Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Tất Phương tiếp tục bay, Hứa Tâm An nghe tiếng gió vi vu bên tai, ôm chặt cổ Tất Phương, vừa thả lỏng tinh thần cô liền thấy cả người mệt mỏi, cô nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi một lát kết quả một lúc sau đã ngủ mất.
Vừa mở mắt cô đã thấy mình ở trong nhà rồi, Tất Phương đang bế cô chuẩn bị đặt lên sô-pha. Thấy cô mở mắt, anh ta liền hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Cô vẫn còn hơi mơ màng.
"Tỉnh rồi thì tốt, không cần bế nữa." Tất Phương quyết đoán vứt cô xuống đất, tuy chỉ còn cách sô-pha hai ba bước chân nhưng anh ta cũng không ngại lười, đã vậy anh ta còn duỗi tay nói: "Cô cũng không nhẹ nha?"
Hứa Tâm An tỉnh táo hẳn, đúng là cô đang ở nhà, tên kia cũng đúng là Tất Phương. Cái cảm giác muốn đấm ai đó thật quá đỗi quen thuộc.
Thoát chết trong gang tấc. Cô về nhà rồi!
Hứa Tâm An lao đến ôm chặt lấy Tất Phương.
Tất Phương cũng dịu dàng vòng tay ôm lại cô, khẽ vuốt tóc cô an ủi, nhưng miệng lại nói: "Ta nói cho cô nghe này, đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta."
Mặc kệ anh! Hứa Tâm An siết chặt tay, hiện tại đã thoát khỏi hiểm cảnh, cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
"Nếu tôi không nhảy xuống thì sẽ thế nào?"
"Lúc đó nếu cô ngã xuống sẽ bị đưa đến một nơi khác, ta lại phải tìm kiếm từ đầu, huống hồ tình trạng của cô càng ngày càng bất ổn. Ta đã nói rồi, những cảm xúc như mệt mỏi, sợ hãi sẽ làm giảm niệm lực, như vậy hắn ta sẽ dễ dàng đoạt được hồn phách của cô."
"Đoạt hồn phách của tôi làm gì?"
"Có thể để tu luyện, biến nó thành của mình, hoặc tăng cường pháp lực gì đó."
Hứa Tâm An ngơ ngác: "Còn có chuyện như thế nữa hả? Giống như những việc lấy âm bổ dương, ăn thịt đồng nam đồng nữ để trường sinh bất lão trong tiểu huyết hay đề cập sao?"
"Giống vậy đó. Trong giới thần ma cũng có những chuyện như thế. Có điều không phải hồn phách nào cũng có tác dụng, hồn phách của những yêu quái hạ đẳng vô dụng với thần. Pháp lực của hồn phách càng mạnh thì càng bổ, nhưng còn phải xem xét, phân loại nữa. Ví dụ ta nuốt hồn phách của yêu ma thuộc hệ thủy thì pháp lực của ta không thể tăng lên, hiệu quả chỉ như ăn vitamin thôi. Những chuyện như vậy luôn bị khinh thường nên rất ít người làm, lỡ làm rồi mà bị phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt."
Hứa Tâm An nhớ lại những chuyện Ngô Xuyên làm với mình: "Hắn ta đã kiểm tra tôi, nói là hồn lực của tôi rất mạnh, còn nói hồn lực của chủ tiệm Tìm Chết đều rất mạnh."
Hứa Tâm An suy đoán: "Nói không chừng, những vụ án kia đều do hắn gây ra chứ không phải yêu ma. Mục tiêu của hắn không phải Nến Hồn mà là hồn phách của chủ tiệm Tìm Chết."
Hứa Tâm An buông Tất Phương ra, đi đi lại lại trong phòng khách, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không sai.
"Hắn ta biết rõ chuyện của cửa tiệm Tìm Chết, còn biết chuyện chỉ có chủ tiệm mới có thể đốt cháy Nến Hồn, nên có cướp Nến Hồn của người khác cũng vô dụng. Nếu hắn ta không nói dối về chuyện cửa tiệm Tìm Chết, vậy chắc chắn hắn ta có Nến Hồn của riêng mình. Dù cho giả thiết này có đúng hay không thì Nến Hồn của các nhà khác cũng chẳng có ích với hắn. Thứ hắn muốn chính là năng lực linh hồn mạnh nhất. Hắn ta hút năng lực linh hồn để tăng cừơng pháp lực cho bản thân."
Tất Phương ngồi trên sô-pha nhìn cô, cô gái này đúng là thú vị, vừa mới thoát khỏi chỗ chết mà còn có thể có tinh thần như thế.
Hứa Tâm An tiếp tục phân tích: "Có lẽ những vụ án đó đều do hắn ta gây ra, nên mới bảo tôi xóa bài viết. Hắn ta không muốn người khác chú ý đến chuyện này, nếu tiếp tục truy cứu hắn ta sẽ bại lộ. Sau đó hắn kiểm tra hồn lực của tôi, xác định tôi hữu dụng mới dẫn tôi đi, nhốt tôi trong kết giới hòng đoạt năng lực linh hồn của tôi."
"Kỳ thật là do hắn ta quá cẩn thận nên cuối cùng mới hỏng việc. Nếu hắn ta thẳng tay bóp cổ cô, nhằm lúc cô ý thức mơ hồ đoạt hồn phách sẽ dễ dàng hơn nhiều." Tất Phương lạnh lùng nói.
"Cảm ơn ý kiến chuyên môn của anh." Hứa Tâm An tức giận.
Tất Phương nhún vai: "Sự thật là thế mà, hoặc có lẽ hắn sợ cô phản kháng sẽ để lại manh mối."
"Không đúng." Hứa Tâm An nhớ đến chuyện khi sáng: "Anh ta không bóp cổ tôi bởi vì định chuốc thuốc tôi. Lúc nãy chính anh cũng nói, khi ý thức mơ hồ thì niệm lực sẽ trở nên yếu ớt, lúc ấy sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn phách của tôi hơn, đúng không? Vậy cốc nước đó nhất định có vấn đề. Anh ta lúc đó nghĩ mọi cách dụ dỗ tôi uống thêm nước."
Nói đến nước cô liền thấy hơi khát, quay đầu định đi rót nước mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng - Cô không đeo kính, chẳng trách mọi thứ trong nhà đều mơ hồ như vậy.
"Tôi đi lấy mắt kính dự phòng." Cô vừa nói vừa đi về phía phòng mình.
Đi được vài bước cô đột nhiên nhận ra, liền đứng yên tại chỗ, chầm chậm xoay người.
Quả nhiên.
Nhìn về hướng sô-pha, cô thấy chỉ có Tất Phương là rõ ràng, những vật khác đều mơ hồ do hiệu quả của độ cận cực cao mang lại. Chỉ có Tất Phương rõ ràng, làm cho trên mặt cô hiện ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Anh ta hỏi.
Hứa Tâm An há to miệng, không giấu nổi kinh ngạc: "Tất Phương, tôi thấy anh rõ lắm."
"Ý cô muốn nói đến vẻ ngoài anh tuấn hay nội hàm sâu sắc của ta?"
Hứa Tâm An đờ mặt ra: "Không có gì đáng cười cả."
Tất Phương dang rộng hai tay: "Là do chính cô nói, thấy ta vô cùng rõ ràng."
Đúng là không thể đứng đắn nổi, Hứa Tâm An thở dài: "Có lẽ sự tự tin của anh làm mù mắt tôi rồi."
Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ quần áo nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.
Lúc này Tất Phương cũng bước vào: "Này, lúc nãy ta đùa thôi."
"Cũng hài hước lắm." Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.
"Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Cô nói thấy ta rõ lắm là có ý gì?"
"Thì tôi bị cận đó, đúng ra không thể nhìn rõ như thế."
"À." Tất Phương hiểu ra: "Những thứ khác đều không nhìn rõ?"
"Ừ."
Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Thật tốt, thật tốt... Anh giơ tay xoa đầu cô gái thiếu chút chui cả đầu vào ngăn tủ, hỏi: "Cô đang tìm gì thế?"
"Mắt kính."
"Là thứ này à?" Anh ta móc ra hộp kính từ góc trong của ngăn kéo.
"A, đúng rồi." Hứa Tâm An giành lấy, cận thị tìm đồ đúng là không dễ dàng mà. Đeo kính vào cảm giác thật tuyệt, mọi thứ xung quanh ngay lập tức trở nên rõ ràng. Tâm trạng của Hứa Tâm An lập tức tốt hơn, thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cũng có thể khiến cô cười rộ lên, không khỏi cười theo.
Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh rồi gỡ kính xuống, lấy khăn lau mặt kính rồi lại đeo lên, như vậy càng nhìn rõ hơn. Lau xong, cô ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt của Tất Phương ở ngay trước mắt, đột nhiên nhớ ra: "Không liên quan tới chuyện hôm nay."
"Cái gì không liên quan?"
"Chuyện tôi có thể nhìn rõ anh ấy. Tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh đến tiệm, tôi cũng đang lau kính. Khi đó tôi không để ý, tôi cũng đang lau mắt kính thì anh bước vào, vậy mà tôi vẫn có thể nhìn rõ anh."
"Ừm."
"Đẹp trai lóa mắt." Hứa Tâm An bày ra bộ mặt khoa trương.
'Ừm."
"Tôi đang đùa thôi." Tất Phương mặt không biểu cảm khiến Hứa Tâm An sụ mặt, xem ra nên nhấn nhá câu nói hơn rồi.
Tất Phương bật cười: "Câu này mới buồn cười này."
Con người này đúng là đáng ghét mà, Hứa Tâm An giơ tay đánh vào người anh ta.
Tất Phương vừa cười vừa nói: "Ai da." Nói Hứa Tâm An đánh người thật đau.
"Tôi đâu có mạnh tay đâu." Hứa Tâm An trừng mắt, à, thật ra cũng không nhẹ chút nào.
Tất Phương lại bị cô chọc cười, Hứa Tâm An không thèm để ý tới anh ta, người bị thần kinh cười cũng khác người. Cô ngồi luôn xuống đất, mặc anh ta cười cho đã.
Tất Phương cười xong cũng ngồi xuống sàn nhà, nhìn cô một hồi, hỏi: "Làm thế nào cô liên lạc được với người đó?"
Hứa Tâm An kể hết đầu đuôi câu chuyện.
"Tại sao không nói cho ta biết?" Tất Phương lại hỏi.
Hứa Tâm An cắn môi: "Không muốn anh chết." Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Không ngờ lại như thế. Nhưng đây là lý do chính đáng mà, tại sao cô nói ra lại có cảm giác ngại ngùng chứ?
Tất Phương không truy hỏi, chỉ nói: "Chuyện cô có thể tâm ý tương thông với ta rất kỳ lạ. Đây không phải vấn đề pháp lực, thần ma pháp lực cao cường cũng chưa chắc làm được như vậy. Hai người có thể tâm ý tương thông với nhau nhất định phải có quan hệ nào đó."
Oa, nghe có vẻ mờ ám thật đấy. Hứa Tâm An ngẩng mặt lên, cô không dễ dàng vì chuyện này mà suy nghĩ lung tung rồi đỏ mặt đâu.
"Ý anh nói chuyện đó giống như việc chúng ta gọi điện thoại cho nhau đúng không? Phụ trách nấu cơm và phụ trách ăn cơm còn có thể vượt qua mọi chướng ngại mà liên lạc, quan hệ này có khi còn khăng khít hơn cả gọi điện thoại đấy."
Tất Phương phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô, hỏi: "Đừng nói là cô yêu ta rồi đấy?"
Hứa Tâm An vừa đơ mặt vừa giơ tay chỉ, rất có khí thế: "Câu này buồn cười ghê." Cô nhảy dựng lên, đúng là không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, nên đi ra ngoài thì hơn.
"Chẳng lẽ do ta yêu cô?" Tất Phương nghi ngờ hỏi tiếp.
"Đông" một tiếng, Hứa Tâm An va đầu vào cánh cửa.
Hôm nay nghe nhiều tin sốc quá!!!
"Phản ứng này của cô là kích động khi nhận ra có khả năng ta yêu cô, hay là kích động khi không ngờ ta lại phát hiện ra tâm ý của cô?"
Cô có tâm ý gì chứ? Hứa Tâm An thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lên, thần linh ơi, mau thu phục tên yêu quái này đi, anh ta đã mặt dày còn tự luyến kìa.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 18------------------------------------
Chuyện bên lề:
Hứa Tâm An: Đến đây, đến đây, mời mọi người bỏ phiếu. Trong các nam chính, ai là người mặt dày tự luyến nhất?
Long đại: Một phiếu cho Tất Phương.
Nghiêm Lạc: một phiếu cho Tất Phương.
Long đại lườm Nghiêm Lạc một cái: Thần tộc hay tiên lớn hơn?
Nghiêm Lạc: Là thần tộc càng phải có tinh thần cầu tiến.
Tất Phương: Một phiếu cho Tất Phương!!! Đợi đã, trong đầu có tiếng nói, có thể tính hai phiếu không?
Cao Ngữ Lam thở dài, dùng Wechat gửi cho Hứa Tâm An một bao lì xì dày. "Cô thắng, quả nhiên da mặt Doãn Tắc nhà tôi vẫn không dày bằng anh ta."
Mặt Hứa Tâm An nhăn lại: "Chuyện này không hề đáng kiêu ngạo chút nào? Ấy ấy, vừa rồi tôi ấn nhầm từ chối, nhớ gửi lại lì xì cho tôi."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong tối nay và ngày mai mình sẽ trả đủ nợ của cả tuần này nha.
Vừa mở mắt cô đã thấy mình ở trong nhà rồi, Tất Phương đang bế cô chuẩn bị đặt lên sô-pha. Thấy cô mở mắt, anh ta liền hỏi: "Tỉnh rồi?"
"Ừm." Cô vẫn còn hơi mơ màng.
"Tỉnh rồi thì tốt, không cần bế nữa." Tất Phương quyết đoán vứt cô xuống đất, tuy chỉ còn cách sô-pha hai ba bước chân nhưng anh ta cũng không ngại lười, đã vậy anh ta còn duỗi tay nói: "Cô cũng không nhẹ nha?"
Hứa Tâm An tỉnh táo hẳn, đúng là cô đang ở nhà, tên kia cũng đúng là Tất Phương. Cái cảm giác muốn đấm ai đó thật quá đỗi quen thuộc.
Thoát chết trong gang tấc. Cô về nhà rồi!
Hứa Tâm An lao đến ôm chặt lấy Tất Phương.
Tất Phương cũng dịu dàng vòng tay ôm lại cô, khẽ vuốt tóc cô an ủi, nhưng miệng lại nói: "Ta nói cho cô nghe này, đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta."
Mặc kệ anh! Hứa Tâm An siết chặt tay, hiện tại đã thoát khỏi hiểm cảnh, cô càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
"Nếu tôi không nhảy xuống thì sẽ thế nào?"
"Lúc đó nếu cô ngã xuống sẽ bị đưa đến một nơi khác, ta lại phải tìm kiếm từ đầu, huống hồ tình trạng của cô càng ngày càng bất ổn. Ta đã nói rồi, những cảm xúc như mệt mỏi, sợ hãi sẽ làm giảm niệm lực, như vậy hắn ta sẽ dễ dàng đoạt được hồn phách của cô."
"Đoạt hồn phách của tôi làm gì?"
"Có thể để tu luyện, biến nó thành của mình, hoặc tăng cường pháp lực gì đó."
Hứa Tâm An ngơ ngác: "Còn có chuyện như thế nữa hả? Giống như những việc lấy âm bổ dương, ăn thịt đồng nam đồng nữ để trường sinh bất lão trong tiểu huyết hay đề cập sao?"
"Giống vậy đó. Trong giới thần ma cũng có những chuyện như thế. Có điều không phải hồn phách nào cũng có tác dụng, hồn phách của những yêu quái hạ đẳng vô dụng với thần. Pháp lực của hồn phách càng mạnh thì càng bổ, nhưng còn phải xem xét, phân loại nữa. Ví dụ ta nuốt hồn phách của yêu ma thuộc hệ thủy thì pháp lực của ta không thể tăng lên, hiệu quả chỉ như ăn vitamin thôi. Những chuyện như vậy luôn bị khinh thường nên rất ít người làm, lỡ làm rồi mà bị phát hiện thì sẽ bị tiêu diệt."
Hứa Tâm An nhớ lại những chuyện Ngô Xuyên làm với mình: "Hắn ta đã kiểm tra tôi, nói là hồn lực của tôi rất mạnh, còn nói hồn lực của chủ tiệm Tìm Chết đều rất mạnh."
Hứa Tâm An suy đoán: "Nói không chừng, những vụ án kia đều do hắn gây ra chứ không phải yêu ma. Mục tiêu của hắn không phải Nến Hồn mà là hồn phách của chủ tiệm Tìm Chết."
Hứa Tâm An buông Tất Phương ra, đi đi lại lại trong phòng khách, càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình không sai.
"Hắn ta biết rõ chuyện của cửa tiệm Tìm Chết, còn biết chuyện chỉ có chủ tiệm mới có thể đốt cháy Nến Hồn, nên có cướp Nến Hồn của người khác cũng vô dụng. Nếu hắn ta không nói dối về chuyện cửa tiệm Tìm Chết, vậy chắc chắn hắn ta có Nến Hồn của riêng mình. Dù cho giả thiết này có đúng hay không thì Nến Hồn của các nhà khác cũng chẳng có ích với hắn. Thứ hắn muốn chính là năng lực linh hồn mạnh nhất. Hắn ta hút năng lực linh hồn để tăng cừơng pháp lực cho bản thân."
Tất Phương ngồi trên sô-pha nhìn cô, cô gái này đúng là thú vị, vừa mới thoát khỏi chỗ chết mà còn có thể có tinh thần như thế.
Hứa Tâm An tiếp tục phân tích: "Có lẽ những vụ án đó đều do hắn ta gây ra, nên mới bảo tôi xóa bài viết. Hắn ta không muốn người khác chú ý đến chuyện này, nếu tiếp tục truy cứu hắn ta sẽ bại lộ. Sau đó hắn kiểm tra hồn lực của tôi, xác định tôi hữu dụng mới dẫn tôi đi, nhốt tôi trong kết giới hòng đoạt năng lực linh hồn của tôi."
"Kỳ thật là do hắn ta quá cẩn thận nên cuối cùng mới hỏng việc. Nếu hắn ta thẳng tay bóp cổ cô, nhằm lúc cô ý thức mơ hồ đoạt hồn phách sẽ dễ dàng hơn nhiều." Tất Phương lạnh lùng nói.
"Cảm ơn ý kiến chuyên môn của anh." Hứa Tâm An tức giận.
Tất Phương nhún vai: "Sự thật là thế mà, hoặc có lẽ hắn sợ cô phản kháng sẽ để lại manh mối."
"Không đúng." Hứa Tâm An nhớ đến chuyện khi sáng: "Anh ta không bóp cổ tôi bởi vì định chuốc thuốc tôi. Lúc nãy chính anh cũng nói, khi ý thức mơ hồ thì niệm lực sẽ trở nên yếu ớt, lúc ấy sẽ dễ dàng đoạt lấy hồn phách của tôi hơn, đúng không? Vậy cốc nước đó nhất định có vấn đề. Anh ta lúc đó nghĩ mọi cách dụ dỗ tôi uống thêm nước."
Nói đến nước cô liền thấy hơi khát, quay đầu định đi rót nước mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng - Cô không đeo kính, chẳng trách mọi thứ trong nhà đều mơ hồ như vậy.
"Tôi đi lấy mắt kính dự phòng." Cô vừa nói vừa đi về phía phòng mình.
Đi được vài bước cô đột nhiên nhận ra, liền đứng yên tại chỗ, chầm chậm xoay người.
Quả nhiên.
Nhìn về hướng sô-pha, cô thấy chỉ có Tất Phương là rõ ràng, những vật khác đều mơ hồ do hiệu quả của độ cận cực cao mang lại. Chỉ có Tất Phương rõ ràng, làm cho trên mặt cô hiện ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
"Làm sao vậy?" Anh ta hỏi.
Hứa Tâm An há to miệng, không giấu nổi kinh ngạc: "Tất Phương, tôi thấy anh rõ lắm."
"Ý cô muốn nói đến vẻ ngoài anh tuấn hay nội hàm sâu sắc của ta?"
Hứa Tâm An đờ mặt ra: "Không có gì đáng cười cả."
Tất Phương dang rộng hai tay: "Là do chính cô nói, thấy ta vô cùng rõ ràng."
Đúng là không thể đứng đắn nổi, Hứa Tâm An thở dài: "Có lẽ sự tự tin của anh làm mù mắt tôi rồi."
Hứa Tâm An buồn bã đi về phòng mình lấy mắt kính dự phòng, cô nhớ mình để trong ngăn dưới tủ quần áo nhưng tìm cả buổi vẫn không thấy nên rất bực bội, kéo hết ngăn này đến ngăn khác để tìm kiếm.
Lúc này Tất Phương cũng bước vào: "Này, lúc nãy ta đùa thôi."
"Cũng hài hước lắm." Hứa Tâm An nhếch miệng, chẳng buồn nói chuyện phiếm với anh ta.
"Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi. Cô nói thấy ta rõ lắm là có ý gì?"
"Thì tôi bị cận đó, đúng ra không thể nhìn rõ như thế."
"À." Tất Phương hiểu ra: "Những thứ khác đều không nhìn rõ?"
"Ừ."
Hứa Tâm An chau mày, khẽ chu môi vì cơn tức trong lòng. Tất Phương nhìn thấy cảnh tượng đó tự nhiên buồn cười, anh ta đã tưởng sẽ không tìm thấy cô gái hung dữ này nữa. Thật tốt, thật tốt... Anh giơ tay xoa đầu cô gái thiếu chút chui cả đầu vào ngăn tủ, hỏi: "Cô đang tìm gì thế?"
"Mắt kính."
"Là thứ này à?" Anh ta móc ra hộp kính từ góc trong của ngăn kéo.
"A, đúng rồi." Hứa Tâm An giành lấy, cận thị tìm đồ đúng là không dễ dàng mà. Đeo kính vào cảm giác thật tuyệt, mọi thứ xung quanh ngay lập tức trở nên rõ ràng. Tâm trạng của Hứa Tâm An lập tức tốt hơn, thế giới cũng trở nên tươi đẹp hơn.
Tất Phương thấy chỉ có vậy mà cũng có thể khiến cô cười rộ lên, không khỏi cười theo.
Hứa Tâm An hưởng thụ cảm giác tuyệt vời khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh rồi gỡ kính xuống, lấy khăn lau mặt kính rồi lại đeo lên, như vậy càng nhìn rõ hơn. Lau xong, cô ngước mắt nhìn lên, thấy khuôn mặt của Tất Phương ở ngay trước mắt, đột nhiên nhớ ra: "Không liên quan tới chuyện hôm nay."
"Cái gì không liên quan?"
"Chuyện tôi có thể nhìn rõ anh ấy. Tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên anh đến tiệm, tôi cũng đang lau kính. Khi đó tôi không để ý, tôi cũng đang lau mắt kính thì anh bước vào, vậy mà tôi vẫn có thể nhìn rõ anh."
"Ừm."
"Đẹp trai lóa mắt." Hứa Tâm An bày ra bộ mặt khoa trương.
'Ừm."
"Tôi đang đùa thôi." Tất Phương mặt không biểu cảm khiến Hứa Tâm An sụ mặt, xem ra nên nhấn nhá câu nói hơn rồi.
Tất Phương bật cười: "Câu này mới buồn cười này."
Con người này đúng là đáng ghét mà, Hứa Tâm An giơ tay đánh vào người anh ta.
Tất Phương vừa cười vừa nói: "Ai da." Nói Hứa Tâm An đánh người thật đau.
"Tôi đâu có mạnh tay đâu." Hứa Tâm An trừng mắt, à, thật ra cũng không nhẹ chút nào.
Tất Phương lại bị cô chọc cười, Hứa Tâm An không thèm để ý tới anh ta, người bị thần kinh cười cũng khác người. Cô ngồi luôn xuống đất, mặc anh ta cười cho đã.
Tất Phương cười xong cũng ngồi xuống sàn nhà, nhìn cô một hồi, hỏi: "Làm thế nào cô liên lạc được với người đó?"
Hứa Tâm An kể hết đầu đuôi câu chuyện.
"Tại sao không nói cho ta biết?" Tất Phương lại hỏi.
Hứa Tâm An cắn môi: "Không muốn anh chết." Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô. Không ngờ lại như thế. Nhưng đây là lý do chính đáng mà, tại sao cô nói ra lại có cảm giác ngại ngùng chứ?
Tất Phương không truy hỏi, chỉ nói: "Chuyện cô có thể tâm ý tương thông với ta rất kỳ lạ. Đây không phải vấn đề pháp lực, thần ma pháp lực cao cường cũng chưa chắc làm được như vậy. Hai người có thể tâm ý tương thông với nhau nhất định phải có quan hệ nào đó."
Oa, nghe có vẻ mờ ám thật đấy. Hứa Tâm An ngẩng mặt lên, cô không dễ dàng vì chuyện này mà suy nghĩ lung tung rồi đỏ mặt đâu.
"Ý anh nói chuyện đó giống như việc chúng ta gọi điện thoại cho nhau đúng không? Phụ trách nấu cơm và phụ trách ăn cơm còn có thể vượt qua mọi chướng ngại mà liên lạc, quan hệ này có khi còn khăng khít hơn cả gọi điện thoại đấy."
Tất Phương phớt lờ dáng vẻ làm bộ làm tịch của cô, hỏi: "Đừng nói là cô yêu ta rồi đấy?"
Hứa Tâm An vừa đơ mặt vừa giơ tay chỉ, rất có khí thế: "Câu này buồn cười ghê." Cô nhảy dựng lên, đúng là không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, nên đi ra ngoài thì hơn.
"Chẳng lẽ do ta yêu cô?" Tất Phương nghi ngờ hỏi tiếp.
"Đông" một tiếng, Hứa Tâm An va đầu vào cánh cửa.
Hôm nay nghe nhiều tin sốc quá!!!
"Phản ứng này của cô là kích động khi nhận ra có khả năng ta yêu cô, hay là kích động khi không ngờ ta lại phát hiện ra tâm ý của cô?"
Cô có tâm ý gì chứ? Hứa Tâm An thật sự muốn ngửa mặt lên trời hét lên, thần linh ơi, mau thu phục tên yêu quái này đi, anh ta đã mặt dày còn tự luyến kìa.
---------------------Tôi là đường phân cách hết chương 18------------------------------------
Chuyện bên lề:
Hứa Tâm An: Đến đây, đến đây, mời mọi người bỏ phiếu. Trong các nam chính, ai là người mặt dày tự luyến nhất?
Long đại: Một phiếu cho Tất Phương.
Nghiêm Lạc: một phiếu cho Tất Phương.
Long đại lườm Nghiêm Lạc một cái: Thần tộc hay tiên lớn hơn?
Nghiêm Lạc: Là thần tộc càng phải có tinh thần cầu tiến.
Tất Phương: Một phiếu cho Tất Phương!!! Đợi đã, trong đầu có tiếng nói, có thể tính hai phiếu không?
Cao Ngữ Lam thở dài, dùng Wechat gửi cho Hứa Tâm An một bao lì xì dày. "Cô thắng, quả nhiên da mặt Doãn Tắc nhà tôi vẫn không dày bằng anh ta."
Mặt Hứa Tâm An nhăn lại: "Chuyện này không hề đáng kiêu ngạo chút nào? Ấy ấy, vừa rồi tôi ấn nhầm từ chối, nhớ gửi lại lì xì cho tôi."
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong tối nay và ngày mai mình sẽ trả đủ nợ của cả tuần này nha.