mua đồ thì xin mời đến nơi khác dạo chơi, chúng tôi còn phải buôn bán."
"Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao cô lại lên mạng tìm người giúp đỡ?" Người phụ nữ phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của Hứa Tâm An, tiếp tục hỏi.
Nụ cười giả tạo trên mặt Hứa Tâm An không thể duy trì được nữa. Không ngờ người này không chịu dừng lại, vậy thì chúng ta cũng không cần giả bộ thêm nữa.
Hứa Tâm An nghiêm túc nói: "Vị khách này, hãy về nói với Ngô Xuyên, chuyện hôm qua tôi không dễ dàng bỏ qua thế đâu, bảo anh ta hãy cẩn thận đấy." Hù dọa người khác ai chẳng biết, cô cũng có thể làm ra vẻ đầy khí thế đấy.
Người phụ nữ chau mày: "Ngô Xuyên là ai?"
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 20------------------------------------
Chuyện bên lề:
Tác giả: Trong hai vấn đề "Lông ở chỗ nào trên người" và "Người vừa tới là ai", mọi người muốn biết đáp án của vấn đề nào hơn?
Hứa Tâm An: Hả? Chỉ có thể chọn một? Để tôi nghĩ một chút xem vấn đề nào quan trọng hơn.
Tất Phương: ...
Tác giả: Tất Phương, anh cũng muốn nghĩ xem vấn đề nào quan trọng hơn à?
Tất Phương: Không, tôi nghĩ xong rồi. Vấn đề quan trọng nhất là - cô muốn chết à?
Tác giả: ...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng kết thúc đợt thực tập bão táp.
Mình được nghỉ vài ngày nên sẽ cố gắng dành nhiều trời gian để trả nợ. Hứa!